Khinh Ngữ

Chương 2: Chương 2




Editor: Puck

Lâm Khinh Ngữ chỉ trời thề thốt, trong trí nhớ của bản thân hai mươi hai năm trước, cô tuyệt đối là cô gái hàng thật giá thật già trẻ không gạt.

Cô vẫn nhớ rõ rành mạch, thời gian họ hàng thân thích tới hàng tháng của cô, size ngực, mấy ngày trước còn mua bốn gói Sophie 410 được giảm giá 15%, còn có váy đỏ văn phòng nhìn thấy trên Taobao, thảo luận với Lộ Lộ về bông tai nhỏ...

Nhưng vì sao ngủ một giấc, thế giới của cô thay đổi rồi.

Cô tiến vào phòng ngủ nam sinh, tủ quần áo toàn bộ đều là quần áo của đàn ông, tất cả trong máy vi tính đều là trò chơi của đàn ông, trong điện thoại di động cũng là tiểu thuyết mà đàn ông sẽ xem!

Hình như cô đã đi tới một thế giới song song, học đại học cô học lúc trước, bạn học là bạn học cô đã từng tiếp xúc lúc trước, chỉ có cô không như vậy, chỉ có cô không nhớ rõ bản thân...

Là phụ nữ.

Sáng sớm Lâm Khinh Ngữ không đi đâu, bản thân ngồi ngơ ngác trong phòng ngủ soi gương cả ngày, bởi vì suy nghĩ quá mức lung tung phức tạp, cho nên ngược lại biến thành trống rỗng.

Khi cô còn chưa kịp thích ứng đến việc bản thân đã trở thành đàn ông, chuyện thần kỳ không hề giảng đạo lý đập vào mặt, đầu tiên, là điện thoại của... “Bạn gái” cô.

Trên bàn chính là điện thoại cùng một nhãn hiệu trong nước với điện thoại của cô, giây phút chuông điện thoại reo lên Lâm Khinh Ngữ không muốn nhận.

Cô trầm mặc nhìn điện thoại hồi lâu, mặc cho ảnh chụp õng ẹo làm dáng của một cô gái xoay tròn nhảy ra lần này đến lần khác trên màn hình, cô chỉ lạnh lùng bình tĩnh hơn nữa nghiêm túc tự hỏi một vấn đề.

Tại sao...

Bản thân biến thành đàn ông, tìm bạn gái, lại là người phụ nữ mình ghét nhất trước kia?

Lý Tư Hà.

Quan hệ giữa Lâm Khinh Ngữ và Lý Tư Hà nói dễ nghe một chút thì gọi là có cô không có tôi, nói khó nghe một chút thì là cô sống tôi chết.

Lâm Khinh Ngữ thật sự có một vạn điều không nghĩ ra, rốt cuộc Lý Tư Hà có chỗ nào để người ta thích rồi hả? Thân là đàn ông mình nhìn trúng cô ta ở điểm nào? Cũng bởi vì nhiều hơn một thứ cho nên khả năng thưởng thức kém nhiều như vậy sao? Hay là nói... Chỉ số thông minh mất nhiều như vậy?

Việc đời vô lý có đôi khi vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.

Điện thoại reo thật lâu, bên kia cuối cùng dập máy. Ngay sau đó, lại vang lên. Lúc này đây, ánh mắt Lâm Khinh Ngữ đã rơi trên năm chữ xưng hô “Cục cưng nhỏ đáng yêu” thân mật.

What the f.u.c.k?

Còn có thể mắc ói hơn chút không?

Lâm Khinh Ngữ vẫn không nghe điện thoại, cô hãy còn tự ngẫm nghĩ sự việc cùng với tiếng chuông ầm ĩ.

Rốt cuộc ngày hôm qua cô đã làm gì mới khiến cho thế giới của cô trở thành cái dạng này?

Lâm Khinh Ngữ tinh tế nhớ lại, trước khi cô tốt nghiệp đại học, đã gửi rất nhiều sơ yếu lý lịch, nhận rất nhiều lời mời công việc, nhưng bởi vì ngành kỹ thuật chuyên nghiệp, nữ sinh rất khó có thể tìm được công việc đúng chuyên ngành, vì thế cô ăn rất nhiều buồn bực uổng công nói không nên lời. Trong lòng cô phiền muộn, hẹn Tô Hạ đi ra uống rượu, sau đó... Cô uống say rồi.

Chuyện xảy ra sau khi uống rượu, cô không nhớ chút gì cả.

Chẳng lẽ trên đường cô về nhà đã dẫm phải nắp cống thoát nước rồi hả? Hay dọc đường đột nhiên bị sấm sét đánh xuống? Hoặc một cước đánh bậy đánh bạ xông vào kẽ hở thời không thần bí?

Rõ là.. Một chút cũng không nghĩ ra.

Lâm Khinh Ngữ ôm đầu, thở dài thật dài một tiếng, bây giờ cô nên làm như thế nào mới có thể trở lại...

Chuông điện thoại lại ngừng, suy nghĩ của Lâm Khinh Ngữ cũng ngừng theo, cô lại tiếp tục ngơ ngác soi gương, cũng không bao lâu, lại có một cuộc điện thoại gọi tới, Lâm Khinh Ngữ vốn nghĩ rằng Lý Tư Hà là một cô bạn gái cố chấp, nhưng ánh mắt thoáng nhìn qua, trông thấy tên phía trên điện thoại, cô ngây ngẩn cả người.

Mẹ.

Đúng vậy, trên thế giới này bản thân mình đương nhiên cũng sẽ có mẹ. Và cùng là mẹ của cô...

Lâm Khinh Ngữ hơi mất tự nhiên nhận điện thoại.

“Alo?”

“Alo? Tiểu Vũ hả.”

Nghe tên gọi sao thân mật thế, Lâm Khinh Ngữ hơi ngây ngẩn người.

(*) Lâm Khinh Ngữ 林轻语 - chữ Ngữ 语 có cách đọc [yǔ] giống chữ Vũ 宇 trong Lâm Thanh Vũ 林清宇

Ở trong ấn tượng, mẹ dùng giọng điệu như vậy gọi tên cô, nhưng nhiều lúc, mẹ gọi em trai như vậy, quan tâm đến cô chị là Lâm Khinh Ngữ cô luôn thiếu một chút. Chờ đến khi học đại học, quan hệ của cô và mẹ đã cứng ngắc, cô càng ít nghe mẹ gọi cô như vậy. Mà cô... Cũng không bằng lòng bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với mẹ.

Trong điện thoại, mẹ bắt đầu quan tâm cuộc sống gần đây của con trai, tiền đủ dùng hay không, học tập như thế nào, chủ nhật về nhà có muốn ăn chút gì không?

Lâm Khinh Ngữ học đại học trong thành phố, vốn mỗi tuần có thể về nhà, nhưng bốn năm học đại học, cô đều không tình nguyện về nhà.

“Lâm Bân đâu? Lâm Khinh Ngữ chịu hết nổi hỏi thăm tình huống em trai, “Chủ nhật nó về sao?”

Đầu điện thoại bên kia sững sờ trong thoáng chốc: “Ai?”

“Lâm...” Lời Lâm Khinh Ngữ đột nhiên ngừng lại, “Không có ai, con nói, cuối tuần này có thể con không về nhà ăn cơm.”

“Tại sao vậy? Mẹ định làm canh hầm cách thủy cho con.”

“Đó là... Hơi không muốn ăn.” Đơn giản khai báo vài câu, Lâm Khinh Ngữ cúp điện thoại.

Cô cầm điện thoại cân nhắc trong chốc lát. Sau đó mở danh sách liên lạc của mình, tiếp đó lại mở danh sách bạn bè và gia đình, cuối cùng cô phát hiện, trong thế giới này, dường như cô không hề có em trai!

Tai họa kia vốn không sinh ra trong thế giới này!

Điều này thật sự là một phát hiện khiến người ta mới lạ lại phấn chấn lòng người!

Đúng rồi! Cẩn thận ngẫm lại, hẳn là như vậy – nếu như lúc trước Lâm Khinh Ngữ sinh ra là con trai, vậy mẹ của cô vốn sẽ không muốn sinh thai thứ hai!

Lâm Khinh Ngữ vỗ bàn đứng dậy. Bởi vì chiều cao hơn trước kia không ít, đầu cô chạm mạnh vào đáy giường phía trên.

Khi Vương Thần Dương cầm coca mở cửa chính là nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ ôm đầu đau không nói lời nào.

“Lâm Thanh Vũ hiện giờ cậu một mình trong phòng ngủ làm gì vậy?” Vương Thần Dương vừa uống coca vừa nói, “Hôm nay Lý Tư Hà còn hỏi chúng tớ sao cậu không lên lớp, gửi tin cho cậu cũng không nhắn lại.” Đi tới vỗ vỗ vai bạn, “Tớ nói người anh em này, làm đàn ông nên có trách nhiệm, ngày hôm qua làm gì đúng không, sao hôm nay có thể không chủ động liên hệ với người ta chứ...”

“Vương mập mạp.” Lâm Khinh Ngữ nhịn đau trên đầu, ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Tớ hỏi cậu, có phải chuyên ngành của nam sinh chúng ta rất dễ tìm việc làm không?”

Vương Thần Dương sửng sốt: “Đúng vậy... Nhưng chúng ta mới năm ba đại học, còn không vội cái đó. Haizzz, tớ đang nói chuyện chính sự với cậu, bạn gái cậu...”

Lâm Khinh Vũ đã không nghe vào lời nói của cậu ta.

Chính sự, bạn gái là chính sự cái gì, tìm việc làm mới đúng là chính sự!

Bây giờ cô là đàn ông, tìm việc làm sẽ rất dễ dàng, hơn nữa... Bây giờ bọn họ mới năm ba đại học! Thời gian còn muộn hơn một năm so với của cô, trong một năm này cô có thể chuẩn bị kỹ lưỡng cho mình, đến năm tư đại học phải tìm được công việc tốt, đến lúc đó chuyện tốt nghiệp, nhận tiền lương, cuộc sống tốt không phải xông tới trước mặt dễ như trở bàn tay gì đó sao!

Trong mắt Lâm Khinh Ngữ hừng hực ánh lửa, coi như đã nhìn thấy cuộc đời mình đang từng bước một tiến đến đỉnh cao của kim tự tháp.

Sao cô còn muốn biến trở về chứ! Không phải trở thành đàn ông rất tốt sao!

Trở lại cái trứng!

Vương Thần Dương còn đang thao thao bất tuyệt nói chuyện Lý Tư Hà, Lâm Khinh Ngữ đột nhiên túm lấy cánh tay cậu ta, cô nhìn mặt Vương Thần Dương, miệng giật giật, cuối cùng nuốt tất cả lời nói vào trong cổ họng.

Cô không thể nói! Chỉ một mình cô có thể biết bí mật này, ai cũng không thể nói.

“Tôi đi ra ngoài.”

Lâm Khinh Ngữ mở cửa, không mang thứ gì, chạy thẳng xuống lầu dưới phòng ngủ.

“Haizzz! Trời bên ngoài sắp có tuyết rơi, cậu không mặc áo khoác hả!”

Vương mập mạp la lên sau lưng, Lâm Khinh Ngữ coi như không nghe thấy. Quần áo còn phải mặc sao? Giây phút này tâm tình trong lòng đã sắp đốt toàn thân cô cháy sạch!

Dọc đường chạy như điên, Lam Khinh Ngữ dùng vận động kịch liệt thể hiện tâm tình kích động bành trướng trong lòng. Chạy qua nhiều giảng đường, vẫn chạy thẳng ra rừng cây nhỏ phía sau hồ.

Đây là khuôn viên mới của đại học A, chiếm diện tích lớn, dời tới học viện không nhiều, cây non mới trồng xuống còn chưa trưởng thành, mảnh đất thanh tịnh này còn chưa trở thành cấm địa chó độc thân của cặp đôi hẹn hò chàng chàng thiếp thiếp.

Lâm Khinh Ngữ sải bước chân, dùng tốc độ và sức mạnh chưa bao giờ dùng tới chạy vội, thân thể tự do, linh hồn cũng cảm nhận được khoảnh khắc tự do từ lúc cô sinh ra đến nay.

Ở sâu trong rừng cây, có một cây to màu xám đứng lẳng lặng.

Ở trong ấn tượng của Lâm Khinh Ngữ, cô không nhớ rõ trong khuôn viên mới này có một cây to che trời như thế.

Nhưng trong tình huống hiện tại, cây này đến từ đâu có gì quan trọng! Quan trọng là, cô thấy có một hốc cây!

Một mình cô có thể dẫm lên rễ cây uốn lượn bao quanh thò đầu đi vào trong hốc cây.

Giây phút này không có gì có thể khiến cho Lâm Khinh Ngữ cần hơn hốc cây này. Cô cũng không thèm quan tâm bên trong hốc cây có côn trùng hay không, thoáng chốc thò đầu vào thăm dò hốc cây, cô định gào to, nhưng hoàn cảnh chung quanh sao yên tĩnh, gió đang thổi, chim đang hót, giống như chỉ cần cô lớn tiếng sẽ đánh vỡ phong cảnh giống như mộng đẹp này.

Cô nhẫn lại nhịn, nhẹ nhàng, cẩn thận, giống như đang thì thầm với người ta, đè nén kích động với mừng thầm khó diễn tả bằng lời, nói: “Tôi trở thành đàn ông.” Cô nhịn cười không được, giọng nói quá nhỏ gần như dồn nén thành âm thanh bị hỏng, “Tôi tên Lâm Khinh Ngữ, hôm nay tôi trở thành đàn ông!”

Giọng của cô quanh quẩn trong hốc cây, giống như cô thổi ra một trận gió, chạm vào thân cây, rung động cành cây, lá cây vang nhẹ xào xạc không biết trong gió nhẹ bên ngoài, hay run rẩy từ trong ra.

Tô Dật An tỉnh lại trong câu nói lặng lẽ này.

Ánh mặt trời rất ấm, gió rất ôn hòa, nhưng anh lại cảm giác thân thể mình hết sức cứng ngắc.

Trên phần bụng có cảm xúc được bàn tay ấm áp để lên, anh cảm giác tầm mắt của mình rơi xuống phía dưới, nhưng mà anh lại không cảm thấy động tác cúi đầu của mình, đây thật sự là trải nghiệm kỳ diệu...

Nhưng mà khiến Tô Dật An cảm thấy kỳ diệu hơn chính là, tại sao lại có một cậu thanh niên nhỏ bé đến thế dán lên bụng anh, nhét đầu vào rốn anh khẽ nói...

Đây... Là yêu quái nhỏ tới đất nước con người sao?

Tô Dật An hoảng hốt muốn lui về phía sau rồi nhảy lên, nhưng mà anh phát hiện mình vốn... Không nhúc nhích được.

Đây là... Tình huống như thế nào?

“Hốc cây à.” Cậu thanh niên “nhỏ” siêng năng nói với rốn anh, “Mày có biết không? Hôm qua tao biến thành đàn ông! Đàn ông đó!” Cô che miệng cười trộm, “Đàn ông nhé. Mày có biết tao rất vui mừng không?”

Anh không biết.

Anh chỉ biết rằng, anh tỉnh lại, dường như biến thành một cây to rồi...

Tóc là lá, tay làm cành, thân thể là thân cây... Dưới bụng toàn là chân! Ngàn tám trăm dây mơ rễ má rối tung rối mù chân lớn chân nhỏ! Đều vùi trong đất! Anh đang nằm mơ đi, nhất định là... Nằm mơ đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.