Đại Sảnh là một
không gian công cộng, nó luôn “Mở” cho bất cứ đứa nào mang tư cách Luân
Hồi Giả. Việc nhìn từ Đại Sảnh vào trong một phòng cá nhân hầu như là
bất khả thi khi cánh cửa đó đã đóng lại, thế nhưng, nếu thực hiện ngược
lại thì không có khó khăn như vậy. Chỉ cần được công nhận là một Luân
Hồi Giả, vậy thì mọi việc liền dễ dàng hơn rất nhiều. Người ta chỉ cần
“Muốn” thôi, vậy thì bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu đều có thể “Ngó” nhìn
ra ngoài Đại Sảnh.
Trong không gian cá nhân của Thủy, một căn phòng hình tròn vốn đã
không quá rộng rãi, bây giờ lại chen chúc một đám người. Mấy cô gái sau
khi vùng vẫy thỏa thích ở hồ nước nóng đều kéo hết vào đây. Hình như,
ngoài bé Ni với bản năng trở về bên thằng Thi do ảnh hưởng từ bản hợp
đồng quỷ dữ ra thì chẳng có ai muốn về phòng riêng của mình cả. Người
mới thì có vẻ vẫn còn sợ hãi vì chưa thoát được hẳn ra khỏi ám ảnh từ
bản đồ trước, đứa cũ thì không chịu được cô đớn, lại lấy cớ gia tăng
tính đoàn kết, ai cũng có một lí do cho riêng mình.
Căn phòng ngủ với vách tường tròn không quá rộng, giường đã bị bỏ đi, thay vào đó là một tấm thảm dày phủ kín nền nhà. Vài tấm đệm trải ra
lung tung, mấy cô gái thì người quỳ người ngồi, có người lại trực tiếp
nằm dài ra, lẫn lộn với nhau trên đó. Sát vách tường dựng đứng vài món
đồ gia dụng, một cái tủ quần áo, một cái bàn trang điểm, lại thêm tấm
gương lớn có thể soi được cả người. Mọi thứ đều khoác lên một màu xanh
dương chủ đạo, màu sắc yêu thích của riêng chủ nhân căn phòng này.
- Lala, tóc của cô thật đẹp… - Nửa ngồi nửa quỳ trên một tấm đệm mềm, Thủy vừa chải tóc cho Lala vừa trầm trồ khen ngợi.
- Vậy ư! – Lala khẽ đáp lại – Cảm ơn…!
Một câu cảm tạ với nụ cười khe khẽ, Lala hơi cúi đầu, để cho người bạn mới chải tóc cho mình.
Lala có một mái tóc rất dài, từng sợi vàng óng ánh được chế tạo bằng
một thứ vật liệu gì đó mềm mại nhưng cũng dẻo dai vô cùng. Không giống
như Cỏ May, mái tóc phát triển vô tội vạ là do ảnh hưởng từ huyết thống, dù có cắt ngắn đi nó cũng sẽ mọc ra nhanh chóng hay cố buộc gọn lại
cũng không thể nào kiểm soát được, mái tóc của Lala là hoàn toàn nhân
tạo. Búp bê biết hát được coi như sản phẩm cơ khí đấy. Em sẽ không lớn
lên, thế nên mái tóc của em từ lúc mới bắt đầu đã là như vậy. Nó sẽ
không bao giờ dài ra, cũng sẽ không bao giờ mọc thêm, mất một sợi là
vĩnh viễn thiếu đi một sợi. Cũng may, vật liệu chế tạo mớ tóc này tương
đối tốt.
Mái tóc dài đã được gội sạch trong lúc tắm, bây giờ lại được Thủy sấy khô, bó thành hai bó lớn đằng sau gáy. Mái trước được chải lại gọn gàng để không làm khuất mất con mắt to tròn lúc nào cũng có đôi chút long
lanh vô cùng đẹp. Mớ giẻ rách quấn trên người Lala đã bị vứt đi từ lâu
và được thay thế bằng một bộ váy ngủ mỏng manh mềm mại. Lala bây giờ
giống như cô bé lọ lem sau khi được bà tiên phù phép vậy, xinh xắn và
gọn gàng hơn hẳn. Có lẽ, toàn bộ cơ thể em chỉ còn khiếm khuyết con mắt
trái. Con mắt này của em bị hỏng từ trước khi trở thành Luân Hồi Giả,
thậm chí trước cả khi nhiệm vụ luân hồi phát sinh rất lâu, vậy nên, Kho
Dữ Liệu từ chối chữa trị con mắt đó theo “Quyền tân thủ”. Bọn nó đã định trực tiếp dùng điểm thưởng để chữa mắt cho Lala, thế nhưng, không biết
con mắt đó vốn được chế tạo bằng gì mà yêu cầu điểm cao kinh khủng, tới
gần 1000 điểm tích lũy lận. Mà với tình cảnh thiếu thốn của team bây giờ thì… Do không ảnh hưởng gì nhiều, bọn nó đành phải để sau.
Vừa chải tóc cho Lala vừa nói chuyện vu vơ, Thủy hơi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, bên đó con Akuma level 2 Sognare đang hứng thú bừng bừng quay một con rubic. Thoát bộ áo đầm diêm dúa ra và thay vào một cái váy ngủ ngắn, kết hợp với vài món phụ kiện linh tinh, vậy mà không ngờ, quý cô Akuma này vẫn mang đậm phong cách Lolita như thế. Chiếc váy ngủ hai
dây trắng hững hờ để lộ ra cả một mảnh quần lót sẫm màu, dưới chân là
đôi tất đen dài quá gối, vài sợi ruy băng buộc ngang qua mái tóc.
Sognare khẽ mím môi, khuôn mặt thanh tú không mấy khi cười nay còn hơi
nhíu đôi mày lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khối vuông hỗn
loạn sắc màu trước mắt. Hơi dừng lại để trầm tư đôi chút, sau đó, hai
bàn tay mảnh dẻ lại liên tục chuyển động để cho màu sắc càng hỗn loạn
hơn. Sognare đã được như vậy một lúc rồi, từ khi bước vào gian phòng này và nhặt được khối rubic dưới đất là liền như vậy. Loài Akuma này, khi ở trong dạng người thì con nào cũng vậy, không ít thì nhiều đều mang theo chút gì đó gọi là “Nhân tính”, level càng cao thì càng như vậy.
Cô bé Linh thì xếp chồng mấy cái gối vào một chỗ, nửa ngồi nửa nằm
bên trên đó. Linh bây giờ chỉ mặc có độc một chiếc áo thun ngắn tay với
một chiếc quần sooc mềm ngắn không thể đỡ, để cho đôi chân dài trắng
ngần lộ ra gần như trọn vẹn. Lật xem một cuốn tạp chí thời trang, chốc
chốc lại ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn mấy người còn lại, hình như, cô bé đang thử ướm những bộ trang phục trong sách lên người bằng trí tưởng
tượng.
Ở riêng một góc, Cỏ May nằm nghiêng người cho mái tóc dài trải ra
trên nền thảm. Đôi mắt luôn nhắm nghiền nên chẳng biết được cô gái này
đã ngủ hay chưa, chỉ thấy thi thoảng lại khẽ nhoẻn miệng cười.
Ở một góc phòng khác, bé Lan ngồi trực tiếp trên nền thảm, đôi tay
nhỏ vươn ra, cố gắng ôm bé Ni vào trong lòng. Mà trong lòng của bé Ni,
lại ôm thêm một con gấu bông nữa. Từ ngoài nhìn vào, người ta sẽ thấy
cảnh đứa lớn ôm đứa nhỏ, mà đứa nhỏ lại ôm đứa nhỏ hơn, trông khá là
buồn cười.
Lan vốn là cô bé nhỏ nhất tiểu đội, cả về tuổi tác lẫn hình dáng.
Đang là “em út”, bây giờ lại bỗng nhiên xuất hiện một đứa còn nhỏ hơn cả mình. Vậy là thành chị người ta. Cái cảm giác được lớn hơn ai đó là lạ
mà thinh thích làm cho Lan hưng phấn mãi không thôi, một thứ hình như là “Tinh thần trách nghiệm” cứ thế lớn dần lên trong lòng cô bé.
Trước kia, Lan được mọi người cưng chiều. Còn bây giờ, đến lượt Lan cưng chiều em gái nhỏ.
Bé Ni nhỏ lắm, tay chân mũm mĩm với khuôn mặt bầu bầu mập mạp trông
đáng yêu vô cùng làm cho Lan lúc nào cũng muốn ôm em vào lòng. Lan còn
đổi ra một đống đồ chơi, gấu bông các kiểu cho bé Ni. Chiều là vậy, thế
nhưng, hình như con Akuma nhí này vẫn chưa hài lòng. Cơ thể nhỏ bé không ngừng giãy dụa, từng tiếng “Ni!”, “Ni…!” phát ra liên hồi. Đây là cái
kiểu bé đòi về bên thằng Thi đấy mà. Cứ chơi được một lúc, bé Ni lại như vậy, giống như đứa trẻ con bất chợt nhớ đến và đòi mẹ của mình.
Khó khăn giữ lại đứa em gái nhỏ, Lan cho rằng, bé Ni chỉ quấy một lúc rồi thôi. Phiền toái, nhưng thực lòng là chẳng đứa nào yên tâm để một
cô bé con lại bên cạnh tên lolicon, BBcon, shotacon… nói chung là “Đủ
thứ”-con như thằng Thi bệnh hoạn.
Một tay giữ ngang bụng bé Ni, tay còn lại với lấy quả bóng cao su đưa cho cô bé, Lan giữ một nụ cười miễn cưỡng trên môi. Phản ứng của bé Ni
làm Lan cũng chợt nhớ đến thằng Thi. Hơi ngẩng đầu, đưa ánh mắt vô định
lên trần nhà, Lan thầm nghĩ: “Không biết, bây giờ anh Thi đang làm gì
nhỉ...? Là đang làm nhưng món đồ kì quái, đang tập luyện, hay đang nằm
đâu đó ngáy như kéo bễ lò…?”. Từng hình ảnh của thằng Thi hiện lên trong đầu làm Lan phải tự đỏ mặt vì tưởng tượng của chính mình. Khẽ lắc đầu
cười ngượng, tâm trí khẽ chuyển, em trực tiếp ngó ra ngoài Đại Sảnh.
- Í…!
----- KDL---------
Đại Sảnh. Một mốc thời gian nào đó.
Giữa hàng ghế quây tròn thành một công sự tạm thời, có hai bóng người
đang chụm đầu vào nhau, nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm vào một cái
khay nhỏ bé.
- Tau mỏi lưng quá mầy ơi… - Giọng thằng Thi vang lên khe khẽ. Có
chút lỗi tính toán, lúc dựng cái bệ để đặt khay chứa trứng của em châu
chấu, nó không cẩn thận nên chiều cao của thứ này không được tự nhiên
cho lắm. Cái bệ cao quá eo của bọn nó một chút, nếu ngồi thì không ngoái đầu được tới mà đứng hẳn lên lại không thấy rõ cái trứng châu chấu hình thù như thế nào. Cái bệ kim loại tương đối vững chắc, dựng lên rồi muốn sửa thì lại phải tháo ra, bọn nó thì hai thằng đều ngại, công việc cứ
đùn đẩy cho nhau rồi đếch thằng nào làm. Thế là hai thằng đều cong lưng, uốn gối, gồng mình trong tư thế nửa đứng nửa ngồi vô cùng khó chịu.
- Thằng ngu! Ngồi như mày bảo sao không mỏi… - Phía đối diện, thằng Minh trừng mắt, khẽ quát lên trả lời. Sỉ vả thằng bạn xong, nó thở nhẹ
ra một hơi, hạ giọng – Mày ngu lắm con ự, ngồi như bố đây này… - Vừa
nói, nó vừa vỗ tay xuống phía dưới mông mình.
Nhìn theo tay thằng Minh, Thi thấy từ dưới mông của nó có thò ra một
thanh hình trụ phải to như bắp tay người lớn. Thanh hình trụ khá dài,
một đầu chống xuống đất, một đầu chống vào mông thằng Minh, bây giờ Thi
mới để ý thấy, tư thế ngồi của thằng bạn đã thay đổi từ lúc nào, nhìn từ bên ngoài vào thì trông cũng khá là thoải mái.
Chắc chắn rằng thằng bạn đã nhìn thấy mông của mình, thằng Minh lại nói tiếp:
- Thấy chưa? Bố đảm bảo với mày là không mỏi lưng tí nào… Chỉ hơi đau đít…
- Ơ! Sướng vãi…! Mầy còn cái nào không, lôi ra tau mượn tí. – Thấy
có đồ ngon, thằng Thi lập tức mở miệng hỏi mượn. Mà nếu thằng Minh không cho mượn cũng không sao, Thi nó đã chuẩn bị sẵn tâm lí để “Giết người
cướp ghế” rồi.
- Đây… - Khác với dự liệu của Thi, thằng Minh sảng khoái móc thêm
một vật hình trụ nữa từ trong hộp không gian ra đưa cho nó – Tôi làm thế này là nhất ông rồi đấy nhé. Giữ cẩn thận vào, tì cái mông nó nhè nhẹ
thôi. Chốc nữa xong rồi thì trả tôi, tôi còn có việc cần dùng đến đấy.
Nghệt mặt ra cầm cái vật hình trụ trong tay, bây giờ thì Thi đã nhận
ra nó là cái gì rồi - một đoạn ống cacbon với thành vô cùng mỏng. Thảo
nào mà nó nói là “Đau đít”. Đau đít cái con mẹ nhà nó á, cái thứ thành
mỏng như thế này, tì mạnh chút là nó bấm cho lõm mông vào ấy chứ đùa.
Nội tâm khinh bỉ thể thôi, nhưng tay thằng Thi không hề chậm trễ, đem đoạn ống cacbon kê xuống dưới mông mình.
Có chỗ tì rồi, dù không dám mạnh mông nhưng cũng thoải mái hơn nhiều lắm.
Bọn nó đã ngồi nhìn cái trứng châu chấu ở đây được một lúc rồi. Mặc
dù chưa nở nhưng cái trứng này đã biểu hiện ra vô số dấu hiệu để chứng
minh cho sự tồn tại của mình. Những đường vân nhỏ li ti phủ trên vỏ
trứng liên tục chớp sáng theo một quy luật cố định nào đó. Mới ban đầu
phải để ý thật kĩ mới nhìn thấy chúng nhưng càng ngày, cường độ ánh sáng càng trở nên mãnh liệt và hiện giờ, khi nó chớp sáng lên đã chẳng thua
gì một bóng đè led nhỏ.
Mỗi khi, những đường vân ánh lên sắc lục thì cùng lúc đó, trong lồng
ngực thằng Minh cũng đột nhiên trỗi dậy một thứ cảm xúc lạ kì. Có chút
như mong mỏi, có chút như vui sướng, mà lại có chút như lo âu. Giống như một thứ gì đó kìm nén trong trái tim khiến cho thằng Minh nhiều lúc
phải gồng người lên để cưỡng lại. Nhưng nó cứ lớn lên dần, để chực vỡ òa ra tất cả.
Minh cũng nhận ra rằng, quy luật chớp sáng của những đường vân kia
trùng khớp với nhịp tim đập của mình. Theo cái cảm xúc kì lạ đang ngày
một tăng, nhịp tim của nó cũng theo đó mà gia tốc và ở bên ngoài, ánh
sáng xanh lục ngọc cũng đồng thời biến đổi y như vậy. Không biết, là ánh sáng xanh biến đổi theo nhịp tim của nó hay là ngược lại, nhịp tim của
nó biến đổi theo ánh sáng xanh.
Trong lòng thằng Minh, một tiếng gọi mơ hồ cũng càng ngày càng mãnh liệt.
…
- Cạch…! – Cửa phòng cá nhân số 04 bật mở, Thủy dẫn đầu hội phụ nữ
hùng hổ lao ra ngoài. Chỉ cần hơi liếc mắt đã dễ dàng nhận ra cái kiến
trúc đặc trưng quây tròn bằng ghế, nằm chình ình ngay giữa không gian
Đại Sảnh. Cái cảm giác này quen lắm, lần trước, khi kiểu kiến trúc này
xuất hiện, chính tay cô đã bắt được hai thằng bựa kia đang trốn ở giữa
chơi bạc với hệ thống bằng cách mua túi quà may mắn.
Lần đó, hai thằng đã thua gần như hết sạch.
Nghĩ tới đó, khuôn mặt xinh đẹp của Thủy đột nhiên biến sắc, cô vội
vàng gia tăng tốc độ, bước nhanh chân về phía mấy tấm ghế dựa đã che
chắn hết góc nhìn. Lúc trước, hai thằng bọn nó chơi là khi tiểu đội đã
hoán đổi cường hóa gần như xong hết rồi, có thua cũng chỉ là một chút
điểm tích lũy còn sót lại thôi. Mà bây giờ, cầm vài ngàn điểm, bọn nó mà lại vung phí vào mấy trò may rủi tương tự, để rồi cầm về một đống đồ
gia dụng linh tinh trong khi tiểu đội còn vô cùng thiếu thốn nữa thì
chắc cô phải treo hai thằng lên mà đánh quá.
Diện tích Đại Sảnh tuyệt không rộng lớn, quá vài bước chân, Thủy đã
dẫn đầu đoàn người đến gần vị trí trung tâm. Nơi đây hỗn loạn và bừa bộn vô cùng, đủ thứ đồ vật linh tinh được lũ luân hồi giả hoán đổi ra theo
sở thích nhất thời rồi khi chán hoặc tạm không dùng đến nữa thì bỏ luôn
tại đó. Lẫn giữa đống bán rác thải sinh hoạt đó, mấy cô gái cũng đã nhìn thấy thằng Văn đáng thương vẫn còn điên cuồng giãy dụa như một con sâu
khoai rồi. Không cần đoán cũng biết, toàn tiểu đội ngoài hai thằng cầm
đầu khốn nạn ra thì còn có ai đùa ác như thế nữa.
Thủy thở dài, bàn tay đưa lên day trán theo thói quen, đôi mày hơi
nhíu lại làm ra một nét mặt mệt mỏi. Nhiều lúc, cô cảm thấy, Quản Lý của Kho Dữ Liệu tuyển quân thật biết cách chọn người, toàn tiểu đội đều rặt một lũ “Thanh niên chưa hết lớn”, còn cô thì nghiễm nhiên phải trở
thành bảo mẫu của cái lũ “Trẻ con lâu năm” này. Thủy khẽ phất tay. Trong đám người, cô bé Linh liền rất tự giác mà chạy về phía Văn, cố gắng
giải thoát cho thằng nhóc. Cứu hộ khẩn cấp, Linh cũng rất cần thận và cố gắng, thế nhưng, ca này có vẻ lâu đấy vì kỹ năng trói người của thằng
Thi sau nhiều năm tu luyện bằng đủ thể loại SM đã đạt đến một cái level
vô cùng nghệ thuật rồi. Vô số nút thắt chẳng chịt đan xen, từ vòng quấn, đến độ siết của dây thừng đã hoàn mĩ đến độ mà cả kẻ bị trói lẫn người
gỡ dây đều sung sướng đến mức giận sôi người. À, còn một điều nữa, sợi
dây mà thằng Thi dùng không phải là dây thừng bình thường, đó là dây
được bện từ tơ nhện, một sợi nhỏ bằng ngón tay cũng đủ để treo ngược một chiếc máy bay boeing, vậy nên đừng nghĩ đến việc dứt hay là cắt đứt.
Để rắc rối lại cho cô bé Linh, đoàn người tiếp tục lách qua đống đồ
hổ lốn linh tinh không ai dọn dẹp. Với chiều cao của mình, Thủy đã sắp
ngó được vào khoảng trống bên trong cái công sự tạm thời kia rồi.
Gạt phăng mấy cái ghế cản trước mặt ra bằng thể lực của một tanker,
Thủy mím môi, trừng lớn đôi mắt đẹp bắn một cái nhìn đầy dữ dằn về phía
hai bóng người vừa lộ ra trong đó. Bằng một cái liếc mắt, thứ đầu tiên
Thủy nhận ra là khoảng trống trải bên trong, thực sự là chẳng có cái gì
ngoài hai thằng bựa với một cái giá đỡ con con, khác hoàn toàn với cái
dự đoán một đống đồ hồ lốn linh tinh vô dụng. Khẽ thở phào một hơi, Thủy đoán là hai thằng kia không đổi túi quà may mắn, hoặc ít nhất là chưa
kịp đổi.
Sau khi nỗi lo về tiền bạc đã dịu xuống đôi chút rồi, Thủy mới có tâm tình mà nhìn lại cái tư thế của hai thằng lúc này.
Bây giờ, hai thằng đều mặc quần đùi, bên trên lại là áo sơ mi dài tay không đúng kiểu. Dưới chân thì là dép tổ ong, đương nhiên là loại lê
sát đất. Đã quần đùi dép lê thì thôi, thằng Minh lại còn nhất thiết phải đóng thêm đôi tất tím. Đôi tất chỉ leo quá cổ chân một chút, để nhường
da thịt cho một mảng lông chân tua tủa đâm ra dư phần. Hai thằng bọn nó
bây giờ đều cong mông ưỡn ngực, bụng hóp lại để tạo thành một tư thế
ngồi tiêu chuẩn hình chữ S. Dưới mông là một thanh trụ dài nhưng chẳng
lấy gì làm lớn để cho cả hai thằng đều phải gồng mình mà tì lên trên đó. Lúc Thủy lật ghế mà vào, hình như là quá bất ngờ nên bây giờ, nét mặt
hai thằng đều có vẻ dại ra, tròng mắt không tiêu cự.
- Phụt…!!! – Bé Lan không nhịn được mà bụm miệng phì cười. Ngay sau đó là cô bé Linh tò mò ngó nhìn lại đây cũng phì cười tương tự. Tiếp đó là Lala, đến cả Sognare cũng bị ảnh hưởng mà khẽ nhếch miệng lên tạo
thành một nét cười ẩn hiện. Đến bây giờ, Thủy cũng không nhịn được nữa,
thực sự thì cái tạo hình lúc này của hai thằng thật quá khôi hài, thảo
nào mà từ khi bước ra ngoài Đại Sảnh, cô nàng Cỏ May cứ tủm tỉm cười
không dứt. Bao nhiêu khó chịu bực tức trong lòng bỗng nhiên bay hết
sạch, Thủy cũng theo đó mà nhoẻn miệng cười.
- Hi hi…! Ha ha ha…!!! – Là bé Lan, thấy chị Thủy cũng cười rồi nên em không thèm kiềm chế nữa, trực tiếp ôm bụng mà cất tiếng vang khanh
khách. Quá buồn cười làm đôi cánh tay chợt lỏng, bé Ni vẫn bị Lan ôm
trong lòng đột nhiên giãy thoát mà lật đật chạy về phía thằng Thi. Lúc
này, tiếng cười của mấy cô gái đã làm hai thằng hồi tỉnh.
- Cười cái gì? Cười cái lọ! Mấy đứa biết cái gì mà cười? – Thằng
Minh trợn mắt, nghiêm mặt lại quát. Dù không hiểu lắm mấy cô gái cười
cái gì, nhưng nó chắc chắn là đang họ đang cười tụi nó. Để gái nó cười
vào mũi cho thì chẳng đáng mặt thằng đàn ông chút nào, vậy nên, Minh
đành phải liều mình, mạnh miệng.
Bị quát, Thủy đột nhiên thu lại dáng cười, vẻ mặt lạnh đi mà nhanh
chóng tiến thêm vài bước. Không hiểu sao, cứ mỗi lần thằng Minh to tiếng quát tháo với mình, hay là lúc thấy nó ba hoa bốc phét với mấy cô gái
khác, Thủy đều thấy khó chịu trong lòng. Bàn tay rất nhanh vung lên, vô
cùng thuần thục mà nắm chính xác vào vành tai mềm mại. Đang ở tư thế
ngồi, thằng Minh bị Thủy nhẹ nhàng xách ngược lên.
- Ại ại ại ại ại….!!!! – Đau điếng khiến cho một chuỗi âm thanh
quái dị tuôn ra từ trong cổ họng, Minh vội vàng nhổm người dậy theo
chiều bị nhấc lên, trên khuôn mặt uất ức đã tuôn ra hai hàng nước mắt.
- Quát? Cậu quát ai…? – Thủy nạt lại, lực trên những đầu ngón tay cũng chẳng giảm đi tí nào.
- Tớ sai rồi…! Tớ xin lỗi…! Lần sau tớ không thế nữa…! – Nước mắt
nước mũi trào ra như mưa, thằng Minh mếu máo nói. Không dám giãy mạnh
thoát ra nhưng… Đau quá! Nó có cảm giác lỗ tai mình sắp rời ra đến nơi
rồi vậy.
Thấy thằng Minh nghe lời, lại nhìn cái nét mặt thống khổ của nó, Thủy bỗng nhiên lại thấy có đôi phần xót ruột. Không dụng lực vặn lên nữa,
nhưng bàn tay Thủy vẫn chưa buông tha cho cái vành tai thằng bé. Trong
lòng đã mềm nhũn xuống rồi nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ nguyên cái vẻ lạnh lùng khó chịu, Thủy cao giọng hỏi:
- Nói. Đêm hôm khuya khắt, không về đi ngủ còn ở đây làm gì? Không phải là lại lén chơi bạc đấy chứ?
- Không! – Thằng Minh vội vàng giãy nảy lên trả lời – Tớ làm gì có! Tớ là người tốt mà. Người tốt có bao giờ biết chơi bạc…!
- Thế lần trước là ai phung phí đi gần hai ngàn điểm để đổi về một đống đồ gia dụng nhỉ? – Thủy không buông tha.
- Đấy là do xã hội này bạc bẽo, bạn bè nó lôi kéo chứ thực lòng tớ
đâu như thế…! - Khẽ lắc đầu, Minh trề môi, cay đắng nói, cái vẻ mặt của
nó bây giờ ra điều oan ức lắm. Sau đó, nó lại nhoẻn cười, đổi giọng –
Nhưng cậu đừng lo, người sẽ phải tốt lên, tớ cũng không chơi với mấy
thằng bạn đểu kiểu như thế nữa rồi…
- Mẹ nó chứ! Thở ra câu nào là thối câu đấy… - Giọng thằng Thi vang lên từ một bên ngắt lời - …Mầy cứ thử tốt lên đi, để xem bố có phải
tọng cả cái dùi cui nhựa vào mồm cho tư tưởng mầy thêm thông suốt không
con đĩ?
Khác với cái cảnh cam chịu bạo hành của thằng Minh, thằng Thi đang
khá là thoái mái với mấy cô gái nhỏ. Bé Ni vừa tới đã chui tọt vào trong lòng của nó, tay chân nhỏ bé dang ra, quặp chặt vào vai vào cổ nó mà
treo mình trên đó, y như một con gấu nhỏ không chịu rời. Bé Lan tất
nhiên là vội vã đuổi theo, cố kéo bé Ni ra nhưng không thành công, mà
làm thế nào lại còn ngã cả vào trong lòng thằng khốn nạn kia nữa. Còn Cỏ May, cô đã lặng lẽ kéo cho thằng Thi một cái ghế khác, để cho nó thay
thế cái ống cacbon dưới mông rồi.
Quay người liếc sang nhìn thằng bạn, cái vẻ mặt đáng thương oan ức
của thằng Minh đột nhiên bay hết sạch, nó trừng mắt lên chửi lại – Mày
có giỏi thì nhét vào hộ bố cái! Mẹ kiếp! Không khéo cái vẻ đẹp chai của
bố lại phản dame cho mày toét đít ra giờ…
- Á à!!! Thích thông nhau chứ gì con đĩ, tưởng bố sợ mày chắc…? – Thằng Thi, chưa bao giờ tỏ ra yếu thế…
- …
Cảm thấy tình hình lại có vẻ không đúng lắm, Thủy nhíu mày, bàn tay
vẫn chưa buông vành tai của thằng Minh ra lại tăng thêm chút lực…
----- KDL---------
Phải tốn một hồi tâm huyết để ổn định tình hình, lại đau não nhai hết một đống giải thích vòng vèo hỗn loạn của hai thằng, cuối cùng, Thủy và mấy cô gái khác cũng đã hiểu được đại khái cái nguyên nhân mà hai thằng dở hơi này giữa đêm mò ra Đại Sảnh rồi.
Cái trứng châu chấu kí hợp đồng quỷ dữ với thằng Minh sắp nở. Chuyện
này là một đại sự. Nó không chỉ ảnh hưởng trực tiếp đến bản thân thằng
Minh mà không ít thì nhiều, nó chắc chắn sẽ còn ảnh hưởng đến toàn tiểu
đội. Điều có thể thấy được ngay là bọn nó có thêm “Đồng đội” mới.
Cái trứng châu chấu thì tất nhiên sẽ phải nở ra con châu chấu, mà một con châu chấu non thì khỏi phải nói đến những thứ như là “Mạnh mẽ”,
không yếu đến mức bóp nhẹ cũng chết đã được coi là cố gắng lắm rồi.
Mặc dù Kho Dữ Liệu là một nơi thần kì, bất cứ sinh linh nào ở đây đều có khả năng phát triển lên một cách không hạn chế với tốc độ theo cấp
số nhân, thế nhưng, không có gì là miễn phí cả, chúng đều phải đổi bằng
hai thứ mà lúc nào cũng vô cùng thiếu: “Điểm tích lũy” và “Thời gian”.
Làm giao ước với một sinh linh yếu ớt bằng cả sinh mạng lẫn linh hồn, không kể đến về sau nó mạnh như thế nào, sự thiệt thòi và khó khăn lúc
ban đầu là điều mà thằng Minh phải gánh.
Không phải chơi bạc, lại nghe nói tiểu đội sắp sửa chào đón thêm
thành viên mới, mấy cô gái vậy liền không trở về mà ngồi luôn tại đó,
tất nhiên, họ ngồi lên ghế chứ không dùng ống mỏng như hai thằng.
Nhóc Văn sau khi được mấy cô gái hợp lực giải thoát cũng không quay
ra trả thủ ngay như hai thằng bựa kia vẫn thường lo sợ. Thằng nhóc chỉ
chiếm cho mình một cái ghế, rồi nằm co ro trong đó để cho cái áo choàng
lớn và tấm khăn quàng rộng bản che cả cơ thể, không biết đang suy tính
cải gì, có khi là ngủ luôn rồi cũng nên.
Lại qua tiếp một khoảng thời gian, khi sự hào hứng ban đầu của các cô gái dần biến mất, từng người một chụm đầu, tán gẫu linh tinh với nhau.
Thậm chí ngay cả thằng Thi cũng không còn quá chú ý đến nơi này mà quay
ra, vục cằm vào bụng bé Ni, đùa cho cô bé vui quên trời đất. Chỉ có
thằng Minh là vẫn nhìn chằm chằm vào cái trứng, nhịp tim hòa vào với quy luật chớp sáng của ánh xanh, từng giọt mồ hôi li ti rịn đều ra trên
trán và nếu để ý kĩ sẽ thấy, cơ thể nó cũng run lên nhè nhẹ.
Những đường vân xanh lục ngọc vẫn sáng lên và nhạt đi liên hồi, chỉ
là trong quy luật, đang dần dần thay đổi. Một cách từ từ, thời gian của
mỗi chu kì chớp sáng cứ dần kéo dài ra, kéo theo nhịp tim của người kế
ước. Không chỉ có chu kì, cường độ ánh sáng của nó cũng đang biến đổi,
mỗi lần sau đều mạnh hơn lần trước.
Nhịp tim bị hãm cho chậm lại, khiến cho nhịp thở của Minh cũng cải
biến dần, mỗi hơi đều rất sâu vào vô cùng chậm rãi. Kiểu hô hấp làm dung tích phổi của nó chênh lệch vô cùng lớn, mỗi lần thở ra đều có thể ép
tối đa khoảng khí chết ra ngoài, để khi hít vào, không khí mới trong
lành mát rượi tưới tắm khiến cơ thể như tỉnh dậy một phần. Cảm giác chút khoan khoái lan tỏa khắp người, thế nhưng, điều đó cũng không làm dịu
được đi cái sự kìm nén ngày càng mạnh lên trong lồng ngực. Sự bồi hồi,
hưng phấn, lại kèm theo chút sợ hãi, lo âu cứ mạnh dần lên, để rồi cái
gì phải đến rồi cũng đến.
Khi thực hiện chu kì chớp sáng của mình, tại thời điểm những đường
vân sáng nhất, bỗng nhiên, như thêm một lần cố gắng, cái trứng châu chấu đột ngột lóe lên thêm một chút. Ngay sau đó, giống như là nước, ánh
sáng xanh lục ngọc trên những đường vân cấp tốc nhạt đi, lần lượt rút
dần từ trên đỉnh xuống đến chân cái trứng. Thậm chí, khi nhạt đến điểm
cuối cùng, ánh sáng còn rọi xuống đáy cái khay, tạo thành một dấu hoa
văn hình tròn nhỏ bé nhưng cực kì phức tạp, lóe lên rồi lập tức biến mất không còn.
Ánh sáng xanh lục ngọc cùng với những đường vân li ti trên vỏ trứng
đều cùng nhau biến mất như chưa từng tồn tại, trả lại cho nó một màu
trắng ngọc ngà như hạt cơm vốn có. Không tự phát quang nữa, nhưng bản
thân cái trứng lại hơi phản chiếu ánh sáng tự nhiên của gian Đại Sảnh
khiến cho nó như được phủ một vầng hào quang lóng lánh. Thế nhưng, vẻ
đẹp này không cho phép lũ người bên cạnh được chiêm ngưỡng lâu, ngay sau đó, tại phần đỉnh của cái trứng, liền có chút gì hơi động đậy.
- Tách…!
Dường như, có một âm thanh vô cùng nhẹ thoáng qua, mà cũng có thể, đó chỉ là tưởng tượng của mỗi người. Cùng lúc đó, phần đỉnh của cái trứng
châu chấu cũng hiện ra bốn vết nứt kéo thẳng tắp xuống.
Như một nụ hoa non ngượng ngùng chớm nở, bốn vết nứt hơi tách ra, để cho một sinh linh nhỏ bé nỗ lực thoát ra ngoài.
Khi bốn vết nứt tách ra, đồng thời, cái cảm giác kìm nén vẫn chẹn
ngang lồng ngực thằng Minh như đột nhiên biến mất, để thế vào đó làm một thứ cảm giác như thể vỡ òa trong vui sướng. Giống như, trong sâu thẳm
linh hồn nó, có một viên hạt giống nảy mầm. Một cảm giác hạnh phúc lớn
lao không hiểu từ đâu ập đến kiến cho nó gần như quên cả thở. Đôi mắt
vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái khay đựng trứng bỗng nhiên nhòa đi một
chút, nó không ngừng được dòng nước mắt chảy dài.
Trong khi thằng Minh đang bị từng cơn thủy triều cảm xúc vùi lấp thì
bên dưới cái khay, sự chào đời của một sinh linh mới vẫn còn tiếp diễn.
Từ nơi vỏ trứng đang mở ra, một cái đầu châu chấu bé xíu ngóc lên,
vài mảng giáp xác màu xanh ngọc với đôi con mắt màu đen bự chảng, hai
cái râu ngắn cũn cỡn tiếp xúc với không khí, khẽ ngo ngoe. Những vật nhỏ thì thường đáng yêu, thế nhưng, điều này đôi khi không đúng đối với lớp côn trùng. May sao, em châu chấu này nằm ngoài cái “Đôi khi” ấy, mới có phần đầu lộ ra thôi nhưng một vài cô gái đang châu đầu xem bên cạnh đã
phán quyết rằng, em nhất định là phải dễ thương rồi.
Cái đầu nhỏ tiếp tục ngọ nguậy, để cho phần còn lại của cơ thể thoát
ra. Hai, ba cái chân mảnh khảnh vừa thò ra, khó khăn bám víu lấy một
phần vỏ trứng, khó khăn chuyển động, khó khăn cong người.
Thằng Minh không giúp, nó cũng không cho ai giúp đỡ. Phá trứng, đó là thử thách đầu tiên để chào đời, bất kì sinh linh nào, dù nhỏ yếu đến
đâu cũng phải tự mình hoàn thành mới có đủ tư cách tiếp tục sinh tồn
trong một thế giới đầy khắc nghiệt.
- Cố lên! Em làm được mà… - Là giọng bé Lan thì thầm cổ động. Những đứa khác cũng mím môi, trong ánh mắt chăm chú mang theo đầy sự quan tâm và cổ vũ. Thằng Thi cũng đã bỏ đi vẻ mặt bông đùa, một cánh tay nó đặt
lên vai Minh, và những cái vỗ vai chắc nịch.
Minh không phải là người ủy mị, nhưng không hiểu sao, hai bàn tay nó đã vô thức xiết chặt từ lúc nào.
Bây giờ đây, khái niệm về thời gian bỗng trở nên vô nghĩa, chẳng đứa
nào trong bọn nó đi quan tâm rằng đã được bao nhiêu lâu, mọi sự chú ý,
cả tinh thần lẫn tình cảm đều dành để dõi theo từng cố gắng của em châu
chấu.
Bọn nó không đứa nào biết, quá trình ra đời của một con châu chấu
trong tự nhiên như thế nào. Bọn nó cũng không biết, có phải là do vỏ
trứng quá cứng rắn hay là do em còn quá yếu. Bọn nó chỉ thấy, sự ra đời
của em chật vật và khó khăn vô cùng. Thế nhưng, như một thứ sinh mệnh
ngoan cường, cái vật nhỏ xíu kia cứ thế giãy giụa, chật vật tiến ra cái
thế giới này.
Kiên trì cùng với sự cố gắng lớn lao, ý chí ngoan cường cuối cùng
phải được đền đáp. Sinh mệnh như một món quà ban cho người chiến thắng.
Em châu chấu khó khăn thoát ra khỏi vỏ trứng giam cầm, cơ thể bé xíu nằm im trên lớp lụa. Một giây, hai giây, ba giây… Như để làm quen với môi
trường mới, hai cái râu ngắn cũn cỡn khẽ chuyển động và…
Minh đang chìm trong niềm vui sướng tột cùng. Nó, cuối cùng cũng có
một con “Tiểu đệ”. Giống như mười vạn cái lỗ chân lông đều đồng thời mở
ra, cả cơ thể liền cảm thấy nâng nâng không thực. Đang trong cái cảm
giác ngất ngây, đột nhiên, một thứ cảm xúc khác bỗng chốc bùng lên, mãnh liệt và sôi trào trong tâm trí. Vội vàng quay đầu sang bên cạnh, nét
cười tắt ngấm, đôi con mắt cũng trừng to, Minh mở miệng hét lớn:
- ĐÓI…!!!