Người La gia đúng là không có mấy ai ở nhà, Canh Nhị mượn chữa chân cho bà Công Tôn không thể bị quấy rầy, mời tất cả mọi người không liên quan ra ngoài.
Không ai ở quanh, Canh Nhị cảm thấy thoải mái hơn biết bao.
Nhà cửa không bày kết giới, tiếng động ồn ào bên ngoài tự nhiên y nghe thấy rất rõ. Nhưng điều này chẳng liên quan gì tới y, chỉ cần không có người tiến vào thì không phải chuyện của y.
Bà Công Tôn lớn tuổi, Canh Nhị sợ bà đau không chịu nổi nên làm bà ngủ mê luôn. Ông nội La cũng ngủ theo.
Qúa trình nối lại đoạn chân gãy cũng không dễ chịu, bởi vì ban đầu không nối tốt, y cần chặt gãy chỗ đã mọc ra rồi mới nối lại.
Hơn nữa bà cụ đã nằm trên giường được một thời gian, cơ thịt và kinh mạch ở chỗ gãy chân kia đã teo rút, y còn phải mất nhiều tâm tư vào việc này.
Mất nửa canh giờ nối lại đoạn chân gãy cho bà Công Tôn, lại dùng linh khí lướt thân thể bà và ông La một lần, Canh Nhị ăn một viên bổ nguyên đan rồi nhắm mắt khoanh chân khôi phục nguyên khí.
Liên tục dùng linh khí cứu chữa thân thể cho hai cụ già yếu và chưa từng tu luyện, trách nhiệm ấy cũng không nhỏ, dù sao thân thể hiện tại của y vẫn chỉ mới ở tu vi Ngưng Khí Kỳ 2.
Tu vi của y tiến cấp thong thả như vậy, điều này có liên quan rất lớn tới việc y lười tu luyện. Trước đây y cũng không để ý tu vi của mình lắm, y đã quen để tu vi chầm chậm tăng trưởng theo tuổi tự nhiên, chứ không phải ra sức tăng tiến nó.
Nhưng hiện giờ cỏ non nhà y càng ngày càng giỏi, nếu y không sử dụng bản thể thì cũng không thể giúp đỡ nhiều cho tiểu tử kia, Canh Nhị nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chăm chỉ chút vẫn tốt hơn.
Ngoài cửa, La Lại Tử tách ra khỏi thúc hắn nhìn mọi người bị Vạn Tư Triết khuyên đi, cũng hiếu kỳ chuyện đội xe nên bỏ qua hành vi ném bùn vào nhà họ La thường làm, ngó cánh cửa đóng im ỉm ấy rồi hừ hai tiếng, xoay người đi mất.
Chờ xem! Ngày lành của nhà các ngươi sắp kết thúc rồi. Con bé chết tiệt kia, dám không gả cho ta mà gả cho người xứ khác, chờ nhà ngươi xui xẻo rồi, xem ta làm gì ngươi!
Còn cả quặng sắt, hắn nhất định phải tìm ra tung tích quặng sắt.
Trong phòng, Canh Nhị mở choàng hai mắt, ác ý bên ngoài thật mãnh liệt.
Người kia là ai? Muốn làm gì La gia? Hơn nữa y còn cảm nhận được một luồng khí kỳ lạ từ trên người người kia, đồng thời luồng khí ấy còn làm y cảm thấy quen thuộc, giống như, giống như…
Nhưng vào lúc này, tiếng gọi của Truyền Sơn đã vang lên trong thức hải của y.
Canh Nhị nhớ tới lo lắng của Truyền Sơn trước khi đi, quyết định tạm thời không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, nếu người ngoài cửa thực sự gây bất lợi cho La gia, tin chắc sau này người nọ sẽ vô cùng hối hận với quyết định hôm nay của hắn.
Canh Nhị vội bày kết giới trong phòng, không phải người nhà họ La không thể vào. Tất cả làm xong, lúc này mới đáp lại tiếng gọi của cỏ non nhà y, chạy đi tìm hắn.
“!!!!!”
“Đội xe ngựa tới rồi! La gia đại lang (*) cưỡi con ngựa cao to mang theo gia tài vô tận đã trở về rồi!”
(*) lang này là chàng, anh, thằng bé, có thể hiểu là người hơn tuổi TS sẽ gọi TS là thằng cu nhà họ La, thằng bé nhà họ La,… người cùng tuổi TS thì gọi anh chàng…
“Mọi người mau ra đây nha! Thật khủng khiếp, rất nhiều xe ngựa, heo, trâu và cả dê nữa a!”
“Còn có rất nhiều gà vịt ngan ngỗng nữa!”
“Có lừa, có rất nhiều rất nhiều nhiều lừa!”
Người gõ chiêng trống vừa chạy vừa hưng phấn hô to đều là trẻ con, chúng đã làm kinh động tất cả mọi người của Đồn Ma Sơn.
“Có lương thực! Có lương thực a! La gia đại lang đưa lương thực về!”
Ngoại trừ bọn trẻ, người lớn cũng chạy ra xem từ sớm đang điên cuồng chạy về thông báo, Đồn Ma Sơn rối loạn.
Miễn là người có thể hoạt động đều chạy ra khỏi nhà.
“Có người đưa lương thực tới? Thiệt hay giả?”
“Rốt cục xảy ra chuyện gì?”
“Những đứa trẻ này đang nói gì vậy?”
“Ôi! Ta nghe thấy tiếng súc vật kêu rồi!”
Vạn Tư Triết không cần đứng trên tháp nhìn, chỉ đứng trên đất bằng thôi, hắn đã thấy đội xe khổng lồ cách đó không xa đi về phía thôn mình.
Xa xa không biết bao nhiêu xe lừa sắp hàng, hằng hà sa số súc vật theo đằng sau, trên đỉnh xe còn chất đống núi nhỏ như ***g gia cầm, xe nào cũng chất đầy lặc lè.
Đám dân chạy nạn hưng phấn có không ít người đã chạy vượt qua đội xe, rất nhiều người chạy đi lại chạy về, một lát sau đã gào thét gọi thêm nhiều người tới. Còn có nhiều người chạy về lệ rơi đầy mặt, kích động không thốt nên lời.
Vạn Tư Triết giơ tay lên, cố gắng bình tĩnh nói: “Lấy toàn bộ pháo ra, châm lên, phóng!”
Không lâu sau, ‘bùm bùm!” tiếng pháo vang đinh tai nhức óc vọng vang cả đồn Ma Sơn.
Còn có người lấy kèn đồng ra thổi, cả đám vui như đón dâu, làm bầu không khí hiện trường vừa hân hoan vừa nồng nhiệt.
Người của đồn Ma Sơn gần như đều chạy ra đầu thôn, họ cùng nhau vây quanh đội xe kêu gào, những gia cầm súc vật này cũng bị họ kích thích kêu lên, hòa vào tiếng pháo, tiếng chiêng trống nhạc khí, làm mọi người đều phải áp sát tai nhau mới nghe được rõ ràng.
Bầu không khí cả đồn Ma Sơn còn giống với không khí mừng Tết đến hơn cả, bao nhiêu người chỉ vào đội xe, ảo tưởng mấy thứ kia có thể là mang đến cho họ? Cuộc sống tốt đẹp, dù là mấy thứ ấy hiện giờ cũng không thuộc về họ.
Có lẽ lần đầu tiên Canh Nhị nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt và hoan nghênh như vậy, ngồi trên con ngựa cao to mà thấy sợ, lại cảm thấy ngạc nhiên.
Truyền Sơn vừa kín đáo đưa cho y một túi tiền, để y vẩy cho bọn trẻ, làm những đứa trẻ kia đều đuổi chạy theo sau mông y, ngoại trừ trẻ con, còn có không ít những thiếu niên choai choai cũng dày mặt đuổi theo y không tha.
Canh Nhị thấy nhiều người, càng vẩy tiền hăng hơn. Vẩy hết một túi, lại đưa tay đòi Truyền Sơn túi nữa.
Bọn trẻ sắp vui chết đi được.
Có đứa thông minh, bảo phụ mẫu đưa cho chúng túi không nhặt tiền, đứa nhét vào trong ngực và đai lưng là nhiều nhất, có đứa dùng thừng cỏ buộc ống quần lại, nhét vào trong quần, có cả đứa nhặt được tiền thì nhét vào trong lỗ áo rách, nói chung tất cả các cách chúng đều dùng hết, đứa trẻ nào cũng thề phải kiếm đủ tiền tiêu vặt một năm.
Chúng chặt vui sướng, Canh Nhị cũng vẩy sướng theo, nét cười trên mặt vẫn chưa dừng. Bởi vì Canh Nhị ‘lãng phí’ như vậy, dẫn đến rất lâu sau này, vẫn có trẻ con thậm chí cả người lớn đều đi loanh quanh con đường này nhặt tiền rơi vãi.
Truyền Sơn nhìn Canh Nhị, lại nhìn đoàn người náo nhiệt đằng trước, cảm thấy thỏa mãn lạ kỳ.
Áo gấm đi đêm cực kỳ vô nghĩa, cứ như thể hắn không thể để người khác biết vậy. Hơn nữa hắn gióng trống khua chiêng như vậy, người nhà hắn cũng càng cảm thấy bội phần mặt mũi hơn đi?
Tuy hắn không để ý đệ đệ chiếm danh cứu tinh được người hoan nghênh, còn hắn làm sao chổi đi tới đâu cũng bị ghét bỏ, nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn biểu hiện cho đám người ghét bỏ hắn xem.
Không phải gia là sao chổi sao? Nhưng sao chổi trong miệng các ngươi lại may mắn hơn các ngươi, càng giàu hơn các ngươi. Đã thấy chưa? Tiền của gia nhiều có thể đập chết đám ngu xuẩn các ngươi! Ghen ghét đi, căm hận đi, đám ngu xuẩn!
Không phải nói gia sẽ mang đến vận xui cho mọi người sao? Vậy có giỏi các ngươi không cần ta, không ăn thứ ta mang về đi. Cho các ngươi thèm chết! Khặc khặc khặc!
Canh Nhị liếc nhìn cỏ non nhà y đang lên cơn. Được rồi, đáng thương cho cỏ non nhà y mang cái danh sao chổi 423 năm, tâm lý hơi có chút vặn vẹo cũng là điều có thể hiểu được.
Canh Nhị đưa tay cầm tay Truyền Sơn, Truyền Sơn nhìn y, trở tay lại cầm móng béo của Canh Nhị, nắm còn chặt hơn Canh Nhị nắm tay hắn.
Hai người cứ thế cưỡi trên con ngựa cao to, tay ***g tay, xuất hiện trước mặt dân Đồn Ma Sơn.
Bạch Thái Bang dẫn xe lừa và Truyền Hải vào thôn trước. Truyền Hải bảo Bạch Thái Bang giúp hắn ngăn đoàn người hưng phấn lại, hắn đi tìm Vạn Tư Triết. Ca hắn nói mấy thứ kia đều giao cho hắn xử lý, hắn vui ơi là vui, nhưng cũng đang lo ngay ngáy, làm cách nào để phân phối là một vấn đề lớn.
Già trẻ La gia được mọi người vây quanh đi tới đầu thôn.
Bà Công Tôn được con rể cõng, bên cạnh là ông bạn già.
Ông La chống gậy đi tới trước mặt mọi người, bà La hơi lùi một bước theo sau, để con dâu dìu bà.
Thực ra ông La hoàn toàn không cần gậy, nhưng để làm người khác không thấy kỳ dị quá, ông vẫn phải chống.
Thấy La lão rõ ràng đang hấp hối sắp chết lại có thể dứng dậy đi được, còn tinh thần hơn rất nhiều, không ít người đều cảm thấy giật mình.
Có người thầm nghĩ: đây có lẽ chính là Canh tiểu thần y trong miệng Bạch Thái Bang đã khám chữa cho ông La đi. Nhưng không phải thần kỳ vậy chứ? Mới một tối đã khôi phục được tới mức này.
Mà có người bụng dạ ác độc thì nghĩ: La lão đầu thấy cháu trưởng áo gấm về nhà nên vui quá ‘hồi quang phản chiếu’ phải không?
Bất kể người ta nghĩ thế nào, việc nên chúc vẫn cứ chúc, già trẻ lớn bé đồn Ma Sơn chỉ cần có thể chen tới được thì đều vây lấy La gia chúc mừng không ngớt.
Người nhà họ La cũng đều tươi cười niềm nở đón tiếp.
Sau đó, người nhà họ La được ông La dẫn đầu tách khỏi đám dân chúc mừng, nghênh đón đại lang La Truyền Sơn ngồi trên con ngựa cao to hăng hái nắm chặt tay với Canh tiểu thần tiên.
“Hử? Hai tay nắm chặt? Người nhà họ La lặng đi, nhưng tình cảnh ngay lúc đó không cho phép họ suy nghĩ nhiều.
Truyền Sơn và Canh Nhị cùng xuống khỏi ngựa, các trưởng bối đều đã tới, ngươi còn ngồi trên ngựa là muốn bị mắng chắc.
Ôm đầu khóc rống? Không cần thiết đâu, tối qua tất cả mọi người đã khóc hết rồi.
Nếu không khóc, vậy thì cười đi.
Ông La vui mừng gật đầu với cháu trưởng và tiểu thần tiên.
Hai người theo lý phải dập đầu với ông La và các trưởng bối khác, nhưng bởi tiểu thần tiên có mặt, người La gia không dám nhận lễ ấy, lấy ông La và ông Công Tôn vịn tay hai người coi như đã lễ xong.
Cuối cùng, trong tiếng pháo, tiếng hoan hô và đám người Đồn Ma Sơn vây lấy, Truyền Sơn và Canh Nhị được người La gia đón vào đồn Ma Sơn.
Truyền Hải và Vạn Tư Triết mang theo một đám người bắt đầu bố trí cho xe lừa và súc vật, quan trọng là phải coi chừng hàng hóa trên xe, miễn cho có người tay chân xấu xa tiện tay mò tới. Không thấy đám người được La Lại Tử dẫn đầu đang lượn tới lượn lui ở đằng kia, chỉ muốn kiếm cái gì đó hay sao.
Có người cẩn thận sẽ phát hiện, hiện tại người đi trên cùng La gia không phải La lão, cũng không phải đại lang đã lâu không về của La gia mà là tên nhóc béo phị kia. La lão và ông Công Tôn một trái một phải, đều đi theo đằng sau nhóc béo phị.
Điều này làm Canh Nhị rất không quen, đi được một lát liền vòng trở lại bên cạnh Truyền Sơn.
Hai ông lão bất đắc dĩ, chỉ có thể đi ở bên cạnh.
Bà La kéo thằng cháu trưởng, ra sức hỏi: “Nhóc Sơn à, đội xe phía và súc vật gia cầm đằng sau con kia đều là của cháu ư?”
“Vâng, đều là do cháu và Canh Nhị chuẩn bị.” Truyền Sơn cười nói với bà nội.
“Trời ơi, nhiều thứ như vậy đều do các cháu chuẩn bị?”
“Vâng.”
“Đội xe kia cũng là của các cháu, kể cả những con lừa kia?”
“Vâng.”
Bà La sắp kích động muốn chết, đỏ mặt ngạo nghễ nhìn bốn phía. Đã thấy chưa? Mấy thứ kia đều là của cháu ta! Là của La gia ta đó!
“Con trai à, mấy thứ trong xe là gì vậy?” Mẹ La vừa hỏi, vừa lén gạt nước mắt. Đứa lớn có bản lĩnh, kiếm được nhiều tiền, sau này xem ai còn nói nó là sao chổi!
“Thưa nương, đều là lương thực và vải vóc, có cả bông và quần áo giày vớ các loại.”
“Nhiều thứ như vậy chắc nhiều tiền lắm đi?”
Truyền Sơn cười.
Người La gia nhớ đến tối qua tiểu thần tiên lấy ra 12 con vật cầm tinh bằng vàng thì im lặng. Đại lang nhà họ giờ có thể đã không coi tiền là tiền nữa rồi?
Tiếc là việc này không thể khoe ra ngoài, bằng không sẽ làm người ta ước ao, ghen ghét, căm hận. Chính là bây giờ, trong đám người xem náo nhiệt còn có không biết bao nhiêu người đỏ mắt chửi mịa nó ấy chứ.
Người La gia nghĩ không sai, có những người ghen tị hận Thiên Lôi không thể giáng sét xuống đánh chết người La gia, như vậy mấy thứ kia liền đều trở thành của họ.
“Ngươi nhìn cái vẻ đắc ý của họ kia, ai không biết còn tưởng họ đào được mỏ vàng! Có trời mới biết sao chổi kia phát tài kiểu gì.” Một giọng nói tràn đầy ác ý và đố kỵ.
“Không phải mỏ vàng thì cũng tương tự, ngươi có bản lĩnh cũng kiếm ra một đội xe lớn như vậy mang về nhà thử đi.” Một nữ nhân áo vá chằng vá đụp khinh miệt: “Không cần nhiều, chỉ cần ngươi có thể kiếm một chiếc xe lừa về thôi, đó chính là bản lĩnh của ngươi.”
“Phi, cái đồ gà mái không biết đẻ nhà ngươi, cái sắc mặt ấy là sao hả? Coi thường nam nhân của ngươi phải không? Nếu năm đó lão tử cũng báo danh ra chiến trường đánh giặc, giờ lão tử…”
“Giờ ngươi đã chết! Ta là gà mái không biết đẻ trứng? Vậy ngươi tìm tiểu quả phụ của nhà La Cân sinh cho ngươi đi, ngươi ngủ với ả lâu như vậy, ta cũng không thấy ả sinh con cho ngươi, ta thấy không phải nữ nhân chúng ta không sinh được, mà là căn bản La Phát Tài ngươi vô năng!”
“Nữ nhân thối thây, ngươi nói cái gì? Ta đánh chết ngươi!”
“Ngươi đánh a! Ngươi dám ra tay thử xem! Không có lão nương ngươi đã chết đói từ lâu rồi, chỉ được cái mồm, chẳng làm được gì, nếu không phải lão nương biết dệt vải, cái đồ qua lại với quả phụ không biết xấu hổ như ngươi đã bị đuổi khỏi đồn Ma Sơn từ đời. Cha ta khi đó mắt bị mù mới gả ta cho cái loại súc sinh như ngươi!”
“Con vợ chết tiệt, mày câm miệng cho tao!” La Phát Tài không chịu nổi ánh mắt của những người xung quanh, tát bà vợ một cái.
“Được rồi, người một nhà cãi vã gì?”
La Đại Cường nhíu mày quát bảo ngừng, lập tức lại mắng vợ La Phát Tài, “Ngươi là vợ người ta không biết phải giữ mặt mũi cho chồng hay sao? Có gì muốn nói thì về nhà hẵng nói? Nếu không phải ngươi không sinh được thì nam nhân của ngươi cũng sẽ không ra ngoài tìm phụ nữ khác. Biết dệt vải thì sao? Nữ nhân biết dệt vải có rất nhiều, đó chính là công việc của nữ nhân. Còn không về làm cơm cho nam nhân của ngươi, đứng ở đây tức tưởi làm gì!”
Vợ La Phát Tài che mặt, cười lạnh nhìn chồng, lại khinh bỉ nhìn Lý trưởng không coi nữ nhân là người, quay đầu liền đi. Làm cơm? Đừng có mơ, đi ăn cứt đi!
“Cường thúc, ngươi xem con vợ này, ngươi nhìn nàng xem!” La Phát Tài tức dựng thẳng con mắt tam giác.
“Ngươi có thể làm gì nàng? Vợ ngươi nói cũng không sai, nếu không phải nàng biết dệt vải, hiện tại nhà các ngươi chỉ có thể ăn không khí.” La Đại Cường không để mặt mũi cho La Phát Tài.
“Cường thúc, ý người là sao?” La Phát Tài giở mặt.
La Đại Cường còn chỗ phải dùng tới hắn, thấy hắn giở mặt, phải dịu đi ba phần, “Được rồi được rồi, biết ngươi có bản lĩnh, chỉ là liên lụy người nhà. Ngươi xem La gia hiện tại giàu có như vậy, chúng ta đi tìm sao chổi kia, xem hắn có thể lấy ra một phần để an lòng mọi người không?”
“Vậy còn phải xem hắn chịu lấy bao nhiêu.” La Phát Tài cũng không muốn đắc tội La Đại Cường, âm điệu ôn hòa đi. Đôi mắt tam giác kia nhìn chằm chằm vào đoàn xe, tia tham lam nơi đáy mắt càng nhiều.
“Đại Cường, chúng ta tính toán với nhà Đại Phúc vậy có được không?” Một nâm nhân trung niên tầm tuổi như La Đại Cường bất an nói.
“Điều này sao lại gọi là tính toán? Đây là do họ vốn nợ chúng ta!” La Phát Tài nhỏ giọng kêu lên.
“Đúng thế, ta nghĩ Phát Tài ca nói đúng, không phải do nhà họ, chúng ta cũng sẽ không cần chạy ra khỏi La gia thôn, cha ta cũng sẽ không mất sớm như vậy.”
“Hơn nữa các ngươi nhìn lại xem La Truyền Hải mang chúng ta tới cái nơi quỷ quái gì đây? Cái nơi chẳng mọc được gì, muốn nước cũng không có nước, được bữa nay lo bữa mai, trước đây La gia thôn chúng ta cũng từng trải qua một năm hạn hán thế này!” Một gã thanh niên hơn 20 tuổi cũng kêu gào.
“Đúng, bảo La Đại Phúc chia của cho chúng ta, dù sao nhà họ cũng không cần nhiều của như vậy, ta đã đếm rồi, hai mươi bốn chiếc xe ngựa, chia cho nhà chúng ta một chiếc là được. Còn có heo và trâu, nhà chúng ta cũng cần một con. Gà vịt gì đó, nếu không chia thì thôi.”
Một vài người dân La gia thôn càng nói càng hưng phấn, người người đều cho rằng của cải đã là của họ rồi.
“Ta cũng muốn một con heo và một con trâu, dê mẹ mang thai cũng chia cho chúng ta một con. Đồ trong chiếc xe lớn chúng ta không tham, Cường gia gia xem rồi chia ra là được. Nhưng lừa ngựa kia nhớ phải để lại cho nhà chúng ta một con.”
“Không biết trong 24 chiếc xe kia để cái gì?”
“Ta thấy vết bánh xe rất sâu, không phải lương thực thì cũng là vàng bạc đồ cổ.”
“Ô wow, nếu là vàng bạc đồ cổ….”
“Các ngươi nhỏ giọng thôi, sao chổi kia của La gia đã kiếm được gia nghiệp lớn như vậy, chắc chắn tay phải dính không ít máu, khi còn bé tiểu tử kia chính là kẻ ngang bướng, lại đi lính nhiều năm như vậy, ngươi nhìn sát khí trên người hắn đi, còn không biết đã từng giết bao nhiêu người đâu.”
“Có lẽ, gia nghiệp của sao chổi kia nói không chừng chính là kiếm được từ cướp bóc.”
“Đúng thế, bằng không tại sao quan phủ không bắt ai mà lại muốn bắt cả nhà họ.”
“Nếu là tang vật, vậy càng nên chia cho mọi người. Nếu hắn không đồng ý, chúng ta đi kiện!”
“Đúng, cứ vậy đi, tiểu tử kia chắc chắn có tật giật mình, chỉ cần chúng ta nói đi kiện, hắn nhất định sẽ chia của cải cho chúng ta.”
“Suỵt, các ngươi nhỏ giọng thôi, đừng để người nhà họ La nghe thấy.”
“Sợ gì họ? Nếu không thể thì chúng ta liền ra lệnh cho mọi người đi cướp!”
Bên này, Truyền Hải giao mọi chuyện cho Vạn Tư Triết, cũng đuổi tới, “Ca, ngươi nói muốn làm tiệc, hôm nay chắc chắn không làm được rồi, chúng ta còn phải mổ lợn mổ dê, chuẩn bị các kiểu, nhanh nhất cũng phải chiều mai mới xong.”
Truyền Hải bận thì bận nhưng thấy nhiều vật tư như vậy, tâm tình khoái trá vô cùng, hiện tại làm gì cũng đầy hứng khởi.
“Được, ngươi xem rồi làm đi.” Vốn dĩ Truyền Sơn muốn lấy rượu và thức ăn đã chuẩn bị sẵn của tửu lâu ra để mở tiệc, nhưng nghe thấy trong đám người này có người ghen ghét liền không muốn lấy ra nữa. Người nhà của, rùa con nhà hắn còn chưa được hưởng, dựa vào cái gì phải cấp cho những kẻ chó lợn không bằng đó chứ!
Tiệc thì chắc chắn phải làm, đó là giúp người nhà, đệ hắn nở mày nở mặt, nhưng nếu muốn ăn, các ngươi cứ tự đi mà làm, tin chắc đệ đệ keo kiệt không kém Canh Nhị nhất định sẽ không nỡ để người trong thôn ăn thoải mái.
Nghe Truyền Hải tuyên bố làm tiệc chiêu đãi toàn bộ dân chạy nạn đồn Ma Sơn, đám dân chạy nạn cũng hoan hô từng đợt.
Tuy Truyền Hải không keo kiệt như ca hắn dự liệu, nhưng hắn bảo Vạn Tư Triết tự dẫn người kiểm kê đồ ca hắn mang về, yêu cầu phải ghi toàn bộ vật tư lại, sau đó cân nhắc cùng mấy tâm phúc, mới nghĩ ra thực đơn cho bữa tiệc, đảm bảo tất cả mọi người có thể ăn no, cũng sẽ không lãng phí, đồng thời ngăn chặn tất cả hành vi bí mật gian lận.
Toàn bộ già trẻ dân chạy nạn có 964 người, để làm tiệc, đã giết 5 con heo, 5 con dê đầu đàn, còn cả gà vịt ngan mỗi loại 30 con.
Các loại bột mì trong xe đều khiêng ra 5 túi, chia ra làm bánh bao chay, mì sợi, bánh nướng; lại cầm hai túi gạo kê nấu cháo, đây là dành cho các hài tử, tuy rằng tiếc thật, nhưng cũng lấy 3 túi gạo và cao lương ra nấu cơm.
Sau đó các loại rau dại khô, củ cải khô, cải củ thái sợi, mầm đậu còn lại trong đồn trú đều bê lên bàn, Truyền Sơn mua nhiều đồ mặn về như vậy, dưa muối cũng lấy ra một phần làm món phụ.
Còn về rượu… nhìn đám lão nhân tham rượu tội nghiệp trong thôn nhìn hắn, Truyền Hải miễn cưỡng đồng ý lấy ra 5 hũ để mọi người uống đỡ thèm.
Bàn tiệc phong phú bất ngờ, làm mọi người đồn Ma Sơn vui vẻ quên sầu. Lượng món mặn như vậy, kể cả khi làm hôn sự cũng đã như thế, huống chi là hiện giờ thiếu ăn thiếu uống.
Khi nghe nói người giúp đỡ còn có thể mang tiết và nội tạng về nhà, người ghi tên muốn giúp còn tranh tới mức suýt đánh nhau.
Cuối cùng, nhờ Vạn Tư Triết sắp xếp mọi chuyện mới hòa giải được.
Bắt đầu từ buổi chiều cùng ngày, mọi người trong đồn Ma Sơn đều vui vẻ chuẩn bị cho bữa tiệc mà đến già họ vẫn còn nhớ rõ.
Các tiểu hài tử còn biên ra một bài đồng dao:
Cưỡi ngựa to, mặc áo lụa, La gia đại lang đeo kim đao, tán tài đồng tử ngồi vẩy tiền.
Hai bốn chiếc xe, bốn tám con lừa, vô số trâu dê chạy đằng sau.
Ngàn xấp vải ngàn cân bông, từng kiện chế thành áo bông hoa, ngươi ta đều có bộ đồ mới.
Gạo kê cao lương, La gia mặc ngươi ăn một bữa no nê; bột mì bột kê bột cao lương, làm thành bánh bao chay mặc ngươi gặm;
Thịt gà thịt vịt thịt ngan, thịt dê nước xốt thịt ba chỉ, miệng đầy dầu.
Người lớn trẻ con đều vui mừng, đều khen La gia đại lang thật là tốt!
Mà bài đồng dao này mãi đến khi người La gia rời khỏi đồn Ma Sơn, đồn Ma Sơn biến thành huyện Song Hà, huyện Song Hà, vẫn có trẻ con không ít nơi có thể thuận miệng hát ra được. Đền sau này, nếu như quanh đó có ai áo gấm về quê, họ sẽ hát bài đồng dao này để so sánh, còn bởi vậy làm những nơi xung quanh sinh ra tập tục phá sản vẩy tiền đồng khi làm việc vui.
Đó là chuyện sau này, lại nói tới Truyền Sơn và Canh Nhị trong đông đảo ánh mắt ước ao đố kỵ, được người nhà đường đường chính chính đón về La gia.
Dường như La gia đã được quét tước, chăn bông trên kháng đều đã gấp gọn, chiếc bàn kháng đặt ở chân tường cũng đặt lên trên kháng.
Chiếc bàn vuông duy nhất cũng đặt ở chính giữa, bốn chiếc ghế dài được xếp gọn gàng.
Các lão nhân được mời lên trên kháng, bốn lão còn muốn gọi Canh Nhị lên.
Canh Nhị liên tục lắc đầu, kéo Truyền Sơn ngồi xuống ghế dài, còn lén biểu thị với Truyền Sơn, y rất đói rất đói, nhất là y còn tiêu hao bao nhiêu là linh khí nữa.
Truyền Sơn bật cười, yêu thương nhéo mặt béo nhà hắn, lại sờ bụng y. Cái đồ ngốc này, lúc sáng tửu lâu đưa rượu và thức ăn cho y, y không biết đường ăn trước một chút sao?
Đối với việc Truyền Sơn giở trò, Canh Nhị đã tập mãi thành quen, cho nên y tuyệt không cảm thấy Truyền Sơn sờ tới sờ lui trên người y có gì là lạ.
Nhưng người La gia không quen, nhất là bốn lão nhân, rất sợ cháu trưởng khinh nhờn tiểu thần tiên, sẽ bị tiểu thần tiên nghiêm phạt. Nhưng vì sao họ lại dùng từ ‘khinh nhờn’?
Bốn lão nhìn nhau, đều dùng ánh mắt hỏi đối phương: ngươi cũng nghĩ vậy?
Mẹ La nghi hoặc nhìn con trai rồi lại nhìn tiểu thần tiên. Đứa con lớn của nàng và tiểu thần tiên vô cùng thân thiết, nhưng không giống tình thầy trò hay tình huynh đệ, thế nhưng trừ những thứ tình cảm đó ra thì còn gì nữa đâu?
Do mẹ La không biết giữa nam nhân và nam nhân cũng có thể ở với nhau nên căn bản không thể nghĩ ra điều gì.
Cha La bình tĩnh nhất, sau khi mời các lão nhân lên kháng lại bảo mẹ La mau giết con gà mái đẻ trứng duy nhất ở hậu viện, làm một bữa cơm ra dáng ra hình. Con trai mang nhiều đồ về như vậy, không thể để nó đói bụng chứ?
Nghe thấy cha La dặn dò, Truyền Sơn vội nói với mẹ: “Nương, ngài không cần làm. Cơm nước đều có sẵn, sáng nay con và Canh Nhị đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”
“Các ngươi đã chuẩn bị cả cơm nước rồi?” Mẹ La kinh ngạc.
“Lúc mua mấy thứ bên ngoài kia, liền bảo tửu lâu chuẩn bị luôn.” Truyền Sơn giải thích, quay đầu bảo đệ đệ vừa bước vào cửa mang một chiếc xe lừa lại đây.
Truyền Hải bận tối mắt rất muốn sai người khác, nhưng trong nhà hắn không dám sai bảo ai. Tìm Bạch Thái Bang, Bạch Thái Bang đang ở ngoài cửa chặn khách. Bất đắc dĩ, hắn đành phải tự đi.
Cha La nghe nói con đã đặt mua rượu và thức ăn, liền lưu tâm thêm nói: “Ngươi có đặt mua nhiều rượu và thức ăn không? Nếu nhiều thì mời các trưởng bối đức cao vọng trọng trong thôn qua luôn. Họ đều muốn biết dự định sau này của ngươi, đúng lúc ngươi cũng nhân cơ hội này nói cho họ nghe thử xem.”
“Không cần! Đây là tiệc nhà La gia chúng ta, bảo những người không liên quan đó tới làm gì? Muốn để họ chọc tức cha ngươi lần nữa sao?” Ông La đột nhiên nổi giận.
Cha La vội giải thích, “Cha, ý con không phải vậy. Chỉ là chúng ta đóng cửa lại ăn tiệc như vậy, nếu để người khác biết lại lắm lời.”
“Lắm lời cái gì? Họ muốn nói cứ mặc cho họ nói! Đây là cháu ta về hiếu kính ta! Họ không chịu được thì bảo cháu họ đi mà hiếu kính họ, La Thiên Khê ta đảm bảo không ghen tị!”
“Đại Phúc à, ý của ngươi chúng ta đều hiểu.” Ông Công Tôn cũng mở miệng, “Nhưng những kẻ đó đều là một đám vô ơn. Nhớ năm đó, chính bởi vì La Đại Cương không muốn gánh trách nhiệm, họ liền cậy già lên mặt, bức nhóc Hải gánh trọng trách của La gia thôn, mang mọi người đi cùng.”
“Trở lại thôn rồi, vì mặt mũi của người dân thôn và họ, họ có thể cùng tạo áp lực, ép chúng ta giao ra toàn bộ số tiền bán mạng của con ngươi. Mà khi đó, La gia thôn có người bán đứng chúng ta, họ có nói gì không? Họ ở một bên khoanh tay đứng nhìn!”
Ông Công Tôn thở dài, nói tiếp: “Càng khỏi cần nói, trên đường chạy tới đây, họ đã gây cho nhà ta biết bao là phiền phức. Sau khi tới được nơi này yên ổn rồi, họ lại để La Đại Cường ép chúng ta gả Vịnh Tử cho La Lại Tử.”
Giờ nhóc Sơn đã về, còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra, lúc này cách xa họ là tốt nhất. Ngàn vạn lần đừng hy vọng những người đó có thể hành xử đứng đắn khi đã cầm đồ của chúng ta, ngược lại, họ thấy chúng ta khá giả rồi, chỉ sợ cũng sẽ thèm muốn thôi.”
Truyền Sơn nghe xong những lời này, miệng nhếch một cái.
Canh Nhị cầm tay hắn, thầm cảnh cáo hắn: ngươi đừng nổi ma tính! Nhưng những người đó thật là xấu, ta nghe xong cũng muốn đánh họ. Để biểu thị oán giận của mình, y còn giơ nắm đấm đầy thịt lên huơ huơ.
Truyền Sơn… rất muốn bắt lấy nắm đấm ấy gặm hai cái.
“Nhạc phụ nói đúng. Cha, ngài cũng đừng giận nữa, vì những người đó không đáng. Ngài nói không mời thì thôi, nghe lời ngài hết. Ngài đừng giận nữa, đều là con không tốt.” La Đại Phúc vội thuận khí cho cha, lại nháy mắt ra hiệu cho con trai, bảo hắn mở miệng khuyên nhủ ông nội hắn.
“Ông nội, ông ngoại, nhà chúng ta đóng cửa lại ăn uống, mặc kệ những kẻ đó đi.” Truyền Sơn nói thẳng.
Ông nội và ông ngoại hắn đều mỉm cười, không giận gì nữa.
Trong lúc nói chuyện, Truyền Hải kéo xe tới. Người chắn trước cửa đều dòm vào trong xe nhìn, muốn xem bên trong xe có thứ gì hay ho.
Đáng tiếc xe Truyền Sơn mua đều có cửa xe, cửa xe không mở, chẳng ai có thể nhìn thấy thứ bên trong.
Truyền Hải cũng xấu tính, đẩy xe vào hậu viện rồi liền quay xe cho cửa xe đối diện với cổng sau, làm ra vẻ dọn tất cả những thứ bên trong vào nhà, cuối cùng ném chiếc xe lừa trống không ở hậu viện, đóng cửa trước cửa sau lại, nhốt tất cả những kẻ rình mò ở ngoài.
HẾT 8