Edit:..Lam Thiên..
Ngày thứ hai biến thành con trai, lúc mặt trời vừa mọc Lâm Khinh Ngữ liền thức dậy, cô tràn đầy sinh lực xuống giường rửa mặt, mặc quần áo, sau đó cầm quyển sách giáo khoa tiếng anh lên, đang định ra cửa, tới trường học.
Chu Hưng mắt còn ngái ngủ hỏi cô: “Cậu làm gì vậy?”
“Đi học sáng.”
Sau đó Chu Hưng dùng vẻ mặt”Tớ không phải vẫn đang nằm mơ chứ?” nhìn chằm chằm cô.
Lâm Khinh Ngữ cũng không để ý tới cậu ta, bước chân nhanh nhẹn đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến rừng cây nhỏ, đúng lúc đánh thức Tô Dật An vừa mới ngủ được bởi vì một mình suy nghĩ cả một đêm, cô cũng không nghe thấy Tô Dật An mắng chửi, tự mình nói một mình, sau đó thật vui vẻ lên lớp.
Lâm Khinh Ngữ nghiêm túc nghe giảng bài chưa từng có, thẳng đến lúc tan lớp đi ra khỏi phòng học, trong đầu cô vẫn là nội dung trên lớp, vì vậy đối với một cái tát đột nhiên xông tới, Lâm Khinh Ngữ cũng không kịp làm ra bất kỳ phản ứng chống đỡ nào.
Mặt truyền đến cảm giác đau nhưng lại không thắng được suy nghĩ, vì vậy mặt đau rát một lúc lâu sau, lâm Kinh Ngữ mới rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc cúi đầu nhìn lên cô gái thấp hơn cô một cái đầu đứng ở trước mặt ——
Lý Tư Hà.
Cô ta cắn răng, ánh mắt oán hận, giống như đang nhìn một kẻ thù, nhưng đôi mắt lại nhẹ nhàng rơi lệ.
Giỏi cho một bộ thương tâm khổ sở của cô ta.
Bước chân của bạn học chung quanh đều không tự chủ được dừng lại, vẻ mặt tò mò nhìn hai người.
Lâm Khinh Ngữ suy nghĩ một chút, cảm thấy lúc này đã đến giờ tan học mà cô lại ở trên hanh lang cãi nhau như vậy thì chính là biểu diễn một màn hí kịch cho người khác xem nhưng lại không thể thu tiền.
Vì vậy cô nhịn đau nói: “Tới đây nói.” Cô nhấc chân muốn hướng nơi ít người đi, nhưng vừa bước được một bước, Lý Tư Hà lại lôi cô một cái, khiến cô quay người lại, sau đó vung tay tát cô một bạt tai nữa.
Hai bên gò má đau rát vốn đã khiến trong lòng Lâm Khinh Ngữ tức giận không thôi, cộng thêm ánh mắt người vây xem chung quanh càng lúc càng nhiều lại càng khiến cho tức giận trong lòng cô tăng lên gấp bội.
“Anh tính làm cái quái gì vậy! Anh dựa vào cái gì mà lại đối với tôi như vậy!” Lý Tư Hà vừa quát, trong chớp mắt thanh âm hỗn loạn chung quanh đều yên tĩnh lại. Ở trước lúc Lâm Khinh Ngữ phát giận, cô ta lại khóc lên trước, “Làm sao anh có thể đối với tôi như vậy. . . . . .”
Người chung quanh lại bắt đầu bàn luận xôn xao.
Hắc, quả thật cũng bị bức ra bạo tính khí. Trong lòng Lâm Khinh Ngữ cả giận nói, bitch (*) này thật đúng là trước sau như một rất biết diễn trò, nếu như cô thật sự là một người con trai, nhìn thấy cô ta vừa khóc nói không chừng cô sẽ thật sựu không so đo rồi, nhưng cô không phải a!
(*) Một câu chửi thề bằng tiếng anh
Vì vậy Lâm Khinh Ngữ bắt đầu xắn tay áo, nghĩ tới dù sao hí kịch này cũng bị mọi người nhìn miễn phí rồi, vì vậy cô không ngại diễn đặc sắc hơn một chút nữa.
Vừa thấy Lâm Khinh Ngữ xắn tay áo, Lý Tư Hà cũng không ngu nói: “Anh muốn đánh tôi sao?”
Đúng nha, cô cũng muốn làm nhiều việc cùng một lúc, cô lên bắp thịt ở hai cánh tay đã giông như, nhịn, không, được, rồi !
Chính là lúc cô đang muốn dạy dỗ người, bên cạnh bỗng nhiên có người cầm lấy cánh tay cô , cô quay đầu lại nhìn, lại là Tạ Thành Hiên.
“Lâm Thanh Vũ.” Cậu ta nhỏ giọng gọi một câu.
Đây cũng là đem Lâm Khinh Ngữ tỉnh lại, mặc dù bây giờ cô vẫn còn ngầm thừa nhận chính mình là một cô gái, nhưng ở trong mắt quần chúng vây xem, cô thật sự là con trai . Chuyện con trai đánh con gái, có nói như thế nào cũng không dễ nghe. . . . . .
“Được, không đánh cô.” Lâm Khinh Ngữ nhìn chằm chằm Lý Tư Hà, “Chuyện tình cảm của chúng ta coi như là thanh toán xong rồi, cô cũng đừng đến nơi này ủy khuất khóc, chỉ dựa vào tính khí này của cô, chúng ta ai cũng không có lỗi .” Nói xong Lâm Khinh Ngữ xoay người rời đi, mặc kệ Lý Tư Hà đang bị mọi người vây xem, thương tâm khóc như thế nào, cô ngay cả đầu cũng không quay lại nhìn.
Cô bước chân vừa vội vừa nhanh, một bụng đầy tức giận đi thẳng một mạch từ trường học tới rừng cây nhỏ, bước lên rễ cây, đấm một quyền lên thân cây đại thụ kia.
Lúc Tô Dật An đang yên tĩnh lúc ngắm những chiếc lá rụng xuống từ trên người mình, trầm mặc , lại có chút ưu thương cảm khái việc đời khó đoán, thì đột nhiên lại buồn bực vì bị Lâm Khinh Ngữ đánh một quyền.
Anh không đau, nhưng nhìn lá cây trên cành cây rào rào rời anh mà đi, Tô Dật An cảm thấy xấu hổ khi bị hói đầu sau đó ngay lập tức biến thành tức giận đối với Lâm Khinh Ngữ
Nhưng sự tức giận của anh căn bản không có phương pháp biểu đạt, ngược lại Lâm Khinh Ngữ lại đem đầu vùi vào trong hốc cây, ở bên trong hắng giọng lớn tiếng gầm thét:
Thật là muốn biến trở về làm con gái. A!A! Trong lòng chỉ còn giọng nói hồn hậu như sư tử đang rống giân của Lâm khinh Ngữ vang vọng, cô rống chưa xong câu thứ nhất, đã tiếp câu thứ hai “ bitch, con mẹ nó”
Quả thật Tô Dật An cụng bị tiếng vang này chấn động đến muốn nôn ói.
Lâm Khinh Ngữ hét xong còn hung hăng đá vào gốc cây của anh một cước cho hả giận.
Tên khốn kiếp này đá vào chỗ nào vậy! Con mẹ nó có hiểu yêu mến hoa cỏ cây cối hay không!
A. . . . . .
Anh thật sự rất nhớ khả năng mở miệng nói chuyện a! Tô Dật An cảm thấy, nếu như bây giờ anh có thể nói chuyện, anh nhất định sẽ vừa mở miệng là có thể phun chết cô! Bởi vì thật sự anh đã có quá nhiều. . . . . . tức giận.
Lâm Khinh Ngữ lại đang hung hăng đấm mấy quyền trên thân cây, cho đến khi nắm tay sưng đỏ lên đau nhức, cô mới thu tay, bỏ rơi thân thể đặt mông ngồi ở trên rễ cây: “Tức chết ta rồi! Hôm nay ta muốn đổi lại làm con gái, nhìn xem ta có đạnh bẹp đâu cô ta hay không!”
Chỉ là. . . . . . Nếu như bây giờ cô còn là con gái như lời nói, vậy Lý Tư Hà cũng sẽ không sau giờ học xông tới cửa phòng học đánh cô. Dù sao thì ở thế giới kia, ân oán của cô và Lý Tư Hà, cũng không phải chỉ đơn giản dựa vào quả đấm là có thể giải quyết.
Thật ra thì, Trước khi Lâm Khinh Ngữ tạm nghỉ học vào ĐH năm 3, quan hệ giữa cô và Lý tư Hà vẫn là nước sông không phạm nước giếng, mọi người gặp mặt vẫn có thể cười chào hỏi như bạn học bình thường.
Sau khi Lâm Khinh Ngữ tạm nghỉ học, dưới áp lực kinh tế, nên mỗi ngày từ sáng đến tối cô phải làm cùng lúc ba công việc, trong đó bao gồm cả buổi tối đi làm nhân viên phục vụ ở quán bar, vào một ngày khi cô đang làm việc, cô chú ý tới một người, bắt gặp Lý Tư Hà và cùng. . . . . . mấy người đàn ông.
Mấy người đàn ông cũng không tính là trẻ tuổi, tầm khoảng ba bốn mươi tuổi, bọn họ gọi rất nhiều rượu, mà Lý Tư Hà lại ở bên cạnh uống..., cười duyên, ồn ào ,,... cùng với bọn họ, mặc cho bàn tay của đàn ông thỉnh thoảng ở trên người cô lau một chút dầu mỡ, khiến bầu không khí náo nhiệt mang theo mập mờ càng điên cuồng hơn nữa .
Lâm Khinh Ngữ biết ở trường học Lý Tư Hà đã có bạn trai, Lý Tư Hà lớn lên rất xinh đẹp, bạn trai cũng thật cao ráo và đẹp trai, ở trường học bọn họ đúng là một đôi làm người khác vô cùng hâm mộ.
Vì vậy khi nhận ra Lý Tư Hà trong một phút kia, thì Lâm Khinh Ngữ cũng biết, bản thân đã nhìn thấy một màn không nên nhìn thấy.
Cô cúi đầu xoay người, không có ý định đi đến bàn đấy. Đó là chuyện của người khác, là cuộc sống của người khác, bản thân cô sống vui vẻ là được rồi, cô cũng không có tư cách gì để đứng lại trách móc, phê bình, bàn tán về đạo đức của người khác . . . . .
Dù sao, sống ở trong xã hội giống như vũng bùn này, chính bản thân cô cũng không còn biện pháp làm trong vũng bùn mà người không dính bùn. Chuyện cô có thể làm, chính là quản tốt bản thân, bảo vệ tốt bản thân, sau đó là đấu tranh với cuộc sống.
Nhưng quán bar lớn như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp. Sau khi Lâm Khinh Ngữ đi ra nhà vệ sinh, thì đúng lúc bắt gặp Lý Tư Hà đang nôn ói ở trên bồn rửa tay.
Lâm Khinh Ngữ do dự trong phút chốc, chỉ là một cái chớp mắt do dự này, đã khiến Lý Tư Hà ngẩng đầu nhìn thấy cô từ trong gương.
Sau đó hai người đều ngẩn ra.
Không khí trở nên cứng ngắc và xấu hổ.
Lâm Khinh Ngữ không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói: “Ách. . . . . . tôi làm việc ở nơi này.”
Lý Tư Hà cũng không có nói gì , chỉ gật đầu một cái, sau đó tự mình say lảo đảo đi ra ngoài.
Sau đó cô ta ngồi vào chỗ ngồi của mình bên cạnh đám đàn ông, cô ta còn cố ý gọi Lâm Khinh Ngữ , đem nhiều rượu lên, bởi vì hình thức này, hoa hồng mua rượu sẽ tính đến trên đầu Lâm Khinh Ngữ. Lâm Khinh Ngữ lòng dạ biết rõ, Lý Tư Hà đang mua chuộc cô, để cho cô không nói ra chuyện này.
Lâm Khinh Ngữ vốn cũng nghĩ như vậy, cô cũng không có hứng thú đi nói cái gì. Cô thành thành thật thật kiếm khoản “phí hối lộ” này , khiến Lý Tư Hà an tâm, sau đó xoay người bận bịu chuyện của mình.
Lúc ấy cô còn cho chuyện này cứ như vậy là xong.
Thật không nghĩ đến xa xa không chỉ là như thế.
Chuyện Lý Tư Hà làm”gái tiếp rượu” không biết vì sao lại truyền đến trong lỗ tai bạn trai của cô ta
Lúc Lâm Khi Ngữ trở về trường học giao nộp tài liệu thì cô lại biết được chuyện này từ trong miệng của một người bạn cùng phòng , hai người kia cãi nhau đến không thể can nổi, thậm chí ầm ỉ đến tận gáo viên của trường học, giáo viên phụ đạo của bọn họ lại là một lão đồ cổ, nhất thời đem cả cha mẹ của Lý Tư Hà gọi tới trường học . Lý Tư Hà bị cha của cô ta hung hăng đánh mười cái bạt tai ngay tại chỗ.
Rất khó chịu. . . . . .
Khi Lâm Khinh Ngữ nghe đến chuyện này, trong lòng cô mơ hồ có lo lắng.
Đến buổi chiều, bạn cùng phòng với cô nói Tạ Thành Hiên có một trận đấu ở sân bóng rổ, Lâm Khinh Ngữ nhảy nhót đi xem, ở cửa sân bóng rổ cô gặp Tạ Thành Hiên, Tạ Thành Hiên vẫn còn đang hỏi cô tại sao lại đột nhiên nghỉ học, thì đột nhiên cô bị ăn hai cái bạt tai.
Cô bị đánh đến đầu óc choáng váng gần như ngã xuống.
Tạ Thành Hiên ngăn ở trước mặt cô chặn Lý Tư Hà lại, Lý Tư Hà lại mắng chửi cô một hồi, nói cô là tiện nhân không quản được miệng, nói cô lòng dạ nhỏ mọn sợ bị người đoạt buôn bán, Lâm Khinh Ngữ ra sức phản bác: “Tôi chưa nói chuyện hôm đó với ai, bản thân tôi cũng chỉ tạm thời làm việc ở quán bar.”
“Buồn cười! Tạm thời đi làm ở quán bar là thế nào còn muốn tao nói sao! mày đem thân phận của tao nói ra, mày cho rằng chính mình có bao nhiêu sạch sẽ!”
“Tôi chỉ đi làm công.”
“Làm công? Khách cho mày tiền mày có nhận không? Tiền hoa hồng rót rượu cho khách mày có cầm không?”
Lâm Khinh Ngữ không trả lời.
Đúng, khách cho cô tiền, cô nhận, phần trăm hoa hồng rót rượu cho khách, cô cầm.
Cô cần tiền, tiền là xương sườn mềm duy nhất của cô. Cuộc sống khó khăn và những thứ núp sâu trong bóng tối không có thể cho người khác thấy được, cứ như vậy không chút nào che dấu phơi bày ở trước mặt mọi người.
Lâm Khinh Ngữ vĩnh viễn đều không quên được thời điểm cô im lặng, Tạ Thành Hiên quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt kinh ngạc giật mình. Cô vĩnh viễn cũng không quên được giọng nói của bạn học chung quanh đi qua đi lại chỉ chỉ chỏ chỏ Hơn không quên được Lý Tư Hà chê cười cô.
Cô cảm thấy khó chịu, không thể chịu đựng nổi.
Sau khi cha của Lâm Khinh Ngữ qua đời, cô vẫn cảm thấy chính mình không phải là một người may mắn. Thỉnh thoảng trong cuộc sống của cô sẽ xuất hiện một chút thời khắc khiến người ta xấu hổ khó chịu, nhưng lại chưa từng có lúc nào giống như lúc này, khiến cho cô bị nhục nhã vô cùng, cả người cô run rẩy đến một câu cũng không nói được, đến nay hồi tưởng lại, vẫn như cũ khó có thể quên.
“Tại sao tôi tìm bạn gái cố tình lại là Lý Tư Hà đây?.” Lâm Khinh Ngữ nhớ lại chuyện năm đó, đúng là càng nghĩ càng tức giận, giận đến mức cô dùng tay trái đánh một cái vào tay phải, “Này là ánh mắt gì a, làm sao lại nát đến đức hạnh này?.”
Cô thống hận Lý Tư Hà, cũng không phải bởi vì cô ta đem cuộc sống của chính mình trôi qua tùy tiện như vậy, mà là cô hận cô ta tùy tiện đi chà đạp cuộc sống của người khác .
Ở trong mắt Lâm Khinh Ngữ, Lý Tư Hà chính là một làm người không hề có nguyên tắc người.
Lâm Khinh Ngữ nhéo tay của mình, nhéo nhéo chợt cô ngây ngẩn cả người, suy nghĩ kỹ một chút, năm đó bị Lý Tư Hà tát bạt tai, mơ hồ đúng là thời điểm này.
Lâm Khinh Ngữ bắt đầu nghiêm túc tính toán thời gian một chút. Đại học năm ba năm đó, sau hai tháng buộc bị tạm nghỉ học, sau đó ngưng một năm, chờ lúc cô trở lại tiếp tục học Đại Học năm 3, thì Lý Tư Hà và Tạ Thành Hiên bọn họ đã là đại học năm thứ tư, mà khi cô học đại học năm thứ tư, bọn họ đã tốt nghiệp đi, cho nên hiện tại ở thế giới này, thời gian thực tế hẳn là muộn hơn hai năm.
Chủ nhật Tạ Thành Hiên có một trận bóng rỗ, cô bị Lý Tư Hà tát hai cái bạt tai. . . . . . Thời gian chênh lệch chỉ là cũng là mấy ngày.
Chẳng lẽ nói, thật sự có số mệnh tồn tại? Nên chuyện đã xảy ra thủy chung sẽ xảy ra, chỉ là bởi vì thời điểm lựa chọn phát sinh không giống nhau, mà dùng hình thức khác nhau biểu hiện ra. Như vậy nói cách khác. . . . . .
Đợt mở thưởng vé số kế tiếp dãy số vẫn giống như lúc ấy , tuần này thị trường chứng khoán di động cơ bản giống như trước kia !
Lâm Khinh Ngữ chợt phẫn hận nện xuống rễ cây: “Con mẹ nó!”
Sau đó Tô Dật An nhìn thấy sau khi Lâm khinh Ngữ đang run lên thì đột nhiên sững người ra, tiếp theo đứng dậy hét to vào bụng anh: “Tại sao ta không phải dân cờ bạc! Tại sao ta không vào thị trường chứng khoán! Tại sao ngay cả học cũng không phải là chứng khoán ? Không đúng ? Không đúng ? Tại sao hốc cây mày lại không thể trả lời vấn đề ta!”
Lúc này Tô Dật An chỉ có một ý niệm ——
Tại sao anh không phải là một thanh đao có thể tự do di chuyển? Như vậy anh có thể trực tiếp đem cái tai hoạ này đi gặp thượng đế, để cho thượng đế nói cho cô biết đáp án của tất cả vấn đề .