Tiếng xe cộ ầm ầm đánh thức cô. Nikki khẽ xoay, lụa sột sọat cọ vào da, nhúm lại gần đùi. Mùi hương thoang thoảng của chiếc áo, ấm áp và quen thuộc. Cô mỉm cười, tự hỏi tại sao mình lại mặc áo của Michael.
Cô mở mắt ra, ngắm nghía căn phòng. Mặt trời le lói đằng sau ô cửa sổ che rèm bên trái cô, để những bóng nhảy nhót trên bức tường xanh nhạt. Trần nhà ám khói, tróc sơn và cái tủ nhỏ màu nâu bên cạnh giường trầy xước. Không phải phòng cô, hay tủ của cô. Tim cô lỡ vài nhịp. Cô đang ở đâu đây?
Một bàn tay khẽ đặt lên tay cô, bọc những ngón tay cô trong hơi ấm. Michael. Cô nhắm mắt lại và ước rằng anh sẽ ôm cô vào lòng, nói với cô rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng, và mọi thứ sẽ tốt đẹp cả thôi.
Nhưng anh không cử động, và có lẽ anh cũng là một cơn mơ chăng.
“Mấy giờ rồi anh?” cô khẽ hỏi.
“Bốn giờ chiều.”
Sự mệt mỏi trong giọng anh làm tim cô đau nhói. Cô quay lại, nhưng một cử động nhỏ cũng làm cơn đau chạy rần rần xuống chân. Cô cắn môi, cố ngăn mình trào nước mắt.
“Khẽ thôi, Nikki. Hông và chân trái của em bị xe đâm nặng lắm.”
Anh ngồi trên ghế cạnh giường, chân trần thả trên tấm đệm. Trông anh thoải mái trong cách anh xem xét cô. Trong đôi mắt sâu thẳm tối sẫm, cô nhìn thấy mọi thứ bí mật, mọi nỗi sợ của mình. Mọi thứ đã xảy ra.
Cô bối rối nuốt nước bọt, nhìn đi chỗ khác. “May là chỉ bị xe sượt qua thôi. Làm sao anh tìm thấy em?”
“Đi theo suy nghĩ của em.”
Nếu suy nghĩ của cô mở toang ra với anh như thế, sao anh không nói với cô rằng kỹ thuật hành hạ tâm trí của Jasper có thành công hay chưa? “Em mất tích trong bao lâu?”
“Ba đêm.”
Cảm giác dài hơn thế nhiều lắm. Cô rùng mình và xoa cổ tay. Dù hai vết chích trên da đã liền lại, da cô vẫn con bỏng rát. “Chúng ta đang ở đâu đây?”
“Phòng khách sạn của anh. An toàn hơn là bệnh viện, nơi Jasper đến và đi tùy ý.”
Hơn nữa Jasper không biết Michael ở đâu - nhưng điều đó có ý nghĩa gì? Hắn có thể xâm nhập suy nghĩ của cô bất cứ lúc nào và biết được họ đang ở đâu. Cô không thể làm gì để chặn hắn lại.
“Em thấy thế nào rồi?” Giọng Michael từ tốn khi anh đứng lên, nhưng có gì đó trong cách anh di chuyển rất dữ dằn.
Cô nhìn anh rót nước vào cốc. Mái tóc màu đêm của anh rối bù và cần được gội, mặt anh như bị khắc bởi nhưng đường mệt mỏi rất sâu. Quần áo nhàu nhĩ, như thể anh chưa ngủ trong nhiều ngày.
Cô muốn vươn ra để vuốt ve bờ vai đang căng lên, hôi lên đôi môi mệt mỏi của anh. Thay vào đó cô túm chặt tấm chăn trong tay. Cô có điên không? Cô muốn chạm vào một con ma cà rồng theo cách cô chưa từng muốn chạm vào một người đàn ông nào khác…
“Michael, tại sao anh không nói với em?” Cô thì thầm, không đếm xỉa đến cốc nước anh đưa.
Nhưng bắp thịt trên tay anh cứng lại, trong thoáng chốc căng ra trong ống tay áo được xắn lên. Rồi anh chậm rã đặt cốc nước xuống bàn.
“Anh xin lỗi, Nikki…” Anh ngần ngừ rồi nhún vai, trong thoáng chốc lảng tránh ánh mắt cô. “Anh không bao giờ muốn em tìm ra sự thật theo cách này.”
“Anh có bao giờ định cho em biết không?”
Anh lại ngần ngừ. “Anh không biết.”
Ít nhất anh thành thật. Và nếu cô cũng thánh thật với bản thân mình, cô chưa bao giờ, dù thế nào, thực sự sợ anh. Chỉ là bóng tối trong anh, bóng tối giờ đây cô có thể gọi tên.
Bóng tối anh không bao giờ thóat được.
Anh giơ cốc nước ra lần nữa. Tay cô run run khi nâng nó lên môi. Nước lạnh không giúp gì cho cơn rát trong cổ.
“Anh sẽ không bao giờ làm đau em, Nikki.”
Cô gặp ánh mắt anh và cố lờ đi cơn run sâu trong tâm hồn mình. Bằng việc không nói ra sự thật về bản thân mình, anh đã nhấn mạnh rằng anh không tin cô. Điều đó khiến cô đau hơn tất cả những gì Jasper có thể làm.
Michael ngồi lại xuống ghế, tay vặn vẹo trên đùi. “Có những thứ về anh em sẽ không bao giờ biết. Như thế an toàn hơn - cho anh và cho em. Hãy tin anh, Nikki.”
“Tin anh?” Cô không ngăn được một tràng cười cay đắng. “Trời ạ, Michael. Em đã tin anh trong mấy ngày qua nhiều hơn em tin bất cứ ai trong suốt cả đời.”
“Nhưng mà, tận sâu bên trong, em vẫn sợ anh.” Mắt anh gặp cô, xuyên sâu vào hồn cô. “Anh chưa bao giờ nói dối em, Nikki…”
“Không.” Giọng cô cộc lốc. “Anh chỉ yêu cầu em làm những thứ anh không thể, và nói cho em nửa sự thật khi thích hợp.”
Anh đập mạnh tay vào ghế và đứng thẳng dậy. “Nếu anh nói thì có khác gì không?” Anh hỏi gay gắt. “Liệu trước sự thật có ngăn em đi vào đường hầm để tìm Monica không?”
“Không. Nhưng chắc chắn là để thằng điên kia nói với em những thứ anh không thể thì rất đau đớn.” Cô nhìn anh đi qua cửa phòng ngủ để vào một căn bếp nhỏ. “Còn nhiều thứ khác anh không nói với em, đúng không? Anh không làm việc này một mình đúng không?”
Anh nhìn quanh, nhướng mày. “Không. Nhưng họ không quan trọng, ngay lúc này.”
Anh nói dối, và điều đó làm cô đau. Tại sao anh không tin cô. Anh sợ ảnh hưởng của Jasper hay còn gì nữa? “Phải rồi. Như việc anh là ma cà rồng không quan trọng?”
“Không. Không phải như thế.” Anh đóng sầm cửa tủ. “Em có đói không?”
Bụng cô cồn cào khi nghĩ đến thức ăn. Xét đến lượng thức ăn ít ỏi cô ăn vài ngày qua, đáng lẽ cô đã phải chết đói. Nhưng cô lại không đói. “Miễn là có cái gì để ăn.”
“Anh có súp đang sôi đây.”
Cô gật đầu và nhắm mắt, bống dưng thấy bối rối. Bao nhiêu phần cơn giận dữ với Michael của cô là từ trò chơi của Jasper? Liệu cô có khi nào phản bội Michael, kể cả nếu cô có cố gắng không làm thế?
“Thực tế là em tự hỏi mình những câu hỏi đấy thể hiện rằng kế hoạch của hắn không hoàn toàn thành công.”
Anh quay lại phòng và đặt một khay nghi ngút khói lên bàn. Cô mặc kệ nó và ngồi lên. “Hắn bắt em ba đêm, Michael. Hắn có thể vẫn còn kiểm soát tâm trí em. Điều gì sẽ xảy ra nếu em thực sự phản bội anh?”
“Chúng ta sẽ đối mặt khi nào nó xảy ra.” Anh ngồi lên giường cạnh cô và vòng tay qua vai cô. Cô ngả vào vai anh, tận hưởng hơi ấm từ cơ thể anh.
“Chúng ta không thể thay đổi những gì đã xảy ra. Em phải chiến đấu với nó, Nikki à.”
“Nếu em không thể thì sao?” Cô khẽ đặt cằm lên vai anh và cô không để ý tới vòng tay dịu dàng của anh. Trời ạ, trong tay anh thật an toàn…
“Vậy thì chúng ta đều gặp rắc rối rồi.”
Sự cương quyết trong giọng anh khiến cô run rẩy. Anh sẽ làm gì nếu cô phản bội anh?
Anh thở dài, một âm thanh chua chát đâm xuyên qua tim cô. “Khi nào em mới chịu nhận ra là anh sẽ không bao giờ làm đau em?”
“Em xin lỗi.” Cô cắn môi, hối hận về suy nghĩ của mình ngay khi anh rời vai cô. Vòng tay anh đánh bại con quỷ trong đầu cô, và làm dịu đi cơn lạnh đang cuộn lại thành một nút sợ hãi thật chặt dưới đáy bụng.
Anh đứng lên lấy cái khay, đặt lên đầu gối cô. “Em ăn hết cả bát đi. Em phải cho một ít dinh dưỡng vào cơ thể mới được. Gọi anh nếu em cần gì khác.”
“Tại sao? Anh đi đâu bây giờ?” Cô ghét chút hoảng hốt trong giọng nói của mình, nhưng ý nghĩ phải ở một mình khiến cô sợ hãi.
“Anh sẽ nghỉ trên ghế trong phòng bên cạnh. Ba ngày vừa rồi rất dài.”
Anh đã ăn chưa?
“Anh chưa.” Câu trả lời của anh lạnh lùng. “Em nghĩ anh thoải mái lắm sao khi biết kẻ nào đang bắt em? Tưởng tượng những gì hắn làm.”
“Em xin lỗi.” Cô chần chừ, không biết nên nói gì, không chắc làm thế nào để không chạm vào nỗi đau trong mắt anh. “Em chỉ nghĩ là ma cà rồng không có cách nào khác ngoài ngủ vào ban ngày.”
“Ai cũng phải ngủ, Nikki à, kể cả những kẻ không phải là người. Ma cà rồng ngủ ngày chủ yếu vì mặt trời cực kỳ nguy hiểm với bọn anh.”
Cô nhớ lại khi mặt trời chiếu vào lưng Jasper và những vết tấy đỏ nó gây nên. “Còn ăn?” Cô khẽ hỏi, không thật sư chắc mình muốn nghe câu trả lời.
“Anh không hút máu người, Nikki. Anh cũng không ăn hàng ngày như Jasper và Monica.” Anh lưỡng lự rồi nói thêm bằng giọng nặng nề cay đắng. “Sau ba trăm năm tồn tại, người ta học cách sống sót mà không cần rất nhiều thứ.”
Cô chớp mắt. Cô có nghe đúng không vậy? Anh đã ba trăm tuổi?
“Phải.” Anh thở dài, và lùa tay vào mái tóc rối bù. “Giờ thì ăn rồi nghỉ đi. Anh sẽ ở ngay cạnh nếu em cần.”
Anh nhanh chóng ra khỏi phòng. Cô nhíu mày, cầm thìa lên, ăn súp mà không thực sự thưởng thức hương vị của nó. Lúc ăn xong, cô đặt khay lại lên bàn và nằm xuống ngủ.
Giấc mơ của cô tràn đầy nỗi sợ và sự điên dại, ám ảnh bởi con quỷ trêu đùa và chế nhạo. Cô tỉnh dậy khi trời đã tối, chiếc áo sơ mi lụa nhăn nhúm trên người và ẩm mồ hôi. Vừa chớp mắt cho tỉnh hẳn, cố vừa nhìn vào căn phòng tối sẫm.
Có gì đó trong sự tĩnh lặng nói rằng cô đang ở một mình, và tim cô lỡ vài nhịp đập. Nhưng đó không phải thứ cô sợ. Không, có gì đó khác…
Như một bài ca mê đắm, tiếng gọi thì thầm trong đầu cô, giục cô hành động.
Sợ hãi, nhưng không thể cưỡng lại sức quyến rũ của tiếng gọi, cô lật chăn ra và đứng lên. Chới với đi qua căn phòng, cô kéo rèm sang một bên và nhìn ra ngoài.
Bóng tối bao trùm lên thành phố. Tháp đồng hồ dưới phố đỏ chuông, và con đường trống rỗng, im lặng.
Rồi bóng tối xao động.
Jasper cười ngạo nghễ, tự tin vào sự hồi ứng của cô.
Đến với ta.
Có gì đó sâu bên trong đáp lại, muốn làm theo lời hắn. Cô nhắm mắt, chống lại nó, chống lại hắn.
Đã quá muộn rồi, đừng cố nữa. Em là của ta.
Không bao giờ. Ta sẽ tự kết liễu đời mình trước.
Tiếng cười của hắn làm rung động tâm hồn cô, phủ đầy nó với những nhơ nhuốc. Vừa run lẩy bẩy, cô vừa khoanh tay lại và chạy xa khỏi cửa sổ. Nhưng không thể ngăn được lời thì thầm gian xảo đang cầu khẩn cô làm theo ý hắn. Cô hít sâu, cố tập hợp lại chút tỉnh táo còn rơi rớt. Michael, anh ở đâu? Em cần anh.
Nếu anh không nghe được lời cầu cứu vô thanh của cô thì sao? Ừ thì cô cũng không đến nỗi bất lực, bất kể con quỷ trong đầu cô nói gì.
Đừng tảng lờ ta, người đẹp.
Cô rùng mình, cố gom góp chút bình tĩnh và sức lực để cưỡng lại trong khi lùi xa khỏi cửa sổ. Monica đang ở đâu?
Đang đi săn bữa sáng.
Hình anh ùa vào cô - bỏng rấy nhục dục và bạo lực. Mạch cô đập nhanh hơn, loạn nhịp, cô tái nhợt đi, choáng váng. Chúa ơi, tại sao việc lại ra thế này? Hắn đã làm gì cô rồi?
Em sẽ van nài ta, người đẹp ạ. Như Monica đã van nài ta.
Hắn muốn cô đi săn cùng, trở thành nô lệ của bóng đêm, cái chết và cơn khát cuồng dại dai dẳng, Khiếp đảm cuộn lên trong bụng cô. Ta sẽ không bao giờ đi với mi.
Nhưng cô vẫn nghe thấy sự do dự trong lời khẳng định của mình. Jasper là Tommy, nhưng mạnh hơn một trăm lần. Nếu hắn nắm được quyền điều khiển tâm trí cô, cô sẽ không bao giờ nhận ra đâu là ý cô, đâu là lời hắn nữa.
Trong thế giới của ta, mãi mãi là một thời gian rất dài. Và ta chán Monica rồi.
Tràng cười của hắn vang vang trong đầu cô. Cô nắm chặt tay, đè nén thôi thúc đang giục cô chạy xa hết mức khỏi gã điên bên dưới. Hắn chỉ đang vờn cô, thử thần kinh và sức mạnh của cô. Cô phải vận hết sức để đứng yên, tảng lờ lời rủ rỉ châm chọc, và nhìn chằm chằm hắn trong lặng im.
* * *
Michael nhảy hai bậc thang một, không thèm đi nhẹ chân. Jasper đã không lẩn trốn, và anh biết Nikki vừa gọi. Anh cũng biết có ba thây ma đứng gác quanh khách sạn, sẵn sàng tấn công Nikki nếu anh đuổi theo Jasper. Anh lên tới tầng ba và chạy dọc hành lang, chỉ chậm lại khi tới phòng. Ngay từ khoảng cách này, anh đã thấy sự mệt mỏi của cô. Nhưng cô đã chống lại được lời mời gọi của Jasper, thế là nhiều hơn anh trông đợi rồi.
Anh mở khóa đi vào. Tâm năng nhảy múa quanh anh, dù anh không chắc cô có nhận ra sự có mặt của anh hay không. Cô đang dùng tất cả những gì mình có để chống lại Jasper. Anh thu tay thành nắm đấm và dừng lại, hít một hơi sâu, chậm. Giờ không phải lúc chạy xuống dưới và giết người. Nikki cần anh.
Anh đi đến phòng ngủ. Cô đứng gần cửa sổ, vẫn mặc chiếc áo đen cũ của anh. Nó chỉ đến đùi cô và không che được thân hình mảnh mai nhưng rất cân đối của cô. Chưa bào giờ cô quyến rũ thế. Hay khiếp sợ thế.
“Nikki à?” Anh nói nhẹ, không muốn làm cô sợ với sự xuất hiện đột ngột của mình.
Cô giật bắn và quay lại. “Hắn ở đây.” Giọng cô điềm tĩnh dù anh thấy nỗi sợ hiển hiện trong mắt cô. “Bên kia đường.”
Anh dừng lại cạnh cô và trượt bàn tay mình dọc theo cánh tay cô, khép những ngón tay anh quanh ngón tay cô. Tim cô đập thình thịch thất thường, tay cô lạnh như đá. Anh kéo rèm, nhìn ra ngoài.
Jasper đang vẫy tay với họ.
Cơn giận trào lên. Anh cố nén nó xuống. “Hắn là một tên tự phụ đáng chết.”
Cô nuốt khan. “Hắn gọi em, Michael. Hắn muốn em đi với hắn.”
Anh thực sự sẽ rất thích thú khi giết được hắn. “Hắn chỉ đang thử nghiệm thôi, Nikki. Và giờ hắn biết sợi xích không mạnh như hắn hy vọng.”
Nhưng kẻ dưới kia mới đang đùa, và cô biết điều đó. Anh cảm nhận được nỗi sợ trong ý nghĩ của cô.
“Sao anh không xuống kia đuổi theo hắn?”
Bởi vì hắn muốn em chết, và bọn thây ma đang sẵn sàng hòan thành nhiệm vụ nếu anh rời em. “Anh muốn chắc chắn là em ổn trước đã.”
“Bởi vì hắn không còn đấy nữa. Hắn đang cố làm em mất ý chí, Nikki à.”
“Thế thì hắn đang làm tốt đấy.” Cô rút tay ra khỏi tay anh và tự vòng tay qua thân mình. Dù anh ước anh có thể ôm cô, cho cô hơi ấm cô đang rất cần, nhưng anh không dám cử động. Jasper vẫn theo dõi họ. “Hắn không thể làm hại em trờ khi em cho phép. Em có những khả năng riêng. Hãy dùng chúng để tự bảo vệ mình.”
Cô phải vượt qua nỗi sợ. Anh không thể ở bên cô hai tư giờ một ngày. Hơn nữa, cách tốt nhất để bảo vệ cô là giết Jasper. Để làm thế, anh buộc phải để cô một mình.
Cô nhìn lướt qua anh, và anh tự hỏi nếu cô nghe thấy ý nghĩ mình. Kết nối giữa họ ngày một mạnh hơn, càng lúc anh càng khó giữ riêng ý nghĩ của mình.
“Hắn đi rồi.” Cô lặng lẽ thông báo.
Michael nhìn hắn hòa vào bóng tối, vệt mờ mờ hơi ấm di chuyển rất nhanh trên đường. Vài tiếng nữa là đến bình minh, hắn phải đi săn trước khi ẩn náu. Chắc chắn báo Lyndhurst Mail sẽ có thêm vài vụ giết người để tương thuật cho độc giả đang vô cùng hoảng hốt của họ.
Anh thả rèm xuống và quay lại, kéo cô vào lòng. Cô thật mềm mại và ấm áp. Anh khẽ hôn lên đỉnh đầu cô và ôm cô cho đến khi sự hỗn độn trong cô dừng lại.
“Cám ơn anh.” Cô thì thầm và nhẹ nhàng rời ra.
Mắt cô sáng long lanh, không phải vì sợ hãi. Anh nghe được nhịp đập không đều của tim cô và biết nhịp điệu của nó hòa hợp với tim mình.
Anh đưa tay lên gạt một lọn tóc sẫm màu trên má cô. Da cô mềm như lụa dưới ngón tay anh. Anh lần theo xương hàm, nhẹ lướt ngón tay trên môi cô. Anh ước gì mình được thưởng thức đôi môi tròn đầy ấy, nhưng thế thì không công bằng. Khi cô đang sợ hãi và Jasper vẫn còn ở ngoài kia.
“Em nên nghỉ đi,” anh nói, ngắm những vệt sáng trong đôi mắt màu hổ phách, ngắm hơi ấm đang dâng lên trên má cô. Trời ơi, cô đẹp quá.
“Em muốn anh ở lại với em, Michael,” cô nói dịu dàng. “Em muốn anh yêu em.”
Anh xem xét cô, nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt, sự sợ hãi trong tâm trí cô. Dù anh không thể phủ nhận sự hấp dẫn bùng cháy giữa họ, anh biết nó không liên quan gì đến việc cô bống dưng muốn ngủ với anh. Trong bất cứ hoàn cảnh nào khác, bất cứ thời gian nào khác, anh sẽ đón nhận những gì cô muốn cho đi, nhấm nháp niềm vui được ở bên cô cho đến khi mọi thứ xong xuôi, rồi bỏ đi. Như anh đã làm với những người phụ nữ khác trong quá khứ. Nhưng không phải với Nikki, không phải với lý do anh nhìn thấy trong tim cô. Dù sao thì việc gần gũi để xóa Jasper khỏi đầu cô không đúng đắn cho lắm.
Nhưng trời ạ, cô quá tuyệt vời…
Anh cúi xuống hôn cô. Anh chỉ định hôn ngắn, nhưng môi cô mềm và ngọt dưới môi anh. Anh thấy mình muốn nhiều hơn nữa. Tay cô lướt trên má anh, vòng qua cổ anh, anh nhắm mắt, kéo cô lại gần, lấy lưỡi đùa với môi cô. Cô phát ra một tiếng gần như thở dài, rồi mở miệng ra, cho phép anh gặm nhấm mình. Anh đưa tay xuống lưng cô, và ôm thân thể mềm mại của cô vào lòng.
Anh không muốn giây phút này ngừng lại, nhưng biết mình phải làm thế. Không được đi quá xa, anh nghiêm khắc tự nhủ. Phải buông cô ra. Anh hôn trán cô và lùi lại.
“Anh không thể làm thế, Nikki.”
Seline nói đúng. Anh đang đùa với lửa, một khi bắt đầu, anh không bao giờ muốn dập tắt nó. “Không phải lúc này hay trong hoàn cảnh này.”
Một nụ cười nhẹ nở trên đôi môi ấm áp của cô.
“Với em thì đúng là lúc này đấy.”
Với anh cũng vậy, nhưng đấy chính là vấn đề. “Anh là ma cà rồng, Nikki. Đấy là một sự thật không thể thay đổi được. Anh sống trong thế giới bóng tối và những lối đi đáng ghê tởm không con người dám qua.” Anh chần chừ, nhìn mắt cô sẫm lại. “Anh đã ngỉ với tất nhiều phụ nữ, nhưng họ chỉ là một khoảnh khắc vui đùa thoáng qua. Anh không thể có gì nhiều hơn. Ma cà rồng không thể yêu.”
Lời nói dối đắng ngắt trên đầu lưỡi. Nhưng tốt hơn là để cô nghĩ ma cà rồng không biết yêu. Mọi chuyện sẽ đơn giản hơn khi anh đi.
“Em không đòi hỏi gì nhiều hơn một đêm đâu. Michael.”
Mắt cô tìm mắt anh trong một giây.
“Em không muốn gì hơn.”
Có thể cô không muốn thật, anh nghĩ, ngắm những lọn tóc sẫm màu trên đầu cô. Nhưng liệu anh có thể ôm cô trong tay, làm tình với cô rồi bỏ đi không?”
“Làm tình sẽ khiến kết nối giữa chúng ta mạnh lên, Nikki à.” Anh khẽ khàng nói.
“Em có muốn liều không, khi em sợ kết nối đó cũng gần như em sợ ma cà rồng?”
Cô ngước lên sắc lẹm. “Em không sợ anh.”
Anh cười chua chát.
“Không. Em sợ bóng tối trong anh - con ma cà rồng trong anh. Nhưng anh không phải hai cá thể, và em không thể sợ một mà không sợ cái còn lại.”
Cô nhắm mắt và hít sâu.
“Em không quan tâm… Michael. Em chỉ muốn…”
Anh đặt một ngón tay lên môi cô, khiến cô im bặt. Có ai đó đang tiến lại gần. Anh quay đi và xem xét luồng hơi ấm đang tiến tới. Sau một khoảnh khắc, anh thở phào. Chỉ là Jake thôi.
Và rất đúng lúc.
Anh cười với Nikki.
“Jake sắp gõ cửa đây và anh ấy đang rất giận về chuyện gì đó.”
“Sao anh biết?”
Bàn tay cô xoa cánh tay lên xuống, cử chỉ thể hiện cho nỗi sợ anh nhìn thấy trong ý nghĩ cô.
“Tim anh ấy đập nhanh, và cơn giận chạy trong suy nghĩ.”
“Có gì xảy ra rồi.”
Anh nắm tay cô khẽ siết. Cô cười và ra hiệu anh mở cửa khi Jake gõ.
Không có chút hơi ấm nào trong nụ cười của Jake. “Anh nghe tin chưa?”
“Chưa.” Cũng chẳng khó đoán lắm. Anh đứng sang bên để Jake vào. “Tại sao?”
“Bọn ma cà rồng của chúng ta lại đang tung hoành. Vừa có ba vụ giết người ở công viên Highgate.”
“Xảy ra khi nào?”
“Họ cho là khoảng mười giờ tối qua.” Jake nhăn nhó đi vòa căn bếp nhỏ. “Nhưng đến hai giờ sáng nay xác mới được phát hiện ra. Cảnh sát đang truy lùng khắn nơi.”
“Anh có ở đó không?” Nikki nói, kinh ngạc trong giọng cô.
“Không. Anh dặn Mark báo nếu co gì tương tự xảy ra.” Anh nhìn Michael và nói thêm. “Mark là phóng viên phụ trách chuyên đề tội phạm tờ The Mail. ”
Michael gật đầu. Jasper rất đói khi rời khách sạn, nên mấy vụ giết người này chắc hẳn là của Monica. Anh gặp ánh mắt Nikki và biết cô cũng nghĩ vậy.
“Chúng ta phải chặn nó.” Cô lẩm bẩm.
Anh lắc đầu giận dữ. Cô có bao giờ học được không? Jasper vẫn ở ngòai kia và tất nhiên đang đợi một phản ứng như vậy.
Cái nhìn của cô rất bướng bỉnh. “Không có em anh sẽ không thể thì được má.”
Họ có thể tìm được, có thể không. Không đáng đánh liều sự an toàn của cô để trả lời câu hỏi đó.
“Em sẽ làm bọn anh bị chậm lại.” Jake bình phẩm vào. Một sự im lặng ngắn ngủi. “Em là một điểm yếu, Nik. Cố bảo vệ em có thể sẽ khiến cả lũ chết.”
“Chúng ta đi vào ban ngày - chúng ta có lợi thế đấy cơ mà.”
“Bọn thây ma hoạt động vào ban ngày được.” Michael nhắc cô. “Và Jasper đã chứng minh rằng hắn có thể di chuyển lúc bình minh và hoàng hôn.”
Cô hất cằm, dù anh nghe thấy mạch đập của cô loạn nhịp. “Em sẽ đi. Em sẽ không để sợ hãi điều khiến cuộc đời mình.”
Hay cái gì, hay người nào. Anh cô dập một cơn giận đang trào lên và nhìn đồng hồ. “Hơn bốn giờ rồi. Chúng ta phải đợi thêm vài giờ nữa trước khi hành động. Như thế sẽ chắc chắn là nếu tìm được, chúng sẽ phải ngủ.”
Jake nhíu mày, đổ súp vào hai cốc uống cà phê. “Còn anh? Anh không bị ảnh hưởng à?”
Nikki nhướng mày, và Michael cười. “Miễn là chúng ta tránh ánh mặt trời trong khoảng mười giờ sáng đến ba giờ chiều, tôi sẽ không sao.”
Jake đưa Nikki một cốc súp. “Vậy thì tôi sẽ trở lại lúc tám giờ. Như thế chúng ta sẽ có hai tiếng để đi tìm. À súp ngon đấy.”
Michael tiễn anh ra cửa. Jake vặn nắm đấm rồi chần chừ. “Đừng để Nikki đi với chúng ta,” anh nói.
Michael nhướng mày. “Tôi không thể ngăn cô ấy được.”
“Tìm cách gì đo ngăn cô ấy lại. Tôi không quan tâm anh làm thế nào. Đừng để gã điên đó tóm được nó lần nữa.”
Câu nói này được chính người đàn ông đã một lần nói với anh rằng Nikki có thể rất khó chịu khi phải làm điều gì cô không muốn. Anh gật đầu và đóng cửa, rồi quay lại thấy Nikki đang nhìn mình. Các khớp ngón tay cô trắng bệch trên nền cốc.
“Nếu em định đi cùng thì em phải nghỉ đi. Jake nói đúng đấy. Như em bây giờ sẽ chỉ làm mọi người chậm lại thôi.”
Lông mày cô nhướng lên ngạc nhiên, anh cười chua chát. “Anh không muốn tranh cãi về chuyện này nữa. Nếu em muốn tự tử thì anh là ai mà dám ngăn em chứ?”
Giận dữ ánh lên trong mắt cô, nhưng cô không đáp lại. Cô uống nốt chỗ súp rồi đi vào phòng ngủ. Anh đi theo rồi đứng dựa vào cửa, cố không chú ý đến đôi chân thanh mảnh lộ ra khi cô leo lên giường.
“Em có cần gì không?” Anh hỏi. Suy nghĩ của họ giao thoa rất nhanh, và khao khát vuốt ve tâm trí anh. Anh căng người, vội phá vỡ kết nối.
Cô thở dài. “Không.”
“Nếu cần gì thì gọi anh. Anh sẽ ngủ trên ghế sofa.” Anh lùa ngón tay vào tóc và quay đi, bước vội về phía ghế. Nhưng anh biết anh sẽ không ngủ được. Sau cái ve vuốt rực cháy ấy.