Khinh Cuồng

Chương 19: Chương 19: Ngươi cách ta rất gần




Editor: Ngonhinlalien

Beta: Jenny Thảo

Tông phái thi đấu oanh oanh nhiệt liệt rơi xuống màn che. Năm nay vẫn như cũ, Giản Tố Ngu của Phái Huyền Âm đứng nhất. Ngoài Kinh Nguyệt Cốc vạn năm không ló mặt tới mà nói, Tạ Yến xếp thứ ba, Liễu Cô Đăng của Thiên Đô Vân Hải, sau khi bại bởi Tạ Yến liền đánh bại sư đệ Liễu Thời Tân, đạt được lượt xếp hạng thứ tư.

Tạ Yến lâm vào trọng thương, bị Nguyệt Hoàng Mẫn cương quyết làm ngơ, gạt bỏ tất cả kháng nghị nên phải ở tại phòng thuốc nghỉ ngơi lấy lại sức vài ngày, huynh đệ Liễu Cô Đăng và Liễu Thời Tân quyết đấu cũng không kịp xem.

“Trước mặt ta có một cây kiếm gãy đã lâu năm, một con đường tràn đầy chông gai bão táp, một ngày mai không rõ tương lai, một lát cũng không thể quay về nằm mơ.”

“Nói tiếng người?”

“Dù hỏng, giày mài chân, tuyết lớn, cũng không muốn rời giường.”

“Vừa hay nếu ngươi ngừng nghỉ. Cuối năm cửa ải buông xuống, Nguyệt Thời quay về Nghiệp Thành, nếu ngươi thiếu một sợi tóc, ta cũng không gánh nổi trách nhiệm.” Sợ hắn nhàm chán, Nguyệt Hoàng Mẫn liền ôm một đống sách thuốc đông y thảo dược từ Tàng Thư Lâu tới cho hắn đọc.

Đốt lò huân hương, trong nhà sương mù mờ ảo, Tạ Yến mở ra trang sách thứ nhất, mơ hồ nhìn thấy mấy từ “Tuyết Lý Khai”, “Côn Luân”, miêu tả đến thần thần quái quái liền không có động lực nhìn tiếp. Hắn chỉ phải thưởng thức tán dù của Nguyệt Hoàng Mẫn, chán ngán mở lên gập xuống, mở lên gập xuống: “Ta lại không phải ma ốm, Linh Sơn thật khó có ngày tuyết rơi. Nói như vậy, vẫn là bên Giang Nam ấm áp ôn hòa. Năm nay ngươi không quay về Minh Tâm Các sao?”

Trên dưới Linh Sơn yên lặng, trời cao phủ sương mù, ngoài cửa sổ như khoác lên mình một mảnh trắng xóa, ngay cả con đường cũng bị tuyết vùi lấp đến nhìn không rõ. Phía trên núi, linh thảo của Nguyệt Hoàng Mẫn đã bị phủ đầy những mảng tuyết mỏng. Ngày thường mấy con gà có linh tính thường chạy nhảy ở vườn linh thảo, giờ đều ghé vào bên cửa sổ run bần bật, nhất thời trong trời đất chỉ còn tiếng tuyết rơi xào xạc.

Tay Nguyệt Hoàng Mẫn đang nhặt linh thảo chợt dừng lại, đưa lưng về phía Tạ Yến, nửa đùa nửa thật nói: “Còn không phải do ngươi.”

“Hoàng Mẫn, ta đã tốt lên, thật sự.” Tạ Yến tiến đến trước mặt Nguyệt Hoàng Mẫn đang nhặt linh thảo, nghiêm túc xoay hai vòng: “Ngươi nhìn xem, tay chân ta đều không có chuyện gì, có thể nhảy nhót nha.”

“Ha hả.” Nguyệt Hoàng Mẫn cười lạnh hai tiếng: “Đừng ép ta hạ dược với ngươi.”

Thật ra, ở trên Linh Sơn chán đến chết không chỉ có hai người bọn họ, những người tham gia Tông phái thi đấu năm nay đều ở trên Linh Sơn. Các đệ tử dừng việc học mấy ngày, thường thường hẹn nhau ra ngoài xuống núi ngắm tuyết. Mà Liễu Cô Đăng và Bồ Tân Tửu còn ở lại là vì, ngày nào cũng lúc ẩn lúc hiện lượn lờ trước mặt Nguyệt Hoàng Mẫn nên bị tống cổ đi trông coi lò đan.

“Đại sư huynh, Nguyệt đại ca là muốn hãm hại chúng ta đi?” Bồ Tân Tửu nhìn hơn mười loại bó củi với màu sắc, hình dạng, hoa văn mỗi cái khác nhau nhưng đều là đồ quý hiếm trước mắt: “Cái nào là gỗ Đan Dương?”

“Để ta nhìn xem...” Liễu Cô Đăng vò đầu bứt tai một lát, cuối cùng vẫn từ bỏ tìm kiếm: “Mặc kệ nó, mỗi loại đều lấy một chút chắc sẽ không sai?”

Bồ Tân Tự do dự hỏi: “... Nếu lửa trong lò đốt mà không khống chế được, có phải lò đan sẽ nổ?”

“Chết tiệt, mau tìm ra nó! Nếu lò đan nổ, Nguyệt Hoàng Mẫn sẽ giết ta!”

Tạ Yến mới vừa rón ra rón rén chuồn ra, liền thấy hai huynh đệ như hai trái cà tím đang ngồi xổm một chỗ với nhau, vẻ mặt bối rối đến sứt đầu mẻ trán. Hắn chớp chớp mắt nhìn Liễu Cô Đăng, không có ý tốt đề nghị: “Gỗ Đan Dương cực kỳ cứng rắn, phải dùng mười nhát chặt mới đổ, sẽ hiện rõ màu tím, ngươi có nghĩ ta sẽ lừa ngươi?”

Không sai, hắn muốn, chính là nhìn thấy Liễu Cô Đăng dùng Đoạn Thủy, chặt gỗ.

“Ta tin được ngươi thà tin quỷ! Ngươi lại trộm chạy ra?” Liễu Cô Đăng tức giận liếc mắt nhìn hắn: “Được rồi, ngươi lại muốn đi tìm Giản Tố Ngu nhà ngươi đúng không? Chạy nhanh đi, ở đây chướng mắt ta. Chờ sau khi Hoàng Mẫn phát hiện, ta sẽ bao che cho ngươi, bằng không cũng đủ cho ngươi uống vài bát thuốc!”

“Huynh đệ tốt!” Tạ Yến cảm kích vạn phần mà làm cái mặt quỷ với hắn, giơ giơ trên tay khoe ra con linh gà đang hô hấp mong manh: “Trăm vạn lần đừng nói với hắn, ta tiện tay lấy ra một con gà rừng, bằng không ta sẽ bị kiếm dù của hắn chém thành cái sàng.”

Liễu Cô Đăng: “???”

Năm nay tuyết rơi trên Linh Sơn rất dày, trên một tấm bia đá của Phái Huyền Âm có khắc lời thề, nằm ngang bên cạnh là một tảng đá lớn. Tương truyền khi Nữ Oa thượng cổ rạch trời thì rơi xuống một tảng đá, hiện giờ cũng bị phủ lên những mảng tuyết dày. Phía trước mặt đá có khắc một chữ thật lớn “Âm”, sau lưng là lời dạy của sư tổ trong môn phái: Huyền Âm diệu pháp, tồn tại cùng thiên địa.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Khi Tạ Yến đi ngang qua tảng đá này còn gặp Vân Hạc bị Dược trưởng lão nhốt đã lâu. Thời bé hắn gặp tai nạn, đầu óc và tâm trí vĩnh viễn dừng lại vào lúc bảy tuổi nên nhìn thấy bên ngoài cánh cửa rơi xuống tuyết lớn đều vui vẻ như đứa bé không hiểu việc đời.

Hắn bị sương tuyết thổi đến mặt mũi đỏ bừng, trên mặt vẫn luôn cười rất vui vẻ, hứng thú dạt dào nói cho lão đại(*) Liễu Thời Tân mặt không tình nguyện bên cạnh: Chắc chắn phải mang tuyết rơi đến Thương Phong cho Diên Chiết Chỉ ngắm nhìn, hoàn toàn quên mấy ngày trước còn đánh nhau.

(*) Lão đại: đại ca

So với những núi khác, Trưng Phong là một ngọn núi tiêu điều vắng lặng nhất. Trưng là ngọn núi thuộc phía Đông, phong có nhiều người cùng là thuộc tính Thủy. Thế nên hàng năm, ngọn núi này đều có rừng trúc rậm rạp được bao phủ sương băng, sương mù tràn ngập, tuyết trắng xóa.

Núi an tĩnh, tâm cũng yên tĩnh, thuận tính nước. Ngẫu nhiên bay đến tiếng sáo như có như không, ngập ngừng uyển chuyển, bên tai còn văng vẳng dư âm, thổi lên bao trùm cả ngọn núi, khiến nó càng trở nên như ve sầu mùa đông, lạnh lẽo tịch liêu.

Vậy mà một khắc lạnh lẽo này lại bị một tiếng gọi đánh vỡ, không ít đám đệ tử đang chuyên tâm luyện kiếm giật mình lảo đảo, ánh mắt nhìn chằm chằm phía sâu trong ngôi nhà gỗ nhỏ, bên trong rừng trúc nơi tuyết đã ngừng rơi.

“Sư huynh, sư huynh!”

Trên mặt Tạ Yến mang theo tươi cười nịnh nọt, một tay xách một con gà rừng đang ủ rũ gục đầu, một tay vỗ lên cánh cửa gỗ của ngôi nhà nhỏ, khiến những mảng tuyết đọng lại trên mái run lên: “Sư huynh, ngươi có ở đây không?”

Trong phòng không có tiếng đáp lại, phía ngoài phòng, trên lá cây trúc thỉnh thoảng sẽ rơi xuống vài hạt tuyết nhỏ, bị gió thổi vang lên những tiếng rào rạt.

Chẳng lẽ xuống núi rồi? Nhưng y đi nơi nào? Tạ Yến cũng chỉ biết. Từ nhỏ, Giản Tố Ngu đã lớn lên ở Linh Sơn, tên họ người thân trong nhà, nhà ở nơi nào cũng đều không biết.

“Ta đặc biệt mang gà rừng tới chỗ ngươi tạ lỗi. Hấp, nướng thịt cay, xào, hầm canh, ngươi chọn cách nào đều được!” Tạ Yến không tin mà vỗ vỗ cửa, thình lình bị con gà mình tóm trên tay cắn một cái, theo bản năng hắn buông tay.

Vốn con gà hắn mang theo vẫn còn chút hơi thở thoi thóp, nó bị hắn quăng trên đất rồi lăn vài vòng, mắt trợn trắng, hoàn toàn rơi vào trạng thái chết ngất.

Trong phòng như cũ không có tiếng động.

Niệm một cái quyết, hắn vứt con gà rừng trong tay ra, xoay người bay lên cây hoa lê ngàn năm ngoài phòng, sau đó vững vàng đứng trên cành cây, đặt mông ngồi xuống.

Sẽ không phải là chạy đến Tàng Thư Lâu chép sách đi.

Tạ Yến nhắm mắt lại, từ trong lồng ngực móc ra mấy con hạc giấy, rót vào một chút linh thức, cúi đầu, lại ngẩng đầu nhìn trời đất. Chỉ thấy một lá, một cây hiện lên những con hạc giấy đang bay lượn, dần dần trở nên rõ ràng trong mắt hắn.

Nhưng có một con hạc giấy lập tức dừng trên nóc của ngôi nhà gỗ.

Cái quái gì vậy, hóa ra luôn ở trong phòng sao? Tạ Yến nhạc nhiên, hắn đứng ở cửa lâu như vậy, thế mà một chút cũng không cảm nhận được hơi thở của Giản Tố Ngu. Chẳng lẽ trời rơi xuống tuyết lớn khiến y biến thành tảng băng rồi?

Tình hình diễn ra cũng không có gì khác biệt.

Mạnh mẽ đánh vỡ kết giới bên ngoài, Tạ Yến tiến vào phòng thì thấy người nọ đang lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi môi tím ngắt, tựa như đã sớm không còn sống.

Tạ Yến sợ hãi, vội thúc giục linh lực, đốt lên chậu than trong phòng, khiến cả gian nhà đều trở nên ấm áp. Khi đôi tay hắn chạm vào mặt người nọ, hắn giật mình thấy lạnh giống như tuyết bên ngoài phòng. Vì thế, Tạ Yến lớn gan xoa xoa mặt y, muốn cho sắc mặt của y dần hồng hào lên. Đồng thời rót linh lực ấm áp ở phía sau lưng hắn, xua đi khí lạnh thấu xương trong cơ thể.

Trong phòng, củi trong chậu than đều được đốt cháy hừng hực phát ra tiếng vang tách tách, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Không lâu sau, sắc mặt của Giản Tố Ngu đã có sức sống, Tạ Yến lập tức có cảm giác thành tựu khiến băng tan.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Người đang tốt, luyện công đi sai đường nên ngất ở trong phòng, cũng không ai chú ý tới. Tạ Yến đau lòng nghĩ.

Quanh thân ấm áp giống như được đặt trong nước ấm, xua tan trong cơ thể và tâm trí khí lạnh, Giản Tố Ngu không chịu nổi hai bên băng lửa đánh nhau, y không nhịn được mở mắt.

Trước mắt là một khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt đã không còn mang theo ý tứ bất cần đời và không đàng hoàng như thường ngày. Trái lại là tràn đầy nôn nóng. Thấy y đã tỉnh, con ngươi rốt cục tràn ra từng đợt ý cười như gió tháng sáu thổi nhẹ, khiến tâm đều dần dần ấm áp lên.

Giản Tố Ngu thu lại ánh mắt của mình, lông mi thật dài giống cây quạt chớp hai cái, gương mặt còn mang theo chút hồng nhuận vừa mới hồi phục, nhẹ giọng nói một câu: “... Ngươi cách ta rất gần”

“A... Ta...” Hắn bị giọng nói mềm nhẹ, có thể nói là trầm thấp rung động, Tạ Yến không nhịn được mặt đỏ ửng, vội lui ra phía sau vài bước, hoảng loạn bưng chén cháo nhỏ trên bàn vẫn còn đang bốc khói nghi ngút lên, nói: “Ta... Ta sợ ngươi đột nhiên tỉnh lại. Vì vậy cứ cách một lát lại đi hầm gà, nấu một nồi cháo, ngươi muốn nếm thử sao?”

Giản Tố Ngu nâng mắt lên thì thấy, trên bàn, ngoại trừ mùi thơm của canh gà còn có một vài món ăn sáng thanh đạm, đậu hủ trắng non mềm, rau xanh biếc, cháo trắng làm người ta thức tỉnh ý muốn thèm ăn. Hơn nữa thêm một đôi mắt tha thiết sáng lấp lánh khiến người ta không có cách nào từ chối. Vì vậy hắn gật đầu, tự mình nhận lấy cái thìa, nhẹ nhàng ăn từng miếng. Tạ Yến còn ngồi cạnh bàn, nhìn y chằm chằm, hai bên tai đều đỏ ửng.

Nhất thời bầu không khí trở nên ngượng ngùng, Tạ Yến ngập ngừng nói: “Ta biết ngày đó thi đấu, không phải ngươi cố ý đâm ta. Thực ra, lỗi cũng trách ta nhất thời khó chịu. Lúc ấy Hoàng Mẫn còn hét lên với ngươi. Hắn là đau lòng đan dược của hắn lãng phí trên người ta, ngươi đừng để trong lòng.”

Giản Tố Ngu gật đầu, sâu xa hỏi: “Ngươi vào bằng cách nào?”

“...”

Tạ Yến giật mình, thản nhiên nói: “Không phải phá xong kết giới là vào được sao...”

Vì phòng tránh bên ngoài quấy nhiễu mình tu luyện nên bên ngoài phòng của Giản Tố Ngu có thiết kế rất nhiều cấm chế mạnh mẽ. Chẳng sợ sư phụ Thiên Nguyên Quân của hắn đến đều phải dùng phù truyền âm báo một tiếng. Tạ Yến thì ngược lại, trong lúc vô tình lại có thể tháo gỡ cấm chế, cơ bản là không tự giác nghĩ xem, mình làm sai chỗ nào.

“Ta có thể giúp ngươi hồi phục lại!” Sau một lúc lâu không thấy Giản Tố Ngu nói chuyện, Tạ Yến ý cười doanh doanh nói: “Tại hạ Tạ Yến, là người Nghiệp Thành, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong. Luật lệ tập quán chỗ nào cũ kỹ lạc hậu, thấy không hợp lý liền không thèm quan tâm. Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe chở. Ta vừa gặp thì đã thương ngươi, gặp lại vẫn rung động như lúc ban đầu.” Hắn tạm dừng một lát, dùng đôi mắt đa tình sáng quắc nhìn lại đây: “... Ngươi nói như thế nào?”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở của hai người trong phòng càng trở nên rõ ràng hơn.

Tay y cứng lại, cái thìa trở lại trong bát, Giản Tố Ngu mở to đôi mắt lưu ly với con ngươi trắng đen rõ ràng, mờ mịt nhìn hắn, gian nan mở miệng, hỏi: “... Cái gì là nói như thế nào?”

Tạ Yến nghe vậy, trên mặt cứng đờ, có loại cảm giác vô lực ập vào trong lòng: “Ta, muốn, theo đuổi, ngươi! Đã hiểu sao?”

Giản Tố Ngu im lặng.

“Ta biết hiện giờ ngươi vẫn chưa thích ta.” Tạ Yến nhanh nhẹn bổ sung: “Nhưng mà ta thề, ta thật sự sẽ đối với ngươi thực tốt, đối với ngươi đặc biệt nhất, ngươi có muốn thử một chút?”

Tầm mắt Giản Tố Ngu ngừng lại ở nơi nào đó, hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi đối với tất cả mọi người đều tốt, cũng không cần đối với ta đặc biệt tốt.”

“Cái đó không giống nhau.” Tạ Yến nhìn xuống theo tầm mắt của y, bỗng nhìn thấy trên đầu giường đặt mấy quyển sách hỗn loạn có lòi ra một sợi tơ. Hắn kéo nhẹ một cái, trước mắt lộ ra một cục kiếm tuệ có kết cấu hỗn loạn với màu sắc rực rỡ: “... Đây không phải cái kiếm tuệ ta bị mất vài ngày trước sao?”

“Ừ, nhặt.” Giản Tố Ngu gật đầu, vẻ mặt gió lặng mây nhẹ.

Trong tay Tạ Yến nắm chặt kiếm tuệ, buồn bã nói: “Ngay cả một chút phản ứng ngươi đều không có, nhưng trong lòng ta là... Không công bằng.” Sau đó hắn lại lặp lại một lần: “Không công bằng...”

Giản Tố Ngu vừa định mở miệng, lại thấy trên môi truyền đến ấm áp mềm mại mang chút hơi thở nóng bỏng khác biệt với băng tuyết bên ngoài phòng. Thoáng chốc, một ngọn lửa nóng bỏng từ nơi chạm nhau kêu gào. Trong lúc hoảng hốt, hắn nheo lại mắt, chỉ nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của đối phương đang tỏa sáng, chiếu ra bóng hình mình bên trong.

“Ta cảm thấy ngươi cũng nên thử cảm giác trong lòng như con ngựa thoát cương, loạn nhịp...”

Trong trời đất, dường như chỉ còn lại có tuyết rơi bên ngoài phòng vang lên xào xạc, cùng với cảnh tượng tràn ngập xuân về hoa nở trong phòng.

Tác giả có lời muốn nói: Muốn phát đường nhưng không dễ dàng nha....

- ---------

Nhân dịp fanpage nhóm mình đạt được 500 lượt theo dõi, nay mình sẽ đăng chương cho mọi người luôn, mặc dù không phải ngày đăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.