Ngày đầu tiên đến thuê nhà, Lục Chẩm Thu ngồi xem tám tập phim truyền hình cùng với Cận Thủy Lan, ngủ đều mơ thấy Trần Thế Mỹ. Buổi tối ngày hôm sau, cô cùng ăn bánh ngọt với Cận Thủy Lan, hai người chơi trò chơi đến hơn mười một giờ đêm, trong mơ toàn là về chơi game. Thức dậy sau một giấc ngủ, cô vào phòng bếp rót nước uống, nhìn thấy cửa thư phòng mở ra khe hở nhỏ, có tiếng bàn phím vang lên.
Cận Thủy Lan dùng không phải loại bàn phím cơ nên tiếng vang cũng không lớn, nhưng ở trong không gian đêm khuya yên tĩnh, vẫn có thể nghe được rõ ràng. Lục Chẩm Thu đoán tốc độ đánh chữ của cô ấy hẳn là rất nhanh. Trước đây, cô sống với Đường Nghênh Hạ cũng từng như vậy, Đường Nghênh Hạ hay thức đêm để gõ văn bản. Tiếp đó, Đường Nghênh Hạ nói làm việc liên tục mới không bị ảnh hưởng đến suy nghĩ và tốc độ. Không biết cô ta ở với Dư Ôn có còn giữ tình trạng như thế hay không?
Lục Chẩm Thu mím môi, buông ly nước, nhẹ chân nhẹ tay trở về phòng, đoán rằng Cận Thủy Lan đang làm việc, không muốn quấy rầy cô ấy. Khi đi ngang qua thư phòng, bên trong truyền đến âm thanh: “Chẩm Thu?”
Là Cận Thủy Lan gọi cô.
Lục Chẩm Thu bước tới cửa thư phòng, áy náy nói: “Xin lỗi cô Cận. Tôi đi rót ly nước, có phải đã làm phiền đến cô rồi hay không?”
Cận Thủy Lan kéo cửa phòng sách ra.
Cô ấy mặc áo ngủ bông màu vàng nhạt, có hơi rộng so với người. Dáng người của Cận Thủy Lan tương đối gầy, là dạng cao gầy, tóc dài búi lên bằng một cây bút cắm xuyên qua, không rõ là trong lúc gõ chữ có phải đã cào tóc hay không, tóc đẹp có phần rối, tóc mái hơi rũ, che đi ánh sáng trong mắt, cả người toát lên cảm giác lười biếng, khoan thai. Lục Chẩm Thu đưa mắt nhìn vào thư phòng xuyên qua bả vai của cô ấy.
Phòng sách rất lớn, so với phòng ngủ không khác là bao, có hai cái giá sách, hầu như là sách. Lục Chẩm Thu tinh mắt nhìn thấy có một hàng toàn là sách của Cận Thủy Lan.
Đột nhiên cô nghĩ đến chuyện cuốn sách đầu tiên của Cận Thủy Lan được xuất bản, chỉ trong vòng nửa giờ ký sách đặc biệt bán được tám mươi nghìn cuốn, biên tập của tạp chí bị mức doanh số này dọa sợ. Sau đó, lại thêm vào hơn một trăm nghìn cuốn. Từ khi ấy về sau, Cận Thủy Lan rất ít khi ký tặng sách, có vẻ như là sợ ký. Đến bây giờ những cuốn sách được cô ấy ký đã trở thành vật phẩm đặc biệt, rất khó mua được.
Hồi trước, Lục Chẩm Thu có mua một bộ, cô thấy Hoa Lạc yêu thích đến nỗi mỗi khi qua chỗ của cô, lần nào tới cũng đều phải đưa tay chạm vào nó. Lần sinh nhật đó của Hoa Lạc, cô đã đem nó tặng Hoa Lạc thay cho quà sinh nhật.
Bản mà cô mua chính là bản in được xuất bản lần đầu.
Cận Thủy Lan nhìn theo tầm mắt của cô hướng về phía mặt tủ sách, hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”
Lục Chẩm Thu sực tỉnh, lộ ra nụ cười lịch sự: “Cô Cận có thật nhiều sách.”
Cận Thủy Lan gật đầu: “Đều là mấy quyển sách linh tinh, cô thích có thể vào bên trong tìm sách xem.”
Lục Chẩm Thu nói: “Cảm ơn cô Cận.”
Bất quá cô không bước vào, mà đứng tại chỗ, Cận Thủy Lan nhìn xuống bàn chân của Lục Chẩm Thu, cô đi một đôi dép lê màu trắng nhạt, đầu ngón chân lộ ra bên ngoài. Có lẽ bởi vì ngượng ngùng, lúc nói chuyện đầu ngón chân vẫn luôn cong vào lại duỗi ra, đáng yêu cực kỳ.
Cận Thủy Lan chứng kiến cảnh này, thoáng cái đã giảm bớt được cảm giác ngột ngạt mà Lục Chẩm Thu mang tới, cô ấy hỏi: “Không ngủ được sao?”
“Mới vừa ngủ rồi.” Lục Chẩm Thu không có nói dối, trước khi ngủ cô đã uống thuốc cảm, cho nên rất dễ buồn ngủ. Chỉ là đến nửa đêm miệng khô, không biết có phải do ăn quá nhiều bánh ngọt hay không.
Cận Thủy Lan gật đầu: “Vậy cô trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lục Chẩm Thu như trút được gánh nặng: “Vậy cô Cận cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cận Thủy Lan nhìn cô hai giây: “Được.”
Lục Chẩm Thu rời khỏi cửa phòng sách, trở lại trong phòng. Mao Mao đi vào với cô lại bò tới cạnh đầu giường của cô, giống như đang bảo vệ cho cô, Lục Chẩm Thu xoa đầu của Mao Mao, kề sát.
Nửa đêm về sáng không nằm mơ nữa. Ngược lại là thi thoảng có thể nghe thấy tiếng bàn phím lách cách truyền tới ở kế bên, hình như Cận Thủy Lan thức trắng cả đêm. Ngày tiếp theo, khi Lục Chẩm Thu tỉnh lại thì Cận Thủy Lan đã không còn ở nhà, cô cũng không biết Cận Thủy Lan đi ra ngoài làm gì, chắc là đi tản bộ vào buổi sáng, cô mới gửi tin nhắn hỏi Cận Thủy Lan.
[Cô Cận, cô đi tản bộ à?]
Cuối cùng lại gửi một tin khác: [Tôi chỉ muốn hỏi là, bữa sáng có cần làm thêm phần của cô không?]
Cận Thủy Lan ngồi ở trong phòng họp, còn chưa bắt đầu mở họp, khóe mắt của cô ấy ửng đỏ, không ngừng day trán, nghe Triệu Tư Nhiễm gọi điện thoại. Bốn phía có chút ồn ào, lại thêm tối hôm qua cô ấy nghỉ ngơi không tốt, cho nên trưng ra vẻ mặt lạnh, hơi rũ mắt, đường hàm căng chặt, quanh thân toát ra hơi thở muốn sống đừng tiến lại gần, lãnh đạm lại xa cách.
Tuy đã từng hợp tác qua với cô ấy rất nhiều lần nhưng biên tập nhìn thấy bộ dáng này của cô ấy không kìm được phải nuốt nước miếng. Sau đó, người kia tự động xê dịch vị trí, sợ bị đóng băng do giá rét.
“Nên nói thế nào đây?” Biên tập nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp bên cạnh, đồng nghiệp phụ trách mảng trang trí, thiết kế giao diện sắp xếp chữ, nhân viên trang trí thì thầm: “Có thể nói thế nào thì nó thế đó. Cô xem thái độ của cô Cận, giống như đang tức giận.”
Biên tập nói: “Nói nhảm, có thể không tức giận được hay sao? Nếu không phải bởi vì chúng ta đã từng hợp tác qua vài lần với cô Cận thì cô có tin ngay lập tức nhận được giấy mời của luật sư gửi tới đây hay không?”
Người đẹp biên tập nghe vậy run lên một cái.
Là Cận Thủy Lan làm ra chuyện này.
Tâm trạng của người này rất bất thường, quy củ lại nhiều và hơi kỳ quặc, nhưng có năng lực, thuộc về dạng có ông trời bưng bát đút cơm cho ăn, dòng chảy tài năng thật sự. Ban đầu, tạp chí của bọn họ ký với bộ tiểu thuyết bách hợp đầu tiên do Cận Thủy Lan viết thì trong ngành có không ít người cùng nghề cười nhạo vì cảm thấy bọn họ bị điên rồi, xuất bản bách hợp có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây.
Lượng tiêu thụ bán ra khiến người cùng nghề phải há hốc mồm. Ngay cả bọn họ cũng đều phải trợn tròn mắt. Bởi vì có chữ ký sách đặc biệt. Do đó, lần đầu tiên quyển sách kia bán được hai trăm nghìn cuốn. Kế đến, buổi ký sách đặc biệt đổi thành ký trong mười phút, bán được cả trăm nghìn cuốn. Sau đó, tiếp tục với lần thứ ba, ký trong năm phút, bán ra được hơn trăm nghìn cuốn. Nghe nói trong hai năm đó Cận Thủy Lan không kịp làm gì, chỉ bận bịu với việc ký tên. Từ lúc đó đến giờ, ngoài việc xuất bản sách cô ấy cũng không tổ chức thêm buổi ký sách nào khác. Sách có chữ ký của cô ấy rất hiếm. Tuy là như vậy nhưng doanh số bán sách của cô ấy vẫn không ai có thể sánh bằng. Thậm chí còn đứng ngang hàng với hai thể loại ngôn tình và đam mỹ. Người hâm mộ thường xuyên đùa rằng một ngành có tới ba vị thần.
Ngành phát triển tự do là tác giả. Mức doanh số bán sách này của Cận Thủy Lan khiến những người cùng ngành phải hâm mộ hết mức. Khi đó là phép thử nên tiền nhuận bút phải trả không cao. Vì thế tạp chí mới kiếm được một khoản tiền lớn. Hai năm sau, mới hợp tác tiếp và lần lượt xuất bản thêm mấy quyển sách khác. Hiện tại, Cận Thủy Lan không còn viết quyển kia nữa, đã bán cho bên điện ảnh, vài nhà xuất bản bắt đầu ngo ngoe rục rịch, đều ra tổng báo giá với tiền nhuận bút. Có mấy nhà xuất bản đàm phán là xuất bản doanh thu cộng với phần trăm tiền nhuận bút nhưng Cận Thủy Lan không chấp nhận. Cô ấy còn nhiều nơi báo giá tiền khác, tổng báo giá toàn vượt qua mức tiền kia.
Lần này tổng báo giá cho Cận Thủy Lan là sáu triệu cộng với một trăm nghìn quyển sách, cộng thêm 18% tiền nhuận bút.
Ở trong ngành, bản báo giá này không tính là quá cao, tạp chí của bọn họ cũng dựa vào đó để kiếm lời, đã nắm chắc. Những người cùng ngành khác rối rít rút lui, nhìn thấy điều kiện thế này đều phải tự lùi bước. Thế nên, bà chủ của bọn họ mới được đà, nhằm vào thời điểm trước khi ký hợp đồng đưa ra vấn đề trừ đi 4% tiền nhuận bút, chỉ còn lại 14% tiền nhuận bút.
Lúc ấy, bọn họ nghe thấy tin tức này, đầu óc đều trì độn, có thể tưởng tượng ra thái độ của Cận Thủy Lan khi biết chuyện này. Quả nhiên, sáng nay lúc cửa phòng họp mở ra đã chứng kiến một Cận Thủy Lan với bản mặt lạnh giá ngồi trước bàn họp. Thậm chí cô ấy còn không nói câu nào, chỉ có sự tức giận kia lan ra, kéo tới làm cho người khác không thở nổi.
Tay của Cận Thủy Lan chụp lấy bàn làm việc, gõ một cái: “Thảo luận có kết quả rồi sao?”
Chủ biên gọi là Triệu Tư Nhiễm, đã từng cùng hợp tác vài lần với Cận Thủy Lan. Ban đầu, cô ấy chỉ là biên tập viên làm việc chung cùng với Cận Thủy Lan. Nhưng khoảng hai năm trước vì thúc giục bản thảo mà cô nàng đã chuyển đến sống ở đối diện nhà Cận Thủy Lan, để trông coi cô ấy viết truyện. Bởi vậy, giao tình của hai người họ so với người khác tốt hơn một chút.
Triệu Tư Nhiễm lắc đầu: “Không liên hệ được với bà chủ.”
Bà chủ chỉ cần đoán cũng biết Cận Thủy Lan không vui, buông xuống hợp đồng phủi mông bỏ đi rồi để cô nàng giả quyết mớ hỗn độn này. Triệu Tư Nhiễm trưng ra bản mặt đau khổ, quan hệ giữa cô nàng và Cận Thủy Lan rất tốt, nhưng trừ thêm 4% tiền nhuận bút? Không cần nghĩ cũng biết không thể nào có khả năng đó! Còn không bằng giết cô nàng đi cho nhanh!
Những tạp chí khác đều đưa ra mức giá 20% phần trăm nhuận bút, bất quá tổng báo giá không cao như bọn họ. Vì lẽ đó, Cận Thủy Lan mới lựa chọn bọn họ. Thật tình, nếu chỉ là dựa vào 14% nhuận bút thì hà tất cô ấy phải chọn tạp chí của bọn họ làm gì?
Cận Thủy Lan lại không phải là nhà từ thiện!
Cận Thủy Lan liếc nhìn cô nàng, tay ngừng gõ bàn một chốc, trong lòng những người tới họp khác cũng căng thẳng theo. Vốn dĩ, bọn họ còn nghĩ mở miệng đem lời của biên tập nói ra, sau cùng vẫn phải nuốt ngược vào trong, mặt đỏ lên.
“Vậy thì không ký.” Cận Thủy Lan nói xong đứng dậy, Triệu Tư Nhiễm vội kêu lên: “Cô Cận......”
Cận Thủy Lan quay đầu, Triệu Tư Nhiễm mỉm cười: “Chúng ta bàn lại.”
Nếu hôm nay cô nàng rời khỏi tạp chí, bị đồng nghiệp biết chuyện ký hợp đồng không thành công, thì không chỉ có tạp chí của bọn họ bị mọi người cười vào mặt, mà đồng nghiệp cũng sợ là không thể ngồi yên.
Cận Thủy Lan liếc mắt: “Nói cái gì? Nói chúng ta không gặp mấy ngày, cô cho rằng tôi đã đạp đất thành Phật rồi sao? Còn trừ thêm 4%, tại sao lại trừ? 14% tiền nhuận bút, mấy người thật sự coi tôi là Bồ Tát sống, không dính khói lửa phàm tục hay sao?”
Cô ấy tuôn ra một tràng khiến bả vai của Triệu Tư Nhiễm co lại. Sếp tổng cũng thật là độc ác, trừ 1-2% bọn họ còn có thể nói chuyện, trừ một phát 4%, ý nghĩ thật viển vông và ngốc nghếch!
Cô nàng nói: “Cô bình tĩnh đã. Tối hôm qua có phải cô làm bản thảo suốt đêm không ngủ đúng không?”
Khóe mắt của Cận Thủy Lan phiếm hồng, có cả quầng thâm mắt nhạt, vừa nhìn đã biết không ngủ đủ giấc. Triệu Tư Nhiễm nói: “Đi phòng nghỉ ngủ một chút, tôi sẽ đến nhà sếp tổng tìm cô ấy xem sao!”
Hôm nay bất luận ra sao cũng phải ký được hợp đồng, Triệu Tư Nhiễm nghĩ.
Cận Thủy Lan một đêm không ngủ, định bụng buổi sáng qua đây ký hợp đồng xong sẽ về ngủ bù. Ai mà ngờ sẽ lại xảy ra biến cố này. Cô ấy nghe thấy Triệu Tư Nhiễm nói như vậy thì mới gật đầu một cái. Triệu Tư Nhiễm đứng dậy nói: “Tôi đưa cô đến phòng nghỉ.”
Phòng nghỉ có sô pha lười, vừa hay nằm nghỉ được. Triệu Tư Nhiễm theo sau cô ấy vào phòng nghỉ, nói với mấy người khác: “Đi làm việc trước đi.”
Những người khác ra khỏi cửa, Triệu Tư Nhiễm sắp xếp thật tốt cho Cận Thủy Lan. Cô nàng vừa định xoay người rời đi, thì điện thoại của Cận Thủy Lan kêu lên hai tiếng. Cận Thủy Lan cúi đầu, nhìn thấy là tin nhắn của Lục Chẩm Thu gửi tới, hỏi cô ấy có muốn làm thêm phần ăn sáng hay không. Vẻ mặt của Cận Thủy Lan lập tức chuyển sang trạng thái dịu dàng, ánh mắt cũng bớt sắc bén, khí thế toàn thân đột nhiên thay đổi. Triệu Tư Nhiễm càng nhìn càng tò mò. Rốt cuộc, cô nàng vẫn không dám hỏi, mà chỉ lặng lẽ đóng cửa phòng nghỉ lại rồi rời đi.
Cận Thủy Lan nằm trên sô pha lười trả lời tin nhắn của Lục Chẩm Thu: [Tôi phải ra ngoài họp, cô cứ ăn sáng đi.]
Lục Chẩm Thu đang làm bữa sáng trong khi chờ tin nhắn của Cận Thủy Lan. Mao Mao ở trên ban công ăn thức ăn cho chó. Cô gửi một biểu tượng cảm xúc đáp lại Cận Thủy Lan và sau đó bỏ điện thoại xuống. Làm bữa sáng xong, cô bưng ra ngoài ban công. Cửa sổ hé mở, ánh mặt trời ấm áp, gió nhè nhẹ thổi, cô vừa ăn bữa sáng vừa cúi đầu xem đám đông ồn ào bên đường cách đó không xa, bên tai là âm thanh nhai nuốt thức ăn của Mao Mao khiến trong lòng cô cảm thấy muốn dừng tại thời khắc này, thật an tâm.
Đã lâu mới có cảm giác được sống trong một căn nhà như vậy. Dù mới chuyển đây đến được ba ngày, nhưng cô đã thấy rất thích nơi này.
Lục Chẩm Thu ăn sáng sớm và đi chỉnh sửa lại kịch bản. Cô đã cố gắng để giọng nói giống với nhân vật. Cô đem toàn bộ thiết bị chuẩn bị thật tốt, bắt đầu ghi âm. Mặc dù Cận Thủy Lan không có ở nhà nhưng cô vẫn đóng cửa thật nghiêm để âm thanh vẳng vẳng ở trong phòng. Hai năm không thu âm kịch, nhất thời cô có cảm giác không lên tới. Cô đã phải thu âm mất hai giờ mới tìm được cảm giác ổn định. Một đoạn kịch ngắn mà thật vất vả mới thu âm xong. Nhoáng cái đã đến giữa trưa, Lục Chẩm Thu đem tài liệu đã thu âm hoàn chỉnh gửi qua cho Kỷ Tử Bạc. Qua vài giây vẫn chưa nhận được tin hồi âm, cô nghĩ đã gửi cho Kỷ Tử Bạc, không ngờ lại gửi nhầm sang cho Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư: [Cậu không ký hợp đồng hay sao?]
Hỏi một câu không đầu không đuôi, Lục Chẩm Thu gõ chữ: [Cái gì cơ?]
Tiểu Ngư: [Đài Tam Thủy đó, cậu không ký hợp đồng à?]
Lục Chẩm Thu nhíu mày: [Ký rồi.]
Tiểu Ngư gửi tin nhắn liên tục: [Vì sao trong thông báo chính thức không có tên của cậu?]
Lục Chẩm Thu bấm mở mấy tin liên tiếp, là mấy thông báo trên Weibo. Thông báo ký hợp đồng với bốn người mới. Ở mảng Giải Trí đã có một người mới, tên là Lâu Ỷ Phong. Lục Chẩm Thu nhìn lại Weibo hai lần, cũng không thấy tên và ảnh chụp của cô.
- --
Tâm sự một chút là chiều nay công ty t mới bị cháy quả hú hồn.:)) May không ai làm sao chỉ tổn thất đồ đạc thôi.... Nghĩ đến giờ vẫn thấy sợ.