Trong một con hẻm, tiếng quát tháo, tiếng la hét, tiếng xương kêu vang lên nghe vô cùng... sướng tai.
“Bốp... bốp... rắc... A... A.”
Trên đất, la liệt những tên côn đồ mặc áo đen đang nằm giãy giụa kêu la, rên rỉ. Một cô gái tóc ngắn mặc áo sơ mi, quần jean đang đứng phủi tay vô cùng nhàn nhã. Cô nhấc chân đi về phía một tên đầu trọc, hai má sưng vù, mắt thì thâm tím, máu mũi, miệng chảy ra nhìn vô cùng đau đớn. Ngồi xổm xuống, rút cái ví trong túi quần tên đó ra, vô cùng vui vẻ, mở miệng nói:
- Tôi đã nói các anh ngoan ngoãn thì không sao rồi mà. Nhưng mà không ngoan thì đành chịu vậy.
Rút tiền trong ví của tên đó ra rồi ném cái ví lại, đứng dậy, cầm tiền vẩy vẩy nói:
- Đây là phí bồi thường tinh thần và phí bồi thường thời gian của tôi. Ok!?
Không đợi tên kia nói gì, cô xoay người rời đi khiến tên kia tức anh ách mà không nói được.
Đã đánh người ta ra nông nỗi này rồi còn dám lấy tiền bồi thường. Con nhỏ thần kinh này!
Vũ Thanh vui vẻ cầm tiền đi ra khỏi hẻm, leo lên chiếc motor để sẵn rồi phóng đi. (cái motor này là bả ý chôm được.)
Vũ Thanh phóng như bay trên đường, cô đi đến một con sông rồi chống xe lại. Bước đến bên bờ sông, cô đứng ngẩn người nhìn mặt sông, từng cơn gió nhẹ thổi qua, tia nắng ấm chiếu lên gương mặt cô làm hiện rõ sự mệt mỏi. Nhìn những làn sóng gợn, cô khẽ thở dài:
“Mình phải sống như thế này đến bao giờ đây?!”
Đột nhiên, cô nhìn thấy dưới sông có thứ gì đó lóe lên. Cô tò mò bước đến nhìn thì không may trượt chân một cái và “tùm”, trước khi bị rơi xuống cô chỉ kịp chửi: “Mẹ kiếp, số nhọ rồi!”