Khinh Ngữ

Chương 9: Chương 9




Editor: Serena Nguyen

Khi Lâm Khinh Ngữ mua được tấm bùa trên taobao, cô nhét bùa vào trong ví để trước ngực, vỗ vỗ, sau đó lấy hết dũng khí, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng tính đi đến chỗ cây yêu kia. . . . . .

Nói vấn đề ngày nghỉ một chút.

Cô không có dũng khí cứng rắn ơ trước mặt cây yêu. Bởi vì vô số tác phẩm điện ảnh, truyền hình và tiểu thuyết đều nói cho Lâm Khinh Ngữ, không tự lượng sức đối đầu với yêu quái thì sẽ không có kết quả tốt, trước khi cô thăm dò lai lịch yêu quái này, cũng không tính làm như vậy.

Cô thầm nghĩ cách thỏa đáng, tranh thủ một chút quyền lợi cho mình.

“Đại thần, ngài có biết thế giới loài người chúng ta đã đi vào thế kỷ hai mươi mốt sao? Chúng ta đang ở Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, chúng ta là quốc gia có luật pháp, chúng ta có một bộ luật gọi ‘luật lao động’, ngài. . . . . .”

“Ừm, ngày mai cô có thể không cần đến.”

“Căn cứ ‘luật lao động’ thứ. . . . . . Ah. . . . . .”

Lâm Khinh Ngữ đứng thẳng ở dưới đại thụ, đang định thẳng thắn mà nói một lượt, thật không nghĩ đến vừa bắt đầu nói, cây này đã trực tiếp nói ra nguyện vọng trong lòng cô. Hạnh phúc tới quá là đột ngột khiến cho cô nhất thời có chút không tiếp nhận nổi, “Ngày mai tôi có thể không cần đến sao?”

“Ừ.” Tô Dật An suy nghĩ, đến thế giới này mấy ngày nay, căn bản mỗi buổi tối Lâm Khinh Ngữ đều tới nơi này, duy chỉ có đêm tuyết rơi hôm đó cô không tới, anh nghĩ loại trừ đi, chuyện anh xảy ra thay đổi, cuối cùng có quan hệ với buổi tối đó hay không. Khi anh suy nghĩ chuyện này, Lâm Khinh Ngữ đã dùng cặp mát lóe sáng theo dõi anh:

“Vậy có phải về sau tôi cũng không cần tới đây hay không?”

“Hừ.” Tô Dật An hừ lạnh một tiếng, được voi đòi tiên.

Lâm Khinh Ngữ bĩu môi: “Thật ra thì hôm nay tôi tới chính là để nói với ngài về vấn đề ngày nghỉ. . . . . .”

“Về sau cô có thể nghỉ.”

Mắt Lâm Khinh Ngữ lại sáng lên: “Vậy chúng ta thảo luận một chút tần số ngày nghỉ của tôi, còn có số ngày nghỉ, cùng với ngày lễ các loại. . . . . .”

“Không cần thiết.”

“Tại sao?”

“Bởi vì cô muốn được nghỉ, xem tâm tình của tôi.”

“. . . . . .” Lâm Khinh Ngữ ngẹo đầu nhìn cây này yêu thật lâu, “Đại thần, ngài thật sự biết ‘Luật lao động’ sao?” Có phải anh đặc biệt thiếu kiến thức pháp luật hay không! Cái này gọi là nghỉ sao! Cái này gọi là để cho cô tạ chủ long ân!

“Cô đang chất vấn tôi?” Tô Dật An nói: “Ngày nghỉ ngày mai cô cũng không cần luôn hả?”

Lâm Khinh Ngữ rất tức giận, nhưng đối mặt một sinh vật lạ, cô chỉ đành lựa chọn im lặng.

Chủ nhật, trận bóng rổ của Tạ Thành Hiên diễn ra vào buổi chiều, cuộc tranh tài này là một cuộc thi vòng loại cực kỳ quan trọng giữa đại học A với đại học B, đội thắng cuộc có thể thay mặt thành phố X đi tham gia giải League Bóng rổ Đại học Toàn quốc. Vì nó mà Tạ Thành Hiên phấn đấu rất nhiều ngày, dĩ nhiên Lâm Khinh Ngữ cũng biết, đối với Tạ Thành Hiên mà nói, còn có một nhân tố khác nữa.

Lâm Khinh Ngữ do dự thật lâu, rốt cuộc nên đi hay không, nhưng cuối cùng dưới sự mạnh mẽ của Vương mập, sự do dự của cô giống như dư thừa. . . . . . Cô bị nửa lôi nửa kéo đến sân bóng rổ.

“Anh em biết trong lòng cậu rất buồn!” Ngồi ở trên khán đài, Vương mập vỗ bả vai Lâm Khinh Ngữ, “Vài ngày nay cậu toàn dậy sớm, không biết trốn đi đâu một mình, cậu trốn đi đâu! Tự gặm nhấm nỗi đau một mình thì không khỏi được đâu!”

Cô căn bản không hề buồn mà!

“Tới xem trận bóng rổ của lão Tạ chút, để không khí sôi động của cuộc đấu làm tiêu tan bực tức trong lòng cậu, đến đây, cùng hét!” Vương mập nói xong thì đứng lên, khua cánh tay hô to: “Đại học A!” Sau lưng, một lũ sinh viên đại học A khí thế hào hùng kêu theo Vương mập: “Cố lên!”

“Đại học A!”

“Cố lên!”

Tiếng la lần sau chỉnh tề hơn lần trước, càng lúc càng phân khích.

Sinh viên đại học chính là như vậy, làm chuyện gì cũng tràn trề sức sống, tinh thần tràn trề sức sống, trong không khí tập thể, Lâm Khinh Ngữ cũng không khỏi thả lỏng, quan tâm khỉ gì, dù sao bây giờ cô cũng là một thằng đàn ông, dù Tạ Thành Hiên không thổ lộ với cô sinh viên kia, về sau cũng sẽ thổ lộ với cô gái khác, tóm lại không phải thổ lộ với cô, vậy thì không bằng nghĩ thoáng lên, thừa dịp cùng phòng ngủ, nên sỗ sàng thì sỗ sàng, nên ăn đậu hũ thì ăn đậu hũ, chờ con đường đại học này kết thúc, sẽ giống như các sinh viên cùng khóa khác, đường ai nấy đi, tự mình sống cuộc sống của mình, không liên quan tới nhau.

Đều tự ố vàng trong ký ức của từng người, chìm vào quên lãng.

Hâm nóng không khí xong, Vương mập đầu đầy mồ hôi, ngồi xuống, sau đó chọc chọc Lâm Khinh Ngữ: “Nhìn bên kia, cô em kia như thế nào, cô em đang yên lặng ngồi đó.”

Lâm Khinh Ngữ quay đầu, liếc mắt nhìn, gật đầu: “Rất văn tĩnh rất đẹp.”

“Tài nữ khoa âm nhạc trường học chúng ta, cô ấy còn là một ca sĩ Internet đó, ở trên mạng rất nóng bỏng. Wikipidia cũng có tên cô ấy.”

Lâm Khinh Ngữ gật đầu: “Cậu có hứng thú với cô ấy à? Theo đuổi đi.”

“Nói nhăng gì đấy. Bảo bối nhà tôi nghe được sẽ đau lòng.”

Lâm Khinh Ngữ mặt mày kinh hãi: “Cậu có người yêu à?”

“Ah, không phải còn dẫn mấy cậu đi ăn cơm rồi ư, cậu gặp qua rồi, trường đối diện trường chúng ta, Tiểu Giai bảo bối nhà tôi.” Vương mập suy nghĩ một chút, “Kỳ lạ là hai ngày nay không liên lạc với tôi rồi, chẳng lẽ là bị bệnh?”

Lâm Khinh Ngữ liếc mắt nhìn anh: “Có lẽ là tức giận, cậu có thể đi hỏi một câu có phải bảo bảo của cậu tức giận hay không, bảo đảm nhận được câu trả lời cậu muốn.”

“Không có chuyện gì mà, tức cái gì, thôi, đừng nói tới chuyện này.” Vương mập nháy mắt với Lâm Khinh Ngữ, “Cô em kia không tệ chứ, tôi biết em gái ở phòng ngủ của cô ấy, chút nữa hẹn ra ăn cơm chung, tôi giật dây cho cậu.”

Lâm Khinh Ngữ chỉ vỗ vai anh một cái: “Đại ca, tự quét tuyết trước cửa đi.” Phiền phức của cậu chắc cũng không xa đâu. . . . . .

Hai người đang nói, một tiếng còi vang lên trên sân, trận đấu bắt đầu. Mọi người nhất thời như bị đánh máu gà liều mạng mà gào, cả sân bóng rổ bỗng náo nhiệt đến cực hạn.

Lâm Khinh Ngữ nhìn Tạ Thành Hiên cũng nhịn không được ra sức gào thét, kêu đến cổ họng khản đặc, cô cúi đầu cầm nước uống, ở trong lúc lơ đãng lại liếc về phía tài nữ khoa nhạc ngồi bên kia.

Nhưng thấy cô gái đó vẫn yên lặng ngồi ở chỗ cũ, chỉ là hai cánh tay có vẻ hơi dùng sức kẹp chặt người, bàn tay cô ấy đặt trên đùi nắm chặt, cả người xem ra có loại khẩn trương và đề phòng, như một con nai bị hoảng sợ. . . . . .

Cô ấy có vẻ như. . . . . . như đang sợ cái gì.

Lâm Khinh Ngữ quan sát xung quanh cô ấy một lượt, đều là sinh viên đại học A, đều hào hứng bừng bừng cổ vũ cho trận bóng rổ, cũng không có gì khác thường.

Chẳng lẽ là. . . . . . dì cả tới?

Lâm Khinh Ngữ đang do dự mình có nên đi làm anh hùng cứu mỹ nhân không, chỉ thấy nữ sinh kia bỗng nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn về hướng này, sau đó không biết nhìn thấy cái gì, sắc mặt trắng nhợt, nhanh chóng đứng dậy, xoay người xuyên qua đám sinh viên chật chội, nhanh chóng rời khán đài.

Lâm Khinh Ngữ quay đầu lại nhìn về phía sau mình, cũng chỉ nhìn thấy đám sinh viên hưng phấn, không có gì kì lạ.

“Dẫn bóng rồi!” Vương mập hô to một tiếng, trong sân bóng rổ không khí lại bị đẩy cao hơn, trong tiếng hô hào náo động, Lâm Khinh Ngữ quay đầu lại thì không thấy bóng dáng cô gái kia đâu nữa.

“Vương mập.” Lâm Khinh Ngữ kéo canh tay đang hua loạn của Vương mập, “Cô gái kia tên là gì?”

“Kỷ Yên Nhiên! Sao, cậu. . . . . . Mẹ nó! Phạm quy rồi! 11 số đánh người, phạm quy! Mẹ thằng này!”

Nhìn Vương mập đại khái là không có ý định quan tâm tới cô, Lâm Khinh Ngữ cũng buông xuống chuyện này, dù sao cũng là một người xa lạ.

Giải đấu kết thúc, đại học A tuy là chủ nhà, nhưng cuối cùng vẫn thua bởi đại học B vì chênh lệch thực lực. Các sinh viên thổn thức một lúc, sau đó tự giải tán. Người trong sân bóng rổ từ từ giải tán, Vương mập và Lâm Khinh Ngữ cùng vào sân bóng rổ thăm đội viên, Vương mập vừa động viên vừa an ủi, huấn luyện viên rời đi, vài đội viên cũng đi, Vương mập và mấy người cùng đi toilet, sân bóng rổ mới nãy còn cực kì náo nhiệt, trong nháy mắt cũng chỉ còn lại có Lâm Khinh Ngữ với Tạ Thành Hiên.

Trên cổ Tạ Thành Hiên vắt khăn lông trắng, mồ hôi trên người còn chưa lau hết, anh ngồi ở trên băng ghế, nhìn Lâm Khinh Ngữ một cái, cười cười: “Không phải bảng trắng rồi.” (ý anh là có ghi được điểm là tốt rồi :v- Se) Trong lời nói tuy có tiếc nuối cô đơn, nhưng lại vẫn ấm áp như cũ.

Lâm Khinh Ngữ nghĩ tới rất nhiều lần, tại sao mình lại thích Tạ Thành Hiên, sau đó cô suy nghĩ cẩn thận, cô thích hơi thở sạch sẽ trên người Tạ Thành Hiên, thích tính tình mặc kệ thắng bại, bất luận vinh nhục, vẫn thản nhiên như cũ của anh. Thích anh dù tâm trạng đang khó khăn, cũng sẽ không để người khác phải bận tâm. Cô thích anh ôn hòa và dịu dàng như thế.

Anh khiến cho cô cảm thấy, mình có thể có được sự ấm áp thật lâu cũng không có được trên người anh.

Cho nên cô thích anh.

Lâm Khinh Ngữ cười một tiếng, đặt mông ngồi ở bên cạnh Tạ Thành Hiên, cũng không chê anh cả người toàn mồ hôi, giống như bạn thân đưa tay khoác qua bờ vai của anh, vỗ vỗ: “Cơ hội còn nhiều, học hỏi kinh nghiệm có 81 khó khăn, giờ vẫn còn sớm lắm.”

Tạ Thành Hiên bật cười, khuỷu tay thúc vào lồng ngực Lâm Khinh Ngữ một cái: “81 khó khăn đã lên Tây Thiên thành Phật, tớ đây chỉ muốn một cô bạn gái.” Tạ Thành Hiên nói xong, bên cạnh lại không còn tiếng động gì, anh vừa quay đầu, chỉ thấy Lâm Khinh Ngữ bỗng dưng cúi đầu, đưa lưng về phía anh, đứng lên. Anh cảm thấy rất kỳ quái, “Sao thế?”

Lâm Khinh Ngữ: “Tớ. . . . . . Mắc tiểu. . . . . .”

Cô nói xong rồi co cẳng chạy, chỉ chừa lại Tạ Thành Hiên ngồi ở trên bang ghế mặt mờ mịt.

Lâm Khinh Ngữ che ngực vội vã chạy về phía nhà cầu. Cô mặt đỏ tới mang tai, hai lỗ tai ong ong, trời ạ! Nam Thần đụng phải cô ngực! Đụng phải cô ngực!

Lâm Khinh Ngữ buồn bực phi vào nhà vệ sinh nam, Vương mập đang đi tiểu huýt sáo với cô: “Cậu cũng tới đi tiểu à?”

Lâm Khinh Ngữ vừa ngẩng đầu, gặp được một hàng đội viên đội bóng rổ cao ngất, cộng thêm một Vương mập cùng nhau cầm cái đó đi tiểu.

Vương mập vừa lên tiếng, mọi người đồng loạt soàn soạt quay đầu nhìn cô.

Lâm Khinh Ngữ hung hăng hít vào một ngụm khí lạnh, nai con đang đi lạc trong lồng ngực nhất thời đâm đầu vào tường muốn ngất.

Trời ơi!

Đất hỡi!

Trường hợp này thật là quá mức rung động!

Cho dù là đã bắt đầu quen thuộc với cơ thể của con trai, Lâm Khinh Ngữ vẫn có mấy phần không thích nghi được. Cô lui hai bước, mới bước đến cửa nhà vệ sinh nam lại đã chạy ra ngoài.

Lúc này đại não hỗn loạn, Lâm Khinh Ngữ chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, vì vậy cô buồn bực đi vào WC nữ, mà bên này lại có một cảnh càng khiến Lâm Khinh Ngữ hoàn toàn không có cách nào mà bình tĩnh ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.