Tỷ đệ hai người đi đường, đi hết mấy cửa tiệm cũng chưa chọn được lễ vật thích hợp. Tần Tụ ngẩng đầu thoáng nhìn, nhìn thấy tiệm châu báu Vĩnh Thịnh ở không xa, liền hô:
- Vô Song, chúng ta đi vào trong đó nhìn xem.
Châu báu Vĩnh Thịnh là cửa hàng nổi tiếng về châu báu ở quận La Giang, cũng là nơi quý tộc quận La Giang thích đến nhất.
Đi vào đại sảnh, mấy tên nhân viên cửa hàng quay qua nhìn hai người, trên dưới dò xét vài lần, đều mỉm cười quay đầu, nói chuyện phiếm thì tiếp tục nói chuyện phiếm, làm việc thì tiếp tục làm việc, không ai đi ra tiếp đón.
Châu báu Vĩnh Thịnh là dựa vào các quý tộc góp tay lại mà gầy dựng, nhưng cũng không có nghĩa là bất cứ quý tộc nào cũng có năng lực tiêu tiền ở nơi này!
Mấy nhân viên cửa hàng xưa nay giao tiếp nhiều, kiến thức sâu rộng, các nàng đều có năng lực nhìn người. Thấy hai người ăn mặc một thân phục sức quý tộc Hàn môn, liền cảm thấy thất vọng. Chỉ là một quý tộc Hàn môn cũng có khả năng tiêu tiền bao nhiêu chứ?
Tần Tụ lại không để ý ánh mắt khinh thường của những người này, Tần Vô Song tuy rằng để ý, nhưng cũng không có phát tiết. Hắn biết rõ thế giới này có bao nhiêu sự thật, mấy nhân viên cửa hàng mắt chó không biết nhìn người, cũng không kỳ lạ. Nếu chuyện gì cũng chấp nhất, vậy cả ngày ngoại trừ tức giận thì không có gì khác để làm rồi. Muốn thay đổi ánh mắt người khác, cần phải thay đổi địa vị của mình trước tiên.
Khiến Tần Vô Song bực mình chính là trang sức ở châu báu Vĩnh Thịnh trưng bày ở đại sảnh này tư chất quá mức bình thường, đưa cho người bình thường miễn cưỡng có thể đối phó, muốn đem đến quý phủ Đạt Hề Thế gia, Đạt Hề Thế gia cho dù không chê, Tần Vô Song hắn cũng mất mặt. Hắn thì không sao, mấu chốt là tỷ tỷ Tần Tụ, nữ hài tử da mặt mỏng, như vậy tất nhiên kham không nổi.
- Vô Song, ngươi xem cây trâm này thế nào?
- Không thông qua.
- Ân, còn bông tai?
- Miễn cưỡng.
- Ách, vòng tay cũng không tồi, Vô Song ngươi thấy sao?
- Tư chất thường thường.
Tần Vô Song hai kiếp làm người, từng trải vô số, trân bảo gì chưa từng thấy qua? Bảo tàng Đại Anh cũng ra vào tự nhiên, muốn lấy cái gì thì lấy, cho nên nhìn vật có chút kén chọn. Mấy món trang sức tư chất bình thường ở trong mắt hắn, quả thực so với gạch ngói đá vụn không khác nhau nhiều lắm.
- Châu báu Vĩnh Thịnh nổi tiếng hàng đầu, chỉ có mấy mặt hàng này sao chứ?
Tần Vô Song thấy đám nhân viên cửa hàng chế giễu dường như dò xét bọn họ, nhịn không được nói.
Một nhân viên vẻ mặt lạnh lùng đi tới, ngữ khí có chút chanh chua nói:
- Muốn gì cũng có, nhưng những thứ này đều là vì thượng đẳng Hào môn quý tộc mà chuẩn bị. Cho dù là mấy cái này, cũng không phải người bình thường có thể mua được.
Nghe khẩu khí, biểu tình, hiển nhiên đã coi Tần Vô Song là ‘người bình thường’.
Tần Tụ không để ý, mỉm cười nói:
- Thỉnh mang ra cho ta xem đi.
- Thực xin lỗi, những cái kia chỉ có thể đem ra cho Vọng tộc trở lên. Cho nên các ngươi…
Nhân viên cửa hàng nhìn từ trên xuống dưới một cách ác ý:
- Con cháu Hàn môn, thứ lỗi không đáng chúng ta tiếp đãi. Nếu muốn mở rộng tầm mắt, cũng không cần dùng phương thức vụng về như vậy.
- Ngươi… Ngươi dựa vào cái gì cho rằng như vậy?
Tần Tụ không vui.
- Thật có lỗi, chúng ta có quy định. Theo ta mà nói, quả thực là như thế.
Người này bảo thủ, hơn nữa Tần Vô Song hồi nãy đối với châu báu rất là khinh thường, khiến nàng nghĩ hai người này căn bản là là giả bộ ngắm nhìn mà thôi.
- Ngươi thực không nói lý.
Tần Tụ buồn bực nói:
- Chưa thấy ai kinh doanh như các ngươi, cố ý đem khách hàng đuổi ra đường.
- Khách hàng đến mua đàng hoàng, chúng ta đương nhiên là hoan nghênh. Chỉ sợ những thứ này rõ ràng không trả nổi, lại cố ý ngại này ngại kia. Mua không nổi cứ việc nói thẳng thôi.
Tần Vô Song thản nhiên cười:
- Tỷ tỷ, thấy chưa? Cái này gọi là mắt chó thấy người thấp a.
Nói xong, sắc mặt phút chốc biến đổi, giương mắt nhìn nhân viên cửa hàng, thản nhiên nói:
- Ta không nói lời vô nghĩa với ngươi, không muốn tìm phiền toái, mang chúng ta đến tủ trưng bày.
Nhân viên cửa hàng còn chưa lên tiếng, ngoài cửa lại truyền đến một tiếng cười lạnh buốt:
- Tần Vô Song, ngươi khi dễ một nữ hài tử như vậy, tốt nhỉ?
Tần Vô Song nghe thanh âm, không khỏi nhăn mày, căn bản không cần quay đầu lại, cũng biết là tiểu thư Vân gia Vân Khinh Yên.
Lạnh lùng quay đầu lại xem, quả nhiên nhìn thấy Vân Khinh Yên vẻ mặt khinh bỉ đứng ở đó, trong ánh mắt tràn ngập đùa cợt cùng khinh thường, cứ như nhìn thấy Tần Vô Song là chuyện xui xẻo nhất trên thế giới.
Phía sau Vân Khinh Yên còn có năm sáu người, có nam có nữ. Cả đám đều là ăn mặc theo kiểu quý tộc. Những người này diện mạo không giống nhau, nhưng lại có một đặc điểm chung, là lỗ mũi đều hếch lên trời.
Giống như ở trong phạm vi quận La Giang, dám nhìn thẳng vào bọn họ là một loại sỉ nhục lớn lao.
Tần Vô Song nhìn đám người đáng ghét này liền cảm thấy phiền phức. Thầm nghĩ hôm nay ra đường không xem lịch hay sao, động tới liền phiền toái không ngừng?
Tùy ý nhìn qua, Tần Vô Song cũng mặc kệ. Đường đường là một nhất đại tông sư chuyển thế, cùng một đám choai choai dây dưa hiển nhiên thực nhàm chán.
Một gã nam tử đột nhiên mở miệng nói:
- Khinh Yên muội muội, chỉ là một tên con cháu Hàn môn, khiến cho ngươi không thoải mái sao?
Vân Khinh Yên bĩu môi:
- Cũng không phải chính là hắn sao? Người này chẳng những thô bỉ vô lễ, hơn nữa quỷ kế đa đoan. Tần Vô Song, ta hỏi ngươi, lần trước mất trộm ở Võ Đồng Viện, có phải là ngươi giở trò quỷ?
Vân Khinh Yên mấy năm qua, mỗi khi nhớ tới chuyện đó, lại càng nghĩ thấy không đúng. Nếu là Hứa Đình gây nên, hắn có lý do gì gióng trống khua chiêng, vừa ăn cướp vừa la làng?
Hơn nữa Tần Vô Song nói năng trước sau tựa hồ còn có ám chỉ, giống như hắn sớm biết ký túc xá Hứa Đình có quỷ, sớm dùng ngôn ngữ chặn Hứa Đình lại.
Vân Khinh Yên trước kia thấy ngay cả Trương Hiển, Tần Vô Song cũng đánh không lại, chắc không có bản lĩnh đi hãm hại Hứa Đình, chỉ có điều gần đây, Tần Vô Song nổi bật lên, giết hai huynh đệ Trương Hiển, hơn nữa Hàn môn Tần gia lại khiêu chiến Hào môn Hứa gia! Điều này làm cho nàng đối với Tần Vô Song sinh ra hoài nghi nghiêm trọng.
Tần Vô Song cũng không quay đầu lại, cười nhạt, khinh thường nói:
- Vật bên người, ngươi cũng quản lý không xong, lại tới hỏi ta làm cái gì? Thứ đó ai phát hiện, ngươi tìm người đó hỏi đi. Quan hệ gì ta?
- Khinh Vũ, gã con cháu Hàn môn này rất là vô lễ a. Giới quý tộc quận La Giang các ngươi thật không biết phép tắc.
Một hàng ba nam ba nữ, nam tử một thân ăn mặc hoa lệ nói chuyện, bên hông mang theo một khối mỹ ngọc, dáng người khôi ngô, đứng giữa hai gã thanh niên khác, hiển nhiên là thủ lãnh của nhóm này.
- Diệp Phong sư huynh, khiến ngươi chê cười.
Một nữ tử có vài phần giống Vân Khinh Yên, dung mạo càng quyến rũ hơn, đứng ở phía sau, ôn nhu nói.
Nữ tử này một thân phấn hồng, đôi lông mi có thể nói chỉ cần nhướng lên một chút, phảng phất ẩn chứa mị lực vô hạn, làm cho người ta bất giác cảm thấy trìu mến. Đó là tỷ tỷ của Vân Khinh Yên, Vân Khinh Vũ.
Không thể không thừa nhận, một đôi tỷ muội Vân gia, cũng được cho là mỹ nữ ở quận La Giang. Nhưng chỉ giới hạn như thế mà thôi. Tần Vô Song kiếp trước cũng đã xem qua muôn hình muôn vẻ mỹ nữ, lại không một ai có thể khiến hắn thấy kinh diễm. Cũng không phải mỹ nữ không tươi đẹp, cũng không phải các nàng không xinh đẹp, nhưng so với quan niệm thẩm mỹ của Tần Vô Song thì các nàng luôn kém một chút.
Trước mắt đối với hai tỷ muội này, tuy rằng diện mạo có chút đẹp, nhưng có một điểm giống nhau, chính là ánh mắt mà trong giới quý tộc này thường có, khinh thường những người không cùng địa vị.
Một nữ tử, nếu ánh mắt không tinh khiết, theo thẩm mỹ của Tần Vô Song đã bị giảm giá trị. So với tỷ tỷ Tần Tụ, tất nhiên là kém xa mười vạn tám ngàn dặm.
Tựa như thu thủy, không nhiễm bụi trần, mỹ nữ có đôi mắt như thế, mới được xưng là kinh diễm!
Nam tử tên Diệp Phong kia tuổi còn trẻ, tiêu sái nhún vai:
- Chê cười? Cũng không đến mức như thế. Diệp Phong ta còn không đến mức nông cạn cùng con cháu Hàn môn chấp nhặt.
Vân Khinh Yên được tỷ tỷ cùng Diệp Phong đại ca cùng mở miệng làm chỗ dựa, dũng khí càng cao, một tay chống lên cái eo thon nhỏ, ra vẻ người lớn chất vấn nói:
- Tần Vô Song, ngươi có phải là nam nhân không? Là nam nhân thì đừng có chối nữa, dám làm còn không dám nhận sao?
Tần Vô Song nhăn mày, nhóm người thật đúng là so với bọ chó (bọ chét) còn đáng giận hơn, ngươi không để ý tới bọn họ, bọn họ ngược lại càng lủi càng dữ. Ngươi không cùng con cháu Hàn môn chấp nhặt? Chẳng lẽ ta và ngươi không chấp nhặt không được?
- Ta có phải là nam nhân hay không, Vân tiểu thư có thể tìm một chỗ tự mình thử nghiệm một chút. Không nói nữa, thứ lỗi Tần mỗ không rảnh cùng các ngươi cãi nhau.
Vừa nói xong, tỷ muội Vân gia đồng thời biến sắc, kể cả các nữ hài tử khác nãy giờ một mực yên lặng không nói, cũng đều có chút kinh ngạc nhìn về phía Tần Vô Song.
Hiển nhiên, các nàng cũng không ngờ được một con cháu Hàn môn lại có can đảm nói ra lời đại bất kính.
Tên nam tử áo bào hồi nãy vừa lấy lòng Vân Khinh Yên thốt nhiên giận dữ:
- Tiểu tử, xem ra ngươi là chán sống rồi!
Tần Vô Song phì cười, bất đắc dĩ xoay người, thản nhiên hỏi lại:
- Như thế nào? Hay là ngươi muốn làm hộ hoa sứ giả? Nhưng ngươi không biết là cách này lỗi thời rồi sao?
Vân Khinh Vũ đứng sau đột nhiên nói:
- Lăng Thiên, không cần cùng loại hạ đẳng quý tộc này chấp nhất.
Nam tử tên là Lăng Thiên, lớn tiếng nói:
- Nếu hắn đắc tội ta, ta cười trừ. Nhưng mà hắn đối với Khinh Yên tiểu thư nói lời vô lễ, ta không thể tha thứ cho hắn. Tiểu tử, ngươi đi ra, thiếu gia muốn thử xem, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu cân lượng, dám càn rỡ như thế!
Tần Tụ nghĩ thấy thực nghẹn khuất, nhóm người này thật sự là không nói lý lẽ. Rõ ràng khơi mào sự tình là bọn hắn, ngoài miệng còn nói được đại nghĩa nghiêm nghị.
Tần Vô Song liếc hắn một cái, hướng về phía nhân viên cửa hàng nói:
- Đưa ta đến chỗ tủ trưng bày.
Không thèm đếm xỉa, bị con cháu Hàn môn hoàn toàn không để ý đến? Lăng Thiên lúc này đã hoàn toàn bị chọc giận![/color]