Khinh Ngữ

Chương 10: Chương 10




Edit: Lam Anh

Một thằng con trai dùng một tư thế kỳ quái quỳ trên mặt đất, cố thò đầu vào trong khe hở dưới cửa phòng vệ sinh nữ.

Cửa nhà vệ sinh của phòng trong toilet sân vận động được làm tương đối cao, phía dưới có khe hở khoảng 15cm, đầu của người con trai mặc dù không thể hoàn toàn luồn vào, nhưng nửa gương mặt đã ló vào bên trong.

Lâm Khinh Ngữ giật mình vô cùng kinh ngạc, tiếng động lớn huyên náo trong đầu trong nháy mắt này dừng lại.

Cô mơ hồ nghe được trong phòng đóng chặt kia, có tiếng một nữ sinh đè nén nghẹn ngào.

Đây là một hình ảnh kinh hãi biến thái đến mức làm cho người ta có phần mông muội.

“Anh đang làm gì!” Lâm Khinh Ngữ phản ứng kịp, kêu một tiếng mạnh mẽ.

Người đàn ông quỳ trên đất bỗng nhiên giật mình một cái, động tác nhanh chóng kéo lại đầu mũ áo, anh ta bò dậy, lập tức đối mặt đánh thẳng về phía Lâm Khinh Ngữ.

Cho dù Lâm Khinh Ngữ lần thứ hai vui mừng bản thân bây giờ là đàn ông, cũng đang cố gắng thích ứng thân phận đàn ông, nhưng vào thời điểm này, cô gái bé nhỏ giấu sâu trong nội tâm cũng không tự chủ được xông ra, cô theo bản năng muốn tránh, tên con trai biến thái lại xông mạnh tới, làm Lâm Khinh Ngữ mạnh mẽ va đập trên tường, Lâm Khinh Ngữ bị đánh ngã thật nặng ở trên tường, bả vai đau đớn giống như bị va chạm vỡ ra.

Đau đớn thức tỉnh sự phẫn nộ trong lòng cô, cô lập tức hướng về phía nhà vệ sinh nam, dùng giọng nói hùng hồn gào lên một câu: “Ra ngoài bắt biến thái đi!”

Mà khi những lời nói này vừa ra ngoài, tên con trai biến thái đã rất nhanh chạy vào trong sân vận động.

Khi nhóm thành viên đội bóng rổ bên kia xuất hiện chỉ thấy một bóng lưng mơ hồ rất xa, sau đó quay đầu một cái, nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ ngã ngồi trên mặt đất nhà vệ sinh nữ. Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm cô.

Vương mập mạp giọng điệu tế nhị mở miệng: “… Cậu nói chính là bản thân cậu sao?”

Lâm Khinh Ngữ: “…”

“Két…” một tiếng, cánh cửa phòng vừa rồi người đàn ông biến thái nhòm ngó mở ra, Kỷ Yên Nhiên thân thể gầy yếu đi ra.

Lâm Khinh Ngữ xoa bả vai hỏi cô ấy: “Tên biến thái vừa rồi là ai thế? Anh ta đang nhìn lén cô sao? Cô cứ như vậy tùy ý cho anh ta xem? Tại sao không kêu lên một tiếng?”

Lâm Khinh Ngữ chỉ nghĩ lại, lúc đang đi toilet, một người đàn ông biến thái dán đầu trên mặt đất, từ trong khe hở ghê tởm nhìn cô, cô lập tức cảm thấy sởn gai ốc một hồi.

Nhưng mà đối mặt với truy hỏi của Lâm Khinh Ngữ, Kỷ Yên Nhiên chỉ tái mặt nhìn cô một cái, sau đó cúi thấp đầu, im lặng không nói rời đi.

Không nói một câu, cho dù là “Cảm ơn.”

Nhóm thành viên đội bóng rổ đưa mắt nhìn nhau, Vương mập mạp hỏi cô: “Trường học chúng ta có biến thái sao? Tình huống gì thế?”

Lâm Khinh Ngữ tức giận xoa xoa bả vai: “Thôi, chính cô ta cũng không quan trọng không muốn nói, người khác để ý tình huống gì có lợi ích gì.” Cô mạnh mẽ đẩy cánh cửa người ra, “Cũng không nên quản chuyện của người xa lạ.”d.đ/l;q.đ

Giẫm bước chân vừa nhanh vừa nặng, Lâm Khinh Ngữ cũng rời khỏi sân bóng rổ.

Tối hôm đó, Lâm Khinh Ngữ không tới rừng cây nhỏ, vốn dĩ hôm nay là ngày nghỉ của cô, nhưng cô ở trong phòng ngủ ngây ngốc nhìn sách một lát, lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, hôm nay cô, thật ra có máng muốn nôn… Cô muốn đi hốc cây một chút.

Cô thở dài, Tạ Thành Hiên tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm, nghe thấy tiếng thở dài của cô liền vừa lau tóc vừa thuận miệng hỏi một câu: “Sao hôm nay ở phòng vệ sinh sân vận động các cậu ồn ào thế? Đồng đội tôi nói cậu đi nhà vệ sinh nữ ngăn cản biến thái đấy?”

Bị nam thần hỏi vấn đền này, Lâm Khinh Ngữ cảm thấy hơi xấu hổ, cô khụ một tiếng: “Là tôi trông thấy một tên biến thái.”

Tạ Thành Hiên tò mò: “Biến thái cái gì?”

“Biến thái quỳ trên mặt đất nhìn người khác đi toilet.”

“Cái gì?” Tạ Thành Hiên nghe vậy nhướng mày, tay dừng lau tóc: “Không báo cảnh sát sao?”

Lâm Khinh Ngữ lắc đầu: “Nữ sinh kia ở bên trong tiếng động cũng không dám phát ra.” Lại nhắc tới cái đề tài này, Lâm Khinh Ngữ vẫn cảm thấy hoang mang khó hiểu, cô ngược lại hỏi Vương mập mạp đang chơi game: “Cậu biết em gái trong phòng ngủ của Kỷ Yên Nhiên, có nghe em gái trong phòng ngủ của cô ta nhắc tới Kỷ Yên Nhiên từng gặp phiền toái các loại hay không?”

“Đã nói cô ta cực kỳ nổi tiếng, đây tính là phiền toái sao?”

“Nếu bởi vậy mà biến thái trêu chọc, vậy thì tính đi.”

Lâm Khinh Ngữ còn muốn hỏi hai câu thì điện thoại của Vương mập mạp vang lên. Nhưng mà trò chơi của cậu ta đang chơi đến thời điểm nguy cấp, liền kêu Lâm Khinh Ngữ một tiếng, “Giúp tôi nghe điện thoại, nói tôi xuống lầu tập luyện rồi, không mang điện thoại.”

Tập luyện ngón tay… Lâm Khinh Ngữ hơi ghét bỏ phủi miệng, vẫn giúp cậu ta nhận điện thoại: “A lô? À…, Bây giờ Vương Thần Dương cậu ta không có trong phòng ngủ, cậu ta xuống lầu tập luyện rồi, ừ, đúng, cái này… Là một người khác đang chơi game trong phòng ngủ của chúng tôi… À… Được…”

Lâm Khinh Ngữ cúp điện thoại, nhìn bóng lưng Vương mập mạp vẫn chuyên chú như cũ: “Vừa rồi bạn gái cậu bảo tôi chuyển lời tới cậu: ‘Mập mạp chết bầm, tôi muốn chia tay anh’.”

“Cái gì?”

Vương Thần Dương sửng sốt, lập tức quay đầu đoạt lấy điện thoại trong tay Lâm Khinh Ngữ, vội vàng gọi qua, cực kỳ rõ ràng, bên kia không nhận.

Vương Thần Dương ôm mơ hồ: “Từ trước đến nay cục cưng chưa từng nhắc đến chia tay với tôi.”

Từ trước đến nay Lâm Khinh Ngữ không có nói về loại chơi đùa BOY này, giờ phút này cũng chỉ khuyên được một câu: “Chia tay đi, cho con gái người ta một con đường sống.”

Tạ Thành Hiên cũng vừa lau tóc vừa cười cậu ta. Học Phách về trễ như thường lệ, nghe chuyện của Vương Thần Dương, cũng cười nhạo một trận, đến khi tắt đèn, từng người đi ngủ. Người nào cũng không có thời gian đi quan tâm một người con gái xa lạ gặp biến thái đến phát triển sau đó.

Lâm Khinh Ngữ trước khi đi ngủ nghĩ một lát, nhưng nghĩ đến thái độ của người con gái đó hôm nay, cô cũng theo đó dừng lại.

Cô không có thời gian đi quản người khác không muốn khiến cô quản chuyện đâu đâu, cô có khả năng làm thì cuộc sống bản thân đã tốt, nói ví dụ như… Ngày mai đi ứng phó cái cây yêu phiền toái kia như thế nào.

Bây giờ biện pháp duy nhất cô có thể nghĩ đến, đại khái chính là… Nếu phản kháng không được, vậy cô liền… Đi lấy lòng anh ta đi.

Thứ hai, Lâm Khinh Ngữ hết tiết đi tới rừng cây nhỏ đúng giờ.

“Đại thần.” Lâm Khinh Ngữ kêu lên dưới tàng cây, “Đại thần ngài còn ở đây không?”

Tô Dật An tỉnh lại trong tiếng kêu của cô.

Cuộc sống ngày hôm qua của anh một mình một người quá nhàm chán lại yên tĩnh, nếu không phải bây giờ Lâm Khinh Ngữ bỗng nhiên đến, chỉ sợ anh còn có thể vẫn đang đắm chìm trong yên tĩnh như thế. Không cần sợ thay đổi quanh mình, đột nhiên, anh thậm chí cảm thấy, mình đã quen cuộc sống như vậy.lam.anh/DĐLQĐ

“Đại thần, tôi mang phân bón cho ngài muốn tôi tưới cho ngài một chút không?”

Chỉ một câu, Lâm Khinh Ngữ đã thành công kéo Tô Dật An từ trong loại tâm tình yên bình đến gần như muốn tu thành tiên này ra ngoài: “Cô dám nhiều tay thử xem?”

Vì thế Lâm Khinh Ngữ yên lặng bọc một bọc phân bón hoa cỏ vào trong bọc quần áo: “Tôi chỉ đùa một chút thôi.”

“Đại thần, hôm nay tuyết đều đã tan không sai biệt lắm, ngài nói tôi vẫn còn tới làm gì?”

Sau khi vấn đề này được nêu ra, Tô Dật An rất nhanh tìm về suy nghĩ của mình. Trong hai ngày kia, ngoại trừ dùng tay che tuyết còn có một đêm sau đó, Lâm Khinh Ngữ còn làm một chuyện trước kia chưa từng làm chính là, nhắc tới anh trước mặt anh.

“Tô Dật An là ai?” Vì thế Tô Dật An định giúp cô nhớ lại chính anh một chút.

“Một giảng viên đại học không hề có đạo đức người thầy, rất không hiểu chuyện, lời nói ác độc phúc hắc.”

“…” Giọng điệu Tô Dật An tế nhị, “À… Không phải ngày đó cô nói, cậu ta giống anh em của tôi đầu thai đến thế giới loài người sao?”

Lâm Khinh Ngữ sửng sốt, biết cô nhất thời sơ suất nói bậy rồi.

Cái cây yêu này quá có tâm cơ rồi! Lúc đó cô nói lời này anh ta không truy cứu, bây giờ mới hỏi kỹ, trong lúc này cô sao có thể nghĩ nhiều như vậy! Vì thế Lâm Khinh Ngữ cười cười: “Đại thần, nhất định là ngài nghe lầm, tôi sao có thể lấy ngài so với Tô Dật An chứ, trong lòng tôi ngài là thần, còn anh ta là ác ma hàng thật giá thật!”

“Cô tới sân thể dục chạy mười vòng.”

“Hả?”

“Mười vòng.”

“Tại sao!”

“Đây là chuyện hôm nay cô phải làm, không muốn?”

“…”

Anh ta cây yêu khốn nạn anh ta đại gia hai cậu họ ba cô cô bốn bà nội năm bà dì! Lâm Khinh Ngữ nghiến răng không khí, xoay người chạy tới sân thể dục. Mười vòng thôi! Cũng bốn km rồi! Toàn bộ làm rèn luyện thân thể!

Mắt thấy Lâm Khinh Ngữ quả thật cắn răng xoay người một cái chạy, bây giờ cô coi anh là yêu quái, hẳn là thật lòng muốn chạy mười vòng, trong lúc này, Tô Dật An lại muốn gọi về tùy tiện nói mấy câu lừa cô, sau đó ý tứ bảo cô chạy ba vòng cho qua chuyện, nhưng mà nhìn Lâm Khinh Ngữ mạnh mẽ nện bước chân, anh lại nghĩ, Lâm Khinh Ngữ bây giờ là một người đàn ông, vẫn nên để cho cô tự chạy mười vòng đi.

Ai bảo bây giờ cô biến thành đàn ông.

Khi Lâm Khinh Ngữ chạy đến sân thể dục chính là giữa trưa, tất cả mọi người tới căn tin ăn cơm, hoặc là đều trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, chỉ có một mình cô nổi bật chạy trong nắng ấm mùa đông, cô vừa chạy vừa ra sức mắng chửi cây yêu, nhưng khi chạy đến hai vòng, cô bỗng nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc trong góc xó xỉnh của xà đơn xà đôi tại sân vận động…

Tô Hạ, cùng với… Một người đàn ông cặn bã.

Về chuyện người đàn ông cặn bã này và Tô Hạ, Lâm Khinh Ngữ nhớ rõ, hơn một năm trước, chính là trong khoảng thời gian Lâm Khinh Ngữ tạm thời nghỉ học mới vừa nghỉ không lâu, Tô Hạ bị một người đàn ông cặn bã bắt cá hai tay, cho nên chia tay.

Tô Hạ là một cô gái ngoan ngoãn, cuộc sống gia đình từ nhỏ đã dành cho cô ấy đãi ngộ, thành tích của cô ấy cũng luôn đứng đầu danh sách, cô ấy chưa bao giờ vào quán bar, chính là sau lần chia tay đó, lần đầu tiên Tô Hạ vào quán bar Lâm Khinh Ngữ làm thuê kia, uống rượu một đêm, chảy nước mắt một đêm, lại còn nôn được một mảnh bừa bãi, sau cùng choáng váng đến bất tỉnh nhân sự.

Tình yêu trong cuộc sống hiện thực có thể làm cho người ta tạo ra nhiều tổn thương, đó cũng là lần đầu tiên Lâm Khinh Ngữ hiểu biết được.

Cô và Tô Hạ là bạn thân, bắt đầu từ Tiểu học, đến khi hai người cùng thi đậu đại học A thậm chí về sau Tô Hạ bảo vệ nghiên cứu, bọn họ cũng vẫn thân thiết như cũ, chỉ là chuyên ngành học của Tô Hạ và cô hoàn toàn khác nhau, tại thời điểm cuộc đời Lâm Khinh Ngữ khó khăn nhất, cũng là Tô Hạ cùng cô vượt qua, thậm chí dành cho cô sự trợ giúp lớn lao.

Khuyết điểm duy nhất của Tô Hạ, có lẽ chính là quá thích đọc tiểu thuyết, muốn trên đời này có tình yêu hoàn mỹ như trong tiểu thuyết vậy. Vì thế cũng một lần lại một lần bất hạnh gặp phải cảnh chia tay đau buồn.

Bây giờ, càng thê thảm.

Lâm Khinh Ngữ dừng chạy bộ, cũng không muốn quan tâm cái cây yêu ở trong rừng cây nhỏ phía xa kia có nhìn thấy mình hay không, cô tới gần phía Tô Hạ. Nghe thấy tên đàn ông cặn bã đang nói: “Tối hôm đó anh uống rượu, anh và cô ta chỉ là ngoài ý muốn, nếu em thật sự nhìn không ra, vậy chúng ta lập tức chia tay đi… Cùng với em anh thật sự rất mệt mỏi, anh thích em chính là ngay từ đầu…”

Nghe thấy mấy câu nói đó, Lâm Khinh Ngữ đã muốn bùng nổ, tại sao thế giới này luôn luôn không công bằng như vậy? Con gái phải bị biến thái bắt nạt, xã hội kỳ thị hoàn cảnh lớn, dì cả sinh lý mỗi tháng một lần công kích tần số cao!

Các cô đều sống được như vậy không dễ dàng, tìm một người bạn trai mọi nơi còn là cái hố chôn sống, cái loại đó rơi vào rồi cũng không chịu trách nhiệm chôn!

Bước chân Lâm Khinh Ngữ càng nhanh, chắn trước người Tô Hạ, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của tên đàn ông cặn bã, hung hăng nện một quyền trên mặt tên đó, xương tay và xương gò má va chạm mạnh, khiến cho nắm đấm của cô cũng đau đến run lên.

Tên đàn ông cặn bã bị đánh đến lảo đảo một cái, thảm hại ngã ngồi trên đất, vẻ mặt anh ta kinh ngạc, ngẩng đầu vừa nhìn, liền thấy Lâm Khinh Ngữ hai mắt ngầm chứa sát khí dày đặc.

“Loại cặn bã không bớt lo này, cứ đưa anh ta nấu lên trùng tạo đi.”

Cô nắm quả đấm bên kia, xương ngón tay phát ra tiếng “ken két”, người nghe run sợ trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.