Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 80: Chương 80: Yêu, hận khắc duyên với đêm Paris




Tô Lạp nhắm mắt lại, ép buộc tim của mình lắng xuống, lắng xuống, đôi tay gắt gao cuộn thành nắm đấm, không để cho cơ thể run lên. Nụ hôn của anh không còn mãnh liệt, bá đạo như trước kia mà lại rất êm ái, loại êm ái này khiến tim cô đập rất nhanh. Nếu như nói, trong tiềm thức của anh bắt đầu có một tia xao động với cô, như vậy cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

Cho dù là chỉ có một tia, tuyệt đối cũng không thể, bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể nằm trong phạm vi “đang cân nhắc” của cô. Nhưng mà anh, quá nguy hiểm, loại đàn ông này tự cao tự đại, tiêu tiền như nước, đại thiếu gia có tiền, không phải là người sẽ biết quý trọng tuổi thanh xuân của phụ nữ, không có khả năng đó.

Thậm chí nếu có một ngày, lòng của cô có trao cho anh, thì cũng giống như là rơi vào vũng bùn, dứt mãi không ra. Như vậy, đến lúc không ngăn được sự chán ghét của anh, thì thà rằng loại bỏ đi chút tình cảm ban sơ này! Khốn khổ, nhưng chân lý này không được áp dụng cho những loại phụ nữ ăn bánh trả tiền.

"Có thích anh hôn hay không. . . . . ." Khóe miệng Lôi Kình nhẹ nhàng in lên mỗi một tấc da thịt trên cổ cô. Anh vô cùng tham lam, trong ngực của anh không phải là chưa từng có qua phụ nữ. Anh có quyền, những thứ khác có thể thiếu hụt, nhưng mà phụ nữ thì chưa bao giờ. Chẳng qua lần này, thật rất đặc biệt, không giống với Lãnh Tâm. Lãnh Tâm bên trong đủ lạnh, nét mặt đủ lạnh, nhưng lại có thể vì anh mà trở thành lửa nóng. Để có thể thỏa mãn chuyện chăn gối với anh mà không ngại xem phim trau dồi thêm. Nhưng mà cô nhóc này, sự trẻ trung của cô làm anh phát điên. Bình thường, anh khó có thể chiếm ưu thế trên người cô, nhưng mà giờ phút này, những đụng chạm thân mật trên da thịt, có vẻ như hoàn toàn bị anh chi phối, cô chỉ nằm im một chỗ.

"Lôi Kình, muốn hôn thì hôn đi, hôn đủ rồi thì để cho tôi đi, lấy ở đâu ra mấy lời nói nhảm nhiều như vậy!" Cô xấu hổ, đã hôn rồi lại còn hỏi cô có thích hay không, không thích thì như thế nào? Nếu như nói thích, có thể ra sao, còn không phải là một bữa bị gấu gặm à.

"Cái cô nhóc này, không làm mất hứng người phác thì không phải là tính nết của em sao?” Lôi Kình lại dâng lên một cỗ phiền muộn trong lòng. Mỗi khi cùng với cô, trừ phi là cầm dao gác lên cổ, cô mới gật đầu đồng ý như khúc gỗ. Chỉ có một nụ hôn đơn giản, cô cư nhiên lại đối xử với anh như vậy, chẳng lẽ cô không muốn sao?

Tô Lạp khinh khỉnh liếc anh bằng nửa con mắt, cơ hồ là từ đáy mắt cô có thể hình thấy phần chân đang bắt đầu động đây của anh. Đôi mắt vẫn kiên nhẫn trừng to từ đầu đến cuối, mất hứng? Nếu mà cô không làm anh mất hứng, đoán chừng giữa tình cảnh đêm đen gió lạnh mập mờ thế này, liền bị dính “tiêu hồn pháp”? Cái này nếu bị người ta chụp ảnh, nhất định tin tức vô căn cứ sẽ bị truyền khắp học viện, một cô gái được đại gia giàu có lắm tiền bao nuôi rồi.

Lôi Kình nhìn bộ dạng trinh tiết liệt nữ của cô, công thêm nét mặt khó chịu khi bị anh đụng chạm, hết sức khó chịu. Lần đầu tiên ở trên người của phụ nữ mà không biết xuống tay từ đâu, đây không phải tính cách của anh!

"Tốt! Em đã nói, hôn đủ rồi mới có thể đi. Tôi cũng vậy, không thể làm em thất vọng, bây giờ chúng ta bắt đầu!” Dứt lời, anh khẽ cắn lên vành tai của cô. Cảm giác ẩm ướt làm toàn thân cô nhất thời run lên, đây không phải là do cô cố tình, bản năng của cơ thể mà thôi.

"Lôi Kình, nếu như Nhà nước phát động giải thưởng cầm thú không phải người. Tôi liền lập tức đi cổ động nhân dân toàn thành phố, vì anh xông pha đi giết giặc.” Cả người Tô Lạp bị anh cắn mút tựa như lông vũ phất phơ lên da thịt, cảm giác ngưa ngứa, tê tê dại dại. Cảm giác vừa quen thuộc, vừa lại không muốn tiếp nhận ào ào đánh tới.

"Vậy sao? Chưa chắc đã là chuyện xấu, bất quá em phải chia sẻ giải thưởng vinh dự đó cùng với tôi. Bởi vì phụ nữ bình thường đều chạy đến xin tôi “cầm thú” họ, nhưng mà em, là người duy nhất tôi chủ động “cầm thú.” Lôi Kình giọng nói kiên định, dứt lời nhìn tròng mắt kinh ngạc của Tô Lạp, nhếch môi cười. Hôn, vẫn là muốn tiếp tục, buông tha không phải là phong cách của anh.

"Câm miệng! Đừng nói nữa! A!" Tô Lạp “oa oa” kêu to mấy tiếng, giận dữ khiến cơ thể giật giật bên dưới người anh.

"Ẳng…Ẳng….ẳng…ẳng….” Bên ngoài xe vang lên từng đợt tiếng chỏ sủa, Tô Lạp lập tức che miệng mình lại, nhìn Lôi Kình với ánh mắt oán hận. Cho dù không có phần hợp đồng đó, cô cũng muốn mau thoát khỏi nơi này. Nếu không, cứ mập mờ, bí mật với anh như vậy, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ truyền đi xa ngàn dặm. Đến lúc đó cô muốn lấy chồng, đoán chừng phải đi Châu Phi tìm đàn ông mới gặp được người xứng đáng.

Lôi Kình cười nhẹ, khẽ in xuống đôi môi anh đào, bàn tay to đặt vào giữa hai chân cô, chen đầu gối của mình vào, sau đó hoàn toàn chế trụ hai chân kia lại. Bàn tay ấm áp lần sờ theo đường cong phía bên trong, chậm rãi dời sang phía ngoài, vừa nắm được chiếc mông tròn, liền bóp một cái.

"A! Lôi Kình, anh không phải là người! Bỏ tay ra. . . . . ." Tô Lạp kêu đau một tiếng, anh đang bị làm sao vậy? Cứ tiếp tục như thế nữa, cô sợ rằng mình sẽ phạm phải lỗi lau súng cướp cò, trời ạ! Dẫn dụ anh, có khi nào bị một đám phụ nữ thời thì mãn kinh đuổi theo đánh không?

“Không phải là mặc tôi tùy ý hôn sao? Tôi vừa vặn là một người đàn ông bình thường, không tránh khỏi đụng chạm thân thể. Em muốn ngoan ngoãn nghe lời hay là muốn tôi xử mạnh tay. Em có cảm thấy, nếu như tôi muốn thô bạo với em, em có thể phản kháng sao? Về sau, trong cuộc sống, tôi cho phép em ăn to nói lớn, nhưng mà nhớ! Tốt nhất đừng nên chơi trò khôn vặt với tôi, nếu không, em biết………” Ngón tay Lôi Kình bấm lên trên cằm của cô, ngón cái nhẹ nhàng ma sát. Đây là cảnh báo đối với cô, là người phụ nữ của anh phải nhớ.

"Tôi cũng không chơi trò khôn vặt, có gì khó chịu tôi sẽ lớn tiếng mắng ra! Hiện tại, ý tứ của anh, chính là muốn. . . . . . Chính là muốn cái đó, cái đó này. . . . . ." Tô Lạp trừng mắt hỏi, anh năm lần bảy lượt có ý đồ làm chuyện này, còn có thể nuông chiều được sao? Tưởng cô là con mèo nhỏ à? Anh muốn ôm vào trong ngực sờ lông liền sờ sờ lông (=))), anh sai lầm rồi, cô là con nhím.

"Cái nào?" Lôi Kình nhìn cô, biết rõ rồi còn hỏi. Anh tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ của mình đối với mấy chuyện trên giường này u mê như vậy. Cảm giác này thật sự không tốt, giống như là đang cưỡng đoạt một đứa học sinh nhỏ, không làm sao có hứng nổi.

"Lôi Kình, anh đừng chơi đùa với tôi được không? Không phải anh cũng là người bận rộn sao? Ngày mai không cần dậy sớm hả? Ngày mai, chuyện của tôi đặc biệt nhiều, van anh, để cho tôi trở về đi thôi!" Tô Lạp rút lại cơn tức giận, làm bộ dạng đáng thương, chắp tay trước ngực cầu xin. Không phải nói, thời điểm phụ nữ trở nên dịu dàng, thì dù thép có tôi luyện trăm năm cũng hóa thành lạt mềm sao.

"Chủ động hôn tôi, nếu như tôi hài lòng với kỹ thuật miệng của em, có thể về nhà ngay lập tức! Tôi tuyệt đối không ngăn cản, bằng không, tôi nói không cho em đi, em nhất định trốn không thoát. Không cần nghi ngờ lời tôi nói.” Dứt lời, Lôi Kình ngồi dậy, dựa vào ghế xe, đưa tay khóa chốt lại. Ánh mắt thách thức kia nói cho cô biết, cô ra không được.

Tô Lạp quay đầu lại, nghe phía ngoài chó sủa càng ngày càng to, mà đèn nhà cô, đã sáng rồi, chắc là mẹ tỉnh, thấy cô còn chưa về, có khi nào đi ra ngoài ngõ tìm không?

Tô Lạp nóng nảy cuộn tay thành nắm đấm, lấy hết dũng khí xòe ra, đưa tay nâng gò má của anh lên, bổ nhào lên môi anh, cắn lấy không buông, hôn thế nào? Cô không biết, giống như anh cắn hẳn là không sai rồi, bởi vì đó là cảm giác duy nhất anh mang đến cho cô.

Lôi Kình hoàn toàn kinh ngạc trước động tác bổ nhào tựa như hổ báo của cô. Mặc dù đôi môi bị cô cắn lấy không buông, có một chút xíu đau đớn, nhưng mà cảm giác này lại rất đúng, kích thích bản tính sói hoang của anh rồi.

"Dùng sức cắn đi, tôi thích!"

................

Khoảnh khắc khi anh phản công trở lại, lưỡi anh dưới con mắt kinh ngạc của cô khẽ tách cái miệng nhỏ nhắn xông vào, hung hăng ngấu nghiến hôn. Lồng ngực kiên đĩnh phập phồng trên cơ thể mềm mại của cô, hô hấp trở nên dồn dập. Vội vã luồn tay vào bên dưới váy của cô, theo bên hông lần sờ lên trên, mò mẫm lên làn da trơn mịn, làm cô bất động, có thể sao?

"Rút tay ra ngoài? A!" Cô chịu đựng, từ trong cổ họng muốn hét lên thật to, nhưng âm thanh yếu ớt cũng bị nuốt hết, khàn khàn bị hắn bá đạo vừa hôn chận trở về. Tay anh chẳng những không rút ra, ngược lại càng thêm càn rỡ quấy phá. Anh là người đầu tiên cho cô biết được thế nào là mùi vị của dục vọng, làm sao cô có thể chịu đựng được loại cố ý trêu đùa này?

Hai chân Lôi Kình khống chế hai chân cô, một bàn tay luồn vào trong quần áo, bàn tay còn lại gắt gao nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé không ngừng lộn xộn của cô, đặt ở dưới thân. Cánh môi hung hăng hôn lên cổ cô, lần này, anh muốn cô biết rõ cái gì gọi là đóng dấu!

Tô Lạp giãy giụa thân thể, cô sợ sẽ phát sinh ra chuyện gì với anh ở đây, đã bị ném về đến tận cửa nhà rồi còn bị mất mặt sao?

"Anh muốn làm gì? Nói rõ ràng ra mục đích của anh, ban đầu nói hôn, cơ thể lại muốn nhiều hơn, lòng anh quá tham.” Tô Lạp dùng sức rút tay ra, nhưng không thể, cánh tay bị anh nắm chặt đến nỗi không còn khe hở. Cô chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm người đang nằm trên cơ thể mình, cô không hiểu, anh đã bao lâu không đụng vào phụ nữ rồi, đói khát đến cấp bốn sao à!

Sau một hồi lâu, hình như do hôn quá sâu, thanh âm của anh có chút nghẹn lại: “Mục đích của tôi? Va chạm, đương nhiên sẽ phải đánh gọn hàng lũy! Em cảm thấy một người đàn ông bình thường sẽ dừng lại sao?” Lôi Kình cắn răng nhìn cô, cô nhóc này thật là ngây thơ. Anh đã nằm lên người cô rồi, chẳng lẽ lại đi thả cô ra, đúng là suy nghĩ ấu trĩ.

"Anh là đàn ông à? Vì sao khi vừa nhìn thấy tôi thì lại chán ghét như vậy? Tôi chọc anh ở đâu rồi hả? Thật là, năm nào cũng gặp chuyện xúi quẩy, năm nay tốn hơi quá!” Tô Lạp khinh thường trừng mắt nhìn anh, cô thề với lòng, về sau tận lực giảm bớt không gian riêng tư với anh ta.

Lôi Kình nhìn cô muốn chui ra, cánh tay liền duỗi ra một cái ôm ngược trở lại vào trong ngực, muốn chạy trốn? Phụ nữ ở trong ngực anh, trừ phi anh buông tay, nếu không có thể thoát ra sao?

"Chọc tôi ở đâu? Có nhớ cái lần trong nhà vệ sinh hay không? Em làm trễ nãi “công việc” của tôi, từ đó về sau, em nhất định trốn không thoát.” Lôi Kình mím môi, ai bảo anh khéo gặp được cô, ai bảo vào cái đêm Paris định mệnh đó, cô nhóc này cố tình mắng chửi anh!

"Ngây thơ!" Tô Lạp hừ lạnh một tiếng: "Nếu như đêm đó trong nhà vệ sinh có một trăm phụ nữ, chẳng lẽ anh cũng đè hết một trăm ra sao? Hứ! Tôi e rằng anh không đủ sức, không thể hưởng thụ được phúc phần đó! Tinh hoa bị chặt đứt!”

"Em còn sức vậy sao? Biết không? Dáng vẻ, vóc người của em rất đỗi bình thường! Những phẩm chất căn bản của phụ nữ cũng không có, nhưng em biết vì lý do gì tôi không buông tha em chứ?” Làn môi mỏng của Lôi Kình khẽ mím lại lần nữa, nói anh không đủ sức, như vậy là cô nhóc này đang giả vờ dè dặt sao? Thì ra là tận trong xương tủy vẫn còn chưa thỏa mãn dục vọng.

"Ồ!" Tô Lạp cắn môi kêu đau một tiếng: "Anh nói chuyện là được rồi, đụng chạm tôi làm cái gì? Đau….!”

"Hả? Đau sao? Bên ngoài đụng em, em kêu đau, bên trong đụng em, em liền la hét đến mất hồn! Tôi nghĩ, dịp nào đó phải đưa em đến một nơi lãng mạn một chút, giúp em ôn lại xem có còn đau hay không đây?” Nói xong, tay anh luồn từ phần bụng dưới lên đến lưng, vết chai trên tay khiến da thịt của cô cảm thấy ngứa ngáy, xúc cảm này thật rất trí mạng.

Lôi Kình rõ ràng nhìn thấy sự lơ đễnh trong đáy mắt cô, nhưng lại cố tình làm ra vẻ mỉa mai bên dưới người anh….

"Trong miệng chó quả thật là không mọc ra ngà voi đấy! Cùng với anh, tôi cảm thấy là một sự sỉ nhục đó biết không? Anh đã nói tôi có rất nhiều khuyết điểm, hơn nữa phẩm chất của tôi căn bản không xứng với cậu chủ Lôi. Tại sao còn trăm phương ngàn kế buộc tôi ký hiệp nghị?” Cô thật sự không hiểu, trừ lần đó ở nhà vệ sinh, cô chưa từng đắc tội với anh?

"Còn nhớ đêm ở Paris hay không. . . . . . Đài ước nguyện trước cửa quán bar, tôi nhớ lúc đó em mắng tôi hả hê như vậy, chắc vẫn chưa quên đúng không! Tóc còn ướt, quần áo cũng ướt sũng dán sát vào người, dáng vẻ đó, nếu như mà tôi không có việc gấp phải xử lý, nhất định đã hẹn em đi uống một chén! Em biết không, thời điểm đó tôi đã một tháng không đụng đến phụ nữ Trung Quốc rồi.” Lôi Kình cợt nhã đặt tay lên cánh môi cô, ánh mắt tràn đầy hài hước đủ để bắn chết mọi giác quan của cô.

"Anh là. . . . . ." Tô Lạp hồi tưởng ngay đến một màn kia.

"Maybach! Chiếc Maybach đụng tôi. . . . . Trời ạ! Thế nào lại là anh?" Tô Lạp kinh ngạc che miệng.

Một lúc sau, lắp ba lắp bắp mở miệng lần nữa: "Cái đó. . . Tôi nhớ được ngày đó là anh đụng tôi, không có bồi thường, cũng không nói xin lỗi. Như vậy, việc tôi mắng chửi anh một chút để trút giận rất là bình thường, anh biết không! Còn nữa, tội danh đá xe của anh không đến nỗi thất thân, mất đi quyền công dân quan trọng như vậy đâu!" Sớm biết như vậy, cô nên vứt cho anh chút tiền đền bù nước sơn! Chỉ có ngần ấy chuyện, anh cư nhiên sử dụng ma pháp với cô.

“Em cảm thấy tôi là người nhàm chán vậy sao? Phụ nữ mắng chửi người khác tôi thấy qua nhiều lắm, bị tôi chơi xong rồi hất ra, những người như vậy đếm không hết rồi. Tôi không đánh phụ nữ, cho nên thời điểm họ mắng chửi tôi sẽ dùng tiền, dùng cái mà phụ nữ thích nhất chặn miệng họ lại, sau đó làm cho bọn họ cút ngay lập tức! Chuyện chiếc xe tôi lại càng không quan tâm. Nhưng mà em biết không? Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủn em chặn trước xe tôi, tôi mất đi rất nhiều, rất nhiều…….” Nét mặt Lôi Kình hơi có vẻ kích động, hầu kết khẽ nhúc nhích. Nếu như hôm đó không đến trễ, dưới tình huống Lãnh Tâm vẫn chưa hôn mê, anh tuyệt đối không nhẫn tâm vứt bỏ đứa bé kia. Qua thời gian dài như vậy, anh hiểu rõ đứa bé kia đối với Lãnh Tâm quan trọng cỡ nào. Trong lòng của anh cũng không phút giây nào là không mong chờ, rốt cuộc con của mình sẽ trông như thế nào.

"Ách! Anh mất đi cái gì? Nếu như điều kiện cho phép, tôi sẽ bồi thường. Mặc dù tôi không có tiền gì cả, nhưng sẽ cố gắng kiếm, chỉ cần anh chưa chết, tôi nhất định sẽ trả lại…….”

Tô Lạp không tưởng tượng nổi, rốt cuộc anh mất đi cái gì. Chẳng qua nhìn thấy thái độ nghiêm túc của anh, liền hồi tưởng lại cái đêm Paris đó. Đúng là người trên chiếc xe kia quả thật rất vội, bởi vì thời điểm cô vừa mắng xong đi qua một bên, chiếc xe kia liền phóng nhanh như bay rời khỏi.

"Tôi cũng nghĩ như vậy, tùy em tới trả nợ thử xem, dù sao thứ tôi bỏ lỡ em có thể cho, huống chi em so với cô ấy tinh khiết hơn……..” Lôi Kình cau mày, nhẹ giọng nói. Tô Lạp có chút không hiểu ý tứ trong lời nói đó của anh.

Tô Lạp chỉ chuyên chú nhìn ánh mắt đau đớn của anh, khóe mắt anh rất sâu, thời điểm không cười nhìn rất đáng sợ, nhíu chặt lông mày, nét mặt nghiêm túc khiến cô hiểu ra, anh nói mất đi nhiều thứ tuyệt nhiên không phải là hù dọa cô, bất quá rốt cuộc là cái gì?

"Anh mất đi cái gì sao? Nếu như tôi tới trả lại, tôi nên bỏ ra cái gì!” Tiếng nói của Tô Lạp êm dịu. Giờ phút này cô cũng không tìm ra được bất kỳ lý do gì để nói chuyện lớn tiếng với anh. Thì ra là, thì ra một cậu chủ lớn như anh lại luôn đi gây sự với cô, đều là bởi vì khoản nợ đêm Paris đó, không còn lý do khác!

Nét mặt Lôi Kình hơi lộ ra chút do dự, hầu kết khẽ động một cái, lật người ra khỏi cơ thể Tô Lạp, lấy một điếu thuốc kẹp lên giữa ngón tay, đi ra bên ngoài, đứng tựa lên thân xe. Cái bật lửa kêu “tạch” một tiếng, trong ánh xanh dương lộ ra tia lửa màu đỏ thẫm. Lôi Kình ngẩn người nhìn cái bật lửa với mô hình chiếc xe trong tay, khẽ mỉm cười đốt thuốc lên. Giữa đêm tối yên tĩnh, mùi thuốc lá thoang thoảng lan ra, nồng đượm vẻ ưu sầu của một ai đó.

Tô Lạp giật mình, chỉnh đốn lại quần áo trên người, để phòng sói, trước tiên cô phải bưng bít mình cẩn thận mới phải.

Vuốt lại tóc tai một chút, bước xuống xe, cắn chặt môi, Bà nội nó!

Sửa lại một chút dưới tóc xe, cắn chặt môi, NND! Một người luôn đẩy trách nhiệm cho người khác như cô, một ngày kia cũng biết nếm cảm giác tội lỗi. Đột nhiên cảm thấy Lôi Kình, người đàn ông này cũng không tệ lắm, chỉ là, nếu như có thể, nếu như đêm đó cô không cản đường anh, không làm trễ nãi thời gian của anh, có lẽ hiện tại anh sẽ không mang cái dáng vẻ này?

"Bớt hút thuốc một chút! Đối với sức khỏe không tốt!"Tô Lạp chọc chọc cánh tay của anh, nhìn anh hút thuốc, trong lòng thật sự không thoải mái. Bởi vì ba cô cũng do hút thuốc mà qua đời. Huống chi, nhìn anh càng thêm u sầu ảo não, cô cảm thấy đêm đó mình đã gây ra tai họa lớn, sự lo lắng trong lòng ngày một dâng cao.

"Vậy sao? Em đang quan tâm tôi?" Lôi Kình không nhìn cô, giọng nói trầm trầm. Cắm tay vào túi quần nhìn về khoảng không đen kịt phía xa, đèn xe đã tắt, chỉ còn tia lửa sáng nhấp nháy giữa nhón tay anh tựa như một vì sao. Tô Lạp khó hiểu nhìn bộ dạng của anh.

"Xem như thế đi. . . . . ." Tô Lạp nhẹ giọng nói, cô cũng không biết vì sao. Chỉ không muốn nhìn thấy sự cô đơn trong đêm tối bị vây quanh bởi mùi thuốc tràn ngập, bởi vì loại cảm giác này rất thê lương, rất tệ.

“Em là người phụ nữ thứ hai quản chuyện tôi hút thuốc!” Với động tác lưu loát, Lôi Kình vứt bỏ ngọn thuốc lá đang còn cháy dở trong tay, ném đi không chút do dự.

Người thứ hai? Tô Lạp suy ngẫm ba chữ này, cô nhìn thấy điếu thuốc vừa được châm kia, trong nháy mắt liền bị vứt đi, là bởi vì lời nói của cô, hay là do người phụ nữ đầu tiên ấy rèn cho anh thói quen này?

Lôi Kình xoay người lại, khóe mắt ngưng đọng một tia đau đớn, nhìn người phụ nữ mơ hồ trong đêm tối. Đột nhiên cánh tay duỗi ra một cái, đem cô ôm vào trong ngực, ôm lấy thật chặt: "Đã lâu rồi, thật nhiều ngày không có ai ở bên tai tôi, bảo tôi ít hút thuốc! Đột nhiên cảm thấy rất nhớ nhung những lời này! Rất muốn rất muốn. . . . . ."

Tô Lạp không thích ứng với cơn u buồn bất thình lình của anh, cũng không biết, rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, anh đang nghĩ cái gì? Là ai? Bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của anh thật không giống như trước, làm lòng cô thắt lại, nôn nóng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

"Có thể nói một chút, đêm đó rốt cuộc thế nào không? Thấy anh như vậy, trong lòng của tôi rất không dễ chịu. . . . . . Giống như nợ người nào đó rất nhiều! Chắc anh cũng biết, đêm đó tôi không biết anh đang vội, nếu không, chắc chắn tôi sẽ tránh ra!” Tô Lạp nắm lấy cánh tay của anh hỏi, hy vọng có thể nghe thấy đáp án từ trong miệng của anh, còn có, anh đang hoài niệm cái gì…..

"Nói ra thì có thể như thế nào? Còn có thể trở lại sao, còn có thể cho phép tôi hối hận sao?” Âm lượng trong lời nói của Lôi Kình đột nhiên tăng vọt, cuồng loạn gào thét nhìn Tô Lạp. Tay cuộn thành nắm đấm đập xuống thành xe, “phịch” một tiếng khiến Tô Lạp sợ hãi run lên. Đột nhiên trong đầu nhớ đến người phụ nữ nằm dưới đất ở quán rượu “Sản xuất người tình,” bọn họ có nhắc đến người gọi là Lãnh Tâm.

"Tôi nói ở Paris em có lỗi, chịu trách nhiệm là được rồi! Tốt nhất đừng hỏi nữa!" Giọng nói cơ hồ là vẫn hầm hừ như trước.

"Lôi Kình, sao anh lại hét lên? Anh làm người khác hốt hoảng biết không? Cái gì mất đi hay không mất đi? Nếu như là tôi sai, anh phải cho tôi biết lý do, không phải sao! Lỗi ở chỗ nào?" Tô Lạp tức giận, luôn miệng nói toàn bộ trách nhiệm đều là của cô, là cô sai lầm rồi. Tội danh lớn như vậy chụp xuống đầu, không nên cho cô một cái đáp án sao? Để cho cô chết cũng chết quang minh chính đại.

"Thật xin lỗi, tôi không nên hét lên với em!" Vòng tay to lớn của anh liền đem cơ thể mỏng manh của cô vào trong lồng ngực ấm áp lần nữa. Bàn tay sít sao thủ sẵn lên sau ót cô, vuốt ve mái tóc thật dài. Tô Lạp muốn động đậy, nhưng một chút cũng không được. Tối nay anh làm sao vậy, vừa làm cho cô căm hận, đồng thời lại khiến cô cảm thấy anh rất đáng thương. Chuyện gì đã làm cho anh ra nông nỗi này.

"Không có việc gì! Tiếng anh hét lên cũng rất dễ nghe! Tôi sẵn lòng!" Tô Lạp vỗ vỗ phía sau lưng anh, nói ra những lời này bản thân cũng muốn ói như điên (=))), đây là cô sao? Tối nay đã mấy lần nói lời trái với lương tâm.

"Nói gì?" Lôi Kình nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu lên. Thời điểm anh bộc phát tính khí của mình quá độ luôn có một người phụ nữ nói như vậy, tiếng hét của anh em cũng thích nghe!

"Tôi nói. . . . . ."

"Đừng nói nữa, ... Không giống nhau."

"Ưmh ưmh ưmh ……”

Không đợi cô nói hết lời, anh đẩy cơ thể cô về phía xe. Đứng ở trước sườn xe, vài sợi tóc của cô phiêu dật trong làn gió đêm, tung bay trước mặt anh. Không khí mập mờ, không cần ngôn ngữ, không có phản kháng, cũng chẳng mang gánh nặng, hai cơ thể gắt gao siết chặt lấy nhau, hôn điên cuồng, hôn đến kịch liệt. Cánh tay của anh càng thêm dùng sức, dường như muốn bóp vỡ cả cái eo thon của cô.

"Thở không ra hơi rồi ! Ngừng. . . . . . Mau ngừng. . . . . ." Cô thở hổn hển, dùng sức đẩy cơ thể anh ra, khoang miệng đầy mùi thuốc lá mê hoặc lòng người. Tim nhảy thình thịch, cô không thể khống chế rồi, làm sao mà cô chỉ nói có một câu liền bị hôn điên cuồng như vậy? Nhưng cô mới vừa cư nhiên đáp lại nụ hôn của anh, đây không phải là mộng du!

Đều nói mẹ nuông chiều thì con hư, chỉ mới mềm giọng, nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng anh, nhưng cái vỗ này lại đánh ra cả một sắc tình điên cuồng. Đâu chỉ là hôn cô, lại còn mang theo thú tính….Cắn.

Đầu lưỡi tê tê, đôi môi nóng hừng hực, gió mát nhẹ nhàng thổi, cơ thể Tô Lạp đột nhiên run lên một cái: "Lôi Kình, tôi muốn về nhà, anh cũng trở về đi." Dứt lời, không đợi Lôi Kình lên tiếng, cô liền ôm cánh tay chạy về hướng nhà mình.

Lôi Kình quay đầu, đặt ngón tay lên môi, nhẹ nhàng liếm, nơi này ngập tràn mùi vị của cô nhóc kia. Nhoẻn miệng cười, mở cửa xe chui vào, lẳng lặng ngồi bên trong, mở đèn xe lên, thắp sáng con đường phía trước cho cô.

Tô Lạp đang chạy, khi nhìn thấy con đường phía trước sáng trưng, hơn nữa xe vẫn chưa khởi động, cô khựng lại một chút, không cần quay đầu lại cô cũng biết người đàn ông này đang làm gì? Thì ra là anh cũng chu đáo như vậy.

Nhìn theo Tô Lạp một hồi lâu, cho đến khi bóng dáng của cô mất hút ở khúc quanh trước mặt, nụ cười thoáng qua khóe môi anh càng lúc càng sâu; “Thật là nhóc con ngây thơ, nếu như tối nay tôi cứ đậu ở chỗ này không đi, em cũng không tính về nhà sao!”

"Ngày mai gặp! Cô nhóc cực ngây thơ của tôi! Sáng mai, em mở mắt nhìn thấy người đầu tiên, sẽ là tôi. . . ." Cánh môi nở rộ ra một đường cong mê người, dứt lời, đánh tay lái xoay một vòng rời khỏi con hẻm nhỏ.

~ Hết Chương 80~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.