Khi Yêu Một Thần Chết

Chương 19: Chương 19: Lửa Cháy Cô Nhi Viện




“Ào…”

Richard ngồi phịch xuống bãi cỏ. Cả người ướt sũng nước. Chiếc dải vải đỏ nằm vắt mình trên những ngón tay dài của Richard.

Suýt nữa… Suýt nữa cậu đã để mất nó rồi.

Emma đờ đẫn nhìn Richard. Rốt cuộc thì tại sao Richard đã làm như thế? Richard nghĩ gì, Richard như thế nào, cô hoàn toàn không biết.

Emma chạy nhanh xuống bờ bên dưới. Cô muốn hỏi, muốn biết rốt cuộc Richard đã và đang giấu cô chuyện gì. Nhưng bước chân cô chưa chạm đến gần Richard thì tiếng Richard đã vang lên.

-Emma, cô không được lại gần đây!

-Hở?

Emma ngây người, bước chân khựng lại. Trước mặt cô, Richard ngồi gục mặt lên cánh tay đang kề trên gối. Nước từ người Richard chảy xuống thành một khoảng nước lớn bên dưới.

-Anh…

-Emma, tôi cấm cô bước đến gần tôi! –Richard vẫn không ngẩng đầu lên nhưng giọng nói thì đanh thép đến phát sợ.

Emma vẫn mở tròn mắt nhìn Richard, cảm thấy tay mình như run lên khe khẽ.

-Không, Richard. Tôi phải hỏi rõ anh, tôi phải làm rõ mọi việc! Việc anh đã khinh thường tôi và bỡn cợt tôi như thế nào. –Emma cắn môi, chân ương bướng bước tiếp.

-Tôi đã bảo là đừng lại gần cơ mà! –Richard đứng phắt dậy gào lên.

Bắt gặp đôi mắt ngạc nhiên của Emma, cậu vội ngoảnh mặt đi chỗ khác. Cảm thấy có gì đó tức trong lồng ngực cậu. Là cảm giác vui mừng khi được gặp cô hay là cảm giác khốn nạn khi mình cứ liên tục dính dáng đến cô đây?

-Emma, cô không hiểu sao? Tôi đang chạy trốn khỏi cô đấy…Tôi đang tìm mọi cách để có thể cách xa cô càng sớm càng tốt. Và càng tốt hơn nếu tôi không dính dáng gì đến cô nữa. Mỗi lần gặp cô là mỗi lần tôi thấy mình thật khốn nạn! Tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi cô mà thôi! Vì thế xin cô đấy, đứng có xuất hiện trước mặt tôi nữa! Điều đó chỉ khiến tôi cảm thấy mình tồi tệ hơn. Tôi không muốn nhìn thấy cô, không muốn gặp cô. Và tôi đã từng ước rằng chưa bao giờ gặp cô thì tốt hơn. –Richard cảm thấy khó thở, khi càng nói, hình ảnh cô lại cứ ngập tràn trong tâm trí cậu không thể nào tách ra được. Càng nói, cậu lại cảm thấy ngực mình bóp nghẹt dữ dội, càng cảm thấy mình thật khốn nạn khi yêu một con người. Mâu thuẫn cứ dâng lên dữ dội. -Nên Emma, làm ơn đi! Cô hãy biến mất khỏi tầm mắt của tôi đi, không được sao???

Richard gào lên. Nhưng khi tiếng gào vừa dứt, câu mới phát hiện ra những gì mà cậu nói. Quay lại đã nhìn thấy gương mặt đờ đẫn của Emma và ở khóe mắt dường như cô sắp khóc. Không, cậu không có ý định nói cô biến khỏi cuộc đời cậu, khỏi tầm mắt cậu. Cậu không có ý định xua đuổi cô như thế.

-Emma..

Emma bỗng nhiên nâng cao môi thành một nụ cười, nhưng khóe mắt đã rưng rức nước. Cô nghiến chặt tay, cười như người hụt hơi.

-Tốt thôi, vốn dĩ, đây là một giấc mơ mà.

Emma quay lưng đi vụt chạy. Richard giật mình, chìa bàn tay ra như muốn nắm lấy bàn tay cô giữ lại, miệng muốn gọi tên cô nhưng cuối cùng lý trí của cậu kìm lại tất cả. Chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô xa dần, rồi nhòa đi. Môi cậu lẩm bẩm.

-Tạm biệt…

Trên tán cây gần đó, một chàng trai nằm trên cành cây to, một chân thả lỏng xuống, mái tóc trắng sữa cuộn thành từng búp trượt xuống. Cậu nhấc tẩu thuốc ra, đôi mắt nheo lại nhìn lên phương trời xa xăm. Michael thở dài, lắc đầu nhè nhẹ.

“Richard, đó là do anh chọn…”

____





“Em chạy đi…

Anh đứng lại…

Mãi mãi chúng ta là kẻ trước người sau…”

***

-Tối nay bảy giờ sẽ có xe ngựa đến. Cậu hãy chắc chắn mình không bỏ sót thứ gì. –Vitalis vỗ nhẹ chiếc vali nâu của mình rồi nhìn sang Richard đang ngồi trầm ngâm trên ghế.

-Ừ… -Richard nhàn nhạt trả lời. Trong đầu cậu vẫn còn hiện lên hình ảnh Emma quay lưng chạy đi, cậu bắt đầu cảm thấy lòng buồn rũ rượi. Cậu thở dài, thất vọng chống tay xuống bàn, gục mặt mình xuống đó.

Vitalis im lặng nhìn Richard. Cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng bước đến ghế, rót cho mình một tách trà nóng, lên tiếng.

-Richard, cậu biết không, hôm nay tôi tình cờ gặp Michael…

-Hắn ta đến để tìm tôi…

-Tìm cậu? Để làm gì? Michael đâu còn là người trong dòng họ Jenkins nữa? –Vitalis ngạc nhiên lên tiếng.

Richard nhíu mày, ngừng suy nghĩ của mình, ngước lên Vitalis như muốn hỏi lại. Vitalis không để cho Richard chờ đợi lâu, cậu đặt tách trà xuống bàn, nói.

-Khi mẹ cậu ta chết, dòng tộc Jenkins không chấp nhận một thần chết máu bùn như cậu ta nên cậu ta lấy họ của mẹ mà? Michael Pendragon. Cậu ta bây giờ mang họ “Pendragon” và hiển nhiên cậu ta trở thành bá tước “Pendragon” đời thứ hai phục vụ nhà vua. Và cậu ta sử dụng năng lực thần chết của mình để qua mặt tất cả mọi người về việc cậu ta không-bao-giờ-chết.

-Đó là năng lực xóa kí ức và thay thế kí ức à?

-Đúng. Cậu ta đến tận bây giờ vẫn đinh ninh mình sống với chính người mẹ của mình đến tận khi mẹ mình già. Tất cả cũng nhờ ông Louis Jenkins đã dùng năng lực đó với cậu ta , thay thế đi mảng kí ức ông ta đã giết mẹ cậu ta ngay khi bà còn chưa đến tuổi 30. Tôi nghĩ đó là một kí ức mà Michael đừng nên biết thì tốt hơn. Nhưng một điều đặc biệt, đó là người con sinh ra giữa hai dòng máu con người và thần chết thì còn sở hữu một năng lực đặc biệt nữa, đó là “lửa địa ngục”, phát sinh từ mâu thuẫn của hai dòng máu. Tôi ngày còn làm việc cho nhà vua từng chứng kiến cậu ta thiêu cháy toàn bộ gia đình công tước Dubois vì ông ta đã cản trở và làm hại cậu ta khá nhiều lần…

Richard trầm ngâm nghĩ ngợi.

-Dù sao thì, Michael là người không được chào đón ở dòng tộc Jenkins. Dù cậu ấy không có lỗi. –Vitalis nhún vai rồi đứng lên –Còn bây giờ, việc trước mắt là cậu hãy giúp tôi dọn đi đống đồ quan trọng cần mang theo của mình nào…

Richard đẩy nhẹ ghế đứng dậy, tầm mắt bất giác hướng về phía khung cửa sổ, lẩm bẩm:

-Michael Pendragon, không phải là Michael Jenkins sao? Và là một bá tước chứ không phải là họa sĩ đường phố sao?

***

Emma ngồi trên bậc thềm, khâu lại những đường chỉ trên áo của lũ trẻ. Bỗng nhiên, mũi kim chích vào ngón tay cô khiến cô phải giật thót mình, nhăn mày một cái. Cô nhanh chóng đặt chiếc áo và cây kim xuống, nhìn vết máu rỉ ra trên tay mình.

-Em phải cẩn thận một chút chứ.

Một giọng nói vang lên nhẹ như gió thoảng. Emma ngước lên, bắt gặp đôi mắt màu cẩm thạch sâu và trong của Michael, Emma cười một tiếng.

-Ồ, Michael… Anh làm tôi giật mình đấy…

Michael ngồi xuống, khuỵa một chân xuống đất. Những ngón tay thon dài của cậu nắm nhẹ lấy ngón tay Emma đưa về phía mình, vết máu nhỏ rỉ ra.

-Thật không may nhỉ?

Michael cười hiền, rồi nhanh chóng, cậu đưa ngón tay đang rỉ máu của Emma lại gần miệng mình rồi liếm đi vệt máu đó. Emma hoảng hốt rụt tay lại, mắt mở to ngạc nhiên. Michael nhìn Emma, cậu cười phá lên một tiếng rồi đứng dậy, vỗ nhẹ đầu cô, dịu dàng lên tiếng:

-Tôi chỉ giúp em lau vệt máu đó đi thôi mà.

Cậu tháo dải vải trắng sau tóc mình ra, khiến những búp tóc trắng sữa trượt xuống mềm mại, đẹp một cách tinh khiết đến kì lạ.

Hất nhẹ lọn tóc ra phía sau bờ vai, Michael khẽ khàng ngồi xuống, tựa người vào cột đối diện. Cậu nhẹ nhàng đặt môi mình lên chiếc kèn Harmonica thổi lên những giai điệu êm đềm.

-Tôi đã nghĩ anh không phải là Thần Chết, anh như một thiên thần thì đúng hơn.

Emma lắng nghe, bất chợt lên tiếng.

Hàng mi trắng đang khép hờ của Michael chợt rung lên. Cậu mở mắt nhìn cô gái trước mặt mình, làn môi ngừng thổi. Một cơn gió nhè nhẹ thoảng qua.

“Tôi chỉ có thể làm thiên sứ với mỗi mình em thôi…”

***

-Richard, cậu không quên gì nữa chứ?

Vitalis lại hỏi lại.

-Không quên gì cả. –Richard nhàn nhạt trả lời, xách giúp Vitalis một chiếc vali đi ra phía chiếc xe ngựa.

-Bảy giờ tối rồi, chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ. –Vitalis lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt, lên tiếng. Rồi cậu quay sang Richard –Chuyến đi này, khi cậu đi rồi cậu sẽ không bao giờ quay về đây nữa. Được chứ Richard?

Richard gật nhẹ đầu. Cậu bước chân lên xe ngựa, thả mình dựa hết vào phần ghế. Cậu gác một tay lên trán, nhìn lên trần xe. Tại sao tâm trí cậu vẫn không thể tách rời khỏi cô? Tại sao lòng cậu lại nặng trĩu đến như vậy?

Bỗng nhiên, một điểm đen xuất hiện trước mắt cậu. Tiếp theo là một điểm đen khác xuất hiện theo. Cậu nhíu mày. Có người sắp chết? Không phải chỉ một, các điểm đen xuất hiện dày đặc trước mặt cậu, có rất nhiều người. Họ ở rất gần đây. Cậu ngồi phắt dậy, nhìn sang Vitalis.

-Vitalis, có rất nhiều người sắp chết ở gần đây.

-Tôi cũng đang định nói điều đó. –Vitalis nhíu mày –Nhưng đây là ngọn đồi trống, không thể tìm thấy nhiều người như thế. Nếu có thì chỉ có thể nhà cô nhi trên kia…

Người Richard dường như lạnh đi, ánh mắt như có tia sét xẹt ngang. Cậu bỗng nghe mồ hôi túa ra lạnh toát sống lưng mình.

“Cô nhi viện..”

-Cái gì? Không, Richard… Richard! –Vitalis hoảng hốt kêu lên khi thấy Richard đã đẩy mạnh người, thoát ra khỏi chiếc xe ngựa.

Cậu chạy phăng phăng giữa đêm tối.

Không, không thể nào là cô nhi viện đó. Không phải cô nhi viện đó! Cậu chạy như điên, tim cậu bỗng nhiên bóp nghẹt dữ dội khiến mọi thứ trước mặt cậu dường như đi, chỉ có bước chân là phăng phăng không thể dừng lại.

Không, không thể có chuyện gì xảy ra với nó! Không thể… Nhưng bước chân cậu dường như rã rời ra, đôi mắt cậu mở to và khi đó cậu nghe trái tim mình dường như không thể đập được nữa….

Giữa đêm tối, một khoảng trời gần như rực sáng. Lửa bao trùm lấy cô nhi viện dữ dội. Tiếng la hét vang lên.

-CỨU! CỨU CHÚNG TÔI VỚI! XIN HÃY CỨU CHÚNG TÔI!!

-SƠ! CỨU CON!!!

-CÁC SƠ ƠI!!! CỨU CON VỚI…!!

Cậu chạy đến. Ngọn lửa bùng lên dữ dội. Tiếng trẻ con khóc, tiếng la hét vang lên hỗn loạn. Các sơ may mắn thoát ra được đang cố cứu lấy những đứa bé. Ngôi nhà dường như sắp sập và muốn dâng hết cho ngọn lửa và số trẻ con dường như đã được cứu khỏi đám lửa đó gần hết. Nhưng trong số họ, không thấy Emma đâu.

-Chị Emma! Tất cả là do con!!! Huhuu!!

Tiếng một đứa trẻ gào lên khóc nức nở.

Cậu quay phắt lại, sững sờ…

-Lúc đó con bị mắc kẹt trong phòng, chị Emma đã vì con mà quay lại cứu con ra. Nhưng khi con và chị ấy vừa chạy đi thì bức tường gỗ trong phòng sập xuống rồi… Các sơ à… Làm ơ cứu chị Emma… Làm ơn cứu chị Emma đi…

Cậu bé khóc òa lên. Những bà sơ không kìm được nước mắt chỉ có thể ôm đứa trẻ ấy vào lòng. Họ nhìn đám lửa hung tợn không thể tắt được, cũng không cho ai chạy vào. Cô nhi đã sắp sập, họ thực sự không còn lựa chọn nữa…

-Không… Không… Emma…

Richard lảo đảo, hai tay ôm lấy đầu mình hoang mang lên tiếng.

Bỗng nhiên tim cậu dội lên co thắt dữ dội.

-EMMA!!!

Cậu lao vào ngôi nhà đang cháy bùng lên điên loạn. Lúc này đây khao khát được gặp cô trong cậu cháy lên không bao giờ hết. Lửa nóng rực chỉ chực thiêu hết mọi thứ ở đây.

-EMMA!! EM Ở ĐÂU??? EMMA!!!

Richard gào lên, một thanh gỗ trên trần nhà rơi xuống đất. Lửa bùng lên.

-EMMA À!! LÊN TIẾNG ĐI! TÔI XIN EM! EMMA!!!

Cậu gào tên cô lẫn giữa tiếng lửa cháy rừng rực. Cậu gọi cô khản cả giọng, cậu băng qua những bức tường lửa để tìm cô nhưng không thấy cô đâu.

-EMMA À! EMMA!!!

Cậu thét tên cô khản cả giọng. Cậu như người hụt hơi, lồng ngực bóp nghẹt dữ dội.

Lỡ như cô biến mất khỏi cuộc sống của cậu thì làm sao đây?

Lỡ như cậu không còn nhìn thấy cô nữa thì làm sao đây?

Chỉ nghĩ như thế thôi cậu đã điên lên như một thằng điên.

-EMMA!!!! EMMA À!!! EM Ở ĐÂU??? EMMA!!!

Bức tường gỗ sụp xuống, và tiếp tục, những thanh gỗ trên trần nhà rơi xuống theo. Mọi thứ đã bắt đầu sụp đổ. Cậu vẫn mặc kệ tất cả. Cậu chạy đi tìm cô khắp nơi, gọi tên cô đến khản đặc cả cổ họng.

Nhưng hình như lửa đã chôn vùi đi tiếng thét từ cõi lòng của cậu, chôn luôn hi vọng và chôn luôn người con gái mà cậu yêu.

-EMMAAAA!!! EMMA À!!!

Bức tường lớn đã đổ xuống. Khi ấy, cậu bỗng nghe trái tim mình vỡ ra hàng trăm mảnh.

Richard khuỵu gối xuống, nhìn mọi thứ rực trong biển lửa. Trước mắt cậu mọi thứ trở nên nhạt nhòa. Nước mắt chảy ra. Cậu gập mình đau đớn.

-TẠI SAO HẢ EMMA??? TẠI SAO EM KHÔNG TRẢ LỜI TÔI??? EMMA! EM KHÔNG THỂ CHẾT!!! EMMA!!!

Cậu lại đứng phắt dậy, bước chân guồng chạy vô định. Cô nhi đã gần sập xuống rồi, mọi lối đi gần như đã bị chắn hết.

Tại sao? Tại sao lại thế? Mới lúc đó thôi cậu còn nhìn thấy cô, cậu còn nói những lời khinh miệt cô… Tại sao lại thế?

-Emma… Tại sao lại thế? Tại sao là thể hả Emma… Xin em, trả lời tôi đi.. Tôi không thể để mất em như thế này… EMMA!!! EMMA À!!!

Cuối cùng, một Thần Chết đã biết khóc cho người mình yêu…

Phía sau cô nhi. Bước ra từ đống lửa dữ dội. Michael từ từ bước ra, bế trên tay Emma đã ngất lịm. Mái tóc trắng sữa vẫn mềm mại như thản nhiên trước mọi việc. Làn môi Michael dường như hơi cong lên, những ngón tay trắng muốt của cậu đưa lên vén những sợi tóc lòa xòa trên tán của Emma, cậu cúi mình hôn nhẹ trán Emma, lên tiếng.

-Thấy chưa Emma? Cuối cùng em cũng an toàn trong vòng tay tôi mà. –Michael mỉm cười rồi ghé nhẹ vào tai Emma nói tiếp –Tôi sẽ giúp em quên đi những thứ không còn cần thiết đối với em…

Rồi Michael bế Emma bước đi, để lại phía sau đám lửa vẫn đang gào thét. Miễn không ai chết dưới đám lửa đó, thì cậu không có gì đáng để bận tâm nữa. Bên dưới chân đồi vẫn còn cỗ xe ngựa khác trở về Paris của Michael đang chờ đợi cậu.

-Từ nay, tên của em sẽ là Daisy. Còn cái tên Emma, giấu nó vào quên lãng nhé?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.