Khó Theo Đuổi

Chương 9: Chương 9




Sau khi bước xuống xe của Hàn Tiêu, vừa ngẩng đầu lên, Giang Sắt đã trông thấy Giang Dã đang đứng dưới ngọn đèn đường.

Chàng trai cầm dù, nhìn về phía cô với ánh mắt long lanh, hệt như một chú chó lớn xác bơ vơ không nơi nương tựa.

Giang Sắt bung dù bước sang, ngón tay cố ý điểm mạnh vào vết thương trên mặt cậu, “Chẳng phải chị đã bảo em về nhà bôi thuốc hay sao? Sao? Không đau đúng không?”

Giang Dã hậm hực quay mặt sang chỗ khác, “Không đau.”

Vết thương trên người cậu không nặng lắm, chỉ xây xát ngoài da, nhưng vẫn đau. Có điều, dường như thiếu niên ở độ tuổi này nếu thừa nhận đau thì đó là một chuyện cực kỳ mất mặt, thế nên dù có thấy đau cũng phải cắn chặt răng bảo rằng mình không đau.

“Vậy thì cho em đau thêm chút nữa.”

Thế là, Giang Sắt đổi từ điểm sang véo, mạnh tay làm vết thương bên khoé môi vừa mới khép miệng lại bắt đầu rỉ máu.

Máu tươi tuôn ra, Giang Dã không kiềm được rên lên một tiếng.

Giang Sắt giảm lực trên tay lại, nhưng vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

“Khi trong tay em chẳng có con át chủ bài nào, cách tốt nhất là giao chuyện đó lại cho người có năng lực xử lý để giải quyết, ví dụ như cảnh sát chẳng hạn. Giang Dã à, thích thể hiện nhưng lại ngu dốt ngoại trừ làm hỏng chuyện ra thì còn làm được gì hả?”

Giang Dã nghe thế thì bĩu môi, gương mặt khuất sáng mang theo vẻ bướng bỉnh.

Nhưng cậu biết Giang Sắt cũng chỉ vì muốn tốt cho mình.

“Chị ba, chuyện của Tào Lượng chị đừng dính vào, tự em có thể giải quyết. Chị đừng đi... tìm mấy người kia giúp đỡ nữa.”

Giang Dã biết rõ tình hình hiện tại của Giang Sắt.

Cậu không mong vì chuyện của mình mà cô phải cúi đầu nhờ vả người khác.

“Em giải quyết thế nào? Chấp nhận bị phế một tay à?” Ánh mắt Giang Sắt lướt xuống dưới, liếc nhìn bàn tay bị bỏng thuốc của Giang Dã, “Nếu bị phế một tay có thể giúp em trị được cái tật kích động này thì cứ để bị phế đi. Hôm nay phế bỏ một bàn tay vẫn tốt hơn là ngày mai mất luôn cả cái mạng. Lúc nãy nếu không nhờ gặp được Hàn Tiêu thì chị sẽ không thể vào trong câu lạc bộ tìm em. Giang Dã à, em hãy nhớ cho kỹ, nếu còn có lần tiếp theo thì sẽ chẳng có ai xông vào cứu em nữa đâu.”

“Chị yên tâm, lần sau dù tay em có bị phế cũng sẽ không cần chị phải đi cầu cạnh người khác!” Giang Dã hít một hơi, vẫn còn cứng cổ cãi lại, “Tay bị phế thì em lại quay về học đại học, sau này vẫn có thể kiếm tiền như thường. Tóm lại là, chị không cần khiến bản thân phải chịu ấm ức.”

Trên gương mặt chàng trai hiện lên nét bướng bỉnh không sợ ngọc nát, Giang Sắt nhìn gương mặt chật vật của cậu, như cảm nhận được sự đồng cảm từ sâu bên trong.

Cô, cũng đã từng có vẻ bướng bỉnh không sợ ngọc nát ấy.

Có lẽ vì sự đồng cảm này, cũng có lẽ là vì sự cố chấp của chàng trai vì đến lúc này mà cậu vẫn không muốn để cô đi cầu cạnh người khác.

Giọng Giang Sắt đã dịu lại, “Có rất nhiều cách để giải quyết một chuyện, nếu không phải rơi vào tình huống bất đắc dĩ, đừng nên chọn cách làm tổn thương bản thân mình.”

Cô hơi nâng tay giơ dù lên cao, đôi mắt đen lay láy ánh lên vẻ kiên nghị có thể thuyết phục người khác, “Chị chưa từng cầu cạnh người khác, cũng sẽ không vì chuyện của em và Tào Lượng mà đi cầu cạnh người khác. Còn bây giờ, em có thể giải thích rõ ràng lý do vì sao em lại đánh gãy tay Tào Lượng cho chị nghe không?”

Thù oán giữa Giang Dã và Tào Lượng bắt đầu từ lúc Giang Dã đánh gãy tay Tào Lượng.

Chàng trai từng thề sẽ kiếm thật nhiều tiền cho cô và Giang Đường tiêu không phải là người mất não và dễ dàng bị kích động như thế.

Giang Sắt cần phải biết nguyên nhân.

Không biết Giang Dã nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt sầm xuống, im lặng không nói.

Đến khi vết máu đã khô lại, cậu giần giật khoé môi, hạ giọng nói, “Em có thể nói với chị, nhưng chị phải hứa với em không được cho chị hai biết chuyện giữa em và Tào Lượng.”

...

Lúc về đến đường Lê Viên đã gần 9 giờ.

Đèn trong sân không bật, giờ này hẳn Dư Thi Anh và Giang Xuyên vẫn chưa về.

Giang Sắt lấy chìa khoá ra định mở cửa, bỗng có một người bất ngờ xông ra từ phía bóng cây bên cạnh.

“Giang Dã!”

Tay cô run lên, vừa ngoái đầu nhìn đã trông thấy một cô nhóc để tóc ngắn ngang vai rất xinh xắn.

Cô nhóc nhìn Giang Dã không chớp mắt, khoé mắt dần hoe đỏ.

Giang Dã thấy cô nhóc đã đỏ mắt, hiếm khi thấy cậu nghiến răng nghiến lợi, nói, “Khóc cái gì, có đau nữa đâu.”

Không cần hỏi Giang Sắt cũng biết đây chính là nhóc đáng yêu

Cô lườm Giang Dã một cái, sau khi mở cửa vào phòng, cô liền gửi Wechat cho Hứa Châu, “Châu Châu, giúp tôi chút chuyện.”

...

Đồng Thành vừa đổ mưa là mưa cả đêm.

Đứng dưới mưa hơn hai chục phút, Hàn Tiêu vừa lái xe vừa hắt xì chạy thẳng về phố tài chính.

Về đến nhà cũng chẳng thèm thay đồ, cậu ta gọi ngay cho Lục Hoài Nghiên, “Anh, Giang Sắt tìm anh nói gì thế?”

Lục Hoài Nghiên đứng trước cửa sổ sát sàn, thu hết toàn cảnh Bắc Thành về đêm vào mắt, nghe thế thì hỏi, “Cậu rảnh lắm nhỉ? Đã xem hết hợp đồng đàm phán với nhà họ Tào vào tuần sau chưa?”

Hàn Tiêu xin tha ngay, “Ấy anh ơi, em chỉ là một thằng phá gia, xin anh đừng nhắc đến chuyện hợp đồng với em được không? Không giao chuyện này cho trợ lý Lý được ư, em có chuyện muốn thương lượng với anh thật mà. Dạo gần đây mẹ em cứ giục em lấy vợ mãi, lịch hẹn xem mắt mà bà sắp cho em khéo phải kéo đến tận sang năm luôn ấy.”

Cậu ta hắng giọng, cố ý để giọng mình nghiêm túc một chút, “Anh à, anh thấy Giang Sắt thế nào?”

Hàn Tiêu quen thói cợt nhã, thế nên khi nói những lời này, cậu ta đã cố gắng ghìm giọng thật thấp, vì sợ anh mình tưởng mình đang nói đùa.

“Chẳng phải hôn ước giữa Giang Sắt với thằng con riêng nhà họ Phó đã đi tong rồi sao? Hiện giờ nhà họ Sầm cũng chẳng chấp nhận cô ấy, em đoán cô ấy hẳn là muốn trở về Bắc Thành, thế thì lấy em là hợp rồi.” Hàn Tiêu nhún vai, “Còn em, thay vì lấy một bà cố tổ môn đăng hộ đối ngày ngày trông chừng em, thì em thà lấy một cô nàng thú vị thế này còn hơn.”

Tuy nhà họ Hàn không bằng nhà họ Phó, nhưng cũng thuộc giới nhà giàu của Bắc Thành, quan trọng nhất là, Hàn Tiêu không phải là hạng con riêng không dám chường mặt ra với đời.

Đối với Giang Sắt đã mất đi núi dựa là nhà họ Sầm, Hàn Tiêu tự tin rằng mình chính là lựa chọn tốt nhất của cô.

“Giang Sắt tìm anh chắc chắn là vì chuyện của Tào Lượng đúng chứ. Anh này, hay là anh giao chuyện này lại cho em nhé?” Hàn Tiêu cười ha ha, “Nếu hôm nay gặp Tào Huân thì chắc chắn em không thể giành được cái tiếng thơm này. Nhưng thằng nhóc Tào Lượng kia thì em vẫn có thể giải quyết được. Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thì chỉ cần tặng cho một chiếc xế xịn, lại bảo em trai Giang Sắt mời một ly rượu nhận lỗi, thế là xong.”

Thằng em trai mình tính tình thế nào, Lục Hoài Nghiên rất rõ.

Anh cũng biết mục đích của cuộc điện thoại này là gì.

Lục Hoài Nghiên cất giọng đầy ý vị, “Cô ấy tìm anh không phải để giải quyết chuyện Tào Lượng, mà tìm anh để bàn giao dịch.”

“Giao dịch?” Hàn Tiêu ơ lên, “Giao dịch gì cơ?”

“Không biết. Nhưng khoản giao dịch này chắc hẳn là để giảm bớt một ly rượu nhận lỗi của em trai cô ấy với Tào Lượng.” Lục Hoài Nghiên huơ ly rượu trong tay, chất lỏng màu hổ phách nhẹ nhàng sóng sánh, phản chiếu gương mặt lạnh lùng của người đàn ông,

Hàn Tiêu hoang mang, “Em tính sai gì cơ?”

“Không phải nhà họ Sầm không cần cô ấy, mà là cô ấy không cần nhà họ Sầm. Thế nên Hàn Tiêu à...” Lục Hoài Nghiên ngừng lại một lúc, mặt kính trên khung cửa sổ sát sàn thấp thoáng phản chiếu bờ môi mỏng lạnh lùng của người đàn ông, “Một cô nhóc ngay cả nhà họ Sầm mà nói bỏ liền bỏ, trừ khi cậu thay tim, nếu không người ta lại chướng mắt cậu.”

“...”

Cúp điện thoại, Lục Hoài Nghiên uống cạn ly rượu, xoay người đi vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy róc rác, làn sương trắng chầm chậm bốc lên.

Nửa tiếng sau, người đàn ông quấn chiếc khăn tắm ngang eo bước ra, mái tóc vẫn còn nhỏ nước, giọt nước lướt qua trái táo Adam, dọc theo đường nhân ngư chạy thẳng xuống khăn tắm.

Lục Hoài Nghiên rút một điếu thuốc từ trong hộp ra rồi ngậm vào miệng, ngước mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Bắc Thành không có mưa.

Trên bầu trời đêm mênh mông chỉ có mỗi ánh trăng lẻ loi treo giữa nền trời, cô độc, hiu quạnh.

Chẳng biết vì sao, Lục Hoài Nghiên lại bất chợt nhớ đến gương mặt hờ hững và câu nói vừa nhẹ nhàng nhưng lại đầy lạnh lùng của Giang Sắt khi ở trong xe...

“Lục tổng, chúng ta làm một giao dịch nhé.”

Giao dịch?

Lục Hoài Nghiên trượt nhẹ lên phần đá mài lửa, cúi đầu châm thuốc, đôi mắt hơi nheo lại khi làn khói toả ra.

Tổng giám đốc Lục thị chưa từng chịu thiệt trên bàn đàm phán, cô thật sự muốn giao dịch với anh ư?

...

Sang ngày hôm sau Giang Sắt mới nhận được tài liệu từ Hứa Châu.

Trong tài liệu có đầy đủ thông tin chi tiết về quá khứ của Tào Huân và cô vợ chưa cưới Giản Như Ý.

Năm nay Tào Huân 27 tuổi, đã đính hôn với Giản Như Ý từ bốn năm trước.

Hai người xưa nay vốn chẳng có tình cảm, tuy bị người lớn hai bên ép đính hôn, nhưng cũng chỉ có vài người bạn thân biết chuyện bọn họ đính hôn.

Sau khi đính hôn, hai người mạnh ai nấy chơi, kẻ này chơi còn bạo hơn người kia.

Giản Như Ý từng quen ca sĩ, ảnh đế, người mẫu, có dùng mười ngón tay cũng đếm không hết. Tào Huân cũng không kém là bao, số lượng tình nhân bí mật cũng có thể gom lại được mấy bàn mạt chương.

Ba năm trước, Giang Đường từng hẹn họ với Tào Huân.

Hai người quen nhau được hai năm, một năm trước đã chia tay.

Sau đó vì dự án khu phức hợp phim trường nên Tào Huân mới đến Đồng Thành, Tào Lượng cũng đi theo chuyển đến trường cấp ba của Giang Dã.

Tào Lượng học dưới Giang Dã một lớp, bởi vì một câu nói của Tào Lượng mà hai người nảy sinh xung đột.

“Thằng chó đó chỉ vào một video múa của chị hai, rồi nói chị hai là giày rách mà anh nó đã chơi chán.”

Học sinh trường trung học số 1 của Đồng Thành đều biết Giang Đường là chị của Giang Dã, lời này vừa truyền đến tai Giang Dã, cậu đã chạy đi tìm Tào Lượng chất vấn, sau đó hai thằng nhóc bắt đầu đánh nhau.

Giang Dã thừa hưởng khí lực và tài nghệ của Giang Xuyên, đánh một phát đã làm Tào Lượng gãy tay.

Hai người xem như kết thù, Tào Lượng là đứa âm hiểm, nhưng lại sợ gây chuyện sẽ bị ông nội tống ra nước ngoài, nên đành lẳng lặng chờ cơ hội trả thù.

Không túm được Giang Dã, gã liền bắt cô bạn có tin đồn với cậu.

Trần Lễ Âm bị bắt hai ngày trước chính là bạn cùng bàn lớp 12 của Giang Dã.

Giang Sắt ngả người ra sofa, từ từ nhắm mắt lại, đầu óc nhanh chóng hoạt động.

Nếu không nhờ Giang Dã thẳng thắn, cô vốn không thể nghĩ ra chuyện này lại có liên quan đến người vốn dịu dàng điềm đạm là Giang Đường.

Giang Sắt không muốn kéo Giang Đường vào chuyện này.

Với những gì cô biết về Giang Đường và tài liệu điều tra trên tay, khi Giang Đường và Tào Huân yêu nhau, chị ấy vốn không hề biết Tào Huân đã có vợ chưa cưới.

Trong cuộc tình đó, chị là người bị lừa, cũng là người bị hại.

Dựa vào đâu mà bắt một người bị hại phải sống trong ám ảnh của chuyện này?

Giang Sắt vào phòng tìm va li, lấy ra một cái USB từ trong một chiếc hộp.

Cô xoay chiếc USB màu xám bạc trong tay vài vòng, sau đó mở máy tính lên, cắm USB vào, ngay lúc này, điện thoại bỗng có tin nhắn đến.

[Thời gian, địa điểm.]

Như đoán được Giang Sắt không lưu số của mình, trong tin nhắn còn có thêm một chữ ký, [Lục Hoài Nghiên].

Ý anh là muốn để cô tự chọn địa điểm gặp nhau.

Giang Sắt ngẫm nghĩ một lúc, trả lời anh, [Số 163, phố tài chính, 3 giờ chiều thứ sáu.]

...

Số 163 phố tài chính là một quán trà kiểu Nhật, cách câu lạc bộ Hồng Đỉnh chỉ một ô phố.

Lúc Lục Hoài Nghiên đến nơi vẫn chưa tới 3 giờ.

Phụ vụ trẻ tuổi mặc kimono khom người đi đằng trước dẫn đường, khi cánh cửa lùa được đẩy ra, cô gái ngồi trên tatami nghiêng đầu nhìn sang.

Cô mặc một chiếc đầm hoa nhí màu xanh, mái tóc dài được tết thành kiểu xương cá buông lơi bên vai, trên vành tai trắng nõn điểm xuyết bằng đôi hoa tai ngọc trai sáng bóng, đôi mắt sóng sánh ánh nước tựa như hai mặt hồ yên ả.

Trong khoảnh khắc ấy, Lục Hoài Nghiên chợt nhớ đến bức tranh Thiếu nữ đeo hoa tai ngọc trai của hoạ sĩ Jan Vermeer.



Suy nghĩ bâng quơ chỉ trong giây lát, anh nhanh chóng dời tầm mắt, đưa tay nhìn đồng hồ, “Cô đến sớm rồi, bây giờ mới 2 giờ 40 phút.”

Giang Sắt cười, “Chẳng phải Lục tổng cũng đến sớm giống tôi sao?”

Lục Hoài Nghiên bước sang, ngồi xuống chiếc chiếu tatami đối diện cách cô một chiếc bàn trà thấp.

Trên bàn bày bộ pha trà, bên cạnh Giang Sắt còn có một chén sứ màu đen, nước trà bên trong ánh lên một màu xanh mướt.

Giang Sắt hỏi anh, “Matcha, anh uống không?”

Lục Hoài Nghiên không quan tâm mấy đến chuyện uống gì, chỉ gật đầu, “Được.”

Để pha một tách matcha không khó, cái khó là ở cách pha trà nhẹ nhàng tinh tế kia.

Lục Hoài Nghiên ngước mắt nhìn Giang Sắt.

Cô gái bình tĩnh múc bột, lấy nước, đánh trà.

Mỗi một động tác đều có thể khiến người ta xem đến vui lòng thích ý.

Sự giáo dưỡng hơn 20 năm đã khắc sâu trong người cô, cũng không vì đổi họ hay thay đổi hoàn cảnh mà thay đổi theo.

Giang Sắt đón lấy ánh mắt nặng nề của người đàn ông, cô đẩy tách trà sang, ngón tay trắng muốt đặt trên tách trà màu đen trông càng thêm trắng hơn.

Hai người chậm rãi thưởng trà, tựa như lần gặp mặt này chỉ để ôn chuyện chứ không phải vì cuộc giao dịch nào.

Đến khi tách trà đã cạn, Giang Sắt mới lấy bút ghi âm ra, nói, “Tôi sẽ mở cho anh nghe trước một đoạn.”

Cô ấn nút mở, tiếng tín hiệu “rè rè” truyền đến tai đầu tiên, ngay sau đó là một giọng nói mềm mại đáng yêu của người phụ nữ.

“Khi nào anh mới thực hiện chuyện mà anh đã hứa?”

“Đừng cứ mãi hứa suông với tôi như thế!”

“Tiểu Hiên cũng là con của anh, sớm muộn gì nó cũng sẽ gọi anh là ba. Nếu anh còn không chịu ra tay, sau này toàn bộ Lục thị đều sẽ bị thằng diêm vương con Lục Hoài Nghiên kia nuốt trọn, tới lúc đó anh còn mặt mũi nào mà nói với Tiểu Hiên anh là ba nó sao?”

Đoạn ghi âm chỉ phát đến đây, Giang Sắt ấn nút tạm dừng.

Giọng nữ này dù là Lục Hoài Nghiên hay là Giang Sắt đều không hề xa lạ.

- - Chính là Hồ Úc Bình - mẹ kế của Lục Hoài Nghiên.

“Tiểu Hiên” trong miệng người phụ nữ đó chính là em trai cùng cha khác mẹ của Lục Hoài Nghiên - Lục Hoài Hiên.

Dĩ nhiên, sau đoạn ghi âm này, cụm từ “cùng cha khác mẹ” hiển nhiên đã trở thành một nghi vấn.

Giang Sắt cất bút ghi âm lại vào túi, ngước mắt nhìn Lục Hoài Nghiên.

Người đàn ông này, từ lúc bắt đầu nghe đoạn ghi âm đến khi đoạn ghi âm dừng lại, vẻ mặt của anh vẫn luôn hờ hững, tựa như người bị người khác tính kế không phải là anh vậy.

“Anh không muốn biết mẹ kế anh đang nói chuyện với ai sao?”

Lục Hoài Nghiên hững hờ vuốt ve tách trà, nghe Giang Sắt nói chuyện, ngón tay dời đi, thấp giọng hỏi lại, “Đoạn ghi âm này cô lấy từ đâu?”

“Do chính tôi ghi âm...” Giang Sắt cười điềm đạm, “... trong một lần tình cờ.”

Lục Hoài Nghiên ừ một tiếng, “Tiệc kỷ niệm 80 năm thành lập tập đoàn Lục thị hồi năm ngoái chính là “lần tình cờ” đó ư?”

Giang Sắt, “...” Bị anh đoán trúng rồi.

“Xem ra tôi đã đoán đúng rồi.” Người đàn ông nhìn Giang Sắt, gương mặt lạnh lùng thoáng vụt qua chút hứng thú, anh hỏi tiếp, “Giang Sắt, cô giữ lại đoạn ghi âm này, vốn định làm gì?”

***

Tác giả:

Hàn Tiêu: Cô gái ấy là người tôi đã từng có ý định theo đuổi.

Hạ Hạ: Ồ? Thật à? Sau đó thì sao?

Hàn Tiêu: Sau đó bà để cô ấy làm chị dâu tôi. *mài đao xoèn xoẹt.jpg*

***

Jeongie: Dám bộc bạch ý đồ cưa chị dâu ngay trước mặt anh họ, nhà ngươi chán sống rồi. =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.