Khó Theo Đuổi

Chương 8: Chương 8




Phòng 616 câu lạc bộ Hồng Đỉnh.

Giang Dã bị đè lên bàn bi da, khoé mắt, khoé môi đều bầm tím, trên cằm còn có vết thương đang rỉ máu.

Tào Lượng ngậm điếu thuốc, ngồi tựa vào mép bàn, sau đó gẩy tàn thuốc lên mu bàn tay Giang Dã.

“Tao đã nói rồi đấy học sinh xuất sắc, mày nghĩ thế nào?” Tào Lượng rê đầu lưỡi chống vào má, giọng điệu như đang trêu mèo, “Dùng một ngón tay của mày đổi lấy nhóc nói lắp bạn cùng bàn, chuyện làm ăn có lời thế này mà sao mày suy nghĩ lâu thế hả?”

Cô gái mặc váy trắng ngồi một bên nghe thấy thế thì liều mạng lắc đầu kêu “không”, nước mắt liên tục rơi xuống như mưa.

Giang Dã cắn chặt răng, ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm Tào Lượng.

“Không nỡ à?” Tào Lượng cười khẩy dí đầu thuốc lá xuống đầu ngón tay của Giang Dã, thưởng thức vẻ phẫn nộ trên gương mặt của cậu, “Tao còn tưởng mày thích nó lắm chứ! Thế mà chỉ hy sinh có một ngón tay cũng không nỡ, chậc.”

Một gã tóc đỏ cười hùa theo, “Tay người ta để dành để thi đấu, sao mà nỡ bỏ được chứ?”

Tào Lượng vứt tàn thuốc, bước tới bên cạnh cô gái kia, đưa tay nâng mặt cô lên.

“Không nỡ thật à?” Tào Lượng vuốt ve gương mặt của cô gái, “Thế thì nhóc nói lắp này là của tao.”

“Mày bỏ tay ra!” Giang Dã cuống cuồng ngước mặt lên, “Tao...”

Cậu chưa kịp nói dứt câu, tiếng chuông cửa bất chợt vang lên.

Câu lạc bộ này là địa bàn của anh trai Tào Lượng, ai cũng biết hôm nay gã muốn dạy dỗ người, làm gì có ai không có mắt mà dám đến đây quấy rối.

Tào Lượng buông tay, nhìn gã tóc đỏ, “Đi mở cửa, xem coi ai làm mất hứng thế này.”

Gã tóc đỏ cà lơ phất phơ đi ra cửa, cánh cửa được mở ra vang lên tiếng kêu “ken két”, một gương mặt xinh đẹp bất ngờ đập vào mắt gã.

Hai mắt gã tóc đỏ sáng bừng lên, huýt sáo ngả ngớn, “Người đẹp tìm ai đây? Tìm anh Lượng hay tìm anh?”

Hoàng Húc đi theo sau Giang Sắt không chờ thêm được nữa, xông vào trong như một cơn gió rồi đẩy ngã gã tóc đỏ.

“Tìm em gái mẹ mày đó Trương Đông! Ăn nói cho đàng hoàng vào!”

Giang Sắt theo Hoàng Húc đi vào phòng, đầu tiên cô nhìn Giang Dã một cái, ánh mắt hơi nán lại ở vết bỏng trên ngón tay của cậu, sau đó cô lại đánh mắt nhìn sang Tào Lượng.

Ánh mắt Tào Lượng loé lên vẻ kinh ngạc, gã nhướng mày, lướt nhìn Giang Sắt một lượt từ đầu đến chân một cách suồng sã.

“Cô là ai?” Gã hất cằm, “Chúng ta có quen nhau sao?”

Giang Sắt nói, “Tôi đến đón em trai mình.”

“Em trai cô?” Tào Lượng mút má mình, liếc sang Giang Dã, “Giang Dã à? Ồ, chị gái của sinh viên xuất sắc cũng đỉnh không kém nhỉ. Được thôi, chị thay nó chơi với tôi một ván snooker*. Nếu thắng, chị được quyền đưa nó đi.”

* Snooker là trò chơi cơ phổ biến nhất ở nước Anh và các nước trước đây là một phần của Đế chế Anh. Bàn snooker điển hình có kích thước là 2x4 m (6x12 ft) gồm 6 lỗ. - Bộ bi Snooker gồm 1 bi cái, 15 bóng mục tiêu đỏ không đánh số (gọi là bóng đỏ), 6 bóng mục tiêu màu không đánh số (gọi là bóng màu).

“Còn thua thì sao?” Giang Sắt nhìn Tào Lượng.

“Thua à...” Đôi mắt Tào Lượng sáng rực nhìn chằm chằm Giang Sắt, cười mập mờ, “Tôi từ bỏ ngón tay của Giang Dã, chỉ cần chị gái đây theo tôi một đêm thôi.”

“Tào Lượng, con mẹ nhà mày... ưm!” Hai mắt Giang Dã long lên sòng sọc như muốn nứt toác cả ra, vừa gào lên vài chữ đã bị bịt miệng lại, cậu cố sức giãy giụa, nhưng cái đầu lại bị ghìm chặt như con thú bị vây nhốt.

“Được. Cậu thắng, tôi theo cậu một đêm.” Giang Sắt dường như chẳng nghe thấy tiếng gào thét của Giang Dã, khoanh tay lại, lịch sự nói, “Nếu cậu thua, tôi sẽ đưa em trai tôi và cô nhóc bên kia đi. Còn nữa...”

Ánh mắt Giang Sắt đảo qua tay phải của Tào Lượng, “Thứ mà cậu đã để lại trên tay em trai tôi, phiền cậu cũng để lại cho mình một dấu.”

Hàn Tiêu đứng ngoài cửa xem kịch hay không kiềm lòng được chửi thề một câu.

Cô nàng Giang Sắt này đúng là liều thật!

Cậu ta chưa từng tiếp xúc với thằng ranh nhà họ Tào này, nhưng Hàn Tiêu có quen biết với anh trai gã là Tào Huân. Tên kia là cao thủ snooker, thế nên em trai hắn hẳn cũng không thể kém đi đâu được.

Nhưng còn Giang Sắt thì sao? Hàn Tiêu biết cô lâu thế, đến giờ vẫn chưa từng nghe nói đại tiểu thư này biết chơi snooker. Nếu đấu với cái thể loại thiếu gia ăn chơi trác táng như Tào Lượng thì thua là cái chắc!

...

Lúc Lục Hoài Nghiên nhận cuộc gọi video của Hàn Tiêu, ván snooker này của Giang Sắt đã chơi được một nửa.

Điểm số hiện tại là 71:37, trên bàn chỉ còn lại 27 điểm, Tào Lượng đang dẫn đầu khá xa.

Giang Sắt cầm cây cơ, dáng vẻ bình tĩnh thong dong, hoàn toàn không hề cảm thấy hoang mang vì bị bỏ xa 34 điểm.

Trước khi kết nối cuộc gọi video, Hàn Tiêu đã gửi cho anh một đoạn tin nhắn khá dài.

Lục Hoài Nghiên tưởng cậu ta gặp rắc rối, không đọc đoạn tin nhắn dài dòng kia mà video vừa được kết nối anh đã lạnh lùng buông một chữ “Nói”, sau đó mới nhìn vào màn hình.

Camera điện thoại đang chĩa thẳng vào bàn bida, ngay khi giọng nói vừa truyền đến, Giang Sắt đúng lúc quay người lại, cách màn hình, ánh mắt cô xoáy thẳng vào Lục Hoài Nghiên.

Cô hờ hững dời tầm mắt sang chỗ khác, thong thả đi quanh nửa vòng bàn bida.

Có lẽ đã tính được góc đánh, cô khom người, cây cơ dài đặt trên ngón tay, mắt hạnh hơi nheo lại, sau đó cây cơ được đẩy ra ngoài đầy gọn gàng.

“Cách” --

Bi trắng đụng vào viên bi đỏ, viên bi đỏ lăn thẳng xuống túi lưới nhanh như chớp.

Lục Hoài Nghiên chơi snooker đã hơn mười năm, chỉ cần nhìn cách cầm cơ, tư thế đánh bi, và cả góc đánh, anh liền biết cô là dân cao thủ.

Hàng mi dài khẽ chớp, đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên vẻ bất ngờ.

Hàn Tiêu thấy anh không tắt video, thế là càng hăng hái hơn.

Cậu ta hào hứng đeo tai nghe bluetooth lên, che miệng lại, ghìm giọng thật thấp, “Thú vị lắm đúng không anh, ván snooker ngày hôm nay đúng là con mẹ nó tuyệt vời! Cái thằng thi với Giang Sắt là người nhà họ Tào, anh đọc tin nhắn lúc nãy của em chưa? Nếu lát nữa... anh nhớ gọi cho Tào Huân, bảo anh ta dạy dỗ em trai mình đi.”

Khung cảnh trên màn hình không mấy yên bình, bảy tám tên lưu manh đứng vây quanh bàn bida liên tục quấy rối. Hàn Tiêu cố gắng ghìm giọng giữa những âm thanh ồn ào, không biết Lục Hoài Nghiên có nghe rõ không mà không thấy anh đáp lại, chỉ cụp mắt nhìn cô gái ở trong màn hình.

Hôm nay cô búi tóc, tóc mái phủ xuống, vài sợi tóc rớt ra vươn trên cổ, khi cô khom người, sợi tóc lại trượt theo xuống dán lên phần xương quai xanh, làm nổi bật làn da trắng mịn như sữa.

Giang Sắt chơi một mạch lấy được 16 điểm.

71:53.

Trên bàn chỉ còn lại 11 điểm, số điểm còn lại nếu có thể giải quyết trong một cú đánh thì vẫn còn thua 7 điểm.

Thế nhưng snooker còn có nghĩa là “vượt chướng ngại vật“.

Đúng lúc này, Giang Sắt như đã nhắm chuẩn thời cơ, cô đánh bi đen vào túi lưới, sau đó lấy bi đen từ túi lưới đặt lại ví trí cũ, sau đó cô lại khom người, lần này bi chủ màu trắng chỉ chạm nhẹ vào bi xanh, để lại chướng ngại cho Tào Lượng.

* Bi đen được 7 điểm, và chỉ có bi màu được lấy lên lại và đặt vào vị trí đã quy định. Snooker có bi chủ màu trắng, 15 bi đỏ (1 điểm) và 6 bi màu có điểm lần lượt: vàng - 2, xanh ve chai - 3, nâu - 4, xanh dương - 5, hồng - 6 và đen - 7.

Tào Lượng huýt sao, “Đỉnh thế!”

Gã ta chẳng hề lo sợ, nhưng ánh mắt khi khom người đánh bi lại cực kỳ nghiêm túc. Giang Sắt đặt “chướng ngại” quá xảo quyệt, Tào Lượng phải “gỡ” đến ba lần mới thành công, “nộp” cho Giang Sắt 11 điểm phạt.

Cộng thêm số điểm còn lại ở trên bàn đã đủ để chiến thắng, Giang Sắt chỉ cần một cú đánh đã giải quyết hết mấy quả bi màu kia.

Mỗi một quả bi đều được kết thúc hết sức gọn gàng.

Lúc xong trận, Hàn Tiêu trợn trừng đôi mắt, “Đỉnh thật sự!”

Tào Lượng khốn nạn là sự thật, nhưng gã nói là làm.

Gã hất cằm về phía Giang Sắt, nở nụ cười uể oải, “Chị bé à, tôi đây nhận thua, chị mang người đi đi.”

“Được.” Giang Sắt cũng cười, “Có thuốc lá không?”

Câu nói sau là hỏi Hàn Tiêu.

Hàn Tiêu xem kịch đến hăng say, vừa nghe thấy thế mới sực nhớ ra cuộc gọi video vẫn chưa kết thúc, đang định bấm vào nút đỏ trên màn hình, nhưng dường như nhận ra ý định của cậu ta, người ở đầu bên kia hờ hững lên tiếng, “Để yên đó.”

Hàn Tiêu sửng sốt, đầu ngón tay sắp chạm vào màn hình vội vã “phanh” gấp lại, chuyển sang mò túi, lấy thuốc lá và bật lửa ra ném sang cho Giang Sắt.

“Cô cầm lấy hết đi, muốn dùng bao nhiêu cứ dùng.”

Giang Sắt nói cám ơn, rút một điếu thuốc từ trong hộp ra, mở nắp bật lửa, đánh đá.

“Xẹt” một tiếng, ngọn lửa màu xanh phản chiếu trong đôi mắt của cô.

Màu mắt cô đen hơn người bình thường, khoảnh khắc đồng tử và ánh lửa chồng lên nhau, đôi mắt cô tựa như ánh trăng ảo diệu chìm trong biển sâu.

Khi mọi người nghĩ cô sẽ châm thuốc, cô lại đột nhiên buông tay ra.

Ánh lửa trong đáy mắt của cô lụi tắt ngay sau đó. Truyện Phương Tây

Giang Sắt nhét điếu thuốc vào hộp, cười nói, “Tôi không bao giờ làm chuyện trái pháp luật. Chuyện tạo vết sẹo bỏng giống vết sẹo trên tay em trai tôi kia phiền cậu tự mình ra tay. Đương nhiên, tôi không khuyên cậu làm thế, nếu chuyện có thể giải quyết bằng một tiếng xin lỗi thì không cần phải dùng những thủ đoạn cực đoan như thế.”

Tào Lượng như nghe được chuyện hài, cười đến hai vai run lên bần bật.

“Xin lỗi ư? Giang Dã xứng sao?” Gã cầm lấy hộp thuốc, tự mình châm thuốc, rồi nói, “Cơn đau bé tí này chẳng doạ được tôi đâu.”

Nụ cười bên môi Giang Sắt không hề thay đổi, “Thế thì đáng tiếc thật.”

Giang Sắt vẫn giữ giọng điệu như lúc ban đầu, dịu dàng, lịch sự, tựa như cơn gió xuân. Trông hiền dịu là thế, nhưng khi nhìn thấy Tào Lượng dí đầu thuốc lên ngón tay gã, mắt cô không hề chớp lấy một cái.

Ngón giữa của Tào Lượng bị bỏng, nhưng dường như gã ta chẳng hề thấy đau, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Giang Sắt, cười với cô, “Chị gái à, con người tôi đây rất thích làm những chuyện cực đoan, chị phải canh chừng thằng em chị cho kỹ, nó còn thiếu tôi một bàn tay, hôm nào rảnh tôi lại tới đòi nó.”

Giang Sắt không thèm nhìn gã, bình thản đáp lại một câu, “Tuỳ cậu” rồi nhìn về phía cô gái đang bị người ta ghì chặt vai giam trên sofa.

Cô chậm rãi bước tới, “Em tên gì?”

Cô nhóc rất xinh, non nớt tựa như búp măng mọc sau mưa, đôi mắt ngân ngấn nước khiến lòng người xốn xang. Mọi người đều gọi cô nhóc là nhóc nói lắp, đến giờ Giang Sắt vẫn chưa biết tên thật của cô nhóc.

Bờ môi của nhóc nói lắp hơi run lên, vẻ mặt hãy còn sợ hãi, “Trần... Trần Lễ Âm ạ.”

Giang Sắt gật đầu, cười với Trần Lễ Âm, “Em tự đứng lên được chứ? Chúng ta đi thôi.”

...

Khi mấy người bọn họ bước ra khỏi câu lạc bộ, ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa.

Hàn Tiêu vừa được xem một vở kịch đặc sắc, vui vẻ lôi chìa khoá xe ra, nói với Giang Sắt, “Tôi đưa mọi người về nhé?”

Giang Dã đang bị thương, Giang Sắt không từ chối ý tốt của cậu ta, gật đầu đáp, “Phiền anh rồi, lần sau tôi mời anh ăn cơm.”

Hàn Tiêu cười, “Khách sáo làm gì, tối nay tôi được xem kịch hay đã con mắt rồi, nhưng thằng Tào Lượng này là người của nhà họ Tào ở Bình Thành, cô bảo em trai cô cẩn thận một chút.”

Giang Sắt nhìn Giang Dã, “ừ” một tiếng.

Mưa càng lúc càng nặng hạt.

Xe chạy đến đầu đường Lê Viên thì không chạy vào trong được, Hàn Tiêu bật đèn tín hiệu khẩn cấp rồi đỗ xe ở đầu đường.

Giang Sắt ngồi trên ghế phụ, quay đầu xuống đưa dù cho Giang Dã, nói, “Em về nhà xử lý vết thương trước đi.”

Giang Dã vô thức cau chặt hàng mày.

Không hiểu sao cậu lại không có cảm tình với mấy người đàn ông đến từ Bắc Thành này, gã đàn ông trước mắt là thế, cái gã ở trong quán bar lần trước cũng vậy.

Chàng trai chần chừ không chịu xuống xe, đang định lên tiếng, nhưng vừa chạm phải ánh mắt đen như mực của Giang Sắt, cậu chàng bỗng im bặt, lẳng lặng mở cửa bước xuống xe.

Giang Dã vừa rời đi, Giang Sắt nhìn sang Hàn Tiêu, “Tôi muốn nói chuyện với Lục tổng.”

Hàn Tiêu ngạc nhiên, “Cô không có số của anh tôi ư?”

“Không lưu.”

“... Còn Wechat?”

“Xoá rồi.”

“...”

Hàn Tiêu cười gượng gạo, “Xem ra cô không thân với anh tôi thật, bảo sao lần trước gặp nhau ở quán bar mà hai người lại xa lạ như thế.”

Cậu ta vừa nói vừa mở khoá điện thoại, màn hình vẫn còn trong giao diện chat với Lục Hoài Nghiên, Hàn Tiêu bèn gọi thẳng video sang. Cuộc gọi vừa được kết nối cậu ta liền đưa điện thoại cho Giang Sắt.

“Anh, Giang Sắt có chuyện tìm anh này.”

Cậu ta nói xong, lặng lẽ vểnh tai chuẩn bị nghe xem Giang Sắt tìm anh mình để làm gì.

Kết quả, trong loa vọng ra bốn từ cực kỳ lạnh lùng.

“Hàn Tiêu, xuống xe.”

Hàn Tiêu, “?”

Cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ơ anh, bên ngoài đang mưa mà.”

Lục Hoài Nghiên “Ừ” một tiếng, “Cầm dù theo.”

Hàn Tiêu, “...”

Chờ Hàn Tiêu xuống xe, Lục Hoài Nghiên chậm rãi tựa vào thành ghế, hỏi Giang Sắt, “Muốn hỏi tôi chuyện về Tào Lượng à?”

“Nếu anh không ngại.” Giang Sắt nở nụ cười phải phép, “Hàn Tiêu nói Tào Lượng là người của nhà họ Tào ở Bình Thành, sao tôi chưa bao giờ gặp cậu ta?”

Mưa rơi tí tách, những tia sáng mờ mờ tràn vào qua cửa sổ xe.

Trên màn hình, gương mặt nhỏ nhắn chỉ chừng một bàn tay của cô gái chìm trong vầng sáng mỏng manh, đôi mắt nhìn anh qua màn hình đen lay láy.

Và lạnh lùng.

Lục Hoài Nghiên nhìn cô vài giây, chợt hỏi một câu, “Nếu cô thua, chẳng lẽ cô định theo Tào Lượng một đêm thật sao?”

Giang Sắt không ngờ anh lại hỏi chuyện này.

Xưa nay Lục Hoài Nghiên không phải là người hay tò mò.

Cô thản nhiên đáp, “Có chơi có chịu, đương nhiên là phải theo cậu ta rồi. Nhưng chỗ chơi phải do tôi chọn, cậu ta đánh em trai tôi, còn bắt nhốt một cô gái vị thành niên, tôi không ngại vào đồn chơi cùng cậu ta.”

Hiển nhiên, đó là hạ sách.

Câu lạc bộ kia là địa bàn của nhà họ Tào, thằng nhóc Tào Lượng không sợ trời không sợ đất, ỷ vào gia đình có “gốc” to, có báo cảnh sát cũng không thể uy hiếp được cậu ta.

Lục Hoài Nghiên không hề bất ngờ với đáp án của cô, hỏi lại một câu đầy ẩn ý sâu xa, “Không phải cô muốn tự tay dí đầu thuốc lên tay Tào Lượng sao? Sao lại dừng tay?”

Giang Sắt điềm nhiên đáp lại, “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không làm chuyện phạm pháp.”

Lục Hoài Nghiên chỉ cười.

Có lẽ người khác sẽ tin lý do này, nhưng anh đã thấy rất rõ ánh mắt khi ấy của cô, cô nhóc này quả thật rất muốn ra tay.

Tựa như đây là lần đầu tiên anh biết cô.

Lục Hoài Nghiên cụp mắt, bình tĩnh nhìn cô gái trên màn hình không nói gì.

Đến khi ý cười bên khoé môi Giang Sắt nhạt dần, anh mới chậm rãi lên tiếng, “Tào Doanh của Bình Thành là ông nội của Tào Lượng. Vì thằng cháu trai này suốt ngày gây chuyện, nên ông cụ hiếm khi nhắc đến cậu ta với người ngoài, cũng chưa bao giờ cho cậu ta tham gia các bữa tiệc ở Bắc Thành, vì sợ mất mặt.”

Tào Doanh.

Chủ tịch tập đoàn Tào thị, hiện đã lui về sau, để cháu trai Tào Huân tiếp nhận mọi công việc.

Hồi còn trẻ, Tào Doanh là bá chủ một phương ở Bình Thành, sau này nhờ vào làn gió cải cách, ông ấy đã tẩy trắng xí nghiệp nhà mình một cách thuận lợi, hiện giờ đã trở thành tập đoàn có thế lực hùng hậu nhất Bình Thành.

Giang Sắt cau mày, “Sao Tào Lượng lại ở Đồng Thành?”

“Tào Lượng chỉ nghe lời mỗi anh trai cậu ta là Tào Huân, ngay cả Tào Doanh cũng không dạy được cậu ta, thế là vứt cậu ta sang Đồng Thành để Tào Huân dạy. Tào Huân cũng giống Hàn Tiêu, đều vì dự án khu phức hợp phim trường mà đến đây.”

Ánh mắt Giang Sắt hơi khựng lại, “Tào Huân?”

“Giang Sắt.” Dường như hiểu được suy nghĩ của cô, Lục Hoài Nghiên chậm rãi nói, “Cô đoán xem vì sao cậu tôi một hai gọi tôi sang Đồng Thành? Chính là vì Tào Huân, tên này còn điên hơn em trai của anh ta, Hàn Tiêu đấu không lại.”

Nhà họ Hàn không kiềm chế được nhà họ Tào, chỉ có thể nhờ Lục Hoài Nghiên đại diện nhà họ Lục sang đây một chuyến, nhờ thế mà nhà họ Hàn mới yên ổn nuốt được miếng bánh “khu phức hợp phim trường” này.

Khi cái tên “Giang Sắt” từ loa điện thoại vọng ra, cô vô thức khựng lại.

Mấy lần gặp nhau trước đây của hai người có thể nói là chẳng mấy vui vẻ.

Dĩ nhiên, Giang Sắt không nghĩ hành động của mình đêm hôm ấy sẽ chọc giận Lục Hoài Nghiên.

Người này một khi đã chướng mắt ai thì anh sẽ chẳng thèm bố thí dù chỉ là một chút cảm xúc.

Người có thể khiến anh quan tâm, ngoại trừ mẹ ruột thì cũng chỉ có ông cụ Lục ở Bắc Thành xa xôi, và cả Hàn Tiêu đang dậm chân bung dù đứng trong mưa kia thôi.

Suy nghĩ một lúc, cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt Lục Hoài Nghiên, “Lục tổng, chúng ta làm một giao dịch nhé.”

***

Jeongie:

Hẳn là trong đầu con “rể” nhà tôi đang chạy dòng chữ “Cô gái này thặc thú dzị” rồi. =)))

Hôm nay là ngày đặc biệt nên tặng mọi người một chương nhé. <3 <3 <3 <3 <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.