Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 47 TỬ TRÚC

Tử Trúc ngồi dựa vào cửa sổ Thiên Hành lữ quán, nhàm chán uống hồng quả tửu. Lần này bên cạnh hắn không có thanh niên tà mị kia, chỉ một mình hắn, hắn cũng không biết tại sao mình làm như vậy. Từ lần trước tại nơi này nhìn thấy Vân Tả Ý, đầu óc luôn bất tri bất giác hiện lên hình ảnh Vân Tả Ý. Nghĩ muốn xem nhẹ, nhưng như thế nào cũng không làm được, vài lần sau khi suy nghĩ đấu tranh tỉnh lại đều kinh ách phát hiện hắn không biết khi nào đã đi tới cửa Thiên Hành lữ quán, nơi lần trước nhìn thấy Vân Tả Ý . Có lẽ hắn còn để ý chuyện Vân Tả Ý đả bại hắn, bất đắc dĩ nhếch nhẹ khóe miệng, ngửa đầu uống hết một chén hồng quả tửu……

Thiên Hành lữ quán khách ra vào không hề ít, đều đang ngầm hoặc sáng hoặc tối quan sát Tử Trúc. Đầu tiên, không nói đến mái tóc màu tím và cặp mắt màu tím hiếm thấy của Tử Trúc, chỉ cần hắn – mặt không đổi sắc – uống nhiều như vậy rượu liền đủ làm cho người ta sợ hãi than. Hồng quả tửu tuy là rượu trái cây, nhưng độ cồn cũng không thua kém gì rượu mạnh, rất nhiều tửu quỷ uống mấy chén đã chịu không nổi, mà thiếu niên nho nhã kia từ lúc tiến vào đến giờ uống tuyệt đối không dưới mười chén.

Tử Trúc lại lần nữa rót rượu, hắn biết có rất nhiều người đang âm thầm quan sát mình, bất quá hắn không thèm để ý. Ánh mắt theo thói quen hướng nhìn ngoài cửa sổ, về phần là vì sao, hắn cũng không biết, có lẽ vì chờ người kia đi…… Tử Trúc có chút thất vọng, vừa tính chuẩn bị thu hồi ánh mắt thì hoảng hốt dừng lại…… Quần áo hắn quen thuộc vô cùng, từng cố gắng lâm vào tranh đấu để được mặc bộ trường bào màu đen đó, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn mặt tuyệt sắc…… Không phải “Hắn” thì là ai……

Do quản sự đã nhắc nhở quầy nên khi Vân Tả Ý xuất hiện, trong nháy mắt nhân viên liền chú ý tới, vội vàng tha thiết chào đón:” Tiên sinh, ngài đã tới, ngài trước ngồi nghỉ, ta đi tìm Vương quản sự……A, không, là quản lí.”

” Không cần, ta chỉ là tới ngồi ngồi chơi thôi, ngươi đi làm việc đi.” Vân Tả Ý ngồi cạnh quầy, ánh mắt nhìn như vô tình đánh giá chung quanh.

” A, là……” Quầy đầu đổ mồ hôi lạnh nhìn động tác Vân Tả Ý. Lần trước hắn tận mắt quá năng lực phát hiện sai sót của Tả Ý, lần này sẽ không tái làm cho hắn phát hiện ra chuyện xấu gì nữa. Bất quá ngẫm lại vương quản sự gần nhất luôn luôn bận việc, quầy rốt cục thoáng bình tâm xuống, không đi báo.

Ân, lần này Thiên Hành lữ quán cùng lần trước đến xem thật là đại biến dạng, trang trí càng thêm thích hợp sở thích người trẻ tuổi. Hắn thấy số lượng người trẻ tuổi rõ ràng tăng nhiều, lưu lượng khách so với đối diện Tê Đặc lữ quán cũng kém không bao nhiêu, hơn nữa hắn còn thấy khu vực chuyên dành cho các cặp tình nhân. Khu vực này thiết kế với phong cách riêng, tinh xảo mà rực rỡ, với số lượng các cặp cơ hồ ngồi đầy đến xem khu này rất được hoan nghênh. Vân Tả Ý âm thầm gật đầu, Vương Lâm Văn này coi như một nhân tài……

Đi dạo một hồi, Vân Tả Ý trong lòng đã có đánh giá đại khái, nếu ấn theo tốc độ thay đổi này, đến ngày hắn nghiệm thu chắc chắn lưu lượng khách lượng vượt qua đối diện Tê Đặc lữ quán. Vân Tả Ý đột nhiên cảm thấy mệt nhọc, xem ra thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, mới đi một hồi liền mệt mỏi như vậy, nhưng không sao, hôm nay chỉ ghé xem tiến độ, quá vài ngày mới đến thời điểm nghiệm thu kết quả.

Vân Tả Ý tùy ý tìm một bàn trống, sau khi dùng khăn lụa trắng cẩn thận lau mấy lần mới ngồi xuống. Nhìn thấy Vân Tả Ý an tọa xong, tiểu nhị bên cạnh lập tức chào đón, lễ phép hỏi:” Tiên sinh ngài cần dùng gì không?”

Vân Tả Ý đánh giá tiểu nhị. Ừ, so với lần trước tố chất cao hơn, tuy trong mắt vẫn như cũ che dấu không được kinh ngạc, nhưng vẫn có thể duy trì thái độ lễ phép phục vụ, thật sự so với lần trước chỉ biết ngốc nhìn bộ dáng của hắn tốt hơn nhiều.

” Giúp ta mang một chén nước.” Hắn chưa bao giờ uống đồ uống gì.

” Nước ?” tiểu nhị kinh ngạc lặp lại.

” Đúng vậy, không màu không mùi, nước.”

” A, tốt, xin chờ.” Tuy chưa từng gặp qua khách tới đây chỉ kêu nước trắng uống, nhưng đoạn thời gian này bị ông chủ đưa vào tư tưởng “hết thảy lấy khách hàng làm trung tâm” làm cho hắn không chần chờ gì đi lấy nước .

Vân Tả Ý nhìn bóng dáng tiểu nhị, hài lòng lại gia tăng, tốt lắm, không có đòi hỏi thêm.

Trong lúc đợi tiểu nhị đi lấy nước, Vân Tả Ý tựa hồ không có việc gì cần làm, thực rãnh rỗi, nhưng kỳ thật không phải như vậy. Thời gian của hắn vĩnh viễn không đủ dùng, cũng vĩnh viễn không có thời điểm rảnh rỗi. Cho dù tiểu nhị chỉ mất mấy phút đi rót nước, trong đầu hắn đã suy nghĩ phương pháp giải quyết vài văn kiện khó khăn của công ty.

Bỗng hắn cảm thấy có người tới gần, mà người kia không phải tiểu nhị. Cảnh giác ngẩng đầu, thân là con cháu trực hệ Vân thị luôn có rất nhiều nguy hiểm. Hắn sẽ không quên từ nhỏ đến lớn hắn luôn phát hiện sát thủ xung quanh, tuy rằng sát thủ không đợi xuất hiện trước mặt hắn đã bị hộ vệ do phụ thân phái tới âm thầm bảo hộ xử lý hết, nhưng hắn cũng không thể phớt lờ.

Thiếu niên trước mặt toàn thân quần áo màu trắng, quỷ dị hiếm thấy mắt tím tóc tím làm cho người ta cảm giác văn nhã mà gầy yếu, nhưng cường đại tinh thần lực nói cho Vân Tả Ý biết người này lực lượng tinh thần rất cao. Người bị Vân Tả Ý nhận xét tinh thần lực cao như thế nào cũng là một cao thủ, về phần vũ kỹ của hắn, Vân Tả Ý bởi vì không có võ công nên nhìn không ra. Bất quá trực giác người học võ tiền kiếp nói cho hắn biết thiếu niên áo trắng vũ kỹ cũng sẽ không kém…… Tóm lại, người này…… có uy hiếp.

” Ngươi khỏe chứ.” Tử Trúc cũng không biết chính mình xuất phát từ mục đích gì đi đến trước mặt Vân Tả Ý, chờ tới thời điểm hắn nhận thức được, hắn đã ở trước bàn Vân Tả Ý. Nghĩ muốn trả thù sao, dường như không phải…… chống lại đôi mắt đen sâu thẳm của Tả Ý, hắn hoàn toàn không biết nên làm gì, chỉ có thể chào hỏi máy móc.

Vân Tả Ý không trả lời, chỉ nhìn thẳng thiếu niên, muốn biết mục đích của hắn.

” Có chuyện gì sao? Vì sao nhìn ta như vậy.” Tử Trúc bị ánh mắt Vân Tả Ý xem khó chịu, đây là lần đầu tiên hắn cùng Vân Tả Ý mặt đối mặt giao tiếp, trước kia chỉ từ rất xa xem qua Vân Tả Ý vài lần, đối với hiểu biết Vân Tả Ý chỉ giới hạn trong nghe đồn của học viện cùng tư liệu điều tra của hắn.

” Những lời này hẳn là ta nên hỏi ngươi, ngươi có chuyện gì?” Vân Tả Ý thu hồi tầm mắt, nguyên lai là một người nhàm chán không quan hệ.

” Không có gì, chỉ muốn mời ngươi uống chén rượu.” Tử Trúc nhấc tay nâng hai chén hồng quả tửu.

” Không cần.”

” Vì sao?” Tử Trúc truy vấn.

” Không muốn uống.” Kỳ thật chân chính nguyên nhân là hắn uống rượu liền say, điều này cũng là một trong các sự kiện hắn không hiểu được. Kiếp trước rõ ràng là người ngàn chén không say, kiếp này vì sao ngay cả một chút rượu cũng uống không được.

Tử Trúc bị từ chối không lời nào để đáp, chỉ có thể nói:” Quên đi.” cầm hai chén rượu tự giác ở bên cạnh Vân Tả Ý ngồi xuống, một người tự vui sướng hài lòng uống rượu.

” Ngươi là ai, ta cho phép ngươi ngồi ở đây sao?” giọng lạnh như băng làm cho Tử Trúc nháy mắt ngừng uống rượu, bất động, tựa như thời gian thần kỳ bị đình chỉ.

Hơn nữa ngày Tử Trúc mới hồi phục. Sau khi hắn phục hồi tinh thần, chuyện thứ nhất chính là túm lấy áo Vân Tả Ý, cơ hồ rít gào hung tợn nói: ” Ta là ai? Ngươi nói ngươi không biết ta là ai?.”

Vân Tả Ý thực bình tĩnh nhìn từ trên xuống dưới đánh giá lại hắn, sau đó thực khẳng định nói:” Không biết, còn có, buông tay ra.”

Tử Trúc vô lực buông ra áo Vân Tả Ý. Vân Tả Ý không biết hắn, không biết hắn…… Ha ha, thật sự là buồn cười a. Hắn vẫn cho rằng đối thủ cạnh tranh lớn nhất, toàn lực thu thập tư liệu, dùng hết tâm cơ hiểu biết, mỗi ngày nghĩ như thế nào đả bại người này, nguyên lai căn bản người này không biết hắn tồn tại, sao hắn có thể không phẫn nộ được chứ.

chương 48 sinh nhật

” Tiên sinh, nước của ngài.” Tiểu nhị thật cẩn thận đặt chén nước xuống, dường như sợ động tác mạnh sẽ dẫn phát tai nạn. Cũng không thể trách hắn thật khẩn trương, với kinh nghiệm làm tiểu nhị nhiều năm, cảnh tượng hai người kia thật sự là rất nguy hiểm, trong đó khách nhân mặc đồ trắng một ly một ly không chút ngừng lại uống cực nồng hồng qủa tửu, sắc mặt âm trầm. Khách nhân mặc hắc y nhưng thật ra thực bình tĩnh, ở thời điểm khi hắn uống nước còn gật đầu với mình. Nhưng hắc y khách nhân càng bình tĩnh như vậy, bên cạnh bạch y khách nhân sắc mặt lại càng kém…… Tốt nhất chạy nhanh rời đi nơi này, lấy kinh nghiệm của hắn, hai khách nhân trong chốc lát rất có thể sẽ động tay chân……Nghĩ vậy, tiểu nhị nhanh chân rời xa bàn này.

……

Từ lúc tiểu nhị đi rồi, bọn họ liền lâm vào yên tĩnh khó chịu, trừ bỏ tiếng uống rượu của Tử Trúc cùng tiếng uống một ngụm nước ngẫu nhiên của Vân Tả Ý không còn thanh âm nào khác. Rốt cục Tử Trúc không chịu nổi tức giận, đầu tiên mở miệng:” Ta gọi là Tử Trúc, ngươi nhớ kỹ.”

Vân Tả Ý không đáp lời, bưng lên chén nước uống một chút, trong lòng âm thầm suy nghĩ, Tử Trúc? Vẫn không nhớ đến ở đâu nghe qua, bất quá nhìn dáng vẻ của hắn không giống làm bộ, chẳng lẽ hắn thật là người quen của mình…… Kỳ thật cũng không trách Vân Tả Ý không biết hắn, tuy rằng Tử Trúc là đối thủ cạnh tranh lớn nhất chức vị Hội trưởng năm hai, nhưng cho tới bây giờ hắn không đem vị trí Hội trưởng để trong lòng. Lúc trước tham gia tranh cử bởi vì Hội trưởng có thể không chịu học viện quản chế một ít quy củ, tâm tình tùy ý đi tham gia, căn bản không nghĩ tới mình lại trở thành Hội trưởng, tự nhiên cũng không có đi điều tra đối thủ tư liệu. Cho nên Vân Tả Ý không biết Tử Trúc là hoàn toàn có thể hiểu.

Tử Trúc sau khi nói xong gặp Vân Tả Ý vẫn như cũ giữ bộ dáng kia, không biết hắn rốt cuộc có nghe không hay không, tức giận lại uống rượu. Hồng tửu quả tựa hồ không phải hoàn toàn không ảnh hưởng tới Tử Trúc, Vân Tả Ý chú ý tới ánh mắt Tử Trúc đã hơi mê mang. Quả nhiên, không lâu sau, Tử Trúc lại mở miệng, chẳng qua lần này thanh âm không rõ ràng như trước:” Vân Tả Ý , người ta hận nhất chính là ngươi.”

Vân Tả Ý nghe xong lời này có điểm sờ không được ý nghĩ, hắn tựa hồ không có đắc tội người này a.

Tử Trúc ngừng lại, uống liên tiếp mấy khẩu rượu, nói tiếp:” Cho tới bây giờ……chưa từng có người thắng quá ta……” Tử Trúc vừa uống rượu vừa nói chuyện cũ, nhưng dường như uy lực hồng quả tửu hiện tại toàn bộ hiển hiện ra, ánh mắt Tử Trúc càng ngày càng sương mù, lời nói cũng càng ngày càng đứt quảng, thậm chí có chút bừa bãi.

Vân Tả Ý chậm rãi uống nước, nghe Tử Trúc đứt quãng kể lể, qua một hồi lâu rốt cục hiểu được sự tình ngọn nguồn. Nguyên lai là như vậy, nói như vậy bọn họ là đối thủ…… giơ lên cái chén đang chuẩn bị uống lại phát hiện chén nước đã hết, đã ra ngoài một lúc lâu cũng nên trở về thôi. Nhìn Tử Trúc say ngã vào trên bàn, nếu đã đối đầu nhau vậy hắn mặc kệ người này chắc cũng không vấn đề gì, nghĩ thế Vân Tả Ý rất không trách nhiệm đứng dậy chạy lấy người. Tử Trúc gục trên bàn không hề có cảm giác.

……

Trở lại trang viên, việc đầu tiên Vân Tả Ý làm chính là thay quần áo, đổi xong quần áo không thấy Vân Hàm Phong , hắn gọi Diệp Đàn hỏi:” Phụ thân ở đâu?”

Diệp Đàn hành lễ đáp:” Hồi bẩm đại thiếu gia, lão gia ở thư phòng.”

” Ừ.” Sau khi gật đầu Vân Tả Ý đi thẳng hướng thư phòng, vừa mới chuẩn bị mở cửa, cánh cửa liền tự mở, Vân Hàm Phong đứng sau cửa cười nhìn Vân Tả Ý :” Đã trở lại.”

Vân Tả Ý gật đầu, hắn đối với việc Vân Hàm Phong biết trước chuyện tuyệt không kinh ngạc, dựa vào võ công của phụ thân nhận thấy hắn đã đến là tuyệt không cố sức.

” Ý nhi , vài ngày sau là sinh nhật của ngươi. Năm nay yến hội sinh nhật liền đặt làm tại tinh cầu này nhé. Ngươi xem thế nào?” Vân Hàm Phong không rời mắt nhìn Vân Tả Ý , mềm nhẹ hỏi.

” Được, ta sao cũng được.” Hàng năm sinh nhật của hắn đều phải cử hành long trọng yến hội, không kể đến sự hiện diện các giới danh nhân tinh anh của liên minh, các đại gia tộc, yến hội mặc kệ bản nhân hắn tham gia không tham gia đều phải cử hành. Dù sao thân là Vân thị Trưởng tử, sinh nhật luôn bị người chú ý. Liên minh các giới đã sớm chuẩn bị tốt lễ vật trước khi đến ngày sinh của hắn, không cử hành yến hội sẽ không biết ăn nói với họ như thế nào. Những yến hội năm rồi, Vân Tả Ý toàn bộ đều không có tham gia, chỉ có một hai cái yến hội tùy tiện ghé qua hiện trường nhưng không có xuất hiện trước mặt công chúng. Nhưng yến hội năm nay hắn không ra mặt không được. Năm nay hắn 17 tuổi, qua sinh nhật chính là 18, 18 tuổi đại biểu cho hắn có thể kết hôn, có thể kế thừa gia sản…… Nghĩ đến người muốn đám cưới, Vân Tả Ý nhất thời cảm thấy đau đầu, nói vậy năm nay yến hội sẽ cực kỳ náo nhiệt trước nay chưa từng có ….

Vân Hàm Phong nhìn thấy Vân Tả Ý nhíu mày,ân cần săn sóc giúp hắn xoa xoa thái dương, dừng một chút nói:” Còn nữa, mẫu thân ngươi cũng tới.”

chương 49 chuẩn bị

Vân Tả Ý sửng sốt nhưng cũng không thèm để ý, nhắm mắt lại hưởng thụ Vân Hàm Phong phục vụ:” Khi nào thì đến?”

” Hai ngày sau.” Vân Hàm Phong chú ý từng chi tiết sắc mặt Vân Tả Ý để khống chế độ mạnh yếu của tay, ngoại nhân sẽ không bao giờ dám nghĩ đến đường đường Vân thị Gia chủ cư nhiên lại tự mình mát xa cho người khác. Bất quá xem thái độ Vân Tả Ý có vẻ rất quen thuộc với việc này, chứng tỏ hắn thường xuyên được Hàm Phong đãi ngộ như thế.

” Hai ngày sau a……” Vân Tả Ý thấp giọng lặp lại, đột nhiên nhắc nhở Hàm Phong:” Thế Vũ Chí đâu? Hắn sẽ đến chứ?”

Vân Hàm Phong dừng tay một chút lại tiếp tục động tác xoa nhẹ nhàng, thần thái tự nhiên nói:” Hắn gần nhất có nhiều chuyện cần giải quyết , chỉ sợ không thể tới.” Đương nhiên những chuyện này có Hàm Phong ra tay trong đó.

“Thế à.” Vân Tả Ý ra vẻ như nghe xong một chuyện râu ria, nhưng Vân Hàm Phong có thể nhận thấy rõ ràng hắn thất vọng, nhất thời trong lòng chua chát. Ý nhi đối đãi đứa con mà hắn không thừa nhận vĩnh viễn đều tốt hơn so với hắn……

Một lát sau, Vân Tả Ý mở mắt ra nói:” Tốt rồi, ta không quấy rầy ngươi nữa.” Hắn biết công tác chuẩn bị yến hội có bao nhiêu bề bộn, bố trí hội trường, giám sát, danh sách nhân vật cần mời, công tác an ninh, nhân viên phục vụ…… Tất cả đều cần lượng lớn thời gian đi an bài, mà rõ ràng bọn họ không còn nhiều thời gian lắm ……

Vân Hàm Phong quyến luyến không muốn buông tay, chỉ có hắn biết hắn quyến luyến độ ấm kia đến cỡ nào, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi làm cho người ta muốn ngừng cũng không được…… Ai, đáng tiếc, hạnh phúc vĩnh viễn đều chỉ trong nháy mắt như vậy.

Vân Tả Ý bụng đầy tâm sự bước nhanh ra thư phòng cho nên không thấy trong mắt Vân Hàm Phong đau đớn cùng ảm đạm. Nhưng nếu hắn thấy, hắn nhất định cũng không hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Ra thư phòng, Vân Tả Ý đi tới phòng mình, đem thân nặng nề dựa vào ghế, suy nghĩ chuyện phụ thân vừa nói. Mẫu thân kiếp này cũng muốn đến. Mục đích nàng tới nơi này không cần đoán hắn cũng biết, đơn giản là giới thiệu đối tượng kết hôn cho hắn. Yến hội lần này hẳn sẽ rất vất vả, bất quá hắn tin tưởng có thể ứng phó tốt, dù sao cũng không phải lần đầu tiên tham gia loại yến hội này. Kiếp trước tại những bữa tiệc lớn, hắn thường dùng hơn phân nửa thời gian để ứng phó các quý phu nhân loại này. Cái gọi là quen tay hay việc,lúc ấy năng lực đối phó loại tình huống này làm cho hắn rất được các thanh niên quý khách đang bị bức hôn hâm mộ không thôi.

Nói đến mẫu thân Cao Mai, ân, nàng đúng là mẫu phụ nữ lý tưởng, dung mạo mỹ lệ, tài hoa trí tuệ, hơn nữa nàng hiểu biết triển lãm mị lực bản thân như thế nào…… Bất quá Vân Tả Ý tiếp xúc nàng cũng không nhiều. Lý do thứ nhất đương nhiên bởi vì từ bé hắn mỗi ngày đều nằm trong phòng phụ thân, Cao Mai muốn gặp con cũng không dễ dàng. Thứ hai, Cao Mai cũng không hiểu cách chăm sóc trẻ con, thêm nữa Vân Tả Ý không giống trẻ con bình thường, mỗi lần nàng muốn tới gặp Vân Tả Ý đều phải tẩy tất cả đồ trang điểm cùng nước hoa vì Vân Tả Ý rất mẫn cảm những thứ này. Do đó, số lần nàng chủ động tìm đến Vân Tả Ý cũng không nhiều, cách hai ba ngày mới xem một lần, dù sao bên người Vân Tả Ý có một đống bảo mẫu vú em, nàng không đến, hắn cũng được chiếu cố tốt…… Cứ như vậy cảm tình giữa Vân Tả Ý và Cao Mai đương nhiên không thể sánh bằng cảm tình với Vân Hàm Phong. Từ lúc hắn còn bé, Vân Hàm Phong luôn hận không thể mỗi ngày đều ẵm Vân Tả Ý theo mình, mà Cao Mai thì chỉ làm theo lệ đến xem, liếc mắt một cái. Nhưng nói giữa bọn họ không có một chút cảm tình cũng không phải, Cao Mai dù sao cũng là người đưa Vân Tả Ý đến thế giới này, cảm tình hắn đối với Cao Mai có đạm nhạt cũng tồn tại một phần cảm kích. Hơn nữa tuy thời gian Cao Mai cùng một chỗ với con mình rất ít, nhưng mỗi lần xuất hiện đều lộ vẻ mặt yêu thích không giả được…… Tóm lại bọn họ có cảm tình với nhau nhưng nếu so sánh với tình thương mẫu tử thì vẫn rất đạm nhạt……. Quên đi, không nghĩ nữa, Vân Tả Ý đứng dậy đi ra phòng ngủ, hướng đến thư phòng, hắn còn rất nhiều sự phải xử lý.

———————-

Mạt Phi hỗn loạn mở mắt ra, sau cổ đau nhức không thôi, nhíu chặt đôi mày anh tuấn, hắn ngẩng đầu mờ mịt nhìn chung quanh; nơi này không phải phòng ngủ của mình sao? Hắn đã trở lại như thế nào? Hắn dường như đang uống rượu…… Sau đó…… Sau đó…… chưa kịp nhớ tới thì đầu liền đau đớn từng đợt, bất giác rên rỉ ra tiếng.” Ui…… Ui……”

” Cậu không sao chứ? Đau đầu sao, uống nhanh nước này đi.” Tây Lâm vừa vào cửa nhìn thấy Mạt Phi đang thống khổ rên rỉ, vội vàng đưa tới một ly nước màu tím nhạt.

Mạt Phi tiếp nhận uống mấy ngụm, nhất thời cảm giác đau đầu giảm bớt rất nhiều, nói:” Cám ơn.”

Tây Lâm cười nói:” Không có gì, đều là bạn học với nhau, hỗ trợ nhau không có gì.”

” Ta không phải ở tửu quán uống rượu sao? Như thế nào lại quay về phòng ngủ?” Mạt Phi nghi hoặc nhìn Tây Lâm .

” Ha ha…… Ách, này……” Nghe Mạt Phi hỏi, Tây Lâm nhất thời cứng đờ, không thể nói cho hắn là bị sư phụ đương nhiệm đánh hôn mê đuổi về đây, chỉ có thể đánh lảng chuyện khác:” Trước không nói vụ này, Mạt Phi , cậu có biết chúng ta hiện tại thay đổi sư phụ không?”

” Thay đổi? Không phải là lão già nữa chứ?” Mạt Phi thì thào tự nói.

” Ách, ha ha…… Đúng vậy…… Thay đổi, cậu nhớ kỹ, về sau ngàn vạn lần không thể nói sư phụ chúng ta là lão già.” Tây Lâm giật nhẹ khuôn mặt cứng đờ, trịnh trọng nói.

Mạt Phi rất ít nhìn thấy Tây Lâm tỏ bộ dáng trịnh trọng như vậy, thú vị hỏi:” Vì sao chứ ? Chẳng lẽ lần này tới là lão thái bà.”

” Không phải, là một Hội trưởng .” Tây Lâm vội la lên, Mạt Phi ở trước mặt Hội trưởng không thể ngàn vạn lần còn như vậy, lần trước chỉ nói là lão già đã bị Hội trưởng đánh hôn mê, nếu hắn nói Hội trưởng là lão thái bà…… hậu quả không thể tưởng tượng……

” A, là như thế a, vậy…. ta đi tửu quán.” Mạt Phi nghe được không phải lão thái bà, nhất thời yên lòng, mang giày vào tính xuất môn. Lấy kinh nghiệm của hắn, trong tất cả sư phụ, lão thái bà là khó đối phó nhất, dung mạo lại ảnh hưởng đến ánh mắt.

” Chờ chút, cậu không thể bỏ đi, Hội trưởng nói cậu phải ở trong phòng, ngày mai sẽ đến xem cậu.” Tây Lâm vội vàng ngăn trở.

Mạt Phi nhướng nhướng mày:” Hắn muốn xem thì đi ra tửu quán mà gặp, dựa vào cái gì bắt ta chờ hắn.” Nói xong thừa dịp Tây Lâm không chú ý, nháy mắt lách qua người lủi đi.

” Ai, cậu chờ chút đã…… Hãy nghe ta nói…… chờ chút a……” Tây Lâm vội vàng đuổi theo, nghĩ muốn nói cho Mạt Phi nghe danh hiệu của sư phụ. Đáng tiếc võ công của hắn so ra kém Mạt Phi, chờ hắn đuổi tới chỗ Mạt Phi, nơi tửu quán, thì đã thấy cảnh tượng — Mạt Phi say như chết ngã vào ghế, còn đang không ngừng hướng miệng đổ rượu, trên bàn bày hai vỏ chai không, hiển nhiên hắn đã uống xong hai bình. Tây Lâm khóc không ra nước mắt, bởi vì hắn biết, Mạt Phi tửu lượng rất kém cỏi, chỉ cần uống một lọ liền sẽ say không thể nghi ngờ, hơn nữa sau khi say sẽ không ngừng uống rượu, ai cũng khuyên không được.

Ngơ ngác nhìn Mạt Phi một lúc lâu, rốt cục hạ một quyết định, trong lòng yên lặng nói ‘chớ có trách ta a, ta cũng vì tốt cho ngươi thôi, ngươi về sau nhất định sẽ cảm kích ta’

……”Rầm” Mạt Phi té xỉu trên bàn. Tây Lâm nuốt nuốt nước miếng, nhìn bàn tay của mình đã đánh hôn mê Mạt Phi, nhìn lại Mạt Phi , có chút nghi hoặc:’chẳng lẽ ta cùng Hội trưởng bên nhau lâu, cũng biến thành bạo lực’ ???

.

chương 50 vô đề

Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên tham nhập thư phòng, Vân Hàm Phong cũng dừng bút, nhìn xem trước mặt một chồng cao thiếp mời, Vân Hàm Phong nhẹ nhàng thở ra. Những thiếp này mời toàn người quyền quý quan trọng, là người không thể không thỉnh, cho nên mới cần hắn tự mình viết. Những người khác đều có hạ nhân phụ trách. Bất quá cho dù chỉ cần viết thiếp mời nhân vật quan trọng cũng khiến hắn tất bật, danh sách cần mời mà xong xem như yến hội cũng liền hoàn thành một nửa, chuyện còn lại hắn chỉ giám sát, không cần tự mình động thủ. Vân Hàm Phong lơ đãng cười một chút, hiện tại hắn đã có thời gian dành cho Ý nhi, ân…… Hôm nay Ý nhi muốn đi học viện, tốt lắm, hắn cũng đi theo……

Vân Hàm Phong dừng trước cầu thang ở trên lầu không dám nháy mắt, nhìn bóng dáng người đang ngồi trên sopha uống trà tại trung ương phòng khách. Người đó ngồi trầm lặng tựa hồ đang tự hỏi cái gì, vẫn vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, nét mặt chuyên chú, lông mi dài buông xuống che khuất đôi mắt như hắc bảo thạch. Vân Hàm Phong có điểm luyến tiếc nhớ lại……

“chào buổi sáng.”…… Ân ánh mắt trầm tĩnh, con ngươi đen sâu thẳm làm người ta bất tri bất giác bị giam giữ trong đó…… Lại, cam tâm tình nguyện…… Vẫn là đẹp như vậy, trăm xem không hề chán……

” Phụ thân, chào buổi sáng.” Vân Tả Ý có điểm kỳ quái, mở miệng, phụ thân bị làm sao vậy?

” Ân? Ách, chào buổi sáng……” Vân Hàm Phong gặp Vân Tả Ý chú ý tới hắn vội vàng nói.

” Phụ thân, đợi lát nữa bữa sáng sẽ dọn ra.” Vân Tả Ý nhìn kỹ phụ thân đi đến bên cạnh mình…. đã khôi phục bình thường, hẳn là không có chuyện gì . Hắn cúi đầu tiếp tục uống nước , nhân tiện nghĩ tới một việc khác.

Vân Hàm Phong ngồi đối diện Vân Tả Ý, chuyên chú nhìn bộ dáng Vân Tả Ý uống nước, mà Tả Ý không hề nhận biết…… Nhìn nhìn, tầm mắt Vân Hàm Phong không tự giác chuyển tới đôi môi đỏ mọng, mềm mại hồng nhuận tựa như đóa hoa hơi hơi khép mở, hàm răng trân châu như ẩn như hiện,giọt nước nhỏ dính trên môi, ướt át lóe sáng hấp dẫn. Vân Hàm Phong đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, buổi sáng quả nhiên là thời khắc nam nhân dục vọng tràn trề a. Vân Hàm Phong hiện tại tràn đầy thấm thía.

” Ta khát nước.”

Vân Tả Ý ngẩng đầu nhìn nam nhân đối diện, thấy trong mắt hắn lóe ra vẻ khát vọng, không có chút nghi ngờ nói:” Phụ thân chờ chút, ta rót cho ngươi một ly.”

Đang chuẩn bị đứng dậy, Vân Tả Ý đột nhiên cảm thấy ly nước trong tay không còn , cúi đầu gặp cái ly đã nằm gọn trong tay người đối diện.

Đối mặt ánh mắt Vân Tả Ý , Vân Hàm Phong mỉm cười nói:” Không cần phiền toái như vậy, uống của ngươi là được rồi.” Nói xong tao nhã hưởng thụ hết nước trong ly, giống như kia không phải nước trắng vô vị bình thường mà là rượu ngon tinh khiết.

Vân Tả Ý nhìn Vân Hàm Phong một lúc lâu, rốt cục không nói gì thêm, tiếp tục cúi đầu trầm tư.

Hàm Phong cảm thấy ánh mắt Ý nhi dời đi, nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lại mừng thầm, Ý nhi không có phản cảm hành vi của mình…… Tiếp tục ngẩng đầu nhìn xem khuôn mặt chăm chú của Vân Tả Ý, một hồi sau lại cảm giác miệng khô lưỡi khô, vội vàng uống nhanh mấy ngụm nước, rốt cục cảm giác dục vọng thư hoãn xuống, không khỏi có chút ảo não. Hắn bị làm sao vậy? Nhịn không được sao ! Đương nhiên những cảm xúc biến hóa này không biểu hiện ra trên mặt. Là lão tướng thương trường, nếu hắn không muốn, bất luận kẻ nào cũng không nhìn ra cảm xúc trên mặt hắn.

Với trực giác nhạy bén Vân Tả Ý cảm thấy hôm nay phụ thân có điểm kỳ quái, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên cũng chỉ gặp biểu tình bình tĩnh của Hàm Phong, đôi mắt giống như trước lạnh như băng mang theo sự lợi hại. Khi ánh mắt tiếp xúc với hắn cũng giống như mọi ngày nhanh chóng biến nhu hòa ấm áp, thậm chí ngay cả động tác uống nước cũng tao nhã như dĩ vãng…… Tóm lại không có điểm gì không thích hợp…….. Thật kỳ quái……

Diệp Đàn đến, đánh vỡ không khí khá quái dị yên tĩnh này.

” Lão gia, đại thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong.” Diệp Đàn như trước cung kính nói.

“Ừ” Gật đầu ý bảo đã biết, Vân Hàm Phong cùng Vân Tả Ý đồng thời buông vật dụng trong tay, sửa tư thế ngồi đoan chính. Rất nhiều đại gia tộc khi dùng cơm đều tuân theo nhiều quy củ đến nỗi làm người ta giận sôi lên. Quy củ khi dùng cơm của Vân gia tuy rằng cũng không ít, nhưng thành viên Vân gia thưa thớt, lại rất ít cùng một chỗ ăn cơm, nên bình thường tuân thủ quy tắc cũng không nghiêm, chỉ cần không quá quá phận là có thể. Nhưng quy củ trên bàn cơm mỗi người đều phải thật nhớ tận tâm, chủ yếu để khi tiếp khách không bị khách chê cười.

Vân Hàm Phong cùng Vân Tả Ý bình thường ăn cơm cũng thực tùy ý, nhưng bọn hắn đã bị các lễ nghi ăn sâu trong lòng, nên dù tùy ý như thế nào, một ít quy củ cơ bản nhất vẫn không tự giác tuân thủ theo, khi nghe đến dùng cơm đã sửa lại tư thế ngồi cho đoan chính . Đây là một loại phản ứng tiềm thức, là phản xạ thân thể có điều kiện.

Vân Hàm Phong cùng Vân Tả Ý không tiếng động dùng bữa sáng hoàn hảo được làm từ đầu bếp giỏi nhất, chuyên viên dinh dưỡng giỏi nhất, cùng thầy thuốc tư của Vân Tả Ý. Sau khi ăn xong, Vân Hàm Phong đầu tiên mở miệng nói :” Hôm nay ta đưa ngươi đi học viện nhé.”

” Phụ thân không bận chuyện gì sao?” Vân Tả Ý nhìn Vân Hàm Phong liếc mắt một cái.

” Hiện tại chưa bận lắm, mấy ngày kế tiếp có thể sẽ không rãnh.” Không biết Ý nhi ở học viện sống như thế nào, có bị ai dòm ngó gì không ? Hôm nay đi học viện thuận tiện gọi viện trưởng lên gặp mặt một chút, dù sao qua yến hội sinh nhật lần này thân phận Ý nhi sẽ không thể giữ bí mật. Vốn nghĩ càng ít người biết thân phận của Ý nhi, hắn sẽ càng an toàn, xem ra hiện tại chỉ có thể tìm thêm nhiều người bảo vệ hắn.

“…… Được.” Vân Tả Ý trầm ngâm rồi cũng đáp ứng.

” Chúng ta đi thôi.” Vân Hàm Phong mỉm cười nói, tỏ vẻ trong học viện có nhiều nhân tố không an toàn. Cái khác không nói chứ nhìn xem, ngay cả tiểu nha đầu kia cũng dám có ý nghĩ muốn Ý nhi của hắn .

chương 51 đệ tử khó chơi

Hai người cùng sóng vai đi tới trước cửa học viện, Vân Tả Ý dừng cước bộ:” Đến nơi đây là được rồi.”

Vân Hàm Phong biết Tả Ý luôn luôn không thích bọn họ biểu hiện thân thiết trước mặt người khác, biết điều nói:” Ta cũng có chút sự tình, ta làm tốt xong sẽ lại đón ngươi.”

Vân Tả Ý gật đầu, xoay người đi vào học viện.

Vân Hàm Phong đứng tại chỗ lưu luyến nhìn bóng dáng Vân Tả Ý, thẳng đến khi nhìn không thấy mới xoay người đi về phía phòng viện trưởng ….

Nhưng bọn hắn không biết đến chính là màn chia tay vừa rồi rơi vào mắt một người rất “hiểu chuyện”.

Tắc Thiết, lớp Jk 104, là người trời sinh ham thích chuyện bát quái. Lạc thú lớn nhất của hắn là mỗi ngày thu thập các loại chuyện “giựt gân”, các tin đồn hấp dẫn, các chuyện kỳ lạ bí hiểm ..v..v.. sau đó hắn sẽ viết lại và xuất bản cho mọi người xem.

Viết tin bát quái, hơn nữa làm không biết mệt, sức tưởng tượng phong phú, một chuyện rất bình thường ở miệng hắn vừa nói ra liền thay đổi thành chuyện cực kỳ hấp dẫn.

Rất không may, sáng nay Vân Hàm Phong đưa Vân Tả Ý đi học viện, hơn nữa lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Vân Tả Ý một thời gian dài đã bị Tắc Thiết bắt gặp. Chuyện này với hắn mà nói chính là một đại tin tức.

Vân Tả Ý là ai? Lãnh huyết ác ma a, khi nào thì thấy hắn thân thiết cùng người khác một chỗ như vậy? Mà người này là nam nhân chính xác ngàn vàng a. Không chỉ có cùng Vân hội trưởng một chỗ, vừa rồi hắn còn thấy nam nhân kia giúp Vân hội trưởng sửa sang lại tóc, mà càng làm cho hắn bất ngờ chính là Vân hội trưởng cư nhiên không gạt bỏ tay nam nhân kia, ngược lại ngoan ngoãn để nam nhân vuốt tóc. Hiện tại Vân hội trưởng đi, nam nhân lại thể hiện một bộ dáng tình thâm nhìn bóng dáng Vân hội trưởng, thật lâu không muốn rời đi.

Dựa vào giác quan bát quái nhạy bén của hắn, cùng khứu giác và cặp mặt lợi hại của người chuyên săn tin, trực giác báo động trong đó có nội tình, hơn nữa với sức tưởng tượng phong phú, Tắc Thiết khiếp sợ trừng mắt, không dám tin tưởng kết luận của mình : Hội trưởng thích nam nhân.

Lập tức tố chất thần kinh lại bắt đầu run rẩy phấn khích, đại tin tức, đại tin tức…… Này thật sự là thiên đại tin tức a. Tin tức này sẽ oanh động toàn bộ Hoành Vũ học viện, mà hắn cũng sẽ trở thành truyền kỳ nhân vật trong giới bát quái. Tin tức lớn như vậy cư nhiên bị hắn phát hiện trước, không được, phải nhanh lên, bằng không sẽ bị vài đồng nghiệp giành trước, Tắc Thiết vội vội vàng vàng đi in ra bát quái báo.

Dưới động lực vô vàng to lớn thúc đẩy, Tắc Thiết chỉ dùng thời gian cực ngắn liền viết ra bài báo tốt lắm, mà tờ báo lá cải này trong nháy mắt được tiêu thụ không còn một mảnh. Nháy mắt toàn bộ học viện đều biết chuyện, đương nhiên chân chính bị oanh động đều là đệ tử liên minh, những đệ tử hình thường của tinh cầu chỉ nhiều ít cảm thán một chút: ‘mĩ nhân như vậy vì sao không thích ta chứ’…..‘ người có khí chất như vậy cư nhiên thích nam nhân’ …. linh tinh.

Liên minh đệ tử biết tin tức xong khiếp sợ không thôi, mặc dù có không ít người hoài nghi tính chân thật của bài báo, nhưng chuyện “giựt gân” này trong thời gian ngắn ngủn đã truyền khắp học viện là sự thật không phải bàn cải……..

…..

Vân Tả Ý đi tới phòng ngủ Mạt Phi, còn chưa gõ cửa thì cánh cửa liền tự động mở, Tây Lâm hơi khách sáo tươi cười chào:” Hội trưởng, sớm a.”

Vân Tả Ý nhướng mi:” Ừ, sớm.” , lướt qua Tây Lâm đi đến người đang nằm trên giường . Kẻ đó đang dựa lưng vào tường, tay tùy ý khoát trên đùi, đầu gục xuống, mái tóc thật dài che khuất gương mặt, thấy không rõ biểu tình, cả người trầm lặng lôi thôi lếch thếch, tìm không ra một chút bóng dáng tinh anh của liên minh. Vân Tả Ý mặt nhăn nói:” Ngẩng đầu lên.”

Tây Lâm khẩn trương nhìn Mạt Phi .Đợi một hồi, khi Vân Tả Ý cơ hồ nghĩ hắn sẽ không ngẩng đầu, Mạt Phi mới phản ứng trì độn chầm chập ngẩng đầu lên. Vân Tả Ý xem xong, mày mặt nhăn càng nhiều; người trước mặt trầm lặng, trong mắt còn chứa một tia men say, hơi thở cũng phiêu đãng như có như không hơi rượu……. Theo ngày hôm qua cho tới ngày hôm nay, qua thời gian một đêm , Mạt Phi không có khả năng còn chưa tỉnh

” Tây Lâm , Mạt Phi không phải lại uống rượu nữa chứ?”

” A, ách, này…… Hắn, hắn ngày hôm qua tỉnh lại…… Lại đi uống tiếp hai bình.” Tây Lâm sợ sệt nói, hai tay khẩn trương nắm chặt .

“Thế à.” Vân Tả Ý gật đầu từ chối cho ý kiến.

Tây Lâm muốn từ trên mặt Vân Tả Ý nhìn ra chút gì, nhưng khuôn mặt như băng sơn thật sự không có biểu tình.

” Mạt Phi .” Vân Tả Ý nhìn thiếu niên, trầm giọng kêu, trên mặt không có biểu tình, trong lòng đối với bộ dáng hiện tại của Mạt Phi có điểm không hiểu rõ. Lẽ ra là một thiếu niên thiên tài, hắn cũng xem qua hồ sơ của Mạt Phi, đây là quả thật là một thiên tài. Tư chất xuất sắc nổi trội, học tập xuất chúng, gia thế hiển hách, bề ngoài tuấn mỹ, tính cách sáng sủa, rất được mọi người tôn sùng, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng. Nói hắn là thiên chi kiêu tử cũng không đủ, nhưng hiện tại vì cái gì lại biến thành dạng này? Vân Tả Ý thật sự không thể lý giải. Kiếp trước và cả kiếp nầy hắn đều không có tiếp xúc qua chuyện tình cảm. Kiếp trước ngẫu nhiên xem phim truyền hình, đối với các nhân vật trong TV yêu chết đi sống lại cũng không có đồng tình gì, chỉ khó hiểu, chia tay thì đi tìm một người khác là được, sao cứ phải muốn chết muốn sống như vậy. Kiếp trước như thế, kiếp nầy cũng như thế. Với người quý trọng thời gian như sinh mệnh như hắn, loại giống Mạt Phi cả ngày say rượu như vậy là lãng phí thời gian cực kỳ, là hoàn toàn không thể lý giải, hoàn toàn không thể chấp nhận.

Mạt Phi hiện tại mặc dù có một chút men say nhưng ý nghĩ còn rất rõ ràng, biết trước mặt thiếu niên tuyệt mỹ là tân sư phụ của hắn. Không, hình như bộ dáng thiếu niên có điểm nhìn quen mắt a ? Vì sao hắn có cảm giác không ổn?

Tây Lâm nhìn không có mở miệng-Mạt Phi, trong lòng gấp rút bồn chồn. Đều do hắn quên nói cho Mạt Phi tên của Vân hội trưởng. Dù sao Vân Hội trưởng đã nhậm chức sư phụ được một đoạn thời gian, người nên biết đến đều đã biết, liền ngay cả lớp bên cạnh chỉ sợ cũng không ai không biết Vân Tả Ý là sư phụ của bọn hắn. Hắn chẳng thể nghĩ tới mấy ngày này, một lòng ngâm mình trong rượu – Mạt Phi ngay cả tin tức ai cũng biết, chỉ có hắn chưa biết, chỉ có thể âm thầm vì hắn cầu nguyện……

” Mạt Phi .” Vân Tả Ý tăng thêm ngữ khí, lại gọi, đồng thời trong lòng đã âm thầm suy nghĩ nên làm thế nào để cho tên đệ tử này mất đi bộ dạng hoang phế, dấy lên ý chí chiến đấu. Nói thật hắn không có kinh nghiệm gì đối với phương diện này, chỉ dùng chút kiến thức xem trên vài phim truyền hình lúc xưa. Hình như bình thường gặp phải loại tình huống này, diễn viên tựa hồ đều bị bằng hữu hoặc người nhà của hắn tát một cái là thức tỉnh. Bất quá như vậy rất đả thương tự tôn của người ta…… Vân Tả Ý nghĩ nghĩ, ánh mắt không tự chủ phiêu đến khuôn mặt tuấn tú của Mạt Phi, tựa hồ lo lắng nên xuống tay như thế nào.

Mạt Phi cho dù bây giờ chưa thoát khỏi đau thương của thất tình, nhưng nhìn ánh mắt Vân Tả Ý vẫn cảm thấy rùng mình, không tự chủ trả lời:”Có mặt, sư phụ.”

” Đệ tử của ta chính là không có lễ phép như vậy sao?” Nhìn Mạt Phi một hồi, Vân Tả Ý thản nhiên nói, hắn quyết định tạm thời buông tha cho ý tưởng “bàn tay cổ vũ” kia.

Mạt Phi không tự giác bị lý lẽ uy nghiêm của Tả Ý chấn động, chờ hắn phản ứng tới đã thấy mình tự giác theo trên giường đứng xuống dưới đất chỉnh tề, để ý hảo dung nhan đứng tới trước mặt sư phụ.

Vân Tả Ý cẩn thận đánh giá Mạt Phi, không vừa lòng lắm nhíu mày, nhìn chằm chằm Mạt Phi , đôi mắt trầm lặng nói:” Mạt Phi , ngươi như thế nào một chút tinh thần đều không có? Học viện yêu cầu từng đệ tử tùy thời tùy khắc đều phải bảo trì tốt đẹp trạng thái tinh thần, ngươi xem ngươi như vậy đạt đến yêu cầu không?”

Mạt Phi nghe xong lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực thu bụng lại, hai tay đặt ở bên người, hai chân kẹp chặt, gót chân khép lại, mũi chân tách ra sáu mươi độ, tiêu chuẩn đứng của quân đội vô cùng hoàn mỹ, không chê vào đâu được, chính là trong mắt vẫn như cũ không có thần thái.

” Mạt Phi , ngươi có biết thời gian trọng yếu cỡ nào không? Như thế nào còn lãng phí thời gian? ”

” Biết.” Mạt Phi sụp mi thuận mắt trả lời.

“……”

“……”

” Mạt Phi , ngươi có biết ngươi như vậy, nhà của ngươi, bạn học, còn có ta, sư phụ của ngươi sẽ cỡ nào thất vọng không?” Vân Tả Ý lấy tình cảm tư vấn .

” Biết.” Vẫn như cũ trả lời thành khẩn vô cùng.

“……”

“……”

Vân Tả Ý đau đầu nhìn Mạt Phi , chính mình từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, Mạt Phi bất luận mình nói như thế nào, thái độ của hắn đều tốt vô cùng, hoàn toàn là một bộ dáng đệ tử ngoan, tôn kính sư trưởng, làm cho hắn nghĩ muốn phát hỏa đều phát không lên. Nhưng hiện tại hắn nói nửa ngày cũng không gặp cặp mắt xinh đẹp kia toát ra gì sáng rọi, hay như không khí trầm lặng từ lúc hắn vô cửa đến giờ không có gì thay đổi. Vốn không am hiểu khai đạo tâm tình người, Vân Tả Ý không hết từ để nói, trong phòng lâm vào trầm mặc khó chịu …… Mạt Phi như trước cung kính đứng trước mặt, bộ dáng biết lắng nghe lời dạy dỗ……

chương 52: chuyện scandal

Vân Tả Ý hơi nhíu mi, không nói nữa, Mạt Phi cúi đầu cũng không có nói chuyện, hai dáng người sừng sửng đều không ai nói, Tây Lâm liền càng không thể hé khẩu, chỉ biết lo lắng một hồi xem xem người này, một hồi ngó ngó người kia, bộ dáng đáng thương vô cùng. Thời gian lẳng lặng lướt qua.

Một phút đồng hồ……

Năm phút đồng hồ……

Mười phút……

…… Tây Lâm cảm thấy thời gian trôi qua càng ngày càng chậm, mỗi một giây đều gian nan, cái trán bất tri bất giác che kín mồ hôi. Hắn hiện tại vô cùng hy vọng có một người có thể đến đánh vỡ không khí trầm tĩnh này……

” Rầm”

Một người chạy vào, không đợi Tây Lâm cảm kích, giọng phấn khích của hắn đã đến trước bóng người khiến cho cảm kích của Tây Lâm tan thành mây khói.

” Tây Lâm, ngươi có biết đại tin tức hôm nay không ? Ha ha…… Ngươi nhất định không biết rồi, mau nhìn, mau nhìn xem, Hội trưởng thích nam nhân nha. Ngươi không tin sao, có người thấy đó nha, nghe nói người kia còn là một nam nhân tuấn mỹ siêu cấp nha….. Ách, Tây Lâm , ngươi có đang nghe không vậy? Bộ không thoải mái sao……” Khiếu Minh vừa mở cửa liền thấy mục tiêu đứng ở cạnh cửa, trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của những người khác, cầm tờ báo chuyện bát quái mà hắn thiên tân vạn khổ giành được, nói ra tin tức kinh bạo hắn mới vừa biết đến. Chính là hắn phát hiện Tây Lâm không lộ ra gương mặt khiếp sợ như hắn dự đoán, ngược lại sắc mặt tái nhợt, ánh mắt dường như bị rút gân trong nháy mắt, không rõ nên hỏi thăm lại.

” Hắn là nghĩ muốn nói cho ngươi biết ta đang ở đây.” Thanh âm lạnh như băng vỡ vang lên.

” Sao…… A, a, ngươi ……” Khiếu Minh gật đầu theo phản xạ có điều kiện, đến khi mạnh mẽ nhận thức giọng nói của ai thì đã kinh sợ không biết nói gì, tay theo bản năng lén giấu tờ báo ra sau .

Vân Tả Ý nhướng mi nhìn động tác của hắn, trực giác cho biết vừa rồi Khiếu Minh nói chuyện có liên quan đến mình.

Khiếu Minh dưới ánh mắt nhìn thấu của Vân Tả Ý trụ không được bao lâu, tự giác hai tay dâng ra tờ báo, sau đó thật cẩn thận quan sát Vân Tả Ý phản ứng, chuẩn bị tùy thời chạy trốn.

Vân Tả Ý mở ra đọc, tiêu đề cực kỳ bắt mắt là: “Kinh bạo, tình nhân thần bí của Ác ma hội trưởng hiện thân”. Đại khái nội dung như sau: ‘Hoành Vũ học viện đệ nhất mỹ nhân “Ác ma Hội trưởng” Vân Tả Ý vẫn độc thân, vô luận người nào theo đuổi đều thảm bại, là mỹ nhân khó chinh phục của học viện chúng ta…… Sáng nay thật kinh ngạc khi bắt gặp Vân Tả Ý cùng một nam tử sóng vai mà đi, nam tử tướng mạo tuấn mỹ, hai người vẻ mặt thân mật, hư hư thực thực…… Hai người có hành vi nắm tay nhau…… Nam tử tóc xanh, mắt xanh, mặc trường bào màu lam…… đã trao nhau những lời nói thân mật……

“Soạt” Vân Tả Ý không đợi xem hết đã dùng lực đóng lại trong tờ báo, sắc mặt tối sầm nhìn Khiếu Minh .

Khiếu Minh trong lòng run sợ nhìn Vân Tả Ý, vội vàng giải thích:” Này, ta vô tội, ta cũng là mua tới nó.”

” Mua tới?”

” Đúng vậy, ở trong học viện có bán, rất nhiều nhân…… đều mua……” Khiếu Minh thật cẩn thận nhẹ giọng nói, lo lắng dẫn phát trận lửa giận khác của Vân Tả Ý.

Vân Tả Ý thần sắc không tốt nhìn Khiếu Minh một hồi, dần dần sắc mặt dịu xuống, cẩn thận ngẫm lại bất quá là chuyện lá cải thôi, kiếp trước hắn cũng không phải không nháo qua loại chuyện này. Chỉ một ít người nhàm chán mới tin loại này, không để ý tới nó qua một thời gian tự nhiên sẽ không ồn ào nữa, nếu quá mức để ý ngược lại sẽ càng giải thích không rõ.

Khiếu Minh thấy Vân Tả Ý dịu sắc mặt mới rốt cục buông tha ý niệm chạy trốn, nhưng hắn vẫn như cũ cẩn thận nhìn Vân Tả Ý, lại không nghĩ tới một lúc sau, Vân Tả Ý liền hoàn toàn khôi phục như bình thường, không khỏi kỳ quái hỏi:” Hội trưởng, ngươi không tức giận sao?” Trong lòng thầm nghĩ không phải tin đó là sự thật chứ.

Vân Tả Ý thản nhiên liếc hắn một cái, biết trong lòng hắn đang nghĩ gì nhưng không dám nói, chỉ trả lời:” Chuyện lá cải mà thôi, không cần để ý.”

Khiếu Minh ngẫm nghĩ lời nói của Vân tả Ý một lúc lâu, cảm thấy Vân hội trưởng thật sự rất giỏi, chuyện như vậy có thể không thèm để ý, khó trách mình cùng tuổi với hắn nhưng hắn đã là năm hai, lại là Hội trưởng học sinh, nhất thời càng bội phục Vân Tả Ý không thôi.

Tuy rằng Vân Tả Ý đã muốn không thèm để ý, nhưng hiện tại không còn tâm tình lưu lại giáo dục Mạt Phi, chỉ có thể nói với Mạt Phi:” Ngươi hôm nay ngoan ngoản ở phòng ngủ nghỉ ngơi, hảo hảo ngẫm lại lời ta nói, ngày mai ta lại đến.” Bất quá hắn đối với bộ dáng trầm mặc của Mạt Phi cũng không ôm quá lớn tin tưởng.

” Đã biết.” Mạt Phi ra vẻ cung kính thật sự gật đầu.

Ai, Vân Tả Ý lại nhìn Mạt Phi, tự biết chính mình thật sự cũng không có biện pháp, quyết định một hồi sẽ đi thư viện xem có thể tìm ra phương pháp tốt hay không.

Khiếu Minh thông minh giúp Vân Tả Ý mở cửa, lại bị người đứng ngoài cửa làm hoảng sợ, duy nhất ý niệm trong đầu chính là: Tin đồn – nam diễn viên chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.