Nhanh. Isabela đang tăng tốc độ. Cô phải đến được con hẻm kia nhanh nhất có thể. Cõng Tom đang bị trọng thương trên lưng. Sau khi cô đút cho cậu ta viên thuốc thần kì kia thì sắc mặt Tom tốt hơn hẳn, cả người cũng ấm lên đôi chút. Nhưng với đôi chân đã mất đến tận đầu gối thì chỉ có thuốc tiên mới cứu được. Đương nhiên, viên thuốc kia dù thần kì nhưng vẫn không phải là "Thuốc tiên". Dù đã buộc chặt hai đùi bằng vải để ngăn cho máu đỡ chảy ra nhưng có vẻ không có tác dụng gì nhiều, máu vẫn chảy và người vẫn lạnh đi.
"Phải đến con hẻm nhanh nhất có thể." Chẳng biết trong con hẻm có cái gì, có thể cứu được Tom hay không nhưng cô vẫn cố gắng hết sức thực hiện. Không thắc mắc, không do dự, chỉ có tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy, đó là thiên chức của người lính. Và bây giờ, hai cậu bé đó (Minh và Thi) đang là chỉ huy.
Gần đến con hẻm, một chuỗi âm thanh kì lạ vọng vào tai cô, âm thanh như có thứ gì đó nổ mạnh. Isabela nhận ra âm thanh này, cô đã nghe nó suốt buổi tối ngày hôm nay. Âm thanh của một thứ mà hai cậu bé gọi là "Súng". Bên trong con hẻm có người dùng "Súng".
Rẽ vào con hẻm, thứ đầu tiên Isa nhìn thấy là tấm lưng trần của một con Titan cỡ nhỏ. Chắc nó là một trong số những con đã chạy được vào thành. Xa hơn, cuối con hẻm và bị che khuất bởi con Titan là thấp thoáng bóng người, tiếng nổ và tiếng kêu gào.
Thứ vũ khí kì lạ, thứ ngôn ngữ kì lạ và nhóm người kì lạ. Đây chắc là nhóm của hai vị "Chỉ huy" kia rồi. Tốt quá, Tom được cứu rồi, bọn họ có thứ thuốc trị thương kì lạ nhưng cực tốt.
Đang vướng Tom trên lưng nên không thể trực tiếp tiêu diệt con Titan cản đường. Kích hoạt động cơ 3D, Isabela nhảy lên nóc nhà, vòng qua con quái vật.
Bất ngờ đáp xuống cạnh nhóm người làm vài người trong số họ giật mình, vài khẩu "Súng" chĩa về phía cô. Không để ý đến mấy khẩu súng, cô biết bọn họ sẽ nhận ra cô ngay và không ai bắn cô đâu. Đảo mắt nhìn quanh, cô bé đó không ở bên hai vị "Chỉ huy" thì chắc là ở đây rồi. Ngoài hai vị "Chỉ huy" ra thì cô bé đó là người duy nhất hiểu được ngôn ngữ nơi này. Cô bé có năng lực kỳ lạ, đôi tai kì lạ và cái tên kỳ lạ: Lan.
Isa nhìn thấy cô bé trong đám người, nằm trong ngực của một cô gái khác. Cô bé bị thương rồi. Mặt tái nhợt, đôi tai cụp xuống, cái đuôi cũng ngừng ve vẩy trông hết sức đáng thương. Đưa Tom sau lưng ra, chân cậu ta vẫn chảy máu.
Một cô gái trẻ trong nhóm người vội vàng đỡ lấy. Isa nói với Lan: - Cấp cứu... - Rồi yên tâm quay đầu đi khi đã nhìn thấy Lan khẽ gật đầu. Chạy về phía lối ra của com hẻm, nơi đó một con Titan đang cản đường.
…
Từ lúc bọn Titan bắt đầu chui qua lỗ hổng để tấn công vào thành Rose, ba mẹ con nhà Jaeger đã bị giục chạy sâu vào trong thành để tìm chỗ trốn. Còn lại tiểu đội luân hồi, vướng cái giới hạn khoảng cách chết tiệt của nhiệm vụ này mà không thể rời xa lỗ hổng quá 50 mét. Cả bọn đành phải kiếm một con hẻm nhỏ chui vào, hi vọng lũ Titan với thân hình to lớn của chúng sẽ không thèm để ý hoặc không thể chui vào.
Trốn vào con hẻm không lâu, đã có hai con Titan loại nhỏ mò tời. Không có Minh, cũng chẳng có Thi, bé Lan thì đã trọng thương. Tiểu đội luân hồi bây giờ chẳng còn ai có sát thương hữu hiệu với bọn Titan cả. Súng bắn không ăn thua, mà đạn rồi cũng sẽ hết. Du đã ngất đi từ nãy, sau khi giết chết một con quái vật. Có lẽ do hắn đã lạm dụng năng lực quá mức. Chỉ còn lại ông chú và mấy cô gái.
Ông chú Nghĩa bắn hết đạn của khẩu súng trong tay, lại với lấy khẩu súng của Du bắn tiếp. Không ăn thua, con Titan vẫn tiến tới. "Khốn khiếp, sao bọn mày không chết đi??" Cắn chặt hai hàm răng, gào thét trong lòng, sự điên cuồng hiện lên trong đáy mắt. Hình ảnh của người bạn thân cứ lặp lại trong đầu, người bạn đã giúp ông vượt qua bao khó khăn của cuộc đời vất vả.
"Thằng khốn, sao mày lại đẩy tao ra, sao mày lại chết?... Tao có vợ con thì mày cũng có mẹ già mà!? Thằng khốn!!".
Đạn hết, đáp súng, Nghĩa ngửa mặt lên trời gào lớn, cả cơ thể bắt đầu chuyển sang màu xanh xám, vài đường vân đen kì dị chạy dọc theo thân người. Kỹ năng "Thạch hóa" sau khi xem xét cẩn thận, Minh và Thi đã bảo thế.
- Gàooo...!!!
Gào lên như một con dã thú, Nghĩa lao thẳng về phía con Titan. Đôi mắt đỏ sọng chảy ra hai hàng nước mắt.
…
Isabela lao về phía con Titan. Hai tay con Titan đó đã túm chặt một hình người, có vẻ là đàn ông. Miệng cắn vào vai của hình người đó mà day mà nghiến. Thế mà người đàn ông đó vẫn sống, vẫn la hét và vẫn còn giãy dụa.
- Vút - Kiếm vung lên, Isa lướt qua con Titan đó. Không thèm quay lại nhìn mà chạy thẳng. Giết một con Titan loại nhỏ đang bất động và không đề phòng đối với cô bây giờ thì là chuyện quá dễ. Không thể tin được rằng mới chiều hôm qua thôi, cô còn run rẩy sợ hãi trước bọn quái vật này.
Tăng tốc độ, hoàn thành nhiệm vụ rồi, cô phải nhanh chóng trở về chiến trường, trở về bên đồng đội.
…………………………….....
Bức tường Rose, cao 50 mét, phần đỉnh rộng 3 mét, chân tường rộng 10 mét, được xây đặc bằng đá phiến. Hai cú đá của con Titan siêu cấp khổng lồ đã đục ra một lỗ hổng cao hơn 7 mét, rộng gần 3 mét và dài 10 mét.
Muốn bịt lỗ hổng lại thì đương nhiên phải đẩy bọn Titan ra đã.
Minh dẫn theo những người lính dũng cảm đột kích chính diện.
Mười mét, khoảng cách này bình thường thì rất ngắn nhưng bây giờ giống như dài đằng đẵng. Đối mặt trực tiếp, không gian nhỏ hẹp làm cản trở di chuyển, sự linh hoạt bị giới hạn. Mỗi bước tiến lên lại một người ngã xuống. Người phía trước chết, người phía sau lại tiến lên thay thế.
Ba mươi giây, tám mét. Số người hi sinh còn cao gấp đôi lúc chiến đấu ngoài lỗ thủng. Ngoại trừ Minh ra thì mấy tiểu đội đi đầu hầu như toàn diệt.
Chín mét. Minh đấm gẫy chân con Titan loại nhỏ cản trước mắt. Một cậu lính trẻ bên cạnh nó phóng lên, kết thúc con Titan để rồi chết ngay trong miệng con Titan bên cạnh.
Mười mét. Một con Titan loại trung ngã xuống, kéo theo là hai người lính dũng cảm chết cùng. Con Titan cuối cùng trong lỗ thủng. Chỉ hai bước nữa thôi là Minh, người dẫn đầu đội quân đột kích lao được ra bên ngoài.
Bên ngoài, đó mới là chiến trường chính. Minh, cả thằng Thi nữa, bọn nó sẽ phải chiến đấu cùng những người lính vệ quân này, chặn đứng lũ Titan đông nghìn ngịt bên ngoài, tranh thủ thời gian cho "Công trình sư" vá lại lỗ thủng trên bức tường sau lưng. Có như thế mới cản được bọn Titan tiến vào thành Rose, mới bảo vệ được người thân của mình. Có như thế mới hoàn thành được nhiệm vụ, mới được trở về.
Qua lối ra, Minh nhìn thấy Titan bên ngoài đông nghìn nghịt, đứng với nhau dày đặc. Lại còn mấy con loại khổng lồ nữa chứ. Lỗ thủng hơi nhỏ nên chúng không chui vào bên trong được chứ bên ngoài thì thiếu gì. Nếu cứ thế này lao ra thì chắc chắn là thương vong thảm trọng.
Cứ lao ra, dù có chết cũng phải lấp lại lỗ hổng.
Những người lính dũng cảm.
Những người con anh hùng.
Vẫn là Minh dẫn đầu. Bước một chân ra khỏi lỗ hổng, nó đã sẵn sàng hứng chịu đợt công kích đầu tiên của bọn Titan bên ngoài. Bằng bất cứ giá nào, nó cũng phải đỡ được đợt công kích này, tranh thủ cho những người lính thoát ra chiếm đoạt chiến trường.
Hít sâu, quá trình nạp Ôxi vào cơ bắp đã xong, "Cấm thuật" đã sẵn sàng phát động. Những người lính phía sau cùng đã sẵn sàng hi sinh...
Đúng lúc đó:
- Vút... vút... vút... phập... phập... phập... - Hàng loạt bóng người từ trên trời đáp xuống đầu lũ Titan đang bao vây lỗ hổng. Hàng loạt cái đầu khổng lồ bị cắt xuống, gần hai chục con Titan tử vong.
Đội không kích giáng lâm.
Một khoảng không gian bán kính hơn bảy mét quanh lỗ hổng được dọn sạch. Đội đột kích chính diện từ trong lỗ hổng nhanh chóng tràn ra, tiêu diệt nốt vài con Titan còn lại.
- Hay lắm! - Bóp mạnh tay phải cho mảnh tro tàn trong lòng bàn tay tan thành bụi rồi bay đi mất, Minh quay ra hô lớn với thằng bạn - Không kích hay lắm, tấn công rất kịp thời. - Bây giờ cả bàn tay phải của nó đã được phủ bởi một ngọn lửa đỏ rực. Nhiệt độ của ngọn lửa có vẻ cao hơn lúc mới giết con Titan đầu tiên nhiều.
Từ đầu đến giờ, Minh đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, giết không biết bao nhiêu Titan. Ba vòng tròn đồng tâm dưới chân nó cũng đã uống không biết bao nhiêu máu. Dù bọn Titan bốc hơi ngay sau khi chết nhưng mấy vòng tròn đỏ của kỹ năng "Phệ huyết" cũng kịp hút được chút máu trước khi chúng bốc hơi. Ngoài việc khôi phục và gia tăng "Sinh mệnh lực" ra thì Minh còn cảm thấy một thứ gì đó rất lạ, thứ đạt được bằng thiên phú "Cắn nuốt".
Cắn nuốt: Thiên phú chủng tộc của Phệ Thiên Linh. Xác suất đạt được đặc điểm sinh mạng của sinh mạng thể bị "Ăn".
Hút máu bằng "Phệ huyết" cũng được coi là một loại "Ăn".
Sau khi đạt được "Lửa sinh mệnh" của bọn Titan, cả "Viêm hỏa chiến văn" và "Bất tử chiến văn" đều có biến hóa.
“Bất tử chiến văn” xuất hiện, trị lành các vết thương. Mấy vết thương của nó tỏa ra hơi nóng rừng rực và có tốc độ khôi phục nhanh gấp rưỡi bình thường.
"Viêm hỏa chiến văn" trên mu bàn tay phải cũng lan ra cả bàn tay và có xu hướng leo lên cả cổ tay nữa. Bây giờ, với một lượng sinh mệnh lực như trước, “hỏa văn” có thể phát ra lượng nhiệt cao hơn nhiều, ngay cả cơ thể của Titan cũng bị đốt thành tro tàn.
Titan bên ngoài tường thành nhiều vô kể. Tranh thủ thời gian xếp lại trận hình. Thứ mà hai thằng và những người lính này sắp phải đón đỡ là tấn công bất tận của loài quái vật.
- Lực lượng "Không kích" phòng thủ chính diện, những người còn lại tản ra, phòng thủ hai bên. Bằng mọi giá, phải chặn lũ Titan lại chỗ này. Bởi vì đằng sau chính là gia đình, vợ con, là những người các ngươi yêu thương nhất.
- Pháo thủ tường thành đâu? Cự ly 30 đến 50 mét xung quanh lỗ hổng, tự do xạ kích.
- Bùm!... Bùm!... Bùm!...
- Gàoo....
- Tấn công!...
- Giữ vững phòng tuyến. Chỉ được chiến đấu trong bán kính mười mét...
- Aaa... Athony... Athony... Bọn Titan khốn khiếp, tao sẽ giết sạch lũ chúng mày...
- Tiểu đội 2 lùi lại. Tiểu đội 7 tiếp viện...
- Tiểu đội 7, tiểu đội 7 đâu? Sao đã hi sinh hết rồi...?
- Tiểu đội 5 lùi lại, chỉ còn hai người các anh, mà lại trọng thương rồi... Hậu cần đâu...?
- Em không sao, bọn em còn đứng được...
- Aaa.........
... (Một tiểu đội biên chế đủ 10 người).....
Ngay khi lũ Titan vừa bị đẩy ra khỏi lỗ hổng, nhóm công trình sư đã khẩn trương làm việc. Bình thường, nhóm người có trách nhiệm tu bổ tường thành này cực kì lười biếng: Ngay cả tường Maria bọn Titan còn chả làm gì được thì làm sao mà có cơ hội động vào bức tường Rose này. Nhưng hôm nay, họ làm việc với 200 phần trăm năng suất. Nhanh chóng và chất lượng. Bây giờ, từng giây từng phút đều được đổi bằng sinh mạng của những con người dũng cảm ngoài kia.
"Công trình sư", chúng ta cũng có biên chế, chúng ta cũng là lính và ngoài kia, đồng đội của chúng ta đang ngã xuống. Chậm, bây giờ việc đó chẳng khác nào tự tay giết chết đồng đội của mình.
*******************************