Khinh Cuồng

Chương 26: Chương 26: Sinh nhật tới gần




Editor: Ngonhinlalien

Beta: Jenny Thảo

Mùa hè ở Thành Tam Giang vô cùng náo nhiệt.

Những tốp người đứng trên cầu khoanh tay, ngắm nhìn phong cảnh Thành Tam Giang hội tụ những nét đẹp bao la, hùng vĩ, dồi dào. Những cô gái dưới cầu giặt quần áo tụ tập làm một nhóm, không biết đang vui vẻ thảo luận chuyện gì, ngẫu nhiên lại truyền đến nhưng tiếng cười nói vui vẻ. Liễu rủ lả lướt bên bờ sông đung đưa muôn vẻ, tựa như đôi tay mềm mại của thiếu nữ, đón gió bay phấp phới, chào đón và tiễn đưa những con thuyền chất đầy hàng.

Cả thành hòa thuận quốc thái dân an.

Đột nhiên vang lên tiếng người chửi bới ồn ào, một người đàn ông trưởng thành đang không ngừng chửi bậy.

“Đứng lại! Thằng nhãi ranh! Xem ta lột da ngươi như thế nào!”

Mấy công nhân đang khuân vác hàng hóa vội vàng xoay người sang một bên, tránh đi hai người đang chạy tới.

Chạy băng băng ở phía trước là một thiếu niên tóc rối bù xù, khuôn mặt đen xì khiến cho hàm răng trắng của hắn càng trở nên nổi bật. Trong miệng hắn còn ngậm một chiếc bánh bao, trong ngực cũng ôm chặt mấy cái đã biến dạng, giống như một trận gió, quen đường quen nẻo vòng sang bên đình trú có xe đẩy bên bờ sông. Thiếu niên vươn tay, nhẹ nhàng đẩy chiếc xe đang dựa vào thân cây liễu về phía sau, nhấc chân vượt qua mấy hàng hóa được chất cao, lắc mình một cái quẹo vào hẻm nhỏ.

Người đàn ông trưởng thành giận đùng đùng đuổi theo phía sau, hắn tìm kiếm ở hẻm nhỏ một lúc rồi bỏ đi, đi dọc trên đường đầy hùng hổ bực tức.

A Cửu núp ở một góc, nghe thấy tiếng chửi bậy ở bên ngoài đã nhỏ dần, hắn mới an tâm đẩy sọt che trên đầu ra, kỹ càng nhìn rõ những thứ trong ngực. Một lát sau, hắn kéo xuống cành khô trên đầu, quẹo vào một phòng ở rách nát, đẩy cửa đi vào.

Người bên trong phòng vừa thấy hắn liền tươi cười rạng rỡ: “A Cửu, huynh đã quay về.”

A Cửu đưa cho hắn thức ăn trong ngực, cầm lấy rìu bổ củi trên tay hắn, không vui nói: “Xa Thanh, sao đệ lại không nghe lời? Thân thể từ nhỏ của đệ đã bệnh tật, không cần làm những việc này. Nhân lúc thức ăn còn nóng thì mau ăn đi... Đệ thích bánh bao thịt nhất mà.”

“Đệ muốn khi huynh về sẽ có thể được ấm áp, nên nhặt mấy cành lá khô gần chỗ này.” Xa Thanh ngượng ngùng giải thích, hắn giống như đã đói bụng từ lâu, cũng mặc kệ tay mình bẩn, vội vàng cắn từng miếng bánh bao.

“Đệ ăn từ từ, không ai tranh với đệ.” Sợ hắn bị nghẹn, A Cửu nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng hắn, lại lau đi vết thương đang rỉ máu trên cánh tay gầy yếu nhìn thấy ghê người.

“Sao lại bị thương?” Xa Thanh lập tức túm lấy tay hắn, mặt mang chút đau lòng.

A Cửu không thèm để ý, rút tay lại, cười nói: “Không đáng lo, chẳng qua chạy trên đường quá nhanh...” Hắn bỗng nhiên im lặng, bưng kín miệng.

Hắn không nói Xa Thanh cũng đoán ra, lập tức sầm mặt xuống, bánh bao mĩ vị trong miệng giờ nhạt như nước ốc, hắn quay người đi: “Huynh đã đồng ý với đệ là sẽ không đi ăn trộm!”

Tuy hai người không có quan hệ cùng huyết thống, nhưng sống nương tựa lẫn nhau, chăm sóc nhau nhiều năm. Dù không phải quan hệ huyết thống, nhưng lại hơn cả quan hệ huyết thống. Thân thể Xa Thanh từ nhỏ đã nhiều bệnh tật, nên nhiều khi luôn là A Cửu chịu đựng chăm sóc hắn. Do hai người làm ăn xin kiếm ăn qua ngày, A Cửu đã từng mạo hiểm trộm đồ, suýt chút nữa bị người ném xuống sông chết đuối. Khi đó Xa Thanh đã khóc lóc cầu xin hắn đừng đi trộm đồ nữa.

“Xa Thanh, đệ nghe huynh giải thích, cơ thể đệ vốn yếu ớt, nếu không có chút thức ăn bồi bổ cơ thể, sao có thể sống? Đệ cũng đừng nóng nảy, trước tiên mau ăn đi được không? Ăn nhiều một chút...” Hắn đuối lý gục đầu, ôn tồn khuyên nhủ: “Đệ đừng quan tâm nhiều như vậy được không? Huynh đảm bảo, đây là lần cuối cùng, thật sự.”

Dường như trời cao cũng không cho người tốt có cơ hội làm việc tốt, A Cửu không còn đi trộm đồ, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là trẻ con sáu bảy tuổi, lại bởi vì hàng năm ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bộ dạng gầy gò trơ xương, thiếu dinh dưỡng. Khi ăn xin cũng khó tránh khỏi chuyện xảy ra xô xát với nhóm ăn xin trưởng thành khỏe mạnh hơn trên đường, nếu không ăn trộm cướp giật, chỉ sợ bọn họ đã đói chết trong sương gió lạnh lẽo.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

“Lần trước huynh cũng bảo đảm như vậy, còn nói nếu trộm đồ thì sẽ tuyệt giao.” Đề cập đến lời thề son sắt này, Xa Thanh giận dữ gào lên: “Đệ biết huynh chính là như vậy, trước mặt thì đồng ý không đi trộm đồ với đệ, sau lưng thì lại đi trộm. Chúng ta tuyệt giao đi. Đệ... Đệ không quan tâm tới huynh nữa.”

“Xa Thanh?” A Cửu tới gần bên cạnh người đang giận sôi gan.

Xa Thanh tức giận liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện.

“Xa Thanh!” Hắn nịnh nọt kêu một tiếng lớn.

Xa Thanh vẫn không nói chuyện.

“Được rồi.” Thấy hắn quyết tuyệt như thế, trong lòng A Cửu cũng nổi lửa, chẳng qua là mấy cái bánh bao, người này thực sự giận thật.

“Thật sự được lắm, không sai, ta chính là loại người có chết cũng không hối cải.” A Cửu đè nặng giận dữ trong lòng, lại thấp giọng lặp lại lần nữa: “Tuyệt giao đúng không? Đệ mặc kệ ta đúng không? Theo đệ, đều theo đệ nói. Ngay bây giờ ta sẽ ra ngoài đi cướp bóc, lại chạy đi cướp mấy cái bánh bao, mấy con gà nướng, ta muốn nhìn xem đệ muốn dùng cách gì mặc kệ ta?”

“Huynh!” Hai mắt Xa Thanh mở to, vừa kinh vừa giận, vội vàng túm chặt lại cánh tay hắn, la lên: “Cướp cũng không được!”

“Không phải tuyệt giao sao?” A Cửu không thèm để ý tới người gầy yếu lại không ngừng kiên trì kéo ở đằng sau, đứng yên ở đó, hắn hung tợn trợn mắt nhìn: “Ngươi không cho ta đi cướp, ta cứ đi! Ta muốn cướp thứ đầu tiên chính là ngươi, muốn cướp hết bệnh tật trên người ngươi đi! Ta muốn nhìn xem thân thể của ngươi có tốt lên hay không!”

“A Cửu ngươi đừng như vậy...” Lực trên cánh tay bỗng nhẹ đi rất nhiều, trái tim tràn lên khổ sở khiến đôi mắt của Xa Thanh lên men, hắn nức nở nói: “Được... Đệ biết huynh làm vì đệ. Đệ đều biết hết... Từ nhỏ đến lớn, là do đệ luôn làm liên lụy tới huynh... Đệ đều biết...”

Vừa dứt lời, A Cửu cũng không còn giận nữa, hắn yên lặng thở dài, hắn biết Xa Thanh lại nghĩ nhiều, A Cửu đau lòng xoa xoa đầu hắn: “Đệ nói những lời ngu ngốc gì vậy? Đã qua nhiều năm như vậy, nào có liên lụy hay không liên lụy...”

“A Cửu...” Xa Thanh bất giác siết chặt góc áo của A Cửu, cánh môi nhẹ mím, mang theo chút ngập ngừng thương lượng, nhẹ giọng nói: “Về sau đệ sẽ ra ngoài đi ăn xin với huynh, chúng ta không đi trộm đồ, được không?”

“Ai muốn đi cùng với ma ốm nhà ngươi?” A Cửu vẫn còn ba phần giận giữ, lại cũng không đành lòng hất tay ra, cao giọng nói: “Không phải chúng ta đã tuyệt giao rồi sao? Ta không có người bằng hữu(*) này!”

(*) Bằng hữu: bạn bè, anh em

“A Cửu...” Xa Thanh bẹp miệng, yếu ớt gọi.

“Bây giờ ta rất tức giận, đệ còn không nhanh ăn mấy miếng bánh bao khiến ta bớt giận?” A Cửu hung tợn uy hiếp hai câu, lại hạ giọng, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Cùng lắm thì về sau ta sẽ không đi trộm đồ nữa...”

“Được, đệ ăn.” Xa Thanh ăn ngấu nghiến một lát, giọng điệu mềm nhẹ khẩn cầu nói: “Đã ăn xong rồi, huynh cũng đừng giận nữa...”

“Đệ...” Luôn không có biện pháp ra tay ép buộc hắn, trong lòng A Cửu thầm than, hắn sờ đầu tóc lộn xộn của Xa Thanh, buồn bực nói: “Nếu vừa mới tuyệt giao, thì bây giờ chúng ta liền lập lại quan hệ quen biết đi. Ta tên là A Cửu, là một ăn xin có bữa trước mà không có bữa sau. Ngày sau, đệ có đồng ý cùng với ta, sống nương tựa lẫn nhau?”

Bầu trời Thành Tam Giang luôn đặc biệt thoáng đãng, thêm gió thu mát mẻ thổi qua sau vài tháng. Tiếp đến là tháng mười một, cứ ba ngày lại có một đợt tuyết rơi.

Vào mùa đông, gió lạnh thấu xương, các cửa hàng đóng cửa sớm, lác đác có vài người đi ngang qua trên đường, nhưng cũng chỉ là vội vàng đi qua.

Tuyết rơi dày đặc, rơi vào bên trong cổ, lạnh lẽo cả người, là thật sự lạnh... A Cửu dựa vào một góc phố Tây, cả người đã bị đông lạnh trong tuyết đến phát run.

May mắn khi ra cửa đã kêu Xa Thanh quay trở về, bằng vào cơ thể của hắn, lại bị bệnh mấy ngày nữa thôi. A Cửu cảm thấy may mắn mà an ủi bản thân, phả ra một đám sương trắng trong gió lạnh lơ lửng trên không trung, không chịu được chà xát hai tay. Cũng không biết Xa Thanh bây giờ như nào, có thành thật ngẩn ngơ trong gian nhà nát hay không, có bị lạnh hay bị đói không.....

(Truyện được edit bởi Diễm Sức Cung.)

“Đinh... “ Một tiếng tiền rơi vang lên, kéo suy nghĩ của A Cửu trở lại.

Mạnh mẽ lấy lại tinh thần, A Cửu nhẹ giọng nói:“ Cảm ơn.”

Vừa há miệng, ập vào trước mặt là gió lạnh thấu xương, hắn bị sặc nên ho khan vài tiếng, A Cửu khụ một lúc mới ngừng lại, do ho liên tục khiến khuôn mặt nhỏ đều đã đỏ bừng.

Hắn bóp đầu ngón tay sắp đông cứng của mình, kỹ càng tính từng ngày.

Sinh nhật của Xa Thanh hình như sắp đến rồi.

Trong lòng liền phát sầu, ánh mắt A Cửu nhìn quét qua bát ăn xin đã vỡ. Ngày bình thường ăn xin cũng có thể miễn cưỡng cung cấp bữa ăn mỗi ngày cho hai người, hình như cũng không có tiền tích góp dư thừa.

Phải làm sao bây giờ?

Chỗ tụ hội nhất của Thành Tam Giang là sông Tam Giang, nước sông chảy xiết, dưới nước có những hòn đá tạo thành từng mảng, liên tiếp nối liền, mỗi năm đều có không ít người vô ý ngã xuống sông, kết cục là bị đàn cá dưới sông ăn thịt, chết. Có lẽ sáng sớm một ngày nào đó, nước sông mang những thi thể này dạt vào bờ, khiến người tới nhận xác. Dần dà trong thành liền có thêm một nghề người tránh còn không kịp, đó là... Vớt thi thể người chết. Truyền thuyết kể rằng, đây là nơi người âm dương đi dạo chơi, nếu làm nhiều sẽ tổn hại đến âm tính của con người.

A Cửu không tự giác mím môi, vì Xa Thanh, hắn thật ra lại không để ý đến những điều này, xác chết có thể đáng sợ hơn so với người sống sao? Nhưng điều quan trọng nhất chính là: Hắn căn bản không biết bơi.

Ngày đó trộm đồ không cẩn thận chạy vào bãi tha ma, ở bên trong gặp được chuyện lạ, hắn đã từng trơ mắt nhìn một thi thể hai mắt trắng xanh, động tác cứng đờ bò ra từ trong quan tài, bỗng nhiên nhào về phía hắn... A Cửu hoảng sợ, chạy loạng choạng không nhìn đường, vô ý ngã xuống sông.

Khi đó A Cửu suýt chút nữa thì chết đuối, từ đó về sau, hắn theo bản năng, vừa gặp nước đã cực kỳ sợ hãi.

A Cửu thu lại tầm mắt, dù sao có nhìn chằm chằm cũng không nhìn ra vàng, hắn cẩn thận nhặt từng đồng tiền một. Đã từng đồng ý với Xa Thanh là sẽ không đi làm trộm cắp, A Cửu hít hít mũi, tâm trạng ảm đạm sau nháy mắt liền tan biến, hắn cầm chặt tiền trong tay, quyết tâm cắn răng.

Hết thảy đều có biện pháp.

Trong thành có một tập tục như sau, mỗi khi có người đến ngày sinh nhật, trưởng bối trong nhà đều sẽ vì sinh nhật của con cháu mà nấu rượu hòa với trứng gà. Nếu nhà nghèo khổ không mua nổi rượu, vậy chỉ có thể mua dấm hòa với trứng gà thay thế. Mang trứng gà rửa sạch rồi lau khô, không cần qua xử lý gì khác, ngâm vào trong bình giấm đậy kín để năm ngày năm đêm, là đã có dấm hòa trứng gà chua.

Mấy ngày này, ngày ngắn đêm dài, qua không lâu, trời liền tối mịt.

Đếm tiền trong túi của mình, nếu bây giờ chạy tới góc đường, hẳn có thể mua được một quả trứng gà.

A Cửu ngẩng đầu nhìn sắc trời, xoa xoa gương mặt đã bị đông lạnh từ bao giờ, hắn bước chân đi về phía phố Tây.

- ----

Lời beta: Tự nhiên beta chương này xong thấy thương cho A Cửu và Xa Thanh quá đi, tự nhiên có dự cảm chẳng lành về hai người này:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.