CHƯƠNG 113 PHẢN ỨNG MẪN CẢM
Sao, sao vậy? Lý Thính Toàn không biết làm sao, nhìn Vân Tả Ý .
Mắt thấy Vân Tả Ý xuất hiện bệnh trạng bất thường, Ảnh Nhất lập tức hiện thân.
” A hắt xì, hắt xì…… A hắt xì ……”
Ảnh vừa thấy Vân Tả Ý hắt hơi, tái kết hợp một chút lời nói đứt quảng phía trước của Vân Tả Ý, liền hiểu được chuyện gì xảy ra.
Ảnh bước nhanh về phía Lý Thính Toàn, không chút khách khí túm lấy hắn. Lý Thính Toàn cảnh giác tránh né. Ảnh Nhất không buông tha truy theo.
Tuy rằng Lý Thính Toàn võ công trên giang hồ sắp xếp thượng vị, nhưng hắn cũng không nắm chắc có thể thắng thần bí ‘Vô Ảnh thần y’, nhất là tại ngắn ngủn giao thủ hai lần, tốc độ Ảnh Nhất làm cho hắn ứng phó phi thường khó khăn. Đối với luôn luôn cẩn thận như Lý Thính Toàn mà nói hiện giờ tương đương là hoàn cảnh nguy hiểm, Lý Thính Toàn vội vàng la lớn:
” Chờ chút, thần y, không biết tại hạ làm gì khiến thần y nổi giận tùy tiện ra tay?” Đang nói chuyện, Lý Thính Toàn hơi chậm nhịp, nhất thời bị Ảnh Nhất tấn công luống cuống tay chân.
Ảnh Nhất không đáp lời, như trước công kích tới.
” Ai, thần y, thần y…… DA?” Lý Thính Toàn cố hết sức ngăn cản Ảnh Nhất công kích, lại sau khi tránh thoát một kích, đang ở thế công mãnh liệt đột nhiên người kia dừng tay.
” Thần y? Ngươi như thế nào……” Lý Thính Toàn xác định chính mình tạm thời không có nguy hiểm, nghi hoặc hỏi Ảnh Nhất.
” Ở đây, đừng nhúc nhích.” Ảnh Nhất chỉ ngắn gọn nói, ngay lập tức chạy về hướng Vân Tả Ý ở phía xa. Ý, sao hắn đột nhiên ly xa Vân đại thiếu như vậy? Lúc trước không phải còn rất gần sao?
Lý Thính Toàn đột nhiên ngửi được hương son phấn như có như không, trong lòng vừa động, vội vàng lưu ý nhìn lại, Vân đại thiếu quả nhiên đã đình chỉ đánh hắt xì. Gì chứ ! Lý Thính Toàn tức giận cơ hồ muốn phun khói, chẳng lẽ bởi vì hương son trên người hắn mà Vân đại thiếu đánh vài cái hắt xì, tên cả ngày mặc quần áo màu xám xịt kia lại đột nhiên phát động công kích? Ảnh Nhất lúc này ở trong mắt Lý Thính Toàn đã từ thần y nhanh hạ thấp thành tên rác rưởi vô danh .
Ảnh Nhất bay nhanh trở lại bên Vân Tả Ý, thân thiết nhìn hắn.
” A Hắc xì, ta…… ta tốt hơn nhiều, Ảnh Nhất, không có việc gì.” Từ khi ‘hương nguyên’ kia rời xa, Vân Tả Ý cũng chậm chậm hết bị dị ứng. Khôi phục bình thường, Vân Tả Ý liền nhấc mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên, không khỏi tức giận nói:
” Ngươi trên người loạn thất tao bát nháo mùi lạ, nhanh lên rửa sạch sẽ cho ta, không hết mùi không chuẩn tiếp cận nơi này.”
Người luyện võ ngũ quan quả nhiên linh mẫn, cho dù Vân Tả Ý cách hắn một khoảng xa, Lý Thính Toàn nghe rõ rành mạch.
Lý Thính Toàn nghe xong không khỏi giơ áo ngửi ngửi, nhất thời mùi hương ngọt ngào thơm thơm tràn ngập mũi, Lý Thính Toàn không khỏi tâm thần rung động. Buông tay áo, Lý Thính Toàn cực kỳ vô tội nhìn Vân đại thiếu xa xa, đây không phải là cái gì loạn thất tao bát nháo mùi lạ, rõ ràng chính là cực phẩm hương vị nữ nhân a.
Lý Thính Toàn đi đến phía trước nghĩ muốn giải thích, không ngờ Vân đại thiếu giống như nhìn thấy độc xà mãnh thú nhanh chóng lui về phía sau. Tên Vô Ảnh thần y kia cũng tiến lên cảnh cáo. Lý Thính Toàn đành phải bất đắc dĩ lui về chỗ cũ.
” Lý Thính Toàn, ngươi không có nghe sao, lập tức rời đi cho ta.” Vân Tả Ý căm tức nhìn Lý Thính Toàn.
” Ngươi, ai……” Lý Thính Toàn vốn muốn giải thích nhưng bị Vân Tả Ý nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, ở trong lòng nói thầm: Ai, nhìn ngươi vẫn là choai choai tiểu tử, đại gia sẽ không so đo với ngươi, dù sao một ngày nào đó ngươi sẽ biết chỗ tuyệt vời của nữ nhân……
Khi hắn ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt chằm chằm làm hắn khó chịu, đành phải thấp đầu ly khai. Bất quá về sau hắn sẽ nhớ kỹ trước khi tới nơi này ngàn vạn lần không được đi thanh lâu, mà nếu có đi cũng nhất định phải tắm rửa sạch sẽ cho hết mùi mới đến.
……
” Hô” Vân Tả Ý nhìn ‘nguồn hương lạ’ đi rồi, mới rốt cục thở nhẹ nhõm. Lúc này lại cảm thấy trên người không được tự nhiên, dường như mùi hương vừa rồi đã dính lên người hắn.
Nhịn một hồi không nhịn được nữa, Vân Tả Ý nhíu mày mở miệng:” Ảnh Nhất, giúp ta chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.”
“Vâng.” Ảnh sửng sốt một chút sau trả lời, vội vàng đi chuẩn bị.
Da? Sao vừa rồi hắn hình như nhìn thấy Ảnh Nhất đỏ mặt chứ ? ……
……
……
Ngày hôm sau, Lý Thính Toàn lại đến, bất quá không biết có phải tâm lý bị ám ảnh hay không, Vân Tả Ý vẫn cùng hắn duy trì một khoảng cách.
Lý Thính Toàn tức giận nói thầm: không có cá tính, không hiểu thưởng thức, đó chính là hương son cao cấp nhất a…… Kỳ thật Lý Thính Toàn lại nào biết, Vân Tả Ý đâu chỉ mẫn cảm với mùi son ở tình cầu này, ngay cả Cao Mai trên người thoa nước hoa thuộc hàng nổi danh cao cấp nhất liên minh cũng làm Tả Ý dị ứng.
” Vân đại thiếu, chúng ta nhận thức lâu như vậy coi như cũng là người quen, đúng không? Chính là tại hạ đến bây giờ còn chưa biết tôn danh Vân đại thiếu, điều này e không tốt lắm đâu.”
Lý Thính Toàn đối với hai người hiểu biết thật sự hữu hạn. Hắn vận dụng toàn bộ lực lượng Thính Vũ Lâu đi điều tra cũng không tra được gì. Gia thế, sinh ra, tuổi, quan hệ hai người, thậm chí là quốc gia đều hoàn toàn không có tin tức.
Hắn nhiều khi cảm thấy hai người kia giống như từ trong trống rỗng hiện ra, nếu không như thế nào có thể một chút tin tức cũng không có? Duy nhất biết đến chính là hai người bọn họ ở mấy tháng trước đột nhiên xuất hiện tại nhà tiều phu Đại Ngưu bình thường này.
Xưng hô ‘Vân đại thiếu’ là hắn theo thần y đối với người nọ xưng hô mượn tới. Về phần thần y, hắn cũng cũng chỉ biết Vân đại thiếu gọi hắn là Ảnh Nhất. Ảnh Nhất, nghe rất giống tên của hộ vệ. Hành vi của Ảnh Nhất hằng ngày mười phần chính là một hộ vệ hoàn mỹ, nhưng chính vì thân thủ của Ảnh Nhất rất cao siêu cho nên mới làm cho hắn không thể mười phần xác định quan hệ chủ tớ của hai người.
” Lí lâu chủ, ngươi rất nhàn sao? ”
” Ha ha, ta không phải lại đây bồi tiếp cao nhân sao……”
” Nếu rất nhàn thì đi giúp Đại Ngưu đốn củi đi.” Vân Tả Ý cũng không ngẩng đầu lên nói.
” Đốn, đốn củi……” Lí Thính Toàn bị ế. Hắn như vậy anh tuấn, như vậy tiêu sái phong độ , một trong những thiếu hiệp đứng đầu võ lâm, cư nhiên có người kêu hắn đi đốn củi?
chương 114 gặp nhau
” Hừ ” Vân Tả Ý nhướng mày, một bộ dáng ‘ngươi làm khó dễ được ta chắc’.
” Ngươi…… Hừ, hôm nay trời đẹp, Lý mỗ đột nhiên nghĩ muốn xem xét công việc, thứ lỗi tại hạ không bồi tiếp được.” Lý Thính Toàn hầm hừ nói. Hắn có thể làm sao bây giờ, nói thì không nói lại người nọ, đánh cũng không đánh lại Ảnh Nhất bên cạnh người nọ, chỉ có thể chấp nhận gặp nạn.
” Lý lâu chủ không cần phụng bồi, Vân mỗ không để ý.”
Lý Thính Toàn đi tới cạnh cửa, lại đột nhiên nghe được phía sau một câu nhẹ phiêu phiêu như vậy, hô hấp cứng lại, vội vàng đi nhanh hơn ra ngoài . Hắn cần phát tiết, cần rời xa tai họa này, nếu không hắn không biết mình có thể làm ra sự tình gì.
Bị vây trong phẫn nộ, Lý Thính Toàn đã hoàn toàn quên mục đích hắn vừa mới nói khi đến đây.
……
Đem Lý Thính Toàn tức giận đi rồi, Vân Tả Ý giống như không có việc gì, tiếp tục nhìn Kinh Thi……
……
Xem xong tờ cuối cùng, Vân Tả Ý khép lại bản Kinh Thi đã làm bạn với hắn vài ngày. Nhìn quyển sách trong tay, Vân Tả Ý suy tư về lần sau nên xem tiếp sách gì. Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nên buông tha cho. Lần sau Ảnh Nhất lấy đến sách gì hắn liền xem sách đó, dù sao chỉ cần có chữ là được.
Vân Tả Ý vịnh bàn chống đỡ đứng lên. Quả nhiên, đọc sách thời gian quá dài sẽ sinh ra xây xẩm mặt mày. Vân Tả Ý đứng yên tại chỗ chờ chóng mặt biến mất mới bước ra ngoài sân, tiến hành như thường lệ tản bộ.
Đi chưa lâu liền thấy Lý Thính Toàn vẻ mặt rầu rĩ không vui, ngồi trên cây cách sân không xa. Dáng ngồi vô cùng tao nhã tiêu sái, làm cho người ta nhìn không khỏi cực kỳ hâm mộ.
Đương nhiên kia chính là trong mắt của người bình thường. Vân Tả Ý nhìn Lý Thính Toàn liếc mắt một cái sau, trong lòng lại lo lắng trên cây kia có các loại bò sát gì hay không. Nếu là sâu thì tốt hơn, nhưng nếu là sâu lông hay sâu xanh mềm nhuyễn nằm sấp bò bò, nằm sấp bò bò…. Ác, đã ra khỏi hàng rào, vốn phải đi về hướng Lý Thính Toàn, Vân Tả Ý vội vàng vòng phương hướng khác.
Ở trên cây, Lý Thính Toàn cũng thập phần buồn bực. Hắn đã ngồi khá lâu, mới vừa nhìn thấy người nọ đi ra, trong lòng vui vẻ khống chế không được. Nhìn đến người nọ cũng hướng về phía mình, hắn đã lo lắng nên nói chuyện với người nọ thế nào, chính là hắn mới vừa lo lắng thì người nọ lại đột nhiên thay đổi phương hướng. Cảm giác bị đùa giỡn, Lý Thính Toàn buồn bực muốn hộc máu.
Vân Tả Ý tuy sửa phương hướng khác nhưng cũng không có đi xa, thủy chung vẫn duy trì có thể nhìn đến nhà nhỏ, sự việc ngoài ý muốn lần trước làm cho hắn không muốn lập lại.
Vân Tả Ý vô mục đích dạo bước, đây là việc hắn mỗi ngày phải làm. Hôm nay thời tiết bình thường, chung quanh hoa cỏ cây cối cũng thực bình thường, Vân Tả Ý tâm tình cũng có gì khác lạ . Tóm lại, đây là một ngày bình thường không thể tái bình thường, dù là ai cũng vô pháp đoán trước kế tiếp sẽ phát sinh một sự kiện không bình thường.
……
Khoảng cách phía xa trên không, mấy phi thuyền rất nhanh hướng tới gần một tinh cầu.
” Báo cáo, còn cách mục tiêu 15.56 phút……”
” Tiếp tục tiến lên, toàn lực mở ra hệ thống định vị tìm kiếm……” gióng nói lạnh như băng, tràn đầy ngưng trọng.
“……”
……
” Báo cáo, đã sưu tầm đến ngọn nguồn sóng âm……”
” Tìm kiếm địa điểm hạ cánh……”
……
” Báo cáo, đã sưu tầm đến địa điểm thích hợp hạ cánh……”
” Chạm đất……”
……
” Báo cáo, mọi người an toàn chạm đất, dụng cụ sưu tầm đã mang theo……”
” Xuất phát……”
……
Bọn người Vân Hàm Phong đáp xuống một đỉnh núi lượn lờ sương khói. Sau khi xuống phi thuyền, trên người mỗi người đều mang theo dụng cụ định vị. Trên dụng cụ có tám điểm xanh, một điểm đỏ. Điểm đỏ là ngọn nguồn sóng âm, mà điểm xanh tự nhiên chính là tám người Vân Hàm Phong.
Theo dụng cụ biểu hiện ra, điểm đỏ cách bọn họ không xa, chỉ 2 ngọn núi. Khoảng cách hai ngọn núi đối với người tập võ như bọn họ đương nhiên không tính là gì.
Mọi người đều lập tức hướng về phía điểm đỏ chạy đi. Vân Hàm Phong công lực cao nhất trong những người ở đây, tốc độ nhanh nhất, tâm tình cũng cấp bách nhất, hắn đương nhiên không muốn lãng phí thời gian, quay đầu nói với Diệp Đàn ở phía sau:” Ta đi trước, ngươi dẫn dắt bọn họ.”
“Vâng.” Lý giải tâm tình vội vàng của Vân Hàm Phong, Diệp Đàn rõ ràng đáp.
Vân Hàm Phong lập tức tăng lên tốc độ, liền cách bảy người phía sau một khoảng lớn. Trừ bỏ Diệp Đàn, mặt khác sáu người đều giật mình. Đuổi theo sau không bao lâu, bảy người đã nhìn không tới thân ảnh Vân Hàm Phong.
……
Ý nhi , Ý nhi …… Ta đến đây……
Hắn rốt cục tìm đến Ý nhi. Ý nhi của hắn . Bảo bối của hắn. Lần này hắn sẽ ….không hề buông tay……
Ý nhi ……
Vân Hàm Phong tốc độ lại một lần nữa tăng lên, cơ hồ đã siêu việt cực hạn của hắn. Nhìn trên dụng cụ càng ngày càng gần điểm đỏ, Vân Hàm Phong trong lòng tràn ngập tình tự phức tạp, có mừng như điên, có vội vàng, có lo âu, nhưng càng nhiều chính là bất an……
Ai đều không thể dự đoán được. Vân Hàm Phong ngừng lại ở địa phương cách điểm đỏ khá gần. Nhìn trước mặt căn nhà gỗ bị che lấp trong cây cối, Vân Hàm Phong đột nhiên không dám đi tới. Hắn sợ. Hắn sợ lần này là vui mừng giả một hồi, hắn không thể nhận đả kích như vậy: thật vất vả có hy vọng, rồi lại rõ ràng tan biến……
Muốn đi không ? Vân Hàm Phong gắt gao nhìn nhà gỗ gần trong gang tấc, bức thiết lại chần chờ hướng nhà gỗ tiến tới. Loại tâm tình mâu thuẫn này làm cho tốc độ của hắn có thể gọi là thong thả……
……
……
Vân Tả Ý nhàn nhã tản bước, tâm tình phi thường thả lỏng. Hết thảy đều thanh thản như vậy, mỗi ngày thời gian tản bộ đều là thời điểm hắn tối thả lỏng, bởi vì ở đây trừ bỏ hắn không có người khác……
Đột nhiên Vân Tả Ý thân thể căng thẳng lên, cảnh giác nhìn trước mặt ẩn hiện ra một góc áo che sau thân cây, lớn giọng hỏi:
” Ai?”
……
……