Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 159: Chương 159




Truyền Sơn bố trí một lớp kết giới đơn giản trong phòng, rồi kéo Canh Nhị chạy đi. Lúc chạy, hắn còn tốt bụng đưa phu canh (phu đi tuần và báo canh) và các thôn dân tuần tra vào phòng.

Thị trấn rất dễ tìm, chỉ cần đi về phía có đủ thứ mùi pha tạp là được, nơi ấy chắc chắn là nơi có nhiều người tập trung.

Trên đường đi tới thị trấn, Truyền Sơn đứng trên Thoi bay ôm Canh Nhị nhớ lại: “Cha ta từng nói với ta rằng, thiết kiếm dù có cứng đến đâu thì ngâm vào nước rồi cũng sẽ có ngày gỉ, tảng đá dù có gồ ghề tới đâu ngâm vào nước rồi cũng sẽ bị mài mòn, so với làm thiết kiếm và tảng đá có thể đả thương người thì chi bằng làm nước bao dung, hơn nữa nước cũng không phải không có đặc tính.”

“Nước sao?” Canh Nhị quay đầu lại nhìn người này, cảm thấy hắn đúng thật có phần giống. Kỳ lạ hay thay đổi, bề ngoài lương thiện, bên trong âm hiểm hung ác, cho dù gặp tuyệt cảnh, chỉ cần tìm được một chút cơ hội thôi cũng tìm ra được sinh cơ, lúc giận thì như nước lũ, lúc động dục thì không dừng, lúc dịu dàng… Canh Nhị bất cẩn nghĩ nhiều, trên mặt nóng rần lên.

Truyền Sơn không biết Canh Nhị đang nghĩ gì, cứ tiếp tục kể tâm sự chưa từng nói cho ai biết trong bóng đêm cho Canh Nhị nghe.

“Nương ta thường dặn bọn ta, đừng để người ngoài chê cười, dù có cãi nhau cũng phải đóng cửa lại rồi hẵng cãi. Cho nên nhà ta tuy ‘tam đại đồng đường’, cùng lúc phụng dưỡng bốn người già, nhưng cũng hiếm khi cãi vã. Họ đều cố gắng không oán giận ta khi gặp phải chuyện, ta cũng cố gắng không trách họ bất công.”

Canh Nhị quay đầu lại, đau lòng kiễng chân sờ đầu cỏ non nhà y, đứa trẻ này khi còn bé nhất định hay trốn đi khóc thầm.

Truyền Sơn cúi đầu cọ vào mặt y, “Đối nội phải mềm, đối ngoại phải cứng. Đây là đạo lý ta học được từ người nhà mình. Bởi vì cái danh sao chổi, khi còn nhỏ ta chịu rất nhiều thiệt thòi, sau đó thì học được cách phải động não khi gặp chuyện, biết không thể sơ sẩy được.”

Canh Nhị bắt lấy bàn tay to vòng trước ngực y của Truyền Sơn, dựa vào hắn.

Truyền Sơn cọ Canh Nhị, thầm thì thì thầm kể cho hắn chuyện khi còn bé.

Kể hắn từng bị người ta bắt nạt thế nào, lại bắt nạt ngược lại người ta ra sao; kể về người lớn trong nhà thiên vị em trai em gái thế nào, bảo hắn phải nhường nhịn ra sao; kể về chuyện em trai em gái tin lời đồn bên ngoài xa cách hắn thế nào; làm hắn buồn bã một thời gian dài ra sao; kể em trai em gái lại đổi tính tìm hắn, chịu nhận lỗi với hắn, làm hắn vui vẻ cỡ nào.

Kể về người mẹ tự trách, kể về người cha ba phải; còn kể hắn gặp bao nhiêu oan uổng, kể về người nhà hắn ra mặt thay hắn và khắc khẩu với người trong thôn; cuối cùng kể đến một cô bé hắn từng thích, nhưng bởi vì đối phương mắng hắn là sao chổi, hắn đẩy nàng ngã một cái, sau đó liền trở thành kẻ thù.

Canh Nhị nghe tới đó liền xù lông!

Nam nhân cười đểu liền trúng mấy nhát búa, tiện miệng gặm ‘màn thầu mềm’ mấy miếng.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã chạy tới gần một thị trận lớn nhất, nhiều người nhất.

Trên tường thành có khắc hai chữ ‘Hà Ngọc’, cách đồn trú nạn của Truyền Hải chừng 500, 600 dặm đường.

“Không phải nương ngươi bảo em gái và em rể ngươi tới đây mua lương rồi sao? Không biết họ còn ở đây không? Nói không chừng chúng ta có thể gặp họ đấy.” Canh Nhị nhìn tên thành trì thì nhớ ra.

Truyền Sơn cũng vô thức tìm kiếm tung tích của em gái.

Trống canh 4 qua, canh 5 vừa tới, chính là lúc con người ngủ say nhất, có những người cần dậy sớm buôn bán đã bắt đầu nhóm lò, khởi đầu cho một ngày kiếm sống. Cũng có những nhà trọ có khách nhân đang sửa soạn hành trang và ăn sáng, chuẩn bị trời sáng liền đi.

“Tìm thấy rồi, nó ở phía Bắc thành.” Truyền Sơn mang Canh Nhị đi về phía Bắc thành.

La Truyền Vịnh, Vương La thị hiện giờ đang nấu bữa sáng đơn giản.

Nhà trọ này là nhà trọ bình dân lớn nhất huyện Hà Ngọc, chuyên cung cấp nơi trọ cho khách bán hàng rong. Nhà trọ rất đơn sơ, không có phòng khách nghiêm chỉnh, chỉ có chiếc giường ghép liền cỡ lớn.

Giường ghép ở ngay trong mảnh sân đặt hàng hóa và khu cho la ngựa, những người bán hàng rong để đảm bảo an toàn cho la ngựa và hàng hóa nên cũng không chú trọng tới đối xử cho bản thân quá, nếu người nào quá chú trọng thì đã không tới nơi đây.

Sắp đến Tết rồi, lúc này kẻ buôn rong không còn nhiều, một mảnh sân to đùng chỉ có đoàn người đi từ Đồn Ma Sơn (*) ra và hàng hóa la ngựa của họ.

(*) Ma Sơn: khu Ma Sơn, Kê Tây, Hắc Long Giang, Trung Quốc, có thể tra vị trí địa lý cụ thể bằng Mashan, Jixi, Heilongjiang trên gg là ra ngay.

“Vịnh Tử, trời lạnh như thế, sao nàng không ngủ thêm chút nữa?” Một thanh niên thoạt trông lưu loát giỏi giang đi ra đằng sau Truyền Vịnh, muốn tiếp nhận việc trên tay nàng.

Truyền Vịnh không nhường, “Chàng đã dậy rồi, ta nào ngủ được nữa. Chàng đi kiểm kê hàng hóa đi, cơm để ta là được.”

“Hạ Thu đã đi kiểm kê rồi.” Thanh niên nhận lấy gậy khẩy lửa trong tay vợ, bảo nàng đi ninh cháo trắng.

Truyền Sơn và Canh Nhị chạy tới nơi, nhưng không hiện thân ngay.

Canh Nhị thấy lạ nhìn Truyền Sơn một cái.

Truyền Sơn đang dùng ánh mắt soi mói nhìn em rể hắn.

Nhìn từ bề ngoài, em gái hắn trông cũng không khá khẩm lắm, tuy quần áo coi như sạch sẽ nhưng vá chằng vá đụp, ngược lại áo vải trên người Vương Tùng Lâm, em rể hắn có bảy, tám phần là mới.

Có thôn dân ôm một đống củi tới, thấy vợ chồng Vương Tùng Lâm liền vội vã chào hỏi.

Vương Tùng Lâm gật đầu với hắn.

Thôn dân ấy thấy vợ chồng quản lý đều đang làm việc, đứng không thì cũng ngại nên buông bó củi xuống, xoay người chạy đi cho la ngựa ăn cỏ khô.

“Trần gia tam ca đúng là chịu khó hơn những người khác. Chàng xem những người khác còn đang lười biếng trong ổ chăn, chỉ mình hắn thấy chúng ta đã thức dậy nên hắn cũng dậy theo.” Truyền Vịnh nhìn thôn dân kia rồi khen một tiếng.

“Ừ, là một người nhạy bén.”

Truyền Vịnh thấy cháo trắng hơi loãng, tính kiếm chút rau dại trộn vào nhưng tìm đâu cũng không có. Nơi này cằn cỗi, trời thì lạnh, nơi có thể có rau dại rất ít, ở ngoài thành nàng có thấy mấy khóm tề thái (*) nhưng cũng không đủ ăn một bữa.

(*) tề thái: tên một loại rau dại, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.

“Nếu chúng ta không bán thêm vải bố đi thì mọi người có thể sẽ đói bụng.”

“Thương nhân trong thành đều ép giá quá thấp, nếu chúng ta cứ gật đầu bán bừa như thế, sau này cũng đừng nghĩ bán được giá nữa.”

Vương Tùng Lâm cũng rất bất đắc dĩ, tất cả mọi người muốn bán vải sớm rồi đổi thành lương thực và muối mang về, nhưng thương nhân buôn vải trong thành liên kết chặt chẽ, mặc kệ họ tìm đến nhà nào, giá cả cũng đều giống nhau. Nhưng với cái giá đó, họ thà giữ vải lại mà dùng còn hơn.

“Nhưng chúng ta không thể đi xa hơn được nữa. Chàng bảo nếu chúng ta nhét thêm cho những thương nhân này chút tiền…”

“Vô dụng thôi.” Vương Tùng Lâm lắc đầu, “Những miếng vải này của chúng ta vốn đã bán không được mấy tiền, có thể lấy tiền đâu ra hối lộ cho những thương nhân này? Những thương nhân buôn vải đó cũng không để ý tới số lẻ ấy của chúng ta, vải của chúng ta cũng không tốt lắm.”

“Tuy rằng không tốt, nhưng đó cũng là vải do mọi người nhịn cơn đói, cố gắng dệt để bán ra, tất cả mọi người đều trông chờ vào những miếng vải đó để đổi lấy lương thực và hạt giống, sống qua một năm tốt lành. Những thương nhân này sao lại không thể…”

“Những thương nhân này cũng như chúng ta thôi, ai chẳng muốn kiếm thêm chút tiền.” Vương Tùng Lâm thấy độ lửa đun đã ổn định, rút hai khúc củi ra để lửa nhỏ ninh cháo, đứng dậy đi qua an ủi vợ.

“Nàng đừng lo, vải của chúng ta không phải không bán được, chỉ là ta muốn nâng giá vải lên chút thôi. Hôm nay đợi ta đi tìm lão Triệu, hắn là thương vải dễ nói chuyện nhất trong đám đó, ta cầu hắn thêm chút, nếu hắn có thể tăng giá thêm một chút thì ta liền bán vải cho hắn. Chúng ta đổi lấy lương thực và muối, cũng sớm trở lại hơn.”

“Tùng Lâm, làm khó chàng rồi.” Truyền Vịnh vỗ lên vạt áo chồng. Đáng thương cho họ đã không có quần áo lành mà mặc, cũng không có tiền bạc dư thừa để mua áo quần nữa, chồng nàng chỉ có thể ăn mặc đơn giản đi bàn chuyện buôn bán với người ta.

Lại nói tới chuyện buôn bán, thực ra còn không phải khom lưng cầu người sao? Những thương nhân này chỉ nhìn quần áo, không cần biết chồng nàng chật vật cỡ nào, cũng may chồng nàng vẫn nhịn được.

“Ta không sao, khổ cực chính là nàng thôi. Nàng gả cho ta sắp hai năm rồi mà ta chưa cho nàng được ngày lành nào cả, còn để nàng xuất đầu lộ diện theo ta khắp nơi.” Vương Tùng Lâm thấy xung quanh không có ai, len lén sờ bàn tay của vợ, còn đặt lên miệng thổi.

“Ngốc ạ, đó là ta bằng lòng.” Truyền Vịnh cúi đầu hé miệng cười, vợ chồng son dần dựa vào nhau.

“Anh, chị dâu, hàng hóa ta đã kiểm rõ hết rồi, không thiếu mảnh vải lẻ nào cả.” Một cậu bé chừng 11,12 tuổi chạy tới kêu lên như người lớn.

Vợ chồng son vội tách nhau ra.

Truyền Sơn miễn cưỡng hài lòng.

Em gái hắn sống nghèo khổ, nhưng chỉ hiện trong đôi mắt, hạnh phúc bừng sáng trên khuôn mặt cũng không phải giả, xem ra Vương Tùng Lâm kia không chỉ là một hán tử tâm huyết có trách nhiệm mà đối xử với vợ cũng dịu dàng săn sóc. Điều quan trọng hơn cả là hắn cũng không phải kẻ cứng đầu, vẫn hiểu phải khom lưng luồn cúi vì cuộc sống.

Nhưng thế vẫn chưa đủ, hắn vẫn phải quan sát thêm nữa.

Đứa bé kia chính là em trai của Vương Tùng Lâm phải không? Trông cũng không tệ, còn hơi quen mắt. Hử? Trông quen mắt?

Truyền Sơn đang muốn quan sát kỹ đứa trẻ kia thì Canh Nhị chọc hắn: “Nghĩ muốn cứ lén nhìn họ như thế? Ông nội ngươi vẫn còn đang ngâm trong thùng kìa, có cần ta về trước không?”

Truyền Sơn nhớ ra, đúng rồi, hắn tới làm chính sự. Nếu thấy em gái và em rể không sao, không ngại cứ để mặc họ đấy, trước tiên làm chuyện quan trọng hơn đã.

“Không, cứ để chúng làm chuyện của chúng, chúng ta đi làm việc của chúng ta, đi.”

Khi trời còn chưa sáng, trong thị trấn Hà Ngọc xuất hiện hai thiếu gia nhà giàu hành vi kỳ lạ nhưng ra tay rất xa xỉ.

Hai thiếu gia nhà giàu này tự nhiên chính là Truyền Sơn và Canh Nhị, hai người họ đi tới một tửu lâu lớn nhất ở đó, gọi chưởng quỹ tới, đưa ra một món tiền lớn bảo hắn trong hai canh giờ có thể làm được bao nhiêu thức ăn thì cứ làm bấy nhiêu, yêu cầu không cần quá quý hiếm sang trọng gì cho cam, chỉ cần ngon, tính cả bát đũa cùng đưa ra ngoài thành, cuối cùng dựa theo lượng món ăn đưa đi để tính tiền.

Để tiết kiệm thời gian, họ bảo chưởng quỹ có thể tìm tửu lâu khác để cùng làm, mặc kệ làm bao nhiêu, họ đều nhận hết.

Chưởng quỹ kia kiến thức rộng rãi, cũng không lắm miệng hỏi khách cần lắm rượu và thức ăn thế để làm gì, thấy họ để lại hơn 500 thỏi bạc, sau khi xác nhận tất cả là thật xong, cảm thấy sẽ không thể thiệt thòi được liền vung tay lên bảo hỏa kế mang đi.

Tiếp đó hai người Truyền Sơn liền tới hàng xe ngựa lớn nhất thành, mua toàn bộ số xe ngựa họ có thể bán ra, hơn nữa không hề mặc cả chút nào.

Chủ hàng xe ngựa vừa ngạc nhiên nghi ngờ cũng vừa vui mừng, sợ bị lừa, còn tìm hỏa kế tới kiểm bạc thật hay giả, xác định được bạc có ấn ký của quan phủ xong liền cười ngoác miệng. Chỉ cần là bạc thật, sáng sớm vừa mở hàng đã kiếm được một mối làm ăn như thế ai có thể không vui cho được?

Hai người Truyền Sơn cùng mua 24 chiếc xe có mái, 48 con la. Hai con la một chiếc xe, đi rất nhẹ nhàng.

Chủ nhân của hàng xe ngựa không có đủ hàng, còn đi quay vòng xe ngựa ở các hàng khác.

Khi Truyền Sơn thấy trong hàng xe ngựa ấy có hai con ngựa cao to lông không chút tạp sắc nào, nhất thời động lòng, lấy luôn bạc ra mua tiếp.

Giá hai con ngựa to ấy đắt hơn giá của 20 con la kia cộng lại, chủ hàng xe ngựa nâng hai con ngựa kia lên trời, tả như thể có một không ai, ngày đi ngàn dăm chỉ là chuyện bình thường.

Canh Nhị không rõ Truyền Sơn đang êm đẹp như thế tự dưng mua ngựa để làm gì, lúc đầu cho rằng hai con ngựa đen đó có đặc điểm gì đặc biệt, còn tỉ mỉ quan sát một phen, kết quả nhìn mãi cũng chỉ đưa ra được kết luận ‘ngựa thường’, tuy nhìn thể trạng có lẽ sẽ chạy nhanh hơn ngựa thường một chút.

Truyền Sơn không dám nói thật với Canh Nhị, thực ra hắn mua ngựa chỉ… chỉ là vì mặt mũi mà thôi, tốt xấu gì hắn cũng coi như áo gầm về nhà mà.

Đêm qua không tính, hôm nay hắn phải xuất hiện hoành tráng trước mặt toàn bộ thôn dân Đồn Ma Sơn. Nam nhân mà, lúc cần khoe mẽ rình rang đương nhiên không thể thiếu mấy con ngựa cao to làm nền.

Xe ngựa đã mua xong, hai người cũng không cần phu xe, bảo người của hàng xe ngựa bọc yên và phụ kiện, kiểm tra không còn vấn đề gì xong, Canh Nhị cầm lấy roi ngựa mà hàng xe ngựa tặng cho quất một cái, 48 con la liền đều ngoan ngoãn xếp hàng kéo xe đi theo sau hai người, không một con la nào dám chen lấn, cũng không có một con la nào dám lười biếng hoặc trở tính.

Không nói tới người của hàng xe ngựa sửng sốt khi thấy bản lĩnh thuần phục la ngựa của thiếu niên béo kia, mà nói tới hai người mua xe xong liền phân công nhau làm việc, Canh Nhị dẫn đoàn xe đi ra ngoài thành, Truyền Sơn cưỡi ngựa tìm thương buôn lương thực của huyện Hà Ngọc.

Để không làm kinh động tới quan phủ, Truyền Sơn chia ra tìm ba nhà buôn lương, đều đưa ra bạc có ấn ký của quan phủ ngay tại chỗ, dựa theo lượng hàng tồn kho của ba nhà buôn ấy, chia ra mua một phần ba lương tồn của họ. Rồi lại nhờ họ mua giúp các loại hạt giống rau dưa phù hợp với đất đai.

Khi nhà buôn lương đưa hàng ra ngoài thành, Truyền Sơn lại mua thêm nhiều màn thầu, bánh nướng, hàng khô và các loại tương cùng gia vị nấu ăn; mặt khác lại tìm đồ tể bán thịt, bảo gã liên kết lại cùng mấy hộ nuôi heo, đưa tới trăm con heo béo, heo chết cũng được; mua xong heo rồi, gà vịt ngan cũng không thể thiếu, cả trâu và dê, Truyền Sơn đưa bạc ra rồi bảo họ đem gia súc ra địa điểm đã định ngoài thành.

Hắn không sợ người ta ăn quỵt, càng không sợ người ta làm giả, đã nhận bạc của hắn chính là đã lập khế ước, hắn không mặc cả, người khác cũng không thể lừa hắn, bằng không tự có hậu quả riêng.

Thấy trời quá lạnh, Truyền Sơn lại tìm tửu trang mua không ít rượu.

Mua xong đồ ăn và rượu, việc còn lại chính là mua bông và vải vóc, Truyền Sơn không đi mua hàng của em gái và em rể, hắn chỉ thu mua hơn nửa vải vóc hiện có trong trấn, chắc hẳn vải họ không bán ra được sẽ dễ bán đi hơn.

Còn về việc vì sao Truyền Sơn không đi tìm thẳng em gái và em rể của hắn?

Có ai lại đi mua hàng nhà mình tặng quà cho chính người nhà mình không?

Hơn nữa theo Truyền Sơn thấy, dù muốn giúp họ, hắn cũng có nhiều cách thức khác nhau, giúp họ mấy mươi lượng bạc ấy thì có ý nghĩa gì?

Bông, vải, gấm vóc, thợ may, giày vớ đến ngay cả kim chỉ, Truyền Sơn cũng mua một đống lớn. Hắn còn đổi hai cái rương tiền to.

Chuỗi hành trình mua sắm này nói thì dài, nhưng tốc độ của Truyền Sơn khá nhanh, làm xong toàn bộ mọi việc mới mất hai canh giờ, dù sao có tiền có thể sai khiến ma quỷ, chỉ cần có đủ bạc, tất cả mọi vấn đề cũng không còn là vấn đề nữa.

Cuối cùng, Truyền Sơn còn muốn mua chút muối, nhưng mua muối cần phải có phiếu muối, nếu muốn một lần mua một lượng lớn muối càng cần giấy chứng nhận của quan phủ. Tuy hắn dùng tiền tìm người cũng có thể mua được, nhưng thứ nhất quá phiền toái, thứ hai khá gây sự chú ý, ngẫm lại cũng đành thôi.

Hắn nghĩ rồi, nếu em trai hắn thực sự dự định an thân ở Đồn Ma Sơn, hắn sẽ tìm xem ở gần đó có mỏ muối nào không, kiếm cho nó một mỏ muối là được.

Hôm nay, các hộ buôn của huyện Hà Ngọc đều sướng muốn điên, bao nhiêu năm rồi họ mới có thể thấy một vị đại gia hào phóng như thế, hơn nữa còn không mặc cả, nhu cầu lại lớn, làm xong đơn hàng này, không biết có bao nhiêu người trải qua một năm giàu có đây.

Sướng thì sướng đấy, nhưng cũng có không ít người hiếu kỳ, vị đại gia hào phóng này tại sao lại cần nhiều đồ như thế? Còn đều là quần áo và thức ăn hàng ngày nữa?

Có người nói, trong nhà vị gia kia đang làm hôn sự, do thời gian cấp bách, không kịp chuẩn bị nên mới phải tạm thời đi mua.

Cũng có người nói vị đại gia kia gặp nạn, nhà cửa chẳng còn gì, chỉ còn mỗi tiền nên mới ra ngoài mua những thứ đồ còn thiếu.

Còn có người trí tưởng tượng phong phú hơn nữa, suy đoán vị gia kia dự đoán sắp có đại tai nên mua nhiều lương thực và quần áo dự trữ trước.

Người hiếu kỳ và người thông minh lúc nào cũng nhiều, khi Truyền Sơn và Canh Nhị gặp lại nhau ở ngoài thành liền có người lén đi theo họ.

Truyền Sơn và Canh Nhị biết rõ đằng sau có người đi theo, cũng mặc kệ họ.

Những người đó chỉ thấy hai người cưỡi con ngựa cao to, đằng sau là 24 chiếc xe to, tiếp theo là mấy trăm con gia súc thành thật đi theo sau nữa, cùng với gà vịt ngan không đếm nổi bị nhét trong ***g, chất đống trên xe.

Vì Truyền Sơn và Canh Nhị chia nhau ra mua đồ nên người đi theo cũng không biết rốt cuộc họ đã mua bao nhiêu thứ, chỉ thấy 24 chiếc xe và rất nhiều gia súc thôi cũng đã cảm thấy khoa trương rồi, thế mà còn rất nhiều đồ đã được Canh Nhị cất trong không gian chứa vật.

Những người tới giao hàng, đưa món ăn cũng chỉ nhìn thấy Canh Nhị để đồ vật lên xe ngựa, nhưng không biết rằng đó chỉ là ngụy trang, trong xe hiện giờ chỉ có lương thực và vải vóc.

Sắc trời sáng bừng, nhưng không biết có phải do thời tiết hay không, sau khi ra khỏi thành không lâu, trong cánh đồng hoang trước mặt đã xuất hiện những đám sương mù.

Sương mù ngày một dày đặc, dần dần, những người theo dõi bị lạc lối ngay trong sương mù, cũng không tìm được đoàn ngựa xe đằng trước nữa.

Đến khi những người đó đợi được sương mù tan dần trở lại thành, truyền thuyết về hai kẻ có tiền lập tức thay đổi.

Kẻ có tiền biến thành Yêu tiên từ núi sâu ra ngoài, còn một ít thức ăn tự nhiên đều là Lão Yêu mang về nuôi Tiểu Yêu.

Lời đồn này làm những người bán đồ cho Truyền Sơn đều giật thót, không hẹn cùng chạy đi kiểm tra xem bạc có thay đổi gì không, đợi mãi thấy bạc vẫn là bạc, lúc này mới coi như an lòng. Cũng có người đợi chừng mấy ngày, xác định bạc không có vấn đề gì rồi mới dám lấy ra tiêu pha.

Sau đó, quan phủ nơi đó cũng nghe được tin tức này, còn cầm bạc của mấy người ấy đi kiểm chứng, phát hiện không có vấn đề gì rồi, cuối cùng cũng chỉ coi là truyện cười, không quan tâm lắm. Các thương gia thấy vậy cũng càng yên tâm hơn.

Lại nói tới Truyền Sơn và Canh Nhị.

Lúc hai người kia trở lại Đồn Ma Sơn, người trong Đồn Ma Sơn vẫn chưa ai tỉnh lại.

Truyền Sơn tạm thời thu xếp đội xe và súc vật ở ngoài, cùng Canh Nhị trở về La gia trước.

Trong phòng, mọi thứ vẫn y nguyên như lúc họ đi.

Canh Nhị bảo Truyền Sơn vớt ông La ra, hút khô hơi nước trên người ông rồi đặt lên kháng

Nước thuốc vẫn có thể dùng được sáu lần, Canh Nhị cất luôn cả thùng tắm kèm nước thuốc.

“Hôm nay ông nội có thể khỏe lên chứ?”

“Ngươi cũng không xem ta đã dùng đồ tốt cỡ nào.” Canh Nhị chu mỏ.

Truyền Sơn thấy Canh Nhị đắp chăn bông cho ông nội, cánh tay dài vươn ra kéo Canh Nhị qua.

Canh Nhị ngẩng đầu, Truyền Sơn cúi đầu, nhân cơ hội gặm y một miếng.

“Hôm nay vất vả cho ngươi rồi, chúng ta cũng đi tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi đi, sau này chắc chắn vẫn còn rất nhiều việc bận.

Canh Nhị lau miệng, vênh mặt nghiêm túc nói: “Ta sẽ tính nợ vào ngươi.”

“Hì!” Nam nhân cười to, ôm thật chặt cổ Canh Nhị.

Canh Nhị muốn thoát ra khỏi ***g ngực hắn, lại nghe thấy nam nhân ghé vào tai y rủ rỉ: “Họ còn sống, họ đều còn sống…”

Chia cách hơn 400 năm, lo lắng hơn 400 năm…

Nhìn thấy người nhà, thấy họ đều còn sống, có bệnh có tật hắn cũng đều chữa trị được, còn có thể tìm cách để họ trường thọ khỏe mạnh, tất cả những điều đó đều là gánh nặng vẫn đè trong lòng hắn, giờ thì hắn cũng có thể không cần ngày ngày lo nghĩ cho sự sống chết và sức khỏe của người thân nữa rồi.

Còn về việc hiện tại người nhà gặp phải các vấn đề khó khăn, hắn tin chắc chỉ cần có hắn ở đây, những khó khăn đó đều không còn là khó khăn nữa. Hắn sẽ giải quyết từng vấn đề một, để mọi người đều có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.

Canh Nhị cảm nhận được tâm tư phức tạp của bầu bạn, an ủi vỗ lưng hắn.

“Về rồi ta mới phát hiện tất cả mọi chuyện từng xảy ra đều là sự thật. Ta thực sự đã trốn khỏi Hắc Ngục, thực sự bước chân vào giới tu chân, thực sự gặp được ngươi, còn cùng ngươi trở thành bầu bạn song tu… Bây giờ ta lại thấy sợ, sợ ta thực ra vẫn đang ở trong Hắc Ngục, còn hiện giờ tất thảy đều chỉ là một giấc mơ.”

Canh Nhị chọc chọc hắn, “Vậy ta cắn ngươi một miếng đi, nếu ngươi cảm thấy đau, đó chính là sự thực, không phải nằm mơ.”

Truyền Sơn khẽ cười, cười đến run rẩy cả người: “Được, vậy ngươi cắn ta một cái.”

Canh Nhị nhón chân lên, há mồm cắn không khách sáo.

Truyền Sơn xoay mặt, đưa miệng qua.

Canh Nhị bị cắn kêu ú ớ.

Hai người cắn miệng nhau một lúc lâu.

Canh Nhị đợi cơ hội, môi bắt được đầu lưỡi vươn tới của nam nhân, hai hàm răng hợp lại cắn mạnh một nhát.

“Ưm….” Một cái cắn này, cắn cực mạnh.

Nam nhân loại đi được một nửa tâm sự đã bực hành vi luôn trốn tránh của bầu bạn và lợi ích vĩ đại nhất của song tu, hắn đã nhịn tinh lực và cơn giận hơn 400 năm, sao có thể thỏa mãn trong một hai lần được?

Trước đó ở trên Hậu Thổ Tinh vẫn còn bận, nhưng giờ hắn đã ung dung rồi, trừ bỏ thời gian tìm người báo thù thì những thời gian khác hắn đều có thể dùng để song tu, có thể tăng tiến tu vi, còn có thể làm sâu sắc thêm tình cảm của hai người, tốt đẹp cỡ nào?

Nam nhân đang rầu rĩ, há mồm cắn vào cổ nhóc béo phị, ngậm một miếng nhỏ rồi dùng sức mút.

Canh Nhị kêu khẽ một tiếng.

“Rùa à, ta muốn ngươi.”

Canh Nhị đỏ mặt, giơ chân lên đạp hắn. Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, ông bà đều còn nằm trên kháng đấy!

“Ngươi xem, tiểu đệ đệ của ta đang chào hỏi ngươi này.”

Canh Nhị lầm bầm, “Đệ ngươi đang ngủ kìa.”

“Đệ này không phải đệ ấy, ngươi hiểu rõ mà.” Truyền Sơn u oán nhìn hắn, còn vô sỉ đưa hạ thân hơi ngóc cao cụng vào Canh Nhị.

Canh Nhị cúi đầu nhìn chỗ ấy của hắn, vô cùng nghiêm túc nói: “Ta đánh nó một cái nhé, nó cảm thấy đau là có thể ngoan ngoãn về ngủ.” Đây chính là kinh nghiệm chân thật y đã từng thử nghiệm.

“Nó nói nó thích ngươi dùng cách kẹp hơn.” Không đợi Canh Nhị phản đối, nam nhân sốt ruột đã nâng Nhị rùa nhà hắn lên, lần nữa biến mát khỏi căn phòng đắp đất.

Thế nhưng, phát triển sau đó cũng không như ý nam nhân.

Truyền Sơn thề, nếu lúc đó hắn biết điều ấy, hắn sẽ không để Nhị rùa nhà hắn rảnh rỗi tán dóc.

Vừa ra khỏi cửa, Canh Nhị đã ra sức đá hắn, còn hét vào tai hắn: “Ngươi muốn để người cả thôn ngủ bao lâu? Ngươi muốn để người ta coi chúng ta là yêu quái sao? Ta cũng không muốn bị người ta đánh đuổi nữa. Này! Tiểu sắc ma, ngươi có nghe thấy không đấy?”

Đương nhiên Truyền Sơn có nghe thấy, nhưng hắn giả vờ như không có gì.

“Đừng có hơi tí là động dục. Hãy nhớ bà ngoại ngươi còn gãy chân, nhớ người nhà ngươi vẫn đang ăn đói mặc rách, ngươi có thể làm tiếp trong tình huống như vậy sao?” Canh Nhị ra sức véo lỗ tai hắn.

Truyền Sơn bị chọc tức tới nỗi ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, đáng thương cho hắn vừa nhen nhóm vài phần dục hỏa đã bị Nhị rùa nói mấy câu dập tắt.

“Rùa xấu xa, ta là người vô tâm vô phế như vậy sao? Ta cố ý để linh khí tiết ra ngoài, để họ rơi vào cơn ngủ sâu, cũng muốn cho họ cơ hội để tu bổ nguyên khí, dù sao chúng ta nghỉ ngơi đều là nghỉ ngơi, tại sao không chọn lựa cái ta và ngươi đều thích.”

“Ta không thích!” Canh Nhị ra sức trừng hắn.

“Không thích thật?”

“…” Canh Nhị do dự, nói dối không phải rùa ngoan, suy nghĩ một chút, y đỏ mặt thấp giọng nói: “Chờ dàn xếp xong chuyện nhà ngươi rồi chúng ta lại song tu được không?”

“Được, cho ngươi nợ trước.” Nam nhân bất đắc dĩ. Đã mềm nhũn rồi, giờ dù Nhị rùa có cởi hết ra dụ dỗ hắn, hắn cũng…. không phải không thể cố gắng thêm một phen.

Chỉ là Nhị rùa nhà hắn rõ ràng không muốn cho hắn cơ hội cố gắng, haizzz!

Chỉ chốc lát sau, phu canh đang ngủ say sưa trong phòng bỗng cảm thấy mũi mát lạnh, giật mình một cái, là người đầu tiên tỉnh lại.

Khi hắn nhìn thấy quần áo hắn mặc, xách theo trống canh, chăn cũng không đắp đã ngủ trong phòng, hắn bị dọa sợ liền tỉnh táo vô cùng.

Đã xảy ra chuyện gì? Sao hắn lại ngủ? Ai dời hắn vào trong phòng? Tại sao hắn không hề cảm thấy gì?

Hơn nữa… nếu hắn không nhìn lầm, người chảy nước miếng ngủ ngay bên cạnh hắn không phải là thôn dân phụ trách tuần tra đêm nay sao?

“Tất cả đứng lên! Hỏng rồi, xảy ra chuyện lớn rồi! Dậy mau dậy mau!” Phu canh xách trống canh, gõ keng keng bên tai thôn dân tuần tra, dứt khoát đánh thức người khỏi cơn mơ dậy.

“Ư, ai mà ồn thế, vất vả lắm mới ngủ ngon được.” Đây là người vẫn còn muốn ngủ.

“Trời sáng rồi à? Sao ta lại ngủ.” Đây là người vẫn còn ngái ngủ.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Đây là người đã tỉnh ngủ.

Chờ mấy người thôn dân phụ trách tuần tra lần lượt tỉnh lại, mấy người nhìn nhau một lượt, lập tức cùng trèo xuống kháng chạy ra cửa lớn.

Bên ngoài trời đã sáng choang.

Tuần tra cảnh giác hơn so với người cầm canh gõ mõ, mấy người chạy ra ngoài, mãi đến khi thấy trong thôn vẫn yên tĩnh an lành, cũng không có tình hình kẻ thù bên ngoài xâm lấn, bấy giờ mới yên tâm.

“Lạ thật, sao mọi người lại ngủ cùng nhau?” Các thôn dân tuần ra vừa nhìn khắp nơi, vừa nghị luận.

“Ta nhớ trước khi ngủ có ngửi thấy mùi thuốc thơm lắm.”

“Đúng! Ta cũng ngửi thấy, có phải mê dược không?”

“Ta thấy trong thôn dường như không xảy ra việc gì.”

“Cẩn thận không có sai lầm lớn, chúng ta vẫn phải dạo quanh một lượt xem có vấn đề gì không.”

“Lạ nhỉ, hiện tại lại không ngửi thấy tí mùi thuốc nào.”

“Các ngươi không cảm thấy lạ sao? Chúng ta ngủ là tự dưng ngủ, mà tỉnh cũng là tự dưng tỉnh.”

“Đúng vậy, ngươi nói ra ta cũng thấy lạ!”

“Hơn nữa các ngươi có phát hiện không, đến giờ trong thôn vẫn chưa ai dậy.” Người nói chuyện sắc mặt trắng bệch.

“A!” Mọi người kêu sợ hãi, họ lại quên mất điểm quái dị này nhất.

“Nhanh đi tìm thủ lĩnh, việc này nhất định phải báo cho thủ lĩnh. Mấy người các ngươi đi từng nhà gõ cửa, gọi mọi người dậy.”

Các thôn dân tuần tra phân công nhân chạy đi khắp nơi.

HẾT 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.