“Cô Cận, thật là lợi hại!” Kỷ Tử Bạc bị cô ấy áp đến cửa thang máy phụ cận, còn hướng vào bên trong nhìn xung quanh. Cửa được cẩn thận mở ra một khe hở nhỏ, Lục Chẩm Thu thò đầu ra thăm dò: “Hai người làm sao vậy?”
Kỷ Tử Bạc cười gượng: “Không có việc gì, buổi sáng cô Cận thích vận động, tôi xuống lầu chạy hai vòng cùng với cô ấy cho vui.”
Sắc mặt của Lục Chẩm Thu thả lỏng, Cận Thủy Lan lạnh mặt liếc xéo Kỷ Tử Bạc một cái, Kỷ Tử Bạc cực kỳ ủy khuất: “Không ngờ, tớ lại không biết cậu thuộc dạng kim ốc tàng kiều.”
*Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất giấu người đẹp.
“Tớ không phá hư chuyện tốt của cậu đấy chứ?”
Cận Thủy Lan cắn răng: “Im miệng.”
Kỷ Tử Bạc lấy tay che miệng, ngoan ngoãn cùng cô ấy bước vào thang máy. Cận Thủy Lan mặc quần áo ở nhà màu trắng, một thân trang phục bình thường, nhẹ nhàng, hoàn toàn không thích hợp với việc vận động. Hai người đi xuống dưới lầu, gió lạnh thổi qua, Kỷ Tử Bạc hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Hai người đang cặp với nhau à?”
Tốc độ rất nhanh nha!
Bất quá, cô ấy nhớ rằng, Lục Chẩm Thu không phải là bạn gái của Đường Nghênh Hạ sao? Chia tay rồi sao? Ngay sau đó, cô ấy nghĩ đến mấy bài trên Weibo hỗ trợ lẫn nhau gần đây của Đường Nghênh Hạ và Dư Ôn, khẳng định tám phần là đã chia tay. Nếu không thì Đường Nghênh Hạ dám trắng trợn mập mờ cùng Dư Ôn như thế sao?
Cận Thủy Lan nói: “Không.”
Kỷ Tử Bạc quay đầu: “Không có tiến triển hơn thì làm sao hai người có thể sống chung với nhau?” Ánh mắt của cô ấy dần trở nên bất thường, đánh giá qua Cận Thủy Lan một lượt từ trên xuống dưới, tặc lưỡi một tiếng: “Cậu bao......”
Cận Thủy Lan nói: “Cậu chỉ biết suy nghĩ linh tinh như thế thôi sao?”
Kỷ Tử Bạc nhíu mày, cái gì mà bảo người ta suy nghĩ linh tinh, cô ấy là người có lối suy nghĩ rất bình thường, có được hay không? Buổi sáng ở trong nhà của Cận Thủy Lan bỗng dưng xuất hiện một cô gái, còn là người mà Cận Thủy Lan thích. Cô ấy nghi ngờ hai người họ có gì đó, không phải là chuyện rất bình thường sao?
Cận Thủy Lan giải thích: “Cô ấy là khách thuê nhà, và tớ là chủ nhà.”
Kỷ Tử Bạc phản ứng không kịp: “Cái gì cơ?”
Cận Thủy Lan nói: “Tớ có thể banh lỗ tai của cậu ra và giải thích lại cho cậu một lần nữa.”
“Đừng đừng đừng.” Kỷ Tử Bạc gật đầu: “Tớ hiểu rồi. Chỉ là vì cái gì mà cậu lại đem phòng cho thuê?”
Cận Thủy Lan nhìn cô ấy, bình thản nói: “Thiếu tiền.”
Kỷ Tử Bạc:......
Bàn về việc nói càn rỡ, nói liều, vẫn còn có thể mang dáng vẻ nghiêm túc, ai cũng đều kém hơn so với Cận Thủy Lan. Thật muốn đem bộ dạng hiện tại này của cô ấy chụp đăng lên cho người đọc nhà cô ấy xem, người đẹp lạnh lùng khó gần là cái gì, không dính khói lửa phàm tục, vì người mình thích sẵn sàng nói ra bất cứ điều gì, còn nói thiếu tiền? Cô ấy nói những lời này, có cảm thấy lương tâm bị cắn rứt hay không?
Cận Thủy Lan có cắn rứt hay không, Kỷ Tử Bạc không biết, nhưng lương tâm của cô ấy đã bắt đầu cắn rứt rồi, hỏi Cận Thủy Lan: “Đây là cậu cố ý đem người kéo vào đó à?”
“Còn chút lương tâm nào hay không?”
Cận Thủy Lan hỏi: “Lương tâm là cái gì?”
( bouns: Lương tâm có ăn được không? Liệu có cưới được hay vợ không?)
Tàn nhẫn, thật quá tàn nhẫn!
Một câu nói của Kỷ Tử Bạc bị nghẹn cứng, mất nửa ngày cũng không phát ra được, Cận Thủy Lan hỏi cô ấy: “Mới sáng sớm cậu đến nhà tớ để làm gì?”
“Làm gì à?” Kỷ Tử Bạc trợn trắng mắt: “Cậu nói xem tớ đến đây để làm gì? Thúc giục kịch bản đó! Ngày hôm qua, tớ đã gửi tin nhắn cả ngày cho cậu, cậu cũng không thèm trả lời tin nhắn của tớ.”
Đây là một bộ kịch truyền thanh được dựng lại từ một bộ tiểu thuyết cũ của Cận Thủy Lan. Sau khi viết xong kịch bản, Cận Thủy Lan muốn đích thân xem qua. Vốn nói là làm xong sẽ chia sẻ qua cho cô ấy. Kết quả, ngày hôm qua đã gửi thật nhiều tin cho cô ấy nhưng chưa nhận được một lời hồi đáp nào. Kỷ Tử Bạc cho rằng Cận Thủy Lan lại tự nhốt mình trong phòng, không quản ngày đêm cắm đầu vào viết văn. Thế mà, ai có thể ngờ tới khi mở cửa Kỷ Tử Bạc sẽ nhìn thấy Lục Chẩm Thu!
Cận Thủy Lan gật đầu: “Tớ sẽ trả lời cậu sau.”
Kỷ Tử Bạc nói: “Tớ lặn lội từ xa tới đây, mà cậu chỉ dùng một câu đã muốn đuổi tớ đi sao?”
Nhận ra ý đồ của cô ấy, Cận Thủy Lan mím môi, ý tứ cảnh cáo ngập trong đáy mắt, Kỷ Tử Bạc làm động tác giảng hòa: “Yên tâm đi, nên nói cái gì và không nên nói cái gì, bọn tớ đều nắm rõ.”
Cận Thủy Lan suy nghĩ một chút, về sau bọn họ sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt, để Kỷ Tử Bạc cùng bước vào thang máy đi lên với mình. Trong thang máy, Cận Thủy Lan đưa tay ra, Kỷ Tử Bạc nhíu mày: “Làm gì?”
Cận Thủy Lan xua tay: “Chìa khóa nhà.”
Kỷ Tử Bạc lấy chìa khóa ra, còn chưa kịp hỏi đã nhìn thấy Cận Thủy Lan lấy nó đi từ trên tay của cô ấy. Tiếp đến, gỡ một chìa trong đó ra, Kỷ Tử Bạc không hiểu: “Vậy sau này tớ vào nhà cậu bằng cách nào đây?”
Cận Thủy Lan nói: “Gõ cửa.”
Kỷ Tử Bạc:......
Kỷ Tử Bạc nghiến răng nghiến lợi nhẫn nhịn nhìn theo bóng dáng của Cận Thủy Lan, nội tâm chửi thầm cô ấy là kẻ thấy sắc quên bạn. Nhưng khi mở cửa Kỷ Tử Bạc liền khôi phục vẻ mặt ôn hòa, sắc mặt thay đổi hẳn một trăm tám mươi độ. Lục Chẩm Thu còn chưa ăn sáng, nghe được tiếng động ở cửa liền quay đầu. Lần này Mao Mao ngoan hơn, không có lập tức chạy tới, nhìn thấy người mở cửa là Cận Thủy Lan mới về vẩy cái đuôi đi tới.
Kỷ Tử Bạc nhích lại gần bên cạnh, Lục Chẩm Thu hô lên: “Cô Kỷ, chào buổi sáng.”
“Cô biết tôi sao?” Kỷ Tử Bạc có chút bất ngờ. Trước kia, có một khoảng thời gian Lục Chẩm Thu tham gia vào công việc lồng tiếng, nhưng thật lâu cũng chưa có nổi một tác phẩm. Cô ấy còn tưởng rằng Lục Chẩm Thu đã rút khỏi ngành. Không nghĩ tới, thế mà cô lại biết đến cô ấy, Lục Chẩm Thu gật đầu: “Biết chứ. Cô Kỷ rất tài giỏi.”
Được cô khen như thế, khiến Kỷ Tử Bạc cảm thấy vui mừng. Cô ấy nháy mắt với Lục Chẩm Thu, đôi mắt to tròn kia, nhìn một cái, người cô thích đang khen tôi đấy nha. Ngay tức khắc, Kỷ Tử Bạc nhận được ánh mắt lạnh như dao của Cận Thủy Lan, xìu mặt xuống, cô ấy nói: “Không có đâu. Chẳng qua, mấy năm nay, ngược lại, không thấy tin tức gì của Lục tiểu thư.”
Lục Chẩm Thu gật đầu: “Mấy năm nay, tôi rất ít nhận tác phẩm.”
Trên thực tế, mấy năm nay cô không phải nhận ít, mà là không nhận được nhiều. Hai năm trước cô nhận lồng tiếng cho vai chính, sau đó đoàn phim phân chia thời gian lồng tiếng, không biết tại sao cô lại không nhận được tin tức kia, thành ra đến muộn một chút. Đoàn kịch kia ở trên Weibo ẩn ý nói cô không chuyên nghiệp, và cho đổi người thay thế cô. Về sau, những tổ kịch khác cũng không tìm đến cô. Vậy nên, mấy năm nay cô không có nhiều tác phẩm.
Kỷ Tử Bạc nói: “Là không muốn nhận sao? Nhắc lại nhớ đến hai năm trước tôi có gửi lời mời cho cô.”
Là Cận Thủy Lan yêu cầu, chẳng qua Lục Chẩm Thu không hồi âm, như đá chìm đáy biển. Sau này, cũng không thấy tin tức của Lục Chẩm Thu, các cô ấy đều cho rằng Lục Chẩm Thu không muốn làm công việc lồng tiếng này nữa.
Lục Chẩm Thu ngạc nhiên: “Có gửi cho tôi ư?”
Cô lắc đầu: “Tôi không nhận được nó.”
Kỷ Tử Bạc nhíu mày: “Tại sao lại như thế? Chắc chắn có. Tôi còn gửi những tận hai lần.”
Lục Chẩm Thu hỏi: “Cô gửi đến nơi nào?”
Kỷ Tử Bạc lấy điện thoại ra, mở mục liên hệ Q ở trong đó tra một hồi lâu mới tìm được tên của Lục Chẩm Thu, hỏi: “Cái này có phải tài khoản của cô hay không?”
Lục Chẩm Thu nghiêng đầu, nhìn đến thông tin liên hệ: “Là của tôi.”
Chỉ là hai năm trước lịch sử lưu trữ đã không tìm thấy, Kỷ Tử Bạc nói: “Cái kia, tám phần là bị nuốt mất tin tức, hệ thống rác rưởi!”
Lục Chẩm Thu gật đầu.
Cận Thủy Lan đã ngồi vào bàn ăn ngẩng đầu lên xem hai người nói chuyện, mày đẹp nhăn lại thật chặt, suy nghĩ vài giây mới nói: “Ăn sáng trước đi, đồ ăn đều nguội cả rồi.”
Lục Chẩm Thu nói với Kỷ Tử Bạc: “Cô Kỷ cùng ăn nhé? Tôi vừa mới làm hơi nhiều.”
Hai người kia xuống lầu, Lục Chẩm Thu đi nấu, đoán rằng Kỷ Tử Bạc tới sớm như thế phỏng chừng chưa ăn sáng. Đúng thật là Kỷ Tử Bạc chưa ăn, cô ấy mỉm cười và ngồi xuống: “Vậy thì tôi đây sẽ không khách sáo. Lại nói, hiện tại cô còn làm công việc lồng tiếng nữa không?”
Lục Chẩm Thu cúi đầu: “Có cơ hội hẵng nói......”
“Có cơ hội nha!” Kỷ Tử Bạc nói: “Đương nhiên là có cơ hội. Hai năm trước khi chúng ta không thể hợp tác cùng nhau, cô không biết tôi cảm thấy tiếc thế nào đâu!” Cô ấy nói tới đây thì dừng lại khụ một tiếng, nhìn về phía Cận Thủy Lan tiếp tục: “Hiện tại là cơ hội tốt nhất!”
Cận Thủy Lan cũng ngẩng đầu, quay sang nói với Lục Chẩm Thu: “Đúng vậy, âm giọng của cô rất ổn, có thể thử xem.”
Lục Chẩm Thu không ngờ chỉ là một bữa sáng, còn có thể vừa ăn vừa bắt được cơ hội làm việc. Cô nhìn về phía Kỷ Tử Bạc, lại nhìn sang chỗ của Cận Thủy Lan, chớp chớp mắt. Mấy năm nay. cô từng nghe rất nhiều câu nói: 'Thu Thu, thật ngại quá. Âm giọng của cô không phù hợp' hay là 'Thực xin lỗi, Thu Thu. âm sắc của cô không thích hợp'. Mỗi lần nghe được lời từ chối đều khiến cô chết lặng, mà hiện tại đột nhiên có người nói âm sắc của cô thật tốt, có thể thử xem, trong thoáng chốc Lục Chẩm Thu chậm chạp chưa phản ứng lại kịp.
Cận Thủy Lan nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, có kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, pha chút luống cuống, thêm cả vẻ yếu đuối dễ thấy. Lục Chẩm Thu lấy lại vẻ bình tĩnh, trong mắt nổi lên một đốm lửa nhỏ, vẫn còn hy vọng chưa dập tắt. Trái tim của Cận Thủy Lan cứ tự nhiên theo đó mềm xuống, cô ấy cúi đầu nói: “Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói tiếp.”
LLục Chẩm Thu cụp mắt, che giấu sự thất thố, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Ừ, ăn cơm trước.”
Kỷ Tử Bạc không nói nữa, cũng cúi đầu xuống ăn sáng. Mao Mao ngồi xổm bên cạnh ba người, thè lưỡi, hết nhìn qua Lục Chẩm Thu, lại nhìn sang chỗ Cận Thủy Lan, chờ đến khi bọn họ ăn cơm xong mới đứng lên, Lục Chẩm Thu nói: “Tôi đi rửa bát, cô Kỷ......”
“Để tôi rửa cho. “ Cận Thủy Lan từ trong tay cô lấy đi bát đũa, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cô ngồi nói chuyện với Tử Bạc đi.”
Lục Chẩm Thu đưa mắt nhìn cô ấy, Cận Thủy Lan nhanh tay đem bát đũa của cả ba bỏ vào bồn rửa, mở vòi nước ra, Lục Chẩm Thu đành phải quay đầu qua nói chuyện với Kỷ Tử Bạc.
Cận Thủy Lan rất ít khi nấu cơm, phòng bếp chỉ để chưng bày một chỗ, cũng mời dì về để nấu cơm, sau đó bởi vì sinh hoạt thất thường, bà ấy đã từ chức. Hiện tại nhìn thấy ở phòng bếp xuất hiện thêm nhiều gia vị, còn chưa kịp thích ứng. Cô ấy rửa bát xong, kế tiếp nhìn về phía sô pha chỗ Lục Chẩm Thu đang ngồi.
Lục Chẩm Thu đưa lưng về phía cô ấy, dáng người mảnh khảnh, ánh mặt trời chiếu lên trên bàn trà, khúc xạ bao quanh cô, tạo thành một vầng hào quang. Cận Thủy Lan nhớ đến sau lần đầu gặp gỡ vào hai năm trước, thời điểm Lục Chẩm Thu rời đi, cô ấy theo chân Lục Chẩm Thu đến hiện trường thử âm. Lúc ấy, có rất nhiều ánh đèn chiếu lên người Lục Chẩm Thu, cô hướng về phía microphone, thanh âm trong trẻo, linh hoạt kỳ ảo, vừa mở miệng đã khiến cho phải cô ấy kinh diễm.
Là âm giọng mà cô ấy thích.
Cô ấy bảo Kỷ Tử Bạc liên hệ với Lục Chẩm Thu, nhưng Kỷ Tử Bạc nói cho cô ấy rằng, Lục Chẩm Thu không trả lời. Và hai người đều đoán là Lục Chẩm Thu không muốn làm nữa. Lại không ngờ tới, thì ra là cô không nhận được tin nhắn.
Đang yên đang lành, tại làm sao cô lại không nhận được tin nhắn chứ?
Cận Thủy Lan chau mày, nghĩ tới khoảng thời gian đó, Lục Chẩm Thu xảy ra mâu thuẫn với đoàn kịch nọ, cũng là vì tin tức kém sinh ra. Cô ấy cúi đầu trầm tư vài giây, Kỷ Tử Bạc kêu lên: “Cô Cận!”
Cô ấy ngẩng đầu, Kỷ Tử Bạc nói: “Qua nơi này ngồi đi.”
Cận Thủy Lan đi qua đó, Lục Chẩm Thu nghiêng đầu, Cận Thủy Lan có một loại cảm giác thơ ca đầy bụng, mà cố tình trong xương cốt của cô ấy lại có chút lạnh lùng xen lẫn kiêu ngạo. Hai loại khí chất hoàn mỹ này dung hợp cùng một chỗ, thoạt nhìn xác thật sẽ cảm thấy ở chung không ổn lắm.
Nhưng Lục Chẩm Thu lại cảm thấy Cận Thủy Lan là dạng người ngoài lạnh trong nóng.
Cô dịch qua chừa ra khoảng trống, để cho Cận Thủy Lan ngồi xuống, Kỷ Tử Bạc nói: “Tớ vừa mới nói qua với Thu Thu, cậu vừa viết xong kịch bản kia, vai 'Lư Âm' không phải chưa tìm được người thích hợp sao? Tớ cảm thấy âm giọng của Thu Thu rất hợp, chi bằng để cho cô ấy thử xem sao?”
Lư Âm ở trong tiểu thuyết nhân khí vô cùng cao, có thể liệt vào cùng hàng với nhân vật chính, là ánh trăng sáng được rất nhiều người đọc yêu thích. Bởi nhân vật này, sống vì nghĩa lớn. Khi còn nhỏ đã cứu nữ chính mấy lần, và sau này nữ chính thích nàng, nhưng nàng lại không có tâm tình yêu đương, cả đời đều ở trên chiến trường, bảo vệ tổ quốc. Trận chiến cuối cùng đánh liên tiếp ròng rã suốt mười bốn ngày, cạn kiệt lương thực, nàng phải cắn răng chống đỡ, quân địch khiếp sợ trước sự anh dũng chiến đấu của nàng, thậm chí tướng địch còn phải thốt lên một câu: [Lư Âm ở đây, quân ta không thể phá thành.]
Nhưng đến cuối thành vẫn bị phá, bởi vì Lư Âm đã hy sinh.
Từ lúc bắt đầu cô ấy cùng với Cận Thủy Lan đã tuyển thử vài diễn viên lồng tiếng cho nhân vật này, nhưng sau khi thử âm đều không hài lòng. Khi nãy ăn cơm, Kỷ Tử Bạc đã suy xét và thấy nhân vật này rất phù hợp với Lục Chẩm Thu, phát hiện rất tốt. Cô ấy từng nghe qua tác phẩm của Lục Chẩm Thu, có ấn tượng sâu sắc với âm giọng của cô, và cô ấy cảm thấy ở lần chọn này sẽ không sai người nữa.
Trực giác mãnh liệt mách bảo như thế. Lần trước cũng đã xuất hiện ở trên người Bạch Noãn Nõan.
Cận Thủy Lan khẽ gật đầu khi nghe được câu nói của cô ấy: “Có thể thử trước một đoạn.”
Kỷ Tử Bạc vỗ tay một cái: “Vậy cứ quyết định như thế nhé. Trở về nhà tôi sẽ gửi kịch bản cho cô.” Cô nói với Lục Chẩm Thu: “Còn nữa, hai ngày này hãy để cô Cận nói cho cô biết tường tận về nhân vật này.”
Lục Chẩm Thu nói: “Ừ, tôi cần suy nghĩ và nghiên cứu trước.”
“Không cần khách sáo. Nghĩ không được thì cứ chạy qua hỏi cô Cận.” Kỷ Tử Bạc cười: “Cậu ấy rất sẵn lòng giải đáp cho cô.”
Nói nhiều quá rồi. Cận Thủy Lan liếc nhìn cô ấy một cái, Kỷ Tử Bạc ho khan: “Tạm thời như vậy nhé. Tôi đi trước.”
Lục Chẩm Thu tiễn cô ấy ra cửa, nhìn Kỷ Tử Bạc vào thang máy mới đóng cửa lại, quay đầu, biểu cảm vui thích hơn so với ngày hôm qua, sắc mặt cũng khá lên nhiều, Cận Thủy Lan buông di động, nói: “ Trông cô có vẻ rất phấn khởi?”
Lục Chẩm Thu gật đầu, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện một vệt ửng đỏ, cô nói lời cảm ơn với Cận Thủy Lan: “Nếu không phải nhờ cô Cận, thì tôi cũng không có được cơ hội này.”
Cận Thủy Lan nói: “Không cần khách sáo.” Cô ấy nói xong lại tiếp tục: “Sẽ còn nhiều chuyện khiến cô vui hơn.”
Lục Chẩm Thu cảm thấy khó hiểu: “Cái gì cơ ạ?”
Cô vừa dứt lời, màn hình di động sáng lên, tiếng chuông vang vọng cả phòng khách, Lục Chẩm Thu vội lấy di động, tiếp điện thoại. người ở đầu dây bên kia điềm nhiên thông tri: “Xin chào, cô là Lục Chẩm Thu, Lục tiểu thư đúng không?”
Lục Chẩm Thu nói: “Là tôi đây.”
“Tôi là người phụ trách bên mảng phát sóng trực tiếp của Tam Thủy. Tôi gọi là muốn bàn chuyện ký hợp đồng công việc với cô, không biết cô có tiện bàn việc hay không?”
Lục Chẩm Thu ngẩn người mất vài giây: “Rất tiện!”
Quả nhiên, người kia ở trong điện thoại nói: “Vậy được. Trước tiên, tôi sẽ thêm WeChat của cô và gửi hợp đồng qua cho cô.”
Lục Chẩm Thu cúp điện thoại nhìn về phía Cận Thủy Lan, ánh mắt sáng rực, mắt trong trẻo hơn so với bình thường. Trong lúc Cận Thủy Lan cho rằng Lục Chẩm Thu có phải đã nhìn thấu được tâm ý của cô ấy, Lục Chẩm Thu hỏi: “Cô Cận, cô biết coi số mệnh có phải không?”
Cận Thủy Lan chớp mắt, á khẩu không đáp lại được.
- ----
Tác giả có lời muốn nói: 30 cái bao lì xì moah moah.
Cận Thủy Lan: Đúng vậy, tôi biết coi số mệnh. Tôi tính qua, em đang nhớ tôi.
Lục Chẩm Thu:......