Tốc độ của Truyền Sơn rất nhanh, trước khi thôn dân tuần tra tìm đến cửa đã vào phòng, người ngoài tới gõ cửa hắn liền bảo luôn rằng thủ lĩnh của họ đang ở nhà Bạch Thái Bang.
Lúc tìm thấy Truyền Hải, tiện đà bị đánh thức thì đã là đầu giờ Tỵ (tầm 9h sáng).
Mà lần xao động ầm ĩ này của thôn dân tuần tra, cũng làm hơn nửa dân cư trong thôn tỉnh lại.
Truyền Hải nghe báo cáo của thôn dân tuần tra xong, cộng với mùi thuốc bản thân hắn cũng ngửi thấy trước lúc sắp ngủ, lại nghe trong thôn không có tình hình gì khác lạ, lúc này liền nghĩ tới anh trai mình.
Mùi hương kia có liên quan gì tới việc cứu chữa ông nội không? Hơn nữa mùi hương kia cũng không giống mê dược, nào có chuyện trúng mê dược rồi tỉnh lại sẽ thần thanh khí sảng như thế, mà còn cảm thấy cả người đều tràn trề sinh lực?
Truyền Hải bảo thôn dân tuần tra không nên lo lắng, sau đó liền đi tìm anh trai mình.
Cùng bị giật mình tỉnh giấc còn có Bạch Thái Bang rất nhạy bén chạy tới nhà lớn lấy màn thầu đã hấp từ tối hôm qua, rồi lại bảo lão nương của hắn nấu một nồi cháo hoa.
Bố La mẹ La nghe thấy tiếng vang cũng không ngủ nổi nữa, cùng đi theo thằng hai tìm thằng lớn. Bà La là người sốt ruột nhất, cứ giục họ đi nhanh lên.
Truyền Sơn nghe thấy tiếng vang bên ngoài, xóa tan kết giới, mở cửa ra, đón mọi người vào nhà.
Hai lão Công Tôn vốn dĩ còn ngủ say sưa, nhưng cũng không chịu được tiếng tranh cãi ầm ĩ của một đám người nên đều tỉnh lại.
“Truyền Sơn, ông nội con sao rồi? Có thể chữa thật không?” La Đại Phúc vừa vào nhà đã hỏi đứa con lớn.
Bà La đã vội vội vàng vàng bò lên kháng trước, ngồi tới bên cạnh ông La, lúc thì sờ trán ông, lúc thì sờ tay ông.
Không đợi Truyền Sơn đáp lời, bà ngoại hắn ở ngay trên kháng đã hưng phấn hô lên: “Có thể cứu chữa! Đương nhiên là cứu được. Tiểu thần tiên ra tay sao lại không cứu được chứ?”
Bà La đánh giá sắc mặt ông La, nghe nhịp thở của ông, cảm giác nhiệt độ cơ thể của ông, cũng hiểu sắc mặt ông La dường như tốt hơn hôm qua nhiều, hơn nữa nếu không phải trông gầy quá, khí sắc ấy thoạt nhìn còn tốt hơn so với lúc khỏe mạnh.
Bố La mẹ La không hiểu nguyên do, nhìn Canh Nhị rồi lại nhìn Truyền Sơn.
Truyền Hải đi tới bên cạnh anh, khẽ hỏi: “Mùi thuốc tối qua…”
“Là thuốc tắm Canh Nhị chuẩn bị cho ông nội, nguyên liệu làm loại thuốc tắm này bình thường khó gặp. Sao, cảm thấy lợi ích gì rồi hả?” Truyền Sơn lé mắt nhìn em trai.
Truyền Hải trầm ngâm, “Kể thì đúng là hàng tốt, không những không ngửi thấy chút mùi đắng nào, mà hương thơm còn lan xa, làm tâm hồn con người ta thư thái, làm người ngửi thấy mùi thuốc bất giác ngủ say, nhưng tỉnh lại càng tỉnh táo hơn, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái. Sau này Canh thần y có còn dùng nước tắm này cho ông nội không?”
“Còn phải dùng mấy lần nữa. Ngươi đang lo điều gì?”
“Em chỉ lo nếu lần nào dùng thuốc cũng làm mọi người ngủ say…”
“Ha ha! Yên tâm đi, lần này Canh Nhị nể mặt mọi người, muốn để mọi người khôi phục lại một chút nên mới cố ý để mùi thuốc tản ra ngoài thôi, sau này kể cả có muốn ngửi cũng không ngửi được đâu. Mùi thuốc này không phải ai cũng có thể ngửi được đâu.”
“Vậy là tốt rồi. Nhưng các anh làm thế nào để mùi thuốc không tản ra ngoài?” Truyền Hải cảm ơn và yên tâm hơn nên hiếu kỳ hỏi.
“Ha hả, ngươi muốn biết?”
Truyền Hải chắp tay, “Xin đại ca chỉ dạy.”
Truyền Sơn đánh giá đệ đệ một phen, miệng mấp ma mấp máy, xoay đầu một cái, đi thăm hỏi sức khỏe bố mẹ và ông bà.
Truyền Hải tức nghiến răng nghiến lợi.
Trong lúc Truyền Hải và anh hắn nói chuyện, ông ngoại Công Tôn nhổm người dậy, mặc quần áo đi tất đi giày, không thèm rửa mặt chải đầu đã rảo bước tới trước mặt Canh Nhị, kính cẩn làm một đại lễ.
“Tiểu lão nhi xin chào tiểu thần tiên!”
Canh Nhị ngây người, y không giỏi ứng phó tình huống này cho lắm.
Bố mẹ La thấy cha thi lễ với người nhỏ tuổi hơn cũng rất khó hiểu, hơn nữa ông già còn gọi người ta là tiểu thần tiên?
Ông ngoại Công Tôn cũng không cần Canh Nhị đáp lời, kéo băng ghế dài, dùng tay áo lau ba lần, xoay người kính cẩn nói với Canh Nhị: “Tiểu thần tiên, xin mời ngồi.”
Canh Nhị lùi về sau một bước.
Ông ngoại Công Tôn lại quát ra lệnh cho con gái, con rể, “Hai đứa ngu ngốc vô lễ, còn không mau qua chào tiểu thần tiên!”
Bố La mẹ La nhìn nhau một cái, chỉ có thể đi tới trước mặt Canh Nhị hành lễ với y, “La Đại Phúc, La Công Tôn thị, xin chào tiểu thần tiên.”
Canh Nhị nhảy dựng lên, vội vàng trốn ra đằng sau Truyền Sơn. Vừa rồi không phản ứng kịp, lúc này đầu óc cuối cùng cũng khôi phục, y có ngốc cũng biết không thể nhận lễ lớn như vậy của các trưởng bối nhà Truyền Sơn được.
Truyền Sơn trêu đệ đệ xong, đúng lúc qua thăm hỏi các trưởng bối, thấy tình cảnh ấy, không khỏi cười thầm.
“Ông ngoại, cha, nương, mọi người đừng làm vậy, xem Canh Nhị bị dọa chưa kìa. Dù y có là tiểu thần tiên thực, đó cũng là… hậu bối của mọi người thôi, sau này mọi người không cần hành nhiều lễ với y như vậy, y cũng ngại nhận đấy.”
“Hồ đồ!” Ông ngoại hắn sừng sộ lên muốn dạy thằng cháu, bỗng lại nghĩ tới ngọn lửa dường như xuất hiện từ tay nó? Nghĩ vậy, ông tự nhiên đổi giọng mềm mỏng hơn. “Ngươi có thể lọt được vào mắt xanh của tiểu thần tiên, đó là may mắn của ngươi, cũng là may mắn của cả nhà chúng ta. Nhưng thần tiên chính là thần tiên, sao có thể bất kính cho được? Dù không có đất đai lập đàn, dâng hương đốt giấy, lấy ngũ cốc lục súc làm lễ thì cũng phải chọn ngay giờ lành, ba quỳ chín lạy, dâng lên thức ăn ngon nhất, để thể hiện sự tôn kính của chúng ta.”
“Ông ngoại, không phải ngài định để Canh Nhị trở thành phúc trạch một phương, trừ bệnh giảm đau, phù hộ cho chúng ta thăng quan phát tài, tiện thể còn cầu con cầu cháu đấy chứ?” Truyền Sơn cười ha hả nói.
Canh Nhị ở đằng sau chọc liên hồi vào hắn, đều tại ngươi, cứ giả thần giả quỷ.
Ông ngoại hắn lườm hắn. Thằng ngốc, lời như vậy sao có thể nói trước mặt thần tiên? Bất kính, đúng là đại bất kính.
“Được rồi, ông ngoại, tuy Canh Nhị không thể phù hộ cho chúng ta thăng quan phát tài, cũng không thể phù hộ cho chúng ta muốn sinh con trai là con trai, muốn sinh con gái là con gái, nhưng xem bệnh, chữa thương, lại làm hoa mầu mọc xanh tươi thì vẫn được. Nếu ngài muốn bái tế y thật, cũng không cần ngài ba quỳ chín lạy, dâng lên ngũ cốc lục súc, chỉ cần ngài trao thằng cháu cả của người cho y là được rồi.”
Người họ La nghe xong, chỉ coi như Truyền Sơn đang nói đùa.
Canh Nhị ở đằng sau nghe xong, cảm thấy cái này được.
Truyền Hải tới, giọng nói quái gở xen ngang: “Được thôi, vậy cứ dâng đại ca cho tiểu thần tiên đi.”
Nói xong lại đi vòng qua trước mặt Canh Nhị, chắp tay thi lễ với y, nói: “Canh tiểu thần tiên, ta dâng đại ca cho ngài, để hắn giúp ngài quạt mát, trông lò nhóm lửa, ngài thấy sao? Ta cũng không cần nhiều, chỉ cần ngài có thể phù hộ trăm dặm quanh đây mưa thuận gió hòa, hàng năm được mùa là được.”
Canh Nhị gãi đầu, cậu em vợ lần đầu tới cầu cạnh, y nên đồng ý hay không đây?
Truyền Sơn đi tới xách Canh Nhị ra đằng sau, nhe răng với thằng đệ.
Truyền Hải thầm so sánh chênh lệch chiều cao và thân hình của anh hắn với hắn, nghĩ không thể đấu trực diện với anh hắn nên mỉm cười cực dịu dàng với Canh Nhị, đầu ngẩng cao, vòng qua bên người anh hắn, đi thẳng đến trước kháng, hỏi bà nội: “Bà nội, ông nội thế nào rồi?”
Hai đứa cháu ngoại không coi ai ra gì, ông ngoại Công Tôn càng cảm thấy mình không thể thất lễ được, tự chạy đến chỗ bếp lò nấu nước pha trà cho tiểu thần tiên.
Cha La mẹ La nào dám để ông tự tay làm việc, vội chạy qua giúp.
“Ta cảm thấy đệ ngươi tốt lắm.” Canh Nhị bị nụ cười dịu dàng đánh động kéo vạt áo Truyền Sơn, nói nhỏ.
Truyền Sơn bất đắc dĩ nhìn y, “Ngươi cẩn thận chút bảo bối của ngươi đều bị nó lừa sạch.”
Canh Nhị che ngực, làm tư thế thề sống chết bảo vệ tài sản cá nhân.
“Nếu nó tới khóc than, giả vờ đáng thương, hay mang theo người già trẻ nhỏ sinh bệnh tới bảo ngươi xem, ngươi nhớ phải tìm ta đã.”
Canh Nhị ra sức gật đầu.
Bà La nghe thấy câu hỏi của cháu trai hai thứ hai, lập tức nhìn về phía đứa cháu trưởng.
Truyền Sơn truyền âm cho Canh Nhị, “Ông nội ta có thể tỉnh lại không?”
“Có thể.”
“Vậy ngươi để ông tỉnh lại đi, cũng làm an lòng người nhà ta.”
Canh Nhị tiến lên trước theo lời hắn.
Truyền Sơn nói với bà nội hắn: “Bà à, để Canh Nhị làm ông tỉnh lại, bà đừng gấp làm gì.”
Cửa mở ra, Bạch Thái Bang mang theo một giỏ màn thầu vào.
Ông ngoại Công Tôn bảo hắn để màn thầu lên bàn, rồi ông không chịu ngồi yên mà chạy đi thái củ cải khô làm màn thầu ăn sáng.
La Đại Phúc nhóm lửa, La Công Tôn thị thêm nước, chuẩn bị bát đũa rồi lại đi tìm lá trà đã được phơi nắng khi uống xong lần trước, có thể là do cảm thấy dùng lá trà này đãi thần tiên uống không tốt, La Công Tôn thị lại đi tìm mấy quả táo đỏ và chút đường đỏ còn sót lại, muốn pha một chén trà táo đỏ cho tiểu thần tiên.
Truyền Sơn phân tâm kiểm tra từng cử chỉ hành động của người nhà, thấy trong nhà không có đến cả chút bột trà kém nhất, lòng không khỏi hổ thẹn vạn phần.
Lại nhìn chút đường đỏ nương hắn coi như bảo bối, cân nhắc đổ từng chút từng chút kia, ông ngoại hắn cũng thái củ cải càng ngày càng nhỏ hơn, phần củ cải khô còn lại thì đếm kỹ rồi cất đi, dường như rất sợ người trong nhà ăn vụng mất, lòng hắn càng khó chịu thêm.
Xin lỗi, trước đây đều bởi con, làm mọi người nhận hết chỉ trỏ của người đời, sau đó còn hại mọi người chịu cuộc sống xa xứ nghèo khó.
Sau này sẽ không thế nữa đâu.
Truyền Sơn rất muốn biến đổi phứt cuộc sống của người nhà, để họ lập tức giàu có an khang, nhưng hắn cũng biết không thể thay đổi quá nhiều một lúc, trừ phi hắn lập tức mang người nhà đi, tìm một nơi khác an thân.
Châm ngôn nói rất hay, ‘Chẳng lo ít, chỉ sợ chia không đủ’, người nhà còn sống ở đây, Truyền Hải lại là thủ lĩnh của đám dân chạy nạn, trước khi làm việc gì đó hắn phải suy xét kỹ càng hơn.
Cho nên hắn mới chỉ mua lương thực, quần áo và đồ dùng hàng ngày cần kíp cho cuộc sống của đồn Ma Sơn, còn những thứ cải thiện sinh hoạt khác cho người nhà, hắn chưa mua.
Vả lại chờ thêm chút nữa, chờ Canh Nhị điều dưỡng thân thể cho người nhà tốt rồi, hắn hỏi lại ý của họ, sau đó lại suy xét thêm.
Bên này Canh Nhị tới bên kháng, cười ngại ngùng với bà La.
Bà La vội tránh chỗ ra.
Canh Nhị đưa tay ấn lên cổ tay ông La, cảm giác mạch đập của ông bình thường, huyết khí đã thông thuận liền hơi vận chuyển một chút linh khí vào, dạo một vòng trong cơ thể ông.
Cơ thể ông La chưa từng tu luyện, có rất nhiều nơi linh khí cũng không thể đi qua được, Canh Nhị cũng không chuyển hết kỳ kinh bát mạch, chỉ đi thuận theo khí huyết của ông, chủ yếu an ủi lục phủ ngũ tạng của ông.
“Bủm!” Trong ổ chăn của ông La bỗng vang lên một tiếng vang nhỏ.
Canh Nhị biết ác khí đã xả ra, chất độc đã bị loại ra khỏi cơ thể ông La.
Chợt nghe thấy trong bụng ông La vang lên một tiếng lớn, tiếp đó tiếng “bủm bủm bủm” vang lên liên tiếp.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng đã lan tỏa mùi thối, làm mọi người nhà họ La phải bịt kín mũi.
Truyền Hải là người đầu tiên chạy đi mở cửa.
Canh Nhị tiếc rẻ giỏ bánh màn thầu trên bàn, củ cải khô các loại thực vật bị đầu độc nên từ trước khi ông La thả khí đã vung tay lên ngăn cách các món ăn khỏi không khí.
Lúc này dù bà La có lo lắng cho thân thể của ông bạn già thì cũng bị thứ mùi hôi thối ấy xông lùi về sau.
Người nhà họ La muốn hỏi, nhưng cũng không dám mở miệng, cả đám đều chen chúc ra chỗ cửa sổ.
Truyền Sơn không ra tay làm tan mùi thối ấy, chữa bệnh mà, quá trình nào có phải ngập hương thơm suốt đâu.
Người nào đi qua trước cửa nhà họ La đều gặp xui, cả đám bưng mũi trốn rõ nhanh, có người còn cố nhịn mùi thối dò la thăm hỏi người trong nhà: “Nhà các ngươi làm gì đấy? Có làm chao giữa mùa hè cũng không thối như thế!”
Người nhà họ La không đáp, họ sợ há miệng ra thì mùi thối cũng chui vào miệng luôn.
Canh Nhị thấy linh khí khơi thông tốt rồi, để không làm thân thể ông La thay đổi quá chóng, y thu tay lại đúng lúc này, vỗ nhẹ một phát trên ngực ông La.
“Khụ! Phụt!” Ông La đáp lại cái vỗ ấy, một cục đờm bắn từ trong miệng ra phun xuống đất.
Cục đờm ấy vừa thối vừa chua, làm mọi người không khỏi bịt mũi.
“Ông nó!” Bà La kêu lên sợ hãi, nhào tới hô lên.
Vợ chồng La Đại Phúc cũng vội vã chen về phía trước, lúc này chẳng ai để ý tới mùi lạ trong phòng nữa.
Ông Công Tôn cũng bò lên trên kháng, đỡ lấy bạn già kích động.
Truyền Sơn búng ngón tay, một ngọn lửa rơi xuống cục đờm, trong nháy mắt đã đốt sạch tang vật, kỳ diệu là mùi lạ trong phòng cũng nhanh chóng tan đi.
Truyền Hải một mực chú ý tới anh trai há hốc miệng.
Hắn thấy rồi! Hắn thực sự thấy rồi!
Từ đầu ngón tay anh hắn bắn ra một ngọn lửa nha!
Truyền Hải hoảng hốt, cấu mạnh vào Bạch Thái Bang đứng bên cạnh.
“Úi!” Bạch Thái Bang đáng thương kêu lên một tiếng.
“Đóng hết cửa lại!” Ông Công Tôn đột nhiên hô lên.
Người nhà họ La lập tức làm theo, bên ngoài vẫn có người đang nhìn đấy.
Bạch Thái Bang không dám đứng bên cạnh Truyền Hải nữa, xoa cánh tay chạy đi đóng cửa sổ lại. Cũng may mùi thối vừa rồi đã đuổi mọi người chạy hết, những người hiếu kỳ cũng tạm thời không dám tới gần nhà họ La.
Truyền Sơn ngăn cản cha mẹ, “Cha, nương, thứ ông vừa phun ra chính là độc tố tích trong cơ thể, hiện giờ không sao nữa rồi. Mọi người tạm thời đừng nên qua vội, đừng quấy rầy Canh Nhị.”
Bà La nghe cháu lớn nói xong, miễn cưỡng dừng cơ thể định nhào vào ông La lại, vừa giật mình, vừa sợ hãi, vừa tôn sùng nhìn nhóc béo phị mập mạp trắng trẻo, “Tiểu thần tiên, ông nó hiện giờ…”
Canh Nhị không đáp lời, y đang cân nhắc lát nữa cho ông La uống thuốc gì thì tốt.
Hiện tại y không có thuốc thang gì thích hợp với người thường, chỉ có thể tạm thời chọn dược liệu mới luyện ra.
Ừ, đan dược luyện ra kia phải có công hiệu gì mới tốt đây? Là muốn để ông La bước đi như bay hay muốn ông ấy tóc bạc da mặt hồng hào, hay là muốn ông ấy mọc lại răng? Nói vậy cỏ non nhà y chắc sẽ không muốn có thêm một ông chú đâu nhỉ? Vậy thì không thêm nhiều dược liệu tráng dương bổ thận nữa.
Bà La thấy Canh Nhị không đáp, lau mồ hôi muốn hỏi tiếp.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy ông La mấp máy mí mắt, từ từ mở hai mắt ra, đồng thời còn ngơ ngác khẽ nói: “Ưm… ta mơ thấy nhóc Sơn về…”
“Ông nó!” Bà La hét lên một tiếng, che miệng vui quá mà khóc.
Những người khác nhà họ La cũng đều vui mừng, nhìn chằm chằm vào ông La không dời mắt.
“Ta… đây là…? Khụ, ta có thể nói rồi ư?!”
Ông La chống tay ngồi dậy, hoàn toàn không ý thức được sức lực ông hiện giờ giống như người trẻ tuổi.
Bà La “Ôi” một tiếng, lại nhào tới lần nữa, “Ông nó ơi!”
“Cha!”
“Ông nội!”
Ông La vẻ mặt khiếp sợ, nhìn nhóc béo phị xa lạ đang đứng thẫn thờ gần lò sưởi đặt ở đầu giường, lại nhìn người nhà xúm lại, “Đây là…”
Người nhà họ La qua cơn hoảng loạn, lần lượt tiến lên trước xoa chồng, cha, ông mình, cả đám sờ xong lại hỏi, còn chưa tin ông La thực sự trở lại từ Qủy Môn Quan.
Bản thân ông La cũng không tin, ngay tối qua, ông còn tưởng mình chết chắc rồi.
Nghe thấy người nhà nhao nhao nói tiểu thần tiên cứu ông, nhất là ông bà thông gia của ông, một người ra sức nói La gia có phúc lớn, khen tiểu thần tiên béo có một không hai, nếu không có các cháu ngăn cản, chỉ hận không thể quỳ xuống trước mặt tiểu thần tiên dập đầu mười bảy, mười tám cái.
“Ông La, giờ ông còn chưa tốt hẳn, ta chỉ khôi phục sinh cơ trong cơ thể ông, sau này ông muốn khỏe mạnh trường thọ còn phải từ từ điều dưỡng.” Canh Nhị thấy ông La nhìn y, há mồm liền gọi ông nội, tuổi tác đối với y chỉ là mây bay, sau đó còn nói những điều cần phải chú ý.
“Tốt, tiểu lão nhi đã biết. Đa tạ tiểu thần tiên cứu giúp.” Mặc dù nghe tiểu thần tiên nói sau này còn phải cẩn thận điều dưỡng, nhưng ông La sờ đầu, vỗ ngực, chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ thoải mái như thế, thậm chí ông còn cảm thấy mình có thể đứng lên đánh ba lượt quyền được ngay.
“Tiểu thần tiên, ngài nói điều dưỡng, vậy phải điều dưỡng thế nào?” Bà La cẩn thận hỏi.
Canh Nhị vừa tính dược hiệu theo tỷ lệ vừa đáp: “Ta sẽ cho ông La một vài đan dược luyện chế, sau này cứ cách ba ngày thì khơi thông huyết mạch kinh lạc trong cơ thể ông một lần, phối hợp với đan dược và thuốc tắm, chừng một tháng sau là có thể giúp ông khôi phục như thường. Còn dưỡng sinh thuật khác, như ông La mong muốn, ta cũng có thể dạy ông.”
Hiện giờ bà La còn chưa biết ‘khôi phục như thường’ mà Canh Nhị nói là khôi phục tới mức độ nào, chỉ cảm kích luôn miệng nói cảm tạ.
Canh Nhị lại vội vã lấy lòng bà La: “Đợi lát nữa ta cũng cho xem cho bà. Ừm, xem cho cả nhà luôn.”
Người nhà họ La tất cả đều cười hả lòng, chỉ cảm thấy tiểu thần tiên béo nhìn kiểu gì cũng thấy mặt mũi sao mà hiền lành thế.
La Công Tôn thị càng cảm thán với đứa con trai thứ, “Cũng không biết anh con lấy đâu phúc khí mà lừa được một tiểu thần tiên vừa tốt bụng và giỏi giang như thế. Ta chỉ biết năm đó đạo sĩ mù kia chắc chắn nói năng lung tung, anh con chắc chắn không cần đến 25 tuổi mới đổi được vận.”
Truyền Hải im lặng. Nương, thực ra trong lòng nương vẫn tin lời đạo sĩ kia đi, nương không cần giấu diếm nữa. Anh và con, từ sau 10 tuổi đã không trách nương rồi.
Truyền Sơn một lần nữa tiến lên hành lễ với ông nội.
Ông La thở dài, vươn bàn tay khô gầy sờ mặt thằng cháu.
Lúc tối qua, ông một chân bước vào Qủy Môn Quan, cũng nghe thấy tiếng bà bạn già hô gọi, nhưng ông một mực cho rằng chàng đẹp trai đứng trước kháng chỉ là ảo giác do ông nhớ thằng cháu trưởng quá mức, sau đó càng cảm thấy cứ chết đi như vậy thật ức quá, ông rơi lệ, chính bởi vì ông cho rằng đến chết cũng không thể gọi thằng cháu trưởng bao năm không gặp trở về nhìn mình lần cuối.
Nào ngờ một buổi tối quanh co lòng vòng, tiểu thần tiên mà cháu trưởng ông mang về còn lại cứu ông một mạng, kéo thẳng ông từ Qủy Môn Quan về, còn làm ông khôi phục lại sức khỏe, mà ông cũng nhờ đó tận mắt gặp được thằng cháu đích tôn.
“Cháu tiến bộ rồi. Trước… khổ cho cháu.”
“Ông nội, ông đã từng nói hễ Trời định phó thác trách nhiệm lớn lao cho ai, trước hết phải làm người ấy khó khăn khổ sở, nếu người ấy có thể chịu được khổ, chống lại cái khó, mới có thể khổ tận cam lai, hưởng thụ vô tận phú quý nhân gian.”
“Trước đây cháu vẫn cảm thấy những lời ấy đúng là vô nghĩa, nhưng bây giờ cháu không nghĩ vậy nữa, nếu không có sự đau khổ ấy, cho dù cháu gặp được cơ hội cũng sẽ không nắm bắt được, có phú quý cũng không giữ gìn được, thứ khát vọng nhất cũng không thể giữ được.” Truyền Sơn nói tới đây, cung kính dập đầu với ông nội một cái.
Ông La cười mắng, “Thằng nhóc này!”
“Cha mẹ ban cho con sinh mệnh, thầy dạy cho con đạo lý, ông dạy cho con tinh thần cứng cỏi, giúp con đối mặt với mọi cửa ải khó khăn. Nhờ phúc của ông nội, giờ cháu đã hưởng thụ được thứ có lẽ không được coi là phú quý nhân gian, nhưng lại đạt được thứ còn quý giá hơn cả phú quý nhân gian, cũng càng hậu hĩnh hơn nữa.”
“Đứng dậy đi, giờ cháu thật biết ăn nói. Toàn bộ những thứ hiện giờ cháu có chính là nhờ vào công sức của cháu, lòng dạ cháu rộng rãi, giúp người nhà hưởng một phần phúc phận của cháu, ông ở đây cám ơn cháu.”
Ông nội vuốt bả vai dày của thằng cháu, trong lòng vừa an ủi, vừa có chút xấu hổ. Ông thương yêu thằng cháu này, nhưng trong lòng khó tránh khỏi chút ít lưu tâm về cái danh sao chổi của nó. Không biết thái độ bình thường của ông có thể hiện ra không, nhưng mức độ thân thiết của thằng cháu trưởng không bằng thằng cháu thứ thì lại là thật.
Truyền Sơn là cháu trưởng, cũng không nói ra sự oán giận trong lòng với người nhà, hắn đã học được cách chỉ cần nhìn sự thương yêu và thương tiếc của người nhà với mình từ lâu, bằng không mọi người trong nhà sống với nhau thế nào được? Ngày ngày làm ầm ĩ sao? Còn về việc bất công gì đó, trước năm 15 tuổi có lẽ hắn rất quan tâm, sau năm 15 tuổi, hắn thực sự không còn để ý nữa.
Điều quan trọng nhất là, hiện tại hắn đã có Nhị rùa yêu thương hắn! Hơn nữa Nhị rùa sẽ không bất công với hắn, cả trái tim y toàn là hắn.
Nếu Nhị rùa dám bất công, Truyền Sơn quay đầu nhìn về phía Canh Nhị đang nghĩ ngợi gì đó, hắn liền… ăn y!
Canh Nhị lập tức cảm nhận được chút sát khí, nhìn lại, cỏ non nhà y đang dòm y đấy.
Đúng lúc y cũng đã nghĩ ra nên dùng thứ thuốc gì cho ông La, liền dùng thần thức hỏi hắn: “Nếu muốn ông nội ngươi sau này cũng tu luyện, vậy chỉ dựa vào việc dùng linh lực thấm nhuần là vô ích, còn phải dựa vào đan dược từng chút từng chút điều trị cơ thể ông, ta phải tìm một chỗ luyện lô đan.”
“Lô đan đó rất khó sao?”
Canh Nhị lắc đầu, “Chỉ là đan dược cho người thường ăn thôi, cũng không khó luyện, dược liệu cần thiết ta đã góp nhặt không ít ở Huyết Hồn Hải, cũng không cần tìm gì khác nữa, chỉ cần một nơi thanh tĩnh là được.”
“Ngươi không cần phải nói gì nữa, để ta thu xếp.”
Truyền Sơn thưa bẩm với người nhà, “Tối qua Canh Nhị đã nói với con, tình hình ông nội còn cần đan dược điều trị, nhưng trên người y không có đan dược mà người thường có thể sử dụng được, cho nên…”
Truyền Sơn còn chưa nói hết, bà La đã rầu rĩ, nhìn thằng cháu lớn, ngập ngừng nói: “Nhóc Sơn, cháu mới về còn chưa rõ một vài tình hình cho lắm, trong nhà chúng ta hiện giờ… đã không còn tiền mời thầy mua thuốc cho ông nội cháu nữa.”
Ông La cũng xua tay, “Ta nghĩ hiện giờ thân thể ta rất tốt, không cần phải uống thuốc. Thật đấy, mấy đứa xem hiện tại ta có thể đứng lên bước đi rồi này.”
“Cha!”
“Ông nội!”
Người nhà vội cùng ngăn ông lại, không cho ông La đứng dậy khỏi kháng.
Truyền Hải đảo mấy vòng ở bên cạnh, cuối cùng cắn răng nói: “Ông bà nội không cần lo, tiền thuốc của ông nội cháu có thể kiếm được. Chỉ cần thương nhân tới hôm nay kia chịu mua sắt đá của chúng ta, chúng ta liền có tiền.”
Nói xong, Truyền Hải lại bất giác liếc anh hắn. Anh của hắn có thể bắn lửa ra từ đầu ngón tay, vậy nói không chừng anh hắn cũng có thể luyện đá thành sắt được?
“Nhóc Hải, con muốn chết à! Không phải hôm nay chỉ khoản đãi hắn, để hắn sờ thử thôi sao? Nếu hắn là do quan phủ phái tới, biết chúng ta lén bán sắt đá, quan phủ kia còn không phái quân đội tới giết hết chúng ta sao?” Ông Công Tôn chỉ vào thằng cháu chỉ rõ điểm trọng yếu, lời này chỉ mình ông thích hợp nói, trong nhà không ai thích hợp hơn.
Truyền Sơn nhìn bánh màn thầu trên bàn bỗng hiểu ra, thì ra đây không phải làm riêng cho hắn với Canh Nhị ăn, mà là vốn bởi hôm nay có khách quý tới, chuẩn bị dâng cho khách quý dùng, hắn và Canh Nhị coi như hưởng sái.
Nghĩ tới tình huống trong nhà, nhìn lại vỉ bánh màn thầu trắng, Truyền Sơn đoán có lẽ em trai đã gộp hết số bột mì trong thôn lại.
“Xung quanh đây có mỏ sắt thô?” Truyền Sơn hỏi em trai, vừa quay đầu đã thấy em trai hắn đang dùng ánh mắt gần như kỳ dị sùng bái lén dõi theo hắn, thảo nào từ nãy hắn đã cảm thấy lưng nổi da gà.
Xem ra, tiểu tử này tám phần mười đã nhìn thấy gì đó, nhưng hắn vốn chuẩn bị để người nhà hắn biết chuyện hắn tu luyện dần dần, bằng không cũng sẽ không ra tay ngay trước mặt người nhà.
Truyền Hải nghe lời anh hắn nói, nhanh chóng gật đầu, rồi bổ sung thêm: “Trước đây, em thỉnh thoảng phát hiện vùng lân cận có mỏ sắt thô, còn có rất nhiều cây dâu tằm mọc lên, bấy giờ mới bố trí ổn định tại đây. Thế nhưng, cây dâu tằm có thể dệt vải để bán, nhưng sắt thô rất khó bán ra, chúng em đang tìm mọi cách để ổn thỏa mọi việc, còn muốn nâng giá lên nữa. Thương nhân tới đây hôm nay là một trong những người bên ngoài chúng em tiếp xúc được, quan hệ rộng rãi, của cải cũng nhiều.”
“Thương nhân dám buôn sắt ở Hi triều… Hắn không phải người Hi triều?”
Truyền Hải đỏ mặt, “Em cũng không biết hắn có phải người Hi triều không, nhưng em nhớ người sau hắn thì không phải.
Nói đến đây, hắn vội giải thích: “Anh, em biết không nên bán sắt cho nước ngoài, nhưng năm nay đất đai thu hoạch không tốt, một đợt vải bố mới làm ra còn chưa bán lấy tiền được, vùng này khỉ ho cò gáy, săn thú bắt cá cũng khó mà trông cậy được, chúng ta muốn không đói chết cũng chỉ có thể nghĩ tới mỏ sắt. Anh yên tâm, em đã nghe ngóng rồi, phía sau thương nhân kia tuyệt đối không phải người Lãng quốc.”
“Ta chưa nói không cho ngươi bán.” Truyền Sơn giơ tay lên ngăn thằng em tiếp tục giải thích, “Ta chỉ cảm thấy ngươi cứ bán sắt đi như vậy thật quá thiệt thòi. Các ngươi đã nghĩ tới việc rèn sắt chưa?”
Truyền Hải xấu hổ, “Chỗ chúng em có độc một thợ rèn sắt, chính là không có nhiều than đá như vậy, cũng không có đủ củi đốt, chỉ có thể bán sắt thô.”
“Thương nhân kia có biết ngươi muốn bán sắt thô cho hắn không?”
“Chúng ta chưa nói rõ với hắn, chỉ nói trong tay có thứ hắn muốn. Hắn đồng ý mang người tới xem thử.”
“Đã thăm dò lai lịch của người kia chưa?”
“Có, em đã phái người theo dõi hắn một thời gian, phát hiện hắn có lén giao dịch với thương nhân Việt quốc chuyên sản xuất lương thực và ngọc thạch.”
“Thương nhân kia cần mặt hàng gì?”
“Em điều tra rồi, hắn cần rất nhiều sắt, đồng, nhất là sắt nguyên chất, đồng thời còn thu mua lá trà, lụa là gấm vóc khắp nơi, cũng cần cả dược liệu nữa.”
“Hắn dùng cái gì để trao đổi?”
“Tiền bạc và lương thực.”
“Trong tay hắn có nhiều lương thực?”
“Phải.”
“Vào lúc chiến tranh như thế này mà hắn có thể dám giao dịch lương thực với người ta, xem ra bản lĩnh của hắn không nhỏ.”
“Nghe nói Hi triều có đại quan chống lưng cho hắn.”
Truyền Sơn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Anh, ý của anh là?” Truyền Hải cẩn thận hỏi.
“Không bán!”
“Hả? Nhưng mà…”
“Chỗ em hiện tại thiếu nhất cái gì?” Truyền Sơn hỏi.
Truyền Hải bật thốt lên: “Lương thực.” Sau đó lại thêm một câu: “Cả nước nữa.”
“Những thứ đó không cần lo.”
Truyền Hải dại ra, “Anh, anh đang nói gì?”
“Ta nói nếu hôm nay thương nhân kia tới, ta cho ngươi tiền, ngươi mua một ít lương thực của hắn, rồi tìm cách mua ít dược liệu, sau đó bảo hắn về. Những thứ khác để ta nghĩ cách.”
“Anh, anh có tiền thật?”
“Ta không có tiền, chị dâu ngươi… Khụ, Canh Nhị có, ngươi cứ lấy của y là được.”
Truyền Hải nghĩ thầm anh hắn và tiểu thần tiên thật đúng là không khách sáo.
“Anh, không phải em giả vờ khách sáo với anh đâu… chỗ chúng em có không ít người, nếu muốn mua lương thực vượt qua một mùa đông, vậy cũng phải cần không ít bạc. Canh tiểu thần tiên y có chịu không?” Truyền Hải do dự nói.
Tiểu thần tiên có tiền cũng là tiền của tiểu thần tiên, có lẽ tiểu thần tiên sẽ nể mặt anh hắn trợ cấp một ít cho nhà hắn, còn những người khác….
Truyền Sơn thở dài, xoa nhẹ đầu em trai hắn một cái: “Canh Nhị và anh không phải người ngoài, của y chính là của anh, của anh chính là của y. Huống hồ, em có thể nhẫn tâm mặc kệ những người đó sao?”
Truyền Hải im lặng.
Trước đây hắn cũng không muốn làm thủ lĩnh dân chạy nạn, nhưng nếu đã làm thì phải gánh vác trách nhiệm.
Nhưng lời này anh hắn nói sao lạ vậy? Cái gì là của y chính là của anh, của anh chính là của y? Cũng không phải hai vợ chồng…
HẾT 5