Cận Thủy Lan dắt chó đi dạo nửa giờ đồng hồ, trong nhóm liên tục tag tên của cô ấy đến mức di động vang lên chấn động, Lục Chẩm Thu còn tưởng rằng có người gọi điện thoại cho cô ấy. Cận Thủy Lan lấy di động ra, nhìn thấy trong nhóm đang tranh nhau đoạt bao lì xì, là của Kỷ Tử Bạc phát ra.
[Kỷ tổng đã phát bao lì xì! Kỷ tổng đã phát bao lì xì!]
[Cảm ơn bà chủ Kỷ, cô Kỷ đang có chuyện gì vui hay sao?]
[Có phải cô Cận đã đưa kịch bản hay không?]
Tức khắc trong nhóm đồng loạt tag tên Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan dùng một tay đánh chữ: [?]
[Ai da, cô Cận tới! Cô Cận đang làm gì thế?]
Cận Thủy Lan: [Tản bộ.]
Trong nhóm tràn đầy dấu chấm hỏi, một đám người đều dùng biểu tượng một cách khoa trương để biểu đạt sự khiếp sợ: [Cái gì! Cô Cận đi tản bộ á?]
[Cô Cận có bị xuyên hồn không, nếu có thì cô chỉ cần gật đầu một cái.]
Quả thật, Cận Thủy Lan không thích ra khỏi cửa, một máy tính, một cái bàn, một cái điện thoại, thêm một phòng tập thể dục cũng đủ khiến cho cô ấy đóng cửa ở trong nhà một thời gian dài. Đôi khi, cô ấy tổ chức họp hội nghị cũng chỉ qua video chứ không tình nguyện đi ra ngoài, bất quá mấy năm nay khá hơn nhiều, bởi vì cô ấy tiếp nhận làm kịch bản, không thể tránh được việc phải qua đoàn phim xem.
Chẳng qua, nhiều năm quen biết như vậy, vẫn là lần đầu thấy Cận Thủy Lan ở trong nhóm nói, cô ấy đi ra ngoài tản bộ.
Trong nhóm đều là thành viên của nhóm kịch truyền thanh, bọn họ đã cùng hợp tác với cô ấy năm, sáu năm, tương đối quen thuộc. Khi bọn họ nghe thấy cô ấy nói buổi tối ra ngoài tản bộ liền hoài nghi tài khoản bị đánh cắp.
Cận Thủy Lan:......
Vui đùa qua đi, mọi người lại nói tới nhân vật Lư Âm trong kịch bản mới, nhân viên hậu kỳ hỏi: [Còn chưa quyết định được sao? Thật ra hai ngày vừa rồi, Lộc Ngôn có chủ động liên hệ với tôi.]
[Lộc Ngôn? Cô ta và Lư Âm không phải hoàn toàn không phù hợp hay sao?]
[Không phải là cô ta mà cô ta muốn giới thiệu một diễn viên lồng tiếng khác. Hình như là bạn bè gì đó với cô ta.]
Kỷ Tử Bạc: [Từ chối đi. Tôi đã tìm được người khác rồi. Chờ qua vòng thử âm, tôi sẽ giới thiệu cho mấy người.]
Trong nhóm như muốn nổ tung, mọi người đều thảo luận là ai. Cận Thủy Lan nghiêng đầu hỏi Lục Chẩm Thu: [Tử Bạc đã đưa kịch bản cho cô rồi sao?]
Lục Chẩm Thu thoáng sửng sốt. Lúc nãy, cô còn đang suy nghĩ chuyện khác, đột nhiên bị hỏi đến, chần chừ mất hai giây mới gật đầu: “Ừ, cô ấy đã gửi cho tôi.”
Cận Thủy Lan hỏi: “Xem qua chưa?”
Lục Chẩm Thu lắc đầu: “Còn chưa kịp xem, nhưng mà tôi đã xem qua tiểu thuyết.”
Cũng không biết có thấy đổi cải biên gì lớn hay không, nhân vật này trong nguyên tác phi thường xuất sắc. Lục Chẩm Thu còn nhớ rõ lúc trước phải mất một thời gian rất lâu cô mới có thể quên được đoạn Lư Âm hy sinh. Những ký ức đó ập đến trước mắt trong buổi chiều khi cô ngồi thảo luận với Kỷ Tử Bạc, khiến cô nhanh chóng tìm về nhiệt huyết và tình cảm mãnh liệt trong lần đầu được lồng tiếng.
Thấy Cận Thủy Lan không nói chuyện, Lục Chẩm Thu lên tiếng: “Đợi lát nữa trở về tôi sẽ xem kịch bản.”
Cận Thủy Lan đáp: “Cũng không cần phải khẩn trương như thế. Hai ngày qua cô không phải bị cảm sao, chờ giọng nói ổn định rồi thử lại.”
Xác thật, Lục Chẩm Thu bị cảm mấy ngày vừa rồi, bất quá cô gấp gáp dọn đồ chuyển nhà trong hai ngày qua, tự nhiên cũng quên mất việc bị cảm này. Hiện tại, bỗng dưng được Cận Thủy Lan nhắc tới, cô hắng giọng, nói: “Đã ổn rồi.”
Cận Thủy Lan nghiêng đầu: “Vẫn nên nghỉ ngơi thêm hai ngày.”
Lục Chẩm Thu mỉm cười với cô ấy: “Được, cảm ơn cô Cận.”
Khách sáo và xa cách, đây là phản ứng của một người bình thường mới gặp vài lần. Nhưng Cận Thủy Lan lại im lặng, bàn tay siết chặt, đáy lòng dâng lên một cảm giác chua xót không rõ.
Rất nhanh, hai người đã đi dạo xong. Trên đường trở về bắt gặp cửa hàng bán trái cây, Lục Chẩm Thu rẽ vào mua chút trái cây. Bọn họ một người dắt chó, một người trên tay xách theo túi hoa quả đứng ở trong thang máy. Mao Mao được cho đi dạo, lúc quay về tinh thần phấn chấn, mừng rỡ cọ vào người Cận Thủy Lan và Lục Chẩm Thu, chuyển động vòng quanh giữa hai người bọn họ. Cận Thủy Lan xoa đầu nó, bỏ cái cầm tay ra.
Sau khi về đến nhà, Cận Thủy Lan hỏi Lục Chẩm Thu muốn dùng bồn tắm hay không, cô ấy có thể chỉ cách dùng bồn tắm mắt xa cho cô. Lục Chẩm Thu cảm thấy ngại, khéo léo từ chối, ôm áo ngủ vào phòng tắm tắm vòi sen. Bản thân Cận Thủy Lan thì xả một bồn nước, chờ Lục Chẩm Thu tắm xong đi ra mới nằm vào.
Ngoài cửa, Lục Chẩm Thu và Mao Mao không biết đang làm gì, thi thoảng truyền tới vài âm thanh thùng thùng, một buổi tối náo nhiệt như vậy lại tăng thêm vài phần ảo giác ấm áp. Cận Thủy Lan là người sống tương đối độc lập, bắt đầu từ cấp hai đã tự mình đi thuê nhà để ở. Cho đến lúc bắt đầu viết tiểu thuyết hồi cấp ba, lại càng không thích hoàn cảnh ồn ào. Mấy lần về quê ăn cơm, buổi tối đều phải vội vã trở về, nơi này cho cô ấy cảm giác không chỉ là một chỗ ở, mà còn là một bến đỗ. Bây giờ ở bến đỗ này, có sự xuất hiện của một người nữa.
Là người cô ấy thích.
Cận Thủy Lan nằm trong bồn tắm, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, nước ấm áp từ khe hở chảy qua thân thể của cô ấy, lan ra từng tấc da thịt. Cô ấy gác cằm vào trên khuỷu tay, nghiêng đầu, một tay khác vô thức gõ vào mép bồn tắm.
Bốn phía tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy một ít tiếng động ở bên ngoài, còn ngẫu nhiên nghe được tiếng chó sủa.
Nửa giờ sau, Cận Thủy Lan vớt bọt đi ra ngoài thấy Lục Chẩm Thu ngồi trước máy tính trong phòng, Mao Mao ghé vào cạnh cửa, nghe được tiếng liền ngẩng đầu, nhìn được là Cận Thủy Lan lại quay về chỗ cũ, rất ngoan ngoãn. Cận Thủy Lan khoác áo choàng tắm dài, Lục Chẩm Thu nghiêng đầu nhìn về phía cô ấy, vội đem theo kịch bản đi qua, kịch bản vừa mới được in ra, vẫn còn mùi giấy mực. Lục Chẩm Thu chỉ vào một chỗ ở trong đó và nói: “Cô Cận, cảm xúc của câu lời kịch này, tôi chưa hiểu lắm......”
Ngón tay của cô tinh tế và thon dài, móng tay cuối còn có hình trăng khuyết, được sơn bóng, ánh sáng chiếu vào phản quang trong mắt của Cận Thủy Lan, ánh sáng lập loè. Cận Thủy Lan nhìn ngón tay của cô vài giây thì bên tai mới có âm thanh truyền tới.
“Cô Cận?” Lục Chẩm Thu ngẩng đầu, ánh mắt có chút khó hiểu. Cận Thủy Lan dùng khăn bông khô lau tóc ướt, ánh sáng chiếu lên gò má, đường nét rõ ràng. Cận Thủy Lan giải thích với cô về đoạn tình cảm của Lư Âm đang có, nói cảm xúc của đoạn kịch. Lục Chẩm Thu nghe một thoáng đã hiểu, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Cận Thủy Lan nhìn cô trở về chỗ dùng bút đỏ khoanh tròn vào chỗ đó, viết chú thích.
Chữ viết của Lục Chẩm Thu rất đẹp, thanh thoát có lực. Cận Thủy Lan tiến vào, một cái bóng mờ hiện ra, Lục Chẩm Thu ngước mắt nhìn. Cận Thủy Lan hỏi; “Đang xem phát sóng trực tiếp à?”
“Vừa mới xem được một chút.” Trên màn hình máy tính, là phát sóng trực tiếp của Tiểu Ngư. Tiểu Ngư chơi là trò chơi sinh tồn đã xuất hiện từ rất lâu. Cận Thủy Lan nhìn xem lại hỏi Lục Chẩm Thu: “Cô biết chơi không?”
Lục Chẩm Thu gật đầu: “Biết chơi một chút.”
Cô nói xong liền hỏi: “Cô Cận thì sao?”
Cận Thủy Lan ngưng lại hai giây, mới nói: “Chơi tạm được.”
Lục Chẩm Thu cười: “Chúng ta thêm nick của nhau. Sau này cùng nhau chơi game được không?”
Cận Thủy Lan gật đầu: “Không vấn đề.”
Lục Chẩm Thu nói đi phòng khách lấy điện thoại, ngay lập tức cô đã bước ra ngoài. Hai người đăng nhập trò chơi rồi kết bạn với nhau. Cấp bậc của Cận Thủy Lan không cao, vừa mới lên kim cương. Sau khi đã thêm bạn, cô ấy hỏi Lục Chẩm Thu: “Chúng ta đánh một trận chứ?”
Mao Mao cũng chạy lại đây, đem đầu gối của Lục Chẩm Thu làm gối đầu, Lục Chẩm Thu không động đậy thân thể, đồng ý: “Được.”
Cô hỏi Cận Thủy Lan: “Cô biết chơi những nhân vật nào?”
Cận Thủy Lan nói: “Tôi đều không quen với mấy nhân vật đó lắm, còn cô thì sao?”
Lục Chẩm Thu gật đầu: “Vậy cô hỗ trợ tôi được không? Đi theo tôi được chứ?”
Cô chọn nhân vật xạ thủ, Cận Thủy Lan gật đầu, theo sau chọn một nhân vật bảo mẫu, Lục Chẩm Thu quan sát khung cảnh xung quanh, nói: “Có hai người khác.”
Cận Thủy Lan nói: “Không vấn đề, tôi phụ cô một tay.”
Lục Chẩm Thu khách sáo mỉm cười, không dám trông cậy vào Cận Thủy Lan có thể trợ giúp bản thân. Dù sao thì bảo mẫu cũng là một trợ lý mềm yếu, rất dễ dàng bị chém. Phía đối diện lại xuất hiện thêm hai nhân vật khác, sánh đôi với xạ thủ là bắt người, rất khó giải quyết, nhưng Cận Thủy Lan rất có ý thức, thật sự đưa nhân vật tiến lên! Hai người nhiều lần bị mất máu, nguy hiểm ngập tràn. Cận Thủy Lan tung một chiêu lớn thêm chắn bảo vệ đã kéo máu sắp cạn lên lại. Bọn họ đã giành được chiến thắng với tỷ số hai mươi - năm, sau một hồi quyết đấu.
“Thật là lợi hại!” Lục Chẩm Thu khen thật lòng: “Có cô trợ giúp chơi thật tốt quá.”
Cận Thủy Lan hỏi: “Đánh thêm nữa không?”
Lục Chẩm Thu vừa định đáp lời của cô ấy, điện thoại ầm ĩ kêu vang, là một dãy số xa lạ gọi tới, cô nói với Cận Thủy Lan: “Đợi lát nữa, tôi phải nghe điện thoại đã.”
Cận Thủy Lan gật đầu, nghe Lục Chẩm Thu tiếp điện thoại.
Điện thoại là của Đường Nghênh Hạ gọi đến, cô ta bị Lục Chấm Thu cho vào danh sách đen, phải đi mượn điện thoại của bạn, Lục Chẩm Thu nghe phát liền nhận ra giọng nói của cô ta, tim thắt lại một hồi: “Cô còn tìm tôi làm cái gì?”
Giọng của cô có chút thất vọng, tay Cận Thủy Lan đang ở giao diện chọn nhân vật cũng phải dừng lại, chậm chạp không ấn xuống, Lục Chẩm Thu đứng dậy hướng vào trong phòng.
Đường Nghênh Hạ hỏi: “Thu Thu, bây giờ em đang ở đâu?”
Lục Chẩm Thu trầm mặc phút chốc: “Tôi ở đâu thì có liên quan gì đến cô không?”
Đường Nghênh Hạ không vui: “Tại sao lại không liên quan? Tôi không phải đã giải thích với em rằng tôi và Dư Ôn không là gì cả. Vì sao em lại không chịu tin tôi?”
Kể từ khi tới nơi này thì đây là lần đầu tiên Lục Chẩm Thu cảm thấy đau đầu, cô đưa tay di huyệt Thái Dương nói: “Đường Nghênh Hạ, tôi đã nói rất rõ. Mặc kệ chuyện cô và Dư Ôn có quan hệ yêu đương hay không, thì chúng ta cũng chia tay. Tôi không muốn nói về một tình yêu không thấy ánh sáng.”
Đường Nghênh Hạ chen vào nói ngay: “Chúng ta không phải không thể thấy ánh sáng! Chỉ là tôi muốn em đợi thêm một chút!”
“Đợi ư? Đợi đến khi nào đây?” Lục Chẩm Thu phát cáu: “Một năm, hai năm, hay là ba năm? Tôi đợi cô sau đó thì sao? Sau đó cô ở trên Weibo công khai thân mật cùng với người khác à?”Đường Nghênh Hạ cắn răng: “Tôi lập tức làm sáng tỏ quan hệ với Dư Ôn!”
“Không cần thiết nữa.” Lục Chẩm Thu nhẹ than, trái tim thắt chặt lại được thả lỏng, vẫn có chút đau, nhưng so với trước đó nói chia tay khá hơn một chút.
Có lẽ là đã quá thất vọng, tâm thực sự nguội lạnh, không còn cảm nhận được đau đớn nữa.
Nếu Đường Nghênh Hạ đã có ý muốn làm hòa, thì đáng lẽ nên xử lý sự việc với Dư Ôn trước và từ sớm công khai chuyện cô là bạn gái không phải hay sao? Còn cần cô hỏi, sau đó mới nói sẽ làm sáng tỏ.
Cô cưỡng ép Đường Nghênh Hạ làm những việc này thì có khác gì nhau sao?
Lục Chẩm Thu rất ghét kiểu như vậy, cô nói: “Không cần lại gọi điện thoại cho tôi.” Hạ quyết tâm, giọng bình tĩnh hơn, cũng rõ ràng hơn: “Chúng ta đã chia tay. Về sau cô đi con đường của cô, tôi đi đường của tôi. Chúng ta mỗi người một ngả, không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Không đợi Đường Nghênh Hạ nói xong, Lục Chẩm Thu đã cúp điện thoại.
Cô bóp chặt điện thoại, cạnh điện thoại đâm vào lòng bàn tay, khớp xương trắng bệch, phải mất một lúc lâu sau cô mới hít thở sâu, đứng dậy đi ra ngoài. Cận Thủy Lan vẫn ngồi trên sô pha cúi đầu chơi điện thoại, Lục Chẩm Thu liếc mắt thấy còn đang trong trò chơi, cô hỏi: “Cô Cận, tôi chơi tiếp với cô nhé?”
Cận Thủy Lan quay đầu nhìn, sắc mặt của Lục Chẩm Thu tái nhợt, nhưng cô khống chế cảm xúc rất tốt, chỉ là ánh mắt càng sáng trong hơn bình thường, cô ấy nói: “Được. Chơi thêm nửa tiếng nữa, có thể được chứ?”
Lục Chẩm Thu đưa mắt nhìn thời gian, gật đầu: “Có thể.”
Cận Thủy Lan mở miệng: “Chơi thêm nửa tiếng rồi tôi mời cô ăn bánh ngọt.”
“Ừ?” Lục Chẩm Thu có chút mờ mịt: “Tại sao đột nhiên lại muốn ăn bánh ngọt?”
Cận Thủy Lan cụp mắt: “Cũng không có gì.” Tay của cô ấy đặt bên môi, nói: “Chỉ là bỗng dưng nhớ tới chuyện vui thôi.”
- -----
Tác giả có lời muốn nói: 30 cái bao lì xì moah moah.
Lục Chẩm Thu: Có chuyện gì vui sao?
Cận Thủy Lan: Tôi sắp có vợ.
Lục Chẩm Thu:......