Khinh Ngữ

Chương 6: Chương 6




Editor: Hijushima

Sau khi Lâm Khinh Ngữ trở về từ rừng cây nhỏ, buổi chiều vừa đúng không có lớp, cô đang buồn bực học môn tiếng Anh trong phòng ngủ, Vương mập mạp nhét đồ ăn vặt đầy miệng mở cửa trở lại, treo áo khoác, khó được không ngồi thẳng vào trước máy tính chơi game, cậu ta chầm chậm đi đến bên cạnh Lâm Khinh Ngữ, vỗ vai cô một cái: “Anh em.”

Lâm Khinh Ngữ quay đầu, thấy ánh mắt giấu vẻ tò mò của cậu ta, cô không cho Vương mập mạp tiếp tục mở miệng, nói ngay: “Trước đây tôi và Lý Tư Hà chưa hề làm gì cả, bây giờ đã chia tay, chỉ như vậy, không có gì khác.”

Bị giành nói như vậy, Vương mập mạp cũng không nói gì nữa, cậu ta vừa ăn đồ ăn vặt vừa đi về phía bàn mình: “Lâm Thanh Vũ, sao tôi lại cảm thấy hai ngày cậu thay đổi rồi?”

Lâm Khinh Ngữ hơi cứng người, bình tĩnh dò hỏi: “Thay đổi chỗ nào?”

“Trở nên thông minh hơn.”

Đúng vậy . . . . .

Đây đúng là sự thay đổi mà cô không thể khống chế được, bởi vì cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, “mình” trước kia có thể thích Lý Tư Hà, “mình” lưu một ổ cứng video X, cùng với “mình” không có ghi chép gì ở tất cả sách vở, là ngu xuẩn đến cỡ nào.

Lâm Khinh Ngữ thật sự không chút lưu tình phỉ nhổ “mình” kia, thân là con trai mà vẫn sống vô dụng đến như vậy.

Rõ ràng. . . . . . Đã có được nhiều điều kiện thuận lợi như vậy rồi. . . . . .

“Oa.” Trước khi Lâm Khinh Ngữ đắm chìm vào trong trong suy nghĩ của mình, cửa phòng ngủ bỗng nhiên lại mở ra, học bá* đứng ở cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, “Mới vừa rồi lúc tôi lên lầu còn chưa có, bây giờ lại có tuyết rơi.” (người học rất giỏi)

Lúc này Lâm Khinh Ngữ mới nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bên ngoài ban công, bông tuyết như bông liễu ngày xuân, bồng bềnh phấp phới, phất qua cả bầu trời.

Trận tuyết rơi đầu tiên đầu mùa đông tới đột nhiên, lại như đã có kế hoạch từ lâu, rơi xuống một trận là mất cả một buổi chiều và một buổi tối.

Sáng ngày hôm sau, lúc Lâm Khinh Ngữ ra cửa đi học sớm, cũng cảm nhận được một cách rõ ràng nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, cô sợ lạnh, nên không đi về phía rừng cây nhỏ, mà xoay người đi về dãy phòng tự học.

Ở phòng tự học đọc sách xong, cô đi đến phòng học.

Cô tới quá sớm, trong phòng học vẫn chưa có người nào, ngồi một lúc lâu, mới có một thầy giáo trọc đầu bưng chén nước, kẹp sách giáo khoa đi vào phòng học, Lâm Khinh Ngữ nhìn người thầy giáo này, chỉ cảm thấy hết sức xa lạ.

Cho đến khi chuông vào học vang lên, thầy giáo trọc đầu bắt đầu dạy học, Lâm Khinh Ngữ mới chợt nhớ lại, môn này, vào năm ba đại học, không phải là do trường học đặc biệt mời Tô Dật An, du học từ nước ngoài về dạy sao?

Ban đầu Tô Dật An đã đến trường dạy học vào khoảng thời gian cô nghỉ học ở năm ba đại học. Đoạn thời gian cô tạm nghỉ học kia chưa thấy anh ta lần nào, nhưng lúc trở lại tiếp tục học năm 3 đại học, năm đó môn này của bọn họ vẫn do Tô Dật An dạy, cho nên anh ta vẫn như cũ trở thành thầy của cô.

Nếu như nói thế giới này cơ bản giống trước kia, thì môn này cũng nên do Tô Dật An dạy mới đúng.

Nhưng đây là người khác?diễn3đàn*Lê$quý@đôn

Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn sân trường đã bị phủ một lớp tuyết, không khỏi nghĩ rằng, chẳng lẽ bởi vì tên nhóc kia sợ tuyết rơi, cho nên trên đường tới nhận chức đã xảy ra chuyện?

Đúng, Tô Dật An sợ tuyết rơi, đây là trí nhớ của Lâm Khinh Ngữ về Tô Dật An khi còn bé, một đặc điểm còn sót lại khá sâu như cũ.

Bóng dáng bé trai ngồi chồm hổm dưới đất run rẩy như gà bệnh trước kia đó Lâm Khinh Ngữ vẫn còn nhớ.

Cậu ta bụm mặt, giống như đang gặp ác mộng nói đi nói lại: “Đừng có tuyết đừng có tuyết.”

Lúc ấy Lâm Khinh Ngữ cũng không biết sao Tô Dật An lại bị như vậy, nhưng cô cũng đã nói ra lời sẽ “bảo bọc” cậu ta, em út gặp nạn, đương nhiên cô phải giúp đỡ.

Vì vậy cô ngay lập tức kéo Tô Dật An chạy tới góc tường, sau đó chắn trước mặt cậu ta, nhấn đầu cậu ta vào trong ngực mình, ôm lấy cậu ta: “Không phải sợ, trong lòng tôi không có tuyết.”

Lúc đầu Tô Dật An không có phản ứng gì đối với ôm ấp của cô, cho đến khi ôm thật lâu, lâu đến mức môn thể dục cũng sắp tan học, tất cả mọi người đang tập hợp, cơn run rẩy của Tô Dật An mới chậm rãi dừng lại, đưa tay túm chặt áo trên eo cô.

Trong khoảng thời gian dài dằng dặc đó, Lâm Khinh Ngữ vẫn không có buông cậu ta ra.

Cô không biết suy nghĩ lúc đó của Tô Dật An là gì, nhưng lúc ấy cô chỉ nghĩ rằng —— sao vẫn không ôm cậu ta nóng lên được vậy.

Thật ra thì rất nhiều chuyện về Tô Dật An khi còn bé, Lâm Khinh Ngữ cũng không quá nhớ rõ, cho dù nhớ cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ, chỉ có một màn kia, đến bây giờ Lâm Khinh Ngữ vẫn còn nhớ rõ. Mà nguyên nhân nhớ rõ ràng như vậy. . . . . .

Chỉ đơn giản bởi vì, hình ảnh cô ôm Tô Dật An bị tên chết tiệt trong lớp nhìn thấy.

Tên chết tiệt tạo tin đồn cô mạnh mẽ ôm Tô Dật An, lời này truyền vào trong tai cô giáo biến thành ép buộc, sau đó Lâm Khinh Ngữ vì thế bị nhận một trận đánh đầm đìa máu tươi . . . . . .

Cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, hiểu lầm đó cũng không hoàn toàn được giải thích rõ ràng, ánh mắt cô giáo nhìn cô vẫn khó hiểu và tế nhị như cũ. . . . . .

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ Tô Dật An sợ tuyết, sau này khi cô và Tô Dật An đã quen thuộc, Tô Dật An mới nói cho cô biết, cậu ta sợ tuyết, là bởi vì cha mẹ cậu ta đã bị chết trong tuyết, cậu ta từng trốn người nhà, lén nhìn hình cha mẹ cậu ta được đào lên từ trong tuyết —— hai thi thể cứng ngắc nằm giữa một mảnh trắng bệch.

Lúc ấy thật ra thì Lâm Khinh Ngữ cũng không quá hiểu tâm tình của Tô Dật An, cũng là cho tới bây giờ nhớ lại, mới đột nhiên nhận ra đối với một đứa bé mà nói, đó sẽ là một đoạn ký ức đáng sợ như thế nào.

Bây giờ bên ngoài lại đột ngột có một trận tuyết rơi, không biết lúc này đến cùng thì cậu ta. . . . . .

Lâm Khinh Ngữ chợt giật mình một cái, hoàn hồn.

Cô đang suy nghĩ cái gì vậy? Còn có thời gian đi quan tâm người khác nữa chứ? Hơn nữa còn là Tô Dật An!

Tai họa như vậy vẫn là đừng đi đến thế giới tốt đẹp này thì tốt hơn!

Bởi vì Tô Dật An trưởng thành tuyệt không đáng yêu! Hoàn toàn không có cái cảm giác như con gà bệnh nhỏ cần được người bảo vệ khi còn bé! Quả thực là một ác ma!

Thật ra thì, lúc Lâm Khinh Ngữ gặp lại Tô Dật An ở đại học A, trong lòng cô vẫn rất vui vẻ. Bởi vì bỗng nhiên gặp được bạn chơi không tệ khi còn nhỏ của mình, mặc dù người bạn đó không chơi với mình được mấy năm, nhưng dầu gì cũng coi như là một đoạn thời gian tuổi thơ tốt đẹp mà. Người bạn đó bây giờ còn lên làm thầy giáo của mình, như vậy nhất định anh ta sẽ là một người hòa ái dễ gần, khuôn mặt tươi cười nghênh đón người khác, vô cùng hiền lành, chắc sẽ không phải là một thầy giáo hay làm khó người khác.

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ!

Sau khi trưởng thành, tính tình Tô Dật An đúng là thay đổi hoàn toàn! Trên mặt không hay nói cười, xuống tay không lưu tình chút nào, chấm điểm bài tập thấp đến mức làm cho người ta giận sôi, hơn nữa còn cực kỳ khác thường thích nhằm vào cô!

Bới móc sơ hở từng câu chữ của cô trong bài luận văn, phiền phức đến mức phải đổi dấu chấm câu! Mà đó chỉ mới là một bài tập bình thường! Thi cuối kỳ lại càng trực tiếp cho cô rớt môn học lại!

Cô đến phòng giáo viên tố cáo anh ta, nhưng được báo cho biết rằng, giáo sư du học từ nước ngoài về có yêu cầu nghiêm khắc một chút cũng là bình thường!

Bình thường ở chỗ nào!

Lâm Khinh Ngữ từng cố gắng chỉ tội Tô Dật An ở trước mặt thầy chủ nhiệm, cô nói bạn học ở cùng phòng ngủ với cô cũng sai dấu chấm câu sao không thấy anh ta chỉ ra!

Tô Dật An lại đường hoàng nghiêm túc trả lời: “Bởi vì tinh thần thể lực có hạn, khó tránh khỏi thỉnh thoảng xem sót.”

Thì ra trên giấy cô viết luận văn đều có ánh sáng đó! Chỗ bị sai sẽ tự động tỏa ra ánh đèn nê-ôn chói mắt, chớp chớp lóe sáng hấp dẫn sự chú ý của anh ta luôn đó! Làm một thầy giáo, có thể đối xử bình đẳng với học sinh hay không đây!

Lâm Khinh Ngữ không hiểu sau khi Tô Dật An về nước tới đại học A dạy học, mình đến cùng đắc tội anh ta ở chỗ nào.

Cô cũng đã từng vô số lần dây dưa Tô Dật An sau khi anh ta dạy xong, lúc về nhà, trên đường đi học, cô muốn hỏi nguyên nhân Tô Dật An nhằm vào cô, nhưng Tô Dật An cứ tránh đi không đáp, im lặng không lên tiếng, còn bày ra dáng vẻ thầy giáo cao cao tại thượng, khiến Lâm Khinh Ngữ ngay cả muốn gợi lại kỷ niệm tuổi thơ kêu gọi yêu thương, nhân tiện mua tấm chiếu, giả vờ làm một người khổ tình cũng không thể nào xuống tay. . . . . .

Càng nhớ lại những việc làm của Tô Dật An đối với cô trước kia như vậy, Lâm Khinh Ngữ lập tức quyết tâm ngay, thầy giáo sẽ đối xử khác biệt giữa các học sinh như vậy, vẫn nên giãy giụa sinh hoạt ở một góc nào đó trên thế giới này thì tốt hơn, đừng đến bên cạnh cô là tốt nhất!

Học xong các môn học của cả ngày, Tạ Thành Hiên và Vương mập mạp tìm đến Lâm Khinh Ngữ cùng đi ăn cơm.

Ba người đang đi trên đường, bước chân Tạ Thành Hiên chợt ngừng lại một chút: “Ách. . . . . .” Cậu ta nhìn chằm chằm vào một phương hướng trước mặt, “Tôi đột nhiên nhớ còn có chút việc, tôi đi trước, hai người các cậu đi ăn cơm trước đi.”

“Làm cái gì. . . . . .” Vương mập mạp lẩm bẩm một câu, Lâm Khinh Ngữ lại nhìn thấy rất rõ, Tạ Thành Hiên rẽ về chỗ kia, anh đuổi theo một cô gái mặc quần jean cột tóc đuôi ngựa.

Câu nói “Thắng trận đấu sẽ đi thổ lộ với cô ấy” của Tạ Thành Hiên trong nháy mắt vang lên trong đầu Lâm Khinh Ngữ.

Lâm Khinh Ngữ bỗng cảm thấy bản thân khổ sở đến mức có hơi khó giữ thẳng sống lưng.

Vương mập mạp lại quay đầu nhìn cô: “Cậu lại làm sao vậy, tự nhiên không còn tinh thần.”

“Tôi cũng không muốn ăn cơm.” Lâm Khinh Ngữ không còn hơi sức nói, “Tự cậu đi ăn đi, tôi tìm phòng tự học để đọc sách.”

Cô nói như vậy, chân lại bước về phía rừng cây nhỏ.

Tuyết rơi cả đêm, tuyết đọng sâu hơn trên mặt cỏ trong rừng cây, Lâm Khinh Ngữ cứ như vậy một đường đạp tuyết đi về phía cây to.

Từ xa, cô đã nhìn thấy mấy chiếc lá vất vưởng trên cây to đã bị tuyết làm rơi xuống hết, tuyết phủ đầy đầu cành, đúng là một cảnh tượng trong thời tiết rét đậm, làm nổi bật lên cái cây to dường như ít hơn mấy phần sức sống so với bình thường.

Lâm Khinh Ngữ vẫn giống thường ngày đạp lên rễ cây, có điều lần này cô im lặng với hốc cây thật lâu, vẫn chưa nói ra một câu nào cả.

Hình như cũng không chuyện gì hay mà nói.

Chuyện cô thất tình, không phải đã nói lúc trước rồi à, chuyện nam thần thích một cô gái, muốn đi thổ lộ với cô bé kia, cô đã tiếp nhận rồi.

Vì vậy Lâm Khinh Ngữ im lặng một lát, chỉ tựa trán trên hốc cây, vốn định giả bộ văn nghệ một chút, nhưng sau đó trong nháy mắt đã bị băng đông lại trên cây làm cho cả người run lên: “Ô. . . . . .” Cô vội vã nâng đầu lên, “Tuyết lạnh như thế, mày có bị chết rét hay không vậy?”

Cô nói xong, theo sở trường bản năng ủ lên khối băng trên hốc cây kia, cũng không phải vì cái gì khác, có thể chỉ bởi vì ngứa tay thấy chơi vui.

Nhưng Tô Dật An cảm nhận chút ấm áp nhỏ bé đó, im lặng nhìn Lâm Khinh Ngữ.

Người là có quán tính, khi chuyện trải qua ở hiện tại trùng lặp lên một điểm nào đó của quá khứ, tình cảm vẫn giấu sâu trong trái tim trước đây, sẽ không kiềm chế được tràn ra lần nữa.

Giờ phút này Tô Dật An cảm thấy thời gian trên người mình, dường như đang lùi về mười năm trước.

Lâm Khinh Ngữ vẫn còn là cô gái nhỏ dã cho anh ấm áp mà không biết kia.

Đối với người bên ngoài, bọn họ chỉ cùng nhau vượt qua một mùa đông, nhưng người ngoài không biết, thậm chí ngay cả cô cũng không biết, mùa đông đó, đối với một kẻ thông minh từ nhỏ lại cô độc như anh mà nói, là khắc cốt minh tâm đến mức nào.

Anh chỉ cần ở bên cạnh cô, tuyết trắng xóa, trời băng đất lạnh, hình như đã không còn đáng sợ nữa.

Đây chính là quán tính mà Lâm Khinh Ngữ cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.