Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 11 – HỘI ĐẤU GIÁ

Vân Tả Ý thản nhiên nhìn chăm chú vào bản báo cáo kinh doanh, thỉnh thoảng còn lấy bút vạch vạch, vẽ vẽ lên đó. Chẳng thèm để ý tới những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình.

Diệp Đàn không khỏi toát mồ hôi hột – hứng thú của thiếu gia thật đúng là kì quái a!

Rốt cục, ngay thời điểm mọi người suy nghĩ có nên hay không sử dụng thủ đoạn độc ác thúc giục hắn mở khay thức ăn, Vân Tả Ý xem xong tờ báo cáo cuối cùng, gấp lại văn kiện. Diệp Đàn lập tức đón lấy, sai bảo người hầu mở khay đồ ăn ra.

Món ăn được mọi người hăm hở chờ mong cuối cùng đã lộ diện. Cả bọn ngẩn ra. Đại sảnh sực nức mùi thuốc. Mùi thuốc? Không đúng a, không phải đồ ăn sao? Thế mùi thuốc ở đâu ra vậy? Nhìn kĩ lại mới thấy cả bàn ăn đều là thuốc – mỗi món đều được chế biến cẩn thận, mùi thuốc tỏa ra nồng nồng. Chắc chắn với món ăn như thế sẽ chẳng có ai dám động vào.

Âu Lý nhìn cả bàn đầy thuốc, không chỉ khiếp sợ mà càng nghĩ càng thấy đau lòng, hắn mỗi ngày đều phải ăn thứ này sao? Khó trách thân thể gầy yếu, sắc mặt tái nhợt…

Vân Tả Ý thản nhiên nhìn mọi người thay đổi sắc mặt; mấy năm nay hắn đều dựa vào mấy thứ dược liệu khó nuốt này mà duy trì được thân thể. Tuy rằng không phải là dễ nuốt, nhưng còn đỡ hơn nhiều so với khổ kết, thế nên cũng không thấy khó khăn lắm. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt biến sắc của mọi người khi thấy bàn ăn này cũng là cái thú giải trí hiếm hoi của hắn.

Liếc nhìn hết một lượt đám người trong phòng, hắn đột nhiên bắt gặp vẻ mặt nằm ngoài suy nghĩ. Vẻ mặt ấy khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, người kia rõ ràng là hắn chưa gặp qua a. Nghĩ một hồi mà chẳng nhớ ra đã gặp biểu cảm ấy ở đâu, hắn bỏ qua luôn, vốn xưa nay hắn đâu có thích tìm hiểu nguyên nhân sâu xa. Hắn chậm rãi ăn nốt bữa tối khó nuốt, nghe Diệp Đàn thông báo lịch trình:

“Đại thiếu gia, ngày mai ta có thể tới học viện Ai Lý ở Ai Lý thành, tối nay có thể thoải mái nghỉ ngơi một chút. Nếu ngài muốn thì cũng có thể đi chợ đêm mua sắm đôi chút. Ốc Nhĩ Thành là nơi buôn bán tấp nập nhất, nhất định sẽ giúp ngài hiểu thêm về tinh cầu này.”

“Chợ đêm sao?” Vân Tả Ý không khỏi nghĩ tới kiếp trước, khi đó hắn thường xuyên bị bạn hữu lôi ra đó lúc không có nhiệm vụ. Tuy rằng hắn một chút cũng không hòa nhập nổi, nhưng nhìn bạn bè vui vẻ, tâm tình cũng tốt hơn vài phần. Lại nói kiếp này hắn chưa từng bước chân vào chợ đêm, không hiểu chợ đêm như thế nào, trong lòng không khỏi có chút chờ mong.

“Chợ đêm có gì đáng để xem sao?”

“Có chứ, à…Ốc Nhĩ Thành có hội đấu giá rất nổi tiếng, ở nơi đấy thường xuyên xuất hiện vật mới lạ.” Diệp Đàn căn bản là không nghĩ tới chuyện đại thiếu gia lại đi chợ đêm, đối với chuyện ấy vốn không hy vọng gì, đột nhiên nghe được Vân Tả Ý hỏi hắn chợ đêm có gì đáng xem, ngây người ra, sửng sốt giây lát rồi mới cao hứng đáp lại.

“Được, đi chợ đêm dự buổi đấu giá đi.” Vân Tả Ý nói xong lấy khăn lau qua miệng, rồi đi lên lầu. Để lại Diệp Dàn và Thang Lục nghĩ ngợi xem chuẩn bị ra ngoài thế nào.

————–

Ốc Nhĩ Thành ban đêm quả thực là chỗ ăn chơi, các quán rượu, sòng bạc, và cả những chỗ bất chính đều kín đặc người. Trong đó, náo nhiệt nhất phải nói đến phòng đấu giá Tiêu Kim Quật Ốc nhĩ phòng .Các phòng đấu giá chia làm cao cấp, trung cấp, hạ cấp, để thỏa mãn nhu cầu mọi tầng lớp. Cấp bậc càng cao, vất bán đấu giá lại càng trân quý, càng khó đạt đến, giá trị cũng càng cao.

Lúc này, phiên đấu giá đang ở lúc căng thẳng, hàng đấu giá là một tinh hạch của ma thú 8 cấp, rất khó mua, bởi vậy mà cạnh tranh cũng vô cùng kịch liệt.

Ngồi ở hàng ghế danh dự, Vân Tả Ý có chút không nhẫn nại được, khiến cho Diệp Đàn và Thang Lục sốt ruột theo. Cuối cùng một giọng nói chẳng kém gì vận tốc âm thanh cũng vang lên.

“Hôm nay phần đấu giá tinh hạch đã kết thúc, tiếp theo đây là phần đấu giá cực phẩm quý hiếm.”

Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp, ăn mặc hấp dẫn mang một cái khay đi lên, trên phủ vải đỏ, không thấy được bên trong có gì.

Người chủ trì diễn thuyết xong, vải đỏ được mở ra, để lộ ra một pho tượng thủy tinh tinh xảo không ngờ, ánh đèn của sàn đấu giá chiếu vào khiến cho cả pho tượng phát ra thứ ánh sáng chói mắt. Pho tượng thủy tinh vừa xuất hiện một lát đã thu hút hết ánh mắt của cả hội trường, trước sau đều tranh nhau ra giá. Giá của pho tượng được nâng lên, không lâu sau đã đạt mức cao nhất..

Nhưng trong đám người tranh nhau điên cuồng lần này lại không có Vân Tả Ý. Chỉ thấy hắn nhẹ tựa vào lưng ghế, ngoảnh lại nhìn Thang Lục, rồi nói nhỏ: “Làm không tồi.” Thang Lục gượng cười, lấy tay lau mồ hôi lạnh, âm thầm thở phào . Vốn pho tượng thủy tinh này không phải do đại sư điêu khắc của tinh cầu gxj365 làm ra, mà là dùng công nghệ cao của liên minh, điểm tiểu kĩ xảo này sao lọt qua được ánh mắt Vân Tả Ý. Thang Lục chỉ là muốn dùng cách này tăng thêm hiệu quả và doanh thu cho phiên đấu giá. Không ngờ đêm nay Vân Tả Ý cũng tới tham dự, hắn thực rất lo sẽ bị Vân Tả Ý quở trách cái tội không làm ăn trong sạch. Kỳ thực, hắn lo lắng vô ích, Vân Tả Ý kiếp này hay kiếp trước đều là thương nhân, trong tự điển của hắn vốn là không có chữ “làm ăn trong sạch”, chỉ cần có thể mang lại lợi ích, không thương thiên bại lý, hắn đều có thể chấp nhận.

Kế đó đấu giá thêm mấy tác phẩm của “nghệ nhân” nữa, giá rất cao, Vân Tả Ý cố tình ra giá cao để nâng giá vật phẩm.

Phiên đấu giá nhanh chóng kết thúc, người chủ trì cao giọng nói: “Sau đây, chúng ta hoanh nghênh vật đấu giá cuối cùng của buổi tối hôm nay.”

Chỉ thấy một cái rương được bê lên, Vân Tả Ý vừa liếc thấy cái rương liền ngồi thẳng lại, trực giác của người luyện võ cùng tinh thần lực mạnh mẽ khiến hắn cảm nhận được thứ gì đó rất đặc biệt trong rương. Thứ đó được mang ra khỏi rương, sau mấy lời hoa mĩ của người chủ trì. Đó là một cái bình rất bình thường, thậm chí còn có chút cũ cũ, trên thân bình có khắc những hoa văn phức tạp, xem ra vô cùng thần bí. Tuy là người chủ trì có giới thiệu đây là cái bình huyền bí, nhưng cũng chẳng có mấy người thấy hứng thú, bởi vậy mà giá sàn chỉ có một ngàn kim tệ. Ngay lúc người chủ trì tuyên bố kết thúc phiên đấu giá, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên.

“Một vạn.”

Cái gì? Người chủ trì sợ mình nghe nhầm, “Ta ra giá một vạn.” Cái giọng trong trẻo mà lạnh lùng kia lại vang lên lần nữa. Lúc này người chủ trì mới rõ là mình không nghe nhầm, trong lòng không khỏi cảm thán sao trên đời này lắm quái nhân a. Cuối cùng cái bình kì quái kia cũng bị quái nhân mua mất.

chương 12 : bình

Quái nhân này chính là Vân Tả Ý. Diệp Đàn nhìn đại thiếu gia, có chút không hiểu rõ, cái bình này nhìn cũng không có gì đặc biệt, có điểm nào khiến đại thiếu gia ưng sao?

“Chúng ta về thôi.” Lấy được cái bình, Vân Tả Ý không còn muốn lưu lại nơi này nữa, đứng dậy đi về khách sạn. Diệp Đàn, Thang Lục vội đi theo.

Trở lại khách sạn, Vân Tả Ý bỏ lại một câu ‘Không cần quấy rầy ta.” rồi vội cầm cái bình kia quay về căn phòng sang trọng của mình. Tuy rằng Vân Tả Ý không biểu hiện ra mặt, nhưng Diệp Đàn vẫn dựa vào trực giác của mình nhận ra được đại thiếu gia có chút khẩn trương. Loại chuyện nào lại có thể làm đại thiếu gia vốn không sợ trời, không sợ đất phải vội vàng đến vậy? Diệp Đàn hiểu ra rằng cái bình ấy không hề đơn giản, vì thế thận trọng gật đầu, giữ vững chức trách, dặn dò người làm thức ăn khuya cho đại thiếu gia.

Vân Tả Ý nghiên cứu cái bình thật cẩn thận. Nếu không lầm, hoa văn trên cái bình này không phải hoa văn tầm thường, mà là một loại văn tự. Hơn nữa, hắn cũng chẳng hề xa lạ loại chữ này, đó là Giáp Cốt văn. Hồi hắn đi theo học hỏi sư phụ năm xưa, có từng học qua một thời gian. Sư phụ của hắn có nói, Trung Quốc thời thượng cổ có rất nhiều chuyện thần bí, khoa học hiện đại không thể giải thích được, như chuyện nội lực của họ. Nếu theo lẽ thường, chỉ có trong truyền thuyết con người mới có nội lực mà thôi, nhưng truyền thuyết thời cổ đúng thật không thể không có căn cứ. Vì thế mà bắt hắn học các văn tự Trung Quốc cổ, phòng khi có chuyện, không ngờ giờ lại có lúc dùng tới.

Vân Tả Ý nghiên cứu thật lâu, cân nhắc kĩ càng, rốt cuộc cũng hiểu được đại ý của đoạn văn tự. Đoạn văn tự này chính là tế văn Nhất Thiên. Hơn nữa, theo như những gì được viết thì đây chính là vật báu trấn phái của Vu cổ giáo. Vu cổ giáo, nghĩa như tên gọi, chính là giáo phái chuyên luyện chế cổ trùng. Xem ra cái bình này dùng để luyện cổ trùng. Hắn vốn vẫn chưa hiểu rõ luyện cổ, căn bản là không muốn luyện cổ, biết cũng chẳng ích gì. Chính là không hiểu sao bảo vật trấn phái này lại xuất hiện ở nơi này. Chẳng lẽ vật này gặp “thời không loạn lưu” mới theo khe không gian trôi dạt tời nơi này? Quên đi, dù sao cũng nên giữ lại cái bình, nói gì thì nói, nó vẫn là vật đầu tiên cùng kiếp trước quen thuộc. Về sau có thời gian nhất định chuyên tâm nghiên cứu, nói sao thì nó cũng là bảo vật trấn phái, nhất định là có điểm hay ho. (không hổ là thương nhân a~)

Sáng hôm sau, thương đội theo đúng lịch trình xuất phát. Nhưng lúc này trong đoàn đã có thêm một người là Thang Lục. Mấy ngày nay, Diệp Đàn đối với Thang Lục rất tốt, hơn nữa Vân Tả Ý lại rất vừa lòng với biểu hiện của Thang Lục ở phiên đấu giá. Dù sao tại tinh cầu xa lạ này, tìm một người quen thuộc thổ địa đi theo cũng tốt hơn.

Xe ngựa chạy nhanh, cuối cùng cũng thấy thấp thoáng Ai Lý thành, Liệt Hỏa dong binh liền tăng tốc độ lên. Một lát sau, xe ngựa đã tới cổng thành, Vân Tả Ý ngồi trong xe, cùng Liệt Hỏa dong binh tiến vào thành.

Xe ngựa dừng lại trước một quán trọ biển chữ mạ vàng – Thiên Hành lữ quán. Chưởng quầy của lữ quán Thiên hành tại Ai Lý thành vội ra tiếp đón. Người này đích thực là dân bản xứ của tinh cầu gxj365, thế nên chẳng hề biết tới thân phận của Vân Tả Ý. Chính là ông chủ của bọn họ phải đích thân tiếp đón Vân Tả Ý làm họ vô cùng kinh ngạc. Vân Tả Ý xuống xe làm cho người xung quanh đều ngây người ra. Liệt Hỏa dong binh đã quen với chuyện này, nhanh chóng hộ vệ Vân Tả Ý đi vào quán. Bóng Vân Tả Ý vừa khuất, mọi người không khỏi thất vọng, trong lòng Âu Lý lại càng thấy khó chịu hơn.

…………………

“Lão Đại, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi, về sau chẳng thể được nhìn mỹ nhân nữa.” Pierre giương vẻ mặt phong lưu ra bộ cầu xin nói.

“Không phải nhắc.” Âu Lý trong lòng có chút phiền toái.

Đúng lúc này, Diệp Đàn đi tới, thi lễ nói, “Thời gian này các vị vất vả rồi, nơi cần tới cũng đã tới, nhiệm vụ cũng hoàn thành. Xin hãy tới công hội của dong binh lĩnh tiền công, hy vọng còn được hợp tác nữa.”

Âu Lý cũng vội thi lễ lại, “Xin được hợp tác lần sau.” Bên ngoài, hắn vẫn giữ vẻ nam nhi phong độ, nhưng trong lòng tâm tình quả không tốt chút nào. Cáo biệt xong, Âu Lý mới cùng mấy người trong Liệt Hỏa dong binh tới một quán rượu.

“Lão Đại, em muốn gặp mỹ nhân a!” Pierre ngồi trong quán, vừa uống rượu, vừa gào to.

Mấy thành viên trong Liệt Hỏa dong binh thấy Pierre như vậy cũng phải chạy cách ra cả thước, coi như chẳng biết hắn.

“Pierre, đừng có nói là cậu quen mọi người nha.” Mĩ Lệ khẽ nói.

“Phải nghĩ ra cách để gặp mỹ nhân mới được. Cách gì đây? Cách gì…Đúng rồi, giờ chúng ta vẫn còn trong tuổi đến trường a. Trước giờ cha mẹ đều mời lão sư đến nhà dạy, sao lại không thể tới trường chứ? Ha ha ha….mỹ nhân, ta đến đây.” Pierre thấy mình nghĩ ra cách quả là hay, vui sướng khoa chân múa tay.

“Chúng ta cùng đi tới trường, tới Ai Lý học viện…” Âu Lý vô thức lẩm bẩm, đột nhiên vui vẻ vỗ tay nói,”Quyết định rồi, giờ chúng ta đi tới học viện Ai Lý ghi danh thôi.”

Mĩ Lệ bất đắc dĩ vò vò đầu nói: “Điên hết rồi, giờ chỉ còn mỗi Phí Đức ca ca của ta là bình thường thôi.” nói rồi đi tới ngồi vào lòng Phí Đức.

chương 13 : giáo viên chủ nhiệm

Phí Đức để mặc Mĩ Lệ ngồi trong lòng hắn muốn làm gì thì làm, chỉ âu yếm xoa đầu, không nói gì thêm, có vẻ như châp nhận quyết định của Âu Lý.

“Điện hạ, lần này chúng ta đi du lịch như vậy vẫn chưa xong sao?” Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên.

“A~ Băng Tư, ngươi có thể đừng lên tiếng đột ngột như vậy được không, sẽ hù chết người ta đó.” Pierre bị thanh âm dọa cho kinh hồn, vuốt vuốt ngực bất mãn nói.

“Băng Tư, chuyến đi này chưa kết thúc, có lẽ là vừa mới bắt đầu thôi. Ngươi không thấy Vân thiếu gia kia thân phận rất bí ẩn sao? Đi theo hắn nhất định có thể phát hiện ra nhiều chuyện đó. Hơn nữa có người thân phận thần bí như vậy trong nước mình, chúng ta lại chẳng biết chút nào về hắn, thân làm vương tử, ta cũng có nghĩa vụ phải tìm hiểu rõ ràng. Các ngươi đều là quý tộc, tương lai sẽ là đại thần, không phải là nên cùng ta đi làm nhiệm vụ vĩ đại này sao?” Âu Lý trước trả lời Pierre, sau, đầy chính nghĩa hỏi mọi người.

“Thiệt tình ~ lão Đại, không cần phải bày ra cái bộ dáng kia đâu. Ai chẳng biết ngươi cũng muốn đi xem mỹ nhân a.” thành viên trong Liệt Hỏa dong binh từ nhỏ đều lớn lên bên nhau, chuyện gì cũng khó giấu nhau, bởi vậy nhìn bộ dạng của Âu Lý—hết lòng vì việc quốc gia đại sự, Pierre rất khinh thường.

“Ha ha…đúng, đúng…” Mĩ Lệ vừa nói vừa che miệng cười. Phí Đức cao lớn cũng gật đầu.

“Mấy người các ngươi…tốt lắm, rốt cuộc các ngươi có đồng ý quyết định của ta không?” Âu Lý nhìn thái độ mọi người, biết không thể giữ hình tượng nghiêm chỉnh, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Đương nhiên là đi rồi, mỹ nhân ~ ta tới đây…” Pierre cướp lời, rồi lại chìm trong ảo tưởng, toàn thân đều phát ra màu hồng phấn của tình yêu.

“Đồng ý.” Mĩ Lệ và Phí Đức đồng thanh đáp, thật đúng là vợ chồng đồng tâm a.

Băng Tư lạnh lùng như băng, toàn thân đều là màu đen cũng gật đầu.

Mọi người cùng đồng ý, cao hứng đi tới học viện Ai Lý.

————

“Đại thiếu gia, giờ ngài muốn đi đến Ai Lý học viện sao? Lão đã an bài chỗ ở tạm thời ngay bên cạnh học viện, điều kiện cũng rất tốt, chắc chắn ngài sẽ thích.”

” Được, vậy đi xem trước chỗ ở mới , ta còn chút việc cần giải quyết. Ngày mai phải đi thăm những đệ tử đáng yêu rồi, không biết bọn họ hoan nghênh ta như thế nào? Thật có điểm chờ mong a.” Vân Tả Ý vừa xếp lại tài liệu của đệ tử vừa trả lời, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

” Ách……” Diệp đàn không nói gì, tựa hồ chỉ có ở thời điểm hành hạ người khác, tâm trạng đại thiếu gia mới tốt lên. Xem ra chuyên gia tâm lý nói không sai, áp lực quá lớn thật sự sẽ thay đổi tính cách con người. Hây da, về sau phải khuyên đại thiếu gia nghỉ ngơi nhiều nhiều một chút……

………….

Một cỗ xe ngựa chạy băng băng trên đường, lái xe là một lão giả có tinh thần trông rất minh mẩn. Chiếc xe chạy vào trong khoảng sân rộng mấy trăm thước của học viện. Trong sân có rất nhiều biệt thự, hoa viên cũng không phải nhỏ. Khung cảnh thanh nhã, khiến người nhìn thấy thực thoải mái. Cái sân này vừa nhìn là biết người thường không thể vào ở rồi, hơn nữa, còn nằm trong khuôn viên của một trong hai đại học viện của đại lục– học viện Ai Lý. Đây là nơi xa hoa, học viên của học viện có đủ các loại vương tôn công chúa, về phần các quý tộc thì nhiều không đếm xuể. Những người này đương nhiên sẽ không đời nào chịu ở những ký túc xá giản đơn, bởi vậy, những biệt viện luôn là chọn lựa tốt nhất. Trong khuôn viên này, chẳng thể kiếm ra một phòng nhìn bình dân, mà chỉ toàn là những căn như dành cho vương công quý tộc, các tiểu quý tộc ở đây cũng có thể chọn được một căn nhà nhỏ nhỏ.

Học viên thấy xe ngựa tiến vào sân, chẳng khó gì mà đoán được trong xe là một đại nhân vật, tiếc là xe đã đi sâu vào sân trong, mất hút nên mọi người đều tản đi. Liền đó, tin về một đại nhân vật tới học viện Ai Lý được truyền đi nhanh chóng…

Đêm khuya, trong tòa biệt viện lúc sáng có người dọn tới, ngọn đèn ma phápvẫn chiếu sáng. Vân Tả Ý ngồi đọc tư liệu của học viên cùng mấy thứ liên quan.

“Đại thiếu gia, không còn sớm nữa, xin ngài đi nghỉ ngơi.” Giọng nói già nua của Diệp Đàn vang lên.

“À, được rồi, ngươi cũng đi nghỉ sớm chút đi.” Vân Tả Ý nhìn đồng hồ đã điểm hai giờ sáng, quả thực không còn sớm nữa, ngày mai hắn còn muốn gặp học trò, cũng nên có chuẩn bị tốt tinh thần.

“Đại thiếu gia ngủ ngon.” Nói xong Diệp Đàn lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Diệp Đàn rời phòng không lâu, Vân Tả Ý cũng tắt đèn, bóng tối dày đặc như báo trước một ngày mai khác lạ.

………………

Sáng sớm , Ai Lý học viện giống như thế ngoại đào viện. Trong phòng hiệu trưởng:

“Ha ha, Vân Tả Ý, rất hoan nghênh cậu tới học viện của chúng ta..à…đến dạy học.” Hiệu trưởng học viện Ai Lý, cũng là viện trưởng phân viện Hoành Vũ học viện ở tinh cầu gxj365. Nhiệt tình giơ tay tính bắt tay Vân Tả Ý, nhưng không thấy Vân Tả Ý phản ứng, thầm nghĩ người này thực cổ quái, bởi vậy vội xấu hổ rút tay lại. “Ha ha, Vân Tả Ý này…à…không cần để ý a.”

“Không sao, hiệu trưởng, nếu không có chuyện gì nữa, tôi sẽ đi gặp học trò.” Vân Tả Ý nhã nhặn đáp.

“Không có gì, không có gì…a, đúng rồi, Vân Tả Ý, giờ cậu là sư phụ của Ai Lý học viện, ta đã cho những người khác biết cậu dạy lớp jk105, vốn không có vấn đề gì, nhưng nếu cậu muốn dạy lớp khác, chúng ta cũng rất hoan nghênh.” Hiệu trưởng Ai Đấu nói vẻ muốn lấy lòng. Dù sao Vân Tả Ý cũng là hội trưởng hội học sinh năm 2 , hắn là viện trưởng phân viện, tuy rằng nhìn có vẻ địa vị cao hơn Vân Tả Ý, nhưng chủ tịch hội học sinh chỉ có năm người, mà viện trưởng phân viện lại nhiều không đếm xuể. Giờ hỏi tổng viện coi trọng ai hơn, hắn sao so nổi với Vân Tả Ý. Hơn nữa trong lịch sự học viện, tiền đồ của các chủ tịch hội học sinh đều không hề tầm thường. Hắn nhất định không muốn đắc tội với đại nhân vật tương lai này rồi.

“Viện trưởng, vậy ta xin cáo từ.”

“Được, được…nếu có chuyện gì thì cứ tới tìm ta …”

Rời khỏi phòng hiệu trưởng, Vân Tả Ý mới thở ra nhẹ nhõm, viện trưởng này thật đúng là nhiệt tình quá mức a. Sửa sang lại đồng phục hội trưởng, Vân Tả Ý hướng tới chỗ của đệ tử hắn. Hoành Vũ học viện vốn là bí mật, học viên cũng không thể ở ngoài sáng. Tất cả học viên liên minh đều lựa chọn cho mình một thân phận ngụy trang. Thân phận nào cũng có thể, chỉ cần không vượt quá giới hạn giống như vương tử, công chúa….

Tuy nói là học viên lớp jk105, nhưng họ lại chọn những chuyên môn khác nhau, nên cũng không học cùng một lớp. Cơ hồ mỗi lớp học trong Ai Lý đều có một, hai đệ tử của jk105. Cho nên, lớp jk105 không hẳn ý nghĩa là một lớp đơn thuần, mà là học viên ở đó đều cùng học một thầy chủ nhiệm, bình thường không hạn chế chuyện đi học ở lớp nào.

Đêm qua hắn đã thuộc lòng thời khóa biểu, bởi vậy biết hôm nay cần đi đến nơi nào tìm đệ tử của mình. Hiện giờ nơi gần nhất là phòng học của đệ tử ma pháp hỏa hệ. Bắt đầu từ nơi này sẽ tốn ít công sức nhất.

Vừa mới đứng trước cửa phòng, lớp học đang ồn ào náo nhiệt chợt yên tĩnh , ngay cả lão sư đang giảng bài thao thao bất tuyệt cũng phải ngừng lại.

Nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc kia, tất thảy đều ngỡ mình gặp được thần. Da thịt trong suốt, đôi mi hoàn mỹ, thoạt nhìn như nhu nhược hiền lành, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy được trong ấy là anh khí, sống mũi thẳng cao quý, dẫn xuống đôi môi hồng đầy đặn, lại thêm đôi mắt hắc bảo thạch xinh đẹp, ánh mắt thâm thúy làm cho ai nhìn cũng như bị hút vào…con người có thể có dung mạo hoàn mỹ như vậy sao? Khí chất lạnh lùng, cao quý khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, tất cả mọi người đều như say, say trong phong tình của mỹ nhân . Gì mà đệ nhất mỹ nữ học viện, gì mà đệ nhất mỹ nhân đế quốc, ở trước người này cũng không sánh nổi …

Nhưng hình như không phải tất cả mọi người đều bị mê say mỹ nhân, có một số ít ngoại lệ. Thang Mộc đang hí hửng hôm nay cướp được gậy ma pháp của một quý tộc chuyên ỷ thế hiếp người, đột nhiên cảm thấy lớp học có chút yên lặng, ngay cả thường ngày luôn miệng nói chuyện như Khiếu Minh cũng không lên tiếng, không khỏi thấy kì quái. Ngẩng đầu nhìn ra phía cửa lớp, không khỏi kinh ngạc ngâyngười. Phản ứng kế tiếp có điểm kỳ quái, chỉ thấy đột nhiên sắc mặt hắn tái nhợt, môi run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ, dường như nhìn thấy chuyện gì thực đáng sợ. Với cái bộ dạng này, người ta không cách nào đem hắn với hình ảnh đại ca trong học viện liên hệ cùng một chổ. Cùng hắn có phản ứng giống nhau còn có vài người, những người này bình thường trong trường đều là những kẻ không sợ trời không sợ đất, rốt cuộc là cái gì làm cho bọn họ sợ thành như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.