- Vô Song, Thái Trùng, Thiếu Hồng, Chi Trữ, Tần Hạo các ngươi có gì cần phải chuẩn bị không? Cho các ngươi thời gian nửa canh giờ, chuẩn bị xong thì đến đây tập hợp.
Bọn Tần Thái Trùng đều chần chừ không muốn đi.
Nhìn thấy Tần Vô Song vẫn đứng im một chỗ, Tần Khiếu Thiên không nhịn được hỏi:
- Vô Song, ngươi không có gì cần chuẩn bị sao?
Tần Vô Song lắc lắc đầu:
- Đệ tử chỉ có một tâm nguyện là được đưa Mộ Dung Nhạn theo.
- Vô Song, ngươi cũng biết lần này rời đi là mang theo trọng trách gì chứ?
Tần Khiếu Thiên lạnh lùng hỏi.
- Đúng vậy, Vô Song lúc này không thể suy nghĩ nông cạn được. Nếu mang theo Mộ Dung Nhạn thì ngươi sẽ không tiện hành sự đâu.
Tần Vô Song lắc lắc đầu:
- Xin ba vị Chưởng môn hãy ủng hộ. Đệ tử sẽ không mang Mộ Dung Nhạn theo, mà sẽ bố trí cho cô ấy ở một nơi an toàn.
Tần Khiếu Thiên thở dài:
- Như thế cũng được, ngươi muốn đột phá Thần đạo thì trong lòng không được còn bất cứ tâm ma nào. Nếu như Mộ Dung Nhạn trở thành tâm ma của ngươi cũng không phải chuyện tốt. Chuyện này ta đồng ý!
- Tạ ơn Đại Chưởng môn đồng ý!
Tần Khiếu Thiên khoát khoát tay:
- Ngươi đi bảo Mộ Dung Nhạn chuẩn bị, nửa canh giờ sau ta đưa các ngươi ra khỏi Vấn Đỉnh Sơn!
Sau khi Tần Vô Song rời đi, Tần Trọng Dương mới lộ vẻ lo lắng:
- Đại Chưởng môn, nhìn khí thế của đạo hoàng mang này, nhất định là Đồ Đằng chi vật. E là Tần gia chúng ta không qua nổi cửa này.
Tần Khiếu Thiên hừ nhẹ một tiếng:
- Cái này thì chưa chắc. Ta chỉ lo là Tân Thiên Vấn vẫn còn những con át chủ bài khác. Chứ một món Đồ Đằng chi vật sao đã có thể tiêu diệt Tần gia. Thứ này muốn phá Bát Hoang Lục Hợp Đại Trận của ta, không mất vài năm, tuyệt đối không làm được. Đồ Đằng cường giả thì đã làm sao? Nếu chỉ một Đồ Đằng cường giả đến, trừ phi là Đại Chưởng môn Hiên Viên Tộc, Hiên Viên Dương, nếu không những Hiên Viên cường giả khác muốn phá trận cũng phải tốn khá nhiều công sức.
Tần Trọng Dương nói:
- Nếu nói Hiên Viên Tộc đích thân ra tay, ta càng cảm thấy không thể. Tần gia từ xưa đến nay luôn tôn trọng Hiên Viên Tộc, lễ tiết chu đáo. Hiên Viên Tộc không vô duyên vô cớ muốn tiêu diệt Tần gia. Chỉ e là Hiên Viên cường giả lén lút trợ giúp cho Thiên Đế Môn.
- Ừm, bất luận thế nào, trận pháp cũng không thể phá! Trùng Dương, Vân Nhiên nghe rõ đây, thứ này phá hủy trận pháp chúng ta với tốc độ rất nhanh. Ta nguyện lựa chọn hy sinh Thần hồn chi lực của mình để phong ấn nó. Vật vô tri vô giác này nếu như không được Đồ Đằng cường giả đích thân điều khiển thì có lẽ Thần hồn chi lực của ta có thể đạt tới hiệu quả phong ấn nó. Nhưng nói như vậy, một khi Thần hồn của ta đã đại thương rồi, sẽ rất khó xuất trận, việc bảo vệ Tần gia lúc đó sẽ phải chuyển giao cho hai người.
Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương quay sang nhìn nhau nghiêm nghị. Khẩu khí của Đại Chưởng môn bình thản là vậy, nhưng sao bọn họ nghe thấy khí thế bi tráng trong đó nhỉ?
Đây là quyết định không thành công thì sẽ thành xả thân của Đại Chưởng môn.
Tần Khiếu Nhiên điềm nhiên nói:
- Chắc các ngươi cũng biết chuyện khởi động Thần hồn để phong ấn, nhẹ thì Thần hồn đại thương, nặng thì Thần hồn thoát phá mà chết.
- Đại Chưởng môn!
- Các ngươi không cần phải nói gì. Mặc dù ta lớn hơn các ngươi vài ngàn tuổi nhưng chuyện có thể vào cảnh giới Thần đạo, được cộng xưng là Chưởng môn Tần gia đều là duyên phận. Chuyện chiến đấu vì Tần gia bất luận sinh tử, hồi ta còn là một đứa bé cao ba thước, ta đã được giác ngộ. Cho nên, nếu như ta vì thế mà chết thì các ngươi cũng không cần phải bi thương. Chỉ cần tiếp nhận lại nhiệm vụ của ta, truyền thừa lại tinh thần của Tần gia, ta tin rằng Tần gia sẽ vĩnh viễn không bị diệt vong!
Tần Khiếu Thiên thở dài một tiếng như đang nỉ non điều gì, nhưng trong những tiếng nỉ non không rõ ấy lại toát ra tình yêu vô hạn và sự chúc phúc cho Tần gia, toát ra khí khái thong dong của một người đã từng sống hàng ngàn hàng vạn năm.
Chết còn không sợ thì có gì phải sợ. Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương đều là Thần đạo cường giả mà lúc này trong lòng cũng trào dâng một cảm xúc khó tả.
Nếu như ngay cả Đại Chưởng môn cũng nói như vậy thì đúng là Tần gia đã gặp phải nguy cơ từ xưa đến nay chưa từng có rồi.
Đồ Đằng Tộc đã can thiệp vào thì Tần gia đúng là đã gặp khó khắn.
Khó khăn này không nằm ở nguy cơ trước mắt mà còn nằm ở tương lai không thể đoán trước. Những tai họa do sự can thiệp của Đồ Đằng Tộc mang lại rốt cuộc đáng sợ thế nào ngay cả Đại Chưởng môn cũng không thể đoán biết được.
Đang lúc thương cảm thì bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng bước chân. Cả ba vị Chưởng môn cùng thu lại vẻ mặt ngưng trọng, khôi phục lại dáng vẻ thong dong thường ngày.
Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn đã tới, theo sau còn có Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú.
Một khắc sau, bốn người còn lại cũng có mặt.
Tần Khiếu Thiên gật đầu nói:
- Những lời dư thừa ta không nói thêm nữa. Nếu như Tần gia không bị diệt thì mười sáu năm sau, sơn môn Vấn Đỉnh Sơn vẫn mở rộng chờ các ngươi quay về. Ngộ nhỡ Tần gia gặp phải đại kiếp nạn thì các ngươi vẫn phải nhịn nhục, truyền thừa hương hỏa Tần gia. Chỉ cần một người trong các ngươi còn, hương hỏa Tần gia sẽ không bao giờ đoạn tuyệt. Hiểu chưa?
- Vâng!
Tần Khiếu Thiên lại nói:
- Nhớ kỹ là trong mười sáu năm này, các ngươi không được dùng Ngọc bài Truyền thức liên lạc với Tổng bộ Tần gia và liên lạc với nhau. Bởi vì Tân Thiên Vấn hoàn toàn có thể thông qua Ngọc bài Truyền thức cảm ứng và xác định vị trí của các ngươi. Các ngươi liên lạc với nhau thì không sao, nhưng ngộ nhỡ một người trong số các ngươi chẳng may thất thủ thì khi liên lạc cũng có thể bị phát hiện vị trí. Bởi vậy nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì tốt nhất đừng liên lạc với nhau. Đương nhiên, chuyện này là do các ngươi tự quyết định. Lúc nào thì an toàn, phán đoán ra sao, tự các ngươi xem xét. Tất cả những chuyện này đều phải dựa vào lĩnh ngộ của bản thân các ngươi.
Bọn Tần Vô Song tất cả cùng gật đầu:
- Vâng!
- Đi theo ta!
Tần Khiếu Thiên cũng không phí lời nữa mà dẫn năm người đi ra phía sau Chính Khí Đường.
Loanh quanh vòng vèo một hồi mới tới được một nơi kín đáo trong lòng đất.
Tần Khiếu Thiên chỉ vài một truyền tống thạch trận, nói:
- Trận pháp này có thể đưa các ngươi ra một sơn cốc bí mật bên ngoài Vấn Đỉnh Sơn. Mỗi lần truyền tống nhiều nhất bốn người nên các ngươi phải chia thành nhóm.
Tần Vô Song mỉm cười:
- Vậy để cho bốn vị sư huynh đi trước, đệ sẽ đi sau.
Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn cùng hai con linh thú là vừa đủ bốn người.
Bọn Tần Thái Trùng nắm tay Tần Vô Song, hẹn mười sáu năm sau tái ngộ. Trong lòng mỗi người đều như có một tảng đá lớn đang đè nặng xuống.
Sau khi bọn Tần Thái Trùng truyền tống ra ngoài, nửa tiếng sau Tần Khiếu Thiên mới cười nói:
- Tốt lắm, tốp thứ nhất tạm thời không gặp vấn đề gì. Vô Song, chuẩn bị xong chưa?
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Đại Chưởng môn, chuẩn bị xong rồi!
- Vô Song, bọn Thái Trùng ta không nói nhiều nhưng với ngươi thì ta muốn nói bảo trọng! Tương lai Tần gia là hưng hay suy tất cả đều quyết định ở một mình ngươi!
Tần Vô Song nghiêm mặt nói:
- Đại Chưởng môn cũng bảo trọng, Vô Song sẽ không để người phải thất vọng đâu.
Thạch trận khởi động, Vô Song và Mộ Dung Nhạn bị quang mang bao vây cuốn vào truyền tống thông đạo.
Gió cứ thổi vù vù bên tai, đợi cho đến khi bọn họ mở được mắt thì đã đứng ở một sơn cốc bên ngoài. Lúc này, bọn Tần Thái Trùng cũng đã đi xa chứ không còn ở đó nữa. Tần Vô Song quan sát địa hình, dùng thần thức bao phủ chung quanh cho đến khi không cảm nhận được bất cứ điều gì bất thường mới quay sang nói với Mộ Dung Nhạn:
- Nhạn nhi, lần này ta định đi Vô Tận Đông Hải, nàng có muốn đi với ta không, hay là quay về Phiêu Tuyết Lâu?
Mộ Dung Nhạn kiên định nói:
- Nhạn nhi nguyện cùng Tần đại ca sống chết có nhau!
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Được, Bao Bao, Cô Đơn, hai người cùng lại đây xem bản đồ. Đây là Hằng Sơn Phủ, còn đây là Kê Quan Sơn, hai người đều quá quen thuộc rồi. Nếu như tiếp tục đi thẳng về phía này thì sẽ đến một nơi khá hẻo lánh, nơi đó có một ngọn núi hình dạng khá giống một con rùa, tên gọi Quy Vương Sơn. Hai người ở đó đợi ta. Trong Quy Vương Sơn có một sơn động, cụ thể đi như thế nào ta đã đánh dấu hết rồi.
- Lão Đại, như vậy là có ý gì?
Bao Bao chớp mắt vẻ khó hiểu:
- Huynh không đi với bọn đệ sao?
Tần Vô Song hướng ánh mắt âm trầm về phía Đông Nam, khẩu khí kiên quyết:
- Ta cứ đi như thế này, trong lòng cảm thấy không thoải mái!
Thân thể mềm mại của Mộ Dung Nhạn thoáng rung lên, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Cô thông minh lanh lợi là thế, sao lại không đoán được tâm tư của Tần Vô Song.
- Tần đại ca, huynh muốn đi công kích Thiên Đế Môn sao?
Tần Vô Song ánh mắt quyết liệt, quay sang nhìn Mộ Dung Nhạn:
- Nhạn nhi, nàng muốn ngăn cản ta sao?
Ánh mắt Mộ Dung Nhạn lóe lên vẻ mâu thuẫn. Mặc dù trong lòng cô ngàn lần vạn lần không muốn thế nhưng cô vẫn nói:
- Tần đại ca, cái mà Nhạn nhi thích nhất chính là tính cách quyết đoán của chàng. Nếu như Tần đại ca đã muốn làm, bất kể chàng định làm gì, Nhạn nhi cũng đều ủng hộ.
- Nhạn nhi, ta hứa là sẽ gặp lại mọi người ở Quy Vương Sơn.
- Lúc đi, mọi người nhớ hóa trang thành tán tu để không thu hút chú ý nhé. Ta sẽ để cho đám Linh thú Phong ấn theo sau mọi người hỗ trợ. Trừ đám Thần đạo trên Vấn Đỉnh Sơn ra, không còn nhiều người có thể làm khó được mọi người đâu. Lại thêm Linh thú Phong ấn hộ tống nữa, tuyệt đối không vấn đề gì.
Chuyện không nên trì hoãn, Mộ Dung Nhạn và bọn Bao Bao, Cô Đơn vừa hóa trang xong, Tần Vô Song liền mang Phong ấn Đồ quyển ra, triệu hồi ba con linh thú Hư Võ Đại viên mãn, hai con Động Huyền Cảnh tổng cộng năm con linh thú ra.
Dặn dò xong, mới tiễn bọn Mộ Dung Nhạn lên đường. Tần Vô Song còn ngầm đi theo bảo vệ cho đến khi ba người rời xa khỏi phạm vi Thiên Đế Sơn rồi mới lặng lẽ quay lại.
Trở lại Thiên Đế Sơn, cả thân hình Tần Vô Song liền biến thành một mũi dao tràn đầy sát ý. Cả quãng đường quay lại, Tần Vô Song chẳng làm gì, dung nhập toàn bộ tâm trí vào việc nắm bắt ý cảnh của Thần Tú Cung.
Lần bế quan gần đây, Tần Vô Song mới phát hiện ra được Thần Tú Cung quả nhiên đầy huyền bí. Mỗi lần đối thoại với Thần Tú Cung, hắn đều cảm nhận được một luồng khí tức sát lục khó hiểu.
Luồng khí tức này không ngừng nhào nặn nên tính cách của Tần Vô Song, ma luyện tâm tính của Tần Vô Song. Dần dần, Tần Vô Song tìm thấy được một sự ăn ý thần kỳ với Thần Tú Cung. Lúc cầm Thần Tú Cung trong tay, Tần Vô Song thậm chí còn cảm giác quân lâm thiên hạ, sát ý bắt đầu trào lên trong lòng.
Sát sát sát!
Giết chết Thiên Đế Môn, giết cho đến khi nào thoải mái mới thôi!
Thiên Đế Môn công kích được Tần gia, lẽ nào Tần gia không thể công kích được Thiên Đế Môn? Có Thần Tú Cung trong tay, Thiên Đế Môn ngoài Tân Thiên Vấn ra, Tần Vô Song cảm thấy mình chẳng còn sợ ai nữa.
Bởi vậy, một ý niệm bạo gan bắt đầu xuất hiện trong đầu hắn. Hắn quyết định sẽ tấn công Thiên Đế Môn, giết cho đến khi nào thoải mái mới thôi. Cho dù hắn không thay đổi được chiến cục thì cũng phải làm nhụt nhuệ khí của Thiên Đế Môn!