Suốt một buổi tối, Lục Chẩm Thu ngồi xem tám tập phim truyền hình cùng với Cận Thủy Lan, vẫn mê man. Cận Thủy Lan bên cạnh hỏi cô cốt truyện thế nào, cô mơ mơ màng màng trả lời, cũng không biết đang nói gì. Cận Thủy Lan lại hỏi cô có phải thấy mệt hay không, rồi bảo cô đi nghỉ sớm một chút. Lúc ấy, cô mới dắt theo Mao Mao vào trong phòng.
Cô chưa kịp đóng cửa, Cận Thủy Lan đã lại nói, cô ấy hy vọng Mao Mao có thể mau chóng thích ứng với nơi này. Vả lại, thuận tiện cho cô ấy học tập và hy vọng cô có thể đem đồ dùng hàng ngày của Mao Mao đặt ngoài ban công. Lục Chẩm Thu cảm thấy hợp lý, đem khay thức ăn cùng với vài món đồ chơi của Mao Mao đặt ngoài ban công. Điều đó vô tình làm cho phòng của cô trở nên trống trải. Cận Thủy Lan hỏi cô có cần thêm đồ dùng trong phòng hay không thì cô đáp như vậy là tốt rồi, tiện cho công việc phát sóng trực tiếp của cô.
Cận Thủy Lan không nói thêm gì nữa.
Lục Chẩm Thu đã từng đi thuê nhà ở rất nhiều nơi, và có lẽ, đây là lần đầu tiên cô thuê chung với người khác, lại còn là chủ nhà. Nhưng cô cảm thấy may mắn khi gặp được một người chủ nhà tốt bụng như Cận Thủy Lan. Cô không biết vì sao trong ngành lại nói cô ấy là người có tính cách lạnh lùng, hay thay đổi thất thường. Ngược lại, cô cảm thấy Cận Thủy Lan rất nhiệt tình, chính là nhiệt tình tới mức khiến cô không nỡ từ chối. Ngồi xem TV với cô ấy cả buổi tối, ban đêm nằm ngủ cô cũng mơ về Trần Thế Mỹ. Sau đó, không biết chuyện gì xảy ra, gương mặt trong TV của Trần Thế Mỹ bỗng dưng biến thành gương mặt của Đường Nghênh Hạ. Đường Nghênh Hạ ở trong TV hướng ra bên ngoài gọi: “Thu Thu......”
Lục Chẩm Thu bị dọa sợ tới mức giật mình một cái!
Cô từ trong mộng tỉnh lại, mở mắt ra. Mao Mao ghé vào đầu giường, nghe được động tĩnh của cô liền ngẩng đầu, dụi dụi vào tay cô. Lục Chẩm Thu vắt tay lên trán, thật lâu sau mới quay đầu cầm lấy điện thoại, mới sáu giờ sáng, trời vẫn còn chưa sáng, nhưng trong điện thoại của cô thì trái ngược, một đống tin tức hiện lên và ở WeChat là nhiều nhất. Cô click mở WeChat, nhìn thấy mấy người bạn gửi tin nhắn đến cho cô: [Thu Thu, cậu và Hạ Hạ xảy ra chuyện gì vậy?]
[Thu Thu, Hạ Hạ nói cậu chặn cậu ấy có phải không?]
[Thu Thu, cậu chặn Đường Nghênh Hạ sao? Làm tốt lắm! Tớ đã sớm cảm thấy khó chịu. Cô ta vừa mập mờ không rõ với Dư Ôn, lại còn vừa ràng buộc cậu. Thật không biết xấu hổ!]
Cô quen biết mấy người bạn này khi còn làm diễn viên lồng tiếng cách đây đã khá lâu. Họ gặp gỡ, đi ăn cơm chung, có hai người đã sớm rời bỏ ngành, nhưng mọi người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Các cô ấy cũng biết Đường Nghênh Hạ, lúc còn ở trong ngành, bọn họ cũng từng lồng tiếng kịch truyền thanh cho Đường Nghênh Hạ. Vì thế, nếu nói trắng ra thì không ổn cho lắm. Lục Chẩm Thu biết bọn họ sẽ bị khó xử. Sau khi trả lời tin nhắn của bạn bè, cô nhận được một lời mời kết bạn, không phải của Đường Nghênh Hạ, mà là của Dư Ôn.
Lời mời xin kết bạn với lý do là: [Xin chào, tôi là Dư Ôn, tôi hy vọng cô sẽ không hiểu lầm Hạ Thần......]
Đoạn sau Lục Chẩm Thu nhìn cũng không buồn nhìn, trực tiếp từ chối.
Mới vừa từ chối, lại nhận được tin nhắn của Hoa Lạc gửi tới: [Thức dậy rồi sao?]
Lục Chẩm Thu ôm điện thoại: [Tại sao cậu lại biết?]
Hoa Lạc: [Tiểu Ngư nói cho tớ. Hai bọn tớ đang chơi game cùng nhau.]
Tiểu Ngư mới được nhắc tới chính là cô nàng nói Đường Nghênh Hạ là kẻ không biết xấu hổ lúc nãy. Sau khi, từ bỏ nghề diễn viên lồng tiếng, cô nàng chuyển sang chơi game, thoải mái nói cười, tay nghề lại tốt. Cô ấy làm streamer game rất được đón nhận, đã có hơn một triệu fan. Lần Lục Chẩm Thu muốn chuyển nhà đài này, chính cô ấy là người đề cử cô qua làm việc ở Tam Thủy.
Và cô đã chọn Tam Thủy.
Tâm trạng tốt của Lục Chẩm Thu bị lời mời kết bạn của Dư Ôn vừa rồi phá hỏng, cô uể oải hồi âm: [Ừ, mới vừa thức dậy. Dư Ôn gửi lời mời kết bạn cho tớ.]
Hoa Lạc chửi thề một tiếng, vội vàng kết thúc trận đấu, nhắn lại cho Lục Chẩm Thu: [Cô ta muốn kết bạn với cậu để làm cái gì? Định dương oai diễu võ à? Cảm thấy cướp được Đường Nghênh Hạ rất khủng hay sao? Cố ý chế nhạo cậu à?]
Lục Chẩm Thu đánh chữ: [Cô ta giải thích rằng, cô ta không có quan hệ với Đường Nghênh Hạ.]
Hoa Lạc: [Giải thích cái con khỉ khô! Đường Nghênh Hạ không phải người tốt, Dư Ôn này cũng chẳng vừa. Lúc cô ta chưa biết mối quan hệ giữa cậu và Đường Nghênh Hạ, tớ còn cảm thấy cô ta thật đáng thương, bị Đường Nghênh Hạ lừa. Bây giờ cô ta đã biết quan hệ của hai người, còn cố ý chơi trò mập mờ với Đường Nghênh Hạ! Trong thật sự không hiểu, độc thân xinh đẹp với một đống người theo đuổi, vì cái gì một hai phải phá rối người đã có người yêu. Có phải cô ta cảm thấy làm vậy chứng tỏ được bản thân rất có sức hút hay không?]
Lục Chẩm Thu bặm môi.
Hoa Lạc chờ nửa ngày không thấy cô trả lời tin nhắn, nói mấy câu với Tiểu Ngư, Tiểu Ngư trợn trắng mắt, nói: “Bảo sao vừa mới thấy Dư Ôn khóc lóc trên Weibo đấy.”
“Trên Weibo làm sao cơ?” Chân mày của Hoa Lạc nhíu lại. Tiểu Ngư gửi cho cô ấy mấy bài đăng liên tiếp trên Weibo, Hoa Lạc click mở ra, thấy Dư Ôn vừa đăng lên Weibo: [Một đêm không ngủ, suy nghĩ đến việc viết văn dạo này của tớ rất thuận lợi. Tớ cảm thấy rất hạnh phúc khi gặp được những bạn đọc đáng yêu. Có vẻ như là bởi vì tình cảm các cậu dành cho tớ ngày càng nhiều. Vậy nên, tớ mới không thể trưởng thành và đã tự biến bản thân thành một đứa trẻ. Đứa trẻ này đối với ai cũng có phần kiêng dè, dùng cách thật lòng để đối xử tốt với mọi người. Nhưng chính là bởi vì như vậy mà thành nói lung tung, dễ bị hiểu lầm. Nếu bạn bè bị tổn thương vì nguyên nhân do tớ gây ra, thì tớ muốn nói một câu xin lỗi đến mọi người.]
Hoa Lạc nôn khan hai tiếng, Tiểu Ngư: “Cậu bị làm sao vậy?”
Cô ấy nói: “Ghê quá, muốn nôn ra!”
Dù cho có nói thế nào thì Dư Ôn vẫn dùng thủ đoạn này để đi lừa gạt tình cảm. Lướt xuống phía dưới bình luận bài đăng Weibo, có thể thấy mọi người đều khen cô ả hiểu chuyện. Hoa Lạc tùy tiện ấn mở thử mấy bình luận, nhìn vào là thấy đau mắt.
[Bảo vệ Ôn Ôn tốt nhất thế giới! Tôi nguyện mãi mãi trung thành với Ôn Ôn.]
[Đọc xong đã khóc. Đôi khi chúng ta vô tình nói ra một câu không cố kỵ mà gây ra hiểu lầm. Ôm Ôn Ôn một cái.]
[Ôn Ôn không cần lo lắng. Bạn bè thật sự sẽ không bỏ rơi và sẽ không hiểu lầm cậu. Bất cứ điều mà cậu từng nói cũng có thể gây ra hiểu nhầm, dẫn đến việc nghĩ sai ý của cậu]
[Đúng vậy, Ôn Ôn cậu còn có chúng tớ. Chúng tớ vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh cậu.]
Cay mắt, thật sự quá cay mắt! Cô ấy thấy cái cô Dư Ôn này mang tư thái bên ngoài tỏ ra ngây thơ, vô tội, yếu đuối, nhu nhược nhưng thực chất chẳng tử tế gì, khiến Hoa Lạc không dám nói thẳng. Dù vậy, cô ấy vẫn không nhịn xuống được, mở Weibo ra, đăng: [Đôi lúc không ngủ được, có thể là bởi vì chột dạ.]
Trên thực tế, mấy bài đăng Weibo gần đây của cô ấy đều ám chỉ về mối quan hệ của Dư Ôn và Đường Nghênh Hạ. Nhưng chỉ thẳng mặt như vậy, vẫn là đầu tiên. Cô ấy thật sự tức giận, không lòng không đậu. Vì đâu, người bị tổn thương luôn là Lục Chẩm Thu, còn thứ tốt đẹp thì Dư Ôn hưởng hết.
Quả nhiên, bài đăng Weibo này của cô ấy lập tức đã có người đọc phát hiện ra manh mối.
[Không đúng. Bài Weibo này của Lạc Lạc, thật sự không phải như tôi đang nghĩ đấy chứ?]
[Lạc Lạc cũng chưa nói cái gì mà. Việc này không phải chỉ là một câu nói bình thường thôi sao?]
A -- có ý khác.
Hoa Lạc híp mắt, nhìn bình luận nhưng không trả lời lại. Dẫu sao bài đăng Weibo này là cô ấy cố ý chia sẻ để cho Dư Ôn xem. Đúng thật, Dư Ôn đã đọc được. Cô ả có theo dõi tài khoản của Hoa Lạc, tự nhiên sẽ thấy bài Weibo kia, cũng xem được cả bình luận phía dưới. Cô ả nắm chặt di động, cắn môi.
Tách hai bài Weibo ra để đọc thì có vẻ rất bình thường. Nhưng khi kết hợp lại, người đọc nhạy bén đã nắm được vấn đề. Đặc biệt là người đọc bên phía Dư Ôn, khí thế sôi sục: [Tại sao phải chột dạ? Tính tình của Dư Ôn nhà chúng tôi tốt như vậy phải chịu đựng để cho mấy người bôi nhọ thế sao?]
[Không thể hiểu được, người này ở đâu đến vậy?]
[Tác giả hạng bét nào đây, muốn dựa hơi để nổi tiếng, cảm thấy thoải mái không?]
Những lời này giẫm ngay vào điểm mẫn cảm của người đọc nhà Hoa Lạc. Đúng thật là Hoa Lạc kém nổi hơn so với Đường Nghênh Hạ và Cận Thủy Lan. Cô ấy chuyên viết về thể loại kinh dị, không phải đề tài xu hướng, hiển nhiên người đọc không nhiều như họ, còn khá ít. Nhưng không có nghĩa là sức chiến đấu yếu, đặc biệt mấy chữ dựa hơi để nổi tiếng này được bật ra, với tính cách của người đọc nhà cô ấy chắc chắn sẽ bắt được nhịp!
[Hả? Tác giả vô danh không có tiếng à? Hoa Lạc sao? Hoa Lạc không nổi tiếng, cũng không cần dùng đến hình thức pr.]
[Đúng thế. Lạc Lạc nhà chúng ta còn tốt hơn khối tác giả chỉ biết dùng hình thức pr xào CP.]
[Một số người nghiêm túc viết văn, một số khác lại lợi dụng cơ hội. Hãy chờ xem, đi đêm nhiều, ắt có ngày gặp ma!]
Bàn tay của Dư Ôn nắm chặt thành quyền khi đọc được mấy bình luận đáp trả này, một tràng khí bực bội ngập tràn trong miệng, phun không ra, nuốt không trôi, như mắc nghẹn ở cổ họng khiến cô ả tức đến đỏ mặt, ánh mắt rét buốt.
Cũng không dám làm lớn chuyện này.
Dư Ôn kịp thời ở trên Weibo đăng bài giải thích rằng, buổi sáng nay chỉ là cảm khái nhất thời, không có liên quan tới Hoa Lạc. Hơn nữa, cô ả không quen Hoa Lạc. Đó đó, cô ả rất mong fan nhà mình không cần đi lan truyền, càng không nên đi quấy rối Hoa Lạc. Đồng thời, cô ả còn ở trên Weibo tag tên Hoa Lạc, vì ngôn luận lúc buổi sáng của fan mà nói lời xin lỗi.
Hoa Lạc nhai keo nhìn Dư Ôn tag mình. Tiểu Ngư hỏi cô ấy: “Có định đáp lại cô ta hay không? “
“Hồi đáp cái con khỉ.” Hoa Lạc đóng Weibo lại, nói với Tiểu Ngư: “Việc này, cậu đừng nói với Thu Thu. Ngày hôm qua, cậu ấy đã buông bỏ mấy thứ này, cậu ấy muốn điều chỉnh tâm trạng. Tớ cũng không nghĩ lại để cậu ấy nhìn thấy mấy cái loại người ngây thơ vô số tội nhưng thực chất chẳng ra gì này.”
Tiểu Ngư tán thành: “Đã biết.”
Nói xong, thông báo máy tính của Hoa Lạc vang lên, Tiểu Ngư hỏi: “Mới sáng sớm mà đã có ai tìm cậu vậy?”
Hoa Lạc cười, đáp lời cô nàng: “Học trò của tớ.”
Dạo gần đây, cô ấy dẫn dắt một học trò cùng viết văn. Học trò nhỏ này vừa ngoan ngoãn, vừa hiểu chuyện. Mỗi ngày mở mắt thức dậy sẽ gọi điện thoại đến hỏi thăm cô ấy. Tiểu Ngư cũng biết một ít về chuyện này, cô nàng nói: “Không quấy rầy cô trò hai người nữa. Tớ đi hỏi Thu Thu về chuyện nhà đài đây.”
Hoa Lạc gửi một biểu tượng cảm xúc quá cho cô nàng rồi buông di động, ngồi trước máy tính bắt đầu trò chuyện cùng học trò.
Tiểu Ngư cũng đã gửi tin nhắn cho Lục Chẩm Thu.
Lục Chẩm Thu đang làm bữa sáng, Mao Mao ngẩng đầu ngồi xổm ở cửa phòng bếp, cái đuôi vẫy qua vẫy lại, có vẻ rất vui. Phòng bếp này có hình bán nguyệt, Cận Thủy Lan ra khỏi phòng là có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Lục Chẩm Thu. Dáng cô hơi gầy, mặc áo hoodie ở nhà màu vàng nhạt, tóc dùng kẹp kẹp lên, có vài sợi rơi xuống trước ngực cô, đuôi tóc đong đưa.
Lòng của Cận Thủy Lan cũng bị lay động theo, ánh mắt trở nên mềm mại.
Mao Mao nghe được âm thanh phía sau, quay qua nhìn thấy là Cận Thủy Lan thì tự động di chuyển tới gần, ngồi xuống trước mặt Cận Thủy Lan, giống như một đứa nhỏ ngoan ngoãn đợi được người khác khen ngợi. Cận Thủy Lan nhịn không được vươn tay ra sờ đầu của nó. Mao Mao kêu oẳng một tiếng.
Lục Chẩm Thu quay đầu, vừa thấy Cận Thủy Lan là cả người đã ngay lập tức đứng thẳng, trên mặt nở nụ cười khách sáo: “Cô Cận, cô dậy rồi.”
Cận Thủy Lan khẽ gật đầu, Lục Chẩm Thu nói: “Tôi làm bữa sáng, cô có muốn ăn một chút không?”
“Được.” Cận Thủy Lan bước qua, hỏi Lục Chẩm Thu: “Tối hôm qua thế nào, nghỉ ngơi được chứ?”
Lục Chẩm Thu nói: “Khá tốt.”
Dưới vành mắt có quầng thâm, còn nói khá tốt. Cận Thủy Lan chép miệng, đi đến bàn bên cạnh rót một ly nước ấm, vừa uống được một nửa thì hai người lại nghe thấy tiếng động ở cửa. Mao Mao đã gấp đến mức không chờ nổi mà tiến lên trước. Sắc mặt của Lục Chẩm Thu khẽ biến, nhanh chóng đi qua với ý nghĩ muốn kéo Mao Mao lại. Cửa mở ra, một người phụ nữ đi giày cao gót đứng ở ngoài. Sau khi, đối diện với Lục Chẩm Thu đang ngồi xổm dưới đất hai giây, người phụ nữ tức khắc cuống quít nói xin lỗi: “Rất xin lỗi. Rất xin lỗi. Vào nhầm nhà.”
Thoáng chốc, cánh cửa bị đóng lại với tiếng vang to. Kỷ Tử Bạc vò đầu, không đúng nha, cô ấy là dùng chìa khóa để mở cửa, làm sao có thể vào nhầm nhà được chứ?
Kỷ Tử Bạc mở to mắt lên xem kỹ bảng hiệu số nhà, chau mày. Cô ấy vừa định dùng thẻ mở cửa lần nữa thì nghe tiếng cửa cạch một cái được đẩy ra, Cận Thủy Lan đứng đó, vẻ mặt nghiêm nghị.
Kỷ Tử Bạc xuyên qua bả vai của Cận Thủy Lan, nhìn thấy Lục Chẩm Thu ở phía sau, hỏi: “Người này là ai?”
Lục Chẩm Thu đứng ở sau lưng Cận Thủy Lan, mỉm cười và khẽ gật đầu với Kỷ Tử Bạc. Hai mắt của Kỷ Tử Bạc bất chợt sáng lên, hình như nghĩ đến cái gì, cô ấy chỉ vào Lục Chẩm Thu, suýt thì buột miệng thốt ra lời không nên nói. Cận Thủy Lan đi trước một bước, dùng tay phải bịt chặt miệng cô ấy lại, trực tiếp lôi người ra khỏi cửa!
- -------
Tác giả có lời muốn nói: 30 cái bao lì xì moah moah.
Kỷ Tử Bạc: Này Cận Thủy Lan, tớ muốn gửi đến cậu một biểu tượng cảm xúc...
Cận Thủy Lan: Bước.
Đoán xem là biểu tượng cảm xúc gì ha ha ha ha ha ha!