Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 79: Chương 79: Anh êm ái làm cho tim cô đập nhanh




"Đây là thế nào? Người nào chọc thím Lôi rồi hả ? Xin bớt giận. . . . . ."

Tô Lạp đưa lưng về phía bàn rượu, căn bản là không biết từ trong miệng thối của ai chui ra. Bọn họ nghiễm nhiên không biết rõ ai đã trêu chọc cô, bởi vì cái người đó đang tiếp tục giả vời ngồi trên bàn rượu kia kìa.

"Đừng làm mình làm mẩy! Ngoan ngoãn ngồi xuống, tối nay tôi đưa em về nhà!" Lôi Kình lên tiếng lần nữa, nhưng Tô Lạp đã quyết rồi. Một khi đã nhấc chân đi, tuyệt đối không quay đầu lại, sự thật chứng minh, cô cứ như vậy mà làm.

"Ầm! Cô nhóc này quả thật rất bướng bỉnh!” Lôi Kình nện quả đấm xuống bàn rượu. Đây cũng không phải là lần đầu tiên, cô nhóc này lần lượt khiêu chiến sự nhẫn nại của anh, xem nhẹ mặt mũi của anh, bảo anh làm sao nhịn được.

"Tiểu Lạp Lạp lại đây, hiện tại mới mấy giờ đâu, cuộc sống về đêm bây giờ mới bắt đầu! Đừng chọc Kình nổi giận!" Một chị gái nắm cánh tay Tô Lạp, nói như vậy ngụ ý không muốn cô đi.

Ánh mắt lạnh lùng của Lôi Kình quét qua đám người trên bàn, giọng nói thâm trầm pha chút tức giận: “Về sau ai bảo phụ nữ là để cưng chiều, tôi tuyệt đối không khách khí!”

"Kình này! Đừng xúc động, thím Lôi nhìn qua chỉ là một cô gái trẻ, khó tránh khỏi có chút bốc đồng! Cần thương yêu!” Người phụ nữ ma mị đang hút thuốc, ngồi bên cạnh Sầm Hạo cũng nhanh chóng đứng lên, ngăn trước người Lôi Kình, tránh anh muốn đi ra ngoài.

"Tránh ra! Không thấy có người gấp gáp về nhà sao? Để cho tôi trực tiếp đưa cô ấy về.” Dứt lời, anh vung cánh tay hung ác đẩy cô ta qua một bên, đi thẳng về phía Tô Lạp.

Bàn tay mạnh mẽ bóp chặt lấy cổ tay cô, nhìn cô đau đến cau mày. Ánh mắt hai người quật cường nhìn nhau, tựa như có thể bắn ra khí độc: “Không đi sao?”

Tô Lạp dùng sức hất tay!"Buông ra! Tự đôi đi!"

"Hừ!" Lôi Kình hừ nhẹ một tiếng, buông cổ tay cô ra, cắm tay vào túi quần, gương mặt không chút biểu cảm đi ra cửa chính quán rượu, ấn nút điều khiển xe, nổ máy, quay đầu lại nhìn Tô Lạp.

***********

Tô Lạp nhìn xe chạy thưa thớt trên đường, khẽ than thở, hơn nữa đại đa số đều là xe riêng. Nếu không, cô thà rằng bắt taxi cũng không muốn ở chung với anh thêm giây phút nào nữa, anh ta đúng là một người thần kinh không bình thường.

"Lên xe!" Lôi Kình tiến lên nắm lấy cổ tay cô, mở cửa xe, dùng sức nhét Tô Lạp vào.

Bầu không khí trong xe nặng nề khác thường, ngột ngạt không thở nổi, Lôi Kình tập trung lái xe, Tô Lạp đưa ngón tay lên tấm kiếng trong suốt. Ở với anh, một chút xíu đề tài cũng tìm không ra, chỉ sợ há miệng liền không nhịn được mà mắng chửi một trận.

Lôi Kình nghiêng đầu, mắt liếc Tô Lạp một cái: "Em muốn tôi đem tay em băm thành mảnh vụn sao?”

Bất thình lình nghe thấy lời nói như vậy, Tô Lạp ngẩn người, sờ kiếng xe có đến nỗi bị băm tay. Như vậy trước đó cô nhảy cửa xe, đạp xe, tại sao không thấy chân cô có chuyện gì cả?

Tô Lạp thu tay lại, không phải bởi vì sợ anh, mà hoàn toàn là vì không muốn đôi co, Amen! Cô quyết định nghe lời, yên lặng về đến nhà, so với cái gì cũng tốt hơn.

Chiếc Cayenne Porsche màu trắng bạc đột nhiên dừng trước nhà của Tô Lạp ở khu Tứ Hợp Viện, đèn xe lóe sáng chói mắt. Tiếng chó sủa cách đó không xa truyền đến, Lôi Kình khẽ đưa tay xoa xoa mi tâm. Sau đó nhàn nhạt mở miệng: “Đến nơi!”

Không nghe thấy tiếng trả lời của người bên cạnh, Lôi Kình kinh ngạc quay đầu sang. Ở vị trí tay lái phụ, Tô Lạp nặng nề ngủ, tựa đầu vào kiếng xe, nhìn tư thế hiện tại, hình như rất bình thản.

Lôi Kình cực kỳ khâm phục khả năng ngủ sâu của cô, xe phóng nhanh như vậy, cô cư nhiên cũng có thể ngủ được.

Lôi Kình đưa tay lơ lửng giữa không trung, hình như có ý muốn gọi cô dậy. Bỗng nhiên điện thoại trong túi quần vang lên, đây là của cô. Thời điểm bước vào đồn cảnh sát, anh liền bảo Sầm Hạo tịch thu ngay điện thoại, nếu không chẳng may có người quấy phá cái hiệp nghị này.

"Này! Tiểu Miên, có chuyện gì nói mau." Lôi Kình nhẹ nhàng mở cửa xe, bước ra ngoài, tựa vào trên thân xe nhận điện thoại.

"Yên tâm, cũng giải quyết, tiền có thể dàn xếp tất cả mọi chuyện!”

"Ừ! Cô ấy đã về đến nhà, không có việc gì, cúp." Dứt lời, anh lạnh giọng khép điện thoại lại, trở vào trong xe.

Anh nhìn cô vẫn ngủ say như cũ, hít sâu một hơi, hạ thấp ghế xe, đưa tay ôm eo cô lên, nhẹ nhàng đặt xuống. Cơ thể Tô Lạp hơi rục rịch, tìm một tư thế thoải mái nhất tiếp tục ngủ.

Lôi Kình nhìn ra màn đêm đen kịt bên ngoài, cũng hạ thấp ghế xe của mình xuống một chút.

Bóng đêm dần dần dày lên, trải dài ra vô tận, tiếng chó sủa bên trong Tứ Hợp Viện ngày càng to, từng tiếng nối tiếp nhau, quấy nhiễu không gian tĩnh lặng.

"Ưmh ưmh ưmh. . . . . . . ."

"Chó của nhà ai! Kêu nữa đánh chết giờ!" Tô Lạp mắng thầm một tiếng, bỗng nhúc nhích cơ thể.

"Ách! Chó cái gì!" Lôi Kình ngồi dậy, vuốt mắt nhìn bốn phía, chợt bừng tỉnh, thì ra là nhóc con này nói mớ, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã ngủ hơn một giờ, năm giờ sẽ trời sáng.

Cảm giác mệt mỏi toàn thân làm anh cau mày, “phịch” một tiếng nằm xuống lần nữa.

Bên trong chiếc Cayenne Porsche màu trắng bạc, không gian vô cùng rộng rãi, không nhỏ hẹp như những chiếc xe khác, ghế ngồi cũng cực kỳ thoải mái. Hai người đang say giấc mơ hồ xem nơi này là giường lớn của nhà mình. Chỉ thấy Tô Lạp tùy ý gác chân, mà cơ thể vốn to lớn của Lôi Kình, bên trong không gian này làm sao có thể thoải mái được, không ngừng rục rịch, rục rịch…..

"A! Đừng đẩy tôi." Tô Lạp đẩy cánh tay gác lên người mình, cảm giác nặng nề đè ở trên ngực, ngủ rất không thoải mái.

"Ưmh. . . . . . Cái gì?" Tô Lạp đẩy cánh tay Lôi Kình ra, đột nhiên khựng lại, cô đụng phải cái gì? Tay của đàn ông, "Trời ạ!"

Tô Lạp sợ hãi kêu lên một tiếng, ngồi dậy. Lôi Kình nghe tiếng hét to của cô cũng đồng thời tỉnh lại. Hành động sóng đôi này khiến hai người va đầu vào nhau kêu “cốp” một cái. Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng sợ vừa khéo vùi vào lồng ngực của anh.

Tô Lạp nhìn gương mặt của anh gần trong gang tấc, nuốt nước miếng một cái, trước ngực bởi vì hoảng sợ mà không ngừng phập phồng kịch liệt: "Anh. . . Làm sao anh ở đây?"

"Xe của tôi! Tại sao không thể?" Lôi Kình chỉ vào xe mình, quắc mắt trừng mi nhìn Tô Lạp.

Tô Lạp nhìn bốn phía chung quanh một chút, đột nhiên thức tỉnh, ảo não xoa đầu. Đúng vậy! là xe của anh ta, đương nhiên phải ở đây, làm sao mà cô lại ngủ quên được cơ chứ?

"Tôi xuống xe! Gặp lại! Cám ơn anh đưa tôi về!" Tô Lạp chỉnh sửa giầy dép cùng tóc tai một chút. Nói xong liền muốn đưa tay mở cửa xe, vừa mới thò một chân xuống đất, cánh tay Lôi Kình nhanh chóng tóm lấy cô: "Trở lại! Tôi còn có chuyện chưa nói"

Có thể là do dùng sức quá mức, hoặc giả là anh cố ý, Tô Lạp bị tóm lấy, tay chân va vào thành xe đau nhói. Cơ thể bị anh kéo ngã vào trong, vừa vặp đập mặt vào đũng quần của anh.

Tô Lạp hoảng hốt với cái đụng chạm tế nhị này, muốn nâng đầu lên rời đi, thế nhưng anh lại dùng sức giữ chặt, cô làm sao cũng không ngóc lên nổi. Hoàn toàn bổ nhào vào trên người anh, tư thế này cộng thêm việc anh chẳng có ý muốn buông tay ra, khiến tình huống càng trở nên mập mờ.

Anh không nói lời nào, cũng không để cho cô rời đi, chỉ nắm lấy cổ tay cô thật chặt. Tim Tô Lạp đập loạn xạ, dự cảm về chuyện không may sắp xảy ra rất mãnh liệt. Không gian bên trong xe này, liền làm cô nghĩ đến chuyện ngày hôm ấy, trống ngực không ngừng đánh liên hồi.

"Khuya lắm rồi! Tôi muốn xuống xe!" Tiếng nói của Tô Lạp không lớn. Cô không dám mở miệng kêu to, sợ sẽ quấy rầy mọi người bên trong. Tứ Hợp Viện không giống với khu chung cư bình thường, cơ hồ là chỉ cần ở đây có chút động tĩnh, vài gia đình có thể nghe thấy. Huống chi ở nơi này chẳng có ai là không nhận ra cô.

"Nếu như tôi nói không được đi thì sao? Mới vừa nãy không phải còn ngủ ngon lắm sao?” Lôi Kình không hề có ý muốn buông tay cô ra.

"Lôi Kình, đừng để cho tôi phải mắng anh được không? Hiện tại khuya lắm rồi, nơi này không thể so với trung tâm thành phố. Chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức người khác, anh mau cho tôi về nhà đi.” Tô Lạp ngửa đầu nhìn anh.

"Vậy chúng ta nhỏ giọng một chút là ok rồi !" Lôi Kình vung tay lên, đem Tô Lạp đặt dưới cơ thể của anh.

“Anh đừng như vậy, Lôi Kình, để cho tôi về, mẹ đang đợi tôi." Tô Lạp dùng hết sức ngửa đầu ra sau, tránh né đôi môi anh đang ập tới. Kích động, kích động tuyệt đối là ma quỷ, cô thật sợ anh sẽ mất đi khống chế, làm ra cái chuyện gì với cô nữa.

"Mẹ em bây giờ ngủ rồi! Theo tôi. . . . . ." Giọng nói của Lôi Kình ngày càng trở nên êm ái. Cực kỳ nghiêm túc nhìn cô, giờ phút này anh không muốn đi, cảm giác không muốn đi rất mãnh liệt.

"Đừng như vậy! Sẽ bị người ta thấy, anh buông tôi ra. . . . . ." Tô Lạp nghe tiếng chó sủa bên ngoài, đẩy cơ thể rắn chắc đang bao trùm lên người mình ra.

Anh nhắm mắt lại hôn lên lọn tóc xốc xếch của cô, nhẹ nhàng ngửi, đem cả người cô ôm vào trong ngực. Nguyên nhân bởi vì cô vừa mới tỉnh ngủ, cơ thể cực kỳ mềm mại, ấm áp. Hít lấy hương thơm trên mái tóc cô, nhẹ giọng hỏi: “Em nói đừng cái gì? Nói rõ ràng…..”

"Là. . . Chính là đừng ôm tôi!" Tô Lạp không biết nên nói làm sao. Từ trước đến nay, cô không phải là cái loại người bụng đang đói, có người mời ăn thì kêu no, rồi từ chối (chắc là tự kiêu). Nhưng giữa đêm tối yên tĩnh, bên trong xe, nam nữ mập mờ ôm nhau như vậy, nói quá đi một chút, chẳng phải là nhóm lửa tự thiêu? Dục vọng của người đàn ông bị thần kinh kia, vẫn là thứ nhạy cảm nhất, chỉ cần một câu nói, một động tác, cũng đủ để đốt cháy trong nháy mắt.

Lôi Kình chuyên tâm nhìn gương mặt bị mái tóc xốc xếch che khuất, đè chặt người lên, cánh tay đang ôm cô cũng tăng thêm vài phần sức lực: “Không ôm! Cứ như vậy được không?”

"Có khác nhau sao? Tôi chính là muốn anh không động vào, anh hiểu không?” Tô Lạp nhỏ giọng, nhìn khoảng cách giữa cô và người đàn ông này chỉ tính bằng đơn vị millimet. Cô nói không ra cảm giác trong lòng, không phải ghét, nhưng mà đối với đụng chạm của anh cảm thấy không được thoải mái, lén la lén lút cứ như đi ăn trộm.

"Hôn lập tức tốt! Anh tuyệt đối không vượt quá! Ngày mai em muốn đi học viện, phải dậy sớm, anh biết rồi! Anh tuyệt đối sẽ không làm thế với em! Có thể tin tưởng anh hay không?" Ôm lấy cơ thể của cô, vùi mặt vào cổ, làn môi lạnh lẽo chạm đến mỗi một tấc da thịt nóng rực. Hít sâu mùi hương đặc biệt thuộc về cô nhóc này, thời điểm cô yên lặng, thật sự rất mê hoặc các giác quan của anh.

Không thể không thừa nhận, biết nhau chưa tới một tháng, anh đã bị hấp dẫn rồi, triệt để bị hấp dẫn. Anh muốn cô dịu dàng thùy mị, anh muốn cô nhìn anh với gương mặt tươi cười rạng rỡ nhất. Miệng lưỡi bén nhọn của cô, chỉ cần trao cho anh là đủ. Nhưng điều quan trọng nhất phải là chiếm hữu. Như rơi vào trong sương mù (ám chỉ mơ hồ), cái loại thương cảm đó anh không cần. Tinh thần yêu say đắm của Platonic* anh không tiếp thụ nổi, anh là người trưởng thành! Yêu hay là ghét, cơ thể sẽ nói cho anh biết, làm thì biết rõ…..

*Platonic: đây là một tình yêu chỉ có theo đuổi, không bao hàm tình dục, (chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì á =))) được đặt tên dựa theo ông Plato. Người đặt ra triết lý học về bản chất của tình yêu.

~Hết Chương 79~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.