Khinh Ngữ

Chương 3: Chương 3




Nội tâm Tô Dật An luống cuống bất an, trong tình trạng luống cuống bất an như vậy, anh muốn hét lên: “Con mẹ nó, đừng thò đầu vào rốn tôi.”

Cảm giác này thật là quỷ dị mơ hồ làm cho tim người ta siết chặt, toàn thân cứng ngắt, huyết mạch đông lại.

Mà lúc này anh không làm gì được, anh chỉ phẫn nộ đờ đẫn lại bất lực nhìn Lâm Khinh Ngữ nắm sấp trên bụng anh thao thao bất tuyệt. Thời gian này mà nói đối với Tô Dật An vô cùng dày vò.

Không biết lải nhải bao lâu, Lâm Khinh Ngữ cảm thấy mỹ mãn thở phào, sau đó ngồi lên “Chân” anh:

“A, thật thoải mái.”

Cô thư thái, nhưng trái tim Tô Dật An càng tệ hại hơn, ngay cả anh muốn run rẩy cái chân làm cho người này ngã xuống cũng làm không được.

Lâm Khinh Ngữ lẳng lặng ngồi dựa vào anh một hồi, rốt cuộc cũng cảm nhận được cái lạnh của đầu đông, đứng lên thân thể run lẩy bẩy, vỗ vỗ mông, sắp chia tay còn sờ sờ hốc cây của anh: “Ngày mai tao trở lại nói chuyện cùng mày.”

Hiện tại, Tô Dật An rốt cuộc cũng biết được tầm quan trọng của mặt mũi rồi. Người muốn mặt, không phải vì đẹp, mà dưới tình huống không nói được lời nào, thay đổi vẻ mặt bốn mươi bốn khối cơ bắp, vô cùng nhuần nhuyễn biểu hiện vẻ chán ghét của anh đối với người khác, lúc đó cũng làm cho người ta biết thái độ của mình.

Giống như hiện tại, bởi vì anh không có mặt, cho nên người thanh niên này hoàn toàn không cảm giác được anh rất ghét cậu ta, không hề biết đến thái độ của người ta với mình, chỉ biết bản thân vui vẻ, nhảy lộc cộc lộc cộc bỏ đi.

Tô Dật An tiếp tục đứng bất động tại chỗ, nhìn bóng lưng cậu thanh niên càng lúc càng xa, càng nhìn, anh càng cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc đến không hiểu được.

Cũng vì trong một lúc đại não phải tiếp thu quá nhiểu sự việc dẫn đến việc đình trệ, lúc này giống như lý trí đã khôi phục lại sự bình tĩnh củng hoạt động bình thường trở lại. Tô Dật An cuối cùng cũng nghĩ tới...

Cậu thanh niên lúc nãy nói rất nhiều lần với cái rốn của anh: “Cô đã biến thành đàn ông.” Chẳng lẽ đó là Lâm Khinh Ngữ?

Tô Dật An rất thông minh, thông minh đến nỗi từ nhỏ đã nhảy liền một lúc mấy lớp để học.

Rất trùng hợp, trước đây có một lần anh nhảy lớp, anh đã học chung lớp với Lâm Khinh Ngữ, quen biết Lâm Khinh Ngữ.

Nhưng học chung không bao lâu, anh theo người nhà ra nước ngoài, nếu nói về tuổi tác, anh nhỏ hơn Lâm Khinh Ngữ một tuổi. Mà hiện tại, Lâm Khinh Ngữ học ở đại học A, cũng rất trùng hợp, anh từ nước ngoài du học trở về dạy tại đại học A. Trong đám học sinh của anh, đúng lúc có Lâm Khinh Ngữ.

Lâm Khinh Ngữ nói cô vừa tỉnh ngủ đã biến thành đàn ông, mà anh hiện tại vừa tỉnh ngủ, vậy mà biến thành một thân cây. Tô Dật An bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại trước khi bọn họ biến thành như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Anh nhớ rõ, đêm qua hình như anh say rượu.

Sau khi tan học, lúc anh trở về nhà trọ bên ngoài trường, anh thấy một nữ sinh uống rượu say bí tỉ Lâm Khinh Ngữ.

Nữ sinh Lâm Khinh Ngữ kêu Tô Hạ, mà cũng thật khéo, anh cũng quen biết, to lớn hơn Lâm Khinh Ngữ, đang là nghiên cứu sinh ở đại học A.

Tô Hạ cũng biết anh, không cần đoán anh cũng biết, nhất định là Lâm Khinh Ngữ cũng không biết cô đã từng ở trước mặt bạn cô mắng anh, dù sao chuyện bất hòa của anh và nữ sinh Lâm Khinh Ngữ, ồn ào đến cả chủ nhiệm khoa của bọn họ cũng biết.

“Thầy Tô!” Tô Hạ gọi tô: “Thầy Tô!”

“Tô Dật An dừng bước một chút rồi cũng bước tới.

Vẻ mặt Tô Hạ khổ sở nhìn anh: “Thầy Tô, người hướng dẫn của tôi kêu tôi bây giờ phải đưa văn kiện đến cho ông ấy, tôi thật không có cách nào, anh giúp tôi trông coi Lâm Khinh Ngữ được không, nửa giờ nữa tôi sẽ quay lại. Tôi giao văn kiện xong lập tức trở về.

Tô Dật An nhìu mày: “Gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của cô tới đón, hoặc gọi cho người nhà cô ấy tới đón.”

“Bạn cùng phòng của cô ấy đều ở bên ngoài, trong chốc lát không về kịp, người nhà cô ấy ở rất xa, tôi thật sự đang rất gấp, nếu không tôi trực tiếp đưa cô ấy về, tôi đưa văn kiện xong lập tức trở lại. Nể tình hai chúng ta cùng họ, nói không chừng tám trăn năm trước là người nhà với nhau, anh giúp tôi với.” Tô Hạ vừa nói vừa đem Lâm Khinh Ngữ đẩy vào người LDA: “Không phải các người là bạn học hồi tiểu học sao, Khinh Ngữ nói tình bạn trước đây của hai người rất tốt. Cứ như vậy đi, tôi đi trước...”

Nói xong, không đợi Tô Dật An trả lời, cô lập tức chạy đi, xem ra thực rất gấp.

Tô Dật An cúi đầu, nhìn Lâm Khinh Ngữ xiêu xiêu đổ đổ, im lặng không nói gì đứng trước mặt cô.

Sau đó, Lâm Khinh Ngữ ngẩng đầu lên nhìn anh: “Uống rượu không?”

Ngay từ đầu, anh cự tuyệt.

Nhưng anh không nghĩ tới, không ai uống rượu cùng, Lâm Khinh Ngữ liền khóc lên...

Vốn Tô Dật An tùy ý để người trước mặt anh khóc đến khom lưng cũng bất động thanh sắc, nhưng lúc đó, không biết vì sao, nghe Lâm Khinh Ngữ vừa khóc vừa đau đớn nói với anh về sự tình người lạnh nhạt, xã hội phức tạp, anh liền ngồi xuống, nhận ly rượu, uống vào.

“Uống rượu với cô, đừng gào khóc vớ vẫn nữa.”

Sau đó ... Liền không có sau đó.

Tửu lượng của anh có tiếng là không tốt, lúc anh tỉnh lại, cuộc sống đã biến thành bộ dáng quái quỷ này.

Tô Dật An nghĩ không ra, cũng là sau khi say rượu, cũng giống nhau phát sinh biến hóa, nhưng tại sao Lâm Khinh Ngữ có thể vui mừng tiếp nhận mình trở thành đàn ông.. Hoặc nói, tại sao ước mơ trở thành đàn ông của cô ấy lại trở thành sự thật, mà anh... Lại biến thành một thân cây.

Quả nhiên là trời ghen ghét anh tài, ông trời cũng không thích nhìn người có chỉ số thông minh cao một chút sao...

Đầu đông gió thôi qua chạc cây của anh, anh nghe thấy những chiếc lá trên đầu mình xào xạc rơi xuống, Tô Dật An chưa bao giờ là người sợ cô độc, thậm chí anh thích cảm giác yên tĩnh khi một mình, nhưng giờ này khắc này, nghe gió thổi, cảm thụ được thân thể cứng ngắt chỉ thể bị ngoại lực tác động, lần đầu Tô Dật An cảm thấy, cuộc sống thật tiêu điều...

Anh không thích cảm giác bị khống chế, cũng không thích cảm giác bất lực, không thích nhất là, thói quen của anh, sinh hoạt theo quy luật của anh, đột nhiên bị phá vỡ.

Anh chán ghét thay đổi.

Anh muốn quay lại...

Mà bên kia Lâm Khinh Ngữ tuyệt không muốn quay trở về.

Cô bắt đầu hưng trí bừng bừng thích ứng với cuộc sống sau khi biến thành đàn ông của mình.

Cô không có không yên, càng không có bất an, cô nghĩ nếu đây là một giấc mộng, vậy cô liền ở trong mộng túy ý sinh hoạt, còn nếu đây là hiện thực, cô càng muốn hoạch định thật tốt cho cuộc sống tương lai của mình. Bởi vì bất luận như thế nào, hiện tại so với trước đây tốt hơn rất nhiều.

Lâm Khinh Ngữ trở về phòng ngủ, bắt đầu nói bóng nói gió đùa giỡn với Vương béo mập đang chơi game.

Về chuyện bản thân ở trong phòng ngủ nam thần của mình Lâm Khinh Ngữ đúng là phải suy nghĩ một chút, vốn sự tồn tại của cô trong thế giới này, phòng ngủ của Tạ Thành Hiên từ năm nhất đã có, bởi vì vấn đề phân chia chuyên ngành cũng chỉ ở ba người, Tạ Thành Hiên, Vương Thần Dương và Bá Chu Hưng, mà bây giờ cô lấy thân phận một người đàn ông vào ở chung, như vậy...

“Phòng của mấy người Khang Lộ Lộ cùng lớp với chúng ta có phải cũng chỉ có ba người?”

Vương béo mập đầu cũng không quay lại trả lời: “Hình như là như vậy, trước khi năm nhất khai giảng bởi vì phân chia chuyên ngành, phòng của bọn họ bớt đi một người.”

Quả nhiên, thế giới này cùng thế giới của cô cũng giống như nhau, chỉ có một điều duy nhất không giống là cô trở thành đàn ông, lấy thân phận đàn ông để sinh hoạt. Đây là một thế giới song song.

Chơi xong một ván trò chơi, Vương béo mập quay đầu lại nói: “Đột nhiên cậu hỏi về Khang Lộ Lộ làm gì? Chẳng lẽ!”

“Đoán mò cái gì, tôi hỏi giúp một học đệ.” Lâm Khinh Ngữ tùy tiện đáp, đang muốn lãng sang chuyện khác, đột nhiên tiếng chuông di động vang lên. Vừa rồi cô chạy đi di động vẫn để trên bàn, lúc này nhìn vào, đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ. Đều là Lý Tư Hà gọi tới.

Thấy hình Lý Tư Hà trên màn hình, Lâm Khinh Ngữ cười cười, tốt thôi, bản thân cậu đưa đến cửa, cũng đừng trách người thu thập cậu.

Cô nghe điện thoại.

Điện thoại vừa thông, Lâm Khinh Ngữ chưa kịp lên tiếng, bên kia một giọng giận dữ phẫn nộ truyền tới: “Gọi cho anh nhiều lần như vậy sao không nghe điện thoại, anh đang làm gì?”

“Không nghe thấy.” Lâm Khinh Ngữ lạnh nhạt đáp, thấy Vương béo mập đang tò mò nhìn cô, cô khụ một tiếng, đứng dậy ra ban công, sau đó đóng cửa sổ lại: “Tôi có chuyện muốn thương lượng với em.”

“Thương lượng cái gì, anh giải thích cho tôi biết trước tại sao không nghe điện thoại của tôi?”

“Không muốn nghe.”

“Lâm Thanh Vũ chuyện này là sao! Ngày hôm qua không dám ăn cơm với tôi, cả ngày hôm nay không thấy người, điện thoại cũng không nghe! Bây giờ còn có thái độ này, anh có ý gì?”

Nghe bên kia Lý Tư Hà cơ hồ đang xù lông, tâm trạng Lâm Khinh Ngữ rất vui vẻ.

Giận rất tốt, phẫn nộ cũng rất tốt! Cô rất thích nhìn cô ta trong bộ dạng này. Càng giận dữ càng phẫn nộ càng bất lực, cô lại càng vui vẻ. Quan hệ của cô và Lý Tư Hà, vốn là rất xấu.

Lâm Khinh Ngữ không sao cả bĩu môi nhún vai: “Ý là muốn chia tay.”

“Lâm Thanh Vũ, tôi nói với anh, anh còn như vậy tôi sẽ chia tay với anh ... Anh ... Anh nói cái gì?”

Bên kia đầu điện thoại lời còn chưa hết đã ngạc nhiên dừng lại, Lâm Khinh Ngữ có thể tưởng tượng vẻ mặt của Lý Tư Hà nhất định là rất bức bách, dồn nén.

“Ừ, nói chia tay.” Lâm Khinh Ngữ nói xong câu này, vừa quay đầu đã thấy, Tạ Thanh Hiên trở về phòng ngủ, nhất thời cô không còn tâm tư nói chuyện tào lao với Lý Tư Hà nữa: “Cứ như vậy đi, tôi cúp máy.” Cô vội vàng cúp điện thoại, nhân tiện tắt máy, ngăn ngừa hậu hoạn, sau đó vào phòng ngủ.

Tạ Thanh Hiên về phòng ngủ lấy banh bóng rổ trở ra, thấy Lâm Khinh Ngữ ở đây, anh bá vai Lâm Khinh Ngữ nói: “Đi, hôm nay đi luyện bóng rổ với tôi, cậu là đối thủ tương xứng với tôi.”

Bả vai cứ như vậy bị nam thần chiếm lấy, ngón tay anh thon dài, lòng bàn tay ấm áp dán lên da thịt cô, nhiệt độ bắt đầu nóng lên nơi Tạ Thành Hiên tiếp xúc, sau đó một đường đi từ mạch máu đánh thẳng vào trái tim.

Lâm Khinh Ngữ mở to mắt, sững sờ nhìn mình bị kéo ra ngoài, hoàn toàn quên mất phản kháng.

Cho đến khi bị kéo đến sân bóng rổ, Lâm Khinh Ngữ mới phản ứng lại, cô không biết chơi bóng rổ.

Cô bị ép nửa ngồi, bày ra tư thế phòng thủ, giữa trưa trên sân bóng rổ, chỉ có hai người bọn họ, mặt trời trên đỉnh đầu lấp lánh, vì đầu đông nên mặt trời đặc biệt ấm áp.

Lâm Khinh Ngữ nhìn Tạ Thành Hiên đang đứng đối diện cô phát bóng, bỗng nhiên nhớ tới một ngày nào đó của năm nhất. Cũng là đầu đông, cô muốn đi đến khu Tây tham gia thi đấu, mà phòng ngủ của cô ở khu Đông, cô thẳng một đường chạy, mặt thấy sắp bị muộn, là Tạ Thành Thiên đạ xe đạp ngừng trước mặt cô: “Cô đi đâu, chạy nhanh như vậy.”

“Tôi đi thi đấu...” Cô không dừng chân, nói chưa dứt lời đã muốn chạy.

“Tôi đưa cô đi.”

Sau đó, lần đầu cô ngồi sau xe đạp của một nam sinh, gần sát sau lưng nam sinh đó, để anh chắn gió trước mặt cô. Trên đường, Lâm Khinh Ngữ không quên được ánh mặt trời theo dọc đường đi, cùng với hương vị khô mát từ người anh truyền ra.

Anh đưa cô đến nơi, lúc xuống xe còn vỗ vỗ vai cô mĩm cười nói cố lên.

Lúc còn nhỏ, nhịp đập trái tim của thiếu nữ chỉ đơn giản ngẫu nhiên trong một cái nháy mắt. Sau đó nhớ mãi không quên, khắc thành một bức tranh trong lòng.

Tạ Thành Hiên là bức họa được ẩn giấu trong lòng cô.

Nghĩ tới liền ấm áp.

Lâm Khinh Ngữ đang nhìn anh đến ngẩn người, bỗng nhiên, Tạ Thành Hiên bật dậy, một trái bóng đã được đánh vào trong rổ, bóng đánh vào bản trên rổ, lực quá mạnh, bắn ngược trở về. Đúng lúc Lâm Khinh Ngữ đang hoàn hồn xoay người, chỉ thấy trái bóng bắn ngược trở về như có mắt rất chính xác đập thẳng vô mặt Lâm Khinh Ngữ.

“A!” Lâm Khinh Ngữ theo tiếng kêu ngã xuống đất.

Xoang mũi chua xót trướng đau, cô dùng tay che lại, sau đó thấy một tay nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa máu mũi...

“Hahaha!” Tiếng cười vang lên sau lưng, Lâm Khinh Ngữ nhịn đau xoay lưng lại, chỉ thấy Tạ Thành Hiên cười sang sảng giống như một đứa con nít to xác. Có thể là hình ảnh lúc Lâm Khinh Ngữ quay đầu lại thoáng nhìn quá mức chật vật đẫm máu, lúc này Tạ Thành Hiên mới bước lên khom lưng nhìn cô: “Không sao chứ?”

Nhìn bộ dáng của cô giống như là không có việc gì sao...

Tuy trong lòng châm chọc, nhưng Lâm Khinh Ngữ lại nói: “Không sao.” Cô lau máu mũi, đang muốn đứng lên, trước mặt một bàn tay vươn ra. Cô liếc mắt nhìn Tạ Thành Hiên một cái cũng không khách khí, nắm lấy tay anh đứng lên, sau đó hai người đi đến bồn rửa tay bên cạnh, Lâm Khinh Ngữ rửa sạch mặt, cuối cùng cũng làm cho máu mũi ngưng chảy. Vì tránh để cho nam thần của mình bởi vì làm mình bị thương mà cảm thấy áy náy xấu hổ, Lâm Khinh Ngữ hắng giọng, tìm đề tài: “Không phải đội bóng của cậu mỗi ngày đều tập luyện sao, sao trưa nay bỗng nhiên tìm tôi tập luyện?”

“A...” Tạ Thành Hiên dừng một chút, có chút mất tự nhiên gãi gãi đầu: “Chủ nhật này có một trận thi đấu..” Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn anh, chỉ thấy vẻ mặt trong sáng ấm áp của Tạ Thành Hiên có một tia khó xử đỏ mặt: “Tôi mời nữ sinh mà tôi thích đến xem. Nghĩ muốn .. Nếu thắng trận này sẽ thổ lộ với cô ấy.”

“Rầm.”

Oa... Lâm Khinh Ngữ thầm nghĩ, cô vừa mới nghe được cái gì, từ trong lòng mình vang lên âm thanh đổ vỡ...

Bao nhiêu khoan khoái, đột nhiên biến mất. Tựa như tuyết mùa đông tan ra trắng xóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.