Editor: Ngonhinlalien
Beta: Jenny Thảo
Tạ Yến không quan tâm mấy xác sống nhốn nháo trên đường. Lúc này hắn vẫn còn trong quán trọ, chạy loanh quanh đùa giỡn, vươn chân ngáng đường mấy xác sống trong quán. Hắn phát hiện ra có người từng ở gần đây bày ra kết giới phòng hộ. Nhìn mấy mảnh linh thạch nhỏ còn dư lại cũng biết, đúng là dùng không ít linh lực. Xuất ra từ bút tích của ai, không cần nói cũng biết.
Tạ Yến cười cười, nghĩ đến vị Ôn đạo trưởng kia, đúng là người mặt lạnh tâm nóng.
Ngẩng đầu, vừa vặn thấy Giản Tố Ngu từ bên ngoài trở về, hẳn đi dò xét lời nhắc nhở trong thành có trận pháp Tứ Giác Quỷ của Ôn Vô.
“Sư huynh!” Thấy trước mặt có xác sống đi ngang qua, Tạ Yến đột nhiên la lớn, làm bộ bị vướng một cái nghiêng ngả, lảo đảo, mất cân bằng mà sắp ngã sấp xuống mặt đất.
Đương nhiên hắn sẽ không ngã trên mặt đất, không gian xung quanh bỗng nhiên có mùi hương lành lạnh. Hắn thu mình chui vào trong ngực của Giản Tố Ngu, vươn tay dùng sức ôm lại, bên môi hiện lên ý cười nhạt, đôi mắt đào hoa tỏa sáng khiến người khác rung động.
Cả người Giản Tố Ngu cứng đờ, ngơ ngác đứng im, đôi mắt mở to, con ngươi có chút mờ mịt, giống như đang không biết có nên đẩy người trong ngực mình ra hay không.
“Nếu thời gian trôi qua, năm tháng không thể ăn mòn những gì xảy ra ở đây, mỗi ngày luôn lặp đi lặp lại không ngừng. Hôm nay ta ôm ngươi, ngày mai cũng có thể ôm ngươi, chỉ cần hình ảnh lúc này của chúng ta vẫn lưu lại trong thành, thì mỗi ngày ta đều có thể ôm được ngươi.”
“Sư huynh, ta chợt có rất nhiều lòng tham, sau khi ra khỏi thành, ta cũng muốn ăn vạ trong lồng ngực của huynh mãi như vậy, làm sao bây giờ?” Tạ Yến cọ cọ đầu vào cổ Giản Tố Ngu, được một tấc mà muốn tiến một thước nài nỉ.
Hàng mi dài của Giản Tố Ngu nhẹ nhàng run lên, cào vào lòng Tạ Yến, khiến lòng hắn ngứa ngáy. Khoảng cách giữa bọn họ đã gần gũi đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương. Nếu Tạ Yến gần thêm chút nữa, thậm chí có thể hôn lên cánh môi của Giản Tố Ngu.
Cánh môi no đủ kia dường như đang gọi mời, hắn cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Thân thể vẫn còn nhớ rõ dư vị cái hôn lúc ở gian nhà của Giản Tố Ngu, mềm mại, lành lạnh...
Hắn không nhịn được tiến lại gần, kết giới giữa hai người hòa hợp làm một, phát ra ánh sáng ấm áp.
Cảm nhận được hô hấp dồn dập nhanh hơn bình thường của Giản Tố Ngu, sau đó thuận theo bản năng, miệng hơi mở ra, Tạ Yến lập tức nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi, liếm lên môi trên, linh hoạt chui vào trong.
Không bị từ chối chính là cổ vũ lớn nhất, Tạ Yến hôn thật sự dịu dàng, tinh tế miêu tả hình dáng đôi môi của đối phương.
Đám xác sống bên tai nhấc từng bước chân nặng trịch chậm rãi đi qua, so với tiếng bước chân vang dội ấy, lớn hơn chính là tiếng thở dốc hỗn loạn của đối phương, âm thanh khiến người mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh.
Giản Tố Ngu vẫn luôn không có động tác, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm, lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, mãi cho đến khi tầm mắt như giếng cổ kia nhìn quá lâu khiến Tạ Yến cảm thấy mình nên lùi lại bước chân. Giản Tố Ngu bỗng chậm rãi nhắm hai mắt lại, giống như ngầm đồng ý.
Trong lòng Tạ Yến vui sướng giống như nghe thấy âm thanh bung nở của muôn ngàn đóa hoa, hắn nỉ non nói: “Sư huynh, ta rất thích ngươi...”
Môi sư huynh thực sự rất mềm, mùi hương trên cơ thể khiến người mê đắm, hắn nghĩ.
“Nguyệt đại ca, ngươi đang nhìn gì vậy?” Đột nhiên, một âm thanh ngập ngừng không đúng lúc vang lên. “Oái, các ngươi đây là...”
Đỉnh đầu của Giản Tố Ngu như bị sét đánh xuống, y nhận thấy mặt mình đã nóng lên, lập tức đẩy người trong ngực ra, lùi ra phía sau nửa bước, quay đầu rời đi.
Nhìn thế nào cũng thấy, bóng dáng của Giản Tố Ngu giống như đang chạy trối chết vậy, Tạ Yến chú ý đến bên tai hắn đỏ bừng.
“Tạ Yến, ngươi thật sự thích hắn? Tại sao ngươi lại thích hắn?” Nguyệt Hoàng Mẫn cắn môi, sâu kín nói, hắn nắm chặt dù trong tay mình, bởi vì nắm quá chặt nên có thể thấy rõ gân xanh đã nổi đầy trên tay hắn.
“Đúng, ta thích sư huynh. Ngày đầu mới nhập môn ấy, khi ta nhìn thấy hắn, ta đã thích hắn rồi. Tình chẳng biết mà sinh, ngày sau càng sâu đậm.” Tạ Yến thản nhiên thừa nhận, sau đó vuốt ve cánh môi của mình, dịu dàng nói: “Hơn nữa hắn ngầm đồng ý, cũng động lòng.”
Cuối cùng cũng không phải chỉ mình hắn tự mình chìm đắm trong rối loạn.
“Ta... Ta..” Khuôn mặt tuấn tú của Nguyệt Hoàng Mẫn nghẹn đến mức đỏ bừng, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ oán hận dậm chân, quay đầu đi ra ngoài.
Một lúc sau, Bồ Tân Tửu mới phản ứng lại, do dự nói: “Ngươi có biết? Hình như Nguyệt đại ca đối với ngươi...”
“Ta cái gì cũng không biết, vì vậy ngươi cũng làm như không biết đi.” Tạ Yến thở dài bất đắc dĩ đánh gãy lời hắn.
Thực ra hắn vẫn luôn biết, hắn biết Nguyệt Hoàng Mẫn che chở hắn, đối tốt với hắn. Nên hắn vẫn luôn đối xử với người nọ như huynh đệ, đối xử giống như Liễu Cô Đăng vậy. Chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới, ngày đó hắn tan khóa sớm, đến phòng thuốc tìm Lam Nguyệt Thời lại không tìm được người nên mới nằm ở trên giường chợp mắt một lát, lúc đó đôi mắt của hắn bị người hôn trộm.
Từ đó về sau, hắn biết rồi.
Nguyệt Hoàng Mẫn không nói, Tạ Yến cũng làm như không biết. Như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt, hắn lại cũng đã có người trong lòng, vì sao phải chọc thủng tầng giấy này?
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Trong thành chỉ có bọn họ là người sống, tâm sự mỗi người đều có chút nặng nề. Đến giờ cơm chiều, người lại thiếu, trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, bầu không khí quạnh quẽ của quán trọ cũng vì việc này mà tăng thêm.
Kéo dài đến tối, Ôn Vô mới xuất hiện.
Ngoài dự kiến của Tạ Yến chính là, khuôn mặt vị đạo trưởng thần bí này lộ rõ vẻ mệt mỏi, giống như vừa trải qua một trận chiến lớn. Tạ Yến túm lấy Ôn Vô, nhìn thoáng qua rồi nhẹ giọng khẳng định ở bên tai hắn: “Ngươi đi gặp con rồng kia.”
Ôn Vô thở dài: “Ngươi cho rằng ta muốn gặp liền có thể gặp hắn sao?”
“Đến ngươi còn không thấy được thì ai có thể thấy?”
Tầm mắt của Ôn Vô quét qua trong phòng một lượt, tiếp theo đó chuyển hướng nhìn Tạ Yến, biểu tình khó dò mà cảm khái: “Hỏi Quỷ Vương của các ngươi, trên người hắn có, chính là lân rồng...”
“Cái vòng cổ trên người hắn là lân rồng? Chuyện này... này có liên quan gì tới Tiểu Tân? Chẳng lẽ con rồng kia cũng hóa thành xác sống?”
Bồ Tân Tửu ngồi xổm ngoài cửa nhìn mấy xác sống đi qua đi lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ánh mắt băn khoăn của Tạ Yến nhìn qua bóng dáng hắn một lát, nhấp môi, mạch lạc nói: “Sư huynh đã kiểm tra qua trận pháp Tứ Giác Quỷ của Thành Tam Giang, trận pháp này không phải là trận pháp tổn hại dương thọ âm tà, mà là một trận pháp ngăn cản người bên ngoài thành tiến vào trong thành, người bên trong cũng không thể ra, là do ngươi bày ra?”
“Ngươi hình như chỉ lừa ta chuyện này, còn những chuyện khác đều là thật. Người trong thành giống như con rối trong vở hài kịch, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại sinh hoạt giống nhau, lời nói giống như cũ, làm chuyện cũng giống như cũ. Nếu nói dễ nghe chút, xác thật có thể gọi nơi này là “Thành năm tháng không người ở“.”
Ngồi bên cạnh bàn, Ôn Vô lẳng lặng nghe, như có suy nghĩ mà vân vê miệng chén trà, trường kiếm sau lưng ở trong bóng tối như tỏa ra ánh sáng đỏ bắt mắt.
“Trên thực tế đúng là có người đã biến Thành Tam Giang thành một địa ngục sống. Khiến cho người trong thành bị lửa trên trời rơi xuống đốt cháy mà nhảy sông chết đuối, đây là trừng phạt. Có người tạo ra trận pháp, khiến cho trăm vạn bá tánh vô tội đang sống yên ổn không thể vào luân hồi, lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn chịu hết mọi tra tấn, đúng không?”
“Ôn Vô, tòa thành này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sau một hơi dài nói xong, ánh mắt Tạ Yến sáng quắc nhìn chằm chằm người tu đạo mặt lạnh nhưng tâm nóng này, ngóng trông hắn cho mình một lời giải thích.
“Tạ Yến...” Đột nhiên Ôn Vô gọi hắn, trong lời nói pha chút buồn bã, hắn tiếp tục nói: “Ngươi có từng nghĩ tới trường sinh(*)?”
(*) Trường sinh: sống lâu.
Trường sinh? Bọn họ đều là người trong tu đạo, đương nhiên sẽ thuận theo Thiên Đạo, trường sinh bất lão(*)...
(*) Trường sinh bất lão: sống lâu không già.
“Ngươi tin sao?” Ôn Vô duỗi tay chống ấn đường, bên môi hiện lên chút ý cười trào phúng, châm chọc nói: “Tất cả người trong tòa thành này đều không vô tội, bây giờ không phải đều như ý nguyện của bọn họ, trường sinh sao?”
Trường sinh? Tạ Yến kinh ngạc nhìn hắn, này... Đần độn như vậy, những xác sống kia không có ý thức mà sống, căn bản không thể xem như người sống.
“Tạ Yến, trước kia Thành Tam Giang không phải như này, lần đầu tiên ta tới, trong thành vô cùng phồn hoa, chân tay của Tiểu nhị quán trọ vẫn còn nhanh nhẹn, vẫn chưa bị thấp khớp mà đi lại khập khiễng.” Môi mỏng của hắn hé mở, từ từ kể ra: “Nhưng, kể từ khi có một tên ăn xin chết ở trên sông đào bảo vệ thành thì tất cả đều đã thay đổi... Ngươi quả nhiên tới tìm lân rồng!”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Ai?” Bồ Tân Tửu lập tức đứng dậy, bay qua ngăn cửa, cảnh giác nhìn chằm chằm người vừa tới, áo dài tím ở trên không trung bay bay.
Xuyên qua Bồ Tân Tửu, Tạ Yến chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người tới và Bồ Tân Tửu có vài chỗ giống nhau. Chỉ là cơ thể người này rất mỏng manh giống như không có xương, quần áo cả người đen nhánh như lẫn vào màn đêm.
Bồ Tân Tửu quay đầu, lập tức làm ra hiệu với Tạ Yến. Tạ Yến cũng nháy mắt như đã hiểu ý hắn nói: Không phải người sống. Vì thế Tạ Yến liền đáp lại hắn bốn chữ: Yên lặng xem biến.
Không cảm nhận được sát ý của người tới, trong lòng Tạ Yến thả lỏng một chút, nhưng cũng không biết có phải là do hắn ảo giác hay không. Dường như hắn thấy tầm mắt nóng rực của người toàn thân màu đen trước mắt, dừng ở trên người Bồ Tân Tửu thật lâu... thật lâu...
Thật đúng là đối phương đã đứng im lặng rất lâu mới chậm rãi mở miệng, giọng nói trong trẻo, trong âm thanh xen lẫn tiếng của thiếu niên non nớt với tiếng khàn khàn của một người đàn ông trưởng thành. Nếu không để ý đến âm cuối của giọng nói mang một lượng âm thô lớn, thì sẽ thật êm tai.
“Chính tay ta đã hủy đi tòa thành này.” Hắn yếu ớt ho khan vài tiếng, giống như trong cơ thể luôn có bệnh tật ốm đau, nói: “Ta tên Xa Thanh, là rồng Thành Tam Giang, nếu các ngươi muốn biết chuyện về Thành Tam Giang... Nghe Ôn Vô nói, không bằng chính ta tự kể.”
- ----------