Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 129: Chương 129: Anh nên tìm gái bán hoa!






Muốn ăn đậu hũ của bà hả? Hừ! Chờ kiếp sau đi ha!

Nhớ lại việc hắn dần dần bò vào ghế nằm, không hề đề phòng còn giống như một quả bóng bị đá ra ngoài, Tô Lạp liền cảm thấy hưng phấn lạ thường!

"Nhìn ông xem, giống hệt như một con rùa đen rút đầu! Sờ ngực của tôi, nói cho ông biết, đậu hũ này cứng lắm, không khéo vừa cắn một cái, tất cả những gì trên người ông đều rơi xuống đất!” Tô Lạp cười sặc sụa đến nỗi muốn sốc hông, hai tay chống nạnh, vừa mắng vừa kêu ‘ai u ai u.’

"Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Ai có thể giải thích một chút xem?” Lúc này, một nhóm người ở phía đối diện vội vã đi qua, dĩ nhiên cũng bao gồm cả Lôi Kình, nhưng người mở miệng hỏi, chính là người đàn ông Pháp vừa thay thế cái tên cực kỳ kiểu cách đánh bài.

Trong khoảng thời gian ngắn, ven hồ bơi như muốn nổ banh nồi, tên đàn ông vừa bị Tô Lạp đá cho một phát giương vẻ mặt ác độc, được cứu lên bờ liền nhảy bổ vào người Tô Lạp, dáng vẻ như muốn ăn thịt người.

"Cái cô gái này! Đi theo tôi! Hôm nay tôi phải ra sức trừng trị cô! Tiểu đê tiện!" Hắn túm lấy cánh tay của Tô Lạp, siết lại thật chặt, cắn răng nghiến lợi, biểu cảm dường như muốn xé xác Tô Lạp ra ngay lập tức.

"Cút đi! Đừng có táy máy tay chân với tôi! Đánh ông đáng đời, đàn ông đê tiện! Tiếp tục lần nữa tôi vẫn đánh ông, thế nào chứ?" Tô Lạp hung hăng cắn răng nhìn hắn, cho dù hôm nay Lôi Kình không giúp cô, cô cũng bằng bất cứ giá nào, nếu không chết sẽ sỉ vả tới cùng! Chỉ cần không giết cô là được! Trước khi bị khi dễ, không bằng mắng chửi lại cho đỡ chịu thiệt thòi.

"Bốp!” “Tiểu đê tiện nhanh mồm nhanh miệng! Nói cái gì?" Tên đàn ông Pháp nhìn cái miệng khẽ đóng khẽ mở của cô, nhưng lại không biết cô đang nói gì, cực kỳ tức giận vung tay đánh vào trên mặt Tô Lạp.

"Ông lại dám đánh tôi? Mẹ kiếp! Ông coi tôi là củ cà rốt à?” Tô Lạp hung hăng gật đầu, cởi một chiếc giày cao gót còn lại ra, đập lên đầu tên đàn ông kia, cho hắn một cước vào bên dưới: “Tại sao không có dao nhỉ? Nếu như có dao, tôi nhất định sẽ chặt đứt cái tay đó của ông!”

Tô Lạp tức điên rồi!

Đây là cái dạ tiệc thương nhân thối tha gì, toàn là mấy đám hạ lưu tụ hội hay sao!

Ánh mắt hung tợn trừng mắt nhìn Lôi Kình ở phía sau.

"Bốp!"

Chiếc giày cao gót trong tay bị ném xuống đất, chính là nhắm vào một bên chân của Lôi Kình mà ném.

"Lôi Kình, anh thật giả tạo! Anh vốn dĩ chẳng tốt bụng gì đâu, cho tôi mặc vào một bộ lễ phục lả lơi, lộ liễu như vậy, chính là muốn tôi đến đây để mặc người ta trêu ghẹo phải không, tôi không chịu nổi anh!” Tô Lạp giơ ngón cái xuống, khoa tay múa chân, làm động tác yếu kém, xoay người rời đi.

"Bắt cô gái kia lại! Giữ lại vài ngày không cho đi!” Tên đàn ông Pháp chỉ vào Tô Lạp, mấy cô gái bên cạnh thi nhau lau chùi nước trên người cho hắn, trấn an cảm xúc của hắn.

"Ai dám bước lên bắt cô ấy?" Lôi Kình trầm mặc một hồi lâu, xoay người, sắc mặt âm úc nhìn từng kẻ muốn đi lên bắt lấy Tô Lạp.

Đương lúc tất cả mọi người còn đang nhìn vào Lôi Kình, anh đi lên trước, kéo lấy cánh tay của Tô Lạp, không nhìn ra vẻ mặt kia là đang tức giận hay là trách cứ: “Đi đâu?”

"Buông tôi ra! Thật là làm người ta ghét! Đừng cho rằng tôi là một con chó lang thang, không có anh thì không đi đâu được!" Tô Lạp híp mắt nhìn anh, lần này ra nước ngoài háo hức biết bao nhiêu, không ngờ lại gặp phải chuyện tồi tệ nhất trong đời từ trước đến giờ! Thế mà tên đầu sỏ gây nên chuyện lại còn đứng đây vênh váo tự đắc nói với mình! Hỏi cô đi đâu? Anh cũng có ý tốt quá nhỉ!

Thật không thèm cái vẻ mặt đẹp trai chết người của anh ta, mặt …..bự.

Cô khinh!

Cô cũng phá lệ to miệng ở đây rồi, bị người ta cợt nhã cũng không xê xích gì nhiều, lúc này mới nghe anh ta nói, mới vừa rồi bị câm sao?

"Trở lại!" Lôi Kình kéo cánh tay của Tô Lạp, đôi chân mày nhíu lại thật chặt, đứng ở trước mặt tên đàn ông Pháp đó. Cắn răng khạc ra ba chữ: "Nói xin lỗi!"

A!

Tô Lạp hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm Lôi Kình: “Lôi lão đại, anh thật là khờ! Hình như ông ta cũng đâu phải cha ruột của anh? Cần gì anh phải sợ như vậy? Anh yêu tâm, tôi sẽ không làm liên lụy đến anh, nếu như anh thật sự sợ ông ta như vậy, tôi sẽ đi nhận lỗi với ông ta! Tốt thôi, tôi đi nói xin lỗi, sau đó xóa bỏ hết nợ nần giữa tôi và anh đi!”

Tô Lạp thật lòng nói qua, lúc này đây tự tôn cũng chẳng hề gì, tự tôn đáng giá bao nhiêu tiền, thay đổi thì ném đi thôi! Về sau cô sẽ không bao giờ làm mấy cái chuyện không có lợi lộc, mất hết tự tôn cùng với anh nữa. Thế nên đành mất mặt một lần cho xong.

"Ê! Ông người Pháp! Tôi xin lỗi ông, tôi thật sự xin lỗi ông, dáng vẻ của tôi quá đẹp, khiến ông nổi lên lòng trắc ẩn bẩn thỉu, là lỗi của tôi! Ông nói thế nào chứ? Lên giường với ông? Sao cũng được, ông cứ tự nhiên. Tốt nhất là sau đó ông có thể thưởng cho tôi mấy đồng lẻ, bởi vì cho đến bây giờ tôi vẫn còn đang bị mắc nợ, thiếu tiền cái tên mặt đen như Bao Công đứng đằng sau nè!” Tô Lạp cực kỳ tức giận nói xin lỗi, nhưng mà chốc chốc lại đưa ngón tay đâm vào lồng ngực tên kia, dáng vẻ kiêu ngạo, ai nhìn vào còn tưởng rằng cô đang chuẩn bị đánh lộn đến nơi.

Tư thế điên cuồng bức chết người! Giọng điệu đanh đá sắc bén, chỉ có cô, chỉ cần vừa mở miệng sẽ gom hết tất cả mọi người lại mắng luôn một thể.

Tô Lạp quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lôi Kình, ánh mắt kia như đang hỏi anh, biết chưa? Lời của tôi chính là khắc họa về người này cho anh đó!

"Đây là thái độ khi nói xin lỗi của cô sao?” Cô gái Trung Quốc ban đầu đi cùng với tên người Pháp này tiến lên, dùng ánh mắt khinh miệt quan sát bàn chân trần của Tô Lạp, biểu cảm vui sướng khi thấy người khác gặp nạn.

"Cô là ai? Không có việc gì thì cút sang một bên, nhìn vóc dáng, diện mạo của cô, tôi thật sự cảm thấy buồn nôn!” Trong đôi mắt của Tô Lạp đầy rẫy kim châm, gặp ai là đâm người đó. Từ lúc vừa bắt đầu, cô gái này đã dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn mình, bây giờ còn tiến lên đây bới móc, không muốn bị mắng thì chắc chắn là muốn bị đòn.

"Tốt lắm! Có thể trở về! Hẳn là mắng thì cũng mắng đủ rồi!" Lôi Kình đột nhiên tiến lên, ôm lấy Tô Lạp không có mang giày vào trong ngực, tựa như gà mẹ bảo vệ cho gà con.

"Lập tức nói xin lỗi!" Lôi Kình chỉ vào nửa bên mặt bị đánh đến sưng đỏ của Tô Lạp, ánh mắt hung ác nhìn về phía tên đàn ông người Pháp.

"Cái gì?" Tô Lạp nhất thời sững sờ, cơ thể vốn đang giãy giụa cũng không còn cử động nữa, thì ra là anh…..anh muốn cái tên người Pháp ghê tởm kia nói xin lỗi với cô ư? Này 囧, cô còn mắng anh như vậy nữa chứ?

Tô Lạp, mày đi chết đi! Mắng anh ta đôm đốp như thế! Đoán chừng anh ta sẽ mang thù cho xem!

Không còn mặt mũi núp vào trong ngực Lôi Kình, chờ cái tên ở xa không thể chạm tới nói xin lỗi, cô cũng sợ, hình như ở đây tóc đen rất thưa thớt nha, tất cả đều là người nước ngoài tóc vàng, tóc trắng, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy người có màu tóc hỗn độn, nếu như đánh nhau thì ai có thể giúp anh đây?

"Người trẻ tuổi đừng phách lối như vậy! Cậu có biết đã đắc tội với ai không? Cậu biết mình đang bảo ai nói xin lỗi không? Thu hồi giọng điệu ngông cuồng của cậu lại!” Người đàn ông Trung niên người Trung Quốc ngồi cùng trên bàn bài đứng dậy, nói với Lôi Kình.

"Biết ông ta là ai! Nhưng mà bất luận là ai, đều phải nói xin lỗi! Phải chịu trách nhiệm trước hành động của mình, không đúng sao?" Lôi Kình ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác nhìn tên đàn ông Pháp đang ngồi ở trên ghế dựa.

Lôi Kình vừa dứt lời, mấy tên người Pháp mặc vest đen tiến lên, dường như đang muốn ra tay với Lôi Kình.

Lúc bấy giờ đầu óc của Tô Lạp không ngừng suy nghĩ, nếu như đánh nhau thật, thì phải làm sao bây giờ?

Đưa tay đâm Lôi Kình: "Lôi Kình này! Thôi đừng bắt hắn nói xin lỗi nữa, đi nhanh đi! Chỉ đánh có một cái thôi, về nhà thoa thuốc là được!”

"Nói xin lỗi hay không?"

Lôi Kình bình tĩnh đứng ở trước mặt của hắn, không chút kiêng dè, hoàn toàn không đặt mấy người này vào trong mắt, xoay người đi về phía ghế nằm, nắm lấy cổ áo của tên người Pháp, nhanh chóng móc ra khẩu súng lục bên hông, xoay xoay mấy vòng trên đầu ngón tay rồi chỉa thẳng vào đầu hắn.

"Nhanh nhanh một chút! Nói xin lỗi! Tôi không có nhiều thời gian và sự kiên nhẫn như vậy!” Lôi Kình kéo Tô Lạp qua, đứng ngay trước mặt hắn ta.

Lôi Kình thấy hắn vẫn do dự như cũ, tay siết chặt lấy cổ áo của hắn, chỉa súng lên trời, “Đoàng!” Một tiếng súng vang lên hù dọa mấy người đến nhũn cả đùi.

"Đúng. . . . . . Thật xin lỗi!

Tô Lạp nghe những lời này, vốn dĩ còn xem thường mấy thứ xã hội đen mắt chó nhìn người thấp, nhưng mà hôm nay cô đã được mở mang tầm mắt trước cái uy phong này rồi, xem đi! Con cọp đang giương móng vuốt bị một tiếng súng dọa sợ đến choáng váng mặt mày! Nói xin lỗi bằng cả tiếng Trung nữa chứ.

Lôi Kình hài lòng nghe câu nói xin lỗi này, xoay người nhìn về phía Tô Lạp: "Hài lòng không? Không hài lòng trở lại!"

Tô Lạp nhìn anh nuốt nước miếng một cái, người này chơi đùa đến nghiện rồi sao? Ngộ nhỡ đợi lát nữa người ta đẩy ra một khẩu đại pháo gì đó không tưởng tượng nổi, muốn chạy cũng không chạy được!

"Thôi! Muốn đánh cũng không phải chỉ một mình hắn!” Tô Lạp nho nhỏ nói thầm, cô cho rằng Lôi Kình mới là tên đầu sỏ gây nên chuyện, người đàn ông này nhiều lắm chỉ là phạm vài lỗi nhỏ, có thể là do dáng vẻ của cô thật sự quá đáng yêu đi, bằng không tại sao ông ta cứ bất chấp mà nhào tới?

Dọc đường đi, dưới sự che chở của Lôi Kình, Tô Lạp chạy đến chiếc xe của anh, vuốt tim thở hắt ra mấy hơi, xe vừa chạy đến nội thành, Lôi Kình đột nhiên dừng lại.

"Kétttt!” Cơ thể Tô Lạp đột nhiên bị nảy lên, đổi hướng nhào vào trong ngực Lôi Kình.

Lôi Kình ngồi thẳng người, tay cầm lấy vô lăng, cúi đầu nhìn Tô Lạp, lúc cô vừa muốn rời khỏi ngực anh, liền đưa tay véo cằm cô lại: “Anh đã nói cái gì, nói em không nên trêu chọc những người đó, em cố ý đối nghịch với anh, hay là tính tình không thể yên phận được một chút? Có biết hay không, hôm nay em đã đắc tội tới người kia, lần này anh đến Pháp, vốn là để ký kết hợp đồng trên bàn bài, em lại náo loạn thế này, mất sạch!”

Dứt lời nhìn chằm chằm vào mắt Tô Lạp.

Đây là đang oán giận cô sao?

Chẳng lẽ để mặc cho cô bị cái tên đó ép lên trên ghế dựa, xé sạch quần áo, để mặc cho hắn làm mưa làm gió hay sao?

Tô Lạp cười lên một tiếng, ngồi dậy níu lấy cà vạt của Lôi Kình, ghì lấy cổ áo của anh, chỉ tay vào mặt mình: “Lôi Kình, anh nhìn cho kỹ đi, tôi là người bình thường, anh dẫn tôi tới là sai rồi, anh nên mang theo một cô gái bán hoa, đảm bảo cô ta sẽ ngoan ngoãn. Nếu như giá cả phải chăng, có lẽ cô ta sẽ phục vụ từng tên đàn ông ở đó thật thoải mái dễ chịu, hợp đồng của anh cũng sẽ thuận lợi hơn, nhưng rất tiếc anh đã chọn sai người rồi! Tôi không phải là gái bán hoa!”

Tô Lạp hung hăng vung cổ áo anh ra, bước chân không xuống xe!

Cô không chịu nổi sự sỉ nhục này, thật sự là không chịu nổi, ngoại trừ cô còn thiếu anh mấy đồng tiền chưa trả, hình như căn bản cũng chẳng thiếu cái gì! Ngược lại là anh luôn chiếm tiện nghi của cô!

~Hết Chương 129~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.