Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 130: Chương 130: Anh cũng có thời điểm không thể nhịn được nữa






Gió mát nhẹ nhàng thổi lên trên mặt, mái tóc của Tô Lạp đón lấy cơn gió tản ra ngoài, bay vồng lên thành một đường cong xinh đẹp phía sau lưng, bóng dáng gầy nhỏ đi bộ trên con đường ngập tràn mây tía.

"Tin tin tin. . . . . ."

Lôi Kình lái xe bám theo sát phía sau, quay kiếng xe xuống nhìn Tô Lạp, tay bóp kèn liên tục, giọng điệu rõ ràng có chút nóng giận: “Đi lên! Em tính đi chân không đến đâu?”

"Đi đến đâu cũng không cần anh quan tâm, cái đồ thối nát giả bộ tốt bụng! Đi lạc so với việc anh bán đứng tôi còn tốt hơn! Cách xa tôi ra một chút!” Tô Lạp hung dữ quay đầu lại trả lời một tràn, tiếp tục đi.

"Kétttttt…”

Lôi Kình dừng xe ở trên đường, vòng qua xe đi về phía Tô Lạp, bất chợt kéo lấy cánh tay của cô, nhất thời khiến Tô Lạp chưa kịp phòng bị loạng choạng, suýt nữa ngã nhào trên đất.

"Anh làm gì đấy? Buông tôi ra! Lôi Kình, làm người đừng nên không biết xấu hổ như vậy được không, anh cứ dây dưa mãi với tôi làm gì? Chẳng phải đã lợi dụng xong hết rồi sao? Tôi làm cho anh thất vọng vì không lợi dụng được nữa! Còn không mau buông ra! Lẽ nào là yêu tôi sao?” Tô Lạp lại gần anh, nhìn gương mặt rất khó coi kia, vẫn là không muốn nói những lời dễ nghe, vì đằng nào thì nó cũng trở nên dư thừa đối với người đàn ông này.

“Đừng nói mấy chuyện không đâu với anh! Hiện giờ em có thân phận gì, em quên rồi sao? Quan hệ nợ nần em không nhớ à? Lập tức theo anh lên xe!” Lôi Kình kéo lấy cánh tay của Tô Lạp, lôi vào trong xe.

Tô Lạp cắn răng, dùng hết hơi sức của toàn thân để tránh thoát, nhưng bởi vì anh quá mạnh, cổ tay Tô Lạp bị nắm chặt đến mức gần như bể nát, nơi bị anh lôi đi trở nên đau rát, cô cúi người muốn thoát khỏi anh, nhưng tất cả chỉ là vô ích, anh đối xử với cô tựa như với một sinh vật chết, không hề xem cô là phụ nữ, thậm chí còn không coi cô là người.

"Lôi Kình! Nếu anh là đàn ông thì buông tôi ra! Tôi sẽ không đi cùng với anh nữa, chẳng phải bữa tiệc đã kết thúc rồi sao? Không phải chẳng cần tôi nữa ư?” Tô Lạp ngồi chồm hổm trên mặt đất, khóc thút thít, trong lòng cảm thấy rất uất ức, bởi vì giãy giụa trên mặt đất mà chân đã bị cọ rách da, nhưng cô vẫn cố chịu đựng.

Lôi Kình cúi đầu nhìn dáng vẻ của cô, cũng trông thấy cả vết thương trên chân, sắc mặt lại càng thêm tức giận, chẳng lẽ leo lên xe thì anh sẽ ăn sạch cô hay sao? Thế nào mà cứ tỏ thái độ e sợ như vậy, tại sao luôn kháng cự lại anh?

"Làm sao em biết bữa tiệc kết thúc thì nhiệm vụ của em liền kết thúc? Hả? Đi theo anh! Miễn là anh chưa nói kết thúc, em cũng không có quyền tự mình rời đi!” Dứt lời, mặc kệ cô giãy giụa, mạnh mẽ kéo lấy người cô, mở cửa xe đẩy vào.

“Rầmm…” Nương theo tiếng cửa xe bị đóng sầm lại, Tô Lạp bật khóc thành tiếng.

Ôm hai chân co rúc ngồi trong xe, bởi vì màn giãy giụa vừa nãy mà trên chân bị trầy xước vài chỗ, đau rát, thêm vào đó, vừa nãy anh đóng cửa xe lại quá nhanh và mạnh bạo, trên đùi bị cánh cửa xe đập vào hiện lên một mảng tím bầm, cổ tay cũng bị anh bóp rất mạnh, vẫn còn đau âm ỉ, cảm giác uất ức xông thẳng lên đầu, không biết phải làm sao? Đột nhiên cô rất nhớ ngôi nhà ở Tứ hợp viện của mình. Đi cùng anh ta đến đây, bảo cô không nói lời nào, từ đầu đến cuối phải ngoãn ngoãn như người câm, bây giờ lại đổi lấy thái độ ác độc này của anh ta, nguyên nhân chỉ vì tên đàn ông người Pháp đó, đi mắng cái tên kia đi!

Trong xe Tô Lạp cảm thấy cực kỳ tủi thân, bên ngoài, Lôi Kình nhìn về phía bóng đêm nhíu mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Ầm!" Lôi Kình tựa vào bên ngoài cửa xe, hung hăng hút hết một điếu thuốc, mở cửa leo lên.

"Khóc cái gì? Không phải mới vừa nãy còn mắng chửi người khác rất anh hùng sao?” Lôi Kình lên xe nhưng không khởi động máy, mà là nhìn Tô Lạp đang khóc.

Anh vừa lên tiếng nói chuyện, nước mắt của Tô Lạp lại càng rơi nhiều hơn, muốn ngừng cũng không ngừng được, vị mằn mặn của nước mắt chảy vào trong miệng, Tô Lạp hất mặt nhìn Lôi Kình: “Tôi mắng chửi, đánh người thì như thế nào? Tôi thích thì làm đó! Hắn đùa bỡn tôi như vậy, chẳng lẽ tôi không được phòng vệ sao? Không cho tôi đánh trả ư? Ở đây còn có nhân quyền không? Lôi Kình, tôi thực sự không biết ý đồ anh dẫn tôi đến đó là gì!”

"Em đừng có lúc nào cũng nghĩ rằng anh xấu xa như vậy, mang em đến đó không hề có ý xấu, việc duy nhất chính là muốn em làm bạn gái của anh, vốn dĩ trong lòng còn lo lắng em đối phó không xong, nhưng vẫn mang em đến, sự thật là thế này, tên kia vốn cảm thấy vô cùng hứng thú đối với phụ nữ Trung Quốc. Hơn nữa lại có quyền thế, chỉ trách đầu óc của em ngốc quá, nếu như em dùng đầu óc suy nghĩ mà không phải dùng tay chân để đánh người, nhất định là có thể tránh thoát!” Lôi Kình nhíu mày nhìn cô, giọng nói vẫn còn có chút tức giận.

"Ha ha, cái gì gọi là thông minh hay ngu ngốc, anh có thể dạy cho tôi không? Đàn ông đã bò đến trên người tôi, chẳng lẽ còn muốn tôi để cho hắn muốn làm gì thì làm, ổn định hắn cho đến khi anh ký kết hợp đồng thành công sao? Ngại quá! Đầu tiên là tôi không thể giày xéo mình như vậy, tiếp theo, trước khi đến đó anh chẳng nói gì với tôi, cho nên xảy ra chuyện như vậy là đáng đời anh, đừng nghĩ rằng tôi sẽ cảm thấy hổ thẹn trong lòng, mẹ tôi đã nói, tôi chính là một đứa bé kích động dễ giận, không làm được việc ‘gặp nguy không loạn’ như lời anh nói!” Tô Lạp đùng đùng nói ra hết uất ức trong lòng, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài xe.

"Hổ thẹn! Vậy em có thể cảm thấy hổ thẹn với người nào? Cứ mãi như vậy, vĩnh viễn không cảm thấy có lỗi với anh sao? Đừng quên mới vừa rồi là ai đã vì tôn nghiêm của em, bỏ qua hợp đồng trị giá mấy chục triệu, mà đắc tội với mọi người!” Lôi Kình nhìn dáng vẻ lạnh nhạt như mây, nhẹ nhàng như gió của cô, dường như xem thường hết thảy sự nóng giận của anh.

"Vậy sao? Bởi vì tôi làm anh đắc tội với mọi người, đừng đem mấy chục triệu ra nói chuyện với tôi, tôi cũng đền không nổi số tiền lớn như vậy, muốn mạng thì có một cái! Còn có! Tôi cũng vì anh mà mất đi rất nhiều thứ rồi, tôi đi tìm ai tính sổ đây? Lôi Kình, kể từ khi tôi biết anh trở về sau, hình như anh vẫn cứ xem tôi là một đứa ngốc mà mang ra đùa giỡn, anh không cảm thấy thế sao?” Tô Lạp nói xong, nước mắt lại chảy xuống lần nữa, mượn ánh đèn neon sáng rỡ bên ngoài, giọt nước mắt chua xót lóe sáng.

Trong lòng rất khổ sở, bây giờ cô chỉ muốn nói ra hết, quả thật, cuộc sống vốn dĩ rất bình lặng theo quỹ đạo của nó, thật tốt, mỗi ngày trôi qua đều cực kỳ hài lòng, nhưng mà hiện tại tất cả đều bị rối loạn, ngay cả bản thân cũng không có quyền làm chủ trái tim của mình, không còn sự bình lặng như trước kia, hiện giờ câu ‘vô tư vui vẻ’ đối với cô thật quá xa vời.

Lôi Kình nghe cô uất ức nói thế, nhìn cô không biết đang suy nghĩ gì trong lòng mà lại khóc như vậy, cơn tức giận lại bộc phát, là nghĩ đến người nào nữa sao? Anh cũng có thời điểm bị bức đến không thể nhịn được nữa, anh có thể vì bảo vệ sự tôn nghiêm của cô mà không chút do dự vứt bỏ đi mấy chục triệu, tại sao bây giờ lại cảm thấy mình làm việc đó quá dư thừa?

Lôi Kình hung hăng đấm một phát vào vô lăng: “Rốt cuộc là em vì anh mất đi cái gì? Là cơ thể sao? Hay là mất đi cơ hội hẹn hò với tên đàn ông đáng chết lúc nào cũng ở trong lòng em? Hả? Nói đi!”

~Hết Chương 130~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.