Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 116 ĐẠM ĐẠM ÁI MUỘI

Vân Tả Ý mang theo Vân Hàm Phong trở lại nhà gỗ, Đại Ngưu còn chưa trở về, hẳn là đang đi đốn củi. Tuy rằng từ khi bọn họ vào ở, Đại Ngưu hoàn toàn không cần phải vất vả đi đốn củi, nhưng Đại Ngưu tính tình hàm hậu thiết thực, không muốn nhận tiền của phi nghĩa, vẫn kiên trì mỗi ngày đi làm.

Vân Tả Ý nhìn quanh căn nhà, Đại Ngưu chưa trở về, làm sao bây giờ, có nên cho Ảnh đi tìm hắn không ?

” Ý nhi , vị bằng hữu cứu ngươi bình thường mỗi ngày trở về lúc nào?” Tâm vẫn đặt trên người Vân Tả Ý, Vân Hàm Phong không cần Vân Tả Ý mở miệng cũng biết hắn suy nghĩ gì, dẫn đầu nói.

” Chạng vạng.” Vân Tả Ý ngẩng đầu nhìn Vân Hàm Phong một cái.

” Ừ, cũng không lâu, chúng ta ngay tại đây chờ hắn trở về đi, vừa lúc dùng thời gian này hiểu biết một chút tình trạng sống gần đây của Ý nhi.”

” Vâng……” Vân Tả Ý gật đầu.

Lúc này Diệp Đàn tiến lên nói:” Lão gia, Diệp Đàn dẫn bọn hắn lui ra ngoài.”

Vân Hàm Phong liếc mắt đám người trong phòng, gật đầu đồng ý.

Tiểu đội đương nhiên rất phối hợp đi ra ngoài, Lý Thính Toàn do dự một chút cũng đi theo.

Chờ trong phòng không có ai, Vân Hàm Phong nhìn Vân Tả Ý hỏi:” Ý nhi , nói cho ta biết ngươi trong khoảng thời gian này trải qua như thế nào ?” Nói xong, Vân Hàm Phong chuyên chú quan sát Vân Tả Ý , tựa hồ muốn xem ra điểm không thích hợp.

“Vâng. Sau khi phi thuyền bị tập kích………… Tuy rằng ta an toàn tới nơi đây, nhưng các bảo tiêu đều hy sinh………… Khi tới tinh cầu, đã được Đại Ngưu cứu…… Mãi cho đến phụ thân tìm đến.”

Vân Tả Ý đại khái kể lại cuộc sống đã trải qua, chẳng qua lược đi chuyện bị độc xà cắn cùng đoạn ngày ở Liêm phủ . Dù sao bất luận là bị độc xà cắn hay chuyện ở Liêm phủ đều không hay ho, cùng với làm cho phụ thân lo lắng, không bằng không nói ra, dù sao cũng không phải đại sự.

Vân Hàm Phong cẩn thận lắng nghe xong mới hỏi:” Thế Ý nhi mấy ngày nay sống được không?”

” Khá tốt, bất quá……”

” Bất quá thế nào?” Vân Hàm Phong trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi, sợ Vân Tả Ý bị ủy khuất.

” Bất quá có điểm nhớ ngươi.”

Ách, Vân Hàm Phong bị những lời nói này gây ngây ngẩn cả người, chờ tiêu thụ hoàn toàn ý tứ đã mạnh mẽ chế trụ trong lòng mừng như điên, vẻ mặt không thay đổi hỏi:” Ý nhi , ngươi nói thật sao?”

” Khụ, thật.” Chưa bao giờ nói qua loại nói này, Vân Tả Ý hơi không được tự nhiên, xoay đầu qua … khụ một tiếng đáp lại.

Ha ha…… Ý nhi nói nhớ ta, Vân Hàm Phong tâm tình chưa bao giờ tốt như vậy. Nếu hiện giờ hắn có thấy cô ‘con dâu’ Phương Tuyết đáng ghét nhất, chỉ sợ hắn cũng tiến lên chào hỏi Phương Tuyết đi.

……

Vân Hàm Phong gặp làn da Vân Tả Ý hơi lộ ra dưới trời gió, đau lòng không cần nghĩ ngợi liền ôm lấy Vân Tả Ý . Thấy Ý nhi kinh ngạc nhìn hắn, Vân Hàm Phong mới nhớ hiện tại hành vi của hắn không hợp đạo lý. Bất quá Vân Hàm Phong không giống như trước kia, sẽ giả bộ lơ đãng đặt Ý nhi về lại ghế, mà là nửa ôm lấy Ý nhi đi tới cạnh ghế, chính mình ngồi xuống trước sau đó đặt Ý nhi trên đùi mình. Nếu hắn đã quyết định không hề làm cha con, vậy thì phụ tử chi lễ liền hoàn toàn không tất yếu tuân thủ. Có điều hắn phải nhanh lên tìm một thời cơ nói cho Ý nhi biết tâm ý của mình …… Hiện tại, a…… Trước hết bồi dưỡng một chút tình cảm đi……

……

Vân Tả Ý đầu tiên là phi thường kỳ quái sao Vân Hàm Phong đột nhiên lại ôm hắn. Lúc nhìn đến Vân Hàm Phong dẫn hắn đi ngồi xuống ghế mới thả lỏng, phụ thân cũng thật là, nếu muốn hắn ngồi, nói thẳng là được rồi cần gì dùng loại biện pháp này.

Nhưng lập tức Vân Tả Ý trừng lớn mắt, bởi vì phụ thân trực tiếp bán ôm hắn ngồi vào trên người mình. Gì chứ ? Hắn cũng không phải tiểu hài tử. Vân Tả Ý lập tức đứng lên, có điều với điểm khí lực nhỏ nhoi của hắn sao có thể thành công tránh thoát bàn tay Vân Hàm Phong. Vô luận hắn dùng như thế nào lực, vẫn như cũ không chút sứt mẻ ngồi trong lòng Vân Hàm Phong. Ngay khi Vân Tả Ý nhịn không được muốn lên tiếng, đột nhiên cảm thấy một hơi thở thổi đến sau tai:

” Ý nhi , ngươi không ngoan nha……” âm khàn khàn trầm thấp dễ nghe, còn mang theo một âm cuối, làm cho người ta nghe xong trong lòng ngứa ngáy, là loại kháng nghị gợi cảm âm thanh.

Vân Tả Ý liền sựng cứng lại. Hơi thở mềm nhẹ phất vào nơi mẫn cảm sau cổ, một chút tê dại, mười phần không được tự nhiên. Hắn mơ hồ cảm thấy lần này gặp mặt, phụ thân dường như hơi khác lạ, nhưng nghĩ không ra địa phương nào khác lạ.

” Phụ thân, ta không phải tiểu hài tử, phóng ta xuống đi.” Vân Tả Ý dần dần không được tự nhiên, buồn bực, bởi vậy ngữ khí cũng hơi lạnh xuống.

” Ai, ta chỉ là đã lâu không gặp Ý nhi , lần này tình huống của Ý nhi lại ……” Vân Hàm Phong nói một nửa liền ngừng lại, giọng nói mang ưu thương làm cho Vân Tả Ý tràn ngập cảm giác tội lỗi.

Vân Tả Ý nghe đến đó liền im lặng. Đúng vậy, là hắn làm cho phụ thân lo lắng, cho nên phụ thân mới có hành động thất thường.

Nhớ lại từ lúc hắn sinh ra đến giờ, Vân Hàm Phong tự tay cẩn thận chiếu cố cùng quan tâm, Vân Tả Ý khẩu khí vô luận như thế nào cũng không cứng rắn nổi. Hắn sao có thể tức giận với người vẫn một lòng vì mình suy nghĩ chứ. Hừ, quên đi, lần này là mình không đúng trước, khiến cho hắn đem chính mình như tiểu hài tử đi. Dù sao cũng không phải không hưởng qua tư vị này, mười năm trước hắn mỗi ngày đều bị Vân Hàm Phong ôm vào trong ngực làm tiểu hài tử.

Vân Tả Ý trong lòng từ chối nửa ngày sau, kết cục buông tha cho, thản nhiên mở miệng nói:” Ta không sao.”

Vân Hàm Phong nghe bé trong lòng nhuyễn hạ khẩu khí, chỉ biết đã không sao, liền được một tấc lại muốn tiến một thước kéo gần thêm khoảng cách giữa hai người, cho đến khi hô hấp cùng nghe thấy. Bé trong lòng cũng chỉ là giật giật một chút, sẽ không có động tác gì.

Vân Hàm Phong mê luyến hương vị thanh lương của người yêu, lòng tràn đầy hạnh phúc. Ai, ai có thể nghĩ đến cao thủ tình trường như hắn hiện tại dùng thủ đoạn tới trên người đứa con chứ. Bất quá, hắn không hối hận, nếu là Ý nhi, hắn nguyện ý sử dụng tất cả thủ đoạn của mình. Ý nhi , nếu ta đã quyết định, vậy ngươi cả đời này…… chạy không thoát……

Vân Tả Ý đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, không khỏi hướng nguồn nhiệt phía sau nhích lại gần. Vân Hàm Phong tự nhiên là ôn nhu vô hạn hoan nghênh.

chương 117 nói lời từ biệt

Trong sương phòng một mảnh hòa thuận, ngoài phòng lại không có hòa hợp như vậy.

Ngoài phòng rõ ràng chia làm hai trận doanh, sáu đội viên một bên, Lý Thính Toàn một mình một bên, Diệp Đàn là phái trung lập. Hai phía cũng bởi vì Diệp Đàn tồn tại mà không đánh nhau.

Lý Thính Toàn thấy 6 người đều rất kiêng kị lão nhân trước mặt, muốn đánh nhau lại không dám đánh, không khỏi hết giận nở nụ cười.

Bất quá hiện tại có lão nhân trấn áp, hắn cũng không thể không biết xấu hổ động thủ lần nữa. Hơn nữa xem lão nhân tinh thần rạng rỡ, công phu khẳng định không kém, không bằng thừa dịp lúc này tìm hiểu về bọn họ một chút. Xem bộ dáng lão nhân hẳn là thân phận không thấp, là đối tượng chọn lựa tốt để hỏi chuyện.

Lý Thính Toàn ôm ý nghĩ như vậy đến bên Diệp Đàn, mỉm cười thi lễ nói:” Tại hạ Lý Thính Toàn, xin hỏi lão bá tục danh ? ”

Diệp Đàn giương mắt nhìn Lý Thính Toàn. Thân là quản gia Vân gia, loại người nào hắn chưa thấy qua, sớm đã là lão thành tinh, bởi vậy rất dễ dàng liền nhìn ra mục đích của Lý Thính Toàn. Bất quá người trẻ tuổi này tuy rằng từng có hành vi thất lễ với lão gia, nhưng hắn rất có thể là bằng hữu của đại thiếu gia, không mặc kệ hắn được.

Bình thường dưới tình huống như vậy hắn sẽ uyển chuyển để lộ một chút tin tức không quan trọng. Xác định thái độ thích hợp đối đãi Lý Thính Toàn sau, Diệp Đàn mở miệng trả lời:” Diệp Đàn , Vân gia quản gia.”

Lý Thính Toàn nghe trả lời, sửng sốt một chút, không nghĩ tới lão nhân uy nghiêm này thân phận chỉ là quản gia. Chờ chút, Vân gia ? Vân đại thiếu chẳng phải họ Vân sao? Chẳng lẽ là nhà hắn? Lý Thính Toàn thử hỏi:” Kia, người đi vào……”

Diệp Đàn đáp:” Đó là Vân gia gia chủ cùng đại thiếu gia.”

Lý Thính Toàn ẩn ẩn cảm thấy có điểm không đúng, vội vàng hỏi:” Vậy gia chủ các ngươi cùng đại thiếu gia quan hệ là ?”

Diệp Đàn hạ mắt đáp:” Gia chủ là phụ thân đại thiếu gia.”

Ách! Lý Thính Toàn cảm thấy đầu có điểm vựng. Phụ thân ??? nam nhân vừa mới đi vào? Hắn thoạt nhìn cũng không lớn hơn Vân đại thiếu bao nhiêu tuổi, hắn cư nhiên là cha của Vân đại thiếu?

Chậc chậc, thật sự là thế giới to lớn không gì không có a. Bất quá Vân gia chủ trẻ như vậy mà có con lớn như Vân Đại thiếu, hắn bắt đầu mấy tuổi thì biết ngoạn nữ nhân ? Lý Thính Toàn hơi ác ý đoán.

Diệp Đàn thản nhiên mắt điếc tai ngơ trước vẻ than thầm sợ hãi của Lý Thính Toàn, giống như gia chủ tuổi trẻ có đứa con lớn như thế là vô cùng bình thường. Muốn nói chỉ có thể nói người Lam tinh không già đi.

Mà mấy người tụ ở bên kia sẽ không tốt tính tình như Diệp Đàn, đều lộ ra khinh thường Lý Thính Toàn, nhưng khinh thường không duy trì bao lâu vì đã bị ánh mắt nghiêm khắc của Diệp Đàn áp chế.

Lý Thính Toàn không có để ý những người đó biểu tình, chỉ đột nhiên đối với tuổi tác của Vân đại thiếu phi thường hứng thú:” Diệp quản gia, có thể cho tại hạ biết đại thiếu gia nhà các ngươi bao nhiêu tuổi không?”

Mặc dù kỳ quái tại sao hắn đột nhiên hỏi vấn đề không liên quan này, nhưng Diệp Đàn vẫn cẩn thận tỉ mỉ đáp:” Đại thiếu gia năm nay mười tám, đã thành hôn. Thiếu phu nhân vài ngày trước đã sinh con trai cho thiếu gia.”

Nói đến đây, bộ mặt nghiêm túc của Diệp Đàn trở nên nhu hòa một ít. Hắn là người nhìn đại thiếu gia lớn lên, nhìn đại thiếu gia lập gia đình sinh con. Hắn là thật tâm vui mừng.

A, nếu như vừa rồi nghe được hai người có quan hệ cha con, Lý Thính Toàn chỉ hơi choáng một chút thì hiện tại hắn là thật sự hôn mê…… Thật sự không nghĩ tới nguyên lai Vân đại thiếu cũng ‘cường’ a, thoạt nhìn bộ dáng yếu nhược nhưng ngay cả đứa nhỏ đều có……

Không biết vì sao, Lý Thính Toàn nghe xong người nọ đã thành gia lập thất sinh con, trong lòng lại chua sót, nhưng hắn chỉ đem loại cảm giác này thành ghen tị người nọ lập gia đình trước hắn. Buồn bực, Lý Thính Toàn không hỏi Diệp Đàn nữa, lui về một góc cân nhắc cũng nên tìm nữ nhân sinh con thôi……

……

……

Không đợi lâu, đột nhiên một giọng nói hàm hậu truyền tới.

” Tiểu ca, công tử, Đại Ngưu đã trở lại. Tiểu ca, ách, các ngươi là ai ? Vì sao chạy đến nhà Đại Ngưu?” Đại Ngưu trừng mắt khi thấy đột nhiên xuất hiện nhiều người xa lạ trong nhà mình.

” Ngài chính là chủ nhân nhà này? Thiếu gia chúng ta cho mời.” Diệp Đàn tiến lên có lễ nói.

” Cái gì thiếu gia ? Ta hỏi các ngươi sao đến nhà ta ? Tiểu ca đâu, công tử đâu ? Bọn họ đi đâu ?” Đại Ngưu rõ ràng không tín nhiệm người lạ, tìm không thấy bóng dáng quen thuộc có điểm hoảng.

……

……

Phòng trong.

Vân Tả Ý vừa nghe đến Đại Ngưu lớn giọng, lập tức xuống khỏi người Vân Hàm Phong. Ắc, hắn phát hiện Vân Hàm Phong một chút cũng không có ý tứ phóng hắn xuống, không khỏi hơi gấp gáp ” Phụ……”

Vân Hàm Phong đến bên tai Vân Tả Ý, nhẹ giọng nói: “Bằng hữu Ý nhi đã trở về sao?”

” Vâng, là hắn. Phụ thân, phóng ta xuống đi.” Vân Tả Ý thật sự nóng nảy. Nếu không phóng hắn xuống chẳng lẽ phụ thân muốn cho những người khác nhìn đến hắn hiện tại như tiểu hài tử sao.

Vân Hàm Phong chú ý độ mạnh yếu giãy dụa của Vân Tả Ý, thấy hắn thái độ thực kiên quyết, chỉ có thể bất đắc dĩ thả lỏng lực đạo, làm cho Ý nhi rời đi. Ai! thật sự nếu không phóng, Ý nhi sẽ phát hỏa, tốt quá hoá lốp, hôm nay cứ như vậy thôi.

Vân Tả Ý từ trên người Vân Hàm Phong đứng dậy, nâng tay phủ phủ tóc, âm thầm oán giận: thật là, phụ thân ôm liền ôm thôi, còn luôn cọ đến cọ đi làm gì chứ, làm tóc tai đều rối loạn…… Còn chưa nghĩ xong, một bàn tay lớn đã tiếp nhận động tác của hắn, nhẹ nhàng giúp hắn chỉnh tóc thuận lại. Không cần nghĩ cũng biết là ai, Vân Tả Ý liền đứng yên để cho Vân Hàm Phong giúp, ai biểu hắn làm rối tóc người ta chi.

” Ý nhi , tốt lắm.”

“Ân.” Vân Tả Ý thuận miệng đáp, đang định đi ra ngoài, liền nhận thấy tay của mình không biết khi nào lại rơi vào bàn tay to lớn. Quên đi, đã muốn buông tha cho loại vấn đề nhỏ của Vân Hàm Phong, Vân Tả Ý nhâm mệnh liền như vậy đi ra ngoài……

Ra cửa phòng, Vân Tả Ý vừa lúc nghe đến tiếng phân tranh ồn ào. Đại Ngưu đang to tiếng ‘ta muốn gặp công tử’ và vân vân. Diệp Đàn thì đang cố giải thích cho Đại Ngưu.

Vân Tả Ý thấy thế vội vàng tiến lên hòa giải:” Đại Ngưu.”

Đại Ngưu nghe được thanh âm quen thuộc lập tức ngẩng đầu tìm kiếm, nhìn thấy Vân Tả Ý liền lộ ra tươi cười, vui vẻ nói :” Công tử, ngươi không có việc gì a. Ta còn nghĩ đến bọn họ…… Ha ha……”

Vân Tả Ý nghe xong lời quan tâm chất phác, hiểu ý cười, mở miệng nói:” Ta không sao, bọn họ là người nhà tới tìm ta.”

chương 118 rời đi

” A, nguyên lai là người nhà của công tử ……” Đại Ngưu đầu tiên là nhức đầu, sau đó đột nhiên phản ứng lại, vội vàng hỏi ” Vậy công tử phải đi sao?”

Vân Tả Ý trong lòng có chút lưu luyến, chợt thấy trên tay căng thẳng, vẫn là chậm rãi gật gật đầu.

” Như vậy a. Thế công tử về sau có thời gian nhất định phải tới xem Đại Ngưu nha……” Đại Ngưu không tha nói.

“Nhất định rồi.” Vân Tả Ý khẳng định đáp án.

” Đúng rồi, Tiểu ca đâu? Tiểu ca đi đâu? Hắn cũng cùng đi sao?” Đại Ngưu đột nhiên nhớ tới Ảnh .

“Ừ, Ảnh Nhất cũng cùng đi.” Vân Tả Ý nhìn Đại Ngưu, mở miệng kêu:” Ảnh Nhất.”

Nhìn Ảnh Nhất xuất hiện trước mặt, Đại Ngưu vui sướng , Vân Tả Ý thần sắc phức tạp, cuối cùng chỉ nói:” Ảnh Nhất, ngươi cùng Đại Ngưu chào từ biệt đi.”

“Vâng.”

Ảnh Nhất đáp xong, xoay người nhìn Đại Ngưu.

” Tiểu ca……” Đại Ngưu không biết nên nói gì cho tốt. Hắn từ nhỏ ăn nói vụng về, vì thế trước đó vài ngày đều bị Lý Thính Toàn khi dễ. Hắn chưa một lần nào giống như hiện tại hy vọng mình có thể biết ăn biết nói, chứ không khó khăn như bây giờ, một câu chào từ biệt cũng nặn không ra .

Ảnh Nhất không khác Đại Ngưu bao nhiêu, lần đầu tiên đối mặt loại chuyện này hắn căn bản nghĩ không ra nên nói lời gì. Cuối cùng đành phải đi ra phía trước vỗ vai Đại Ngưu vài cái thật mạnh.

” Tiểu ca……” Đại Ngưu ánh mắt đã đỏ lên, lại vẫn nở nụ cười đỉnh đạc ” Tiểu ca, hắc…… Tiểu ca……”

……

Cùng Đại Ngưu chào nhau xong, Ảnh Nhất che dấu liếc nhìn bàn tay Vân Hàm Phong và Vân Tả Ý nắm nhau. Mặt không chút thay đổi hướng Vân Tả Ý hành lễ rồi thân ảnh chợt lóe lại biến mất. Thân pháp kia, ở đây trừ bỏ Vân Hàm Phong, mọi người đều chỉ thấy hoa mắt. Vài đội viên sưu tầm nhịn không được hưng phấn nghị luận với nhau, đơn giản bàn luận về vũ kỹ của Ảnh Nhất đã đạt tới trình độ nào.

……

Từ lúc Vân Hàm Phong và Vân Tả Ý ra khỏi phòng , Lý Thính Toàn liền nhìn chằm chằm hai người không chuyển mắt, giống như muốn chứng minh quan hệ phụ tử của họ ? Bất quá hắn nhìn như thế nào cũng không thấy giống. Một người tóc đen mắt đen, một người tóc lam mắt lam, tuy rằng tướng mạo đều tuấn tú thuộc dạng hiếm thấy, nhưng không có một chút chỗ tương tự.

Nhưng mặc kệ hắn nhìn giống hay không giống, người nọ cũng bị phụ thân đột nhiên toát ra tới này cấp mang đi. Nhìn người nọ đã nói xong lời từ biệt, đang chuẩn bị rời đi, Lý Thính Toàn một mình buồn bực. Đột nhiên hắn nhớ tới điều gì. Đúng rồi, hắn sao lại quên chuyện này chứ, thiếu chút nữa liền mệt lớn.

Vân Tả Ý nhìn Lý Thính Toàn đột nhiên nhảy ra ngăn chặn đường đi, nghi hoặc nhíu mày, chẳng lẽ hắn cũng có lời từ biệt muốn nói sao ?

” Khụ, Vân đại thiếu tựa hồ đã quên đi? Lão nhân gia ngài đáp ứng giúp ta làm một sự kiện còn chưa thực hiện đâu.” Lý Thính Toàn chậm rì rì mở miệng.

Bị Lý Thính Toàn nhắc nhở, Vân Tả Ý lập tức nhớ lại. Lúc trước hắn lưu lạc Liêm phủ, Ảnh Nhất tìm không thấy hắn, đành phải kính nhờ Lý Thính Toàn đến hỗ trợ tra tìm, điều kiện chính là vì Lý Thính Toàn làm một chuyện, nhưng Lý Thính Toàn vẫn chưa cho biết làm chuyện gì. Chuyện này đã bị hắn dần dần phai nhạt.

Vân Hàm Phong đăm chiêu nhìn Lý Thính Toàn, nghiêng đầu hỏi Vân Tả Ý :” Chuyện gì?”

Vân Tả Ý thầm nghĩ ‘tệ rồi’, hắn như thế nào đã quên phụ thân còn bên cạnh chứ? Bởi vì dấu diếm Vân Hàm Phong chuyện Liêm phủ, cho nên Vân Tả Ý lúc này hoàn toàn không biết nên nói sao mới tốt.

Cũng may Vân Hàm Phong thấy Vân Tả Ý vẻ mặt gặp nạn, không có tiếp tục hỏi, chỉ vứt cho Lý Thính Toàn một quả cầu bằng kim chúc màu bạc, mặt trên có khắc chữ Vân, lóe lam quang, nói ” Về sau có việc cứ đến địa phương có đồ án, đây là tín vật, sẽ có người giúp ngươi làm tốt sự kiện kia.”

Lý Thính Toàn nhìn đồ án trên tiểu cầu. Thiệt hay giả a ? Sao hắn chưa từng gặp qua địa phương nào có loại đồ án này ? Sẽ không hãm hại người chứ, lời này Lý Thính Toàn không nói ra bởi vì hắn tin tưởng lời nói của cường giả. Cường giả không tất yếu gạt người, mà hiển nhiên nam nhân trước mặt chính là một cường giả.

Lý Thính Toàn cầm tiểu cầu cười cười xem như tiếp nhận rồi lời Vân Hàm Phong nói, cố ý bỏ qua tên ‘hỗn đản’ đã muốn xoay người rời đi theo nam nhân kia, cúi đầu cẩn thận nghiên cứu tiểu cầu: nó làm bằng chất liệu gì ta ? Dường như là kim chúc, nhưng sao còn có lam quang chứ? Không nghĩ ra, nhưng quả thật trông rất được a……

Ân, chất liệu thực cứng rắn, không biết cùng Thu Hoành Bảo Kiếm của hắn so sánh, đồ nào lợi hại hơn ? Quên đi, hắn luyến tiếc lấy bảo kiếm đến thử vật này, nếu bảo kiếm hắn bị gãy biết tìm ai đòi lại a.

Tiểu cầu thật tinh xảo, đồ án cũng khá kỳ quái, dường như là văn tự, nhưng có thể là dấu hiệu của gia tộc hoặc môn phái. Lý Thính Toàn tinh tế vuốt ve văn tự “Vân” thông dụng của liên minh, vừa tự cân nhắc: Cũng không biết với chất liệu cứng như vậy bọn họ phải mất bao tâm tư mới khắc lên đồ án, xem ra tiểu cầu là vật vô giá, về sau nếu phát hiện tiểu cầu vô dụng thì có thể đem bán kiếm kha khá tiền.

Lý Thính Toàn nhìn tiểu cầu, đột nhiên nở nụ cười gian : hơn nữa kích thước lớn nhỏ của tiểu cầu vừa lúc phù hợp tương tự đồ vật gia tăng tình thú dạy dỗ nam sủng của một số người. Nếu hắn bán nó, những quan lại phú quý hẳn sẽ tranh ngươi chết ta sống mua nó.

Chờ Lý Thính Toàn nghĩ xong công dụng của tiểu cầu, hắn ngẩng đầu lên mới phát hiện bọn người Vân Hàm Phong và Vân Tả Ý đã sớm ly khai, bóng dáng không thấy.

Lý Thính Toàn ngơ ngác nhìn tiền phương không một bóng người… Thật lâu sau, có chút cô đơn cúi đầu, oán hận nói thầm: hỗn đản……

……

……

Vân Hàm Phong mang theo Vân Tả Ý bay nhanh về tới phi thuyền. Đoàn người Vân Hàm Phong dừng lại trên tinh cầu không đến nửa ngày thời gian lại trở về vũ trụ.

Thời điểm mỗi người tới đều một mình lái một phi thuyền loại nhỏ. Mỗi phi thuyền loại nhỏ nhiều nhất chỉ chở được hai người. Vân Tả Ý tự nhiên là cùng Vân Hàm Phong trên một phi thuyền. Ảnh Nhất cùng Diệp Đàn xài chung một chiếc.

Phi thuyền sau khi bay lên vũ trụ, liền ấn chế độ bay tự động, hoàn toàn không cần người lo lắng điều khiển, vì thế trong phi thuyền bị lâm vào trầm mặc.

……

Thật lâu sau……

” Vì sao không hỏi ? ” Vân Tả Ý dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc.

” Vì sao muốn hỏi? ta tin tưởng Ý nhi . Ý nhi không nghĩ nói vậy không cần phải nói.” Vân Hàm Phong bình tĩnh đáp, giống như đây là chuyện rất bình thường.

” Phụ thân……” Vân Tả Ý giương mắt nhìn Vân Hàm Phong , trong lòng dâng trào ấm áp, nửa ngày vẫn nói không nên lời.

“Ừ, có ta.” Vân Hàm Phong thừa dịp bảo bối của hắn cảm động, trong nháy mắt nhanh tay ôm vào lòng, hảo hảo an ủi cộng thêm sỗ sàng.

Có điều hắn chỉ nói không hỏi Ý nhi chứ không nói sẽ không âm thầm đi thăm dò nha. Trước kia có lẽ hắn sẽ không điều tra, nhưng hiện tại đã bất đồng. Hắn đã quyết định độc chiếm Ý nhi. Bảo bối Ý nhi tại tinh cầu không có hắn đợi lâu như vậy, nếu trong khoảng thời gian này bị người khi dễ hoặc là có tân tình địch thì không được rồi. Chuyện này nhất định phải điều tra rõ, phải tra đích đáng ngoài tên Lý Thính Toàn còn có những ai đã tiếp xúc với bảo bối.

……

” Phụ thân tính toán ở Mê Lưu phát triển sao? ” Vân Tả Ý nghĩ đến Vân Hàm Phong lúc trước nói chuyện với Lý Thính Toàn nên hỏi.

” Đúng vậy.”

” Vậy phụ thân giúp ta chiếu cố Đại Ngưu một chút.” Vân Tả Ý đề xuất. Đại Ngưu là bằng hữu của hắn cùng Ảnh Nhất, bất quá Đại Ngưu chỉ là một tiều phu bình thường, không có võ công cũng không có quyền không có tiền, cá tính lại hàm hậu thành thật, tại tinh cầu mà pháp luật còn chưa kiện toàn thực dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vân Tả Ý thật sự không nghĩ lần sau nghe tin về Đại Ngưu cũng là nghe tin bất hạnh.

” Ừ. Hắn là bằng hữu của Ý nhi, lại cứu Ý nhi. Dù Ý nhi không nói, ta cũng sẽ chiếu cố hắn.” Vân Hàm Phong vỗ về tóc Vân Tả Ý, nói.

Vân Tả Ý không có phát giác, Vân Hàm Phong từ lần này về sau đã không hề xưng hô chữ ‘phụ thân’, mà dùng ‘ta’. Tuy rằng trước kia Vân Hàm Phong rất ít xưng hô ‘phụ thân’, nhưng chung quy vẫn có. Lần này từ đầu tới đuôi chưa hề dùng quá một lần.

” Phụ thân, ngươi cảm thấy tài nguyên du lịch của Mê Lưu thế nào?”

Vân Hàm Phong nghe được hai chữ ‘du lịch’, ánh mắt hơi hơi nheo lại, cố tình Vân Tả Ý không chút cảnh giác vẫn vẻ mặt tò mò lắng nghe.

Vân Hàm Phong vuốt nhẹ một làn tóc dài trong tay, cảm thụ cảm giác tê dại khi tóc lướt qua kẻ tay, không chút để ý đáp:” Cũng không tệ lắm.”

” Thật vậy chăng? Vậy phụ thân mau cho ta xem cảnh tượng tổng quát của Mê Lưu đi.” Vân Tả Ý đã hoàn toàn lâm vào trạng thái công tác, vẻ mặt hưng phấn hỏi, hoàn toàn không chú ý tới tâm tình người nào đó có chút không đúng.

Ngươi nầy, còn dám đề đến… du lịch chết tiệt kia……

“A” Vân Tả Ý đột nhiên cảm thấy da đầu đau xót, mày không khỏi nhíu lại.

“Sao thế Ý nhi, ta lạp đau ngươi sao?” Vân Hàm Phong chú ý tới dị trạng của Vân Tả Ý, vội vàng buông ra làn tóc, ảo não không thôi.

” Không có gì, chỉ hơi đau thôi, hiện tại đã tốt lắm.” Kỳ thật chỉ đau một chút, Vân Tả Ý vừa rồi kêu là bởi vì sự tiếp xúc bất ngờ, kinh ngạc hơn là đau đớn. Khi Vân Hàm Phong nhẹ lực tay, Vân Tả Ý đã không cảm giác đau, bất quá nhìn thấy Vân Hàm Phong dáng vẻ khẩn trương, Vân Tả Ý cảm thấy phụ thân chuyện bé xé ra to, đồng thời cũng thấy ấm áp.

Vân Hàm Phong đau lòng nhẹ nhàng ấn xoa cho Vân Tả Ý, trong lòng tự trách không thôi. Hắn sao có thể bị thương Ý nhi chứ, lần sau nhất định phải chú ý. Người trước mắt này, dù là một sợi tóc của hắn, mình đều tiếc thương……

……

Trải qua nho nhỏ phong ba kia, chuyện du lịch đã hoàn toàn bị hai phụ tử quăng ra sau đầu. Từ phát hiện Vân Tả Ý đến lúc bay trở lại đại phi thuyền cần thời gian bảy ngày. Nói cách khác tại bảy ngày ,trong phi thuyền nhỏ chỉ có thế giới của hai người bọn họ……

……

……

Trở lại tinh cầu Vân Tả Ý vừa mới rời đi.

Lúc này

Lý Thính Toàn cũng chào từ biệt Đại Ngưu, đang dùng khinh công làm công cụ chạy đi, hướng về Thính Vũ Lâu.

Lúc này trời đã tối . Ánh trăng nhu hòa cấp không gian một tầng ngân quang thật là đẹp. Dưới ánh trăng đẹp như thế, chỉ thấy hắn nhảy từ nơi này đến nơi khác, tư thái nhẹ nhàng, động tác lưu sướng, một thân áo trắng, tay áo dài phiêu phiêu làm cho người ta nghĩ đến gặp được tiên nhân. Chính là lúc này, tiên nhân lại đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng từ giữa không trung ngả xuống. Tiếng kêu kia có thể dọa câm nín trẻ em nhõng nhẽo khóc giữa đêm khuya……

Sau một lúc lâu.

Từ trong bụi cỏ rậm rạp, một bàn tay thong thả vươn ra. Vốn bàn tay trắng nõn bị ánh trăng thảm đạm chiếu vào tái nhợt, làm cho người ta rợn hết gân cốt, thực dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh khủng bố ….

Thật lâu sau

Trong bóng đêm vang lên một giọng nam khàn khàn. Âm thanh kia vô cùng phẫn hận cùng mang theo vẻ nghiến răng nghiến lợi :” Họ…… Vân……, ngươi…… ngoan……. từ nhỏ…… đau khổ… phải không?…… Cha ngươi…… bài bạc thành tính…… cuối cùng bán đất… bán nhà… phải không?…… từ nay về sau…… về sau…… Ta… Thính Vũ Lâu…… cùng…… ngươi…… Không…… chung ……đường……”

……

……

Lại quay về vũ trụ.

” Ý nhi ……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.