Khinh Ngữ

Chương 11: Chương 11




Edit:..Lam Thiên..

Tên đàn ông cặn bã té ngồi dưới đất, thật lâu không phục lại hồi tinh thần, cho đến khi Tô Hạ đi ra phía sau lưng Lâm Khinh Ngữ, cũng không tới đỡ tên đàn ông cặn bã dậy, cô ấy đứng bên cạnh Lâm Khinh Ngữ, sững sờ nhìn Lâm Khinh Ngữ.

Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn cô ấy một cái: “Thế nào? cô còn muốn cầu xin cho tên đàn ông cặn bã này!”

Tô Hạ bị Lâm Khinh Ngữ quát lại càng hoảng sợ, sau đó thấy Lâm Khinh Ngữ trợn mắt nhìn Tô Hạ ,một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Tô Hạ yên lặng cúi đầu, vén tóc nói: “Không. . . . . .”

Tên đàn ông cặn bã lập tức tức giận phủi mông đứng dậy: “Ngươi. . . . . .” Tên đàn ông đó cắn răng nghiến lợi kêu một tiếng, rốt cuộc vẫn là thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, bản thân bỗng nhiên bị người ta đánh, mà nhìn hình thể của đối phương so với bản thân cũng không kém bao nhiêu, nên tại sao phải cam nguyện im lặng ăn thiệt thòi, tên đàn ông cặn bã vung mạnh cánh tay, đánh một quyền tới Lâm Khinh Ngữ.

Lúc Lâm Khinh Ngữ đánh tên đàn ông cặn bã té xuống đất vẫn luôn đề phòng, sợ bị tên đàn ông cặn bã phản công, lúc này nhìn thấy động tác của tên đàn ông cặn bã, Lâm Khinh Ngữ lui về phía sau một bước, thoải mái tránh thoát quả đấm của tên đàn ông cặn bã.

Một quyền thất bại, tên đàn ông cặn bã không chịu thua, bước lên trước một bước, vung một cái tay khác lên, một quyền đánh tới , Lâm Khinh Ngữ muốn tránh, lại bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra ngoài, Tô Hạ chắn trước mặt Lâm Khinh Ngữ: “Đủ rồi, đừng đánh.”

Tên đàn ông cặn bã nghe vậy giận tức giận quát lên: “Đủ rồi cái gì! Rõ ràng là tên này đánh anh trước!”

Lâm Khinh Ngữ cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém hừ lạnh: “Bởi vì ngươi cần ăn đòn !”

“Anh không nên bị đánh sao?” Tô Hạ gần như đồng thời nói ra cùng lúc với Lâm Khinh Ngữ, cô nhìn Lâm Khinh Ngữ một cái, sau đó bình tĩnh nói với tên đàn ông cặn bã “Anh vừa mới nói chia tay, vậy chúng ta chia tay đi, tôi không thể trở lại bộ dánh ban đầu anh thích, đối với tôi mà nói, anh cũng thế. Anh ấy cũng chỉ là giúp tôi đánh anh một cái bạt tai tôi nên đánh mà thôi.”

Tên đàn ông cặn bã sững sờ, ngay sau đó ánh mắt nhìn Lâm Khinh Ngữ trở nên thâm thúy: “Tô Hạ, được a, ai đây? Lúc nào thì quen?”

Không đợi Tô Hạ trả lời, Lâm Khinh Ngữ liền đối với tên đàn ông cặn bã liếc mắt: “ Cặn bã cũng muốn hỏi ta là ai ?” Cô cường ngạnh cầm cổ tay của Tô Hạ, lôi Tô Hạ đi, “Đi, thứ người như vậy nhìn lâu sẽ đau mắt.”

Tô Hạ nhắm mắt đi theo phía sau lưng Lâm Khinh Ngữ. Mà tên đàn ông cặn bã lại chỉ đứng im tại chỗ cũng không tiếp tục đuổi theo.

Lúc rời đi bãi tập thì Tô Hạ quay đầu lại nhìn một lần, chỉ thấy người đàn ông kia theo một người khác rời đi giống như không có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không có một chút lưu luyến.

Lâm Khinh Ngữ kéo Tô Hạ từ bãi tập thẳng tới căn tin bên cạnh trường học, Lâm Khinh Ngữ mới dừng bước.

Hiện tại chân cô dài nên một đường đi rất nhanh, Khiến Tô Hạ cũng phải nhanh chân mới có thể theo kịp cô, lúc này dừng lại, Tô Hạ thở hồng hộc, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng: “Lâm Thanh Vũ?”

Một tiếng gọi này có chút ngoài dự đoán của Lâm Khinh Ngữ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng hợp tình hợp lý. Dù sao thế giới này cùng lúc trước không hề có sự khác biệt.

Cô và Tô Hạ ở thế giới kia là bạn học trung học phát triển trở thành bạn thân, như vậy hiện tại”Lâm Thanh Vũ” và Tô Hạ cũng nhất định học chung thời trung học, chỉ là có thể vì ngại giới tính , nên cuối cùng không có quen thuộc như vậy .

“Cám ơn anh vừa mới giúp em!” Tô Hạ ôn hòa cười nói, “Vẫn là bạn học đáng tin, trước kia nghe nói anh thi đậu A Đại, nhưng anh học hơn em hai năm nên vẫn không có cơ hội gặp được anh, lần này thật vất vả mới gặp được, lại để cho anh nhìn thấy chuyện như vậy. . . . . . Thật là có chút xấu hổ.”

Thấy Tô Hạ khách khí với cô như vậy, nhất thời lại khiến Lâm Khinh Ngữ không biết nên nói thế nào, nếu là lúc trước, đại khái giờ phút này Tô Hạ đã ôm cô khóc lên, như vậy Lâm Khinh Ngữ có thể ôm lại cô ấy, giúp cô ấy mắng chửi tên đàn ông cặn bã kia, trấn an cô ấy. Đối với Tô Hạ mà nói, như vậy tốt hơn giống như bây giờ, giữ vững mặt mũi, ứng phó với một”Bạn học” .

Vừa nghĩ như vậy, Lâm Khinh Ngữ đột nhiên cảm thấy một phen hành động của cô vừa rồi, xuất phát từ quan hệ của cô và Tô Hạ bây giờ mà nói, là có chút dư thừa.

“Thật ra thì. . . . . . Không có gì đáng xấu hổ.” Lâm Khinh Ngữ vắt hết óc, cuối cùng chỉ đành phải lôi mấy lời thoại vô dụng này ra để an ủi, “Trong cuộc sống có mấy ai không yêu phải tên cặn bã.”

“Đúng nha, ai mà không yêu phải vài tên cặn bã.” Cô nói xong lời này, khóe miệng rõ ràng đang cười, nhưng hốc mắt lại đỏ lên, “Nhưng cũng chỉ có rơi xuống trên người chính mình, mới biết có bao nhiêu đau đớn.”

Lâm Khinh Ngữ không nói gì.

Tô Hạ hít một hơi thật sâu, cười vẫy vẫy tay với cô, “Em đi trước, trở về buổi chiều còn có lớp. Hôm nay rất cám ơn anh đã giúp đỡ. Anh rất giống anh hùng.”

Nhìn bóng lưng Tô Hạ nhẹ nhàng rời đi, Lâm Khinh Ngữ chợt có chút phản ứng không kịp, chuyện cô làm hôm nay, đối với người thoạt nhìn giống nữ thần như Tô Hạ, nhưng trên thực tế nội tâm thiếu nữ đã sớm bùng nổ mà nói, có thể phần ảnh hưởng hay không. . . . . .

Chỉ là, quên đi, trước ở cái thế giới kia, Tô Hạ thất tình biểu hiện cũng khổ sở như vậy, hiện tại tốt xấu cũng phải mất một hai tháng, chờ một hai tháng qua đi, chuyện cô giúp hôm nay, nói không chừng Tô Hạ cũng quên đi?

Lâm Khinh Ngữ nghĩ như vậy, quay đầu nhìn thấy căn tin, cô liền đi vào ăn cơm, chờ sau khi ăn no bụng, Lâm Khinh Ngữ vui vẻ trở về phòng ngủ, nhưng vừa mới rời đi bàn ăn, cô giống như bị sét đánh ,ngây ngẩn cả người, xong rồi, mười vòng. . . . . . Cô còn chưa có chạy xong.

Cô lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng trôi qua. . . . . . Coi như tốc độ của cô có chậm đi nữa, mười lăm vòng cũng đã nên chạy xong.

Trên trán cô rịn ra mồ hôi, nghĩ tới cây Thụ Yêu đó bây giờ không phải là đang chửi mắng cô đấy chứ?. Cô đang suy nghĩ có nên dứt khoát chạy tới, đem Thụ Yêu lừa gạt cho qua chuyện hay không. . . . . .

Nhưng nghĩ lại một chút, ngay cả lúc nào cô đi học, học ở lớp nào Thụ Yêu cũng biết, cô cũng chưa tính đến chuyện đói ăn vụng, túng làm càn đâu.

Đang phiền muộn , bỗng nhiên điện thoại trong túi xách vang lên, là một số điện thoại lạ, cô nghe , sau đó trong nháy mắt, những chuyện cô vừa mới suy tính kia, đều biến thành chuyện vụn vặt.

Mẹ của cô bị xe đụng ở trên đường, xương đùi bị gãy, bệnh viện gọi điện thoại thông báo người thân tới chăm sóc.

Ở tại cái thế giới này, mẹ của cô cũng chỉ có mình cô, cha cô đã mất khi cô còn nhỏ, Lâm Khinh Ngữ cũng không có em trai.

Chuyện mẹ cô bị đụng xe Lâm Khinh Ngữ cũng nhớ, chỉ là cô cũng nhớ, lúc trước ở thế giới kia, khi bệnh viện báo về mẹ cô đang nằm ở giường bệnh, cô cũng chỉ gọi điện thoại cho em trai, nhắn nhủ mấy câu, cũng không có tới nhìn.

Cô vội vàng đi làm, cô muốn kiếm tiền. Hơn nữa quan hệ giữa cô và mẹ cô ở đoạn thời gian đó dường như đã rất tồi tệ.

Mà bây giờ, trừ cô ra, cũng không có người nào có thể đi chăm sóc mẹ cô.

Lâm Khinh Ngữ vốn là người dân thành phố X, trong địa phương lại có trường đại học, nên lúc này ra khỏi trường, chỉ cần gọi xe chở đến bệnh viện là được.

Sau khi hỏi được số phòng ở quầy chỉ dẫn, Lâm Khinh Ngữ do dự rất lâu, rốt cuộc cô cũng gõ cửa phòng, đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào, trong phòng có ba chiếc giường, Phan Quyên , mẹ của cô nằm ở giường bệnh trong cùng nhất, ngoài ra trên giường bệnh bên cạnh còn có một cô gái khoảng hai mươi tuổi đang ngồi.

Lâm Khinh Ngữ gật đầu coi như là chào hỏi, sau đó hô lên: “Mẹ.”

Phan Quyên lập tức mở mắt ra: “Sao con lại tới đây?” bà giãy giũa muốn ngồi dậy, Lâm Khinh Ngữ không để ý, là cô gái bên cạnh nhắc nhở: “Giúp mẹ cô ngồi dậy.”

Sau đó Lâm Khinh Ngữ đi tới vừa giúp một tay vừa nói: “Bệnh viện gọi điện thoại cho con.”

Phan Quyên ngồi dậy, cũng không có trách cứ sự sơ sót vừa rồi của cô, bà cầm lấy tay cô bắt đầu hỏi: “Ô trời, Như vậy có làm lỡ việc học tập của con không, buổi chiều con có giờ học đấy? vết thương của mẹ rất nhỏ, không cần con tới , ngày mai mẹ đã có thể xuống giường trở về nhà được rồi.”

Lâm Khinh Ngữ cảm thụ lòng bàn tay ấm áp của Phan Quyên, lặng yên hồi lâu, rốt cuộc cô cũng ngồi xuống: “Đúng lúc buổi trưa con được nghỉ.”

“À!.” Phan Quyên trả lời một câu, lại bắt đầu liên tục hỏi cô về tình hình ở trong trường học, hỏi cô tại sao cuối tuần trước lại không về nhà, hỏi cô cuối tuần về nhà muốn ăn cái gì...

Trong lời nói thao thao bất tuyệt, Lâm Khinh Ngữ chợt nhớ tới lúc cô học lớp 11.

Có một lần em trai Lâm Bân gây ra họa, trường học muốn đuổi Lâm Bân, trong nhà đã vì em trai tìm trường cấp 3 lần thứ ba, nếu lại bị đuổi nữa, thì sợ là sẽ không có trường học nào ở thành phố X còn dám nhận Lâm Bân. Phan Quyên tới trường học cầu xin, lại tốn thêm không ít tiền, trường học mới miễn cưỡng để Lâm Bân ở lại trường để xem xét.

Xử lý xong chuyện này, Phan Quyên bị ốm phải vào bệnh viện.

Buổi tối đại học năm thứ nhất, Lâm Khinh Ngữ kéo Lâm Bân vào bệnh viện, Lâm Bân nhận sai, Phan Quyên liền tha thứ, sau đó để Lâm Khinh Ngữ lưu lại chiếu cố mẹ cô.

Chăm sóc Phan Quyên một hai ngày thì không có việc gì, nhưng ngày ngày như vậy, lại ảnh hưởng đến việc học tập của Lâm Khinh Ngữ, hôm ấy vừa đúng thứ sáu, Lâm Khinh Ngữ có trận thi đấu chính là trận chung kết, cô vội vã muốn tới tham gia, nhưng thân thể Phan Quyên cần phải kiểm tra, Phan Quyên muốn cô ở lại, Lâm Khinh Ngữ không chịu, vì vậy hai mẹ con xảy ra tranh chấp.

Lâm Khinh Ngữ cảm thấy rất không có đạo lý nói: “Để Lâm Bân xin nghỉ tới chăm sóc mẹ một ngày cũng không phải là không thể!”

Mà Phan Quyên lại vô cùng tức giận: “Con bé này tại sao lại không hiểu chuyện như vậy! Mẹ thật vất vả mới có thể khiến trường học không đuổi em trai con, hiện tại nó đang học ở trường học, sao có thể tùy tiện xin nghỉ được! còn cái gì mà thi đấu, cùng thành tích của con cũng không có quan hệ, mỗi ngày đều chỉ biết mấy thứ loạn thất bát tao này, một cô gái thích tranh cường háo thắng như vậy, có cái gì tốt! về sau còn không phải là phải lập gia đình sinh con sao?, một mình nuôi con dễ lắm sao, không cho phép đi!”

Lâm Khinh Ngữ chỉ cảm thấy hết sức uất ức, nhưng khi nhìn thấy y tá tới đưa Phan Quyên đi kiểm tra, Lâm Khinh Ngữ lại cảm thấy, bất luận như thế nào, đấy cũng là mẹ của cô, muốn để cho cô dưới cơn nóng giận bỏ lại Phan Quyên, chạy đi tham gia thi đấu, cô vẫn không làm được chuyện như vậy.

Cô chỉ đành gọi điện thoại cho trường học, không biết đã nói xin lỗi bao nhiêu lần với giáo viên phụ đạ, đây là cô đại biểu cho trường học của bọn họ tham gia một cuộc thi đấu diễn giảng, lúc trước trải qua tầng tầng chọn lựa, cô phải trổ hết tài năng ra, mới có thể được nhận, mà đến lúc quan trọng cô lại. . . . . .

Cuối cùng, trường học để cho cô lấy bài giảng của cô gởi cho thí sinh dự bị. Chuyện này mới có thể được giải quyết.

Nhưng mà, thật ra thì chuyện này còn lâu mới được giải quyết, nhất là về sau, Lâm Khinh Ngữ biết, thí sinh dự bị lại là Lý Tư Hà, hơn nữa lúc biết Lý Tư Hà dùng bài giảng của cô lấy được danh hạng nhất, cô lại càng thêm tiếc nuối. Đến đại học năm thứ ba, sau khi cùng Lý Tư Hà trở mặt, cái danh hạng nhất mà cô chắp tay tặng cho Lý Tư Hà liền trở thành xương cá trong lòng cô, vừa nghĩ tới cô liền hối hận, tức giận, còn có uất ức.

Bởi vì mẹ mà uất ức.

Tất cả mọi chuyện vẫn còn trước mắt, lúc này mỗi một câu mỗi một từ của Phan Quyên, thậm chí là lúc dấu chấm câu dừng lại ở trong đầu Lâm Khinh Ngữ, cũng làm cho Lâm Khinh Ngữ không cách nào khống chế được đối lập.

Bởi vì Phan Quyên nói thật lâu, nên Lâm Khinh Ngữ cắt đứt lời nói của bà: “Mẹ.”

Phan Quyên lập tức dừng lại lời nói: “Làm sao vậy?”

Lâm Khinh Ngữ trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Phan Quyên còn cho rằng cô sẽ không nói chuyện, Lâm Khinh Ngữ mới nói: “Nếu như mà con là một cô gái, Mẹ còn có thể để cho con bỏ mặc mẹ, trở về đi học không?.”

Phan Quyên nghe lời này, sửng sốt rất lâu, sau đó cười vỗ vỗ tay của cô: “Đứa nhỏ ngốc, con là nam hay nữ, mẹ đều thích như nhau .”

Lâm Khinh Ngữ nghe lời này, lại cảm thấy trái tim có chút nguội lạnh.

“Chỉ là quả thật nếu so với con gái thì con trai quả phải cố gắng hơn mới được, con gái về sau chỉ cần chăm sóc gia đình là được, nhưng con trai phải gánh vác gia đình và công việc “

Lâm Khinh Ngữ nâng khóe miệng cười cười: “Dạ, được, vậy thì con trở về trường học lên lớp.”

Nói xong, cô không ở lại trong phòng bệnh một phút nào nữa, mà cất bước đi ra khỏi phòng bệnh. Cô không quản tới ánh mắt kinh ngạc của mẹ cô, cũng không quản tới cô gái bên cạnh quăng tới cô cái nhìn thật chăm chú, cô chỉ là bước nhanh đi ra ngoài, sau đó ở trong hành lang của bệnh viện hít thở thật sâu.

Rất lâu về trước, cô đã nghĩ nều có một ngày nào đó cô được biến thành con trai thì thật tốt, mà bây giờ khi ước mơ của cô đã trở thành hiện thực, cô lại chợt hiểu và phát hiện, thì ra là, chung quy cô không bỏ được thân phận cô gái của chính mình.

Bản thân cô vẫn cảm thấy uất ức, không cam lòng, tức giận, giãy giụa và. . . . . . Đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.