Khi Xuyên Về Cổ Đại

Chương 2: Chương 2: Chương 2: Xuyên không là tiểu thư!




Vũ Thanh mơ màng, trước mặt nàng là một mảnh tối tăm, bên tai còn loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện:

- Ôi ta mệt quá đi mất! - Một giọng nói yểu điệu vang lên.

- Ngươi làm như chỉ người mệt ấy, ta cũng mệt lắm chứ! - Một giọng nói đỏng đảnh khác.

- Hừ, chỉ tại nàng ta nên chúng ta mới ra nông nỗi này đấy!

- Đúng rồi, nàng ta chỉ cậy việc mình được sủng ái mà sinh kiêu thôi. Lúc nào cũng to tiếng với người khác.

- Đúng đó, ngươi không biết thôi, vì nàng ta kiêu ngạo, không biết tự lượng sức mình nên hôm yến hội đó nhìn thấy Nam Cung Vương gia anh tuấn là mắt sáng lên, sau đó lại đuổi theo ngài ấy nên mới rơi xuống nước đấy. Thật là mất mặt mà.

- Thật á?! Sao ta không biết nhỉ?

- Đương nhiên người không biết rồi, Tể tướng lúc ấy đã ra lệnh phong tỏa tin tức rồi. Nếu không chỉ sợ bây giờ nàng ta đã mất mặt với khắp thiên hạ rồi!

- Ôi, vậy mà ta còn tưởng nàng ta đi vấp ngã, không ngờ đằng sau lại là nguyên nhân này. - Lại nói:

- Nhưng sao Tể tướng lại yêu thương nàng ta vậy nhỉ?

- Ngươi thật đúng là chẳng biết gì. Năm xưa, mẫu thân của nàng ta được lão gia sủng ái nhất, nhưng vì sinh nàng ta nên qua đời, lão gia vì thế mà thương yêu nàng ta, có thứ gì tốt cũng cho nàng ta đầu tiên, mà nàng ta lại đẹp, cầm kì thi họa đều giỏi, vì thế nàng ta mới được sủng sinh kiêu. -Giọng nói đầu tiên bất mãn giải thích.

- Ra là vậy! Này, ngươi nghĩ nàng ta có tỉnh dậy nữa không? - Giọng thăm dò.

- Ta mong nàng ta đừng tỉnh lại nữa, bớt làm khổ chúng ta. - Giọng đầu tiên chán ghét nói.

- Ừ.

Vũ Thanh nghe cuộc nói chuyện, đầu óc xoay chuyển: “ Kiểu này là mình xuyên không rồi, còn là xuyên vào vị tiểu thư kiêu ngạo nữa. Thôi, dù sao cũng đến rồi vậy thì sống ở đây luôn. Nhưng mà có khi phải giải quyết hai con nhỏ đang lắm mồm này mới được. Ừ, quyết định vậy đi.”

Vũ Thanh tỉnh dậy, hai mắt chớp hồi lâu mới thích ứng được, khẽ động cơ thể rồi ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng quét khắp căn phòng...

Vũ Thanh tỉnh dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhật Mai và Hạnh Anh - là hai người vừa nói xấu nàng.

Hai nàng bị ánh mắt lạnh lùng của nàng dọa sợ, Nhật Mai lắp bắp nói:

- Tiểu... tiểu thư... người tỉnh rồi ạ?!

Vũ Thanh vẫn không nói chỉ lạnh lùng nhìn Nhật Mai.

Hạnh Anh thấy vậy cũng bị dọa sợ, luống cuống nói:

- Tiểu thư, người... người tỉnh rồi... a vậy... để nô tỳ đi gọi lão gia.

- A... Đúng, tiểu thư để nô tỳ lấy nước cho người.

Hai nàng lắp bắp, luống cuống mỗi người một việc chạy đi, trong lòng lo sợ không biết nàng (Vũ Thanh) có nghe thấy hai nàng nói hay không. Nhật Mai đưa nước cho Vũ Thanh, đứng bên cạnh giường, cúi đầu thấp thỏm nhìn Vũ Thanh uống nước. Mà bên kia, Hạnh Anh cũng gọi được Tể tướng sang. Vũ Thanh đang dùng ánh mắt âm trầm đánh giá xung quanh thì bên ngoài tiếng chân dồn dập vang lên, kèm với tiếng gọi:

- Tiểu Băng... Tiểu Băng...

Một nam nhân trung niên hối hả chạy vào. Vũ Thanh âm thầm đánh giá người nam nhân này, trong trí nhớ của nguyên chủ người cha này rất yêu thương nàng. Xem ra có vẻ là thật rồi..

Tể tướng Tiêu Vũ là một người chính trực, có 3 vợ. Tuy bây giờ đã trung niên nhưng nhìn vẫn đẹp trai, phong độ. Gương mặt lo lắng đến bên cạnh nàng.

- Tiểu Băng, con thế nào rồi?

Nhìn ánh mắt lo lắng của ông, Tiêu Vũ Băng trong lòng ấm áp. Kiếp trước mồ côi, cô không được hưởng tình thương của cha mẹ. Kiếp này, theo như trí nhớ của nguyên chủ và theo như lời của Nhật Mai, Hạnh Anh thì mẹ nguyên chủ mất rồi. Dù sao vẫn còn cha mà, mất mẹ cũng không sao...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.