Khí Trùng Tinh Hà

Chương 608: Chương 608: Không gian thần kỳ, Bàn Long Điện




Sau khi tiến vào không gian kỳ quái này, Tần Vô Song nhất thời cảm nhận được một luồng áp lực cực mạnh. Luồng áp lực này vô cùng kỳ lạ, cùng với loại thủy áp đơn thuần lúc trước hoàn toàn bất đồng.

Yến Truy Dương cũng cảm giác được một luồng áp lực kỳ lạ như vậy, chỉ là lúc này, hắn đã bất chấp nhiều thứ như thế, giống như ruồi bọ mất đầu, nhìn thấy phía trước có đường liền chạy ngay về phía trước không cần đắn đo. Hắn chỉ có một ý niệm trong đầu là né tránh lần đuổi giết này của Tần Vô Song.

Sau khi Yến Truy Dương gặp Tần Vô Song có một Thần đạo Hộ Thuẫn, hắn cũng đã ý thức ngay được sự chẳng lành. Tần Vô Song đoạt được vũ khí Thần đạo này của Lôi Tiêu, có được cái Thần đạo Hộ Thuẫn này, sự công thủ của Tần Vô Song chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh, mà thanh trường đao Thần đạo kia của hắn ở trước tấm chắn Thần đạo kia thì coi như tất cả ưu thế cũng bị tiêu tan.

Còn bây giờ Tần Vô Song có được, không đơn giản chỉ có Thần đạo Hộ Thuẫn kia, mà hắn còn có cái Thần đạo cung tiễn vô cùng nổi tiếng. Đối với uy lực của bộ cung tiễn kia thì Yến Truy Dương đã được nghe quá nhiều quá nhiều.

Cũng may, sau khi tiến vào không gian xa lạ này, hoàn cảnh hiển nhiên là thay đổi hoàn toàn. Không gian này vậy, không ngờ lại giống như là thế giới ở dưới đáy nước, chung quanh giống như là hoàn cảnh trên mặt đất vậy, không có sóng nước, không có thủy thế.

Tuy rằng cái loại áp lực kỳ quái này lúc nào cũng ở đây nhưng không hề nghi vấn là không gian này tuyệt đối không phải là không gian trong nước.

Đừng nói là Yến Truy Dương, Tần Vô Song cũng đang rất buồn bực. Rõ ràng là ở trong thủy vực năm trăm trượng đuổi giết Yến Truy Dương, thế nào mà đột nhiên liền tiến vào cái không gian quỷ quái như thế này. Vậy mà lại có cây, có hoa, còn có dãy núi dài, hiển nhiên là một thế ngoại động thiên dưới đáy nước. Làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.

- Đây là cái nơi quái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ chúng ta đã đi ra ngoài Hắc Tử Hải?

Tần Vô Song thật không tin được:

- Hay là đột nhiên trong lúc đó, tiến vào một không gian độc lập với Hắc Tử Hải?

Tần Vô Song trong lòng không ngừng nghi ngờ, nhưng mà hắn cũng chẳng có cách nào đi lo lắng nhiều làm gì, điều duy nhất trong đầu hắn lúc này chính là phải xử lý Yến Truy Dương.

Chỉ có xử lý Yến Truy Dương trước thì hắn mới có tâm tư đi lo lắng những vấn đề khác.

Chỉ là, không gian này đương nhiên là phức tạp hơn thế giới không gian đáy nước nhiều, những dãy núi và thung lũng chạy dài không ngừng, đồng cây rừng cỏ cũng để cho Yến Truy Dương có cơ hội thuận lợi để ẩn nấp.

Tần Vô Song đuổi theo một trận, nhìn thấy phía trước một mảnh rừng rậm lớn, đen ngòm ngòm, tràn ngập ý vị.

Đúng cái gọi là ‘thấy rừng chớ vào’, Tần Vô Song ngừng đuổi theo, đem Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn ra, vận hành một chút đã tập trung được vị trí của Yến Truy Dương. Phát hiện thấy rằng Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn vẫn hoạt động bình thường, Tần Vô Song cũng không gấp gáp.

Cùng với loại mù quáng mà đuổi theo thì chi bằng hắn để cho Yến Truy Dương đắc ý trước, để hắn nghĩ rằng đã thoát khỏi sự truy tìm mà tâm lý không đề phòng. Sau đó lại nghĩ tới biện pháp tới gần, bất ngờ ra tay, đem bắt tên Yến Truy Dương kia. Tần Vô Song biết, nếu muốn có thể đánh bại được Yến Truy Dương này thì vẫn cần phải phí sức một chút mới được.

Điều mấu chốt nhất chính là, Tần Vô Song ý thức được không gian kỳ quái này tràn ngập một loại cảm giác kỳ bí, khiến cho Tần Vô Song âm thầm cảm nhận thấy nơi này tuyệt đối không phải là một nơi bình thường.

Tần Vô Song triển khai Âm Dương Tử Vân Dực, bay về phía khu rừng rậm bên kia. Cũng may, một mảnh địa phương này cũng không có cấm chế phi hành quá mức cường đại.

Âm Dương Tử Vân Dực của Tần Vô Song ở Luyện Hư Cảnh bắt đầu mọc ra, cho tới Động Hư Cảnh bây giờ thì đã tiến hóa hai lần.

Hai lần tiến hóa này, khiến cho phương diện chống lại cấm chế phi hành của Âm Dương Tử Vân Dực có thêm vài phần chắc chắn. Bởi vậy, Tần Vô Song triển khai Âm Dương Tử Vân Dực bay lượn so sáng với loại kỹ năng ngự không phi hành bình thường, là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau.

Có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn ở trong tay, Tần Vô Song truy tìm tung tích của Yến Truy Dương cũng là dễ như trở bàn tay.

Quan sát một lát, hắn mới biết được tự mình suy nghĩ quá nhiều. Yến Truy Dương giờ phút này căn bản là không có tâm tư phục kích hắn ở trong khu rừng rậm kia, mà là đang hoảng hốt chạy về phía trước. Không lâu sau liền chui ra khỏi đám rừng rậm đó.

Tần Vô Song duy trì tốc độ, đuổi theo sau Yến Truy Dương, truyền âm nói:

- Yến Truy Dương, bất luận ngươi có trốn thế nào thì cũng không thể trốn được cả kiếp này.

Yến Truy Dương nghe được thanh âm của Tần Vô Song như vậy, hắn còn tưởng rằng bản thân đã thoát khỏi sự truy kích của Tần Vô Song rồi, mặc dù không có thoát khỏi hoàn toàn nhưng ít nhất cũng có thể giải trừ nguy cơ tạm thời.

Không nghĩ rằng Tần Vô Song này căn bản là không hề buông tha cho hắn, vẫn luôn đuổi theo sau hắn. Yến Truy Dương giờ phút này mới cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác tuyệt vọng.

Tiến vào cái không gian kỳ quái này cũng không thể nào thoát khỏi sự truy sát của Tần Vô Song, hắn thực sự không thể nào nghĩ ra còn có cái biện pháp nào khác nữa.

Trong lúc này ánh mắt Yến Truy Dương đột nhiên sáng ngời, bởi vì hắn nhìn thấy ở phía trước, sau dãy núi có một đạo lam quang, giống như một ngọn lửa xông lên đến tận trời.

Lam quang này vô cùng yêu dị, so với cái dãy núi kia còn cao hơn rất nhiều.

Yến Truy Dương lúc này không cũng không thèm lo lắng cái đó có nguy hiểm hay không. Nhìn thấy một nơi có luồng ánh sáng cổ quái đấy, hắn hận không có một chút yêu ma quỷ quái để có thể từ chỗ đó chui ra, quấy nhiễu cục diện một chút. Cho dù là không thể không chết, thì cũng sẽ không chết trong tay của Tần Vô Song, mà lại có thể kéo hắn cùng chết.

Không quan tâm tới nhiều thứ nữa, hắn hướng theo lam quang kia mà phóng tới. Tần Vô Song hiển nhiên cũng nhìn thấy một màn cổ quái này, trong lòng cũng như có như không một loại cảm giác áp lực, càng tăng tốc đuổi theo.

Dang rộng Âm Dương Tử Vân Dực, không để ý gì cả, một đường đuổi theo Yến Truy Dương. Thần Tú Cung trong tay cũng đã bắt đầu khởi động. Điều tốt đẹp duy nhất của không gian này chính là không có thủy áp quấy nhiễu, khi Tần Vô Song sử dụng Thần Tú Cung thì cũng không cần phải lo lắng vấn đề lệch tâm giống như ở đáy nước.

Yến Truy Dương luôn luôn lấy tốc độ mà tu luyện. Trong lúc cấp bách bảo toàn tính mạng, dốc hết toàn lực thi triển, tốc độ quả thật cũng không chậm.

Tần Vô Song tuy rằng thúc giục toàn lực Âm Dương Tử Vân Dực nhưng cũng chỉ có thể kéo gần một chút khoảng cách vào thôi. Nhưng điểm khoảng cách ấy cũng không thể nắm chắc mười phần bắn chết được Yến Truy Dương.

Dù sao thì trong tay Yến Truy Dương cũng là có vũ khí Thần đạo, có món đồ chơi đó, khiến cho Yến Truy Dương có tiền vốn để đón đỡ được Thần Tú Cung.

Uy lực của Thần Tú Cung này tuy rằng cường đại nhưng đều là vũ khí Thần đạo, Yến Truy Dương vẫn là có cơ hội đón đỡ.

Mà Thần Tú Cung không phải giống như các loại vũ khí Thần đạo khác, có thể vận dụng vô hạn. Ba mũi tên, chỉ có cơ hội ba mũi tên, nếu hắn không có nhắm bắn trúng thì nhất định phải đem mũi tên bích lục đó triệu hồi trở lại mới có thể bắn lần nữa.

Tần Vô Song không phải là không có biện pháp tốt hơn, ví dụ như vận hành thêm một tấm Thần đạo Ngũ Hành Phù. Nhưng Tần Vô Song biết Thần đạo Ngũ Hành Phù này là linh phù bảo mệnh mạnh nhất của hắn, trừ phi gặp Thần đạo cường giả, nếu không hắn đúng là không muốn đem ra lãng phí.

Thi triển Thần đạo Ngũ Hành Phù kết hợp với Thần Tú Cung ở trong tay, uy lực tuyệt đối là cấp bậc Thần đạo, có thể đem vũ khí Thần đạo phát huy uy lực tới tận cùng. Đối phó với Yến Truy Dương, hắn không muốn lãng phí như vậy.

Trong chớp mắt, lam quang kia đã ở gần trước mắt. Yến Truy Dương trở mình, hướng theo lam quang kia nhìn lại. Khu vực bao phủ lam quang này là một tòa kiến trúc với khí thế vô cùng rộng lớn, kiến trúc lộng lẫy đường hoàng, tản ra khí thế vô cùng vương giả.

Mà bốn phía kiến trúc này, một đạo tường vây bao phủ xung quanh, lại không giống như kiến trúc của tường vây, xa xa nhìn lại thì giống như một đầu cự long to lớn đang nằm khoanh mình.

Mà đầu của con cự long kia, vừa lúc ngẩng lên, ở trên kiến trúc chủ đạo, taho thành một loại cảm giác khí thế ngạo nghễ với trời xanh.

Tần Vô Song bay ở trên cao nhìn xuống kiến trúc này càng thêm rõ ràng, nhất là đầu cự long điêu khắc kia, đem cả tòa kiến trúc hoàn toàn bao phủ dưới người, khiến cho khí thế có vẻ rộng rãi đồ sộ vô cùng.

Yến Truy Dương đột nhiên cả kinh, lại căn bản không hề do dự, hướng vào đạo lam quang kia phóng tới.

Lúc này hắn chỉ lo chạy thoát chết, cũng không lo lắng xem rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào.

Tần Vô Song nhìn thấy phía dưới đầu của con cự long kia, rõ ràng có điêu khắc kiểu triện mấy chữ bằng kim quang lớn, chính là ba chữ: Bàn Long Điện.

- Bàn Long Điện?

Tần Vô Song trong lòng chấn động, chẳng lẽ… Hắn nhất thời nhớ tới nhiệm vụ của lần này, chính là tìm huyết mạch Thái cổ Yêu long, chẳng lẽ Bàn Long Điện này lại là sào huyệt của Thái cổ Yêu long bên trong Hắc Tử Hải?

Thần thức của Tần Vô Song vô cùng mẫn cảm, nhất thời lưu ý tới. Chả trách hắn trong không gian này lại tràn ngập một bầu không khí kỳ dị đến như vậy, loại bầu không khí này vô cùng áp lực, tràn ngập một loại khí tức thần bí xa xưa, sau lưng loại khí tức thần bí này ẩn chứa một loại sợ hãi mơ hồ không thể gọi tên.

Tần Vô Song ý thức được, Bàn Long Điện này nếu không phải là mộ huyệt của Thái cổ Yêu long, thì nhất định cũng sẽ có quan hệ gì đó. Nghĩ tới đây, Tần Vô Song sao có thể chần chờ, cúi người hướng vọt xuống phía dưới.

Yến Truy Dương cảm thấy được bước chân của Tần Vô Song đã đuổi giết tới nơi, điên cuồng tiến lên, hướng vào phía sâu của lam quang kia mà nhảy tới. Hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất là chạy trốn vào bên trong kiến trúc kia. Mặc dù không thể né tránh Tần Vô Song nhưng tạm thời tránh được chút nào hay chút ấy.

Yến Truy Dương cảm nhận rõ ràng, khối kiến trúc này mười phần hết chín, chính là địa bàn của Thái cổ Yêu long, cho nên trong lòng của Yến Truy Dương lại có một chút tâm lý may mắn, hy vọng bản thân trong họa có phúc, tìm được huyết mạch của Thái cổ Yêu long. Nếu thực sự là có thể tìm được huyết mạch Thái cổ Yêu long, thì nhất định sẽ gặp dữ hóa lành. Cũng không khó để biết rằng Thái cổ Yêu long khẳng định là linh thú Thần đạo. Hơn nữa, Long Tộc là vương giả của Thú Tộc, huyết thống vô cùng quý báu, có thể so sánh được với thế lực Đồ Đằng của Hiên Viên Tộc.

Trên thực tế, Long Tộc cũng chính là Đồ Đằng Tộc của Vô Tận Đông Hải. Chỉ có điều, Long Tộc ở Hiên Viên Khâu, bình thường cũng chính là chi mạch của Long Tộc, huyết thống không bằng Long Tộc Đồ Đằng của Vô Tận Đông Hải, không được tinh thuần như vậy mà thôi.

Chỉ là ngay lúc này, Yến Truy Dương nào có con đường nào khác? Hắn thầm nghĩ nếu thực có thể tìm được huyết mạch Thái cổ Yêu long để tẩy lễ, thì trong thời gian tu vi của hắn nhất định có thể đại tăng. Mà bảo bối của Long Tộc trước giờ mọi người đều biết, nếu hắn có thể kế thừa một hai kiện bảo vật của Long Tộc, phản bại thành thắng, tiêu diệt Tần Vô Song là chuyện vô cùng dễ dàng.

Nghĩ tới đây, động lực của Yến Truy Dương càng mạnh, xuyên qua đạo lam quang kia tiến vào phía trước tòa kiến trúc kia.

Phía trước tòa kiến trúc kia, là một cái đại quảng trường có chín cây cột lớn chống đỡ. Tạo hình của chín cây cột lớn này vô cùng kỳ lạ, trên mỗi một cây cột đều có điêu khắc thành hình một đầu linh thú giống như rồng.

Mà chín cái trụ này, vị trí phân bố cũng rất đặc biệt, Tần Vô Song từ xa xa nhìn thấy liền biết chín cây cột này có huyền cơ.

Còn Yến Truy Dương cuống cuồng hoảng loạn, căn bản là không đi lo lắng nhiều như vậy, trực tiếp chạy trốn tiến vào.

Trong lòng Tần Vô Song trầm xuống, thầm nghĩ:

- Tên Yến Truy Dương này, chỉ e rằng tự đâm đầu vào chỗ chết


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.