Bạch Thái Bang bị Truyền Hải giữ lại. Vì thế, hắn vờ vĩnh từ chối một phen, sau đó bị Truyền Hải túm áo kéo vào.
Canh Nhị vội vàng lấy mỹ thực cất trong không gian ra ngoài, trên chiếc bàn vuông nhanh chóng bày biện đầy những món ngon mỹ vị nóng hôi hổi.
Bạch Thái Bang rớt nước miếng, không còn nói muốn về nhà nữa. Người La gia đang cố nhịn, đã bao lâu rồi họ không được thấy những món ăn mặn và tinh xảo thế này? Chỉ ngửi và nhìn thôi mà nước miếng đã chan chứa.
Để thuận tiện cho các lão nhân, bàn vuông đã được kê đến trước kháng, các lão nhân ngồi trên kháng đắp chăn bông hưởng thụ sự hiếu thuận của các con cháu.
Cha La mẹ La mang những đứa nhỏ ngồi bên bàn.
Nếu có món lão nhân thích, sẽ được bưng lên trên bàn kháng trước, chờ lão nhân ăn rồi mới bưng xuống, thức ăn hai bên truyền qua truyền lại, tuy phiền phức nhưng cũng rất vui.
Đến khi Canh Nhị ôm ra một vò rượu, bầu không khí bữa tiệc cũng đạt tới đỉnh cao.
Các lão nhân hỏi những việc Truyền Sơn đã từng trải qua, Truyền Sơn liền lấy một vài kiến thức thú vị kể cho họ, Canh Nhị ở bên cạnh làm người bổ sung giúp sự việc thêm thực tế hơn, các lão nhân nghe thấy vừa kinh vừa sợ, Truyền Hải và Bạch Thái Bang nghe đến hút hồn.
Truyền Sơn cũng hỏi mấy năm qua người nhà họ sống thế nào, trên đường đã gặp những chuyện gì, hiện giờ có gì phiền phức các kiểu.
Các lão nhân đều lấy chuyện vui để nói, Truyền Hải là người thực tế nhất, hắn lấy tất cả các vấn đề khó khăn nhất gặp phải lúc làm thủ lĩnh ra hàn huyên trò chuyện với ca hắn.
Trong lúc nói chuyện, Truyền Sơn cũng biết được lai lịch của Bạch Thái Bang, thì ra hài tử ấy và mẹ hắn là được Truyền Hải tự tay cứu về.
Kể ra cũng buồn bình thường, cha Bạch Thái Bang nghiện đánh cược, coi con và vợ là tài sản của bản thân, đầu tiên bán con gái trả nợ, qua hai năm lại lấy con trai bán luôn, có lẽ hắn nghĩ rằng, chỉ cần có tiền, trai gái muốn sinh bao nhiêu mà chẳng được? Nếu không phải mẹ Bạch đã nhuốm tuổi bán không được giá, hắn đã bán vợ của mình đổi tiền từ lâu rồi.
Mẹ Bạch là một nữ tử mềm yếu, con gái bị bán cũng không dám phản kháng lại chồng, chỉ có thể ở nhà khóc mấy hồi, nhưng Bạch Thái Bang tuổi còn nhỏ đã đuổi theo hai mươi dặm đường, sau đó không thể đuổi theo được mới về nhà.
Khi đó Bạch Thái Bang bắt đầu hận phụ thân mình, sau đó cha hắn muốn bán hắn, nương hắn lại chỉ biết khóc, hắn liền phản kháng, đập vỡ đầu cha hắn rồi mang theo nương bỏ trốn.
Lúc Truyền Hải gặp hai mẹ con họ, chính là lúc bộ khoái quan phủ đang bắt nghịch tử giết cha, mẹ con Bạch Thái Bang vì thế trốn đông trốn tây, đã là lúc sinh ra cảm giác tuyệt vọng thiên hạ to lớn không chỗ dung thân.
Bởi mẹ con họ không có giấy thông hành, không thể vào thành, chỉ có thể đi lại ngoài thành, mẹ Bạch dầm mưa bị cảm lạnh, không bao lâu đã ngã bệnh, còn Bạch Thái Bang dù sao cũng nhỏ tuổi, cảm thấy mình giết cha tội ác tày trời, hơn nữa mẹ bệnh nặng, nhất thời mất hết can đảm, sinh ra ý muốn chết cùng mẹ.
“Khi đó ta thấy tiểu tử này cõng nương hắn nhảy sông tự vẫn, bắt hụt một bước, đành phải nhảy xuống vớt người, cũng may ta đây giỏi bơi lội, Bạch tiểu tử cũng chỉ quẫy mấy cái, ta cứu nương hắn trước, sau đó lại cứu tiểu tử kia, sau thì biết tình huống của họ liền mang theo cùng.”
Bạch Thái Bang giả vờ lau đôi mắt ướt, xấu hổ nói: “Lúc đó thủ lĩnh đã cứu ta và nương, thời gian ngâm trong nước quá dài, ban đầu bị một trận bệnh nặng, nương ta cũng suy sụp, sau đó vẫn là ông bà nội bán đi một con lừa mới có tiền mời lang trung cứu nương ta và cả thủ lĩnh lại. Bắt đầu từ khi đó, chúng ta liền bước đi trên đôi chân của mình.”
“Ấy dà, nói những chuyện buồn ấy làm gì? Tục ngữ nói khổ tận cam lai, sau này ấy à, cuộc sống không thiếu phần của của các ngươi đâu!” Bà La xua tay nói.
“Đúng đúng.” Mẹ La cũng vội mở miệng, bảo bọn tiểu bối kính rượu cho trưởng bối.
Bốn vị lão nhân không dám uống nhiều, đều chỉ nhấp môi một cái. Ông Công Tôn thấy có rượu ngon, muốn uống nhiều một chút, bị bà Công Tôn ngồi bên phát hiện, vỗ cho ông một cái.
Ông Công Tôn lầu bầu, nói như thể tiểu hài tử “Bà quản ta cả đời, ta sắp chết rồi vẫn còn quản ta”, chọc tất cả mọi người cười toe.
Bà Công Tôn cười mắng ông, “Ta mặc kệ cái đồ quan tài nhà ông, ông uống chết cũng không ai biết!”
Ông Công Tôn cũng không biết là say thật hay say giả, rót rượu mời bà bạn già.
Bà Công Tôn xấu hổ, phun phì phì mấy cái.
Bà La biết vị, ngầm cấu ông La, ông La vừa kêu vừa nhỏ giọng mắng bà La không coi ai ra gì, vừa gắp thịt cá bà La thích vào cái đĩa trước mặt bà, còn gỡ xương hết ra.
Bà La hé miệng cười.
Ông La khoe với bà bạn già, “Sau khi được tiểu thần tiên chữa trị, hiện giờ mắt mũi tôi tốt lắm, bà xem những thứ tôi gỡ cho bà sạch sẽ chưa.”
Bà La đen mặt, té ra là ông đang luyện mắt tinh à?
Cha La mẹ La cũng không thua lão nhân, La Đại Phúc vốn thương vợ con, vốn đã chia sẻ phần nào việc hầu hạ lão nhân, thi thoảng lúc vợ bận còn có thể săn sóc múc canh gắp rau cho vợ.
Truyền Hải và Bạch Thái Bang vừa ăn vừa đấu võ mồm, thi thoảng còn lôi kéo Canh Nhị đòi y phân xử.
Canh Nhị mừng rỡ cười.
Truyền Sơn cũng cười, nhìn cả nhà hòa thuận vui vẻ, miễn cưỡng cũng được coi là khỏe mạnh trước mắt, thầm nghĩ chỉ còn thiếu nhà muội muội và muội phu (em rể), chờ họ bán vải về rồi, cả nhà sẽ đoàn viên hoàn toàn.
Thấy đệ đệ đang ra sức lấy lòng Canh Nhị, Truyền Sơn vô thức quàng vai y, đây là một tư thế chiếm giữ tuyệt đối, ngoại trừ Truyền Hải nghẹn họng ra, những người khác của La gia cũng chỉ cảm khái quan hệ của tiểu thần tiên và đại lang nhà họ thực là tốt.
Bản thân Canh Nhị cũng không cảm thấy gì, y chỉ nghĩ cánh tay Truyền Sơn choàng lên vai y thật là nóng bỏng.
Bữa tiệc ăn mừng Truyền Sơn trở về kéo dài từ cuối giờ Tỵ đến giữa giờ Mùi, sau đó cả nhà không ăn nữa, chỉ thuần túy nói chuyện phiếm, bốn lão nhân tinh thần tốt lạ kỳ.
“Cốc cốc cốc.”
Người La gia ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Chỉ nghe bên ngoài truyền đến giọng một thiếu niên: “Thủ lĩnh, Vạn đại ca bảo ta tới báo ngài, vị khách thương kia đã tới rồi, hỏi ngài bây giờ có tiện không, nếu tiện thì đi tới nhà lớn gặp vị khách thương kia.”
Truyền Hải buông chén rượu xuống, nếu tin tức này truyền tới vào hôm qua, hắn nhất định sẽ vui sướng nhảy dựng lên, nhưng bây giờ… có đại ca giúp đỡ, hắn đã không còn vội vàng tìm nhà bán quặng nữa.
Nhưng vẫn phải gặp khách một lần, không thể mời người ta tới rồi vứt người ta ở đó được.
“Ngươi báo Tư Triết, ta qua ngay đây.” Truyền Hải hô một tiếng với người ngoài cửa.
“Vâng!” Thiếu niên đáp rồi chạy đi.
Truyền Sơn và Canh Nhị nhìn nhau, hai người đã phát hiện có người lạ tới đồn Ma Sơn từ sớm.
Truyền Hải đứng dậy, Bạch Thái Bang cũng đứng dậy theo.
“Khách thương ấy lúc này mới tới, xem ra định ở lại đồn Ma Sơn ta một đêm. Ca, ngươi ở nhà chơi với ông bà, ta đi nhà lớn xem thử.”
“Đi đi, ta và Canh Nhị cũng định tìm một nơi yên tĩnh luyện đan, đêm nay sẽ không về. Hạc giấy này cho ngươi, nếu gặp phải chuyện khẩn cấp gì thì ngươi xé hạc giấy, ta sẽ biết ngay, cũng sẽ nhanh chóng trở về.” Truyền Sơn nhận lấy hạc giấy, cẩn thận cất đi, sau khi xin lỗi các trưởng bối thì mang Bạch Thái Bang đi theo.
Truyền Sơn thấy tất cả mọi người đã ăn no rồi, liền đề nghị cha mẹ và ông bà cứ nghỉ ngơi đi.
Mẹ La tiếc rẻ những món ăn còn thừa, nhìn những bát đĩa ấy càng thích.
Truyền Sơn cười bảo mẹ, những chiếc bát đĩa này không cần trả lại cho tửu lâu, hắn đã mua hết rồi.
Mẹ La cực kỳ vui, những chiếc bát đĩa này tuy không tính là hàng tốt, nhưng đối với người thường nhà họ, đây đã là một bộ đồ sứ có các loại hoa văn coi như tài phú hiếm có rồi.
Thấy mẹ coi những món đồ sứ bình thường này như bảo bối, suy nghĩ của Truyền Sơn lại dao động.
Vì sao phải tiếp tục chờ đợi chứ?
Vì sao phải đợi đệ hắn quyết định trước?
Hắn hoàn toàn có thể giục đệ đệ trước.
Đúng, mặc kệ ánh mắt người ngoài, mặc kệ ghen ghét của kẻ khác, hắn muốn người nhà mau chóng sống sung túc, cũng thuận tiện ‘giúp’ đệ đệ một việc.
Nên nhớ có đôi khi khiêm tốn quá mức, ngược lại sẽ làm người khác vênh váo, ngược lại khi ngươi phách lối tới một mức độ nào đó, lúc người khác ra tay ngươi cũng sẽ đắn đo cân nhắc hơn.
Tính toán mối quan hệ thiệt hại, ý tưởng dần hình thành trong đầu Truyền Sơn.
Thực ra những suy nghĩ ấy hắn đã có từ lâu, thời gian hơn bốn trăm năm cũng đủ hắn nghĩ đi nghĩ lại việc này nhiều lần. Trước đó hắn còn băn khoăn về đệ đệ, sợ mang đến phiền phức cho đệ đệ mình, còn bây giờ sao… Hắn nghĩ ngựa tốt vẫn cần phải quất một roi.
“Nhị, ta có một ý.” Truyền Sơn nói với Canh Nhị trong thần thức.
“Nói đi.”
Truyền Sơn kể cho Canh Nhị nghe, Canh Nhị nghe xong hơi hé miệng, “Sao ngươi chắc đệ ngươi sẽ…”
“Ta không chắc, nhưng ta hiểu hắn. Tiểu tử kia cũng không phải quân tử tốt bụng gì, nhận một đám người như thế, thà đói bụng cũng phải chiếm lấy cái nơi chỉ có quặng sắt và gai dầu này, nếu hắn không có một suy nghĩ nào mới là lạ, huống chi thói đời bây giờ loạn như thế. Ngươi lại xem cái tên hắn lấy cho làng đi, Đồn Ma Sơn, vì sao hắn không gọi là thôn Ma Sơn?”
Canh Nhị tỏ vẻ không rõ.
Truyền Sơn giải thích cho y nghe: “Ban đầu làng do quân đội xây lên, đồn quân, đồn điền đã ra đời như vậy đấy. Trước đây những kiến trúc phòng ngự có tường vây mới gọi là đồn. Đồn Ma Sơn nếu là tên gọi có sẵn từ trước thì cũng thôi, nhưng rõ ràng nó không phải. Truyền Hải là người đã từng thi đậu tú tài, hắn có thể không phân biệt rõ sự khác nhau giữa đồn và thôn sao? Tiểu tử kia… ta thấy chính là cố ý, hơn nữa nếu không phải sợ người ta phát hiện điều gì đó, ta đoán có khả năng hắn còn muốn gọi là Đồn núi Thiết, chứ không phải Đồn Ma Sơn đâu.”
“Nhưng ta thấy hắn có vẻ không phải người có dã tâm lớn vậy.” Canh Nhị gãi đầu.
“Đó là trước đây. Hắn chỉ cần kiếm cái ăn cho những người này cũng phải vắt hết óc, còn phải đề phòng quan phủ phái người tới bắt hắn, cho dù có dã tâm cũng chỉ có thể chôn vùi. Nhưng…”
“Nhưng ngươi đã về!” Canh Nhị hiểu ra, “Ngươi có thể giải quyết những vấn đề phiền não nhất cho hắn, còn hắn thì có dư thời gian nghĩ tới những việc khác.”
“Ca hắn có bản lĩnh, hắn không tiện thể lợi dụng thì không phải đệ ta.”
Truyền Sơn không những không giận mà còn cười đắc ý, “Ta quyết định thúc đẩy hắn một phen. Tiểu tử kia hiện tại có khả năng vẫn còn đang lơ mơ, chưa có mục tiêu rõ ràng. Chờ nơi đây giàu rồi, đủ loại vấn đề xuất hiện, tự nhiên sẽ bắt hắn phải nhìn thẳng vào vấn đề hắn muốn mang những người này hoặc là bước đi tương lai của hắn.”
” Có một ca ca tính kế với mình đúng là xui xẻo.” Canh Nhị đồng cảm với Truyền Hải đệ đệ.
“Đấy là ta giúp hắn bớt đi đường vòng.” Truyền Sơn không phủ nhận mình đang tính kế đệ đệ, “Trong kẻ thù của ta cũng có người phàm tục, bởi quy tắc thiên địa, ngươi ta khó mà ra tay. Còn phụ tử Hồ Dư lại vẫn đang đuổi bắt bọn Truyền Hải, để bảo vệ bản thân, Truyền Hải cũng phải dựng lên một thế lực có thể đối kháng được với Hồ Dư. Đương nhiên, nếu hắn không có ý đấy, ta sẽ giúp đỡ một người khác, cũng giúp Truyền hải đi theo con đường khác. Nói chung, cuộc đời của hắn muốn làm gì, tùy hắn chọn.”
Canh Nhị thầm khinh bỉ Truyền Sơn: ngươi đóng vai ác hại đệ đệ ngươi là hành vi của một ca ca tốt sao? Làm ca ca có thể tùy tiện nhúng tay thay đổi nền tảng của đệ đệ sao? Hơn nữa còn không nói với hắn một tiếng? Thực ra đời này người ngươi muốn trị nhất là đệ đệ ngươi đi? Ngươi tưởng ta không biết tâm tư vặn vẹo đằng sau khuôn mặt chính nghĩa kia sao?
Truyền Sơn cảm thấy gì đó, quay đầu lại, Canh Nhị lập tức biểu hiện thành thật ‘Ngươi nói đúng, chúng ta nên làm như vậy’.
Truyền Sơn nhìn chằm chằm Canh Nhị một hồi, nghĩ thầm kế hoạch sắp thực hành, nhưng việc nên tu luyện cũng không thể thiếu được.
Canh Nhị nổi da gà sau gáy, nghĩ thầm tiểu ma đầu nhà y không phải biết y trong lòng y nghĩ gì đấy chứ?
Truyền Sơn đi tới sờ mặt Canh Nhị, để lại đủ món ngon rượu ngon cho người nhà, mượn cớ luyện đan mang theo Canh Nhị tạm thời rời đi.
Lúc đi, Canh Nhị cho mỗi người nhà họ La một lá bùa ngọc hộ thân, để họ mang theo sát bên cạnh. Cũng bảo họ bùa ngọc không những có thể bảo vệ họ, còn có thể điều tiết nhiệt độ cơ thể, giúp họ tránh nóng bức và lạnh giá.
Người La gia nhận được bùa ngọc, biểu cảm ấy quả thực như hận không thể cúng bái Canh Nhị ngay vậy.
Truyền Sơn thầm nghĩ, sau này gặp lại Đào Hoa và cô cô, không ngại tốt với họ một chút.
Khéo léo từ chối ý đưa tiễn của người nhà, hai người rời khỏi Đồn Ma Sơn, bay thẳng vào không trung, thoi bay nhanh chóng đưa họ lượn hết một vòng xung quanh.
Hiện giờ, hai người ẩn bóng đứng từ trên cao quan sát địa hình bên dưới.
Nói thật, mảnh đất Truyền Hải chọn tính từ một phương diện nào đó thì đúng là sai lầm.
Trong phạm vi gần 300 dặm quanh đó, ngoại trừ Đồn Ma Sơn thì không còn thấy một bóng người nào khác. Thôn trấn gần nhất ở phía Nam, cách 400 dặm, cách Hà Ngọc huyện khá phồn hoa chừng 600 dặm.
Trong tình huống vừa không có quan đạo, lại không có lừa ngựa, nếu chỉ dùng để đi lại thì không làm được gì hết.
Hơn nữa chất đất không tốt, nguồn nước hiếm, cây nông nghiệp khó có thể trồng cấy, người nơi này nhất định sống rất khổ.
Nhưng xét tới tình huống La gia bị quan phủ đuổi bắt, mảnh đất này lại là nơi khá thích hợp.
Thứ nhất, trống trải. Nếu quan phủ phái người tới bắt họ, chỉ cần có người canh trên tháp, từ xa đã có thể biết.
Thứ hai, mặc dù không thể coi giữ nhưng có thể lui được. Chạy về phía Bắc hay Đông đều được, chỉ cần chạy sang nước láng giềng, tự nhiên không sợ Hi triều đuổi bắt.
Thứ ba, nơi đây cách trung tâm chính trị Hi triều khá xa, công văn bắt bớ chưa chắc đã có thể truyền tới nơi này. Cho dù có người mật báo, nói không chừng quan sai cũng không muốn tới đây.
Đương nhiên Truyền Hải cũng không hẳn bởi vì ba nguyên nhân này mà thu xếp ở lại đây.
Truyền Sơn nhạy cảm với vật chất thuộc tính kim loại, nên hắn rất nhanh chóng tìm thấy chỗ quặng sắt.
“Hửm?”
“Làm sao vậy?” Tu vi khối thân thể này của Canh Nhi quá thấp, hiện tại thứ Truyền Sơn có thể nhìn ra, y phải tới gần mới phát hiện.
“Ở đây lại có thiết tinh.” Truyền Sơn kinh ngạc nói.
“Nhiều không?”
“Không nhiều thì ta cũng chẳng giật mình như vậy.” Truyền Sơn vừa mừng vừa sợ.
Tuy nói thiết tinh không phải tài liệu luyện khí quý báu gì, nhưng bởi vì nhiều chỗ phải dùng tới nó nên bình thường tu giả thấy thiết tinh đều sẽ không bỏ qua, thứ này rất dễ bán ở chợ tu chân.
“Con mắt của đệ ngươi không tồi.”
“Đúng thôi, tiểu tử ấy đúng là không hổ mang cái danh phúc tinh, tùy tiện tìm một chỗ đã có thể phát hiện quặng sắt, quặng sắt này còn có nhiều thiết tinh như thế.” Truyền Sơn dở khóc dở cười, hắn không phục cái danh cứu tinh của đệ hắn, nhưng người ta số tốt thiệt, ngươi có thể làm gì nào?
“Đi thôi, chúng ta đi xuống xem. Quặng sắt này có thể tự nhiên sinh ra nhiều thiết tinh như vậy, chắc hẳn dưới mỏ có linh mạch.”
“Có linh mạch mà đất đai xung quanh đây lại cằn cỗi như thế, xem ra thiết tinh trong này thực sự không ít.”
“Cho nên chúng ta lấy hết thiết tinh ở đây, sau đó dời linh mạch khỏi vị trí quặng sắt, tiếp đó thiết đặt trận pháp, có lẽ không bao lâu nữa mảnh đất này sẽ tái hiện sinh cơ.”
Canh Nhị lại khinh bỉ hắn tiếp, “Rõ ràng là ngươi hám thiết tinh của người ta, lại còn cứ ra vẻ đại nghĩa.”
“Nhị, ngươi nói gì?”
“Chúng ta đi đào thiết tinh!” Lần này Canh Nhị đã thông minh ra, chưa nói dứt lời đã nhảy xuống dưới.
Nam nhân ở đằng sau dõi theo cái mông Nhị rùa nhà hắn, liếm môi một cái.
Qúa trình đào thiết tinh rất thuận lợi, Truyền Sơn lợi dụng đặc tính của khối thân thể này, dung nhập thẳng vào trong mạch khoáng, lấy hết thiết tinh ra ngoài, hoàn toàn không có ý muốn để lại cho đời sau.
Dưới mỏ sắt quả nhiên có một linh mạch nho nhỏ, Truyền Sơn và Canh Nhị hợp lực lại, tách hoàn toàn linh mạch và mỏ sắt ra.
Bởi vì có linh mạch ngoài dự liệu này nên Truyền Sơn cải tạo hoàn cảnh tự nhiên xung quanh cũng dễ hơn ba phần. Hắn và Canh Nhị nối linh mạch với một dãy núi sinh cơ thịnh vượng nhất gần đó.
“Nhỏ luyện khí, lớn thì luyện thiên địa. Nhị à, cống hiến chút đồ tốt chỗ ngươi đi?”
“Lấy thiết tinh để đổi.”
“Được, cho ngươi tất.”
“Ngươi cần tài liệu gì?”
Truyền Sơn khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, nhìn địa hình gần đó im lặng không nói.
Hắn thấy việc cải tạo hoàn cảnh tự nhiên cũng chẳng khác mấy so với luyện khí.
Đầu tiên phải chú ý vào đối tượng sử dụng, xác định kiểu hiệu quả đó.
Thứ hai, phải xét tới hình dạng khí vật, hướng tới hai mục tiêu là tiện cho đối tượng sử dụng và có thể phát huy hiệu quả ở mức độ lớn nhất.
Thứ ba, xét sự cân bằng; thứ tư, xác định trận pháp; thứ năm, thẩm định tài liệu; cuối cùng tính toán kỹ càng mới có thể mở lò luyện chế.
“Lại đây, nghĩ giúp ta với.” Truyền Sơn gọi Canh Nhị qua, ôm y ngồi trên đùi.
Từ sau khi Canh Nhị biết Truyền Sơn là cỏ non của y, thái độ liền thay đổi lớn. Cỏ non nhà y muốn hầu hạ y, vậy cứ để cho hắn hầu hạ là được. Canh Nhị đại gia ngồi vào lòng Truyền Sơn, dịch dịch cái mông, tự tìm một tư thế thoải mái.
“Cải tạo hoàn cảnh cần làm tùy theo tình thế, không thể đi ngược với địa thế.” Canh Nhị nhắc hắn.
“Ngoại trừ mấy ngọn núi nhỏ này, nơi đây căn bản là bằng phẳng, địa thế cũng không thích hợp để di chuyển quá lớn, đúng không?”
“Đúng. Có linh mạch, dãy núi gần đây tự nhiên sẽ được lợi, cũng sẽ từ từ thay đổi, thậm chí cuối cùng có thể gắn bó thành một thể.” Canh Nhị hất móng vuốt mò vào trong ***g ngực y ra. Cỏ non nhà y chỉ có điểm ấy là không tốt, lúc nào cũng động tay động chân với y, ôm thì ôm đi, cứ thích sờ đông sờ tây, còn cứ thích mò vào trong quần áo y.
“Ở đây thiếu nước, ta thấy, con sông lớn gần đây nhất ở đầu Đông, khá là xa, muốn dẫn nước qua chắc chắn rất khó, hành động quá lớn, ta sợ sẽ khiến những tu giả khác và giới phàm tục chú ý. Tuy sự thay đổi sau này của nơi đây chắc chắn sẽ làm người khác chú ý, nhưng không nên là bây giờ.” Không cho sờ ngực, vậy thì sờ đùi.
“Ngươi có thể nghĩ tới mạch nước ngầm.” Sờ đùi thì sờ đùi đi, coi như xoa bóp. Canh Nhị bất đắc dĩ nghĩ.
“Ý ngươi là đào giếng? Không phải, ý ngươi không phải đào giếng, là dẫn nước ngầm lên mặt đất sao? Ý kiến hay đấy! Như vậy chúng ta chỉ cần đào một ống dẫn thích hợp, để nước ngầm và nước trên mặt đất lưu thông với nhau là được. Thôi cứ đào thành hào nước luôn đi, sau này phân luồng với nước ngầm, hình thành nên luồng nước thông nhau.”
“Bộp!”
“Sao tự dưng đánh ta?”
“Không được sờ lung tung.”
“Ta không sờ lung tung, chỉ sờ tiểu tước tước, hình như dài thêm chút rồi, ngươi xem, càng sờ càng to.”
“… Ngươi còn sờ nữa, ta sẽ không nghĩ giúp ngươi.”
“Được được được, ta không sờ nữa, ngươi không thích ta sờ tiểu tước tước thì thôi, ta sẽ không sờ nữa. Mà vừa rồi nói tới đâu nhỉ? Ừm, đào hào đúng không?”
“Chỉ có sông trong thì không được, tốt nhất phải có sông ngoài, sau đó sẽ nối dòng với sông ngoài. Mạch nước ngầm dẫn từ dưới ngọn núi này ra, đường dẫn nước sông cứ đào một mạch tới sông trong, thời gian lâu dần, trong ngoài thành từ từ sẽ hình thành những luồng nước dày đặc thông nhau.”
“Ngươi định làm ra hẳn một thành trì sao?”
“Đất hoang không người cày, cày rồi người người tranh. Nơi đây không có địa thế hiểm yếu, chỉ có thể dựa vào thành trì kiên cố mới có thể chống đối kẻ thù bên ngoài.”
“Ngươi đừng kéo y phục ta! Xây thành ta không hiểu, nhưng ta từng nghe Đào Hoa bảo…” Nói đến đây, Canh Nhị bĩu môi, “Nếu muốn một thành trì có thể tồn tại lâu dài, lúc xây thành phải xét đến các vấn đề như hoàn cảnh địa lý xung quanh, tình hình thời tiết khí hậu của địa phương, và cả thói quen tập quán sinh hoạt nữa chứ không chỉ là đạt được mục đích của mình là xong đâu.”
Truyền Sơn nghe vào tai, tiện thể lấy ngón tay bấu điểm nhỏ màu nâu phấn lộ ra ngoài, “Vậy chúng ta cứ xây thành dựa vào núi, đằng sau núi dùng sắt thô quặng sắt làm vách núi, bốn phía núi đào hào hộ thành, bình nguyên bốn phía làm đồng ruộng.”
“Á!” Canh Nhị khẽ kêu một tiếng, bắt lấy ngón tay đáng ghét, giả vờ bình tĩnh nói: “Dẫn thêm một nhánh từ mạch nước ngầm ở ngọn núi phía Tây thành, thông với bên này. Nước sông ngoài của ngươi cứ dẫn từ núi phía Tây, sau đó sông trong sông ngoài dùng mạch nước ngầm để khơi thông.”
“Được, sau này ngọn núi ấy cứ gọi là Đông Sơn, ngọn núi bên kia gọi là Tây Sơn. Tòa thành này cứ gọi là… để đệ ta lấy tên đi.” Truyền Sơn không còn lòng dạ nào để nghĩ nữa, thịt mềm ngực nhỏ một mực dụ dỗ hắn, làm hắn rất muốn bắt, cắn, hung hăng tàn phá một phen mới sướng.
Tâm động hóa thành hành động, nam nhân đã nhịn lâu không nhịn được nữa, cúi đầu, mặc kệ tất cả, há to mồm ngậm lấy nơi đó rồi hút mạnh một phát.
Canh Nhị ôm đầu Truyền Sơn kêu ‘u u’, “Ngươi đang làm gì thế?”
“Cái gì?” Nam nhân lại dùng sức mút thêm một cái mới ngẩng đầu.
“Ngươi mút ta… ngươi còn dùng chỗ ấy của ngươi cọ mông ta!” Nhóc béo phị túm tóc nam nhân, tức giận chỉ trích.
“Không có mà, ngươi thấy ta ngồi yên không nhúc nhích này.”
“Ngươi nói láo! Vừa rồi ngươi rõ ràng…”
“Rõ ràng cái gì? A, ý ngươi là ta vừa uống sữa của ngươi đúng không? Nhưng ta chưa uống được a.” Nam nhân đáp cực kỳ vô sỉ.
Cả người Canh Nhị đỏ bừng lại nóng rần lên, sắp giống bánh nướng áp chảo rồi, “Ngươi, ngươi…”
“Ngươi phải nói rõ cho ta, lúc thì dùng mông cọ ta, lúc thì lộ ngực nhỏ dụ dỗ ta, ngươi xem ngươi bây giờ đang dùng mông nhỏ của ngươi cọ tới cọ lui trên người ta đây này, Canh Nhị à, sao ngươi lại miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo như thế chứ?”
“Bại hoại! Ác ma! Đổi trắng thay đen! Ngươi muốn song tu với ta thì cứ nói, ta cũng không phải không đồng ý với ngươi, ngươi cần gì phải vu oan ta?” Canh Nhị tức rớt nước mắt.
“Canh Nhị…” Nam nhân gọi tên người yêu như thở dài.
“Gì?” Rùa con đỏ mắt bực bội hỏi.
“Bây giờ ta không muốn song tu, chỉ muốn ‘làm’ ngươi thì làm sao đây?”
—
Còn có thể làm sao nữa?
Canh Nhị tức giận chọc bùn trên đất, chọc chọc chọc! Sao không chọc được vậy?
Lần này cho ngươi, lần sau đến lượt ta. Xem ta không làm ngươi như này, lại như này như này!
“Ngươi mấy tuổi rồi, còn ngồi đó nghịch bùn?” Một bàn tay kéo y từ dưới đất lên.
Canh Nhị mặc kệ hắn.
Truyền Sơn một tay nâng y, một tay xoa mông y, “Còn đau không?’
Không đau, nhưng khó chịu! “Không được xoa!” Canh Nhị gạt tay hắn ra.
Bàn tay đưa thẳng vào trong quần y.
Canh Nhị quay đầu lườm hắn, ngươi lại muốn làm gì?
Truyền Sơn nghiêm trang nói: “Ta sờ thử xem có bị thương không.” Nói rồi, bàn tay tách cánh mông, ngón tay luồn vào khe mông sờ mó.
“Ư.. ô…” Canh Nhị muốn mắng người, kết quả lời ra khỏi miệng thành tiếng rên rỉ, chỗ ấy của y còn ướt át, rất dễ cho ngón tay thọc vào.
Ngón tay thô to quấy đảo bên trong y, Canh Nhị nhịn không được kẹp chặt hai chân lại.
Bàn tay dùng sức nâng mông y lên, chợt nghe tên khốn kia dùng giọng điệu răn dạy bảo y, “Thả lỏng!”
“Ngươi đừng… sờ soạng, ta… không bị thương.” Canh Nhị mắt đã ươn ướt, dùng giọng khẩn cầu mà chính y cũng không phát giác nói với cỏ non đã ác ma hóa nhà y.
“Không bị thương thật chứ?”
“Thật sự không có, ta, ta không yếu ớt như vậy.”
“Vậy à.” Truyền Sơn để Canh Nhị nằm ngang, bảo y nằm xuống đất.
Trên mặt đất đã trải sẵn thảm lông.
“Ta vừa ra ngoài dạo một chuyến, phải thay đổi hoàn cảnh xung quanh đây như thế nào, ta đã biết đại khái rồi.” Ngón tay nam nhân vẫn cắm trong người Canh Nhị, đặt Canh Nhị lên thảm rồi cũng không rút ra, ngược lại còn nhét vào thêm một ngón tay.
Canh Nhị bị ép phải kẹp cánh tay của nam nhân, hai chân hơi nhấc lên. Hiện tại y cũng có chút động tình, dư vị vừa rồi vẫn còn, chỉ cần thoáng trêu chọc thôi là y đã không kiềm chế được.
Chắc là do bản tính của động vật đi, Canh Nhị thở phì phò nghĩ, hai mắt ướt đãm nhìn cỏ non nhà y vẫn quần áo gọn gàng.
Truyền Sơn dùng cái tay còn lại lột áo rùa con nhà hắn.
Không hổ là tu giả, sức khỏe luôn khôi phục nhanh chóng, phần ngực một canh giờ trước bị hắn vừa hôn vừa cắn lại vừa mút sưng đỏ lừ lên như bị ngược đãi giờ đã khôi phục thành béo mập mềm như ban đầu, cực kỳ ngon miệng chờ trạng thái tàn phá.
Hít sâu một hơi, Truyền Sơn ngồi xổm trên thảm, cứ cắm ngón tay ở trong thân thể Canh Nhị rồi nhấc người Canh Nhị lên cao, đợ một chân của hắn ở dưới người y.
Vì cú nâng ấy, Canh Nhị bất thình lình quát to một tiếng, hai tay bám chặt lấy cánh tay hắn thở hồng hộc.
“Còn về phần bên trong thành trì xây dựng thế nào, ta thấy Trùng thành quy hoạch trên mặt đất cũng rất tốt, chỉ cần sửa chữa vài chỗ là sử dụng được.” Truyền Sơn dùng một tay cắm ở hạ thân Canh Nhị khuấy đảo, một tay xoa bờ ngực non mềm, thỏa sức xoa nắn y.
Canh Nhị càng thở gấp hơn, “Ngươi đừng… như vậy, ngươi cứ vào thẳng…”
“Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, nhưng ngươi lại dụ dỗ ta, đúng là chẳng ra sao!” Truyền Sơn rút ngón tay ra, nhẹ nhàng đánh chỗ ấy một cái.
Canh Nhị khóc, “Ngươi bắt nạt người!”
“Ta nỡ lòng nào bắt nạt ngươi.” Nam nhân cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm hai điểm mềm mềm.
“Ta cho ngươi làm, ngươi còn ức hiếp ta.” Canh Nhị tủi muốn chết. Nếu y không muốn, ai có thể cởi quần áo y?
Làm đi làm đi! Bọn cỏ dại xung quanh thảm vui mừng khôn xiết, lắc lư tán lá cổ vũ động tác làm tình của họ.
Đến ngay cả cơn gió Tây Bắc thổi qua ngọn núi này cũng nhẹ hơn nhiều. Vì huynh đệ cùng núi của ta, các ngươi làm lần nữa đi, tùy tiện xả một chút nguyên khí ra là được!
Các sinh linh khác trên núi cảm động rớt nước mắt, cùng nhau hô lớn: lên đi! Huynh đệ ma tộc! Là giống đực thì mau lên đi!
“Xin lỗi, trước đó ta còn nghĩ lần này sẽ từ từ tới, kết quả lại làm đau ngươi rồi. Quy Quy, đừng giận, ta cho ngươi cắn một miếng?”
Canh Nhị tức tối há mồm cắn, cắn rồi không chịu nhả ra. Ai bảo ngươi thích bắt nạt ta!
“Nhị béo, Quy Quy, ta biết trên đời chỉ có ngươi tốt với ta nhất…”
Truyền Sơn cúi đầu hôn nơi quy túc của linh hồn hắn, một nửa khác của hắn.
“Ta biết dù ta có nghèo khổ chán nản đến đâu, dù ta có xui xẻo tới mức nào, dù cho ta gây họa tới ngươi, liên lụy tới ngươi, ngươi cũng sẽ không bỏ ta, sẽ không ghét ta….”
Nam nhân nói đi nói lại, lấy tư thế thành kính nhất hôn toàn thân của một nửa khác.
“Dù ta không quang vinh về quê, không áo gấm về nhà, dù ta không mang tới lợi ích nào cho ngươi, ngươi cũng sẽ không nhốt ta ngoài cửa, đúng không? Ngươi sẽ cứu vớt ta… đúng không?”
Canh Nhị sắp bị hắn làm bực chết, khốn nạn này rốt cục muốn hỏi tới khi nào?
Ngươi vừa làm ta đến chết đi sống lại, vừa bảo ta cứu vớt ngươi, đừng ghét bỏ ngươi, ngươi không cảm thấy ngươi vừa ích kỷ vừa vô sỉ sao?
Canh Nhị tức giựt tóc Truyền Sơn. Nghĩ lại, không phải cỏ non nhà y đang làm nũng đấy chứ?
HẾT 9