Sáng sớm, lúc Lâm Khinh Ngữ rời giường đi vệ sinh, ngồi ở trên bồn cầu, mơ hồ cảm thấy phía dưới có cảm giác trĩu xuống không bình thường.
Cảm giác này kì lạ như vậy, đột ngột như vậy, khiến cô không nhịn được dụi đôi mắt buồn ngủ mông lung của mình, nhìn xuống phía dưới một cái. Sau đó. . . . . .
Cô tỉnh ngủ——
Hình như cô nhìn thấy mình. . . . . . mọc ra JJ*. . . . . .
*JJ là gì? Chính là ‘cậu em bé nhỏ’ của các zai. ~ ôi, ngại quớ đi :v
Cảm giác say rượu tối hôm qua đã không cách nào tê dại đầu óc của cô, thực tế đánh đến như cây gậy đánh thẳng vào huyệt thái dương của cô, thật là một gậy khiến người ta sảng khoái tinh thần! Đánh cô cho cô tỉnh táo, lại khiến cô có chút ngẩn ngơ và ngạc nhiên.
Lâm Khinh Ngữ mang theo sự ngạc nhiên này, có chút mất vệ sinh đưa tay xuống nhéo một cái, cảm giác mềm mại, còn có độ ấm, chân thật như vậy.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng phản ứng kịp, hít sâu một hơi khí lạnh, trong nháy mắt mất hết cảm giác buồn đi vệ sinh, cô lui về sau một bước như gặp ma, tựa vào trên nắp bồn cầu, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ giống như một chú hươu ngốc nghếch trong gương. . . . . .
Cậu em này là ai vậy!
Lâm Khinh Ngữ trừng mắt nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương, nhìn chằm chằm body cường tráng thuộc về cô, có ít râu ria, tóc ngắn quang đãng, lông chân mọc tự do, và thứ khiến người ta không thể lý giải nổi. . . . . . JJ
Cô! Hình như cô biến thành đàn ông rồi!
“Mẹ nó!”
“Mẹ nó!” Lâm Khinh Ngữ kinh hoàng lao ra khỏi phòng vệ sinh, mở miệng là một giọng nam đã vỡ giọng, “Tớ biến thành đàn ông!”
Phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, có hai người ở trong chăn không nhịn được lật người, một cậu con trai đeo kính ăn mặc như anh em nhà Haier* đang trèo từ trên giường xuống, một chân anh ta vẫn còn giẫm ở bậc thang để trèo xuống, hai mắt mông lung nhìn Lâm Khinh Ngữ: “Ồ?” Vẻ mặt không quan tâm thế sự.’
* Haier Brother: 1 phim hoạt hình TQ. Nhân vật chính là 2 đứa bé, chỉ mặc có cái quần sịp. Ở đây, ý tác giả là thằng bé kia chỉ mặc cái quần sịp.
Anh chàng cuồng khỏa thân này là ai vậy chứ!
Các cô gái ở phòng ngủ của cô! Thất Trưởng của cô! Lộ Lộ của cô! Hoa Hoa bé nhỏ của cô! Các bạn cùng phòng dịu dàng của cô! Phòng ngủ thơm ngát của cô! Đều đi chỗ nào rồi!
Cả phòng toàn tàn thuốc, mỳ ăn liền với tất thối là sao vậy!
Cậu trai mặc quần tam giác màu xanh dương thong thả ung dung đi vài bước, xoay người uống miếng nước, sau đó mới đưa ánh mắt sau mắt kính vào người Lâm Khinh Ngữ đang ngẩn ngơ như chó: “Cậu biến thành đàn ông?” Cậu ta nghĩ nghĩ, “Cậu nói là, cậu ‘ăn’ bạn gái cậu rồi hả?”
Con mẹ nó. . . . . .
Bạn gái cái quỷ gì. . . . . .
Giường trên có một nam sinh huýt sáo: “Không tệ.”
Cái gì mà không tệ! Cô nói thành đàn ông theo nghĩa đen ấy! Những người này có thể suy nghĩ vấn đề thuần khiết chút hay không!
Tên béo huýt gió thò đầu ra từ trên giường, “Ngày hôm qua say như ma rượu mới về, thế mà trước đấy còn làm được à, chia sẻ với anh mày xem nào, có cảm giác gì.”
Cảm giác gì?
Cảm giác tỉnh dậy cả thế giới đã thay đổi đó!
Lâm Khinh Ngữ nhìn chằm chằm tên béo, giật giật khóe miệng.
Cô biết tên mập mạp này. Là Vương Thần Dương cùng lớp với cô, thường bị người ta nhạo báng là vòng eo sánh ngang với độ dài ống quần, còn có anh em Haier bên cạnh này, nhìn kỹ một chút, hình như cô cũng biết, hình như là trâu bò lớp bên cạnh, chính là loại người mỗi học kỳ đều được học bổng, tương lai có thể làm nghiên cứu.... . . . . .
Lâm Khinh Ngữ chợt nhếch miệng cười một cái: “Ha ha, chẳng lẽ bây giờ mình đang nằm mơ sao? Hình như còn chưa tỉnh rượu.” Cô vung tay cho mình một cái tát, “Ha ha, hình như tát vào mặt cũng hơi đau đấy.”
Anh mập: “. . . . . .”
“Ha ha, tôi cảm thấy bây giờ tôi cần ở yên một mình.” Dưới ánh mắt soi mói của anh mập và anh em Haier, Lâm Khinh Ngữ lui từng bước về trong phòng vệ sinh, đóng cửa lại, lại ngồi về trên bồn cầu, bụm mặt, trầm tư thật lâu. . . . . .
Sau đó vừa ngẩng đầu. . . . . . Cô vẫn nhìn thấy khuôn mặt đàn ông của mình trong tấm gương.
Bây giờ, mặc dù hình như không phải lúc nghĩ loại chuyện như vậy, nhưng Lâm Khinh Ngữ không thể không nói, thật ra, gương mặt này, rất đẹp trai. Cô đứng lên, sờ sờ cơ ngực, sờ sờ cơ bụng, sờ sờ bắp đùi chắc nịch.
Dáng người cũng vô cùng tốt đó. . . . . .
Nhưng tại sao gương mặt này, cô lại không nhớ ra là gương mặt của ai mình biết chứ?
Bên ngoài, anh em Haier gõ cửa: “Lâm Thanh Vũ, cậu còn chưa tỉnh rượu à, ra ngoài, tớ muốn đi WC.”
Nghe được cái tên này, Lâm Khinh Ngữ tĩnh lặng, cô mở cửa, nhìn trâu bò lùn hơn cô nửa cái đầu: “Người anh em.” Mặt cô nghiêm túc, “Tôi hỏi cậu một câu.”
“Hả?”
“Tôi tên là Lâm Khinh Ngữ, học ở khoa thiết kế sản phẩm đại học A, từ khi nhập học đến giờ, tôi vẫn luôn là con, trai sao?”
Anh em Haier trợn trắng mắt nói với Lâm Khinh Ngữ, cho là cô điên, cũng trả lời nghiêm túc y như cô: “Đúng, vậy.”
Đúng vậy. . . . . .
Lâm Khinh Ngữ có cảm giác mình như bị hai chữ này đẩy vào một dòng nước xoáy thật sâu, xoay tròn xoay tròn toàn bộ, thế giới của cô, cứ như vậy bị lật nhào rồi.
“Sáng sớm đã làm loạn cái gì chứ?”
Nhìn theo giọng nói ôn hòa quen thuộc này, ánh mắt Lâm Khinh Ngữ rơi vào người thứ tư trong phòng ngủ—— đầu tóc rối bời, sống mũi cao và ánh mắt đào hoa mê người. . . . . .
OMG! Đây không phải là nam thần của cô sao!
Từ khi nhập học tới nay, cô đã thầm dâng hiến trái tim mình cho nam thần Tạ Thành Hiên rồi!
Lâm Khinh Ngữ ngơ ngác nhìn tất cả trước mặt, trong lòng hồi tưởng, chỉ có một câu: đây, quả nhiên là mộng du. . . . . .