Sự cảnh báo duy nhất anh nhận được là một tiếng rít nhẹ. Michael né, nhưng không đủ nhanh. Mũi giáo cắm vào tay anh và lửa bùng lên trong mạch máu. Bạc… mũi giáo làm bằng bạc. Vừa chửi anh vừa rút nó khỏi tay. Bọn thây ma đang ở rất gần, chạy trên một nhánh hầm song song với nhánh hầm của anh. Monica vẫn ở phía trước, đang chạy trốn.
Không hợp lý tí nào. Gió lùa qua anh, vận tốc tăng dần theo từng giây. Một con tàu đang kéo đến. Họ đang cạn dần thời gian. Anh quay lại.
Anh chỉ được chục bước thì cơn chóng mặt ập đến. Anh lảo đảo vào giây rồi dừng lại, chống tay vào tường. Tường cứng và rất thật, và quan trọng nhất là không chuyển động. Nhíu mày, anh liếc vào bóng tối. Phía trước, Nikki và Jake là những bóng nhòa nhòa, một màn đỏ im lìm anh hầu như không thấy rõ.
Anh chớp mắt và nuốt nước miếng. Có vị đắng trong miệng, và nó không liên quan gì đến nỗi sợ. Mũi giáo đã bị tẩm độc!
Bọn thây ma nhảy ra từ chỗ nấp. Nikki hét lên và năng lượng tràn đầy trong không trung.
Có gì đánh mạnh vào đầu anh. Michael khuỵu gối, gắng gượng để tỉnh táo khi bóng tối nhảy múa quanh anh. Hơi ẩm chảy xuống mặt. Anh liếm, thấy vị máu mình. Bóng tối trong anh thức dậy, một con quỷ thắng thế cơn choáng váng để điều khiển anh. Anh cố đứng lên, biết là thời gian đã gần hết. Đoàn tàu sắp đi qua. Anh phải tìm Nikki và đi khỏi đường hầm này.
Sức sống của cô cháy lên trong bóng tối. Nỗi sợ của cô tràn trong hồn anh và trở thành nỗi sợ của chính anh. Michael đổ về phía cô, nhưng chân anh bị dính chặt xuống đất. Anh không thể cử động được. Rồi bóng tôi đáh gục ngọn lửa sức sống của Nikki, mang cô đi khỏi tầm nhìn của anh. Mang hơi ấm suy nghĩ của cô đi khỏi tâm trí anh.
Anh gào lên và xoay người để chống trả lại một thây ma đang vồ tới.
Đấm mạh vào mặt, anh xô nó lùi lại vài bước. Nó đổ ra sau, lúc lắc đầu và gầm gừ trong cơn hoang mang. Anh quay đi và chạy về phía trước.
Jake đang chống lại quái vật thứ hai. Michael nhảy tới, đá mạnh làm nó lảo đảo lùi về phía đường ray. Anh túm lấy Jake, xô anh ta vào khe nứt rồi cùng nép theo. Hai giây sau, đoàn tài chạy qua, tung đất và rác lên không trung tối hoắm.
Vừa ho anh vừa đứng lên dựa vào bức tường cáu bụi. Làn gió mát mẻ không làm anh thấ dễ chịu hơn chút nào. Anh nhắm mắt và để các giác quan bay xuyên qua không gian. Phải có dấu vết gì của Nikki…
Không gì cả. Độc dược làm phản xạ của anh chậm lại nhưng không phải là nguyên nhân anh không tìm thấy cô. Dấu vết của bọn thây ma rất dễ tìm, lẫn trộn trong những đám xương thịt dính chặt vào nhau trên đường ray. Hy vọng con tàu cắt đứt đầu chúng… Anh hít một hơi sâu.
Vậy là. Như anh đã đoán trước, Nikki đã bị bắt. Anh không hề nghi ngờviệc Jasper sẽ giết cô. Rồi anh sẽ bắt buộc phải giết cô lần nữa, chỉ để cho cô cuối cùng được an nghỉ.
Anh đã biết đấy là một khả năng, nhưng không phải khả năng anh sẵn sàng chấp nhận. Không phải bây giờ, mà cũng không bao giờ.
Anh nắm chặt tay trong đám bụi, rồi chậm rãi thả ra. Cuộc sống này liệu có con người hơn nếu đánh đổi bằng cái chết của Jasper?
Ý nghĩ đó làm anh lạnh toát, và lần đầu tiên trong nhiều năm, anh nhận ra cái giá của cuộc săn đuổi - cho anh và cho những người thân với anh. Những người như Nikki, dĩ nhiên không thân, nhưng có thể đã thân, nếu muốn.
Anh xoa tay lên mắt. Cô chưa chết, ít nhất anh có sự an ủi - hay nỗi sợ - mà hiểu biết đó mang lại. Sự kết nối cô tạo nên giữa họ chưa bị phá hủy, chỉ trống rỗng thôi.
Anh tự hỏi Jasper còn chờ gì. Hắn muốn năng lượng của Nikki, Michael không chút hoài nghi điều đó. Cách duy nhất hắn chiếm được năng lượng đó là giết cô.
“Nikki đâu rồi?” Câu hỏi của Jake vang lên trong im lặng.
Michael mở mắt nhìn anh. Hơi ấm của máu anh nóng rực như một màn sương đỏ câm lặng trong đêm. Có vài vết cắt và bầm tìm trên mặt và thân, ngoài ra anh không bị thương tổn gì.
“Biến mất rồi. Jaspẻ bắt cô ấy rồi.” Michael trả lời. Anh chớp mắt và để tầm nhìn của mình trở lại bình thường. SỰ quay trở lại của bóng tối đôi khi cũng dễ chịu.
“Tại sao anh không bắt nó ở lại?” Jake giận dữ quát. “Anh biết gã đàn ông này thế nào, vậy mà anh để nó đi cùng. Nó biến mất là lỗi của anh.”
“Anh là sếp của cô ấy. Tại sao anh không cấm?” Dù Michael hiểu cơn giận của Jake chỉ là cách ** đối diện với tình huống, anh không thể không tỏ ra khó chịu.
Jake nhìn xuống. “Tôi là sếp của nó, phải. Nhưng khốn kiếp, anh quan tâm đến nó thế cơ mà.”
Michael trố mắt nhìn anh ta ngạc nhiên. Jake lấy ý tưởng đó ở đâu ra không biết? Anh mới chỉ biết Nikki sơ sơ, và dù đúng là giữa họ có sức hấp dẫn, anh không hề có ý duy trì. Và theo mọi dấu hiệu thì cô cũng không muốn.
“Tôi thấy hay không thấy thế nào cũng không cho tôi quyền để ép cô ấy làm gì trái ý muốn mình.” Nói ra những lời cao thượng đó nhưng anh vẫn biết anh đã có thể xâm nhập vào trí óc và bắt cô phải ở lại, anh nên làm thế. Kể cả nếu phải phá lời thề.
Có lẽ anh và Jasper thật sự có nhiều điểm chung.
Anh lắng nghe tiếng bước chân giật cục của bọn thây ma tắt dần, rồi dựa vào tường, anh đứng lên. Chất độc trong máu anh sẽ không tan hết trong nhiều giờ tới, và với anh mặt trời mạnh dần khi đến gần trưa, anh không làm được gì lúc này ngoài chờ đợi.
“Đám quái vật đã đí rồi.” Anh nói. “Chúng ta quay trở lại văn phòng thôi.”
“Và không thèm thử tìm nó?” Jake ngờ vực hỏi lại.
“Tôi không có lựa chọn nào khác.” Michael không biết nói gì hơn.
Chỉ tự chủ được đến thế, anh cay đắng nghĩ và đi ra khỏi chỗ nứt. Một tia bạc lọt vào mắt anh. Anh đi qua đường ray, cúi xuống, nhặt nó lên. Là cây thánh giá bạc của Nikki. Lượng bạc nhỏ bên trong nhói trên tay anh, nhưng anh mặc kệ. Ít nhất anh cũng có thứ gì đó của Nikki để giữ gìn. Để nhớ về cô trong những năm dài sắp tới.
Anh nhìn về phía Jake rồi sải bước qua bóng tối. Họ không còn làm được gì nhiều trong đường hầm, và Jasper có lẽ sẽ liên lạc với họ ở văn phòng - cho dù chỉ để chế nhạo.
Đêm nay anh sẽ đi tìm.
Và Jasper sẽ phải trả giá khi anh tìm thấy hắn.
* * *
Bóng tối vần vũ, sống động như một thực thể sống.
Thay đổi, rồi biến mất.
Nikki chớp mắt, tự hỏi có phải mắt cô đang bị lóa. Đêm tối có vẻ im lặng, trống trơn. Nhưng càng nhìn vào bóng tối, cô càng chắc rằng có ai đang ở đó, nhìn mình.
Cô run lên, nhưng cố cưỡng lại thôi thúc muốn đứng lên khỏi sàn bê tông lạnh cóng. Cho đến khi cô biết mình đang ở đâu, cử động không có ích gì. Ai mà biết được loại bẫy gì đang chờ trong bóng tối.
Những phút dài lê lết qua. Mồ hôi vã ra trên lông mày cô, và nỗi sợ cuộn lên trong tim. Dù không có dấu hiệu gì của Jasper trong bóng tối đầy trắc trở, cô biết hắn ở đâu đó rất gần. Mùi hương quỷ quái kinh tởm của hắn tràn ngập trong không khí.
Cô nắm chặt tay và cố đè xuống nỗi sợ ùa lên bất chợt. Cô phải bình tĩnh nếu muốn sống sót. Hít một hơi sâu, cô cố gắng liên lạc với Michael qua kết nối của họ.
Nhưng anh không ở đó.
Không gì cả.
Tâm năng của cô không còn nghe lời cô nữa. Cổ họng cô đắng nghét. Cô nuột một cách khó nhọc. Jasper đã làm gì cô rồi?
Tiếng cưới xuyên qua màn đêm, một âm thanh ghê rợn khiến da cô rúm lại vì sợ hãi.
“Người tình của em sẽ không nghe thấy em đâu.”
Giọng Jasper vang lên trong không gian, bao phủ cô trong vị mục rữa. Cô không nhìn thấy hắn, cũng không cảm nhận được hắn. Cô làm sao rồi?
“Anh ấy không phải là người tình của ta.” Giọng cô thều thào, cổ họng khô như muốn cháy. Cô liếm môi và thử lại. “Và tại sao anh ấy không nghe được ta?”
Bóng đêm khuấy động và Jasper hiện ra. Ngắm nhìn cơ thể hoàn hảo của hắn hình thành trong sự im lặng lúc nửa đêm gần như là một kỳ quan tuyệt diệu. Rồi cô nhận ra hắn đang khỏa thân.
Tim cô lỡ vài nhịp. Nhắm mắt lại, cô cố gắng điều khiển nỗi kinh hoàng đang túm chặt cổ họng. Dù tay chân đau nhừ, cô nghĩ Jasper chưa đụng chạm gì mình. Nhưng hắn sẽ. Cô có thể cảm nhận được cơn đói của hắn.
Hắn phá ra cười. Cô vật lộn với mong muốn được thu tròn thành một quả bóng và ngồi lên. Sàn nhà cọ sát mạnh vào cơ thể. Đến lúc đó cô mới nhận ra mình cũng đang khỏa thân như hắn.
“Những thân thể đẹp như chúng ta thì tại sao lại phải che dấu chứ?”
Để nhấn mạnh luận điểm của mình, hắn uốn éo để khoe những múi cơ cuồn cuộn. Đien rồ… Hắn chắc chắn rất điên rồ. Cô vòng tay qua đầu gối, thu gần ngực. “Mi muốn gì ở ta?”
“Nhiều lắm.” Sự thích thú hiện lên trên mặt hắn. “Chủ yếu là ta muốn em giúp ta giết kẻ đã giết anh ta.”
“Không bao giờ.”
Hắn khẽ cười. “Ồ, em sẽ giúp ta thôi, người đẹp ạ.”
Cô không bác bỏ. Hắn cười và đi đến góc phía xa của căn phòng, nhưng cử động rất trang nhã. Nikki chớp mắt, bỗng nhiên nhận ra mình nhìn được. Bóng tối bắt đầu nhạt dần và bình minh le lói qua khung cửa sổ bít kín bên phải cô. Tự do. Nhưng cô không dám cử động. Cô không nghi ngờ gì việc hắn sẽ giết cô ngay khi cô có bất kỳ cử động sai lầm nào lúc này…
Hắn quay lại, cầm kim tiêm trong tay. Cô nhẹ nhóm hẳn. Hóa ra đấy là lý do cô thấy chóng mặt. Hắn tiêm thuốc vào người cô.
“Cái này không làm em ngất đâu.” Nụ cười của hắn làm cô lùi lại. “Chỉ là để ngăn em cử động và làm mờ khả năng của em thôi. Ta không muốn em gọi gã tình nhân đến quá sớm.”
Sợ hãi khiến cô bất động. Hắn cúi xuống đâm mũi tiêm vào đùi cô. Tay hắn ve vuốt da cô, nóng bỏng và chiếm hữu. Cô nhắm mắt lại, nín thở.
Jasper cười và đứng lên. Cô mở mắt, nhìn hắn đẩy cái giường. Hắn chơi đùa với cô, cô buồn bã nhận ra, thưởng thức nỗi sợ của cô, đổ thêm dầu cho nó cháy. Nhấm nháp nó.
Lúc đó cô nhận ra hắn sẽ không động chạm cô kiểu thể xác. Ít nhất là không trong một lúc nữa. Gã đàn ông này thích xúc phạm cô theo cách khác - trái tim, tâm hồn, trí óc. Như mèo vờn chuột, hắn sẽ vần cho đến khi cô vỡ vụn.
Rồi hắn sẽ dùng cô để bẫy và giết Michael.
Cô phải thoát khỏi gã đàn ông điên loạn này.
Tiếng bước chân vang lên trong tĩnh lặng. Tiếng cười bao quanh cô, khiêi khích mà lạnh giá. Không phỉa của Jasper. Là Monica.
Cô nhắm mắt lại, cố không để ý tới sự hiện diện của con bé. Ván giường cọt kẹt khi Monica lên giường cùng gã người tình. Vài phút sau những tiếng rên rỉ khe khẽ là tiếng ga giường sột soạt vang lên.
Tất cả những gì cô làm được là lờ đi những âm thanh của cuộc mây mưa và cố nghỉ ngơi. Như trò chơi của Jasper, cô biết đây là một hình thức tra tấn. Nhưng nếu chúng hy vọng làm cô chóang ngợp, hy vọng thúc đẩy cho miếng vỡ đầu tiên của sự đứng đắn trong cô, chúng sẽ phải ngạc nhiên. Cô đã nhìn và nghe thấy những thứ tệ hơn nhiều trong những năm lang bạt trên đường phố.
Nhưng cô không thể ngăn mình hy vọng rằng ngày sẽ tới và xua chúng vào quên lãng. Hay tốt hơn là vào địa ngục.
* * *
Cơn đau đánh thức cô. Tim cô đập mạnh đến phát đau trong lồng ngực. Cô mở mắt. Jasper đang quỳ bên cạnh, hơi thở ấm áp phảng phất trên da cô, mắt hắn cháy lên với ham muốn khi hắn nhìn… và hút máu từ cổ tay cô.
Nikki hét lên và cố giằng tay ra. Hắn giữ chặt tay cô, tay như gọng kìm khi hắn hút dần sự sống của cô. Cô không thể làm gì để ngăn hắn lại.
Khi nhận ra cô sắp chết, hắn bỗng rời ra.
Hàm răng sắc như dao của hắn rời da cô và cơn đau nóng bỏng dịu đi. Vừa cười vừa chăm chú đế ý từng cử động của cô, hắn liếm những giọt máu còn vương lại. Lưỡi hắn lượn quanh cổ tay cô khêu gợi, và hai lỗ nhỏ lành lại.
Nỗi khiếp đảm ngập trong từng ngóc ngách tâm trí cô. Cảm giác như thể sự bẩn thỉu của hắn đã bằng cách nào đó len lỏi vào tâm hồn cô và khiến nó nhơ nhuốc. Hắn cười, hàm răng trắng lấp lóa, răng nanh vẫn còn vết máu. Cô nhắm mắt, cố gắng tuyệt vọng để ngăn cơn cuồng loạn. Đấy là thứ hắn chủ tâm, thứ hắn muốn. Chỉ là một phần những mánh khóe của hắn, một phần cố gắng của hắn để bẻ gãy ý chí của cô.
Cô không thể để hắn thành công. Khi mà mạng sống của Michael đang bị đe dọa.
Jasper quay lại giường. Ánh mắt sáng rực của hắn nhìn cô chắm chú. Không có sự sống, không có cảm xúc trong đôi mắt ấy. Như thể trở thành một ma cà rồng đã cướp đi của hắn mọi tính người. Nhưng cô vẫn có cảm giác kỳ lạ rằng ngay khi hắn còn sống, cái nhìn trong mắt hắn cũng y như vậy.
Cô xoay người một cách khó nhọc trên sàn lạnh, nhưng các cơ vẫn còn cứng và thụ động. Cô vẫn co đầu gối lại gần ngực, dù cơ trên đùi cô đã bị tê cứng từ lâu. Dù sự che chắn chỉ là ảo tưởng, cô vẫn không muốn cơ thể minhg phơi bày trước gã đàn ông này.
“Em đã biến mất hơn hai tư giờ rồi. Em nghĩ gã tình nhân của em đã phát hiện chưa?”
“Anh ấy không phải…” Cô dừng lại. Có ích gì đâu. Hắn không bao giờ tin cô và Michael hầu như chẳng phải bạn, chưa nói đến người yêu. Rồi dại điều khiển não hắn, và hắn từ chối nghe bất cứ cái gì bên ngoài ranh giới của những điều hắn tin là thật.
Jasper đặt tay lên đầu gối, mặt căng thẳng hơn khi hắn ngả về phía trước. “Gã sẽ phải chịu đau khổ, như ta đã phải đau khổ. Và hắn sẽ cảm nhận được khi em chết, như ta đã phải cảm thấy khi anh của ta chết.”
Giọng hắn trống rỗng, lạnh lẽo vì không có chút cảm xúc nào. Nhưng lời tuyên bố của hắn làm cô thấy khó hiểu. Tại sao, nếu hắn thèm khát tâm năng đến thế, mà giờ vẫn để cô sống? “Ta tưởng mi muốn chiếm lấy khả năng của ta cơ mà?”
Có thể đấy không phải là một bước đi khôn khéo, hỏi một kẻ điên câu hỏi như thế, nhưng đấy là câu hỏi cô rất cần câu trả lời.
“Ta giết em bây giờ thì gã tình nhân của em sẽ chỉ đưa em trở lại với cái chết. Sẽ không có gì để nhấm nháp trong một hoàn cảnh như thế cả.”
Bỗng nhiên cố hiểu ra. Hắn nghĩ họ là người tình, và muốn Michael phài chịu đựng đau đớn khi biết cô bị bắt mà không biết cô bị hành hạ thế nào. Một kế hoạch hay, nếu không có sự thật rằng cô và Michael chỉ hơn hai người lạ một chút.
Có lẽ bây giờ Michael đang ngồi nghĩ xem làm thế nào để xoay chuyển tình thế về hướng có lợi cho anh. Cô nghĩ rằng cô chỉ ở trong suy nghĩ của anh một hai giây gì đó.
Tuy nhiên anh hứa sẽ đảm bảo an toàn cho cô, và cô không hoài nghi chút nào việc anh sẽ cố gắng giữ lời hứa đó.
“Tại sao mi không cố thôi miên ta?” Cô hỏi sau một giây. Hắn đã suýt làm được lần thứ nhất.
“Lúc đó, em không biết gì và rất dễ để tấn công. Nếu không phải vì gã tình nhân của em thì ta đã có em. Bây giờ em không còn là múc tiêu dễ dàng nữa, kể cả khi tâm trí em bị lu mờ. Ta không muốn bẩn tay khi nỗi sợ và thuốc độc đã quá đủ để bẻ gẫy tinh thần em một cách dễ dàng.”
Và cơn đau kèm theo sẽ giúp vui cho hắn, cô nghĩ. Hắn cười, nỗi sợ lại cuộn lên trong bụng cô. Có quá nhiều răng trong nụ cười đó. Cô phải giữ hắn nói. Đó là hy vọng duy nhất. Mỗi giây cô trì hoãn được kế hoạch của hắn dành cho cô là một giây Michael có để tìm cô.
“Anh mi cũng là ma cà rồng à?”
Mắt hắn nheo lại. Hắn biết cô định làm gì, nhưng cô cảm thấy hắn đã chuẩn bị để chơi cùng. Ít nhất là trong lúc này.
“Anh sinh đôi. Anh ấy không bao giờ khỏe, không bao giờ chắc chắn về khả năng hay về sự trường sinh. Anh ấy là một mục tiêu dễ dàng. Ta đã phải mất nhiều thời gian để tìm được kẻ giết anh ấy.”
Và chắc là một thời gian dài để sắp đặt việc giết Michael. Cô khẽ nâng chân lên, cố gắng làm dịu cơn đau, nhưng dừng lại khi một ánh nhìn đói khát nháy lên trên mặt hắn. Giữ im, cô đằng hắng, cố thu hút sự chú ý của hắn khỏi thân thể trần trụi của mình. “Michael thậm chí không biết tên mi.”
Nếu hắn biết cô nói dối, hắn cũng không biểu hiện ra cho cô thấy.
“Thế thì hắn sẽ biết, trước khi việc này kết thúc. Và hắn sẽ nguyền rủa tên ta một lúc lâu trước khi chết.” Hắn đứng lên và nhặt ống tiêm. “Ta phải đi đây. Máu em đầy độc dược, không thỏa mãn được cơn khát của ta.”
Hắn lại đâm múi tiêm vào đùi cô và cô cố ngăn một tiếng thét đau đớn. Lửa trắng bùng qua mạch máu và mạch đập của cô rối loạn. Mồ hôi và ra, dù cô thấy lạnh tới tận đốt xương. Bóng tối bắt đầu chuyển động, bắt đầu rên rỉ và thì thầm… Ảo ảnh của những cơn ác mộng cô từng trải qua nhảy múa sống dộng trong màn đêm trước mắt.
Cô nhắm mắt lại, cố giữ từng mẩu lí trí. Chỉ là tại liều thuốc thôi. Nó không thật. Tay Jasper vuốt ve tay cô, nóng bỏng thèm khát. Cô run rẩy, nhưng không cử động. Không dám cử động.
“Ở lại vui nhé, người đẹp.”
Tràng cười của hắn vang vọng trong màn đêm đang dần dày lên, xoay chuyển thành một màn múa cuồng nhiệt của sự điên dại.
“Tên ta là Jasper Harding.”
Giọng hắn xuyên qua sự tê liệt. Cô bủn rủn, ôm chặt đầu gối hơn, không dám cứ động. Mồ hôi chảy thành dòng trên cơ thể cô, dù cơn ớn lạnh ùa qua căn phòng. Mỗi nhịp tim là một lần rùng mình vì sợ hãi.
Bóng tối quằn quại và múa may với những khiếp sợ vượt xa tưởng tượng. Chúng lấp đầy cô với điên rồ, vặn vẹo tâm hồn cô với những quỷ quái. Cô đã từ lâu thôi không cố bảo mình đấy chỉ là độc dược. Bây giờ hơn thế nhiều. Hắn đã trở lại.
“Nói lại đi. Nói tên ta.”
Cô cắn lưỡi và tảng lờ sự thôi thúc làm như hắn ra lệnh. Bóng đêm chạy qua da cô nhẹ như một con nhện, làm bỏng cô.
“Nói lại đi và nỗi sợ sẽ biến mất. Mọi thứ sẽ biến mất.”
“Không!” Cô gục đầu xuống đầu gồi và cố kìm nén nhu cầu làm theo lời hắn đang lớn dần. Cô thà đối mặt với sự điên loạn còn hơn.
Đau đớn bùng lên ở đùi cô. Thêm thuốc. Cô rên rỉ và ôm chặt đôi chân run rẩy. Cô sẽ không đầu hàng. Cô sẽ không…
* * *
Cái chết của bố mẹ cô lặp đi lặp lại trong bóng tối. Vẻ mặt họ khi vẫy chào cô. Tiếng rít của kim loại khi một chiếc xe tải cán phải họ. Hình ảnh những phần méo mó còn lại của chiếc xe lần lộn với máu và các bộ phận thân thể rời rạc, tung tóe.
Cô cảm thấy sự vuốt ve của linh hồn mẹ cô, nụ hôn yêu thương của bà khi bà qua đời hết lần này đến lần khác.
Cô hét, khóc và không chịu chấp nhận sự cương quyết của bóng đêm rằng họ ra đi là vì cô. Cầu xin và van vỉ được tha thứ, nhưng chỉ để bị mỉa mai với những tràng cười độc ác.
Và cơn ác mộng vẫn cứ tiếp diễn.
* * *
Lần nữa rồi thêm một lần nữa cô thấy Tommy bị đánh, tầm nhìn của cô bị mờ đi bởi máu từ vết thương trên trán cô. Không thể giúp được anh, khả năng của cô vô dụng khi cơn đau hoành hành trong đầu, cô chỉ có thể đứng nhìn ba kẻ đấm đá anh.
Lời lẽ chế nhạo cô. Lời của chính cô, nói vào đêm trước khi anh qua đời. Mong muốn rằng linh hồn anh sẽ bị đầy xuống địa ngục. Cô hét lên lời phủ nhận vào bóng tối. Những lời được nói lên trong sự giận dữ và sợ hãi chứ chưa bao giờ thực sự có ý đấy.
Đêm không nghe, và sự rồ dại cứ nhảy múa.
Cô ngeh tiếng còi cảnh sát inh ỏi đến gần và bọn côn đồ sợ hãi bỏ trốn. Trải qua lần nữa đoạn trườn bò đau đớn về phía Tommy. Thấy lại giây phút chết chóc khi cô giữ cơ thể máu me của anh trong tay, cái chạm khẽ của linh hồn anh khi nó chuyển tiếp vào chuyến hành trình về phía bóng tối vĩnh hằng.
Lời nguyền rủa của cô, lỗi của cô. Lần nữa và thêm lần nữa.
* * *
“Nói tên ta.”
Giọng trầm bổng như hát lên trên đầu cô. Cô lắn đầu, cử động vô cùng yêu ớt. Cái gì cũng đau - đầu cô, cơ bắp của cô, tim cô. Đêm dài vô tận, va thời gian trở thành một hoang mạc băng giá đông đầy sự rồ dại.
Chống lại, chống lại. Lời cầu nguyên yết ớt át giọng trầm bổng của hắn, giúp cô cưỡng lại hắn. Lửa chạm chân cô, cháy trong máu cô.
Độc dược. Tim cô choáng ngợp trong sợ hãi khi cơn điên nhảy nhót trong sự hưng phấn cuồng nhiệt.
* * *
“Jasper Harding.”
Những từ lôi toạc ra từ cô. Cô không thể ngăn mình nhắc lại tên hắn, dù tim cô tê lại trong cảm giác thua cuộc cay đắng.
Bóng đêm ngừng nhảy múa. Sự in lặng ngọt ngào ùa vào thế chân.
“Nhắc lại,” Jasper giục, hân hoan lồ lộ trong giọng hắn.
“Jasper Harding.” Cô rên rỉ đáp lại. Cô đã ngồi đó bao lâu rồi? Cô đã cố cưỡng lại độc dược bao lâu rồi? Cảm giác như vô tận, nhưng thật ra có thể mới chỉ hơn một ngày.
Từng thớ thịt đều mệt mỏi, nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì. Đầu óc cô quay cuồng, dù cô không chắc đấy là do cô không ăn hay do độc dược. Cổ họng khô rát mà mỗi lần nuốt đều đau đớn, cói gì đến việc cất tiếng nói thành lời. Jasper có thể sẽ giết cô nếu hắn không cẩn trọng.
Cô mệt mỏi nhìn bóng tối. Cô có thể đã thua cuộc đấu này, nhưng cô chưa thua trong cuộc chiến. Jasper không thể giữ cô, hay điều khiển cô, hai từ giờ mỗi ngày. Cô sẽ đánh bại hắn. Nếu đó là thứ duy nhất cô học được trong những năm tháng sát cánh với Tommy, cho dù mọi thứ tồi tệ đến thế nào cũng không được bỏ cuộc. Hy vọng có khi chỉ cách một nhịp tim.
Jasper xuất hiện từ bóng tối, một sư hiện diện cô cảm thấy nhiều hơn là nhìn thấy. Cô nhắm mắt, không muốn chấp nhận hắn.
“Cưỡng lại yếu ớt nhỉ?” Hắn khẽ mỉa mai. “Giờ em là của ta.”
Cô không đáp lại. Không khí lạnh mơn trớn da thịt đầm đìa mồ hôi, làm cô thấy lạnh hơn cô có thể tưởng tượng.
“Mở mắt ra.” Giọng hắn đầy uy quyền. “Nhìn ta.”
Cô cố sức chống lại lời ra lệnh. Nhưng đầu cô ngẩng lên và mắt cô gặp hắn. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống má cô.
Monica đứng sau hắn, đôi mắt xanh tràn đầy thù ghét. Đằng sau chúng, ánh bình minh ấm áp nhảy múa qua bóng đen.
“Lấy kim tiêm.”
Mạch đập cô loạn xạ khi nghe hắn ra lệnh. Jasper cười khi Monica quay đi thi hành mệnh lệnh.
“Lần này chúng ta sẽ chỉ cho em ngủ. Em dựng nên một cuộc chiến dài nhưng vô ích, người đẹp ạ. Chúng ta đều cần nghỉ ngơi.”
Nhẹ nhõm. Ít nhất điệu nhảy điên dại đã kết thúc. Hắn lùi xa khi Monica quỳ xuống cạnh cô. Những đốm sáng mặt trời chạy trên da thịt hắn, làm nổi những vết lằn đỏ rồi biến mất ngay như khi vừa xuất hiện. Cô nhớ Michael nói về việc Jasper không miễn dịch trước ánh mặt trời, và tự hỏi không biết đã mấy giờ. Có gì đó nói với cô điều này rất quan trọng.
“Khi chúng ta đều đã nghỉ ngơi,” Jasper ngọt ngào nói tiếp, “em sẽ hoàn toàn là của ta.”
Cô sẽ tự tử trước khi hắn có thể làm gì cô. Nhưng bắt gặp ánh mắt chế giễu của hắn, cô hiểu ý nghĩ của mình rất phù phiếm. Trước tiên là cô không có phương tiện gì để đánh lại hắn. Độc dược chúng tiêm vào người cô vẫn khóa mọi khả năng của cô. Còn về sức lực, cô không nghĩ là mình có thể đe dọa một con kiến ngay lúc này.
“Ta sẽ thưởng thức việc chiếm đoạt thân xác em, như ta đã thưởng thức việc chiếm đoạt trí óc em.”
Con bé giật mình, và chất lỏng tràn ra chân cô. Nikki căng người, phân vân không biết Monica có nhận ra… con bé gặp mắt cô, đôi mắt xanh sẫm đi vì giận dữ và thù ghét. Nó liếc nhanh qua kim tiêm, và nhìn lại Nikki. Cô biết nó gần như trống rỗng. Bằng cách lạ lùng của riêng nó, Monica đang cho cô một cơ hội trốn thoát.
Chỉ vì nó sợ mất con quỷ nó gọi là người yêu.
Con bé đứng lên và ném ống tiêm rỗng lên trước khi lên giường cùng Jasper. Cánh tay nó đặt trên hông hắn đầy sở hữu. Nikki tự hỏi không biết con bé còn bao nhiêu thời gian - không nhiều, xét theo ngôn ngữ cơ thể. Mắt cô gặp Jasper. Ác tâm nhìn lại cô.
“Michael nói cho em bí mật của gã chưa?”
Nikki nhắm mắt lại. Cô không muốn nghe thêm điều gì từ Jasper. Nhưng không phải cô sự những lời dối trá của hắn. Không, lần này cô sợ nghe sự thật.
“Michael là một trong chúng ta,” Jasper khẽ khàng nói. “Một sinh vật của bóng tối. Một kẻ hút máu.”
“Không.” Cô già lên phủ nhận. Nhưng từ trong tim cô biết hắn nói sự thật. Nó giải thích bóng tối cô cảm nhận thấy trong Michael, giải thích việc anh và Jasper rất giống nhau.
Nhưng Michael không phải là Jasper. Jasper cười lạnh lẽo. “Cứ việc tin vào những gì em muốn, người đẹp.”
Cô mặc kệ hắn, mặc kệ con quỷ đang thì thầm ngờ vực trong đầu cô. Chỉ là một ván cờ khác, không hơn. Cơn buồn ngủ ập đến và cô chào đón nó. Cô phải nghỉ ngơi nếu muốn khỏe lại đủ để chạy thóat và khám phá sự thật.
Michael mệt mỏi dựa vào tường, sốt ruột đứng nhìn mặt trời lặn. Ba ngày vừa qua họ đã đi theo mọi dấu vết có thể nhưng không tìm thấy Nikki hay kẻ giam giữ cô. Kể cả Monica hay bọn thây ma dường như đã biến mất khỏi mặt đất.
Anh chạm vào cây thánh giá trên cổ. Bạc châm da anh đau nhói và đôi khi làm anh bỏng. Nhưng anh không quan tâm. Nó là của Nikki - tất cả những gì của cô mà anh có.
Anh nhắm mắt và cố tìm sự kết nối. Bóng tối hiện ra, một bức tường anh không xuyên qua được. Nhưng ít nhất cô vẫn còn sống.
Nhưng cho đến khi cô thoát khoi xiềng xích đang giữ chặt tâm trí mình, anh không giúp gì được nhiều. Jasper đã chọn nơi trốn rất kỹ. Có lẽ phải mất hàng tuần để tìm ra hắn. Thật sư là lần cuối cùng hắn bỏ trốn, Michael đã mất gần một năm mới tìm được. Nikki không có từng đấy thời gian.
Anh chỉ có thể chờ đến hoàng hôn và tiếp tục cuộc săn, dù rất vô vọng. Anh khoanh tay và nhìn đám đông vội vã chạy qua trong buổi chiều tà. Một tấm rèm dày bảo vệ anh khỏi hơi nóng, nhưng anh không dám lại gần cửa sổ. Anh chưa muốn tự tử.
Đằng sau anh, Jake đi đi lại lại trong phòng và chửi rủa vào điện thoại. Một cố gắng vô ích. Họ đều biết là cảnh sát không làm gì được nhiều hơn những thứ họ đã thử.
Cơn đói cồn lên. Anh mặc kệ. Không có thời gian để ăn. Chuyến đi có thể đồng nghĩa với việc tìm được vài đầu mối hoặc không có gì. Anh không thể liều được.
Anh thở dài và nhìn lên trời. Đúng là một ngày thích hợp - ẩm ướt và ảm đạm. Chỉ đến giờ mặt trời mới rạch được tấm màn mây nặng trịch. Anh hy vọng đấy là dấu hiệu của những điều tốt đẹp hơn đang đến.
Sau anh, Jake dập mạnh điện thoại. “Bọn khốn kiếp đấy.”
“Họ làm hết sức rồi.” Michael nói.
“Nhưng không đủ tốt!”
Không có gì đủ tốt, anh nghĩ trong sự đồng tình u ám. Cố gắng của họ hay của cảnh sát. Nikki vẫn bị quỷ dữ giam cầm, và Chúa mới biết hắn đang làm gì cô… Anh hít một hơi thật sâu và cố gạt bỏ ý nghĩ đó.
Nhưng anh không dễ thóat khỏi sự ăn năn. Đấy là lỗi của anh. Anh không bao giờ nên dùng cô làm mồi nhử. Điều đó chỉ làm Jasper tin rằng cô có y nghĩa với anh. Anh chắc chắn rằng vì lý do đó, nhiều hơn là vì năng lượng của cô, mà Jasper săn đuổi cô. Dù nó cũng có thể là lý do duy nhất cô vẫn chưa chết.
Chỉ lúc này, khi nó không còn quan trọng nữa, Michael mới nhân ra anh đúng là một gã ngốc.
“Khốn thật, chúng ta đáng lẽ phải ở ngoài kia.” Jake hùng hổ đi lại và lôi áo khoác đang treo ở ghế ra. “Tôi không thể ngồi đây thêm phút nào nữa. Tôi sẽ đi tìm nó.”
“Tôi không thể.”
Jake quay lại đối diện với anh. “Tại sao không? Tôi nghĩ anh quan tâm đến nó.”
“Michael nén chặt cảm xúc. “Tôi có quan tâm hay không không phải là vấn đề. Đơn giản là tôi không ra ngoài được.”
“Tại sao? Sợ mặt trời hay cái gì?”
“Hay cái gì?” Michael thì thầm rồi quay đi. Không phải là lúc lý tưởng để thành thật - nhưng không phải lúc này thì còn lúc nào nữa? Thật là dễ để xâm nhập vào trí óc Jake và buộc anh tin - nhưng anh không thể. Nikki sẽ biết.
“Jasper và tôi có một điểm chung. Đều là ma cà rồng. Tôi sẽ chết nếu tôi ra ngoài lúc này.”
Jake trợn tròn mắt nhìn anh. “Anh đang đùa… đúng không?”
“Không. Dù tôi không hút màu người, tôi vẫn là ma cà rồng.”
“Nhưng… anh đang đứng trong ánh nắng.”
“Ánh nắng nhạt. Nhìn đây.” Anh đi tới, vén tấm rèm để sức nòng mặt trời chiếu lên tay. Ngay lập tức, da anh đỏ ửng. Anh để tấm rèm lại như cũ trước khi vết bỏng nặng lên. “Bởi vì tôi ở trên mặt đất này lâu rồi, tôi có thể chịu được một ít ánh nắng. Tuy nhiên, nếu tôi ra ngoài lúc này, tôi chỉ tồn tại được khoảng mười phút.”
Jake dựa vào bàn và lùa tay vào mái tóc vàng sáng. Michael nghe được sự tranh đấu trong suy nghĩ của anh. Chúa ơi, thật là dễ để đi vào… anh nắm chặt tay và chờ.
“Nikki có biết không?” lúc sau Jake hỏi.
Không phải là câu hỏi anh trông đợi. Và dù anh thấy nỗi sợ trong mắt Jake, đấy không phải là cơn hoảng loạn cùng cực anh đã đoán trước. “Không. Nhưng tôi không nghi ngờ gì việc anh sẽ nói cho cô ấy.”
“Một cách hay để biết đấy.” Jake nói. “Anh bảo anh không hút máu người à?”
“Không.”
“Tất nhiên là tôi chỉ biết qua lời anh nói.”
Michael nhìn thẳng vào anh. “Nếu tôi muốn ném máu anh, anh sẽ không có thời gian để hét lên một tiếng.”
“À, thú vị nhỉ.” Jake rùng mình rồi lướt tay qua đám râu ria lởm chởm. “Trong mấy ngày gần đây tôi thấy thây ma, người chết trốn khỏi nhà xác. Không phải cố gắng lắm để tin anh là ma cà rồng. Tuy nhiên là tôi phải nói là anh không hành động giống ma cà rồng lắm.”
Michael nhướng mày. “Anh gặp bao nhiêu ma cà rồng rồi mà nhận xét thế?”
“À, chỉ Monica và Jasper thôi, nhưng tôi xem vô số phim Dracula rồi.”
“Truyền thuyết Dracula dựa vào một người. Không có nhiều sự thật lắm đâu.”
“Nói với Monica và Jasper của anh thế xem. Bọn chúng cư xử đúng với truyền thuyết đấy chứ.”
“Trở thành ma cà rồng không biến Jasper thành hắn bây giờ. Cơn khát máu của hắn hình thành từ trước khi hắn chuyển đổi.”
“Nhưng khi chuyển đổi làm hắn khó giết hơn.” Jake ngần ngừ, mắt nheo lại. “Tại sao hắn muốn bắt Nikki? Để trả thù anh?”
“Tôi nghĩ thế. Hắn tin là tôi quan tâm đến cô ấy…”
“Tất nhiên là anh có.”
“Và hắn muốn tôi đau khổ trước khi hắn giết cả hai.”
“Vậy là anh và Jasper có mối tư thù cá nhân, rồi tôi và Nikki chẳng may bị lôi vào cuộc.”
Điều cơ bản là. Michael xoa trán, phân vân về cố gắng đuổi bắt Jasper có đáng để nhiều cuộc sống bị tước mất trong suốt nhiều năm qua không.
Rồi anh nhớ tới anh trai mình, Patrick, và bạn anh, Jenna. Và những kẻ như Monica, không thánh thiện nhưng xứng đáng nhiều hơn là con đường chết chóc và tàn phá mà sự quyến rũ và những lời dối trá của Jasper đã dắt vào nó.
“Như tôi đã nói, nó nhiều hơn là mối tư thù cá nhân. Jasper phải bị chặn lại. Việc của tôi là chặn hắn.”
“Tại sao?” Ánh mắt Jake xuyên thấu. “Anh không thực hiện chuyện này một mình, đúng không?”
Cả hai câu hỏi anh đều không chuẩn bị để trả lời ngay lúc này. Liều mạng anh là một chuyện, liều mạng các bạn của anh bằng cách nói ra quá nhiều về tổ chức của họ là chuyện khác. Jasper vẫn còn tung hoành, và Jake có thể là người tiếp theo trong danh sách tiêu diệt của hắn. Jake biết càng ít thì càng tốt cho cả hai bọn họ.
“Đôi khi cần có một ma cà rồng để săn một ma cà rồng khác.”
“Nói cách khác, lo chuyện của tôi thôi.” Jake cười, nụ cười không mấy thân thiện. “Tôi đoán chúng ta đành chờ vậy. Tôi hy vọng anh không phiền lòng nếu tôi giữ khoảng cách. Ở cạnh một ma cà rồng chắc cũng mất lâu lâu mới quen được.”
Michael cười. Jake ổn cả. Không ngạc nhiên là Nikki rât tin cậy người đàn ông này.
“Tôi chỉ thấy ngồi đây thật vô dụng,” Jake nói kèm một tiếng thở dài.
“Chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy. Đừng lo.”
“Phải rồi.”
Sự ngờ vực trong giọng Jake làm anh khó chịu. Hy vọng là một thứ anh không thể đánh mất. Nhưng lời quở trách tắt lịn trêm đầu lưỡi. Jake nói vậy vì sợ, một nỗi sợ anh hiểu rất rõ.
Một giờ chậm chạp lê qua, rồi một giớ nữa. Đêm đến. Michael đứng lên. Ít nhất bây giờ anh cũng làm được gì đó chứ không chỉ chờ đợi.
Sức sống bỗng lóe lên trong bóng tối của kết nối. Anh căng ra, mò mẫm điên cuồng. Hỗn độn, sợ hãi và lung túng chào đón anh. Nikki không nghe thấy anh, không biết sự có mặt của anh.
Không quan trọng. Anh biết cô đang ở đâu.
Jasper sẽ phải chết vì điều đó.
* * *
Những vệt nắng vàng trải trên nền nhà không giúp làm tan cơn lạnh trong căn phòng hay trong cơ thể cô. Vài giờ qua cô nhìn đường đi của mặt trời, cơ thể bải hoải không thể cử động được.
Nhưng thời gian và mặt trời không chờ cô. Cô phải di chuyển, phải đi khỏi đây trước khi ngày tàn. Sức nóng báo hiệu rằng lúc đó đã là chiều muộn. Có rất ít thời gian.
Nghiến răng, cô duối thẳng chân phải. Cơ cứng khiến cô đau đớn, cô nghiến răng và chậm rãi duỗi chân còn lại.
Tay cô cũng khó cử động như thế, căng cứng và nặng như chì vì khí lạnh. Cả cơ thể cô đông cứng, da lạnh như đá. Nhưng lần đầu tiên kể từ rất lâu rồi, cô thấy năng lượng của mình trở lại. Xoa chân với những ngón tay co quắp, cô cảnh giác liếc về phía cái giường. Monica và Jasper nằm im, tay chân trần trụi bao bọc lấy nhau. Nếu chúng có thở, cô cũng không nhận ra.
Nhưng thú vị hơn là cô nhìn thấy cánh cửa cạnh giường. Cho đến giờ, cô không nhận ra là nó có ở đó. Cô cắn môi, rồi lăn bằng bàn tay và đầu gối.
Cố gắng khiến căn phòng chao lượn. Cô hít vài hơi sâu, mắt không rời đám hình thù trên giường.
Chúng không động đậy.
Chậm rãi cô quay đi và đặt tay lên tường, bám vào nó để đứng lên.
Không có chút cử động nào.
Mồ hôi vã ra trên mặt cô. Cô quay cho đến khi dựa được lưng vào tường. Căng thẳg tột độ vặn xoắn bụng cô, nhưng cô tảng lờ nó, tập trung vào sợi xích đang khóa trên cửa. Cô không có thời gian và sức khỏe để làm gì khéo léo; cô tung tất cả chỗ năng lượng tập hợp được vào sợi xích. Nó nổ tung và, dội vang trong phòng. Cô nín thở, nhìn về phía cái giường.
Vẫn không có dấu hiệu cử động nào. Có thể chúng đang chơi đùa cô, với hy vọng như mèo vờn chuột. Cô bỗng nhìn thấy viễn cảnh vừa mở cửa thì Jasper vùng dậy và túm cô lại, phá tan hy vọng tự do cuối cùng của cô.
Mánh cuối cùng. Việc khó nhất. Cô chẳng thể làm gì hơn là đánh liều.
Chân cô đứng không vững mà mềm như cao su. Mỗi bước đi dài như một dặm. Cô tiếp tục nhìn Jasper và cầu nguyện rằng hắn sẽ không tỉnh dậy.
Cô với ra rồi đẩy cửa mở. Phía trên là những bậc thang rất dốc. Nơi chúng giam giữ cô và cũng là nhà của chúng là một kiểu hầm.
Vừa bám vào tay vịn, cô vừa kéo lê mình lên. Cơn đau trong chân cô biến thành một tiếng hét, và dường như quãng thời gian cô đi lên tới đỉnh dài vô tận. Đặt chân lên bậc thang trên cùng, cô đổ gục, xoa gối và thở hồng hộc.
Sau vài giây quý giá, cô chao đảo đứng lên, thấy mình đang ở trong một nhà bếp. Bụi phủ dầy trên đống bừa bộn thời gian và những kẻ vô ý thức gây nên. Cứ nhìn vào dộ dày của bụi thì ngôi nhà đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi.
Hy vọng về một cuộc giải cứu xẹp xuống. Cô đi tiếp, men trên đám kĩnh vỡ và sàn nhà dập nát, tìm lỗi ra. Cô phải nhanh lên. Kiệt sức là một bức tường khổng lồ đe dọa đổ ụp lên cô bất cứ lúc nào.
Trong căn phòng bên cạnh cô tìm thấy quần áo và giày dép của mình, bị ném lung tung trong một góc. Cây thánh giá không có ở đó - cũng không quan trọng gì. Jasper không hề sợ hãi khi hắn giằng nó khỏi cổ cô.
Cô chỉ đủ thời gian để mặc áo khoác, quần và đi giầy. Cô bỏ lại những thứ khác. Thời gian đang chạy rất nhanh, cô cũng phải thế.
Hoảng loạn vượt ngoài tầm kiểm soát và bơm đầy năng lượng vào tay chân. Cô chạy xuống hành lang, không còn quan tâm đến tiếng động mình tạo ra. Cửa chính hiện ra trước mắt - khóa chặt. Cô dùng năng lượng để xô cửa. Cửa nổ tung ra phía ngoài, to đến nỗi đủ để đánh thức người chết.
Cô bỗng muốn phá ra cười điên dại, và phải nén chặt mình. Sự rồ dại không giúp gì cho cô lúc này.
Mặt cô nhòe nước trong ánh mặt trời chói lọi. Cô lấy tay che mắt và lảo đảo bước đi. Không quan trọng đi đâu, miễn là tránh xa khỏi ngôi nhà và những kẻ ở trong đó.
Đá lạo xạo dưới chân. Tiếng xe cộ ầm ầm ùa vào tai cô. Chớp mắt liên tục, cô nhận ra cửa hàng, trung tâm mua sắm chật ních người. An toàn. Jasper không thể tìm ra cô trong đám đông như thế. Sẽ không dám bắt cóc cô khi có quá nhiều người chứng kiến như vậy.
Sẽ không cần, khi tất cả những gì hắn cần là gọi tên cô.
Tim đập loạn xạ, cô chạy, cố hòa vào đám đông buổi tối và sự che chắn họ mang lại cho tâm trí cô.
Hoàng hôn bắt đầu buông xuống bầu trời với tấm màn đỏ thẫm. Cô cuống cuồng như một kẻ say và đâm sầm vào một ông già. Ông ta chửi với theo khi cô loạng choạng chạy tiếp. Cô phải chạy, phải trốn thoát, trước khi hắn đuổi theo.
“Nikki!”
Tim cô ngừng đập. Trời ơi, hắn đã tìm thấy cô! Không ngoảnh lại, cô cắm đầu chạy. Bằng cách nào đó Jasper đã tìm thấy cô. Khiếp sợ khiến cô chạy như bay.
Nikki!
Tiếng gọi dội ầm ầm qua cô. Cô nén một tiếng gào kinh sợ. Hắn đang đuổi theo cô. Cô phải tiếp tục chạy.
Dừng lại! Nikki, cẩn thận.
Tiếng bánh xe rít lên. Cô nhận ra con đường, dòng người và chiếc xe đỏ bao quanh mình. Quá muộn…
Cô cố tránh, nhưng chiếc xe đâm vào cô. Cơn đau bùng nổ khi vô thức tràn vào.