Khinh Ngữ

Chương 8: Chương 8




Editor: Puck

Thấy ánh mắt của Lâm Khinh Ngữ nhìn mình giống như kính sợ thần quỷ, Tô Dật An cảm thấy hài lòng, cô quy củ đứng dưới cây, không như bình thường không giảng đạo lý mà giẫm lên gốc cây của anh, sau đó lỗ mãng chui đầu vào trong hốc cây.

“Cây... Thần? Tôi có một vấn đề muốn hỏi mày... Ngài.”

“Nói.”

“Lúc trước tôi la hét trong hốc cây ngài cũng nghe thấy hả?”

“Ừ.”

Đúng vậy, anh nghe được, còn tương đối rõ ràng, đinh tai nhức óc đó!

Lâm Khinh Ngữ cân nhắc cách dùng từ một chút: “Vậy, là ngài dẫn tôi đến thế giới này sao? Tại sao tôi lại trở thành một người đàn ông? Còn có... Tại sao lại là tôi?”

“Vừa rồi cô hỏi một vấn đề tôi đã trả lời, cô lại thêm ba vấn đề.”

“...” Cảm giác tính khí cây yêu này thật phiền toái gì đâu, trong ấn tượng của cô một chòm sao Xử nữ có tố chất thần kinh nhằm vào một thầy giáo nam thật sự giống như dã man. Lâm Khinh Ngữ cố gắng để bản thân mỉm cười, “Vậy, ngài có thể trả lời tôi không?”

“Không được.” Tô Dật An lại tùy tiện nhặt được một câu trong phim, “Thiên cơ bất khả lộ.”

Lời này che giấu hàm nghĩa thật ra ngài biết chuyện gì xảy ra, nhưng chính là không muốn nói cho cô biết! Xem ra cây yêu này hơi có đạo hạnh *, không thể đắc tội. Lâm Khinh Ngữ thầm nghĩ như thế, khẽ cắn môi dưới: “Vậy... Tôi có thể đi chưa?”

(*) đạo hạnh:

- Đạo: là đạo đức; Hạnh: là tính nết. Đạo hạnh là hành vi có đạo đức và tính nết tốt (Từ điển Hán Việt từ nguyên).

- Đạo hạnh (danh từ): Phẩm chất và tư cách tốt đẹp của con người (thường là người theo tôn giáo nào đó). Ví dụ, một nhà Nho đạo hạnh (Tự điển tiếng Việt).

- Đạo hạnh cũng gọi là đạo nghiệp, nghĩa là tu hành Phật đạo (Huệ Quang tự điển).

“Lâm Khinh Ngữ”

Bị cây yêu gọi tên của mình, Lâm Khinh Ngữ hoảng hốt, bạt vía kinh hồn nhìn nó: “Sao, làm sao vậy?”

“Ở chỗ này của ta, không thể tới trễ, về sớm, vắng... Mặt. Nếu không...”

Nếu không cô biết, sẽ nguyền rủa cô.

Cây yêu này trước kia là chỗ quản lý kỷ luật hả! Sao lại phiền như vậy! Lâm Khinh Ngữ muốn khóc: “Vậy... Lúc nào thì tôi mới có thể trở về.”

“Mười giờ tối.”

Mười giờ, trở về phòng ngủ, tắm, nhìn sách một chút, lăn lên giường ngủ, vừa đúng lúc.

Lâm Khinh Ngữ giật giật khóe miệng, đành phải cúi đầu đồng ý.

Đêm nay, không dễ gì nhịn đến mười giờ tối, Lâm Khinh Ngữ chạy vội rời khỏi cây yêu, cô trở về phòng ngủ, lập tức mở máy tính lên, mở Taobao, chọn cả đêm đặt một tấm bùa vàng trừ tà, dưới đơn hàng, cố ý thêm tiền để người mua dùng cách nhanh nhất đưa tới.

Ngày hôm sau, quầng mắt cô thâm còn nặng hơn hôm qua, hốt hoảng lên lớp, ngồi xuống chính là bần thần hồi lâu, mãi cho đến khi Vương mập mạp vỗ vỗ cánh tay cô, Lâm Khinh Ngữ mới giật mình: “Tan học rồi hả?”

Vương mập mạp không kịp nói một câu, Lâm Khinh Ngữ đã cầm theo cặp sách chạy ra khỏi lớp học.

Cánh cửa lớp học “Rầm” một tiếng, ánh mắt tất cả các bạn học đều chuyển ra cửa lớp, ngy cả giáo sư cầm ly nước cũng sững sờ nhìn về hướng này.

Vương mập mạp yên lặng nhìn cửa ra vào hai phút, chỉ thấy Lâm Khinh Ngữ như quỷ nhẹ nhàng trở lại, mang theo ánh mắt tò mò của toàn lớp, còn có ánh mắt muốn trừ điểm cuối kỳ của cô, Lâm Khinh Ngữ mặt dày báo cáo: “Thưa thầy... Vừa rồi mắc tiểu quá...”

“Mắc tiểu còn cầm cặp sách?”

“Cặp sách... Trong đó có giấy.”

“Thằng nhóc lại giống như cô gái.” Giáo sư vẫy tay: “Được rồi, trở về ngồi đi.”

Lâm Khinh Ngữ ngượng ngùng trở về chỗ ngồi dưới toàn lớp cười trộm, cô liếc mắt nhìn Vương mập mạp, Vương mập mạp oan uổng đè thấp giọng nói: “Đại ca, một chữ tôi cũng không nói, tự cậu xông ra.”

“Vậy cậu chụp tôi làm gì?”

“Có chuyện muốn nói với cậu!” Vương mập mạp móc điện thoại ra, “Cậu xem.”

Lâm Khinh Ngữ nhận điện thoại di động xem xét, là một tấm hình, trong hình ánh đèn mờ ảo, neon nhấp nháy, trên một ghế dài có ba bốn người đàn ông chừng ba bốn mươi tuổi, đứng trước bàn mấy người đàn ông, ăn mặc lộ liễu đang uống rượu hút thuốc, chính là Lý Tư Hà.

Lâm Khinh Ngữ bất ngờ mất cảnh giác nhìn tấm hình này hơi ngây người.

Vương mập mạp tiến tới nói nhỏ bên tai cô: “Cậu nói cho người anh em đây, có phải cậu biết chuyện này rồi, cho nên vài ngày trước mới quyết đoán dứt khoát không nói đạo lý chia tay Lý Tư Hà rồi hả?”

Lâm Khinh Ngữ liếc nhìn Vương mạp mạp, không biết trả lời như thế nào.

Cô biết chuyện này, cũng không phả biết đến ở thế giới này. Vì vậy cô hỏi ngược lại: “Cậu nhìn thấy ảnh chụp kia ở đâu?”

“Có người tung lên diễn đàn trường học lúc sáng, trong diễn đàn bùng nổ.” Vương mập mạp thở dài, “Người anh em, tôi hiểu lầm cậu. Mấy ngày trước anh đây còn cảm thấy cậu làm hơi quá phận, không ngờ cậu lại chịu nhục như vậy, tình nguyện để bản thân bị bêu danh, cũng không muốn nói chuyện của con người hèn hạ này ra. Coi như cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cô ta rồi.”

Lâm Khinh Ngữ gật đầu, cô cũng cảm giác cho dù mình ở thế giới này, cũng coi như hết tình hết nghĩa với Lý Tư Hà.

Vương mập mạp vỗ vỗ vai Lâm Khinh Ngữ, “Tối nay tôi làm chủ, mời cậu ăn cơm, cậu cũng đừng để chuyện như vậy ở trong lòng, đã nhìn ra, nhìn quầng thâm dưới mắt cậu này, người anh em đây nhìn cũng đau lòng, cậu bị oan ức!”

Thật ra trong lòng Lâm Khinh Ngữ cũng không cảm thấy có bao nhiêu uất ức, nhưng nếu như Vương mập mạp muốn mời cơm, cô giả bộ bị chút uất ức cũng không thành vấn đề...

Nhưng mà khoan đã...

“Nếu không... Để hôm nào đó mời?” Lâm Khinh Ngữ nói, “Hôm nay tan học tôi còn có chút việc bận.”

“Được! Cậu nói ngày nào đó mời, tôi sẽ mời ngày nào đó!”

Vì vậy, vì bữa cơm Vương mập mạp hứa hẹn này, Lâm Khinh Ngữ đều trong âm thầm cân nhắc, cô muốn thảo luận với cây yêu một chút về vấn đề quy định nghỉ ngơi trong “Luật lao động” như thế nào...

Nhưng bây giờ trước khi đi vào rừng cây nhỏ, một nữ sinh vóc dáng xinh đẹp chặn đường đi của cô – Lý Tư Hà.

Lâm Khinh Ngữ vừa thấy cô ta, lập tức nhướn mày, đã làm xong chuẩn bị ngăn cản: “Không phải tôi tung hình của cô lên diễn đàn.”

Nghe Lâm Khinh Ngữ nói những lời này, sắc mặt Lý Tư Hà vốn không dễ coi lập tức trắng bệch không còn chút máu: “Anh biết chuyện này từ lúc nào? Là ngày anh đột nhiên nói lời chia tay với em sao?”

“Cô không quản nổi tôi biết từ bao giờ, giống như tôi không quản nổi cô câu kết với những người kia từ lúc nào.” Lâm Khinh Ngữ nói, “Trước đó tôi đã nói với cô, hai chúng ta rõ ràng, từ nay về sau ai cũng đừng trêu chọc ai.”

Lâm Khinh Ngữ nói xong, lướt qua bả vai Lý Tư Hà định đi.

Mới vừa bước ra một bước, chỉ nghe thấy tiếng khóc sụt sùi của Lý Tư Hà ở sau lưng mình: “Em cũng không muốn như vậy.” Lý Tư Hà túm lấy cánh tay Lâm Khinh Ngữ: “Em cũng không muốn như vậy, nhưng mà em hết cách rồi, em cũng là thân bất do kỷ*...”

(*) thân bất do kỷ: có những chuyện mình không muốn làm nhưng vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại của mình.

Cánh tay bị giữ thật chặt, Lâm Khinh Ngữ phải dừng bước lại, sau đó lấy đầu ngón tay đẩy tay của cô ta ra: “Thân bất do kỷ? Không phải cần tiền sao. Trên đời này cần tiền, muốn nhẹ nhàng kiếm tiền có rất nhiều người, xã hội vàng thau lẫn lộn, mọi người mò mẫm lăn lộn dựa vào bản lĩnh riêng. Hành động việc làm của cô cũng không tính quá phận, nhưng mà.”

Lâm Khinh Ngữ nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt lạnh đi: “Đây là phương thức do cô tự lựa chọn, cô hưởng thụ tiện lợi của nó, thì đừng bởi vì khi nó bị tội mà oán giận cuộc sống, chất vấn xã hội, nói cô thân bất do kỷ. Bởi vì, khi cô hưởng thụ, cũng chưa từng hỏi như vậy.”

Lý Tư Hà kinh ngạc nhìn Khinh Ngữ, giống như đang nhìn một người không quen biết.

“Lý Tư Hà, đừng nói thân bất do kỷ nữa, nói giống như cuộc đời người khác đều quả thật rất dễ dàng vậy.”

Bóng dáng Lâm Khinh Ngữ dần biến mất trong rừng cây nhỏ, Lý Tư Hà đứng thẳng bất động tại chỗ hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi gió lạnh, xoay người đi.

Xuyên qua rừng cây nhỏ, đi tới dưới cây to, Lâm Khinh Ngữ hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu hỏi: “Đại thần, tôi có thể ói trong hốc cây của ngài không?”

Đối mặt với vấn đề không tự biết thân phận mình, Tô Dật An cảm thấy nếu như hiện giờ anh có chân mày, anh nhất định phải giật ra: “Cô cảm thấy thế nào?”

Lâm Khinh Ngữ nhỏ giọng thầm thì một câu “Hẹp hòi” trong lòng, sau đó ném cặp sách lên đám cỏ đọng tuyết, tự mình ngồi xuống: “Đại thần, ngài sống trên đời này đã bao nhiêu năm?”

Tô Dật An tùy tiện bịa một con số: “Tám ngàn năm.”

Lâm Khinh Ngữ cứ tin như vậy không một chút nghi ngờ: “Thật lâu... Tại sao lại sinh trưởng trong khu giảng đường mới ở trường học của chúng tôi đây?”

Đúng vậy, tại sao anh lại sinh trưởng ở đây. Tô Dật An không trả lời, nhưng anh trầm mặc cũng không ảnh hưởng đến Lâm Khinh Ngữ tự biên tự diễn, “Ngài sống qua bao nhiêu năm, nhìn thấy tất cả loài người có phải đều vô cùng ngu xuẩn không?” Lâm Khinh Ngữ đếm vài cái trên đầu ngón tay, “Muốn không làm mà hưởng, muốn ăn bớt xén nguyên vật liệu, muốn có tất cả lại không muốn trả giá...”

“Cô nói thật nhiều.”

Hiện giờ Tô Dật An miệng dài rồi, anh thật cao hứng mình có thể tùy ý cắt đứt cô.

Vì vậy hiện giờ đến lượt Lâm Khinh Ngữ buồn bực: “Ngài không cho tôi châm chọc, không cho tôi nói chuyện, vậy ngài muốn ta lúc nào cũng cùng ngài, rốt cuộc là vì sao! Không phải bởi vì ngài cô độc nên mới muốn tìm một người có thể nghe thấy ngài nói chuyện tới nói chuyện phiếm sao?”

Trong giây lát Tô Dật An không phủ nhận, khi Lâm Khinh Ngữ cho rằng anh chấp nhận, lại nghe thấy anh dùng giọng nói hết sức ghét bỏ lại lạnh lẽo đáp lại cô: “Cô dùng đầu óc không logic như thế nào tự hỏi ra kết quả không có liên quan gì?”

Lâm Khinh Ngữ: “...”

Anh để cho cô ở bên cạnh mình bất kỳ lúc nào, đương nhiên là vì muốn tìm ra cách trở về đó!

Anh và Lâm Khinh Ngữ cùng say rượu, sau đó cùng đi tới nơi này, vậy trở về ít nhất có 90% xác suất muốn bọn họ cùng trở về.

Nhưng anh không thể nói cân nhắc này của mình cho Lâm Khinh Ngữ: “Không phải lúc trước ta kêu cô đi đến quét tuyết sao? Cô còn muốn ngồi tới khi nào?”

Lâm Khinh Ngữ thầm nói vài câu trong lòng, không tình nguyện đứng lên, Tô Dật An nghĩ lại, “Thôi, chỗ khác mặc kệ, trên cành cây có băng, cô cậy ra giúp ta.”

Trước khi anh có thể nói chuyện, Lâm Khinh Ngữ đã từng dùng tay cậy băng trên hốc cây giúp anh, anh phải đem việc Lâm Khinh Ngữ làm trong hai ngày ở đằng kia để cho Lâm Khinh Ngữ làm một lần, mỗi ngày lặp lại một lần.

Như vậy, anh có thể nhanh nhất vả lại có xác suất lớn nhất tìm ra nguyên nhân khiến nó sinh ra biến hóa ở chỗ nào.

Trong lòng anh đang suy tính, đã thấy lâm Khinh Ngữ đào tuyết đọng trên mặt đất và bùn đất, đào ra một tảng đá.

Tô Dật Anh: “Cô muốn làm gì?”

“Tan băng nhiều rắc rối. Còn lạnh như vậy.” Lâm Khinh Ngữ nói, “Tôi lấy tảng đá đập vỡ băng xuống cho ngài.”

“Ở... Ngừng!” Trước khi lời quát lớn của Tô Dật An ra khỏi miệng, Lâm Khinh Ngữ đã ném một hòn đá tới, khiến băng mang theo vỏ cây cùng rơi xuống.

Tô Dật An kéo dài trong chốc lát, căm hận nói: “Cô biết tại sao cô biến thành một người đàn ông không?”

Lâm Khinh Ngữ nghiêm mặt trả lời: “Bởi vì đây là giấc mộng của tôi.”

“Không! Bởi vì cô vốn là vậy! Buông tảng đá xuống cho ta! Lấy tay gỡ!”

Lâm Khinh Ngữ cắn răng, được! Thôi, anh hùng không ngại thiệt thòi trước mắt, xem như nể mặt yêu quái này, Lâm Khinh Ngữ ném tảng đá, đưa tay gỡ băng trên cành cây: “Đại thần. Tôi muốn hỏi ngài.” Trước khi Tô Dật An làm cô im miệng, Lâm Khinh Ngữ đã hỏi ra rồi, “Có phải ngài có một người anh em đầu thai đến thế giới loài người, tên Tô Dật An không?”

Tô Dật An im lặng: “Sao?”

“Không sao cả.”

Chẳng qua cô cảm thấy, hai người bọn họ giống nhau! Ghét!

Sau khi Lâm Khinh Ngữ gỡ một phần băng nhỏ trên cành cây, bắt đầu nhùng nhằng đến nhùng nhằng đi, dù thế nào cũng nhùng nhằng đến mười giờ, cô giống như ngày hôm qua, chạy liên tục không ngừng.

Nhìn bóng lưng Lâm Khinh Ngữ đi xa, đêm đông gió thổi đánh vào chạc cây đã không đong đưa.

Dùng Lâm Khinh Ngữ làm bạn tới giải quyết cô độc à...

Có lẽ đúng là có một chút, còn nhỏ hơn một chút so với ngôi sao trên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.