Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 21: Chương 21




CHƯƠNG 119 DỤC VỌNG

” Ý nhi ……”

” Ân, có chuyện gì ?” Vân Tả Ý thu hồi ánh mắt đang ngắm vũ trụ nhìn lại Vân Hàm Phong, đã thấy phụ thân thần sắc lạ thường tựa hồ muốn nói gì, vội vàng tập trung tinh thần, chuyên chú nhìn Vân Hàm Phong ……

” Ý nhi , ngươi…… nguyện ý vĩnh viễn cùng một chỗ với ta không?” Vân Hàm Phong chần chờ, hỏi.

Ách, Vân Tả Ý lập tức ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới phụ thân biểu tình nghiêm túc gần nửa ngày chỉ để hỏi vấn đề dường như không có ý nghĩa này. Nhưng vẻ mặt phụ thân thật sự rất nghiêm trọng, không giống như đang nói giỡn, hơn nữa phụ thân cũng chưa bao giờ đùa giỡn hắn. Chẳng lẽ vấn đề này thật sự ẩn chứa ý nghĩa mà hắn không biết???

Trong lúc Vân Tả Ý ngây người, Vân Hàm Phong lo âu bất an chờ Vân Tả Ý trả lời, đợi thật lâu sau cũng chưa thấy Vân Tả Ý đáp lại, tim không khỏi đập rối loạn vài phần :” Ý nhi ……”

” A, vâng, ta đương nhiên nguyện ý vĩnh viễn cùng một chỗ với phụ thân.” Vân Tả Ý bị Vân Hàm Phong kêu một tiếng ‘Ý nhi’ đánh thức, gặp Vân Hàm Phong thần sắc khẩn trương, mới nhớ tới hắn còn chưa trả lời phụ thân, vội vàng đáp.

” Ý nhi thật nghĩ như vậy?” sau khi Vân Hàm Phong nghe Vân Tả Ý trả lời, vẻ mặt lập tức thả lỏng xuống , cười hỏi.

” Vâng, thật sự.” Vân Tả Ý gật đầu. Lời này hắn không nói dối. Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ rời đi Vân Hàm Phong , dù là kết hôn với Phương Tuyết hắn cũng không nghĩ tới sẽ tách rời Vân Hàm Phong ra ở riêng .

Vân Hàm Phong nghe thế, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười vui mừng và vừa lòng: Ý nhi , đừng nói ta chưa cho ngươi cơ hội, đây là chính ngươi đáp ứng a……

Vân Tả Ý nghi hoặc: ” Phụ thân, vì sao hỏi vấn đề này ?” Sao hắn cảm thấy vấn đề dường như không đơn giản chứ ?

” Cũng không có gì, chỉ là nghĩ muốn làm một chút xác định cuối cùng thôi.”

” À ” Vân Tả Ý cái hiểu cái không, gật gật đầu, lại hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc xác định chuyện gì. Hắn hiện tại có thể nói đang mơ hồ, hoàn toàn không biết đã đem chính mình bán đi.

Vân Hàm Phong nhìn bộ dáng Vân Tả Ý lúc này chỉ cảm thấy đáng yêu nói không nên lời. Cái dáng tỉnh tỉnh mê mê làm cho ngón trỏ hắn động đậy, trong lòng ngứa ngáy nóng lên khó nhịn, nhiệt độ cơ thể cũng nhanh chóng bay lên. Ánh mắt nhìn Vân Tả Ý đã từ nhu hòa chuyển thành lửa nóng. Vì phòng ngừa thú tính bản thân đại phát, Vân Hàm Phong lặng lẽ hướng bên cạnh nhích một chút, kéo xa khoảng cách giữa hắn và Vân Tả Ý .

Chính là tình huống cũng không thuận lợi như Vân Hàm Phong tưởng tượng. Phi thuyền này chỉ vừa đủ rộng cho 2 người, di dời ra khoảng cách cũng có hạn, cho nên tuy Vân Hàm Phong tận lực nhích qua bên cạnh, hắn vẫn duy trì trạng thái cùng Vân Tả Ý tựa vào nhau.

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ nghe tiếng hít thở của hai người. Hiện tại Vân Hàm Phong đang dâng lên dục hỏa, cảm giác càng biến mẫn cảm hơn thường ngày. Hiện tại mỗi nhất cử nhất động của Vân Tả Ý đều có thể trêu chọc tim của hắn. Hắn rõ ràng cảm giác mỗi một lần hô hấp của Vân Tả Ý. Tại khoảng cách gần như vậy, Vân Tả Ý phát hương thơm cùng mùi thơm của cơ thể đều tỏa vào mũi, đầy đủ khiêu chiến sự nhẫn nại của Vân Hàm Phong……

Đối với loại tình huống này, Vân Hàm Phong chỉ có thể cười khổ. Nhớ tới ngày đó hắn vì để đại phi thuyền có thể chở số lượng lớn nhất phi thuyền loại nhỏ, cố ý hạ lệnh cần loại hình phi thuyền nhỏ gọn nhất này, hiện tại xem như tự làm tự chịu……

Vân Tả Ý vẫn như cũ không hề hay biết tất cả, cúi đầu đang nghĩ gì…… Nhưng cảm giác với ngoại giới của Vân Tả Ý cũng không trì độn, qua một thời gian hắn cũng nhận ra bên người khác thường. Sao lại thế này ? Độ ấm dường như dâng cao.

Vân Tả Ý nghi hoặc ngẩng đầu, sau đó liền phát hiện nguyên nhân độ ấm tăng cao.

” Phụ thân, nhiệt độ cơ thể sao cao thế, có phải bị sốt hay không?” Vân Tả Ý khẩn trương thử sờ trán Vân Hàm Phong.

” Hư……” Chợt bị bàn tay lạnh lẽo non mềm của Vân Tả Ý dán trên trán vuốt ve, Vân Hàm Phong vừa thống khổ lại vừa thoãi mái hừ đi ra, dục hỏa hiển nhiên càng vượng……

Nhưng một tiếng hừ kia lại làm cho Vân Tả Ý tưởng lầm hắn thật sự không thoải mái , lập tức lo lắng hẳn lên, lại không biết hành vi của mình hoàn toàn là lửa cháy đổ thêm dầu.

Vân Hàm Phong đối với hành vi Vân Tả Ý, duy nhất phản ứng chính là vô lực nhắm mắt lại. Hắn sợ ánh mắt của hắn sẽ tiết lộ dục vọng. Ai…… Thật không nghĩ tới a, nguyên lai hắn khát vọng Ý nhi so với hắn tưởng tượng còn muốn mạnh hơn nhiều…… Mới có một chút tiếp xúcđã kiềm chế không được……

Mà lúc này Vân Tả Ý lo lắng , trực tiếp đem hành vi nhắm mắt lý giải thành quá mức thống khổ, lo lắng không ngừng hỏi,” Phụ thân làm sao vậy? Làm sao không thoải mái ? Có thuốc không ? Đúng rồi, Thuốc!”

Vân Tả Ý lập tức nghĩ đi tìm kiếm thuốc cấp cứu cất trong khoang thuyền nhỏ hẹp. Tay đặt trên trán Vân Hàm Phong đang tính rút lui , lại bị nhấn trở lại.

Vân Tả Ý kinh ngạc nhìn về phụ thân.

” Không cần rời ta……” Vân Hàm Phong nắm chặt bàn tay nhỏ bé muốn lui kia, thoải mái đặt trên mặt cọ cọ. Bởi vì dục vọng mãnh liệt, lúc này giọng của hắn đã biến khàn khàn hơn so với bình thường, có điều ánh mắt vẫn như cũ không mở ra.

” Phụ thân, ta không có rời đi, chính là phải tìm thuốc a.” Vân Tả Ý vội vàng giải thích.

” Không cần…… Ta không sao, ngươi theo giúp ta một hồi thì tốt rồi……” Vân Hàm Phong lúc này tự đáy lòng cảm thấy bất đắc dĩ. Có phải hắn đem Ý nhi bảo hộ thật quá tốt hay không, đến hiện giờ còn không nhìn ra chỗ không thích hợp, một ngày khác bị người ta lừa cũng không biết . Bất quá, Ý nhi là người của hắn, người khác mơ tưởng nhúng chàm……

” Thật sự ? Kia, được rồi, nếu phi thường không thoải mái nhất định phải nói ta biết.” Vân Tả Ý do dự một chút rồi nghe theo Vân Hàm Phong, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia mặc Vân Hàm Phong cầm lấy tay cọ đến cọ đi trên mặt.

Vân Hàm Phong, ở góc độ Vân Tả Ý rất khó nhận thấy, lén mở mắt ra quan sát Vân Tả Ý phản ứng, hưởng thụ xúc cảm non mềm hơi lạnh trên mặt, trong lòng thở dài thoải mái: Nguyên lai sinh bệnh có nhiều chỗ tốt đến thế, về sau hắn có nên giả bệnh vài lần hay không…… Ngay tại hắn đang lo lắng giả vờ bệnh có khả thi hay không, đột nhiên chú ý tới Vân Tả Ý trong mắt lo lắng, nhất thời lòng đau xót. Ai, vẫn là không cần trang bị bệnh, làm cho Ý nhi sốt ruột hắn rất xót xa a……

Đau lòng nhìn bộ dáng Vân Tả Ý, Vân Hàm Phong lại nhịn không được mở miệng an ủi:” Ta không sao…… Nghỉ ngơi một hồi thì tốt rồi, Ý nhi không cần lo lắng.”

” Vâng ” Vân Tả Ý nghe lời gật đầu, đột nhiên cảm thấy phụ thân sinh bệnh còn ngồi dựa vào ghế nhất định không thoải mái , liền tự tay dìu phụ thân dựa vào trong ngực mình, một tay khác giúp phụ thân xoa xoa huyệt Thái Dương, tựa như trước kia phụ thân vì hắn làm như vậy.

Ách, Vân Hàm Phong âm thầm kêu khổ. Tuy rằng hắn đã nhận ra động tác của Vân Tả Ý, nhưng hắn hiện tại đang giả bị bệnh, cho nên không thể đi ngăn cản, hơn nữa càng bi ai khi hắn phát hiện thân thể mình căn bản là không nghĩ cự tuyệt.

Vân Tả Ý ôm Vân Hàm Phong trong lòng càng cảm giác rõ nhiệt độ cơ thể cao dọa người của phụ thân, nhất thời lại bất an, chính là hắn cũng không có biện pháp gì, đành phải không ngừng cấp Vân Hàm Phong lau mồ hôi. Đột nhiên Vân Tả Ý cảm giác bên hông bị kẹt cái gì, không khỏi thập phần nghi hoặc, đây là cái gì?

Sau đó Vân Tả Ý làm chuyện khiến cho hắn phi thường hối hận: hắn không suy nghĩ sâu xa liền bắt tay dò xét về phía ‘cứng rắn cứng rắn gì đó’. Quơ vào trong tay, Vân Tả Ý vẫn không nhớ ra đồ gì, chỉ cảm thấy đồ vật kia không những cứng rắn mà còn phi thường nóng, đồng thời hắn nghe được phụ thân một tiếng hừ nhẹ.

“Làm sao vậy?” Vân Tả Ý không cố liếc mắt xem đồ bị chộp vào tay là gì, chỉ vội vàng cúi đầu nhìn tình trạng phụ thân, đã thấy phụ thân mồ hôi chảy lợi hại hơn, sắc mặt ửng hồng, thở hào hển gấp rút, trong miệng truyền ra mỏng manh tiếng rên rỉ.

Đến lúc này Vân Tả Ý cho dù tái trì độn cũng phát giác không thích hợp. Hắn cứng ngắc cúi đầu nhìn vật trong tay, sau đó chấn kinh nhanh chóng bỏ tay về, mặt đỏ hồng tới cổ.

Làm một người nam nhân hắn đương nhiên biết này ý nghĩa gì. Tuy rằng hắn đều là xử nam ở hai kiếp, cho dù đến bây giờ vẫn như cũ chưa hưởng qua tư vị ***, nhưng phản ứng sinh lý bình thường hắn cũng có qua, bất quá chưa từng thật sự để ý thôi. Hắn đối với loại phản ứng sinh lý này phương pháp xử lý duy nhất chính là bỏ mặc thẳng đến khi nó tự biến mất.

” A, phụ, phụ thân……” Vân Tả Ý xấu hổ vô cùng. Đây thật sự là chuyện khó kham nhất mà từ tiền kiếp tới bây giờ hắn gặp phải.

Có thể bởi vì Vân Tả Ý buông ra dục vọng của hắn, Vân Hàm Phong bất mãn mở to mắt. Ánh mắt màu lam băng thâm trầm như biển, bên trong bắt đầu khởi động nồng đậm *** làm cho Vân Tả Ý càng thêm xấu hổ.

Bất quá Vân Tả Ý không hổ là người siêu cấp bình tĩnh. Hắn còn có tinh lực đi tự hỏi, hơn nữa cuối cùng còn cố khởi dũng khí hỏi Vân Hàm Phong nguyên nhân.

” Phụ thân, ngươi không phải bị người khác hạ dược chứ ?” Dù sao Vân Tả Ý đã từng bị trải qua chuyện như thế, cho nên thực dễ dàng đã nghĩ đến lý do. Hơn nữa trong ấn tượng của Vân Tả Ý, phụ thân Vân Hàm Phong là người phi thường tự chủ, nếu không phải bởi vì nguyên nhân đặc thù tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tình trạng như vậy.

Ân? Kê đơn, đây thật đúng là một giải thích tốt. Vân Hàm Phong đang lo tìm không thấy lý do. Dù sao hiện tại hiển nhiên không phải thời cơ tốt để tỏ tình, hắn không nghĩ dọa Ý nhi , vì thế liền mượn lý do trên nhẹ giọng ‘ừ’ một tiếng, tỏ vẻ thừa nhận Vân Tả Ý đoán.

” Kia có bị di chứng gì hay không ?” Vân Tả Ý lập tức nhớ tới vấn đề càng sâu, lúc này hắn cơ hồ đã quên xấu hổ vừa rồi. Dù sao nếu bị người hạ độc, bọn họ tuyệt đối sẽ không tốt tâm chỉ hạ xuân dược, cho nên hắn không thể không cẩn thận.

Vân Hàm Phong ứ họng. Dục vọng mãnh liệt như vậy mà bị nghẹn đương nhiên không có lợi cho thân thể, lưu hay không lưu di chứng hắn cũng không nói rõ được. Đối với Vân Tả Ý truy tra vấn đề, hắn thực không thể đáp, đành phải ý tứ mơ hồ trả lời :” Ta cũng không rõ, bất quá xem ra hẳn là không có vấn đề……”

……

chương 120 ý loạn tình mê

Vậy phải làm sao bây giờ ? Vân Tả Ý khẩn cấp tự hỏi, đột nhiên Vân Tả Ý ánh mắt sáng lên, vội vàng tiến đến trước mặt Vân Hàm Phong hỏi :” Phụ thân, lần này những người mang theo có ai là nữ hay không?”

……

Vân Hàm Phong khóe miệng co rút, quay đầu sang một bên tránh nhìn vào đôi mắt trong sáng trước mắt, buồn giọng đáp:” Không có.”

A? Vân Tả Ý một trận thất vọng, cực kỳ lo lắng cho tình trạng của phụ thân. Chết tiệt, cư nhiên một nữ nhân cũng không mang theo, chẳng lẽ không biết nói nam nữ phải cân bằng sao. Ý ? Là hắn lỗi giác sao? Hắn như thế nào cảm thấy phụ thân dường như tức giận. Chờ chút, hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ chuyện này, chuyện phụ thân còn không chưa giải quyết, làm sao bây giờ, hắn nên làm gì bây giờ?

Vân Tả Ý nhanh nâng chân mày, nhìn xem phụ thân, cúi đầu trầm tư, nhìn nhìn lại phụ thân, lại cúi đầu trầm tư…… Quá trình lập lại năm sáu lần sau, hắn đột nhiên thô lỗ nắm tóc mình, lập tức ngẩng đầu kiên định nói với Vân Hàm Phong:” Phụ thân, ta giúp ngươi.”

Ách? Vân Hàm Phong còn đang đau lòng vì hành vi nắm tóc thô lỗ của Ý nhi, không nghĩ tới đột nhiên chợt nghe đến tin tức uy lực thật lớn, lập tức ngây dại.

Vân Tả Ý thừa dịp phụ thân chưa kịp phục hồi tinh thần, tự tay nắm lên nguồn gốc dục vọng của hắn. Với Vân Tả Ý mà nói, nếu là cách một tầng quần áo giúp phụ thân như vậy cũng không phải không thể chấp nhận. Dù sao cũng không phải chưa từng xem qua phụ thân trần truồng, hắn vẫn nhớ rất rõ hồi mình còn nhỏ, phụ thân luôn giúp hắn tắm sạch từ đầu đến chân.

Bất quá bắt Vân Tả Ý giúp Vân Hàm Phong giải quyết vấn đề thật đúng là có điểm ép buộc. Không nói đến phương diện khác mà là Vân Tả Ý hoàn toàn không có kinh nghiệm với những chuyện này. Thử nghĩ xem, ngươi làm cho một người ngay cả kinh nghiệm tự an ủi còn chưa làm bao giờ, đi giúp người khác giải quyết vấn đề có phải quá khó hay không.

Cho nên kế tiếp tựu hiện ra Vân Tả Ý lúng ta lúng túng cầm lấy địa phương kia của Vân Hàm Phong, cùng Vân Hàm Phong mắt lớn trừng mắt nhỏ.

” Ý nhi . Ngươi…Ai~…… Coi như quên đi.”

Vân Hàm Phong nhìn ánh mắt bảo bối thuần khiết mà vô thố mang theo ý xin giúp đỡ nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hắn đang làm một chuyện rất tàn ác. Hắn đang làm bẩn Ý nhi thuần khiết, hơn nữa hắn tuyệt đối không muốn bắt buộc Ý nhi làm bất cứ chuyện gì, cho nên tuy rằng rất muốn, rất hấp dẫn, lại nói ra cự tuyệt.

Cái gì? Quên đi ? Vân Hàm Phong lại không nghĩ rằng lời hắn nói đã thương tổn thật to lòng tự trọng của Vân Tả Ý. Thật vất vả hạ quyết tâm làm giúp hắn chuyện khó có thể mở miệng này, lại bị cự tuyệt, hắn làm sao chịu được chứ. Vân Tả Ý oán hận nhìn Vân Hàm Phong một cái, trên tay mạnh mẽ tăng sức mạnh, Vân Hàm Phong lập tức nhịn không được kêu rên lên.

” A, Ý nhi ……” Vân Hàm Phong nghi hoặc nỉ non, trải qua Vân Tả Ý làm động tác kia, dục hỏa trong mắt hắn càng thêm nhiệt liệt, hô hấp cũng rõ ràng không ổn hẳn lên.

Hừ! Vân Tả Ý đối với phụ thân phản ứng vừa rồi phi thường vừa lòng, tự tin bị đả kích giống như đã trở lại. Hắn đã nói mà, hắn muốn làm chuyện gì thì bắt buộc phải làm xong.

Trải qua nho nhỏ nhạc đệm này, Vân Tả Ý mới đầu cứng ngắc nhăn nhó đã hoàn toàn biến mất , yên tâm lớn mật giở trò với vật trong tay. Tuy nói Vân Tả Ý chưa từng có loại kinh nghiệm này, nhưng bản năng con người là vô cùng, hắn căn cứ tri thức bản thân hiểu rõ huyệt đạo kinh mạch kết hợp với phản ứng của phụ thân, chậm rãi cũng sờ soạng ra một ít cửa ngỏ.

Vừa mới bắt đầu Vân Tả Ý chỉ ở dục vọng thẳng đứng động tác đơn điệu cao thấp sờ sờ. Chính là hắn dần dần phát hiện không chỉ ở địa phương hiện tại mới mang đến khoái cảm cho phụ thân, hai trái cầu bị hắn xem nhẹ kia cũng đồng dạng có thể, vì thế địa phương hắn chiếu cố lại gia tăng thêm. Thủ pháp cũng theo vừa mới bắt đầu đơn thuần lên xuống, sau lại biến thành áp, ấn, nhu, niết, cuốn…kết hợp phương thức.

Vân Tả Ý động tác theo mới lạ đến thuần thục, chỉ dùng thời gian rất ngắn, không thể không nói năng lực học tập kinh người. Vân Tả Ý hai tay thực linh hoạt, đem động tác hắn muốn làm đều làm thực hoàn mỹ, độ mạnh yếu cũng đắn đo đúng chỗ, thêm với làm cách một lớp quần áo, trong lòng không có gánh nặng, tâm không giữ vật, làm vô cùng và thật sự cẩn thận.

Đương nhiên những kỹ xảo này không đáng vào mắt tình trường lão thành như Vân Hàm Phong, nhưng bởi vì người làm là Ý nhi của hắn, là bảo bối hắn tâm tâm niệm niệm, cho nên Vân Hàm Phong rất nhanh liền bị lạc, hoàn toàn trầm luân trong kỹ xảo không cao minh của Vân Tả Ý……

Bất quá kế tiếp xảy ra một sự kiện làm cho Vân Hàm Phong sau này vẫn cảm thấy thực mất mặt. Chuyện là như vầy — Tay nhỏ bé của Ý nhi nắm dục vọng của hắn không ngừng vuốt ve, gây cho hắn mãnh liệt khoái cảm chưa từng có. Tuy rằng bàn tay nhỏ bé cũng không có trực tiếp tiếp xúc dục vọng, mà là cách quần áo, nhưng khoái cảm so với gì từ trước đều cực mãnh liệt. Sau đó hắn cảm thấy khoái cảm kia đạt tới đỉnh, một phút không nhịn xuống…… chờ hắn phản ứng lại đây thì, hắn liền phát hiện…… Hắn bắn.

Tại sao có thể như vậy, mười phút, mà ngay cả mười phút cũng chưa tới …… Vân Hàm Phong từ tuyệt vời khoái cảm phục hồi tinh thần lại liền trực tiếp đối mặt đả kích này. Lần đầu tiên của hắn cũng không có thành tích kém như thế, thật sự làm cho hắn không đành lòng. Hơn nữa thành tích tệ như vậy lại thực hiện trước mặt Ý Nhi…… Tự tôn nam nhân của Vân Hàm Phong bị đả kích mạnh.

Hiển nhiên Vân Tả Ý không nhận thấy Vân Hàm Phong dị thường, cũng không cảm thấy sau khi bắn ra có cái gì không bình thường. Hắn chỉ cảm thấy ‘gì đó’ trong tay sau khi to một vòng lớn lại nhuyễn xuống.

Nắm trong tay đã rõ ràng biến nhuyễn gì đó, Vân Tả Ý rút ra bàn tay chà xát mồ hôi không biết khi nào thì chảy ra. Hô, rốt cục giải quyết, giúp phụ thân giải quyết một lần như vậy thật đúng là đủ mệt a.

Vân Tả Ý ngẩng đầu lên đang định nói chuyện với Vân Hàm Phong, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, bởi vì, hắn phát hiện trong tay gì đó lại vừa cứng lên. Không thể nào! Sao có thể chứ ? Vân Tả Ý mang theo oán khí nhìn về phía Vân Hàm Phong , lại phát hiện ánh mắt phụ thân bắt đầu như sương mù, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nhâm mệnh cúi đầu tiếp tục động tác.

Nhưng là lúc này đây Vân Tả Ý cũng không thoải mái như trước. Hắn cố gắng thật lâu cũng không thấy ‘gì đó’ trong tay có dấu hiệu biến nhuyễn, ngược lại càng ngày càng cứng rắn, càng ngày càng nóng, ngay cả cách hắn một tầng vải dệt đều cảm giác đến độ nóng dọa người kia.

Hẳn là đã sớm qua thời gian bị thuốc a, như thế nào vẫn cứng như vậy ? Vân Tả Ý nghi hoặc vạn phần, lại vẫn không thể không tiếp tục động tác, bàn tay đã tê dại như chết lặng. Đang cố gắng công tác, Vân Tả Ý không phát hiện nguy hiểm càng tới gần.

……

Đẹp quá a! Hiện tại trong mắt Vân Hàm Phong chỉ nhìn đến người kia đang ỉ ôi bán dựa vào người mình ; nhìn mái tóc đen tuyền ướt mồ hôi dính vào hai má của hắn cùng cái cổ trắng ngần như bạch ngọc, nhìn đôi mắt hắn trầm tĩnh trong suốt, nhìn hai má hắn ửng đỏ, nhìn hắn thở nhẹ tức giận, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại……

Cố gắng công tác, Vân Tả Ý bị cảm giác mềm mại thấm ướt đột nhiên xuất hiện bên gáy gây chấn kinh, vội vàng cúi đầu nhìn lại, phát hiện phụ thân không biết khi nào thì đã cùng hắn dựa quá gần. Càng làm cho hắn giật mình chính là phụ thân hiện tại đang chui đầu vào bên gáy hắn. Cảm giác ướt át…… Vân Tả Ý đỏ mặt, nhưng hắn còn chưa hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi: mất đi ý thức? Tình huống đã nghiêm trọng như thế sao?

Vân Tả Ý trong đầu vừa nghĩ quá ý niệm này liền cảm thấy cảm giác ướt kia đang di động xuống dưới, chỉ trong chốc lát công phu đã chuyển qua trước ngực. Quần áo cũng bị phụ thân cởi ra rất nhiều, lộ ra một mảnh ngực lớn trắng nõn. Lúc này Vân Tả Ý rốt cục cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, vội vàng lấy tay ngăn cản, vội vàng nói:” Phụ thân, mau dừng lại……”

Người nọ dường như không nghe thấy, tiếp tục động tác. Vân Tả Ý vội vàng giãy dụa, lại phát hiện hắn căn bản tránh không thoát phụ thân, càng không xong chính là, phụ thân dường như ngại hắn nhích tới nhích lui thực phiền toái, đem hai tay hai chân của hắn đều chế trụ.

Tuy rằng phụ thân động tác không thô bạo, thậm chí có thể nói thực ôn nhu, chỗ tay chân bị chế trụ ngoài việc không thể động cũng không có gì không thoải mái, nhưng Vân Tả Ý trong lòng vẫn sợ hãi, càng thêm kịch liệt giãy dụa. Tay chân hắn đều đã bị nắm giữ, giãy dụa căn bản không có uy lực. Lưỡi phụ thân tiếp tục di động, tới khi hắn cảm thấy x của mình bị phụ thân hàm trụ, khẽ liếm, chậm cắn thì rốt cuộc nhịn không được hét rầm lên :” Phụ thân, mau dừng lại, ta là con ngươi a.”

Con? Ý nhi ? Nhận thấy Ý nhi tuyệt vọng cùng giãy dụa, đúng rồi, là Ý nhi , hắn đang làm cái gì, hắn đang bắt buộc Ý nhi ……

Lâm vào ý loạn tình mê , Vân Hàm Phong nghe được thanh âm tuyệt vọng thét chói tai chui vào trong tai, mạnh mẽ dừng động tác lại, sau đó dần dần hồi tưởng hành động tự tung tự tác của mình.

Nhất thời áy náy hung dũng mà đến. Đúng vậy, hắn là muốn Ý nhi nhưng không phải dùng loại phương thức bắt buộc này. Hắn đang làm cái gì? Hắn đang bắt buộc Ý nhi . Hắn đang làm cho bảo bối của hắn tuyệt vọng. Nếu tái tiếp tục đi xuống sẽ có hậu quả gì, Ý nhi sẽ tha thứ hắn sao? Hắn sẽ tha thứ chính mình sao?……

Vân Hàm Phong trong lòng cả kinh, mồ hôi lạnh xông ra, vội vàng chịu đựng dục vọng theo quả nhỏ tuyệt vời trước ngực của Vân Tả Ý ngẩng đầu lên, sửa lại quần áo thất thố đã kinh hoảng bé, thất thanh giải thích:” Thực xin lỗi, thực xin lỗi…… Ý nhi , ta không nghĩ tới ta sẽ như vậy…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”

Vân Tả Ý trong tiếng hoảng hốt xin lỗi của Vân Hàm Phong cũng bình tĩnh lại, ngẩng đầu thấy phụ thân đang áy náy cùng đau lòng, nhớ tới nam nhân này từ nhỏ đến lớn là như thế nào bao dung hắn, nhất thời cho dù trong lòng có oán cũng oán không được. Cũng may bọn họ chưa thật sự phát sinh sự tình gì, nói sau phụ thân cũng vì bị hạ thuốc mới có thể như thế. Nhưng dù không có oán khí, vẫn có một chút tức giận cùng xấu hổ, bởi vậy nhếch miệng không nói gì.

chương 121 tha thứ

” Ý nhi , thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… Ngươi không sao chứ, ta…… Thực xin lỗi……”

Ở sau khi Vân Hàm Phong nói xin lỗi nửa ngày, Vân Tả Ý mới rốt cục bình phục tâm tình, chậm rãi xoay người lại, thản nhiên nói câu ” Không cần giải thích.”

Vân Hàm Phong nghe xong câu này có thể xem như đã được tha thứ, nhưng sau đó là cứng đờ. Lấy hắn hiểu biết, Ý nhi nói như vậy tuy rằng là tha thứ hắn, nhưng trong lúc đó khoảng cách giữa bọn họ đã dãn ra, không bao giờ … nữa sẽ thân mật giống như trước kia……

Ý thức được điểm ấy, Vân Hàm Phong giống như bị một dũng nước lạnh tạt vào đầu, lạnh từ đầu đến tim, tất cả dục vọng cũng biến mất vô ảnh vô tung, chỉ còn lại kinh hoảng.

Vân Tả Ý cảm thấy hai tay phụ thân đang ôm hắn đột nhiên tăng lực, lặc hắn sinh đau, mới nhớ đến chính mình bây giờ còn đang nằm trong lòng phụ thân. Nghĩ đến những chuyện phụ thân đã làm vừa rồi, thân thể không khỏi cứng ngắc lên.

Vân Hàm Phong mẫn cảm nhận thấy Tả Ý khác thường, trong lòng biết nguyên nhân, đành phải buông lỏng tay ra……

……

Những ngày kế tiếp như Vân Hàm Phong dự đoán , Vân Tả Ý tha thứ hắn, tựa hồ ngày nào đó không có phát sinh, nhưng nếu Vân Hàm Phong cùng Vân Tả Ý có thân thể vô tình tiếp xúc, Vân Tả Ý đều theo bản năng trốn tránh hoặc là cứng ngắc.

Kết quả này làm cho Vân Hàm Phong không thể thừa nhận, nhưng hắn chỉ có thể thật cẩn thận duy trì nguyên trạng. Chẳng lẽ còn muốn cho quan hệ giữa hắn và Ý nhi biến tệ hơn sao.

……

Bảy ngày trôi qua trong không khí xấu hổ. Cuối cùng bọn họ về tới chủ phi thuyền.

Sau khi những người lưu thủ ở chủ phi thuyền biết được người muốn tìm đã tìm được rồi, biểu tình không giống nhau, nhưng đại bộ phận đều vẫn rất cao hứng. Trong đó một số người tỏ ra hâm mộ ai đó may mắn sắp được thưởng một khoản lớn.

Vân Hàm Phong hạ lệnh trừ bỏ số ít chân chính nhân viên trinh sát ở lại chỗ này tiếp tục trinh sát hoàn cảnh Mê Lưu, những người khác đều đi theo chủ phi thuyền trở về địa điểm xuất phát; đồng thời cũng hạ lệnh những người tham gia sưu tầm không được tiết lộ ra ngoài hành động lần này.

……

Mười ngày sau, mọi nhân viên đều lục tục trở lại phi thuyền chủ. Vân Tả Ý cũng rốt cục bước trên con đường trở về……

Phi thuyền bay ra Mê Lưu cần một tháng thời gian……

Tới Lam tinh cần ba tháng thời gian……

Không gian của chủ phi thuyền rất lớn, đầy đủ các loại phương tiện giải trí. Vân Tả Ý lúc này không phải thời thời khắc khắc đều sinh hoạt bên cạnh Vân Hàm Phong như trong phi thuyền nhỏ nữa, điều này làm cho Vân Tả Ý thoải mái không ít.

Vân Tả Ý bên này thoải mái , nhưng một bên khác sẽ không nhẹ nhàng như vậy. Vân Hàm Phong phát hiện Vân Tả Ý từ lúc lên phi thuyền liền trốn tránh hắn. Sắc mặt Hàm Phong rất âm u, làm cho mọi người thấy đều tránh xa .

……

Hôm nay.

” Ý nhi .” Vân Hàm Phong nhìn đến tiền phương bóng người quen thuộc, vội vàng mở miệng kêu.

Vân Tả Ý nghe Vân Hàm Phong gọi, lập tức xoay người lại, thần sắc ngoài ý muốn chợt lóe rồi biến mất.

Vân Hàm Phong nhận thấy vẻ mặt biến hóa rất nhỏ kia, trong lòng dâng lên chua sót. Ý nhi của hắn nhất định không nghĩ tới ở đây gặp được hắn, cho nên mới đi đường này đây mà.

Trong lòng chua sót nhưng trên mặt không lộ ra mảy may. Vân Hàm Phong bước nhanh tới bên cạnh Tả Ý “Ý nhi ……” sau đó mới phát hiện hắn cũng không biết nên nói gì nữa.

Vân Tả Ý cúi đầu chờ Vân Hàm Phong nói chuyện.

Vân Hàm Phong nhìn người trước mặt cúi đầu, theo góc độ của hắn chỉ có thể nhìn đến một đầu tóc đen bóng, trong lòng đau thương không thôi. Đây cũng là thói quen mới dưỡng gần nhất của Ý nhi a, trước kia không phải đều nhìn thẳng vào mình sao…… Vân Hàm Phong trong lòng tràn ngập ý niệm chua xót trong đầu, tay khắc chế không được vươn ra ngoài……

Mặc cho ai đột nhiên bị một bàn tay phủng trụ khuôn mặt chỉ sợ đều dọa nhảy dựng, nhất là tay của người mà hắn gần đây luôn luôn muốn trốn tránh.

Vân Hàm Phong cường ngạnh hiếm thấy, ngăn Vân Tả Ý lại trốn tránh, tay quý trọng đang cầm khuôn mặt nhỏ nhắn kia, chậm rãi sờ nhẹ lên cho đến tận trán :” Ý nhi , không cần trốn tránh ta, được không?”

Vân Tả Ý nghe câu nói ngoài ý liệu, không khỏi dừng lại động tác trốn tránh. Lần đầu tiên sau nhiều ngày trôi qua hắn ngẩng đầu thật sự quan sát Vân Hàm Phong biểu tình. Trời ạ, mới vài ngày không gặp, hắn sao lại tiều tụy nhiều như vậy?

Trước mắt nam nhân đã không có trầm ngưng lãnh khốc như hắn trước kia quen gặp, đôi mắt luôn luôn lạnh như băng hiện tại chỉ toát ra — khẩn cầu, chỉ có sự ôn nhu đối với hắn là điều duy nhất không bị biến đổi……

Giờ khắc này, Vân Tả Ý trong lòng toát ra rất nhiều tình tự phức tạp, có tim đau, có hối hận…… Rốt cuộc tâm tình của hắn đang là gì, hắn đã phân không rõ, chỉ biết hắn cuối cùng tại ánh mắt nhìn chăm chú kia đã gật đầu…… Sau đó hắn thấy được, nam nhân kia, phụ thân của hắn, cười thật vui vẻ như vậy……

……

Bọn họ cũng chưa chú ý tới, ở địa phương cách bọn họ một trăm thước, không gian nơi đó tựa hồ dao động một chút, sau đó rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, mà một trăm thước đúng là khoảng cách mà Ảnh Nhất quen duy trì cùng Vân Tả Ý.

……

Sau khi chuyện tình ngày đó đi qua, Vân Tả Ý biến hóa rất lớn, tối thiểu, hắn không hề cố ý tránh né phụ thân, thậm chí có khi còn chủ động đi tìm phụ thân.

Trong phi thuyền, mọi người cũng cảm thấy mùa xuân trở về, thực thả lỏng cùng nhau chào hỏi.

……

……

” Ý nhi , đây là cơm trưa, ngươi nên nghỉ ngơi.”

Vân Tả Ý buông quyển sách trên tay, nhìn người đẩy cửa vào, trong lòng một trận bất đắc dĩ. Tựa hồ từ khi hắn không hề tránh né phụ thân, số lần phụ thân tìm đến hắn liền hơn trước kia nhiều lần, lại chiếu cố hắn rất cẩn thận, mỗi ngày bưng trà bưng nước đưa cơm một lần cũng không thiếu. Quả thực đãi ngộ giống như ngang hàng với lúc hắn sinh bệnh.

Bất quá chiếu cố cũng có khác biệt một chút so với trước kia, tỷ như: phụ thân so với trước kia càng nhân nhượng hắn, so với trước kia càng thêm chú ý tâm tình của hắn……

” Ý nhi , suy nghĩ cái gì?” Vân Hàm Phong nhẹ nhàng cầm đi quyển sách trên tay Vân Tả Ý, đặt mâm thức ăn xuống.

“Không nghĩ gì cả. Phụ thân, chúng ta còn có bao lâu sẽ đến Lam tinh?” Vân Tả Ý lưu luyến nhìn quyển sách trên tay Vân Hàm Phong.

” Chúng ta vừa mới ra Mê Lưu , tới Lam tinh còn cần hai tháng.”

” Vậy sao”

” Sao vội vả trở về thế ?” Vân Hàm Phong giúp Vân Tả Ý dọn xong đồ ăn.

” A, ta…… Ta nghĩ nhanh lên nhìn xem cục cưng.” Nhắc tới cục cưng ánh, mắt Vân Tả Ý liền sáng ngời.

” Đúng rồi, phụ thân, ngươi giúp cục cưng lấy tên gì?” Vân Tả Ý đột nhiên nhớ tới vấn đề này.

Vân Hàm Phong động tác dừng một chút,” Không có.” Hắn như thế nào có thời gian đi đặt tên cho tiểu quỷ kia chứ. Hơn nữa hắn cả đời này chỉ biết giúp Ý nhi đặt tên. (tên của Vân Vũ Chí là Vân Tả Ý đặt cho.)

” Phụ thân, ngươi cư nhiên còn chưa đặt tên. Cục cưng sinh ra đã vài tháng rồi.” Vân Tả Ý không nghĩ tới phụ thân đến bây giờ còn chưa cấp cục cưng tên gọi.

Vân Hàm Phong mắt vừa nhấc, mặt không đổi sắc nói:” Ngươi là cha, tên của hắn đương nhiên phải dành cho ngươi lấy.” Đương nhiên nếu xem nhẹ khi hắn nói lên chữ ‘cha’ có bao nhiêu nghiến răng nghiến lợi thì càng hoàn mỹ hơn.

……

chương 122 đặt tên

” Nhưng phụ thân là ông nội của bé.”

Ông nội! Vân Hàm Phong mặt đầy hắc tuyến, nguyên lai hắn đã là ông nội của người ta a……

” Phụ thân, ngươi làm sao vậy?” Vân Tả Ý lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện Vân Hàm Phong không thích hợp.

” Không sao.” hai chữ này có cảm giác theo hàm răng cố nói ra. Vân Hàm Phong dọn xong đồ ăn, đứng dậy nói :” Hảo hảo ăn cơm trưa, ta một hồi sẽ trở lại.”

“Vâng.” Vân Tả Ý gật đầu.

Gặp Vân Tả Ý cúi đầu khai ăn, Vân Hàm Phong xoay người xuất môn.

Lúc tiếng đóng cửa vang lên, Vân Tả Ý cảm thấy mình dường như đã quên cái gì. Đã quên gì chứ? Nghĩ như thế nào cũng không ra, đang muốn dùng thức ăn thì Vân Tả Ý mạnh mẽ nhớ tới hắn đã quên chuyện gì: tên của cục cưng , phụ thân còn chưa đáp ứng đặt tên……

……

Ăn xong cơm trưa, Vân Tả Ý thấy Vân Hàm Phong vẫn chưa trở về, đành phải tùy tay cầm lấy một quyển sách đọc. Lúc trước quyển sách làm cho hắn lưu luyến đã bị phụ thân thuận tay mang theo, bởi vì Vân Hàm Phong sợ Vân Tả Ý chỉ lo đọc sách mà không ăn cơm.

……

Sách chưa xem vài tờ, cánh cửa đã bị mở ra. Vân Tả Ý nhìn thẳng Vân Hàm Phong ……đến quyển sách trên tay.

Vân Hàm Phong nhìn tầm mắt Vân Tả Ý hung hăng buồn bực một phen. Sách có gì đẹp chứ, có đẹp như hắn sao ? Nói lầm bầm, dám cùng ta thưởng Ý nhi , chờ ngươi bị Ý nhi xem xong ta nhất định cho ngươi chết không được tử tế…… Vân Hàm Phong híp mắt, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng ra tay xé xác quyển sách đáng giận thành mảnh nhỏ……

Lúc này vui vẻ nhận trở về quyển sách từ tay Vân Hàm Phong, Vân Tả Ý hoàn toàn không biết sách yêu của hắn sẽ gặp phải vận mệnh xấu.

” A, thiếu chút nữa lại đã quên, phụ thân, ngươi nhanh lên đặt tên cho cục cưng đi.”

” Ta nói sẽ không đặt.” Vân Hàm Phong nghiêng đi ánh mắt, không cho chính mình thấy ánh mắt Vân Tả Ý, nếu không nhất định lại sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn.

” Phụ thân, tên vốn nên từ gia chủ đặt, hơn nữa ngươi là ông nội a.” Vân Tả Ý kiên quyết vì cháu nhỏ của mình, đứa con trên danh phận, tranh thủ phúc lợi nên được.

Ông nội. Nghe tiếng đó, Vân Hàm Phong trong lòng thật chịu khổ sở, lại không hề đường sống cự tuyệt,” Nói không đặt chính là không đặt.”

Vân Tả Ý rốt cục bị Vân Hàm Phong luôn mãi cự tuyệt chọc giận, hừ lạnh một tiếng, nói,” Không nghĩ đặt tên thì thôi, ta tự mình đặt là được rồi chứ.”

Vân Hàm Phong vừa nghe đến Vân Tả Ý hừ lạnh đã luống cuống tinh thần. Ý nhi tức giận. Ý tưởng này tràn ngập trong đầu Vân Hàm Phong. Mấy ngày hôm trước Ý nhi luôn tránh né cùng lạnh nhạt hắn, hiện tại hắn vẫn còn nhớ rõ ràng. Hắn như thế nào lại chọc Ý nhi giận chứ. Vân Hàm Phong vội vàng tiến đến bên cạnh Vân Tả Ý ôn nhu nhỏ nhẹ giải thích:

” Ý nhi , thực xin lỗi, ngươi đừng tức giận. Ta đặt tên nhé. Ngươi muốn cho hắn dạng tên gì, ta đều chịu.” Cái gì nguyên tắc, cái gì cả đời chỉ cấp tên cho một mình Ý nhi, so với chuyện Ý nhi tức giận trước mặt đều không tính là gì. Nếu có thể làm cho Ý nhi nguôi giận, chuyện gì hắn cũng nguyện ý làm.

Vân Tả Ý vừa mới bắt đầu vẻ mặt còn trầm, nhưng về sau khuôn mặt thật sự giận không nổi nữa. Có người giải thích năn nỉ như vậy, hắn dù có thiên đại tức giận cũng nên tiêu tan, hơn nữa người không ngừng giải thích lại là phụ thân của mình. Bất quá Vân Tả Ý cũng mơ hồ nhận ra một tia không thích hợp, có ai đời phụ thân sẽ rối rít năn nỉ con mình như vậy chứ?

Vân Tả Ý kiếp trước còn nhỏ đã mồ côi cha, cho nên đối với phụ tử ở chung không phải rất rõ ràng. Bất quá trong ấn tượng của hắn, phụ thân hẳn phải là nghiêm khắc, không phải tục ngữ có câu ‘từ mẫu nghiêm phụ’ sao? Nhưng dường như phụ thân của hắn khác khá xa hình tượng ‘nghiêm phụ’ kia a……

Điều này một phần do lần này Vân Hàm Phong tự tìm được Vân Tả Ý , đặc biệt sau khi xảy ra sự kiện kia Vân Hàm Phong đã hoàn toàn buông tha cho ngụy trang. Trước kia Vân Hàm Phong mặc dù trong lòng chưa bao giờ đem Vân Tả Ý trở thành con của mình, nhưng bề ngoài còn luôn khắc chế tỏ ra một ít bộ dáng phụ thân. Hiện giờ, nửa phần bộ dáng phụ thân hắn cũng lười tiếp tục làm, bởi vậy mới khiến cho Vân Tả Ý trì độn như thế cũng phải phát hiện hình thức hai người ở chung không đúng nữa.

Nghe xong Vân Hàm Phong cam đoan, Vân Tả Ý tạm thời đem nghi hoặc bỏ qua một bên, chuyên tâm nghĩ cấp cho cháu nhỏ tên gì êm tai……

” Ân, đầu tiên tên không nên có bốn chữ.” Nếu là bốn chữ không phải rất giống tên của người Nhật sao. Trung Quốc cùng Nhật Bản cùng mang thiên chi cừu, hơn nữa chính mình đời trước chết ở trong tay Nhật Bản, cho nên tuyệt đối không thể đặt tên tương tự tên người Nhật.

Vân Hàm Phong tuy không rõ Vân Tả Ý vì sao phải đề yêu cầu đó, nhưng vẫn thực rõ ràng gật đầu.

” Còn có, tên phải khí thế…… phải đọc lên dễ gọi…… phải có nội hàm…… phải viết đẹp…… Ừ, liền nhiều như vậy đi, chờ chút, tái thêm một điều, phải cho người nghe liền biết đó là tên đẹp.” Vân Tả Ý một hơi nói xong nhiều điều kiện, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn Vân Hàm Phong .

Này!!! Vân Hàm Phong nghe xong nhiều yêu cầu như vậy, đầu đều nở lớn, bất quá hoàn hảo hắn vẫn như cũ thực thanh tỉnh. Khi nhìn đến Vân Tả Ý chờ mong nhìn hắn, lại biết chính mình hiện tại không thể vựng, đây chính là cơ hội tốt biểu hiện trước mặt Ý nhi. Vân Hàm Phong trầm ngâm một hồi, cầm lấy bút viết hai chữ — Vân Tụ.

Ai, tên này, tò mò quái a. Vân Tả Ý gắt gao nhìn hai chữ kia, qua nửa ngày sau ngẩng đầu lên “Tên này khá không được tự nhiên, hơn nữa có chút cảm giác nữ tính.”

” Như thế nào chứ, chữ ‘Tụ’ là ‘Lãnh Tụ’, như thế nào sẽ nữ tính chứ.” Vân Hàm Phong bất động thanh sắc nói.

Đại đa số người nghe tên này chỉ sợ đều sẽ nghe thành tú của thanh tú đi, bất quá lời này Vân Tả Ý không nói ra. Hắn hôm nay mới phát hiện phụ thân của hắn — Vân Hàm Phong — thật sự rất không am hiểu đặt tên.

” Ý nhi , tên này ngươi không vui sao?” Vân Hàm Phong có chút thất vọng nhìn vào hai chữ mà hắn phi thường phi thường thật sự nghĩ ra được tên.

” Tốt lắm a, trừ bỏ có điểm nữ tính vẫn là rất hay. Ân, Lãnh tụ – Tụ – thật sự rất có khí thế a.”

” Thật sự?” Vân Hàm Phong chờ mong nhìn Vân Tả Ý .

“Vâng, thật sự.” Vân Tả Ý phi thường khẳng định gật đầu. Tuy rằng cùng yêu cầu của hắn kém khá xa, bất quá đây là cái tên phụ thân thật sự nghĩ ra, hắn chính là muốn cho phụ thân tự mình giúp cục cưng đặt tên thôi.

” Ý nhi ……” Vẻ mặt chân thành nhìn chăm chú……

” Vâng……” Không chút để ý đáp lại, tầm mắt vẫn không rời hai chữ trên giấy.

“……” Bị ngó lơ cùng ghen tị, Vân Hàm Phong hận không thể dùng ánh mắt đốt một lỗ lớn trên tờ giấy nào đó. Ở trong đầu, kế hoạch hủy diệt trừ bỏ quyển sách lại gia tăng thêm một tờ giấy……

……

Vì thế cháu nhỏ đáng thương của Vân Tả Ý ngay tại loại tình huống này bị định ra một cái tên rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm.

……

chương 123 trở lại Lam tinh

Đối Vân Hàm Phong mà nói, cùng Vân Tả Ý sống chung trên phi thuyền hắn phi thường vừa lòng, vừa lòng đến không muốn phi thuyền về tới mục đích. Nhất là khi tưởng tượng đến trở lại Lam tinh sẽ có một nữ nhân ôm thằng nhóc dựa vào Ý nhi , hắn liền càng thêm hy vọng thời gian trôi chậm một chút.

Nhưng ngày khoái hoạt luôn thực ngắn ngủi, nháy mắt, hai tháng thời gian trôi qua. Lam tinh đã gần ngay trước mắt.

……

Vân Tả Ý nhìn hành tinh màu lam hình cầu phía trước, trong lòng có chút kích động khi trở về cố thổ. Hắn rất thích Lam tinh, nguyên nhân cụ thể thì hắn không biết. Có lẽ bởi vì Lam tinh mang vẻ ngoài hao hao giống trái đất, có lẽ do đời này hắn sinh ra ở Lam tinh, có lẽ ở hắn sống trong Lam tinh thời gian khá dài làm cho nảy sinh cảm tình……

Vân Hàm Phong nhìn bộ dáng bé đang ngắm Lam Tinh không chuyển mắt, không khỏi nhíu mày. Tâm trầm trầm: hắn cao hứng quay về Lam tinh như thế sao? Là bởi vì nữ nhân kia? Hay là vì đứa nhỏ ? Hay bởi vì cha ruột của đứa nhỏ ?

” Phụ thân.”

“Hử.”

” Phụ thân, sau khi hạ cánh người về nơi nào trước?” Vân Tả Ý nghiêng đầu hỏi.

” Ý nhi muốn đi nơi nào trước ?”

“Ưhm…… Ta nghĩ về nhà nhìn xem.” Thật nhớ tiểu Vũ a, đã lâu không gặp hắn, ôi chao, còn có bảo bối cháu yêu mà hắn chưa thấy mặt nữa.

Vân Hàm Phong nghe xong trả lời trầm mặc xuống, cuối cùng nói:” Vậy về nhà trước đi.”

“Vâng.” Vân Tả Ý càng thêm bức thiết nhìn Lam tinh cầu nhanh chóng phóng đại ở trước mắt……

……

Một giờ sau, chiến thuyền to lớn đáp an toàn xuống căn cứ lớn nhất ở Lam tinh — Lam quảng trường.

Lam quảng trường là căn cứ lớn nhất để phi thuyền hạ cánh xuống Lam tinh. Tác dụng như sân bay không sai biệt lắm. Mỗi ngày đều có vô số phi thuyền to nhỏ ở trong này xuất phát cùng hạ cánh. Một cảnh bận rộn gấp gáp. Nơi này cũng là địa phương có lưu lượng dòng người lớn nhất Lam tinh.

Phi thuyền màu bạc to lớn đáp xuống khiến cho không ít người chú mục. Tuy rằng Lam quảng trường mỗi ngày phi thuyền đến và đi nhiều không đếm xuể, nhưng một phi thuyền khổng lồ lại phong cách như vậy không giống bình thường. Các lữ khách đều đoán đây là chuyên thuyền của nhà ai đó, mà một ít người kinh nghiệm phong phú hơn khi nhìn đến trên thân thuyền ẩn hiện màu lam hoa văn thì đã biết đây là phi thuyền của Vân thị.

” Ý nhi , Diệp Đàn phải an bài công việc cho mọi người trên phi thuyền cho nên hiện tại không có thời gian đưa chúng ta đi.” Vân Hàm Phong đi tới bên Vân Tả Ý nói.

” Chúng ta tự mình đi thôi.” Vân Tả Ý nhìn đoàn người vội vội vàng vàng, không phát hiện bóng dáng Diệp Đàn.

“Ừ, đi thôi.” Kỳ thật Diệp Đàn dù không có thời gian, bọn người Vân Hàm Phong cũng hoàn toàn không cần phải tự mình đi trở về, chỉ cần thông tri một cái, ở thời gian ngắn nhất nhất định sẽ tới một số lớn nhân viên nghênh đón. Vân Hàm Phong là cố ý nói như thế, tất cả đều vì muốn ở riêng với Ý nhi để hắn tận lực tranh thủ cơ hội. Hắn còn cấm Diệp Đàn thông tri ngoại giới tin tức bọn họ tới Lam tinh.

Hai người đi tới lối ra phi thuyền. Chỉ nhìn xuống dưới thoáng qua, Vân Tả Ý liền bị kinh ngạc thật lớn.

Oa, thiệt nhiều người a. Đứng ở chỗ này, Vân Tả Ý chỉ nhìn đến một mảng đông nghìn nghịt đầu người, liếc mắt một cái vọng không đến cuối. Nếu là trước đây hắn có thể sẽ không cảm thấy gì, nhưng do ở trên tinh cầu vô danh trong Mê Lưu hơn nửa năm, đã dần quen phong cảnh thưa thớt người nơi đó. Hiện tại đột nhiên làm cho hắn nhìn đến nhiều người như thế, nhất thời thích ứng không quen cũng là bình thường.

Ngay tại thời điểm Vân Tả Ý hơi ngây người, đột nhiên cảm thấy tay mình rơi vào một bàn tay ấm áp khác. Quay đầu nhìn lại, phụ thân đang thân thiết nhìn hắn. Vân Tả Ý nhìn vào đôi mắt màu làm thâm thúy kia, lòng hoảng hốt một chút, lập tức gật gật đầu tỏ vẻ bản thân không có sao, bước đi ra khoang thuyền……

Lam quảng trường lượng dòng người quả nhiên danh bất hư truyền. Tuy rằng người ở đây rất nhiều, nhưng cũng may Lam quảng trường diện tích cực kỳ rộng lớn, người với người trong lúc đó cũng không đạt tới nông nỗi chật chội, lẫn nhau vẫn còn cách một khoảng không gian nhất định. Bất quá nếu ngẩng đầu lên nhìn về bốn phía thì chỉ có thể nhìn đến vô cùng vô tận đầu người không có cuối. Nếu nhìn chăm chú vào đám người thời gian lâu một chút, chỉ sợ chính mình sẽ bị hoa mắt. Nghĩ đến muốn tìm một người trong đám người kia thật giống như mò kim đáy biển……

……

Lúc này, ở Lam quảng trường xuất hiện một màn kỳ quái: có một mảnh địa phương luôn luôn tất cả mọi người liên tiếp quay đầu lại, lại có rất nhiều người ngay cả đường cũng đều quên đi rồi, ngơ ngác đứng tại chỗ mắt si mê nhìn.

Gây nên cảnh này là một đôi cha con không tự giác biết. Hai người nắm tay xuyên qua trong đám người, hồn nhiên không chú ý tới ánh mắt mọi người đều đã tập trung vào bọn họ, hoặc nên nói dù có biết tới cũng sẽ không để ý.

Bất quá cũng không phải tuyệt đối không để ý đến. Chỗ cách Vân Tả Ý không xa có hai cô gái trẻ tuổi liếc mắt nhìn hai người.

Trong đó cô tóc hồng tóc thét chói tai: ” A, đẹp trai quá!”

” Hư, nói nhỏ chút, sẽ bị bọn họ nghe được đó.” Người tóc xanh kéo cô gái tóc hồng lại giáo huấn. Đương nhiên nếu xem nhẹ âm lượng giọng nói của nàng còn lớn tiếng hơn giọng cô tóc hồng thì lời nói sẽ càng hoàn mỹ.

” Ừ, ừ, ừ……” Cô tóc hồng lung tung gật đầu, thanh âm lại vẫn không hề thu liễm. “Ngươi nói bọn họ có phải minh tinh hay không, sao lại đẹp trai như thế chứ! A a, anh tóc đen ánh mắt thật mê người a, giống như hắc bảo thạch. Ai nha, tiểu lục, ngươi xem anh tóc lam cũng đẹp trai quyến rũ nha, chân chính hình tượng ca ca lãnh khốc nha. A, a, ánh mắt hảo lãnh khốc. Tiểu lục, ta không được rồi, ta nhìn bọn họ liền nhất kiến chung tình rồi. Bọn họ là minh tinh nào, trước kia sao chưa thấy qua bọn họ, ta nhất định ủng hộ bọn họ hết mình. Ta muốn thành fan trung thành nhất của bọn họ…… Tiểu lục, tiểu lục? Ngươi sao không trả lời……” Cô gái tóc hồng không kiên nhẫn nhìn lại, đã thấy cô tóc xanh bị mê ngất đi rồi, chỉ thấy trong ánh mắt nàng ẩn hiện tình yêu, tay đặt trước ngực, trên mặt tất cả đều là hạnh phúc……

Hai cái cô gái cách Vân Tả Ý khoảng cách không xa, hơn nữa không chút che dấu âm lượng, cho nên hai người nói gì đều làm cho người không có võ công như Vân Tả Ý nghe rành mạch. Quay đầu lại liếc mắt nhìn vẻ mặt say mê của hai cô gái, hồi tưởng lời các nàng nói vừa rồi, Vân Tả Ý ngẩng đầu nhìn liếc nhìn Vân Hàm Phong. Vân Hàm Phong nhận thấy ánh mắt Vân Tả Ý lập tức cúi đầu dùng ánh mắt hỏi.

Vân Tả Ý nhớ tới lời khen hai cô gái nói về Hàm Phong, không biết vì sao trong lòng đột nhiên dâng lên hờn giận, lập tức ngoảng mặt đi chổ khác: Hừ, đều tuổi một bó to còn dám trước mặt đứa con câu dẫn tiểu cô nương……

………………………………………….. …..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.