Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 30: Chương 30: Hành động thiếu suy nghĩ




“Không phải nói nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ…” Thái tử gia giận dữ đánh ót ta: “Nàng còn không ngừng làm!”

Ta giận tái mặt, lạnh lùng lùi lại: “Ta hành động thiếu suy nghĩ thì hành động thiếu suy nghĩ, không phục, không phục ngươi đánh ta à?”

Mắt thấy Vương Lang giận đến mức sắc mặt cũng thay đổi, ta bỗng nhiên nhớ tới, hắn thật sự có thể, cũng đánh thắng ta!

Cũng may, gần đây hắn không có ở đây, cái thiết xích kia của hắn ta trực tiếp vứt xuống hồ Thái Dịch rồi. Bây giờ bên trong thiên điện cũng không có gì có thể làm vũ khí.

Ta đứng thẳng nói: “Không phải ngươi muốn ra ngoài, vậy cũng đừng đi ra ngoài nữa, dù sao ta cũng đã thỉnh người về rồi. Không phải thì là mốt, Lâm Giang hầu nhất định sẽ vào cung. Chuyện đến mức này, thay vì trách ta, không bằng ngươi suy nghĩ thật kĩ làm sao để làm nũng trước mặt phụ hoàng.”

Vừa nói, vừa xoay người muốn đi.

Mới đi không được mấy bước, sau lưng có tiếng bước chân nhẹ nhàng, Vương Lang lại ôm ta vào lòng.

Cằm hắn đặt lên đỉnh đầu ta, hung hăng cọ xát.

“Tô Thế Noãn, nàng rõ là…” Trong lời nói của Vương Lang có mấy phần dở khóc dở cười.

Hắn dừng một chút, mới nhỏ giọng nói: “Thật là một cô nương ngốc!”

Ta cảm thấy rất không thoải mái.

Vương Lang nhất định sẽ không nói Vạn thị là một cô nương ngốc, trước giờ hắn luôn khách khí, tôn tôn trọng trọng.

Hắn cũng nhất định sẽ không chê cười Vạn thị, sẽ không phát giận với nàng…Ai, Vương Lang nhìn thấy Vạn thị, luôn là hơi hơi cười, khách khí gọi nàng: “Vạn cô nương.”

Ta giằng co, muốn tránh thoát lồng ngực Vương Lang, nhưng hắn không chịu buông ta ra, hai cánh tay như bằng thiết, để ngang eo ta, ta giãy giụa, chỉ là…chỉ là liên tục ma sát.

Vương Lang nhanh chóng sau lưng ta…Ách…tinh thần. Hắn nhẹ giọng bên tai ta: “Nàng động, nàng cử động nữa đi!”

Thân thể ta liền cứng lại, không dám động.

Cũng càng nghĩ càng thấy tức giận.

Chỉ là muốn hỏi hắn có yêu thích ta chút nào hay không, người này lại bố trí bày tập cho ta: “Bài tập thứ nhất, chính là đọc hiểu tâm tư của ta.”

Có phải Vạn thị không…

Ách, được rồi, Vương Lang đối với Vạn thị vẫn rất khách khí, hình như bọn họ không có bí mật chung đụng, nên cũng không có trò chuyện gì.

Nhưng hắn rõ ràng sẽ không bố trí bài tập cho Vạn thị sao!

Vẫn rất tức giận, ta giơ chân lên, cố ý đạp lên chân của Vương Lang: “Vương Lang đáng chết!”

Vương Lang một chút cũng không bị ta đạp bị thương – bình thường cố ý đạp một người như vậy, ngược lại bởi vì không chuẩn bị kịp, thân thể tự nhiên tiến hành điều chỉnh, liền dẫm không đủ lực.

Ngược lại hắn nhỏ giọng cười, thổi một hơi bên tai ta, tay cũng trượt xuống dưới y phục.

Hắn nhẹ nói: “Tiểu Noãn, ta rất nhớ nàng.”

Xem như ta rất tức giận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, ta cũng rất muốn Vương Lang.

Sau một lúc, chúng ta cũng không nói chuyện, ta quay đầu, tìm được môi Vương Lang. Tuỳ ý tay hắn, trượt vào trong quần áo hắn.

Rất nhanh, Vương Lang tên đã lắp vào cung, không thể không bắn. Nhưng nghĩ đến bên ngoài Thuỵ vương đang chờ, ta lại cảm thấy khó chịu. Liền xoay người nhẹ giọng nhắc nhở Vương Lang: “Đông cung sắp hạ khoá…”

“Gặp quỷ.” Vương Lang khó có khi nói lời bất nhã, ta cố nhịn không cười.

Không ngờ hắn lại nắm tay ta, trở tay đè lên hắn…ừ…là lên, yêu cầu ta: “Giúp ta.”

Ta đỏ mặt, nhưng tính đến chuyện chúng ta bảy ngày chưa có…được rồi…Cuối cùng vẫn có chút mềm lòng, miễn miễn cưỡng cưỡng giúp Vương Lang một lần. Vương Lang muốn bánh ít đi bánh quy lại, bị ta đẩy ra: “Có việc quan trọng!”

Cách ngọn đèn trong phòng, có thể loáng thoáng thấy được trên mặt Vương Lang là một mảnh ẩm ướt đỏ hồng, hắn tựa vào cạnh cửa, đầu hơi ngửa, lộ ra cái cổ thon dài, hình như cũng không có nghe ta nói chuyện, chỉ là mơ hồ ôm ta, ngón tay cái nhẹ nhàng vẽ vòng tròn.

Lại qua một lúc, Vương Lang mới nhỏ giọng hỏi bên tai ta: “Nàng mời Lâm Giang hầu vào đây, là muốn chấm dứt hoàn toàn chuyện này?”

Ta hừ một tiếng, nghĩ đến vừa rồi hắn đẩy ta ra, thuỷ chung còn sót lại một tia giận dữ: “Nếu không ngươi thật sự cho rằng ta không bỏ được ngươi sao?”

Vương Lang diện bích nửa tháng, thật ra thì không tính là hình phạt nặng. Chỉ xem việc hoàng thượng bảo hắn đến tây Thiên điện, có thể thấy được lão nhân gia ông ta cũng không ngốc, không có ý ngược đãi con ruột.

Chuyện này nói cho cùng tâm ý hoàng thượng mới là quan trọng nhất. Trước mắt hắn phạt Vương Lang diện bích nửa tháng, sẽ thu quân lương vào tay, dường như là nhẹ nhàng bỏ qua cho thái tử. Nhưng không chừng nửa năm một năm sau, Lễ bộ yêu cầu lập hậu, hắn thật sự “thuận theo dân tâm”, để Hoàng quý phi phù chánh, đến lúc đó ta và Vương Lang vẫn phải quỳ trước cung Hàm Dương khóc với cô cô sao?

Hay là muốn ở lúc mọi chuyện còn mới mẻ, mọi người thẳng thắn nói chuyện, nói đến tình cảm phụ tử, khiến hoàng thượng thấy rằng, không chỉ có một mình Phúc vương là con ruột của hắn.

Lâm Giang hầu Vạn Vũ chính là thí sinh tốt nhất.

Điểm này trong lòng ta và Vương Lang đều biết rõ.

Hắn đối với quyết định của ta cũng không nói gì nữa, chỉ là nhỏ giọng dặn dò ta: “Mấy ngày nay đàng hoàng ngây ngô, đừng ra khỏi Đông cung, phụ hoàng bảo nàng suy nghĩ, nàng liền biểu hiện ngoan một chút, đừng tìm hắn mạnh miệng.”

Vương Lang phân phó, mỗi lần đều rất có đạo lý – chỉ là ta chưa chắc nhịn được mọi chuyện nghe theo hắn thôi. Ta gật đầu một cái, thật biết điều đảm bảo: “Ta nghe lời, ta không mạnh miệng.”

Vừa nói, vừa ỷ vào ánh sáng trong phòng lờ mờ, trợn trắng mắt với hắn.

Lại bị Vương Lang gõ gõ đầu, lúc này mới bỏ qua.

#

Lúc ta chuồn êm từ sau điện, Thuỵ vương đã đợi đến sắp không nhịn được, hắn ngồi trên thềm đá tựa vào cây cột ở đông thiên hồng điện, ngẩng đầu nhìn mặt trăng phía chân trời, thấy ta từ phía đông thiên điện lượn ra, đứng dậy thúc giục: “Sắp đến lúc rồi, lục tẩu, chúng ta đi thôi.”

Thuỵ vương đi đứng không tiên, nhưng thật ra là không thể đi nhanh. Trong lòng ta hổ thẹn, nhỏ giọng xin lỗi: “Là ta không chú ý thời gian…”

Ánh mắt của hắn chợt dừng trên cổ áo của ta, lại dời đi.

Ta cúi đầu xem xét, mới phát giác cổ áo bị Vương Lang kéo loạn, cổ áo mở rộng, trong phòng tối, lúc Vương Lang giúp ta chỉnh lại quần áo cũng không phát hiện.

Mặc dù nói trời mùa hè, lộ ra chút da thịt cũng không là gì, nhưng dù sao cũng có một tia dâm loạn, ta xin lỗi, nhanh chóng cúi đầu chỉnh sửa lại cổ áo.

Thuỵ vương một đường trầm mặc, mang theo ta theo mật đạo trở về cung, mắt thấy Đông cung trước mặt, hắn liền cáo từ: “Vương Lung sẽ không tiễn lục tẩu vào.”

Đông cung có không ít đèn sáng rực, hai chúng ta xác thực không thích hợp đơn độc đi cũng nhau, ta cảm ơn hắn: “Tối nay nhờ có tiểu Linh Lung hỗ trợ, chờ lục ca ngươi ra ngoài sẽ mời ngươi uống rượu.”

Thuỵ vương đưa mắt nhìn ta.

Mây đen chân trời, hình như lại che khuất ánh trăng, chung quanh trở nên tối tăm, chỉ có ánh sáng ở Đông cung xa xa ánh lại, hoà lẫn với đèn lồng trong tay Thuỵ vương.

Ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ thấy ánh mắt của hắn rất sáng, nhưng gương mặt lại giấu trong bóng tối.

Mà ta đợi rồi lại đợi, Vương Lung cũng không trả lời, hắn đột nhiên quay đầu lại, khập khiễng biến mất trong hành lang, một lời từ biệt cũng không nói.

Biểu ca ta có lúc cũng rất cổ quái.

Ta đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn, chỉ cảm thấy lúc Thuỵ vương quẹo qua, dường như quay đầu nhìn ta một cái, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, cũng nhìn không rõ.

Có lẽ bởi vì chúng ta đã lớn, cảm thấy được tâm tư của Thuỵ vương, cũng không dễ dàng đọc hiểu như ngày trước.

Ta lại cảm thấy, có lẽ ta đọc hiểu tam tử của Vương Lang, có phải tâm tư của Vương Lung, cũng không giống một chút nào.

#

Ta đoán không sai, ngày thứ hai vừa rạng sáng, Lâm Giang hầu Vạn Vũ tiến cung.

Vị đại gia này không nói hai lời, nghe nói là chạy thẳng đến cung Thuỵ Khánh, liền lôi hoàng thượng trong ổ mỹ nhân tuyển thị ra ngoài – ít nhất đến lúc Trần Thục phi phái người đến báo tin, hai người vẫn còn nói chuyện phiếm trong cung Thuỵ Khánh.

Hoặc là nói Lâm Giang hầu giáo huấn hoàng thượng cũng không quá đáng.

Lâm Giang hầu này cũng là một kỳ nhân, mặc dù hắn cùng tuổi với hoàng thượng, thậm chí còn nhỏ hơn hoàng thượng một chút, nhưng bối phận rất cao: hắn là tiểu cữu cữu của công công ta.

Hơn nữa còn là ruột thịt ruột thịt, là tiểu huynh đệ cùng cha cùng mẹ với thái hậu.

Mặc dù hai người tuổi giống nhau, có thể gọi là cùng nhau lớn lên, nhưng thiên gia quy củ nghiêm ngặt, từ nhỏ hoàng thượng đã phải gọi Lâm Giang hầu một tiếng tiểu cữu cữu. Chờ đến khi thái hậu và thân thích Vạn gia từng người một qua đời, bây giờ Vạn gia chỉ còn sót lại một mình Lâm Giang hầu là mẫu tộc của hoàng thượng.

Cũng vì như thế, hoàng thượng rất tôn trọng tiểu cữu cữu này, thậm chí còn gả cháu gái của hắn Vạn thị cho Nguyên vương làm Nguyên vương phi, thân càng thêm thân. Sau khi cô cô ta qua đời, nếu như nói trên đời có ai dám níu lấy tai hoàng thượng dạy dỗ hắn, người này nhất định là Lâm Giang hầu Vạn Vũ.

Vạn gia nhân khẩu mỏng manh, Lâm Giang hầu vừa sinh ra đã có nhiệm vụ nói dỗi tông đường, đến mười ba tuổi liền lấy vợ, mười bốn tuổi sinh ra phụ thân của Vạn thị, hôm nay là thế tử của Lâm Giang hầu, bởi vì nếm được chỗ tốt của nữ nhân, liền bắt đầu hành vi phóng đãng, lăn lộn trong đống son phấn.

Hắn có một ngoại hiệu gọi là Vạn Nhân Địch, cái tên Vạn Nhân Địch này, cũng không phải ý là hắn dũng mãnh trên chiến trường…Ý tứ còn lại, cũng không cần nhiều lời.

Mà đợi đến lúc hoàng thượng hai mươi tám tuổi đăng cơ, thế tử Lâm Giang hầu (lúc ấy cũng mười bốn tuổi) cho Lâm Giang hầu một cháu gái, cũng chính là Nguyên vương phi vạn thị. Hai mươi tám tuổi làm gia gia, chuyện này làm cho hoàng thượng trước mặt Lâm Giang hầu không ngóc đầu lên được: lúc hoàng thượng hai mươi tám tuổi, đừng nói là cháu gái, nhi tử lớn nhất cũng mới được hai ba tuổi.

Hôm nay vừa qua gần hai mươi năm, Lâm Giang hầu tằng tôn đều đã có, đã là cấp bậc tổ gia gia, hoàng thượng còn chưa có tôn tử đề ẵm.

Có lẽ vì thế, hắn trước mặt Lâm Giang hầu luôn không ngóc đầu lên được. Hơn nữa, Lâm Giang hầu cậy mình bối phận lớn, nói ra là xưng “ tiền triều”, “mẫu thân của hoàng thượng ngươi tỷ tỷ ta”, lại bất động thanh sắc lấy quải trượng đầu rồng “mẫu thân của hoàng thượng ngươi tỷ tỷ ta” hù doạ hoàng thượng, cho nên hắn nói chuyện, hoàng thượng vẫn nghe rất nghiêm túc.

Do hắn ra mặt nói chuyện với hoàng thượng, thật là vừa đúng: cũng chỉ có một người trong mẫu tộc, tiểu cữu cữu từ nhỏ cùng nhau lớn lên này mới có thể nói chuyện không chút nào cố kỵ, khuyên hoàng thượng đừng tiếp tục giận dỗi với Vương Lang, cũng nên thương con trai mình.

Chỉ là muốn mời được Lâm Giang hầu lão nhân gia, cũng không phải chuyện dễ gì, người này cả đời chỉ trầm mê trong sự nghiệp to lớn Vạn Nhân Địch, đoạn thời gian trước nghe nói còn thêm một đứa con trai – đây chính là thúc gia gia còn nhỏ tuổi hơn tằng tôn…Thế tử Lâm Giang hầu tức giận đến mấy tháng không muốn gặp phụ thân – cũng chỉ có trưởng tôn nữ Vạn thị này, có thể đùa bỡn gia gia trong lòng bàn tay, làm hắn nói gì nghe nấy.

Xin Vạn thị ra mặt, cũng chính là xin nàng hối thúc Lâm Giang hầu, tiền lời ta đã tính rồi.

Ta đã thấy qua phong thái của Lâm Giang hầu, nên vưa nghĩ đến hoàng thượng lúc ấy mắng Vương Lang thế nào, bây giờ đoán chừng là bị quở trách như vậy, ta liền vui vẻ vô cùng, bưng mặt ôm má nghĩ một chút, tiểu Bạch Liên bên cạnh đã tới báo: “Nguyên vương phi tới chơi.”

Ta lập tức nhảy dựng lên: “Liền nói ta không có ở đây!”

Gương mặt tiểu Bạch Liên nhất thời như đang bị làm khó, nàng oan uổng ta.

Xác thực, mấy ngày nay ta một mực đóng cửa Đông cung suy nghĩ, Vạn thị cũng không thể không rõ ràng.

Ta liền chuyển mắt, bắt đầu tìm chỗ núp, vừa phân phó tiểu Bạch Liên: “Vậy ngươi kéo dài thời gian, chờ ta tìm một chỗ trốn, ngươi dẫn nàng vào….”

Đã muộn

Đang nói chuyện, Nguyên vương phi Vạn thị đã chân thành bước vào tây điện của ta, nàng ta khẽ mỉm cười với ta, thi lễ: “Vạn thị gặp qua thái tử phi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.