Khó Chơi

Chương 10: Chương 10: Cảm tình




Lục Chẩm Thu thuận lợi bàn chuyện ký hợp đồng với nhà đài. Trước mắt, mục phát sóng trực tiếp là mục có độ nổi cao nhất của nhà đài này. Hơn mười triệu người dùng hoạt động, chủ trương mở ra mục trò chơi, chia ra khu thi đấu và khu phát sóng trực tiếp. Lục Chẩm Thu ký với bên mảng giải trí. Mảng giải trí cũng phân ra rất kỹ càng, tỉ mỉ, ca hát, khiêu vũ, phát sóng trực tiếp bên ngoài, đương nhiên cũng có thể chơi game. Lúc mới vừa ký hợp đồng sẽ phải thử việc với thời gian là ba tháng. Đây là giai đoạn nở hoa cho người mới, nhà đài sẽ căn cứ vào nội dung phát sóng trực tiếp mỗi ngày để tiến hành phân loại tuyên truyền và mở rộng.

Điều khoản ký hợp đồng so với nhà đài cũ tốt hơn rất nhiều. Không chỉ có lương tăng gấp ba, cộng thêm đủ các loại đề cử nhìn muốn hoa cả mắt. Lục Chẩm Thu không vội vã ký hợp đồng ngay lập tức, mà liên hệ với Tiểu Ngư trước.

Tiểu Ngư nhận được tin tức nói cô muốn ký hợp đồng tức khắc kích động đến muốn hư, gửi một chuỗi a a a a a a thật dài qua đây, còn nói bởi vì có liên quan tới Lộc Ngôn, nên tám trăm năm cũng chưa mở thêm mảng Giải Trí, đợi Lục Chẩm Thu ký, cô ấy rất muốn Lục Chẩm Thu vượt mặt Lộc Ngôn!

Tâm trí có phần mạnh mẽ quá mức.

Lục Chẩm Thu biết Tiểu Ngư và Lộc Ngôn có mâu thuẫn. Trước đây, khi còn ở trong ngành lồng tiếng Tiểu Ngư và Lộc Ngôn đã không hợp tính nhau, có một lần cô nàng có ký hợp đồng cùng với đoàn kịch và đã bị Lộc Ngôn ngăn chặn. Tiểu Ngư tức giận liền rời khỏi ngành lồng tiếng, chuyển sang chơi game.

Tiểu Ngư đã nói qua việc này cho bọn cô, Hoa Lạc giận đến mức muốn đi mắng cho Lộc Ngôn một trận, bất quá lại bị Tiểu Ngư ngăn lại nói đã qua lâu rồi, mắng cô ta cũng không có ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa, hiện tại cô ấy chơi game cảm thấy sảng khoái hơn, là chuyện mà cô ấy thích làm, thậm chí không xảy ra mâu thuẫn với nhau, càng không cần phải nói, rất thoải mái. Cô ấy cũng đã nói như vậy, chẳng qua mỗi lần nhìn thấy Lộc Ngôn sẽ nhịn không được phải trợn trắng mắt.

Tiểu Ngư xem hợp đồng và rất nhanh gửi tin nhắn qua: [Không có gì vấn đề, điều khoản ký so với thời của tôi có nhỉnh hơn một chút. Chỉ là hiện tại nhà đài lớn, xác thật điều kiện càng ngày càng tốt.]

Lục Chẩm Thu đáp: [Không có vấn đề thì tớ sẽ ký.]

Tiểu Ngư: [Đợi lát nữa, cậu hỏi họ xem cách quảng bá cho người mới ra sao?]

Lục Chẩm Thu đem vấn đề này sao chép rồi ấn gửi qua cho người phụ trách của nhà đài. Người phụ trách đang gõ máy tính, anh ta không phải lãnh đạo của nhà đài. Anh ta thường chịu trách nhiệm vận hành và bảo trì cho từng mảng, còn công việc chính là thông báo tuyển dụng. Nhân sự bên kia sẽ do anh ta chọn ra những ứng viên có thể hợp tác, cùng với lập ra bản hợp đồng ký kết. Anh ta cũng phụ trách luôn việc xét duyệt cuối cùng và liên lạc với những người được ký hợp đồng.

Thật ra, điều kiện của Lục Chẩm Thu cũng không khá lắm. Hai năm trước cũng coi như không tệ, ký cái này có thể nâng cao vị thế. Bây giờ, top ba ở mục giải trí khu đã được định ra từ lâu, rất khó xoay chuyển. Thêm cả, mấy năm nay cô làm việc ở nhà đài nhỏ, cơ hồ không có bao nhiêu fan, cũng không thể thêm vào. Thời điểm ấy, khi nhìn vào hồ sơ cá nhân của Lục Chẩm Thu, anh ta cũng thấy hơi do dự, nhưng là trưởng phòng nhân sự cho anh ta một ánh mắt: “Cần chiếu cố nhiều hơn.”

Ở nơi làm việc không thể tránh được mấy kiểu quan hệ như vậy. Nếu ứng viên có chút danh tiếng, thì phải xin chỉ thị của sếp và hiển nhiên trường hợp của Lục Chẩm Thu không cần, anh ta có thể tự quyết định, cho nên ký xuống.

Về phần quảng bá cho người mới.

Người phụ trách nghiêng đầu xem tài liệu trong tay, lần này mảng Giải Trí ký với hai ứng viên, còn một người nữa tên gọi là Lâu Ỷ Phong, do Lộc Ngôn đề cử, anh ta đánh chữ: [Đầu tiên là thông báo trên Weibo. Sau đó, nhà đài sẽ giới thiệu, cô tìm một bức ảnh cô cảm thấy ưng ý nhất gửi qua cho tôi.]

Lục Chẩm Thu hỏi Tiểu Ngư, Tiểu Ngư nói rất ổn, ký đi.

Cô không thấy có vấn đề, ở trên mạng hoàn thành việc ký hợp đồng, đem hợp đồng tải xuống ổn thỏa, lại tìm một tấm ảnh của mình gửi qua, thuận tay click mở phát sóng trực tiếp của đài Tam Thủy.

Ban ngày không có nhiều người truy cập như ban đêm, cô lướt đến mảng Giải Trí, phát hiện Lộc Ngôn chính là người nổi nhất, với hai triệu lượt xem. Kể cả ban ngày lượt xem cũng rất cao. Lục Chẩm Thu mím môi, nghe thấy Lộc Ngôn nói: “Cảm ơn phần quà của chị Mặc, bay một cái!”

Cơn mưa bình luận bay vèo vèo, lấp kín cả một nửa màn hình di động, Lộc Ngôn cười tủm tỉm: “Đêm qua không làm phát sóng trực tiếp, đêm qua có bữa tiệc, bữa tiệc gì á? Bí mật, chắc hẳn cũng có vài người đã biết. Có liên quan đến Hạ Thần không? Ừ? Mọi người cũng thật là......”

Lục Chẩm Thu nghe được hai chữ lập tức nhíu mày, chuẩn bị đóng phát sóng trực tiếp lại, Lộc Ngôn lại nói: “Được rồi. Nói cho mọi người một tin là kịch đã xong rồi. Không nói không nói. Nói chuyện vui thôi. Đợi hai ngày nữa sẽ giời thiệu cho mọi người một em gái nha, dáng vẻ trông rất dễ thương.”

Cô đóng phát sóng trực tiếp.

Mao Mao ghé vào cửa vẫy đuôi, Lục Chẩm Thu nhìn sang, kêu: “Mao Mao.”

Ngào ô một tiếng, Mao Mao chạy như bay qua, ngày thường làm phát sóng trực tiếp Mao Mao đều rất hiểu chuyện, ngồi xổm bên người cô không chút lộn xộn, chỉ chờ cô chủ động kêu mới dám chạy tới.

Cận Thủy Lan nghe được động tĩnh liền nghiêng đầu, nhìn thấy Lục Chẩm Thu và Mao Mao đi ra khỏi phòng. Lục Chẩm Thu đi đến ban công đổ thức ăn chó ra cho Mao Mao, xem thời gian, một lát nữa cần chuẩn bị mang nó xuống dưới đi dạo. Cô vừa dọn tới nơi này còn có rất nhiều việc phải làm, đặc biệt là thói quen đi WC của Mao Mao.

Cô cất thức ăn cho chó xong thì quay đầu, thấy Cận Thủy Lan đang nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, không biết có phải là đang làm việc hay không, bước chân của cô rất nhẹ, phút chốc, lại nghe được tiếng Cận Thủy Lan gọi cô: “Chẩm Thu.”

Lục Chẩm Thu hoảng hốt khi nghe thấy hai chữ này. Trước kia, trong ngành lồng tiếng cô dùng cái tên này để gọi. Sau này, cô tạm lui khỏi ngành, mọi người đều gọi cô là Thu Thu. Vậy nên, đột nhiên nghe được danh xưng quen thuộc, khiến cô có chút xúc động.

Cận Thủy Lan vỗ vào vị trí bên người: “Tới ngồi đi, tôi có việc muốn hỏi cô.”

Lục Chẩm Thu đi đến và ngồi xuống bên người cô ấy, mùi hương mát lạnh quẩn quanh chóp mũi. Cô không biết loại nước hoa mà Cận Thủy Lan đang dùng là loại gì. Nhưng giống như từ lúc gặp mặt đã cảm nhận được mùi hương này thật đặc biệt, mát lạnh, trầm tĩnh. Ngửi vào khiến cho Lục Chẩm Thu nhớ đến hai cụm từ, thành thục, ưu nhã.

Một tay của Cận Thủy Lan cầm máy tính bảng, nhìn Lục Chẩm Thu từ khóe mắt, góc mặt của Lục Chẩm Thu trắng nõn, làn da mịn màng tinh tế, ở nhà không trang điểm, lông mi cong vút, dài tự nhiên, bọng mắt nhỏ nổ lên ở dưới, mắt của Lục Chẩm Thu là dạng mắt phượng điển hình. Cận Thủy Lan đặc biệt yêu thích đuôi mắt của cô, đuôi mắt hẹp dài vểnh lên. Có một sự lười biếng dụ hoặc khi cô nhắm mắt lại.

Hết lần này tới lần khác Lục Chẩm Thu, không biết điều đó.

Cận Thủy Lan ghé sát vào bên người cô, và nói: “Cô cảm thấy màu sắc của cái nào đẹp?”

Lục Chẩm Thu hỏi: “Đây là cái gì?”

Cận Thủy Lan nói: “Máy quét dọn tự động.”

Tiếp đến, Lục Chẩm Thu nghĩ đến có lẽ cô ấy mua cái này vì Mao Mao, cô nói: “Vậy để tôi đi mua.”

“Không cần đâu. Vốn dĩ tôi cũng cần phải mua, chỉ là không biết nên chọn màu nào.”

Hóa ra, cô ấy còn vướng mắc ở chỗ chọn lựa khó khăn. Lục Chẩm Thu cúi đầu nghiêm túc xem, nói: “Tôi cảm thấy cái màu lam này không tệ đâu.”

Bất quá, trên bản vẽ này không ghi giá, cô cũng không hiểu biết nhiều, Lục Chẩm Thu do dự vài giây lại nói: “Để tôi trả một nửa tiền mua máy.”

Cận Thủy Lan gật đầu: “Thích màu lam à?”

Cô ấy cũng nghĩ sẽ mua cái màu lam kia, nói với Lục Chẩm Thu: “Không cần. Nếu cô cảm thấy ngại thì bữa tối làm nhiều hơn một chút.”

Lục Chẩm Thu nói: “Được.”

Cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, tiền thuê nhà thấp như thế, cũng không thể chiếm nhiều tiện nghi của Cận Thủy Lan, chắc chắn, ngày thường có thể chú ý đến nơi cần chiếu cố. Cận Thủy Lan đưa mắt nhìn cô, đáy mắt ẩn chứa ý cười.

Cô ấy rất mong chờ được Lục Chẩm Thu chăm sóc.

Lục Chẩm Thu ngồi xuống sau khi chọn xong máy quét dọn. Cận Thủy Lan ở bên cạnh đã bắt đầu xem những thứ khác. Cô cũng không tiện xem, dứt khoát lấy di động ra bắt đầu chọn đồ trang trí, bất quá mỗi lần chọn cô đều sẽ hỏi Cận Thủy Lan: “Cô Cận, cái này được không? Tôi muốn treo nó trên cửa sổ.”

Cận Thủy Lan hỏi: “Định treo ngang à?”

Lục Chẩm Thu gật đầu, buông di động, diễn tả bằng động tác tay: “Chính là bên này treo ba hàng đèn, trung gian là bốn năm sáu, bên cạnh cũng là ba hàng.”

Cô mô tả một cách nghiêm túc, hai mắt sáng ngời. Cận Thủy Lan nín cười, một tay nắm quyền đề chặt nơi khóe môi, che giấu khóe miệng cong cong. Lục Chẩm Thu nghe được hỏi: “Có thể chứ?”

Cô ấy gật đầu: “Cũng không tệ lắm, ý tưởng rất hay.”

Ngữ điệu tràn đầy vui thích.

Lục Chẩm Thu yên tâm, cô nói: “Vậy tôi đi đo kích thước và đặt hàng.”

Cận Thủy Lan nhìn cô đứng dậy trở về phòng, cũng cùng đi qua đó. Lục Chẩm Thu có thước cuộn, cô vừa lấy ra tới thì Cận Thủy Lan đã đi vào, cầm một đầu thước cuộn, kéo đến phía bên kia cửa sổ. Cô ấy nói với Lục Chẩm Thu: “Kéo qua đi.”

Lục Chẩm Thu ừ một tiếng, đem kích thước ghi vào cuốn sổ. Cận Thủy Lan nhìn trái nhìn phải một chút, phòng của Lục Chẩm Thu được dọn dẹp sạch sẽ, trên giường chăn xếp chỉnh tề, mới vừa dọn vào nên cũng chưa có đồ đạc gì, có vẻ khá trống trải. Cô ấy thấy Lục Chẩm Thu đi tới đi lui, có cảm giác chỗ trống đang được lấp đầy.

Trong lòng mềm mại, ấm áp quẩn quanh, Cận Thủy Lan lẳng lặng nhìn bóng người bận rộn của Lục Chẩm Thu. Cô ấy dựa người vào bên cạnh cửa sổ, ánh mắt dịu dàng thêm vài phần.

Lục Chẩm Thu còn muốn bổ sung thêm khả khá đồ dùng, thiết bị đều đã cũ, nhưng cũng cần mua lại rất nhiều đồ trang trí. May mắn, Cận Thủy Lan để cho cô tự quyết định. Trong lòng Lục Chẩm Thu rất biết ơn. Buổi tối, cô làm một bàn tiệc lớn mời Cận Thủy Lan. Cô cân nhắc đến việc chỉ có hai người, vì thế cô cũng không làm quá nhiều đồ ăn, chỉ vừa đủ ăn. Từ dạ dày cho đến tâm của Cận Thủy Lan đều bị lấp đầy.

Buổi tối hai người ăn xong còn hẹn nhau cùng xuống dưới lầu đi dạo. Khu nhà ở này có không gian xanh rất tốt, mùi hoa thơm tỏa quanh bốn phía, cây cối tươi tốt. Lục Chẩm Thu dắt Mao Mao, bước dọc theo khu phố, Cận Thủy Lan đi bên cạnh cô, gió đêm thổi nhè nhẹ, đèn đường chiếu vào kéo bóng của hai người thật dài.

Ba ngày trước, căn bản Lục Chẩm Thu chưa từng nghĩ tới sẽ chuyển đến ở nhà của Cận Thủy Lan. Sau khi vào ở cũng không ngờ tới Cận Thủy Lan lại là người bình dị gần gũi như thế. Cô lại càng không dám tưởng tưởng đến cảnh hai người bọn họ còn có thể xuống lầu đi bộ như vậy.

Mọi thứ nằm ngoài dự đoán, nhưng có vẻ diễn ra một cách rất tự nhiên.

Cận Thủy Lan nghiêng đầu, Lục Chẩm Thu yên lặng bước đi bên cạnh cô ấy, thỉnh thoảng nhìn xem Mao Mao ở phía trước, Cận Thủy Lan nói: “Cho tôi dắt nó một chút, được không?”

Lục Chẩm Thu quay đầu, đối diện với ánh mắt lấp lánh của Cận Thủy Lan, cô nói: “Mao Mao nhìn thấy cún khác, sẽ chạy theo.” Cô sợ đến lúc đó Cận Thủy Lan kéo không được Mao Mao, Cận Thủy Lan lại nói: “Không sao đâu, tôi có thể kéo được.”

Quả thật, cô cũng đã từng được chứng kiến cận cảnh lực cổ tay của Cận Thủy Lan mạnh cỡ nào.

Lục Chẩm Thu tháo tay cầm dây. Tay cầm dây dắt chó này của cô thuộc kiểu dáng nửa bao tay, năm ngón tay xỏ vào trong, kéo vào lòng bàn tay là có thể cố định. Nhưng người mới dùng lần đầu tiên chắc chắn chưa biết cách sử dụng. Lục Chẩm Thu thấy Cận Thủy Lan nhìn chằm chằm vào cái tay cầm, cô cười: “Cô đưa tay ra đi.”

Cận Thủy Lan duỗi tay phải ra, Lục Chẩm Thu nghiêng đầu, cụp mắt, đem ngón tay của Cận Thủy Lan đặt lên trên găng, rồi kéo xuống. Cận Thủy Lan giương mắt nhìn Lục Chẩm Thu gần ngay trước mắt. Hàng mi dài của cô khẽ lay động, đèn đường chiếu vào, khiến lông mi thay đổi màu sắc, mông lung, cặp mắt kia cũng nhìn chòng chọc vào ngón tay của Cận Thủy Lan, cúi đầu nghiêm túc bận rộn.

Tim bắt đầu mất không chế, đập rộn ràng, trong thân thể Cận Thủy Lan trong nổi lên một đốm lửa, lách cách bùng cháy.

Vẻ mặt bình tĩnh, dửng dưng của Lục Chẩm Thu, ngón tay lạnh như băng của cô đụng vào khiến da thịt của Cận Thủy Lan trở nên nóng bỏng như thiêu đốt, băng và lửa cùng hòa hợp. Tai của Cận Thủy Lan ẩn sau tóc hồng thấu, cô ấy đè thấp âm thanh, giọng hơi khàn: “Được chưa?”

Lục Chẩm Thu buông ra tay, khẽ mỉm cười với cô ấy: “Được rồi.”

Nhịp tim của Cận Thủy Lan mới vừa bình thường lại đập lên rộn ràng, còn kịch liệt hơn so với lúc nãy. Cô ấy nắm chặt cái cầm tay, bước nhanh lên trước hai bước, sợ bị Lục Chẩm Thu nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, âm thanh của sự rung động.

Cảm xúc bị lý trí đè nén bấy lâu này lần nữa kéo tới, điên cuồng sinh trưởng không chút kiêng nể, rất nhanh đã nuốt chửng cô ấy!

- ----

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Chẩm Thu: Phong cảnh thật đẹp làm sao, cô Cận đang suy nghĩ gì vậy?

Cận Thủy Lan: Suy nghĩ xem con của chúng ta nên đặt tên là gì.

Lục Chẩm Thu:????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.