Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 31: Chương 31: Chớ áp đảo ta




Ta đành phải kiên trì đến cùng, trưng ra dáng vẻ hiền thục mà một Thái tử phi nên có, ta ‘nhàn nhã rộng lượng’ che miệng nói: “Tam tẩu thỉnh mau đứng dậy.”

Đợi khi Vạn thị đứng dậy, ta hành lễ với nàng ấy rồi nói: “Lễ của Tam tẩu là quốc lễ, lễ của Thế Noãn là gia lễ. Một lễ này, Tam tẩu không thể không nhận.”

Đây bất quá cũng chỉ là những lời khách khí mà thôi, mặc dù Vương Lang hiện tại không được đắc ý, nhưng nói cho cùng hắn vẫn là thái tử, thân phận cao hơn chư vương, bản thân ta là thái tử phi, hành lễ với Vạn thị đã là khách khí lắm rồi. Nhưng theo lẽ thường, phiên vương phi nhất định sẽ không nhận lễ của ta.

Vạn thị cư nhiên dám nhận, không những nhận, nàng ấy còn không có một chút thắc mắc, ngay cả một câu khách khí cũng không, ngược lại có vẻ cảm khái. “Từ biệt một năm, lễ nghi của Thái tử phi quả thật đã tiến bộ không ít, thực sự khiến cho người khác yên tâm.”

Ta bỗng nhiên có thôi thúc muốn bóp cổ nàng ấy.

Một vị đại tiểu thư có khả năng làm tình địch của Tô Thế Noãn ta, há có thể là một nhân vật đơn giản? Từ thân thế đến bản lãnh, Vạn thị chỉ có hơn chứ không kém ta.

Luận về thân thế, nàng ta là trưởng tôn nữ được sủng ái nhất của Lâm Giang hầu, nghe nói Vạn gia trên là Lâm Giang hầu, dưới là thế tử Lâm Giang Hầu và mấy vị huynh đệ của Vạn thị, tất cả đều phải răm rắp nghe theo lời nàng ấy.

Ta. . . . .Lúc ta còn ở nhà, đừng nói là ca ca tẩu tẩu, ngay đến cả nương của Liễu Chiêu huấn dưỡng nương của ta, cũng có thể kéo tai ta mà giáo huấn.

Luận về diện mạo, Tô Thế Noãn ta mặc dù không phải là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng nếu chưng diện một chút cũng không phải là không thể gặp người, điểm này không cần người khác nói, tự bản thân ta khi nhìn gương cũng có thể biết.

Nhưng Vạn thị chết tiệt kia, dáng dấp lại rất hợp với khẩu vị của Thái tử gia, mặc dù ngũ quan cũng không phải đặc biệt tinh xảo mỹ lệ, nhưng tổ hợp lại sẽ tạo thành một loại phong tình đến mê người, chính ta đôi khi nhìn thấy nội tâm cũng khẽ động.

Ta ghét Mã Tài tử như vậy, thật sự không thể bỏ qua công lao của Vạn thị.

Luận bàn về thủ đoạn, Vạn thị quyết không phải là một đại gia tiểu thư nhàm chán vô vị, nàng ta thậm chí còn cao minh hơn ta. Nhớ năm đó ta cưỡi ngựa du xuân, dân chúng kinh thành không ai không biết Tô gia có một Nhị công tử cứng đầu cứng cổ. Tuy dân chúng kinh thành không biết, nhưng nhóm quan lớn vinh hiển ai cũng biết, Tô gia chỉ có một người con trai duy nhất còn tại thế. Cái gọi là Nhị công tử này không phải ta thì còn ai? Nếu không phải Hoàng thượng gả ta cho Vương Lang, ta hoài nghi rằng chắc cũng chỉ có quan lại ở thâm sơn cùng cốc mới dám thú ta.

Vạn thị này, mặc dù người ta năm thì mười họa mới xuất môn đi dạo, nhưng đó đều là đi dâng hương lễ phật, Tứ Cửu Thành bàn luận về nàng ấy không có một câu nào mà không khen ngợi: 'thật sự một lòng hướng Phật, thành tâm vô cùng’, người ta ngay cả đi chơi cũng có thể chơi ra hoa văn, chơi đến danh tiếng ngày càng tốt như vậy.

Cho nên Vương Lang cũng sẽ thích nàng ấy mà không thích ta, chẳng có gì lạ, nếu ta là nam nhân, ta cũng sẽ thích nàng ấy mà không thích mình.

Kích động muốn bóp cổ Vạn thị rất nhanh tiêu tán, ta đột nhiên muốn tự bóp cổ mình -- nói ngươi không có tiền đồ, nói ngươi ngu ngốc, ngay cả bản thân ngươi cũng không thích chính ngươi, vậy thì ai sẽ thích ngươi?

Ta nhất thời nản lòng thoái chí, ngay cả tâm tình phản ứng lại Vạn thị cũng không có, nói gì đến cãi vả với nàng ta, chỉ đơn giản nhếch môi trả lời: “Trong lòng tam tẩu thấy thoải mái là tốt rồi, ít nhất một trong hai người chúng ta cũng có một người tâm tình không tệ lắm.”

Cuối cùng cũng không chịu được nhẹ nhàng đâm nàng ấy một châm.

Vạn thị che miệng cười, không để ý. “Thế Noãn vẫn có chuyện không yên lòng ư, tổ phụ đã vào cung, Thái Tử Gia nhà ngươi lập tức liền có thể từ Tử Quang Các đi ra. Chỉ sợ trước mắt, cũng đã nhận lỗi trước mặt Hoàng thượng, giải tỏa hiểu lầm, hòa hảo như lúc ban đầu rồi.”

Nàng ấy sẽ tới, đương nhiên chỉ vì mang đến cho ta một câu nói: Vạn thị thật sự có thể nhìn ra dụng ý của ta, không những khiến Lâm Giang hầu vào cung giải vây cho thái tử, còn giúp thái tử nói chuyện phụ tử tình thâm với Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng không để chuyện này trong lòng, trở thành khúc mắc về sau.

Mặc dù ta vô cùng không thích Vạn thị, nhưng lại không thể không thừa nhận, Vạn thị làm việc luôn khiến người ta yên tâm .

“Chuyện này coi như ta nợ ngươi một nhân tình.” Ta cũng không phải là người không chịu thừa nhận thất bại, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng vẫn biểu đạt hứa hẹn với Vạn thị. “Nếu có một ngày ngươi phát sinh chuyện phải lo lắng, ta nhất định sẽ vì ngươi mà xuất lực.”

Nụ cười của Vạn thị vẫn không thay đổi, vẫn bình tĩnh thản nhiên như vậy, dường như cũng không quan tâm việc đó có thể nói là ước định kinh thế hãi tục. “Chấp nhận những lời tốt lành của Tiểu Noãn, chỉ là nhìn tình huống trước mắt, chuyện lo lắng của ta có thể cũng sẽ không xảy ra.”

Ta trợn mắt, ngồi thẳng người. “Ngươi làm thật sao? Nguyên Vương, hắn --”

Nhắc tới Nguyên Vương, nét mặt Vạn thị thoáng phức tạp. Nàng ta vốn dĩ vẫn duy trì một bộ mặt mỉm cười giả dối, hiện tại lớp mặt nạ này cũng đã bị một loại biểu tình dở khóc dở cười phá hư: “Hắn cuối cùng có lẽ sẽ hiểu, chuyện đoạt vị Đông cung, tám chín phần là tuyệt đối vô vọng”

Nhìn đi, nhìn đi, đây chính là lòng dạ người ta, bốn chữ đoạt vị Đông cung, lại có thể nói ra khỏi miệng một cách nhẹ nhàng như thế, nấc một tiếng cũng không có!

Ta thì ngược lại, lén la lén lút nhìn xung quanh, chỉ sợ Tiểu Bạch Liên hoặc Tiểu Tịch Mai đi vào đưa trà không cẩn thận nghe được, sẽ chuốc lấy một đống phiền toái.

Cũng may, hai tiểu nha đầu này ước chừng cũng biết mối quan hệ căng thẳng giữa ta và Nguyên Vương phi, đã sớm không biết tránh đi chỗ nào, cũng không có ý quấy rầy chúng ta. Ngay cả Liễu Chiêu huấn, cũng hiếm thấy không có âm thanh gì cả.

“Đã như vậy, phần tình nghĩa này liền tính là ta nợ ngươi, khi nào cần dùng đến ta, ngươi chỉ cần nói một câu.” Ta cũng không một chút cố kỵ chứng tỏ khí khái giang hồ của ta. “Nhưng nếu như không có việc gì, ngươi vẫn nên ít đến làm phiền ta, tránh cho chúng ta nhìn nhau càng thêm chán ghét, sẽ gây ra những chuyện không tốt, ta mệt mỏi --”

Ta vốn là muốn thốt lên: ta mệt mỏi vì bị Vương Lang đánh mông lắm rồi. Nhưng nghĩ lại nếu nói như vậy không phải quá mất mặt hay sao, rốt cuộc vẫn kịp thời nuốt xuống.

Vạn thị cong cong khóe mắt, dường như trong lòng đã hiểu rõ những lời chưa nói hết của ta, nàng ta cười cười rồi nói: “Tốt thôi, ta trước mắt có một việc quan trọng cần người hỗ trợ đấy.”

Ta không khỏi trợn to mắt: “Còn có chuyện gì mà Nguyên Vương phi cũng không làm được, muốn ta tới hỗ trợ?”

Vạn thị nhìn móng tay của mình rồi thong thả nói: “Có chứ, ít nhất ta cũng có một vấn đề như thế này, duy chỉ có Thái tử phi mới có thể giải đáp.”

. . . . . . Cũng đã hai ba năm, sao nàng ta còn không chịu bỏ qua cho ta?

Ta đứng bật dậy muốn tiễn khách: “Thân thể Bổn cung bỗng nhiên khó chịu, Nguyên Vương phi, mời trở về trước, ngày khác chúng ta sẽ tiếp tục tán gẫu, ngày khác, ngày khác. . . . . .”

Mắt thấy gương mặt Vạn thị bắt đầu vặn vẹo, vốn đang ưu nhã nhưng dần dần bị thay thế bằng vẻ hung ác, ta lập tức trở nên luống cuống. Xoay người một cái, trực tiếp chuồn khỏi tây điện, tính toán chạy đến chỗ của Liễu Chiêu huấn tị nạn.

Hảo cho một Nguyên Vương phi, nguyên bản dịu dàng hiền thục quả nhiên tất cả đều là giả bộ, nàng ta hoàn toàn không bị cử động bất ngờ của ta hù dọa, nhanh chóng đuổi theo ta chạy ra khỏi tây điện: “ Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đừng chạy! Hôm nay ta không làm rõ tý ngọ dần mão, quyết sẽ không bỏ qua!”

Thảm thảm thảm, hôm nay chỉ sợ Vạn Tuệ đã quyết tâm muốn tra hỏi cho bằng được chân tướng năm đó ta và nàng ấy tuyệt giao.

Ta và nha đầu Vạn Tuệ này quen biết nhau từ nhỏ, mặc dù nói chưa từng có giao tình, nhưng bởi vì quan hệ giữa Vạn gia và Tô gia rất tốt, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng từng coi nhau như tỷ muội, nàng ấy lớn hơn ta hai tuổi, ta gọi nàng ấy là “Mạch Tuệ tỷ tỷ’, mãi cho đến mấy năm trước Đông cung tuyển tú mới thôi, quan hệ của chúng ta cũng không tệ lắm.

Đối với chuyện năm đó ta đơn phương đoạn giao, nàng ấy vẫn canh cánh trong lòng, rất muốn hỏi cho ra đáp án.

Nhưng chuyện mất mặt như vậy, sao ta có thể nói cho nàng ấy biết? Lại nói, mấy năm trước, khi ta vừa nghĩ tới nàng ấy, trong lòng lại tràn ngập ghen tuông, nhìn thấy nàng ấy dĩ nhiên sắc mặt cũng không được tốt rồi, trải qua một thời gian, mối quan hệ của hai người chúng ta cứ thế mà hỏng thôi.

Không ngờ mấy năm sau, nàng ấy lại nhắc tới chuyện năm đó, hơn nữa còn muốn ta cho một đáp án -- nữ nhân này thật là quá cố chấp rồi, giống như không biết hai chữ chết tâm viết như thế nào vậy! Nàng ấy không thể để chuyện này cứ như vậy mà trôi qua sao?

Ta vừa trốn vừa dở khóc dở cười hét to: “Không có nguyên nhân gì cả, ngươi cứ để cho chuyện này qua đi, Mạch Tuệ Nhi, đúng là ta, ta đúng là không thích ngươi....ai nha”

Vừa kêu xong, ta lập tức bị trượt một cái, Vạn Tuệ đã dẫm trúng mép váy ta, cả người ta té sấp về phía trước, ngã xuống bậc cửa, rốt cuộc vẫn không thể nào chạy khỏi chánh điện.

Có lẽ hơi sức của ta quá kém, hoặc là nữ nhân bên cạnh đều là quái thai, hơi sức của Mạch Tuệ Nhi cũng rất lớn, nàng ấy nhanh chóng lật ta lại, không thèm đếm xỉa ta giãy giụa như thế nào, hỏi ta: “Nguyệt sự tháng này đã tới chưa?”

Câu hỏi của nàng ấy thật sự như thiên mã hành không, khiến ta trở nên ngu ngơ.

“Ách, vừa qua được mấy ngày?” Ta nhất thời không kịp suy xét, liền yếu ớt trả lời thành thật.

Mạch Tuệ bấm ngón tay tính toán, rồi nhếch môi cười gằn, trên dung nhan tràn đầy phong tình của nữ nhân nổi lên một cỗ tà mị, nàng ấy bất ngờ hung tợn ngồi xuống, cả người ngồi lên đan điền ta, đến nỗi khiến ta hít thở không thông, không còn hơi sức giãy giụa.

“Ngươi...ngươi thật đê tiện!” Ta vừa thoi thóp thở vừa chỉ trích nàng ấy.

Nguyên Vương phi không thèm để ý hừ một tiếng: “Là ngày đầu tiên ngươi biết ta đê tiện?”

Đáng giận! Tại sao người bên cạnh ta tất cả đều mặt dày vô sỉ, ranh ma như vậy -- chèn ép Thái tử phi ta đây đến thuần thục như vậy!

Nàng ấy không đợi ta trả lời, cứ tiếp tục từ trên người ta nói xuống.

“Tiểu Noãn, ngươi biết ta vẫn cực kỳ thích ngươi, từ nhỏ đến lớn, ta luôn đối đãi với ngươi như tiểu muội muội. Chung sống 15-16 năm, cũng đã bỏ ra không ít tình cảm với ngươi.”

Không cho ta cơ hội cãi lại, sắc mặt của nàng ấy dần dần trở nên dữ tợn. “Ta là một người buôn bán không bao giờ lỗ vốn, mua một cân cải trắng cũng sẽ lấy thêm hai cây hành, đặt nhiều tình cảm cho ngươi như vậy, đột nhiên có một ngày toàn bộ đều mất hết, không một chút hồi báo, ngươi nói, đổi lại là ngươi, ngươi có cam tâm không? Hả?”

Ta. . . . . . Ta không còn lời nào để nói.

Nàng ấy cũng không cần ta nói chuyện, cứ tiếp tục thao thao bất tuyệt. “Ta cũng không muốn dối gạt ngươi, nếu ngươi chỉ tùy tiện gả cho một người qua đường Giáp nào đó, ngươi không thích ta cũng chẳng sao, nhiều lắm là trong lòng tiếc hận một chút thôi, ngươi có mắt không tròng không biết nhìn người thì cũng mặc kệ đi.”

“Nhưng ngươi lại cố tình làm Thái tử phi, mà ta thân là Phiên vương phi, nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với Thái tử phi...” Bị che phủ bởi bóng râm của chánh điện, nụ cười trên mặt Nguyên Vương phi thật sự rất quỷ quyệt: “Cho nên ngươi giãy giụa nữa cũng vô ích thôi, mau nói khúc mắc của ngươi ra, để cho ta và ngươi cùng tạo mối quan hệ thật tốt, xây dựng lại tình tỷ muội của hai chúng ta. Nếu không. . . . . .”

Nàng ấy dài giọng.

Ta không nhịn được liền hỏi: “Nếu không thì sao?”

Nguyên Vương phi cười gằn, ta lập tức cảm thấy hai bên hông bất ngờ đau đớn kịch liệt: Mạch Tuệ Nhi đang dùng sức kẹp chặt eo ta, khiến xương sườn ta gần như sắp gãy. Triển khai cái gọi là uy hiếp không lời: nếu không, không chừng sẽ bị nàng ấy kẹp đến gãy làm đôi.

“Đau...đau!” Ta chịu không nổi, đau đớn kêu lên: “Mạch Tuệ tỷ tỷ, đau nha!”

Mạch Tuệ Nhi vẫn thản nhiên như thường, không có một chút động thái, thậm chí còn cười nhạo ta. “Dùng cùng một chiêu đối phó Thái Tử Gia, để đối phó ta, ngươi nghĩ có tác dụng không?”

. . . . . . Mạch Tuệ Nhi nhất định cố làm ra vẻ đại sự gia.

Ta nghĩ tới nghĩ lui, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu khuất phục.

“Được rồi! Nói là được chứ gì! Để ta đứng lên đi!”

Vừa nói, vừa nhéo bắp đùi Nguyên Vương phi, uất hận nói: “Đáng ghét, kẹp ta đau muốn chết.”

Nguyên Vương phi cười đắc ý, cửa lớn chánh điện bỗng truyền đến một tiếng hút khí bén nhọn. Hai chúng ta lập tức nghiêng đầu nhìn lại: chỉ thấy bốn người Hoàng thượng, Nguyên Vương, Thái tử, Đoan Vương đang đứng ngay cửa đại điện, trên mặt họ xuất hiện một mảnh ngạc nhiêm hiếm thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.