Khiêu Khích

Chương 18: Chương 18




Chân chính đứng trước cửa nhà rồi lại không dám bấm chuông gõ cửa.

Mười mấy giờ đồng hồ ngồi máy bay, ngay sau đó lại chuyển chuyến quốc nội, chạng vạng ngoài hành lang ánh lên sắc vàng ấm áp dễ chịu, La Tại Dân không được tà dương bao lấy, cả người thấm đầy mỏi mệt.

Nước cũng không uống được bao nhiêu, đôi môi khô khốc nứt nẻ, nhìn bộ dáng chính mình trong gương.

Thật thảm hại, La Tại Dân nghĩ, cậu không thể như vậy gặp Lý Đế Nỗ, ít nhất cũng phải tắm rửa một trận, ít nhất cũng phải thay một thân quần áo.

Lưu Dương Dương vạn lần không ngờ tới khi trở về nước người đầu tiên La Tại Dân tìm đến là mình, còn chưa kịp cảm động đã bị người ném cho một câu ''Mượn phòng tắm dùng một lúc.''

Tắm rửa lần này cũng quá là lâu, Lưu Dương Dương nhìn đồng hồ trên tay lo lắng, La Tại Dân đã ở trong đó hơn một giờ rồi, đừng để cả người trường phềnh lên như thế.

Trong lòng nghĩ như vậy, người bị trách cứ cuối cùng cũng từ phòng tắm đi ra, áo sơ mi trắng khoác lên thân hình gầy gò, đẹp thì có đẹp, nhưng là quá mức gầy yếu.

''Cảm ơn mày cho tao mượn phòng tắm.'' La Tại Dân cầm theo áo khoác, không vội vã rời đi, ngồi lại trên ghế sofa, nhìn Lưu Dương Dương trên tay cầm theo lon bia.

''Tao với mày không cần khách khí.'' Lưu Dương Dương quơ quơ bình rượu, ''Muốn uống rượu? Đừng, lát mày còn phải lái xe trở về.''

''Tao biết rồi.'' La Tại Dân cúi đầu, hít sâu một hơi đứng dậy.

Khoảng cách dần thu lại, trái tim theo đó cũng đập nhanh hơn.

Lý Đế Nỗ còn ở trong căn nhà của bọn họ không? Hắn có đang chờ đợi cậu không?

Nếu hắn còn thích cậu, hắn sẽ đợi cậu sao?

Lần nữa đứng trước cửa nhà, bầu trời tối đen như mực, chỉ còn ánh đèn đường nhàn nhạt, phảng phất hai ngọn đèn chiếu vào, soi sáng ổ khóa cửa.

Chìa khóa cậu vẫn luôn mang theo, vết khắc sắc bén bị người vuốt ve đến trơn bóng. Chìa tra vào ổ nhẹ nhàng di chuyển, đem cửa mở ra.

Nếu Lý Đế Nỗ lúc trở về còn có thể huyễn hoặc bản thân một chút thì La Tại Dân giờ phút này đây lại không cách nào tự lừa mình dối người được nữa.

Thật trống rỗng.

Tất cả đồ dùng tình nhân đều chỉ còn lại một nửa.

Chỉ còn lại chính cậu mà thôi.

Trái tim treo lơ lửng của La Tại Dân cuối cùng cũng từ trên cao rơi xuống, tan thành từng mảnh vụn vỡ.

- --

Ngày hôm dọn ra khỏi nhà, đem đồ đạc sắp xếp dọn dẹp cũng đến nửa đêm. Lý Đế Nỗ nửa đêm còn lại không ngủ, cho rằng bản thân là vì lạ giường lạ chiếu.

Chỉ là thân thể có điểm chưa quen, không phải nhớ nhung, cũng không phải khổ sở, không liên quan gì đến La Tại Dân.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, Lý Đế Nỗ trong lòng tự nhủ, qua một thời gian mọi chuyện đều ổn.

Ngủ không đủ giấc khiến hắn hôm nay đặc biệt nóng nảy, ba tập văn kiện đã bị ném xuống, Lý Giai Xán nghe vậy bước vào.

''Sao vậy? Tao nghe người ta nói mày hôm nay ăn phải thuốc súng, tất cả kế hoạch đều bị mày từ chối, nhân viên còn bị mày mắng chửi thậm tệ.''

Đây là chuyện lần đầu thấy gặp, bình thường Lý Đế Nỗ lúc tức giận đều là không nói một lời, dáng vẻ ngày hôm nay chính là từng câu từng chữ sắc bén như dao, dùng thái độ bình tĩnh nhất mà đâm vào lòng người.

''Tao hôm qua đã dọn ra ngoài.''

Tựa hồ đơn giản nói ra hôm nay mình ăn gì, Lý Đế Nỗ bình thản ném xuống tin tức nặng nề, ''Dọn dẹp cả một buổi tối, ngủ cũng không ngon.''

Hôm qua?

Lý Giai Xán trợn tròn con mắt, ngày hôm qua Lý Đế Nỗ đầu tiên đáp ứng yêu cầu của cậu, sau đó lại nói buổi tối không rảnh, dời lịch hẹn đẩy tới hôm nay.

Còn tưởng rằng Lý Đế Nỗ chơi đùa bỡn cợt, không nghĩ tới lần này là thật.

''Mày thật sự định dọn ra ngoài?'' Lý Giai Xán lúc này mới muộn màng nhận ra, phòng làm việc bài trí đã trở về nguyên dạng, ghế salon bằng da màu đen cũng trở lại như cũ, an tĩnh nằm đợi một bên.

''Ừ.''

Gối ôm trước kia ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hiện tại đã bị người ném vào thùng rác, vốn là định lập tức vứt bỏ, như thế nào đi tới trước thùng rác lại ngập ngừng do dự.

Hắn không phải là không nỡ, chỉ là cảm thấy như vậy thật quá lãng phí. Chờ khi nào rảnh rỗi mang đi quyên góp tốt hơn là đem ném đi.

''Vậy tối nay tao sẽ chuẩn bị thật tốt!'' Ngày hôm qua Lý Đế Nỗ đáp ứng cậu quá mức thoải mái, Lý Giai Xán có chút cảm giác không chân thực. Mãi đến khi đối phương trả lời lại tin nhắn, nói tôi nay có việc bận, muốn đổi sang ngày mai, Lý Giai Xán lúc này mới cảm thấy được dụng ý chân thực của Lý Đế Nỗ.

Không đành lòng cự tuyệt ý tốt của bạn thân, chỉ đành chờ thời cơ tới, Lý Giai Xán tự cho là như vậy. Thật không ngờ tới Lý Đế Nỗ nói bận là thật, nói muốn kết giao bạn mới cũng là thật.

Ông đây không thể làm chút việc tốt sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Giai Xán một tin nhắn tới Lý Mã Khắc.

Nhất định đêm nay phải giúp Lý Đế Nỗ thoát khỏi cô đơn!

Lý Mã Khắc đầu ngón tay dừng lại trên màn hình, không có trả lời tin nhắn, nhấn số gọi một cuộc điện thoại.

''Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...''

Máy bay còn chưa hạ cánh sao? Lý Mã Khắc thở dài, hiện tại đã là năm giờ chiều, qua màn hình cũng có thể thấy được khí thế hùng hổ sôi động của Lý Giai Xán.

- -Anh, Kim Đông Anh phòng anh hôm nay rảnh không? Mang anh ta đi cùng đi!

Kim Đông Anh, người chưa từng nói qua chuyện yêu đương, chỉ một lòng một dạ muốn tiến tới hôn nhân. Lý Giai Xán tâm tư sáng rõ, Lý Mã Khắc nhắm mắt cũng biết cậu muốn làm gì.

Nhật ký cuộc gọi đã có mấy cuộc chưa được bắt máy, hộp thoại Wechat rung lên bần bật, Lý Mã Khắc nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhấn vào tin nhắn.

''Đông Anh, anh vào đây một chút.''

- --

Cuối cùng, khoảng bảy tám giờ tối, điện thoại của La Tại Dân cũng được kết nối.

Nhưng là không nhận điện thoại.

Lý Mã Khắc sau khi nghe giọng nữ tổng đài lặp đi lặp lại trăm lần nội dung xin lỗi liền cúp máy.

Địa điểm Lý Giai Xán chọn để tụ tập là KTV*, một nhóm người lớn, cậu cố ý kết họp một chút, để Lý Đế Nỗ ngồi gần Kim Đông Anh. Thậm chí bởi vì ghế lô quá chật hẹp, hai người còn có xu hướng càng ngày càng dựa sát.

*KTV: viết tắt của cụm từ “Karaoke Television” tạm dịch có nghĩa là truyền hình karaoke, phòng hát karaoke có sàn nhảy, đèn chiếu, đồ ăn và rượu, thích hợp với các cuộc tụ họp gia đình, bạn bè (tương tự giống Norebang ở Hàn quốc). Đây là một loại hình giải trí rất phổ biến ở Trung quốc.

Có lẽ là do chật chội, cũng có lẽ là không phải. .

||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||

Tóm lại đều không phải điềm tốt gì.

''Anh, dạ dày không thoải mái sao?'' Lý Giai Xán chen qua tầng lớp đám người, ôm lấy cố Lý Mã Khắc, mùi rượu ngọt ngào nhào tới ngay bên dưới cằm, bị khứu giác chính xác bắt được.

''Hôn...hôn một cái liền sẽ thoải mái!''

''Cậu say rồi.'' Lý Mã Khắc nâng mặt lên, tránh né động tác nhiệt tình của đối phương.

Lý Giai Xán chu miệng, phía trên còn dính rượu vang trơn bóng, nhãng đi một chút liền làm hắn chói mắt, làm hắn xáo động tâm can.

Động tác chỉ ngừng lại trong giây lát, môi hôn lập tức theo tới, cạy ra khớp hàm phòng thủ.

Lý Mã Khắc nếm được mùi rượu Lý Giai Xán uống, vị cay đầu lưỡi mang theo điểm ngọt, cũng giống như Lý Giai Xán vậy.

Điện thoại di động trong túi sáng lên hai lần vô ích, không người nhận ra.

- --

La Tại Dân ngây ngốc cởi giày, dép hình thỏ con chỉnh tề được đặt trên giá, liếc mắt một cái cũng nhìn ra là ai thu dọn.

Ghế salon là nơi đầy đủ nhất, bởi vì chỉ có cậu thích bày biện, gối ôm chăn mỏng đều là cậu mua về, hôm nay tất cả đều trở nên trống rỗng, cả căn phòng quay trở lại trạng thái ban đầu.

Đem người co lại thành một đoàn, La Tại Dân ôm chân, cảm giác lành lạnh, cảnh tượng quá mức quen thuộc, trong chốc lát khiến cậu có điểm hoảng hốt.

''Đế Nỗ, lạnh quá, mau tới ôm em một lát.''

Lời còn chưa dứt, khí lạnh trong phòng đánh tan mộng đẹp, La Tại Dân co người trên ghế sofa, thật giống như có người đang ôm lấy cậu.

Điện thoại di động từ trong túi rơi ra, La Tại Dân mới phát hiện ra bản thân vô tình ấn vào trạng thái yên lặng, màn hình hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Toàn bộ đều là của Lý Mã Khắc.

Nhớ tới quan hệ giữa Lý Mã Khắc cùng Lý Giai Xán, dây mơ rễ má còn liên quan tới Lý Đế Nỗ, La Tại Dân cầm lên điện thoại di động, vội vàng gọi lại.

Tút—tút—

Chuông vang lên mấy tiếng không có người nghe.

Vừa định cúp máy gọi lại, số máy của Lưu Dương Dương đột nhiên chen vào.

''Tại Dân, mày nhanh lên xem bài đăng của Lý Mã Khắc! Quên đi, để tao trực tiếp gửi cho mày!''

Còn chưa kịp hỏi, ngón tay La Tại Dân đã vô thức run lên, mở ra hình ảnh.

Là một bức ảnh tập thể rất bình thường.

Ảnh chụp tập thể là một thứ rất thần kỳ, có thể cho bạn từ trong một đám người thấy được mơ hồ gần gũi thân cận giữa các thành viên, ai với ai là một đôi, ai với ai ở chung một chỗ, hết thảy không gì che dấu.

Tỷ như Mã Khắc ca cùng Lý Giai Xán, tỷ như Lý Đế Nỗ cùng người kia ngồi bên cạnh hắn.

- -

còn hai tập lộn hai chương nữa là kết thúc nha quý dị~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.