Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 2: Chương 2: Liệt Hỏa Dong Binh Đoàn (Trung)




CHƯƠNG 8: LIỆT HỎA DONG BINH ĐOÀN (TRUNG)

Lúc này, trong xe ngựa vang lên tiếng va chạm nặng nề. Diệp Đàn nhẫn nại ngăn cản ý tưởng muốn vào xe dìu thiếu gia, vì hắn biết đại thiếu gia không muốn người khác thấy bộ dáng chật vật của mình. Sau một lúc lo lắng mới thấy một bàn tay đưa trả cái bát không. Tựa hồ bàn tay kia càng tái nhợt , càng trong suốt hơn dưới ánh mặt trời. Bất đắc dĩ đón tiếp cái bát, Diệp Đàn yên lặng rời xe ngựa , hắn biết con người quật cường kia vĩnh viễn sẽ khoác mặt nạ kiên cường, sẽ không chịu nhận bất luận trợ giúp của kẻ nào. Hắn chỉ có thể kỳ vọng có một ngày đại thiếu gia sẽ chấp nhận thiện ý của người khác ….

————-

Ốc Nhĩ thành là một tòa thành thị buôn bán phồn hoa, bên trong tập hợp tất cả thương hội các quốc gia. Chỉ cần ngươi muốn mua gì đều có thể mua đến, buôn bán phát đạt kéo theo rất nhiều ngành sản xuất phát triển. Bởi vậy nơi này cũng là thiên đường của dân cờ bạc, buôn bán nô lệ, dong binh, mạo hiểm giả……. Rất nhiều mạo hiểm giả đều đem vật thu hoạch bán ở trong này, dong binh cũng sẽ nghĩ ngơi và hồi phục rồi tiếp nhận nhiệm vụ mới , mua trang bị…vv…

Lúc này một chiếc xe ngựa xa hoa chạy trên con đườnglớn của Ốc Nhĩ thành, người kéo xe ngựa cả người không có một tia vết bẩn, da ngăm đen tỏa sáng, cao cao nâng lên đầu ngựa, lộ ra một cỗ khí chất vương giả. Chiến mã thì cường tráng cực kì, nó tuyệt đối là thiên lý mã ngày đi ngàn dặm……

Không ít dong binh từng trải nhìn thấy con ngựa được dùng kéo xe mà đau lòng không thôi, không khỏi mắng to tên bại hoại gia tử nào không hiểu chiến mã đi ra khoe khoang thế. Nhưng khi nhìn đến dong binh đoàn bảo hộ xe ngựa, liền đều tự động im miệng. Liệt hỏa dong binh đoàn là cấp A dong binh a , bọn họ không thể trêu vào. Về phần người có thể mời liệt hỏa dong binh đoàn bảo hộ, bọn họ càng không thể trêu vào.

Xe ngựa vững vàng mà nhanh chóng chạy trong Ốc Nhĩ thành…… đến lữ quán của thương hội lớn nhất đế quốc – Thiên Hành lữ quán- thì ngừng lại. Các thành viên Liệt hỏa dong binh đoàn kinh ngạc nhìn ông chủ thương hội Thiên Hành– Thang Lục – người mà có vạn tiền cũng không được ông gặp mặt, cư nhiên đã sớm dẫn theo nhân viên lữ quán đứng hầu ở cửa. Bên cạnh ông, một thiếu niên anh tuấn đang cười tủm tỉm, vẻ mặt tươi cười làm người ta không thể đoán trong lòng hắn đang suy nghĩ gì. Thiếu niên này bọn họ cũng nhận thức. Hắn là đối thủ của Thiên Hành thương hội, thiếu chủ Tê Đặc của thương hội Khải Đặc. Tê Đặc , năm nay 17 tuổi, có thiên phú buôn bán , tâm cơ thâm trầm, là một nhân vật khó đối phó. Không biết hắn như thế nào cùng ông chủ Thiên Hành thương hội đứng chung một chỗ, bọn họ không phải đối thủ một mất một còn sao?

Hiện tại, tâm tình của Thang Lục rất không tốt, phi thường không tốt. Vốn biết xe ngựa của đại thiếu gia sẽ tới nơi hắn để nghỉ ngơi,tu chỉnh, hắn hưng phấn không thôi. Về công mà nói, hắn ở trước mặt đại thiếu gia có thể bày ra năng lực bản thân, hầu hạ chu đáo thiếu gia. Có lẽ đại thiếu gia sẽ vui vẻ liền thăng chức cho hắn, cho hắn dời đi tinh cầu gxj365. Tuy rằng chức vị này cũng tốt lắm, nhưng hắn vẫn tưởng niệm đến liên minh công nghệ cao. Về tư mà nói, hắn ngưỡng mộ thiên tài buôn bán đại thiếu gia đã lâu, có cơ hội nhìn thấy thần tượng, hắn có thể không cao hứng sao? Rốt cục về công về tư đều mong chờ đại thiếu gia. Nhưng hôm nay, ngay tại thời điểm sống còn, đứa con nham hiểm của đối thủ một mất một còn kia cư nhiên tìm gặp hắn, mời hắn tham gia hội đấu giá. Bình thường hắn rất thích đi xem các vật lạ tại hội đấu giá, nhưng hôm nay chuyện trọng yếu hơn, hắn như thế nào có tâm trí thưởng ngoạn. Chính là không biết tên này phát hiện ra việc gì, đuổi hoài không đi, tạo nên cục diện rắc rối như bây giờ. Nếu hắn lỡ đắc tội với thiếu gia, mình cũng tao ương.

Đứng chờ trước cửa, Thang Lục rất lo lắng. Rốt cục hắn thấy được một chiếc xe ngựa xa hoa đang hướng đến khách sạn, lái xe cư nhiên là quản gia Diệp Đàn, hắn liền lập tức nghênh đón.

“Kính chào Diệp quản gia” cố gắng bày ra tối nghiêm túc cung kính bộ dáng. Phải biết rằng Diệp quản gia là người rất nghiêm túc, làm chuyện cực chú ý quy củ, ghét nhất bị cợt nhả, không quy không củ.

Diệp Đàn đánh giá người tới đón tiếp đại thiếu gia — người phụ trách sản nghiệp của Vân thị ở gxj365 -Thang Lục. Dáng vẻ nghiêm túc cung kính làm hắn vừa lòng gật gật đầu, nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, một chút cũng nhìn không ra dáng vẻ một ông lão. Diệp Đàn lộ ra chiêu thức ấy làm rất nhiều người kinh hãi không thôi, không nghĩ tới lão quản gia có vẻ mặt nghiêm túc kia cũng là một cao thủ.

Thang Lục thấy Diệp Đàn vừa lòng gật đầu, trong lòng hưng phấn không thôi, nhưng không dám hiển lộ, chỉ thái độ càng cung kính. Các thế lực đang quan sát, thấy thân thủ nhanh nhẹn của lão quản gia lại càng kinh hãi. Thang Lục hơi hơi có chút đắc ý, ở trong lòng thầm nghĩ khinh thường; một đám dân bản xứ của tinh cầu chưa khai phá cũng muốn đấu với Vân thị……

Diệp Đàn sau khi xuống xe, cảm thấy được những “con chuột” chung quanh rất đáng ghét, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Một tiếng hừ lạnh dọa đám người đều nhuyễn chân , thầm nghĩ thoát đi nơi này, nhưng lại không có dũng khí đào tẩu chỉ ẩn núp tại chỗ, hy vọng Diệp Đàn sẽ không phát hiện bọn họ.

Sau khi hừ lạnh một tiếng, Diệp Đàn củng không thèm chú ý đám người này, đi đến bên cạnh xe ngựa cung kính nghiêng người hành lễ: “Đã đến lữ quán, thỉnh đại thiếu gia xuống xe.”

Khi hắn làm động tác này, Thang Lục vẫn cung kính đứng ở phía sau hắn .Chỉ cần là người có ánh mắt đều có thể thấy được lão quản gia so với thế lực vô cùng khổng lồ – ông chủ Thiên Hành thương hội- địa vị cao hơn. Về phần vị đại thiếu gia kia là địa vị gì, họ cũng không dám tưởng tượng.

Vân Tả Ý nghe được Diệp Đàn mời gọi, lập tức đóng bản báo cáo xí nghiệp trên tay. Mồ hôi trên người sau khi uống khổ kết đã khô, hắn vẫn thấy bứt rứt khó chịu. Loại tình huống này đối với người cực kỳ thích sạch sẽ như hắn mà nói, giống như đang uống khổ kết. Hiện tại đã đến lữ quán, hắn khẩn cấp muốn đi tắm nước nóng , thay một bộ quần áo sạch sẽ ngay. Bởi vậy lần này hắn không làm cho Diệp Đàn đợi lâu, rất nhanh tựu ra xe ngựa. Trong lúc nhất thời trừ bỏ Diệp Đàn, tất cả mọi người đều cho rằng chính mình đang mơ, trong hiện thực làm gì có người tuyệt sắc như thế ? Người đó lại đang xuất hiện trước mặt bọn họ …..

chương 9: liệt hỏa dong binh đoàn( Hạ)

Diệp Đàn chăm sóc Vân Tả Ý từ nhỏ, nên nhìn biểu tình hiện tại của hắn đã biết tâm tình không tốt lắm, cũng biết hắn đang cần làm gì nhất. Không nói thêm lời vô nghĩa, Diệp Đàn lập tức dẫn Vân Tả Ý đến căn phòng cao cấp đã chuẩn bị từ trước.

Vân Tả Ý vì vội vả muốn đi tắm, không để ý đám người bên cạnh đang si mê ngẩn ngơ nhìn mình. Nếu là bình thường, hắn sẽ không ngần ngại cho bọn họ nếm mùi đau khổ, dạo này tính tình của hắn dường như bị công việc và việc học tra tấn càng ngày càng ác liệt.

Thẳng đến thân ảnh Vân Tả Ý biến mất một hồi lâu, Thang Lục cùng mọi người mới phục hồi lại tinh thần.

Lúc này, Thang Lục vẻ mặt tái nhợt; thiếu niên tuấn mĩ không giống người phàm kia là đại thiếu gia sao? trời ạ, hắn cư nhiên đối với dung mạo đại thiếu gia ngẩn người, lại ở trước mặt quản gia Diệp Đàn…… Xong rồi, xong hết rồi……

Khải Đặc cũng phục hồi tinh thần, trên mặt nhanh chóng xuất hiện nụ cười không đổi nhưng trong mắt đã có một tia si mê lưu lại. Cũng không để ý tới vẻ mặt thất hồn lạc phách của Thang Lục, hắn vội vàng hướng Thang Lục cáo từ, liền chạy về nhà. Trong lòng hắn đang suy tính chuyện gì, cũng chỉ có hắn biết.

Thang Lục thất hồn lạc phách trong chốc lát cũng khôi phục. Dù sao có thể leo đến vị trí bây giờ, không phải chỉ biết vuốt mông ngựa là được, hắn cũng dựa vào tài năng của chính mình . Nghĩ đến chức trách công việc, nụ cười chuyên nghiệp không chê vào đâu đã xuất hiện, hướng về phía liệt hỏa dong binh đoàn :

” Các huynh đệ tôn kính, chỗ ở của các người đã an bài tốt lắm. Vất vả một ngày trời cũng đã mệt, mời mọi người nghỉ ngơi. Bữa tối sẽ dọn lên trong chốc lát. Ta sẽ phái người đi thông báo các ngươi.”

” Thang Lục tiên sinh khách khí quá, ta đại biểu liệt hỏa dong binh đoàn cảm tạ ngài an bài, chúng ta đây phải đi nghỉ ngơi.” Nói xong Âu Lý hành lễ theo tiêu chuẩn của dong binh . Cử chỉ tao nhã khéo léo, trầm ổn hào phóng, một chút cũng không vì đối phương là ông chủ của Thiên HÀnh thương hội mà mất tự nhiên.

” Địch Ân, dẫn mọi người lên phòng. Đúng rồi vị tiểu thư này, ngài cùng với vị tiên sinh này một phòng sao?” Thang Lục đối với Âu Lý cùng thành viên dong binh đoàn cũng rất hảo cảm. Nhìn sơ qua Phí Đức cùng tiểu cô nương âu yếm, không khó đoán ra quan hệ của họ nên mở miệng trêu đùa.

” Đáng ghét……” Mĩ Lệ nhất thời đỏ mặt , bỏ tay Phí Đức ra.

Nhìn Mĩ Lệ xấu hổ, nhất thời trừ bỏ Băng Tê, thành viên liệt hỏa dong binh đoàn đều bật cười……

………………

Trong phòng tắm, một mảnh sương mù hơi nước, thấy không rõ cảnh sắc bên trong. Chỉ có thỉnh thoảng vang lên tiếng nước nhắc nhở mọi người nơi này có người.

Vân Tả Ý từ trong bồn tắm rộng lớn đứng lên, quấn khăn tắm quanh hông, không tự giác thở dài nhẹ nhõm, rốt cục đã được tắm rửa đàng hoàng. Tắm rửa xong, tâm tình cũng thoải mái hẳn. Vì thế khi Diệp Đàn gõ cửa hỏi hắn có muốn dùng cơm trong đại sảnh không, hắn không cần suy nghĩ đã đồng ý.

Thay bộ quần áo rườm rà của hội trưởng (Hội trưởng bắt buộc mặc đồng phục khi ở nơi công cộng, nhất là khi đang chấp hành nhiệm vụ) liền mang theo bản báo cáo đang xem dỡ hướng đi đại sảnh……

Trong đại sảnh của Thiên Hành lữ quán , mọi người đều đang kinh ngạc nhìn ông chủ Thiên Hành thương hội tất bật, tự mình thu xếp một bàn ăn. Đương nhiên đồ ăn do ông dọn cũng không giống người thường, các món ăn rất tinh mỹ, thật sự là trước đây chưa từng gặp. Trong đó có hơn phân nửa đồ ăn đều là đặc sản quý hiếm đến cả quý tộc cũng không biết hết. Mỗi một dạng đều dùng tài liệu cực kỳ trân quý nấu thành. Bàn đồ ăn này không khỏi khiến các quý tộc nghị luận không thôi

Có thấy món Hỏa Kê kia không ? là ma thú cấp 7 – Hỏa Diễm Liêu đó; còn có dĩa hoa quả tráng miệng , không phải đều là loại trái cây gia tăng ma pháp lực – Thất Tinh Quả sao? Còn có mấy bình rượu, trong đó có một lọ chính là Sinh Mệnh Ánh Sáng của tộc tinh linh, khỏi nói mấy bình còn lại là trân phẩm gì? Ta như thế nào biết á, bình Ánh Sáng Tinh Linh này ta đã gặp qua tại yến hội của hoàng gia. Chỉ có đại công tước mới có thể uống một chén nhỏ, ta chỉ là một hầu tước, như thế nào sẽ có của phần ta….v.v..

Thành viên Liệt hỏa dong binh đoàn vừa tiến vào đại sảnh đã thấy được bàn ăn kinh thiên động địa. Người có thể dùng bữa tiệc lớn như thế này bọn họ chỉ biết là vị thần bí khách hàng kia, huống chi Thang Lục đang tất bật bên cạnh càng khẳng định suy đoán của họ. Bọn họ không đoán nổi thân phận vị này, ăn một bữa cơm thôi có cần phải kinh người như vậy không.

” A, các huynh đệ thân mến, vào đi, vào đi .” Thang Lục thấy liệt hỏa dong binh đoàn lập tức hô lớn, mời vào.

” Các huynh đệ, đây là ta chuẩn bị đồ ăn cho các ngươi, các ngươi nhìn xem có vừa lòng không?” Thang Lục nhìn đến biểu tình kinh ngạc của thành viên liệt hỏa dong binh đoàn thì hài lòng, lập tức nhiệt tình giới thiệu các món ăn;” Đây là…xxxx…… Đây là….xxxx……”

” Chờ đã, bàn đồ ăn này không phải cấp vị kia…… Vị kia tiên sinh sao?” Âu Lý ngăn lại Thang Lục, hỏi vấn đề đang nghi vấn. Do không biết xưng hô Vân Tả Ý như thế nào nên đành dùng từ tiên sinh

” Ha hả, huynh đệ thân mến, các ngươi xưng hô đại thiếu gia là Vân thiếu gia đi, bàn đồ ăn này là chuẩn bị cho các ngươi, ta cũng không có quyền chuẩn bị thức ăn cho đại thiếu gia. Đồ ăn của đại thiếu gia đều là Diệp quản gia chuẩn bị.” Thang Lục cười giải thích.

” A, đồ ăn quý trọng như vậy là chuẩn bị cho chúng ta sao? không thể nào, ta xem đến cả quốc vương cũng không có cơ hội thưởng thức.”

Thành viên Liệt hỏa dong binh đoàn đều là người từng trải, hơn nữa thân phận cũng thần bí. Qua tra xét bí mật, Thang Lục biết xuất thân của họ rất hiển hách, trong đó đội trưởng Âu Lý vẫn là một vương tử, đại vương tử của đế quốc này. Bởi vậy Thang Lục đối với sự hiểu biết giá trị các món ăn của họ cũng không thấy kỳ quái. Nghe được Mĩ Lệ hỏi một cách ngây thơ, cũng bật cười.

Đang ở mọi người nói nói cười cười, Diệp quản gia xuất hiện. Vài người hầu theo sau bưng ra một cái bàn, một cái ghế đặt bên cạnh bàn của họ. Bộ bàn ghế có đặc điểm lớn nhất chính là rất sạch sẽ, giống bạch ngọc làm thành, nhưng lại không giống, dù sao chính là trắng noãn không tỳ vết, nhìn không thấy chút hạt bụi. Mà sau khi bọn họ kê bàn ghế xong, việc đầu tiên họ làm cư nhiên là – lau bàn ghế.

Thành viên Liệt hỏa dong binh đoàn không khỏi trợn mắt há hốc mồm, sạch sẽ như vậy còn cần lau nữa sao?

Thang Lục nhìn đến này bộ bàn ghế , giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên hưng phấn nhảy dựng lên.

(cont) chap 10 – dùng cơm

chương 10 : dùng cơm

Thang Lục bước nhanh đến trước mặt Diệp Đàn, lập tức phát giác động tác hơi thất thố, liền khôi phục lại phong độ hoàn mỹ của bản thân, cố gắng sử dụng giọng nói vững vàng mà nghiêm túc, kính cẩn hướng trước mặt Diệp Đàn chứng thực phán đoán của mình.

” Diệp quản gia, ngài có vừa lòng với hoàn cảnh nơi này không?”

” Ân, ta rất hài lòng, đại thiếu gia cũng rất thích.” Bởi vì Vân Tả Ý hiếm khi đồng ý dùng bữa nơi công cộng nên tâm tình của Diệp Đàn rất tốt, khuôn mặt nghiêm túc cổ điển cũng xuất hiện tia cười cười.

” Tạ ơn Diệp quản gia khích lệ, sau này ta nhất định cố gắng công tác cho Hội, tin tưởng vào chỉ đạo của ngài, Thiên Hành Thương Hội nhất định sẽ nâng cao một bậc.” Vẻ tươi cười hiếm thấy trên gương mặt Diệp Đàn khiến Thang Lục càng thêm khẳng định vào suy đoán bản thân. Không chần chừng liền vỗ mông ngựa.

” Hảo, tốt lắm.” Diệp Đàn cả đời không biết bị người ta nịnh bợ bao lần, nhưng lời hay ai chẳng thích nghe, hơn nữa tâm tình hắn đang lúc vui vẻ, vì thế mấy lời của Thang Lục đang cung cung kính kính với hắn rất lọt tai, không khỏi thốt lên chữ hảo.

” À, bàn ghế kia là……”

” Đại thiếu gia sẽ xuống đây dùng cơm.” Diệp Đàn hiểu được nghi đoán trong lòng Thang Lục, liền cười cười đáp lời.

” Này…… Này……” Thang Lục vội vàng ngẩng đầu, nhìn đến vẻ mặt cười cười của Diệp Đàn, nháy mắt liền hiểu được Diệp Đàn đã sớm nhận rõ trò xiếc của mình. Trán không khỏi toát mồ hôi lạnh, không biết nên nói như thế nào mới tốt. Trong lòng âm thầm trách cứ chính mình; đã sớm biết người của Vân gia không đơn giản, như thế nào còn dám tùy ý khoe khoang tiểu thông minh.

” Đại thiếu gia ”

Đang lúc Thang Lục vội vả nghĩ nên giải thích như thế nào với Diệp Đàn, nhìn thấy Diệp Đàn đột nhiên hướng cầu thang hành lễ, lập tức biết đại thiếu gia đã tới, vội vàng cũng đi theo xoay người hành lễ.

” Ừ ” vừa rồi Vân Tả Ý từ xa nhìn Diệp Đàn cùng Thang Lục đứng chung một chỗ, hiện tại thấy Thang Lục đầu đầy mồ hôi lạnh, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra. Bởi vậy tùy ý “Ừ” một tiếng đi đến ghế ngồi, tính toán xem nốt bản báo cáo mới dùng cơm. Loại tình huống này hắn tin tưởng Diệp Đàn có thể xử lý tốt.

Toàn bộ khách *** vì sự xuất hiện củaVân Tả Ý mà im bặt, lần nữa lâm vào trạng thái si mê. Mấy thành viên Liệt hỏa dong binh đoàn đã một lần nếm trải kinh nghiệm, hơn nữa năng lực thích ứng rất cao, tối thiểu đã có một chút khả năng khống chế. Lần đầu tiên đối với dung mạo Vân Tả Ý, vì quá khinh ngạc mà không để ý đến điều gì khác. Lúc này khả dĩ đã có thể kiềm chế, theo thói quen nghề nghiệp, lập tức chú mục quan sát đối tượng khách hàng lần này.

Đánh giá đầu tiên về Vân Tả Ý là: người này tuyệt đối là một vị quý tộc thượng lưu, khí chất uy nghiêm kia không ai bắt chước được. Thứ hai: người này có thân thể cực kỳ yếu nhược, bằng chứng là những lần ho khan không ngừng khi đọc tài liệu, cộng thêm mùi thuốc thoang thoảng , hiển nhiên là người hay uống thuốc. Thứ ba: đây mới thật sự là điều khiến người này trở nên kỳ bí. Đầu tiên hắn có thể sai sử ông chủ Thiên Hành Thương Hội, thân phận nhất định không giống tầm thường, lạ là bọn họ chưa từng nghe qua có đại nhân vật nào như vậy. Sau nữa là diện mạo của hắn. Không nhắc tới dung mạo khuynh quốc khuynh thành, chỉ mái tóc đen và đôi mắt màu đen cũng sẽ làm hắn cực kỳ nổi tiếng. Vậy mà trước giờ chẳng nghe ai đồn đãi.

Càng kỳ quái chính là bộ trang phục hắn mặc. Hình thức chưa bao giờ gặp qua, chất liệu cũng không thấy qua. Toàn bộ là một màu đen sang trọng, những họa viền kim tuyến toát lên vẻ thần bí, nhìn thế nào cũng không giống trang phục thường nhật, hay nói đúng hơn là một loại lễ phục. Trên ngực đính một tấm thẻ bài tinh mỹ khéo léo, đồng dạng cũng không biết dùng chất liệu gì tạo thành. Thẻ bài có hoa văn theo một quy luật nhất định. Hình dạng hoa văn rất giống tư liệu cầm trên tay kia. Kiến thức uyên thâm từng trải cho họ biết, rõ ràng cả hoa văn lẫn chữ viết trên tư liệu đều là một ngôn ngữ khác, chỉ nhiêu đó cũng đủ làm cho bọn họ giật mình. Phải biết rằng bọn họ xuất thân đều là quý tộc, từ nhỏ được giáo dục ngoài pháp lý ra còn có kiến thức về nhiều loại văn tự (chữ viết), sẽ không ngoa khi gọi mỗi người trong bọn họ đều là bậc thầy ngôn ngữ. Nhưng loại văn tự này, đừng nói là biết, đến cả gặp cũng chưa từng gặp qua, sao có thể không làm cho bọn họ kinh ngạc cho được. Thứ tư là…… Tóm lại Vân Tả Ý làm cho bọn họ hết thảy đều cảm thấy không tầm thường.

Khi bọn họ ra sức đánh giá Vân Tả Ý, đồ ăn đã bưng lên. Này nhất thời lại thu hút sự quan tâm của họ. Hiện tại thân phận bọn họ chỉ là những dong binh hộ tống, bữa ăn chưa gì đã là đại tiệc siêu mĩ lệ đến mức quốc vương cũng hiếm có, vậy thì các món ăn của Tả Ý còn ghê gớm đến mức nào? Lần này, ngay cả các thực khách sau khi phục hồi lại thần trí cũng đang ngóng cổ chờ đợi.

Đáng tiếc, Vân Tả Ý dường như không để ý đến đồ ăn cũng như nỗi lòng của mọi người, vẫn nhìn chăm chú vào tư liệu trên tay, đầu cũng không ngẩng lên một chút. Trong đại sảnh, mọi người có chút bất an, vì thức ăn đem lên toàn bộ đều được đậy kín, tuyệt không thể nhìn thấy gì bên trong. Không khí kỳ quái phủ lên đại sảnh: một đám quý tộc ăn mặc hoa lệ, phú thương, công tử, tất cả đều nhìn chằm chằm vào thiếu niên xinh đẹp tuyệt mỹ đang cúi đầu xem văn kiện. Vẻ mặt bọn họ lúc mới bắt đầu thì si mê, háo hức, theo thời gian trôi qua từ từ xuất hiện hiện tượng nghiến răng nghiến lợi……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.