Khí Trùng Tinh Hà

Chương 39: Chương 39: Kế hoạch đối chiến




Cánh cửa phòng ‘kẹt’ một tiếng mở ra, phụ thân Tần Liên Sơn đi vào.

Tần Vô Song đang ngồi xếp bằng ở trên giường, gặp phụ thân, mỉm cười bước xuống, bưng cái ghế dựa cho phụ thân ngồi.

Mấy ngày nay, Tần Liên Sơn sống hiển nhiên cũng không mấy thoải mái. Khiêu chiến Hào môn Hứa gia gây cho hắn rất nhiều áp lực. Bất luận bọn họ đánh như thế nào, cuối cùng vẫn cảm thấy lấy Hàn môn Tần gia người thưa sức yếu thực không kể thắng.

- Phụ thân, còn mấy ngày nữa là tới trận chiến tranh đoạt Hào môn, người phải nghỉ ngơi tốt, không cần suy nghĩ nhiều. Nên biết thuyền đến đầu cầu tự nhiên có thể đi tiếp.

Tần Vô Song thấy mắt phụ thân ẩn ẩn có tơ máu, hiển nhiên là biết suy nghĩ quá nhiều, không khỏi khuyên giải an ủi.

- Vô Song, theo ta… Chúng ta… lần này khiêu chiến, hay là bỏ cuộc đi.

Tần Liên Sơn nói ra lời này, miệng không cảm thấy chút hương vị gì. Hắn hơn nửa đời người đều hiếu thắng, núi đao biển lửa trước mặt cũng không thoái nhượng nửa bước, hôm nay nói như vậy, tất nhiên là không biết trải qua bao nhiêu dày vò mới có thể quyết định.

- Bỏ cuộc? Phụ thân, ở thế giới quý tộc này, lui một bước thực dễ, nhưng muốn tiến thêm một bước cũng muôn vàn khó khăn. Chúng ta mà bỏ cuộc, trực tiếp biếm xuống bình dân, như thế nào có thể từ bỏ? Hơn nữa, con tìm không thấy lý do gì để từ bỏ hết!

Tần Vô Song khí phách lẫm liệt, trách móc phụ thân. Lúc này đây, hắn nhất định phải để Tần gia trở về vị trí quyền uy ở quận La Giang, lại bước vào giới quý tộc cao cấp ở quận La Giang.

Tần Liên Sơn thở dài một tiếng:

- Vô Song, phụ thân biết ngươi có được chút kỳ ngộ, nhưng vẫn như cũ khuyên ngươi bỏ cuộc, ngươi có biết vì sao chứ?

- Vì cái gì?

- Hào môn Hứa gia, rất biết luồn cúi, nghe nói đã chạy tới châu thành Nam Vân Châu, nịnh bợ tới quyền uy vô thượng tại Nam Vân Châu, Tây Môn Đại phiệt! Vô Song ngươi hiện nay còn trẻ, mặc dù có kỳ ngộ, nhưng dù sao thì thời gian cũng quá ít, sao không đợi hai mươi năm nữa…

- Phụ thân, ta chỉ nghe, Trường Giang và Hoàng Hà, sóng sau xô sóng trước, lúc nào cũng khắc khắc tranh nhau mà lên. Đây là chiều hướng phát triển bình thường. Hôm nay cả nước tranh đua, đại thế đã thành, chính là thời điểm Tần gia một nhà đại triển thực lực. Bây giờ mà lui một bước, chỉ sợ phía sau chính là vách đá, vực sâu vạn trượng. Người không có nghe Cẩu Thánh nói sao? Hắn đang chờ gia tộc Tần gia mất đi địa vị quý tộc, sẽ đến ném đá xuống giếng. Tin rằng tại quận La Giang này, số người có tâm tư đó chỉ sợ không chỉ một nhà hai nhà đơn giản đâu?

Mấy đạo lý này, Tần Liên Sơn không phải không hiểu, cũng không phải không suy nghĩ qua. Nhưng Tây Môn Đại phiệt, thật sự là núi cao khó qua. Bọn họ động một đầu ngón tay, đủ để cho một nhà Hàn môn trong khoảnh khắc biến thành tro bụi.

Nghĩ đến thế lực cao cao tại thượng đó, kiêu ngạo như Tần Liên Sơn cũng khó tránh khỏi ý chí chiến đấu sa sút.

- Phụ thân, Tây Môn Đại phiệt thì sao? Bọn họ có thể mạnh hơn Chân Võ Thánh Địa sao chứ? Ở Bách Việt Quốc, chỉ cần Chân Võ Thánh Địa không tuyên án nhất mạch Tần gia diệt vong, chúng ta còn có đường sống. Còn nữa, nịnh bợ Tây Môn Đại phiệt là một chuyện, khiến bọn họ xuất lực lại là một chuyện khác. Cho dù Tây Môn Đại phiệt có xuất lực, bọn họ có thể trực tiếp lên đài thi đấu sao chứ?

Đương nhiên, có chút lời Tần Vô Song trước mắt còn không tiện nói thẳng, nếu nghịch ý hắn, cho dù là Tây Môn Đại phiệt thì như thế nào? Chỉ cần trở ngại gia tộc Tần gia tiến lên, hắn liền tuyệt không ngại một cước san bằng!

- Gia tộc Luận phẩm, chỉ có thể lấy con cháu bản tộc mà xuất chiến.

Tần Liên Sơn tất nhiên là biết quy tắc ấy, đột nhiên trong mắt tinh quang đại thịnh, trầm giọng hỏi:

- Vô Song, Tụ nhi gần đây, có phải là cùng Đạt Hề Đại thiếu gia rất thân thiết?

Tần Vô Song cười nói:

- Phụ thân, tỷ tỷ khó gặp được người cùng lứa dễ thân thiết như vậy, việc này ngươi cũng nên cao hứng thay nàng mới đúng.

Tần Liên Sơn mặt buồn rầu:

- Vô Song, ngươi dù sao còn trẻ, chẳng biết nông sâu trong đó. Khoan nói Đạt Hề Thế gia cùng Hàn môn Tần gia dòng dõi cách xa, Đạt Hề Minh lại đã có hôn ước. Hơn nữa người hắn muốn kết hôn, chính là thiên kim của Tây Môn Đại phiệt, đây là chuyện giới quý tộc quận La Giang ai ai cũng biết. Nếu Tụ nhi vì chuyện này làm tức giận Tây Môn Đại phiệt, như vậy chẳng khác nào tuyết càng thêm sương…

Tần Vô Song bật cười nói:

- Phụ thân, hiện tại bát tự (*) cũng còn chưa trao đổi, người suy nghĩ thật sự nhiều rồi. Hiện tại không có việc gì, cha con ta trao đổi một chút làm thế nào để đối phó Hứa gia mới là đúng. Chuyện Tây Môn Đại phiệt, không cần quá mức để ý. Chỉ cần chúng ta ở Gia tộc Luận phẩm có thể đoạt được cái danh ngạch Hào môn, cho dù là Tây Môn Đại phiệt, ở đại thế trước mặt, cũng khó mà xoay chuyển càn khôn. Cái danh ngạch quý tộc là Hoàng Đế Bệ hạ ủy thác Chân Võ Thánh Địa trao tặng. Cùng bọn hắn lại có quan hệ gì?

(*) bát tự là một kiểu trao đổi thời xưa để hai bên bàn chuyện cưới hỏi, bao gồm ngày tháng năm sinh, tên, tuổi,… để xem hai bên có khắc nhau không, nếu khắc thì có thể sẽ không cưới nữa.

Hắn khẩu khí càng thoải mái, Tần Liên Sơn trong lòng lại càng trầm trọng. Cảm thấy nhi tử chưa rõ thế cục, không nhận ra vấn đề nghiêm trọng.

- Phụ thân, tranh đoạt Hào môn, ta định trong ba trận quyết định. Trong Hứa gia, người mạnh nhất là Hứa Tam Lập, sau đó là hai gã Trưởng lão. Ba người ít nhất đều có thực lực Chân Võ Cảnh Tứ đẳng. Cho nên những người khác, nhiều lắm là Chân Võ Cảnh Tam đẳng. Phụ thân, người có hứng thú đấu một trận không?

Tần Liên Sơn nói:

- Dưới Tứ đẳng, vi phụ có chín phần chắc thắng.

Vài năm nay, Tần Liên Sơn được Dịch Cân Kinh rèn gân luyện cốt, thực lực có thể nói là đột nhiên tiến mạnh, sớm không phải là kẻ mông muội yếu ớt như năm đó.

- Được, ta giao ước. Nếu đối phương phái ra cao thủ Chân Võ Cảnh Tam đẳng trở xuống, phụ thân sẽ nghênh đón. Ngoài Tam đẳng, con dốc hết sức đánh. Lần này, cha con chúng ta liên thủ, cho quý tộc quận La Giang mở to mắt ra nhìn một lần!

Đối với thực lực nhi tử, Tần Liên Sơn cũng có nhận thức. Thấy nhi tử khí phách phấn chấn, tâm tình cũng muốn ủng hộ, đang muốn mở miệng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Tần Tụ.

- Vô Song.

Tần Tụ đẩy cửa ra, mặt đầy xuân phong, gặp phụ thân ở đây, thẹn đỏ mặt kêu lên:

- Phụ thân.

- Tụ nhi, chuyện gì vui vẻ vậy?

Tần Tụ khuôn mặt khẽ đỏ lên, cầm trong tay một tờ thiệp mời:

- Phụ thân, Vô Song, vừa rồi Đạt Hề công tử đưa tới một thiếp mời, mời chúng ta đi Đạt Hề phủ làm khách.

Tần Vô Song thấy Tần Tụ cười, liền đoán được sự tình nhất định có quan hệ với Đạt Hề Minh, cũng không nghĩ đến chuyện Đạt Hề Thế gia lại mời Hàn môn Tần gia đi làm khách, như thế là ngoài dự kiến.

Tần Liên Sơn nhìn tấm thiệp mời, sắc mặt phức tạp, có kiêu ngạo, lại có chút lo lắng.

- Ba ngày sau, mừng sinh nhật hai mươi tuổi của Nhị tiểu thư Đạt Hề Thế gia, mời Hàn môn Tần gia dự tiệc.

Đạt Hề Thế gia thiết yến, chưa bao giờ mời quý tộc cấp bậc Hàn môn tham gia. Lần này không ngờ lại mời Hàn môn Tần gia tham gia, nói không vinh hạnh đó là giả.

Chỉ có điều một khi Hàn môn đã đi tham gia yến hội ở nhà Thế gia, phần tặng lễ cũng là một chuyện không đơn giản, cũng cần phải hao phí chút tế bào não.

- Phụ thân, chúng ta đi không?

Tần Tụ lo được lo mất hỏi.

Tần Liên Sơn cười khổ nói:

- Thế gia mời, nếu không đi, chính là không hợp lễ nghĩa.

- Vậy thì đi.

Tần Vô Song đối với hai truyền nhân của Đạt Hề Thế gia có ấn tượng khá tốt.

- Đi thì dễ, nhưng đem lễ vật gì đi, cũng phải suy nghĩ. Tụ nhi, ngươi cũng là nữ hài tử, sinh nhật Nhị tiểu thư Đạt Hề Thế gia, phải tặng cái gì cho thỏa đáng?

- Phụ thân, sinh nhật Đạt Hề tiểu thư, đều có người đưa lễ trọng, chúng ta chỉ cần ý tứ, không mất cấp bậc lễ nghĩa là được, không cần hao phí tâm tư cân nhắc mấy cái này.

Tần Vô Song khôn khéo nói.

- Chính là để không mất cấp bậc lễ nghĩa phải có chút hao phí đầu óc a.

Tần Liên Sơn thở dài.

- Ha ha, phụ thân nếu tin tưởng, việc này cứ giao cho ta cùng tỷ tỷ xử lý đi.

Tần Vô Song thật ra nghĩ thấy không cần phải cố quá, gia tộc Tần gia hiện tại chỉ là một Hàn môn, chỉ cần ở vị trí Hàn môn tặng một lễ vật tương đương, tâm ý cùng cấp bậc lễ nghĩa cũng đủ. Tặng quà xa hoa quá ngược lại làm cho người ta e ngại. Vào thời khắc đặc biệt, bảo trì vững vàng tâm tính mới phi thường quan trọng.

Tần Tụ phụ họa nói:

- Vô Song, chúng ta ra ngoài tìm xem. Ta biết quận thành có một tiệm châu báu, trang sức nơi đây rất được.

Nói xong, liền kéo Tần Vô Song hướng ra ngoài đi.

Tần Liên Sơn nhìn bóng dáng nữ nhi trông rất giống vong thê, trong lòng không khỏi đau xót, lại nghĩ tới quan hệ giữa Tần Tụ cùng Đạt Hề Minh, cúi đầu thở dài một tiếng, không khỏi lại âm thầm lo lắng.[/color]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.