Khiêu Khích

Chương 19: Chương 19




thả một chiếc bgm: youtube.com/watch?v=FnV5wmmU0JM

thế giới bỗng chốc trở nên thật tĩnh lặng

chỉ còn lại tiếng đập con tim

anh đã kiên định đời này sẽ yêu em rồi

khoảnh khắc này đây em là duy nhất

thế giới bỗng chốc trở nên thật tĩnh lặng

đến hít thở thôi cũng không dám dùng sức

bởi vì anh sợ đây chỉ là giấc mơ

không cẩn thận tỉnh dậy tất cả sẽ vỡ tan

Lời nói đêm qua của Lý Mã Khắc vẫn còn trong tâm trí cậu, hắn nói không phải chỉ một mình cậu đang chờ đợi, vậy mà chỉ mới qua một ngày...

La Tại Dân nhìn chằm chằm ảnh chụp tập thể, lúc này cả người huyết dịch tựa hồ ngưng trệ, cơ thể trở nên chậm chạp nặng nề.

Cậu biết, một tấm hình không nói lên được điều gì, không nói lên được Lý Đế Nỗ có tình yêu mới, cũng không biểu thị hắn vứt bỏ tất cả tình cảm trước đây.

Nhưng có thể đại biểu Lý Đế Nỗ nguyện ý bước chân ra ngoài.

Ít nhất đại biểu hắn nguyện ý bước ra khỏi mối tình này.

Tình cũ còn chưa qua bao lâu, tình mới đã vội kéo đến.

Cậu muốn dùng tương lai không định rõ của mình lần nữa trói buộc Lý Đế Nỗ hay sao?

Nói ra cũng thật trào phúng, xác nhận tâm ý, từ ngàn dặm xa xôi cách trở bay về trong nước, tất cả kế hoạch này khiến La Tại Dân tiêu tốn nửa tháng trời, hiện tại quyết định lại chỉ vỏn vẹn mấy phút.

Cậu không nguyện ý.

Chính vì hiểu rõ tình cảm của mình, biết được mình so với tưởng tượng càng yêu Lý Đế Nỗ hơn nữa, cho nên cậu không nguyện ý, không nguyện ý đem một Lý Đế Nỗ đã dứt áo ra đi kéo hắn trở về cùng đoạn tình cảm không gì chắn chắn này.

Cũng có thể cậu chỉ là nhất thời nông nổi, ba phút phóng túng, qua không lâu sau ngay lập tức liền chán.

Hết thảy đều có thể xảy ra, đều có thể đi đến kết luận.

Cậu cùng Lý Đế Nỗ không hợp.

Chỉ là tại sao, tại sao ngay khi quyết định đã được đưa ra, nguyên nhân từng cái rõ ràng, tất cả đều nói cho cậu biết, quyết định của cậu là vô cùng chính xác, La Tại Dân lại cảm thấy khó chịu đến vậy.

Lý Đế Nỗ.

Ba chữ cứ như vậy từ trong miệng phát ra, mùi vị ngọt ngào có được mỗi lần hôn môi ngay lúc này đây lại như đôi chân của nàng tiên cá, mỗi lời nói ra đều đau đớn thấu tận xương tủy.

La Tại Dân thật giống như không cách nào ngồi lại nơi này chờ thêm được nữa. Đồ đạc một nửa đã được dọn đi từng giờ từng phút như đang nhắc nhở cậu về trạng thái ban đầu. La Tại Dân nhấc điện thoại lên, chuyến bay gần nhất là sau đó hai giờ, đúng là ý trời đi, ngay cả thời gian cũng như vậy vừa vặn.

Trong phòng ảm đạm u ám, không khí lạnh lẽo chọc xuyên qua cửa sổ. La Tại Dân đứng lên, mở cửa bước ra sân thượng, ánh trăng buổi đêm như thể thế chỗ người đã rời đi, ôn nhu ấm áp mà ôm lấy cậu.

''Xin chào, tôi tên Kim Đông Anh.''

Không biết là bị ai đẩy, Kim Đông Anh lảo đảo một cái, đứng không vững, ngồi xuống ghế tận lực chừa ra một khoảng trống.

Lý Đế Nỗ nhướn mày, Lý Giai Xán đứng ở đằng trước hướng hắn nháy mắt.

''Xin chào, tôi là Lý Đế Nỗ.''

Hai người lần đầu tiên gặp mặt, quả thực không tính là quen biết, tự mình giới thiệu bản thân xong không ngoài dự đoán có chút ngại ngùng.

Lý Đế Nỗ không biết thế nào lại nghĩ tới La Tại Dân. Lúc trước bọn họ có thời điểm nào xấu hổ như vậy không? Dường như là không, đại đa số đều là La Tại Dân lớn mật chủ động. Bất kể là hắn thờ ơ lạnh lùng hay cố ý xa lánh, La Tại Dân vẫn luôn toả sáng như vầng thái dương, kiên trì bền bỉ chiếu rọi hắn, không có lúc nào u ám ảm đạm.

''Cậu có đang nghe tôi nói không vậy?''

Dòng suy nghĩ bị gián đoạn, Lý Đế Nỗ lấy lại tinh thần, ''Xin lỗi, vừa rồi là tôi không chú ý.''

''Nghe nói cậu yêu đương là để kết hôn?'' Kim Đông Anh nâng lên ly rượu, lần nữa lặp lại lời nói.

''Uhm...'' Lý Đế Nỗ không nghĩ tới đối phương trực tiếp hỏi thẳng, câu trả lời chắc chắn đã nhiều lần nói ra trong quá khứ giờ đây như mắc nghẹn lại trong cổ họng, ''Coi như vậy đi.''

''Cái gì gọi là coi như vậy đi?'' Kim Đông Anh khiêu mi, không thể lý giải phần do dự này của Lý Đế Nỗ.

''Có thể nhìn thấy hy vọng kết hôn thì mới nguyện ý yêu đương, không phải như vậy sao?''

''Đúng thế.''

''Ra là vậy.'' Kim Đông Anh gật gật đầu, ''Tôi cũng vậy, xem ra hai ta đã tìm được điểm chung đầu tiên.''

''Uống một ly?''

''Không uống.'' Lý Đế Nỗ tay cầm ly rượu, gục đầu xuống.

''Không uống?'' Kim Đông Anh mất bình tĩnh, ''Cậu có đúng là muốn kết giao bạn mới không vậy?''

''Thực xin lỗi...'' Lý Đế Nỗ mím môi, ''Chỉ là tôi không muốn uống nhiều...''

''Vậy thôi khỏi uống.'' Kim Đông Anh thở dài, đem ly rượu đặt qua một bên, ''Không muốn làm huynh đệ tri kỷ gì với cậu, nhưng cái vẻ mặt đăm chiêu ủ dột này của cậu cũng quá rõ ràng, nói đi, đã xảy ra chuyện gì?''

''Nhìn rõ ràng đến vậy sao?'' Lý Đế Nỗ theo bản năng đưa tay sờ lên mặt, nhưng không tìm được nguyên do, chỉ cảm thấy môi quá khô, hai mắt giống như sưng đau, muốn nghỉ ngơi nhưng lại không ngủ được.

''Tôi...tôi thích một người...'' Rất khó để nói ra. Có lẽ là do khung cảnh mờ ám của KTV, hoặc có lẽ là do đối phương chỉ là người xa lạ không hề quen biết, nỗi niềm bộc lộ giống như ràng buộc kiên cố, cuối cùng phá vỡ rào cản từ miệng nói ra.

''Chúng tôi định sẵn là không giống nhau. Tôi theo đuổi hứa hẹn, một lòng muốn tiến tới hôn nhân, nhưng em ấy lại không thể cho tôi hứa hẹn...''

''Vì vậy, chúng tôi chia tay.''

Chuyện xưa dài như thế, lại chỉ dùng hai câu nói nói ra.

Còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng bản thân lại không nói lên lời.

''Tôi yêu đương kết hôn chỉ vì hiệu suất cao, không muốn hết lần này tới lần khác cùng người khác dây dưa, tan tan hợp hợp lãng phí thời gian. Là vì muốn có một người đồng hành tin cậy, cùng nhau gánh vác cuộc sống, sẻ chia chi phí sinh hoạt, hỗ trợ lẫn nhau.'' Kim Đông Anh gõ lên mặt bàn, đầu ngón tay chạm vào lớp kính thuỷ tinh, phát ra tiếng vang thanh thuý, ''Cậu là vì cái gì?''

Hắn là vì cái gì?

Bởi vì yêu thích, cho nên muốn ở cùng một chỗ, không chỉ là người yêu, hắn còn muốn cùng người kia trở thành vợ chồng tương hợp, muốn cùng nhau sống chung dưới một mái nhà, cùng một tương lai, cuộc sống khắp nơi đều có sự tham gia của người ấy.

''Tôi là vì...muốn được ở bên em ấy.''

''Không ngoài dự đoán.'' Kim Đông Anh ngả người ra phía sau, tựa lên ghế sofa, ''Lý Giai Xán còn cam đoan với tôi hai chúng ta là cùng một loại người, quả thực là gán ghép lung tung [1].''

''Nói trắng ra, tôi là vì muốn ổn định, cậu lại không phải, cậu vẫn là vì yêu.''

''Cậu vì tình yêu lâu dài, vì tình yêu càng khắc sâu, cho nên mới theo đuổi hôn nhân. Sở dĩ thống khổ là vì kết hôn cần lý trí, mà tình yêu lại là thứ vô cùng phi lý trí.''

''Hơn nữa, trong lòng cậu đã có đáp án rồi đi? Nếu thật sự còn muốn bước tiếp, sẽ không ở trước mặt người mới kể chuyện tình cũ như thế này.''

Lý Giai Xán rủ cả nhóm chụp một tấm ảnh, Kim Đông Anh một phen kéo Lý Đế Nỗ còn đang ngây người qua, ý bảo hắn ngẩng đầu hướng ống kính mỉm cười.

''Nếu còn thích thì hãy mau theo đuổi người ta đi, kết hôn cũng được không kết hôn cũng không sao, nếu yêu nhau thì hãy ở bên nhau, không yêu liền tách ra, như vậy cũng tốt.''

''Tôi còn việc chưa làm xong, xin phép đi trước.''

''Đợi đã.'' Lý Đế Nỗ đứng dậy, vô thức kéo góc áo Kim Đông Anh.

''Cảm ơn anh.''

Cảm ơn vì đã giúp hắn tìm được dũng khí của mình.

Ngày hôm qua cả một đêm thức trắng không ngủ, Lý Đế Nỗ đem từng kiện hành lý sắp xếp dọn dẹp, cuối cùng lại đem toàn bộ trở về.

Nhà hắn mới mua điều kiện rất tốt, trang hoàng cũng rất đẹp, trong không khí tràn ngập mùi của nội thất, tất cả đều là đồ mới đang chờ đợi hắn ở nhà.

Chỉ là hắn không muốn đặt đồ dùng của mình vào đó, không muốn đặt cốc nước cún con vào phòng bếp trống rỗng, cũng không muốn dép đi trong nhà cún con đứng một mình trên giá giày trước cửa.

Bất giác Lý Đế Nỗ nghĩ về đôi dép cùng chiếc cốc hình thỏ con kia, ngay cả khi không có người sử dụng, chỉ cần lẳng lặng đặt ở bên cạnh cũng có thể cho hắn cảm giác an tâm.

Tất cả đều nói cho Lý Đế Nỗ biết, hắn muốn trở về, trở lại căn nhà có hương đào thơm ngọt, nơi La Tại Dân vẫn đang ở đó.

Hắn còn muốn bay đến bên cạnh La Tại Dân, nói cho cậu biết không kết hôn cũng được, cũng không cần có tương lai.

Chỉ cần cậu vẫn còn thích hắn, chỉ cần cậu vẫn nguyện ý ở bên hắn, hắn không muốn cùng cậu cách xa.

Kỳ vọng mơ ước xa vời, cứ như vậy chôn chặt đáy lòng là đủ rồi.

- --

Chỉ mới qua một ngày, Lý Đế Nỗ đã lại quay về căn nhà mà hắn rời đi.

Lúc ra đi cố tình không ngoảnh lại, nghĩ làm vậy rồi thì có thể hoàn toàn cắt đứt, giờ phút này đây lại giống như mồi nhử, khiến hắn càng thêm nhung nhớ.

Vất vả mở cửa, hành lý kéo trên sàn gỗ kêu tiếng cọt kẹt, một thân mỏi mệt cuối cùng cũng có thể trút xuống. Lý Đế Nỗ bước về phía ghế sofa, dự định ngồi nghỉ chốc lát, giây tiếp theo cả người không nhịn được trở nên cứng ngắc.

Toàn bộ suy nghĩ đều biến mất, đại não trống rỗng, chỉ còn lại trái tim không thể khống chế đập nhanh từng nhịp.

Trên ghế sofa gồ lên một toà núi nhỏ, Lý Đế Nỗ phát hiện ra trong không khí ngập tràn hơi thở quen thuộc.

Là hơi thở của La Tại Dân, là hơi thở của người mà hắn yêu thích.

Đây là mơ sao? Lý Đế Nỗ bắt đầu hoài nghi đây có phải hay không là kết quả của việc thiếu ngủ.

Phảng phất như chỉ là ảo giác vô tình rơi xuống, Lý Đế Nỗ chậm rãi đi tới, từng bước nhẹ nhàng, sợ hãi đánh vỡ giấc mộng khó thể có được này.

Đầu tiên là chiếc cằm thon gọn, đôi môi hé mở, sau đó là chóp mũi cao thẳng, mái tóc rối vương trên trán, lông mi thanh mảnh khẽ rủ xuống, nhẹ nhàng run rẩy, giống như ngủ không được an ổn.

Lại gầy nữa, Lý Đế Nỗ thầm nghĩ.

Đợi đến khi chân chính nhìn thấy người, mới chợt nhận ra đã lâu không gặp, hắn so với tưởng tượng càng nhớ cậu hơn.

Cửa sổ mở ra rất lớn, giữa đêm khuya gió lạnh thổi vào trong phòng, người trong chăn hẳn là cảm giác được cái lạnh, cả người co rúm lại thành một đoàn, phân nửa khuôn mặt giấu ở trong chăn, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại.

Ngủ quên lại không đóng cửa sổ, Lý Đế Nỗ trừng mắt, có chút buồn cười, thế nhưng giây tiếp theo chóp mũi lại bắt đầu chua xót.

Hắn thật sự, thật sự rất nhớ La Tại Dân.

- -

[1] nguyên văn: 乱牵红线 – loạn khiên tơ hồng: dây tơ hồng – ý chỉ việc kết đôi mai mối hai người, loạn khiên tơ hồng: mai mối lung tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.