Editor: Ngonhinlalien
Beta: Lục
“A, ta nghe Nguyệt Thời nói là hai ngày nay Giản Tố Ngu đều đến Tàng Thư Lâu. Ta còn nghĩ rằng, ngươi chép môn quy ở Tàng Thư Lâu đến vui vẻ quên cả trời đất đấy.” Vừa lên đài, Liễu Cô Đăng đã mập mờ chớp chớp mắt nhìn lên trên ghế trọng tài.
Tạ Yến: “... Ta sẽ nói cho Hoàng Mẫn, đao của ngươi có thể dễ dàng bổ gãy cây Đan Dương.”
“Ây! Ngươi coi đao của ta như đao chẻ củi?” Liễu Cô Đăng ôm thanh đao bảo bối của mình, bất mãn hô to: “Có thể chừa lại chút tôn nghiêm cho Đoạn Thủy của ta được không?” Nguyệt Hoàng Mẫn luyện chế được Tụ Linh đan có phẩm chất thuần khiết, tùy tiện đặt bên trong nhà cũng đều khiến đám trộm cướp mơ ước. Mà loại thuốc có ra giá cao đến thế nào cũng không ai bán này lại chính là đan dược khan hiếm dùng để luyện thể cho đệ đệ Liễu Minh Hồng từ nhỏ đã không có linh căn của hắn. Không còn nghi ngờ gì nữa, người có thể luyện chế ra Tụ Linh đan là Nguyệt Hoàng Mẫn đây với Liễu Cô Đăng mà nói không khác nào tổ tông, là người hắn không dám đắc tội.
“Nếu không thì chúng ta thương lượng một chút đi. Bây giờ ngươi trực tiếp nhận thua, ta sẽ bảo Nguyệt Hoàng Mẫn đưa thêm cho ngươi mấy bình Tụ Linh đan, thấy sao?” Tạ Yến cười tủm tỉm đề nghị.
“Ngươi nghĩ đến cũng đẹp nhỉ, ngươi cho ta là Thời Tân hay sao. Muốn quyết đấu với Giản Tố Ngu? Vậy đánh thắng ta trước đã.” Liễu Cô Đăng trừng mắt nhìn hắn: “Nếu ta nhường thì Phi Vân sư thúc sẽ trực tiếp tước quyền của ta, rút kiếm đi.”
Dưới đài, sắc mặt Liễu Thời Tân đã xanh mét, chỉ cảm thấy đầu gối mình như trúng một mũi tên.
“Đến, đến, đến.” Tạ Yến thu lại tươi cười không kiềm chế được nở rộ trên mặt.
Chợt nghe trong không trung vang lên một tiếng rồng ngâm thanh thúy, bảo kiếm ra khỏi vỏ, vầng sáng đỏ chợt lóe, làm lộ ra hai mắt đang tràn ngập chiến ý của Tạ Yến. Kiếm ý mang ý chí hủy diệt mãnh liệt giống như ráng hồng trời triều lóa mắt, đến Liễu Cô Đăng cũng phải rùng mình trước tiếng kiếm ngâm này.
“Kiếm tốt!” Bồ Tân Tửu không nhịn được phải thốt lên tiếng khen thưởng, trong mắt hắn ta mang theo một chút nôn nóng muốn được thử sức.
“Không phải ngươi nói, cái kiếm tuệ* thảm không nỡ nhìn kia chỉ là bùa may mắn sao?” Trên đài, ánh nhìn của Liễu Cô Đăng cố định trên bội kiếm của Tạ Yến, kế đó lại hỏi: “Chỉ dùng thanh Bạch Hồng không được may mắn này, không cần dù Thanh Đục của ngươi sao?”
“Không cần thiết.” Tạ Yến khẽ nheo mắt, chợt tiến công về cánh trái của Liễu Cô Đăng: “Bạch Hồng của ta đối chiến với Đoạn Thủy của ngươi mới công bằng.”
Liễu Cô Đăng thúc giục linh lực, cầm lên đại đao, sau khi quét ngang một vòng trước mặt lại lưu loát đổi tay vung lên một đao, ngăn cản Tạ Yến đang công ở cánh trái.
Uy lực đao pháp của Thiên Đô Vân Hải rất khủng bố. Lúc này, một trận đao khí mạnh mẽ đầy uy lực lao thẳng về phía Tạ Yến. Mà Tạ Yến cũng nhận thấy thế tiến công quá dũng mãnh đành vội vàng thu lại kiếm mình vừa đâm ra, trở tay đón đỡ. Tiếp đến, hắn lại bằng vào kiếm chiêu linh hoạt của Phái Huyền Âm, từng nhát hóa giải đao pháp của Liễu Cô Đăng. Kỳ phùng địch thủ gặp nhau, hai bên đã lâu chưa hoạt động xương cốt đều trở nên hăng hái nhiệt liệt, chỉ trong chốc lát đã qua hơn hai mươi chiêu.
Liễu Cô Đăng thấy hắn từ công chuyển thành thủ, ngay lập tức thừa cơ truy kích, đôi tay bấm quyết, bên người lập tức nổi lên một trận gió lớn xen lẫn lôi điện, xoay tròn công thẳng vào Tạ Yến.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tạ Yến không tránh cũng chẳng né mà trực tiếp đón nhận, lại không cam lòng chịu yếu thế móc từ trong ngực ra mấy lá bùa hình hạc giấy tự chế, ném giữa không trung. Trong không trung, mấy con hạc giấy tự cháy lên, kết thành một hỏa trận, ánh lửa chiếu lên làm sáng bừng rực rỡ khuôn mặt hắn.
Hai trận chạm vào nhau, kiếm ý đao ý lẫn với hỏa cầu và lôi điện bay đầy trời một cách hỗn loạn, bao vây lại bóng dáng hai người trên đài.
Trên ghế khán đài, Diên Chiết Chỉ buộc phải nâng tay lên để ngăn cản sóng linh lực đang dao động mạnh mẽ kia. Nàng quay đầu thì thấy vẻ mặt lạnh băng của người bên cạnh, nàng mím môi, cầm lòng không đậu hỏi: “... Sư đệ rất căng thẳng à?“.
Giản Tố Ngu không đáp lời, chỉ lẳng lặng thả lỏng hai nấm tay đang nắm chặt rồi nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. Một lát sau y mới nhìn về phía đài đấu, khẽ lắc đầu.
“Tạ Yến!” Lam Nguyệt Thời chui ra khỏi dù của Nguyệt Hoàng Mẫn, lo lắng muốn lên trên đài kiểm tra xem sao.
Nguyệt Hoàng Mẫn vội túm chặt lấy nàng, lắc lắc đầu.
Giống như lời của Nguyệt Hoàng Mẫn nói, tuy rằng Tạ Yến được dạy dỗ bởi Hạo Miểu kiếm tiên, nhưng bẩm sinh là hắn đã có tính tình bộp chộp, không cách nào tâm lặng như nước được như Giản Tố Ngu, cho nên trong kiếm thuật vẫn không thể nào đạt tới trình độ “lô hỏa thuần thanh”*. Đối mặt với thế đao lấy công làm thủ của Liễu Cô Đăng, linh lực dùng để phòng thủ sẽ bị đốt cạn cực nhanh, thế này thì hoàn toàn bất lợi cho hắn.
(*) Lô hỏa thuần thanh: Người luyện đan cần tay nghề rất cao mới có thể chỉnh lửa thành màu xanh. Ý chỉ những kẻ có kỹ thuật cực kỳ điêu luyện trong một lĩnh vực nào đó.
Lam Nguyệt Thời cũng biết, nếu muốn thắng thì phải phát huy uy lực cực hạn của Bạch Hồng là một, ngoài ra cồn một điểm quan trọng nữa, đó là: Có thể vận dụng linh lực tự nhiên. Thế nhưng phong ấn sau cổ hắn...
“Đinh...”
Trong làn sương mù trên đài bỗng truyền đến tiếng đao kiếm va vào nhau, linh lực khi thì như lôi kéo, khi thì như giằng xé, cuối cùng là bùng nổ một lực hất mạnh tràn ra cả khoảng không.
“Tạ Yến khinh địch.” Nguyệt Hoàng Mẫn tiếc nuối nói: “Nếu hắn cầm theo Thanh Đục, thì hiện giờ nó có thể giúp hắn phá giải một phần ba thế công.”
Bồ Tân Tửu nói với vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Phải biết rằng trong tông phái, danh tiếng của Đại sư huynh được xếp ngang với Giản Tề Ngu.”
“Thật ra thắng thua cũng không quan trọng.” Lam Nguyệt Thời tức giận dậm chân: “Chỉ bằng tính tình này của hắn đã đủ lí do để ta không đồng ý việc hắn tham gia đại hội tông phái lần này.”
Ngọn lửa vẫn chưa bị dập tắt lan ra từ trong sương mù, kế đó nhanh chóng bò lên trên cây cột trên đấu trường. Hai bóng dáng vẫn còn đang triền đấu, lúc bấy giờ sương mù trắng như tuyết, khiến cho ngay cả các vị tôn trưởng trên khán đài cũng không nhìn rõ được. Lại có một vài sợi lôi điện từ chỗ hai người giao chiến lọt ra, đụng vào trên cây cột khiến nó đổ ập xuống, làm cho những đệ tử ở gần đều sôi nổi lùi xa.
“Tố Ngu, đệ...” Diên Chiết Chỉ bỗng thấy sư đệ bên cạnh mình không nhịn được đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc.
“Đừng để ý, hẳn là y đang gặp được bình cảnh trong tu luyện thôi.” Trong miệng Thương Thâm ngậm một nhánh cỏ, chẳng có chỗ nào giống tư thế của trưởng bối, lạnh lùng giải thích: “Đang yên đang lành, tự nhiên lại chạy tới Tàng Thư Lâu chép << Tâm giới >>.”
Nghe vậy, cơ thể Giản Tố Ngu chợt khựng lại. Sau đó y chậm rãi giơ tay lên, tạo ra một lá chắn mỏng bằng băng giúp các trưởng lão trên ghế đang nhìn trận chiến đẩy ra sóng linh lực tinh thuần đang lan đến, nhưng tầm mắt của y vẫn không rời khỏi lôi đài.
“Đinh...” Lại một tiếng đao kiếm va chạm vang lên thanh thuý.
Không lâu sau, một tiếng oanh vang lớn, linh lực hai người trên đài va chạm lẫn nhau, cả hai đều bị đẩy lùi về phía sau vài bước mới dừng lại. Lúc này, sương khói tản ra, cuối cùng thì các đệ tử vây xem đều có thể nhìn rõ hai người.
Tình hình hai bên, kẻ tám lạng người nửa cân, quần áo rách nát, tóc rối bù xù.
“Ngươi đánh rớt đao của ta đã đành, còn suýt chút nữa đốt cháy luôn tóc của ta!” Liễu Cô Đăng bất mãn nói.
“Nói cứ như lúc ngươi tung lôi điện lên người ta có nương tay vậy đó?” Tạ Yến gác kiếm ở trên vai.
Trên đài, hai người đứng đối diện một lát, đột nhiên cười lên ha hả.
“Ha ha ha ha hắc hắc...”
“Không hổ là đồ đệ của ta.” Thương Thâm đứng dậy hét lớn một tiếng, hắn túm lấy Diên Chiết Chỉ bên cạnh, cười vang, nói: “Cuối cùng tên nhóc này cũng không khiến ta mất mặt. Ngươi có nhìn thấy không? Đó là đồ đệ của ta! Đồ đệ của ta... Đánh bại đồ đệ một tay dạy nên của Thiên Đô Vân Hải!”
Phi Vân đạo nhân: “...”
Liễu Cô Đăng lảo đảo vài bước, chỉnh sửa lại mặt mũi và quần áo của mình, cũng lộ ra tươi cười: “Chúc mừng, chúc mừng, có thể thi đấu với Giản Tố Ngu, vui vẻ không?”
“Ngươi đi xuống nhìn ta biểu diễn đi.” Tạ Yến thu kiếm, nhẹ nhàng đẩy hắn xuống đài, không nhịn được chà xát hai tay.
Tạ Yến nâng mắt lên, đón lấy một trận kiếm ý lạnh lẽo, tinh tế nhìn chăm chú vào khuôn mặt kia.
Giản Tố Ngu nhíu mi, một tay chuẩn bị, lưng đeo Tiêu Luyện lập tức ra khỏi vỏ. Dưới ánh mặt trời chỉ có thể nhìn thấy thân kiếm sáng lên, lại nhìn không thấy kết cấu thân kiếm.
Tạ Yến thu lại Bạch Hồng, đi về phía trước hai bước rồi nhìn thẳng vào con ngươi lưu ly trong suốt của Giản Tố Ngu, nhẹ giọng gọi: “Sư huynh.”
Giản Tố Ngu lùi về phía sau nửa bước theo bản năng, cúi đầu xuống, khẽ liếc mắt nhìn Tiêu Luyện đang tỏa ra từng đợt khí lạnh lẽo. Y không nói gì mà chỉ im lặng chờ lời kế tiếp của hắn.
“Hắn đang làm gì?” Bồ Tân Tửu dùng khuỷu tay huých huých Lam Nguyệt Thời: “Hắn muốn đánh vài chiêu với Giản Tố Ngu?”
Lam Nguyệt Thời liếc mắt nhìn trên đài: “Ngoài đùa giỡn ra còn có thể làm gì?”
“Một lời không hợp là đã chủ động gây sự, nếu cứ như vậy thì thể nào cũng bị ăn đập.” Nguyệt Hoàng Mẫn thay đổi tay đang cầm dù, vô cùng đau đớn nói: “Thương cho mớ thuốc trị thương ta vất vả lắm mới luyện chế ra này.”
“Chậc chậc chậc, không phải hắn vẫn luôn ỷ mình có linh căn hệ hoả, không biết sợ là gì nên mới dựa vào đó mà đi trêu chọc Giản Tố Ngu sao?” Liễu Cô Đăng nịnh nọt nhảy đến bên cạnh Nguyệt Hoàng Mẫn. “Đừng để lại thuốc trị thương cho hắn! Luyện chế nhiều Tụ Linh đan một chút! Nếu ngươi yêu cầu tài liệu gì, chỗ của ta mà có thì cứ việc mở miệng.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Ta thắng Cô Đăng, rốt cục có thể sóng vai cùng ngươi. Hiện tại muốn cùng ngươi phân thắng bại rõ ràng.” Tạ Yến tạm dừng một lát, mang theo chút hy vọng ngước nhìn hắn: “Nếu ta thắng, ngươi có thể đồng ý một yêu cầu của ta sao?”
“Yêu cầu gì?” Giản Tố Ngu nhìn hắn nói, chỉ cảm thấy mình vĩnh viễn không thể đoán được tâm tư của thiếu niên hi hi ha ha trước mặt.
Trong nháy mắt, bên tai liền truyền đến một hơi thở ấm áp, mấy chữ chui vào tai, nóng hổi khiến mặt hắn có chút nóng lên. Tạ Yến kéo giãn khoảng cách, ý cười ngâm ngâm bổ sung, nói: “Sư huynh có tin vào nhất kiến chung tình?”
“Câm miệng!” Mặt Giản Tố Ngu mang tức giận, linh lực trên Tiêu Luyện phóng ra, kết ra thật nhiều tầng băng mỏng.
Tạ Yến vội vàng lùi về phía sau, nhấc kiếm ngăn cản lại kiếm chiêu mang sát khí lạnh thấu xương của người nọ, một bên còn không sợ chết hỏi: “Thế này nghĩa là sư huynh đồng ý rồi sao?”
Tự hỏi từ bé đến lớn chưa bao giờ bị người nhục nhã qua, ánh mắt Giản Tố Ngu lạnh lẽo, phun ra hai chữ: “Nằm mơ.”
Nghe vậy, hô hấp của Tạ Yến cứng lại, lập tức đánh vỡ phòng thủ, tức giận nói: “Ta đây không đánh. Làm sao ta nỡ ra tay với ngươi được chứ?”
“Hai người bọn họ đang đánh cái gì?” Diên Chiết Chỉ theo bản năng muốn kéo người bên cạnh hỏi một chút mới phát hiện. Tiểu sư thúc yêu kiếm thành si đã rời đi từ lâu, không rõ tung tích.
“Tạ Yến, ngươi cầm kiếm lên cho ta.” Giản Tố Ngu lạnh lùng nói.
“Ta không cầm!” Tạ Yến tâm phiền ý loạn vung kiếm: “Ta nhận thua được không?” Nói xong liền trực tiếp thu Bạch Hồng lại, xoay người.
“Tên này coi thi đấu như trò đùa à?” Liễu Cô Đăng hận không thể cầm đao chạy lên đài đánh Tạ Yến một trận, khiến cho nước úng trong não hắn tràn ra bớt.
Thế công của Giản Tố Ngu còn chưa kịp ngừng đã thấy người trước mắt đột nhiên xoay người. Không ai ngờ đến hắn lại dám để lộ lưng trước kiếm chiêu của y.
“Phốc...” Một tiếng đâm vào da thịt vang lên trong không gian yên tĩnh, trên đấu trường không tiếng động đều có thể nghe được rõ ràng.
“Ngươi...” Tay cầm kiếm không thể ngăn được mà run lên hai cái, mặt Giản Tố Ngu tái nhợt.
“Tạ Yến!” Nguyệt Hoàng Mẫn là người phản ứng đầu tiên, chạy lên đài, nhét vào miệng Tạ Yến mấy viên đan dược hóa giải linh lực lạnh băng của Giản Tố Ngu, trên mặt Tạ Yến đã không còn chút máu. Đầu tiên, Hoàng Mẫn ngập ngừng rống lên với Giản Tố Ngu: “Ngươi đừng tới đây!”
Sắc mặt Bồ Tân Tửu đều đã thay đổi, nói thầm một câu: “Mặc dù là tự làm bậy, nhưng Giản Tố Ngu ra chiêu này cũng quá độc ác.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Ta đã nói, ta không cho ngươi đi thi đấu, ngươi còn không tin đúng không? Một hai đòi tới, một hai đòi lên!” Lam Nguyệt Thời vừa vội vừa tức, vỗ Tạ Yến một cái, vỗ đến khiến người sau ho khan không ngừng.
Tạ Yến che huyệt trên cổ, ngăn chặn kiếm khí lạnh băng đang chạy tán loạn trong cơ thể, an ủi nói: “Không có việc gì, không có việc gì, ta lại không phải búp bê bằng sứ.”
Máu ở cổ chảy xuôi, chạm tới hoa văn Tử Đàn sau ót, khiến đôi mắt hắn dần chuyển thành màu đỏ. Nguyệt Hoàng Mẫn là người gần hắn nhất nên chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra tình huống hắn có chỗ không đúng, trong lòng sợ hãi, hoảng hốt một lát liền đứng chắn trước mặt hắn, ngăn chặn ánh mắt hỏi thăm của người ngoài.
Diên Chiết Chỉ được đệ tử nâng cũng chậm rãi đi lên khán đài. Nàng chú ý tới Giản Tố Ngu giấu dưới ống tay áo là từng vệt máu đang nhỏ giọt, chắc do khi thu chiêu lại, bị linh lực phản phệ.
Nhìn theo đoàn người nâng Tạ Yến đi, Diên Chiết Chỉ chỉ phải thở dài, an ủi vỗ vỗ bờ vai của y.
“Sư tỷ.” Giản Tố Ngu rũ đầu, biểu cảm trên mặt không thể nhìn rõ ràng: “Cái gì được gọi... Nhất kiến chung tình?”
Diên Chiết Chỉ ngẩng đầu, thấy sư đệ từ trước đến nay đều mặt lạnh vô tình có chút luống cuống tay chân, nàng nhẹ nhàng xoa dịu, nói: “Tính tình Tạ Yến vốn nghịch ngợm, lời đệ ấy nói đệ đừng để ý, coi như nghe qua nói giỡn là tốt rồi.”
“Là trêu đùa sao?” Giản Tố Ngu nhẹ giọng nỉ non: “Thế nhưng chẳng buồn cười chút nào cả...”
- ----------