Lại qua mấy ngày, cuối cùng Nguyên Vương phi Vạn thị cũng tới Kinh Thành.
Vạn thị là đánh trúng danh tiếng hồi cung vào kinh dâng hương, tham kiến Hoàng Thượng và Hoàng quý phi xong, chưa đi đến Đông cung đã lập tức xuất cung đi Đại Báo quốc tự cầu phúc, tuy rằng nàng đến nhưng lại không đối mặt với ta.
Chẳng qua nghe nói Vạn thị vào kinh, lòng của ta thoáng cái đã rơi xuống tại chỗ, có gặp nàng hay không, ngược lại cũng không quan trọng.
Lại nói, Vương Lang đã bị nhốt ở Tử Quang Các bảy ngày, ta cũng đã bảy ngày không gặp Vương Lang rồi.
Ta cảm thấy ta thật sự là rất nhớ hắn, hơn nữa rất muốn hiểu rõ hắn sống ở Tử Quang Các có tốt hay không, dùng lời nói của Khuất Quý Nhân mà nói, chính là “Ăn ngon không, có đói bụng không, ngủ có được không, có bị lạnh không?”
Ta nói cho Liễu Chiêu Huấn, “Tối nay ta muốn đến Tử Quang Các gặp Vương Lang một chút!”
Liễu Chiêu Huấn lập tức trợn mắt với ta mấy cái.
Chỉ là nàng cũng không có ý phản đối. “Ta biết ngay nương nương sẽ không an phận!”
Vương Lang bị nhốt vào Tử Quang Các bảy ngày, ta cũng cấm túc bản thân mình bảy ngày rồi.
Trong bảy ngày này, hoàng thượng cũng không làm chuyện gì khác, chỉ là thúc giục Mục các lão cáo lão về quê, sau đó lại tự mình tiếp nhận, thúc dục Ngô học sĩ xuất quân lương, sau đó cứ tiếp tục đóng cửa, Tiêu Dao sống qua ngày trong Thụy Khánh cung.
Ta vốn đang chờ một tia hi vọng, cho rằng ông chỉ đang phối hợp với thái tử, thứ nhất là hù dọa các lão lừa gạt xuất quân lương, thứ hai là thúc giục lão quyền tướng về hưu, kỳ thật cũng không tức giận với thái tử. Bây giờ nhìn lại, lão hoàng thượng đánh một cái ăn ba chủ ý, vừa muốn áp thái tử, vừa muốn thúc giục Mục các lão về hưu, lại vừa muốn thúc giục quân lương.
Thật là một lão hồ ly, nương nó, ba chỗ tính toán này, thế mà cũng bị ông đánh cho vang tí tách.
Hừ, đợi ngày mai là hắn biết lợi hại.
Ta cũng buông tha oán thầm hoàng thượng: nếu như oán thầm mà hữu dụng, thì khẳng định mấy ngày nay hoàng thượng đã sớm bị ta nguyền rủa đến toàn thân bọc mủ.
Liền cùng Liễu Chiêu Huấn thương lượng, “Tối nay, ngươi đi theo ta chứ?”
Liễu Chiêu Huấn học biểu cô, nhảy dựng lên muốn vặn ta, “Nương nương, người mà vô sỉ, không biết đó nhưng. . . . . .”
Được được được, không mang theo Liễu Chiêu Huấn, không mang theo Liễu Chiêu Huấn.
Không có Kim Tự Chiêu Bài của ta, Liễu Chiêu Huấn cũng không rêu rao được, chuyện này không phải của Đông cung, nếu hoàng thượng muốn tra, là có thể tra được. Đến lúc đó, ông chính là gọi Ngự Thiện Phòng tiếp tục làm mấy bánh bao hấp, ép một mình Liễu Chiêu Huấn ăn, Liễu Chiêu Huấn cũng sẽ không quá dễ chịu, có phải không?
Không mang theo Liễu Chiêu Huấn, cũng phải xin Thụy Vương giúp ta bắn phát đầu rồi.
Ta liền lén lén lút lút đuổi Tiểu Tịch Mai đi tìm Thụy Vương, thỉnh hắn đêm nay tới Đông cung, dẫn ta xuất cung đến Tử Quang Các.
Cũng bởi vì ta không phái nàng truyền lời, Tiểu Bạch Liên lại tức giận không để ý tới ta một hai canh giờ. Ai, thật là nhân Ác Quán Mãn Doanh(độc ác), tương xứng với làm thái tử phi.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần ta nhờ chuyện gì, trước nay Thụy Vương chưa bao giờ từ chối, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Sau tiếng gõ mõ qua canh một, hắn liền đúng lúc vào Đông cung.
Cả một buổi chiều, Liễu Chiêu Huấn và Tiểu Bạch Liên đều ở đây giúp ta đẩy nhanh tốc độ, lấy một bộ thường phục của Vương Lang sửa thành kích cỡ nhỏ của ta, ta lại chải tròn búi tóc, tìm một chiếc quan trúc của thái tử đội lên, chợt nhìn dưới ánh nến. . . . . .
Chợt nhìn, cũng nhìn ra được là nữ giả nam trang.
Thật sự không hiểu, đều nói nữ hiệp trên giang hồ, thường giả trang nam trang đi lại chung quanh, mà ta từ nhỏ đến lớn mặc nam trang đi ra ngoài, không có lần nào được người ta ngộ nhận là nam nhân.
Thôi, dù sao cũng chính là cố làm thái độ, không nghĩ muốn đi lừa gạt người nào.
Mắt thấy sắc trời vào chiều, dưới ánh mắt tràn đầy ái mộ của Tiểu Bạch Liên, ta cùng Thụy Vương ra khỏi Đông cung.
#
Tuy rằng Thụy Vương đúng hẹn đến đón ta, nhưng sắc mặt cũng không dễ nhìn.
Hắn đi đứng không được thuận tiện, hoặc là bởi vì như thế, vẫn rất được hoàng thượng sủng ái và cho sắc mặt, từ nhỏ đến lớn, gần như đều không chịu phạt. Nhưng chuyện giúp đỡ ta lén ra nội cung, đến Tử Quang Các gặp Vương Lang ——dù sao Vương Lung vẫn chịu trách nhiệm nguy hiểm. Tối nay, điều khác thường là bên cạnh hắn không có mang theo tùy tùng, chỉ sợ là cố kỵ không muốn bị quá nhiều người biết.
Chúng ta đi không bao lâu, liền quẹo vào con đường lát gạch thật dài giữa hai cung điện: ra khỏi con đường lát gạch, lại tiếp tục đi theo một đoạn đường hồ Thái Dịch, qua một cánh cửa, đã đến ngoại cung. Quanh co lượn quanh mấy trăm bước, là có thể vào Tử Quang Các rồi.
Mắt thấy bên hồ Thái Dịch vắng ngắt, cũng chẳng có bao nhiêu người đi đường, ta liền nhỏ giọng tạ hắn, “Cũng chỉ có đệ chịu giúp ta.”
Vương Lung lướt nhanh qua ta một cái, hắn khẽ mỉm cười.
“Vẫn là Lục tẩu chịu giúp đỡ Lục ca.”
Giọng điệu của hắn vẫn dịu dàng như vậy, nhưng trong lúc cười lại có một chút sắc sảo. “Không ngờ vì Lục ca, ngay cả Nguyên Vương phi đại giá, Lục tẩu cũng chịu đi thỉnh.”
Ước định giữa ta và Vạn thị, không có ai biết ngoài hai người bọn ta. Theo Thụy Vương, đương nhiên là ta vì Vương Lang, không tiếc đi thỉnh cầu Vạn thị ra mặt, giải vây giúp hắn.
Từ chuyện quá khứ giữa chúng ta, cử động của ta, quả thực là rất không cần thể diện, rất. . . . . . Rất mất mặt.
Ta liền cười khan muốn cho qua, “Tiểu Linh Lung à, lời này của đệ nói không đúng lắm, ta và Vương Lang là phu thê, chuyện của Vương Lang cũng chính là chuyện của ta, vì Vương Lang, xét đến cùng, còn không phải là vì ta?”
Thụy Vương lại lướt nhanh qua ta một cái.
Hắn lại cười ta, “Chính là một tháng trước, Lục tẩu cũng không phải nói như vậy. Đừng nhìn Lục ca âm thầm, bí mật, chắc là rất thương Lục tẩu. Nên suy nghĩ của Lục tẩu, mới có thể thay đổi nhanh như vậy.”
Thật sự thì suy nghĩ của ta cũng hơi thay đổi nhanh một chút, một tháng trước, ta vẫn còn luôn miệng, ta không thích Vương Lang chút nào.
Nhưng cách nói của Thụy Vương, lại khiến ta không thoải mái mấy, nhưng lại không thể nói ra không thoải mái ở đâu.
Ta không muốn nói thêm chuyện này(hầu hết là bởi vì mình cũng cảm thấy rất mắc cỡ), nhanh chóng ngăn đề tài lại, “Tiểu Linh Lung, đệ năm nay cũng hai mươi tuổi rồi, đến tuổi chọn phi rồi á. Biểu cô tính lúc nào thì nhắc tới chuyện này với phụ hoàng đây?”
Phiên vương chưa thành thân, theo thường lệ thì không được phiên, khi Nguyên Vương chừng hai mươi vẫn còn ở trong cung, sau khi cưới Nguyên Vương phi, mới đi đến đất phong. Đoan Vương thành thân năm ngoái, năm nay cũng chuẩn bị đến đất phong ở. Có thể là do Thụy Vương không bỏ được Kinh Thành, cho nên mới không chịu tuyển phi.
Nghĩ đến sau khi Thụy Vương thành thân, sẽ phải cách xa Kinh Thành, đi đến đất phong của hắn rồi, ta không khỏi không đành lòng một hồi. “Ai, hay là thành thân chậm một chút cũng được, nếu đệ đi đến đất phong, muốn hồi kinh để chơi cũng thật khó khăn.”
Thụy Vương trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng nói: “Sắp ra khỏi cung điện, Lục tẩu cũng đừng nói chuyện nữa.”
Bên ngoài đình cấm địa, không có việc gì chắc chắn sẽ không có tiếng nói của nữ nhân, ta lập tức che miệng lại không nói thêm gì nữa. Đi theo sau lưng Thụy Vương, từ trong cửa nhỏ hồ Thái Dịch ra khỏi cung điện.
Tối nay tầng mây hơi âm u, trừ một chiếc lồng đèn trong tay Thụy Vương, trong khu vực hậu cung này, rõ ràng không có chút ánh sáng nào.
#
Dọc theo đường đi, ta và Thụy Vương cũng không đụng phải người nào, rất thuận lợi tiến vào Tử Quang Các.
Thái tử ở trong này diện bích(úp mặt vào tường sám hối), dĩ nhiên không thể thiếu người canh giữ, ta vừa vào viện, đã nhìn trên cửa Thiên Điện Tử Quang Các, dán một mẩu hồng bao bắt mắt.
Úp mặt vào tường sám hối, cũng không phải nói một chút coi như xong, trong cung Đại Vân phàm là bị phạt diện bích, đều phải do Tông Nhân phủ ra mặt, ngoài phòng giam cầm dán một hồng bao, chỉ mở một cánh cửa sổ để đưa thức ăn, trong lúc diện bích, đương nhiên là không có bất kỳ người nào có thể ra vào.
Ở bên ngoài Thiên Điện, còn có hai thái giám trẻ tuổi đứng trông giữ: đây đều là người được Tông Nhân phủ phái ra trông chừng Vương Lang, bình thường đều không lui tới với người trong cung chúng ta.
Khi Thụy Vương cùng ta đi tới, hai người này cũng không dám cao ngạo, trước tiên quỳ xuống dập đầu với chúng ta, sau đó mới cung kính mà nói: “Nếu Vương Gia tìm Thái Tử Gia có chuyện, thỉnh tạm chờ đợi bảy ngày, Thái Tử Gia đang Tĩnh Tâm đọc sách, tụi nô tài cũng không dám quấy rầy.”
Đây là đang khách khí sập cửa vào mặt Thụy Vương rồi.
Thụy Vương tính tình dễ chịu cười cười, hắn nhìn về ta, khách khí nói. “Lục tẩu, người xem bây giờ nên làm gì đây?”
Hai thái giám này cũng xoay đầu lại theo nhìn ta, trên mặt bọn họ đều hiện ra vô số vẻ phức tạp.
Tông Nhân phủ, lúc còn nhỏ ta cũng thường đi chơi, khi đó tuổi rất nhỏ không hiểu chuyện, thậm chí còn từng đập cửa chính Tông Nhân phủ, đến cuối cùng hoàng thượng cũng không làm gì ta. Ngược lại trong Tông Nhân phủ lại lưu truyền tiếng xấu của ta, đoán chừng là không chỉ một ngày.
Ta giả bộ một mặt hung thần ác sát, cười gằn mấy tiếng, không nói gì.
Hai thái giám cũng rất ăn ý một bịt đầu một ôm chân vật, đều cáo lỗi đi xuống nghỉ ngơi.
Ta cũng xin Thụy Vương, “Tiểu Linh Lung đệ giúp ta thả gió!”
Liền như một làn khói nhảy tót lên bên trên Thiên Điện, gõ một cái lên mặt cửa sổ thủy tinh đang hướng về phía thành cung.
Đoán chừng là bởi vì thời tiết rất nóng, Tông Nhân phủ cũng sợ khiến Thái Tử Gia khó chịu, cho nên trên cửa sổ cũng không đóng kín, có thể đóng mở bất cứ lúc nào, chỉ là ở bên ngoài cửa sổ được phủ một tầng vải thưa, coi như là che chắn muỗi cho Thái Tử Gia.
Ta là có chuẩn bị mà đến, móc một túi nước trong ngực ra, vừa chờ Vương Lang mở cửa sổ, vừa dùng khăn tay dính nước, cẩn thận thấm ướt viền dưới màn cửa sổ, không đến bao lâu, hồ gạo nếp đã bị ta thấm ướt rồi, dùng thêm chút sức nữa là có thể dễ dàng bóc ra.
Ngay vào lúc này, cửa sổ vang lên một tiếng cọt kẹt, sau đó được mở ra từ bên trong, Vương Lang nhô đầu ra nhìn ta một cái.
Ta nhanh chóng duỗi tay về phía hắn, “Kéo ta một cái.”
Hắn không nói gì, chỉ cúi người xuống bắt được bả vai của ta, dưới sự phối hợp của ta nhấc ta lên, để cho ta bám vào bệ cửa sổ, lại tiếp tục đạp một cái, liền lật vào phòng, đụng vào trong ngực hắn.
Lúc này mới phát hiện Vương Lang dường như mới vừa tắm rửa, y phục cũng còn chưa hoàn toàn mặc xong, trên khuôn ngực lộ ra còn mơ hồ dính hơi nước nhẹ nhàng khoan khoái.
Ta bỗng chốc hết ý kiến, “Sao chàng lấy được nước?”
Vương Lang nhìn ta một cái, dẫn ta vòng qua một cái bình phong, đi tới tiểu môn ngoài phòng phía sau.
Hắn đẩy cửa, cửa mở ra.
Ta nhanh chóng chạy ra ngoài nhìn một cái, mới phát hiện không biết ai cũng dùng biện pháp của ta, thấm ướt hồ gạo nếp, cẩn thận bóc giấy niêm phong ra, như vậy thì không những có thể giữ vững được giấy niêm phong mà còn có thể mở cửa.
Lúc này mới nhớ tới, cửa sau Thiên Điện Tử Quang Các vẫn luôn khóa, khi đó Vương Lang thường nhốt mình trong thiên điện, để né tránh ta đi học. Ta rất mất hứng, liền quấn ca ca, để cho hắn giúp ta làm hư ổ khóa, ổ khóa này nhìn như đã chim chặt, nhưng thật ra thì dùng tay nhẹ nhàng vỗ một cái là có thể bỏ ra.
Nếu có thể dùng tay bỏ ra, với khả năng của A Xương, mỗi ngày đưa cho hắn chút nước tắm, quả thực là dễ dàng.
. . . . . . Coi như ta lấy da mặt của ta, vẫn không khỏi vì mình ngu dốt mà đỏ mặt.
Nhanh chóng dời đi lực chú ý của Vương Lang, để tránh hắn cười nhạo ta.
“Ta. . . . . . Ta rất nhớ chàng!” Ta bật thốt lên, đột nhiên vọt vào trong ngực Vương Lang, ôm chặt lấy hắn, mượn động lượng khiến hắn lùi mấy bước, chuyển qua bình phong, trở về tiền đường.
Với tính tình của Vương Lang, lúc này mà hắn không cười nhạo ta, đó mới là có quỷ, ta vốn đã chuẩn bị xong tinh thần bị hắn cười nhạo, không ngờ hắn chẳng những không cười nhạo ta, ngược lại cũng ôm thật chặc lấy ta, sức lực to lớn, thậm chí xương ta có chút đau.
Trong lúc nhất thời, hai chúng ta không ai nói gì, mẹ kiếp, ở trên hõm vai Vương Lang, bỗng nhiên lại cảm thấy rất uất ức, nhịn lại nhịn, mới không rơi nước mắt xuống.
Ghét dượng, lúc nào cũng đối xử với Vương Lang nghiêm khắc như vậy.
“Mấy ngày nay chàng ngủ có ngon không?” Ta hỏi hắn.
Hắn vẫn không buông ta ra, ta không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, hắn mới không tình nguyện lui ra một bước, cho ta không gian đi quan sát hoàn cảnh bốn phía.
Ngày trước, Vương Lang cũng thường ở trong Thiên Điện, cho nên chăn nệm ở đây cũng không bị thiếu hụt, chỉ là không thoải mái bằng Đông cung mà thôi. Có lẽ công công của ta cũng không quá tức giận, nên ông mới không nhốt Vương Lang ở nơi trống không như Đông Thiên Điện, mà là chọn địa điểm diện bích ở Tây Thiên Điện vốn có tàng thư.
Phía đông trong phòng có ánh đèn mơ hồ, còn có mùi thơm của mực thông: người này, để cho hắn úp mặt vào tường sám hối, hắn còn đi học không biết mỏi mệt, thật là không buông tha cơ hội tiến tới một chút nào.
Chạy đến đông phòng nhìn một chút, thấy ánh đèn vẫn rất sáng, cũng không quá đau mắt, cuối cùng ta cũng coi như hài lòng.
“Không phải bảo nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ sao?” Dường như người này đã khôi phục vẻ cảm tính khó có được lúc mới gặp mặt lại, đi theo phía sau ta, lại nhíu mày.”Ai tới đây cùng nàng?”
Mắt thấy trong mắt hắn thoáng qua suy nghĩ sâu xa, chân mày càng nhíu thật chặt, ta nhanh chóng ôm lấy Vương Lang làm nũng. “Ta rất nhớ chàng, không nhịn được nữa nên mới tới. . . . . .”
Vương Lang không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ôm lấy ta, hắn thở dài, gác cằm lền đỉnh đầu của ta, “Đã nói nàng bao nhiêu lần rồi, nam nữ cấm kỵ lớn không thể không thận. . . . . . Nàng và Vương Lung chạy tới chạy lui trong đêm khuya, nếu bị người khác bắt gặp, xem nàng phải làm thế nào.”
Tuy rằng đang trách cứ ta, nhưng giọng điệu của hắn vẫn còn được cho là mềm mại. Ta liền vô liêm sỉ ném hết trách cứ ra sau ót.
“Không có lương tâm, người ta tới đây, còn không phải là vì muốn xem chàng sống như thế nào. . . . . .” Ta nhanh chóng nói tin tức tốt Vạn thị vào kinh cho hắn biết. “Ta mời Nguyên Vương phi vào kinh, ta thấy sớm muộn gì cũng đến ngày mai là chàng có thể đi ra ngoài rồi.”
Vương Lang thoáng cứng lại, hắn đẩy ra ta, không thể tin nhìn ta một cái.
Kể từ lúc gặp hắn tới giờ, tâm trạng nhẹ nhàng vui sướng của ta đột nhiên bị một hồi cuồng phong thổi đi, tiêu tán đến không còn bóng dáng.